Điền Duyên

Chương 42: Phương danh Hoàng Đỗ Quyên


Đọc truyện Điền Duyên – Chương 42: Phương danh Hoàng Đỗ Quyên

Các bé gái đã ăn xong, bây giờ nhìn người lớn đều cười trộm. Đỗ Quyên càng chậc lưỡi không thôi.
     
Phùng Minh Anh thấy trong sân ồn ào không chịu nổi, hơn nữa lại cảm thấy bụng căng lên, liền nhờ Hoa Hồng ôm Đỗ Quyên, mình chạy về phía sau tiêu thực.
     
Đi đến sát tường phía đông, Hoàng Tước Nhi khập khiễng níu dây leo bò đầy vách tường hái hoa Kim Ngân hai màu vàng trắng.
     
Hái một bó to, mang đến đặt vào dưới mũi Đỗ Quyên hỏi: “Có thơm không?”
     
Đỗ Quyên dùng sức hít hai cái, lúm đồng tiền như hoa.
     
Hoàng Tước Nhi cao hứng, đem hoa đặt trước ngực muội muội, quay đầu tiếp tục hái.
     
Đỗ Quyên vừa ăn bột trứng, rồi ăn sữa, đi ra được gió mát thổi, hoa thơm toả hương, tiểu di lại không lắc nàng, dần dần tiếng người bên tai liền mơ hồ, rất nhanh rơi vào giấc ngủ say.

Tỉnh dậy đã là chạng vạng tối.
     
Trong sân người ít đi hơn phân nửa. Các nam nhân còn lại đang nâng bàn khiêng băng ghế, kiểm kê bát đũa rổ rá đưa trả cho các nhà. Các nữ nhân đang rửa bát, gom đồ ăn dư lại.
     
Tiễn bước một tốp lại một tốp, trong viện liền rộng rãi nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ còn hai bàn còn người ngồi. Lâm Đại Mãnh, Nhậm Tam Hòa một bàn, một bàn khác là người lớn tuổi trong thôn. Phùng Trường Thuận và Hoàng lão cha cũng ở bên kia.
     
Lúc này, Phùng Minh Anh ôm Đỗ Quyên đi ra.
     
Lâm Đại Mãnh thấy ánh mắt Nhậm Tam Hòa đảo quanh Phùng Minh Anh, mỉm cười, gọi Hoàng Lão Thực nói: “Lão Thực huynh đệ, kêu tiểu muội tử đem con gái ngươi đến ta xem một chút, xem tốt như thế nào. Hồi nãy nghe nói Cửu Nhi nhà ta còn cùng Xuân Nhi đánh nhau, Xuân nhi không cho Cửu Nhi chạm vào con gái ngươi. Tiểu tử này, còn chưa cai sữa đã biết đoạt vợ!”
     

Đàn ông đàn bà nghe lời này đều ha ha cười rộ lên.

Hoàng Lão Thực liền gọi Phùng Minh Anh ôm Đỗ Quyên tới.
     
Đối diện những hán tử này, Phùng Minh Anh thẹn thùng, cúi đầu không dám nhìn người.
     
Lâm Đại Mãnh cười qua ôm Đỗ Quyên, lập tức phát hiện Nhậm Tam Hòa không nhìn Phùng Minh Anh, lại đưa ánh mắt nhắm ngay đứa bé.
     
Hắn cẩn thận chăm chú nhìn Đỗ Quyên. Đỗ Quyên cũng hướng về hắn lấy ra bảng hiệu tươi cười.
     
Lâm Đại Mãnh ngẩn ra, bật cười nói: “Đứa bé này lớn lến xinh xắn. Này mặt mày… Ân, đẹp hơn hai người các ngươi.”
     
Trong lòng hắn thực kinh ngạc. Đứa bé này có làn da trắng nõn, gần như trong suốt, ẩn ẩn phiếm phấn hồng. Hai hàng lông mày thanh tú nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt đen nhánh trong trẻo, lại linh hoạt. Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn như có như không, giống như có thể nói chuyện. Mũi thon gọn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, rõ ràng khác xa hai vợ chồng Hoàng Lão Thực.
     
Đương nhiên hắn khó mà nói ra tình hình thực tế, liền nói so với cha mẹ bộ dạng đẹp hơn.
     
Nhậm Tam Hòa hỏi Hoàng Lão Thực nói: “Tên gì?”
     
Hoàng Lão Thực gãi đầu một cái, cười nói: “Nương nàng kêu là Hoa Nhi. Hoàng Hoa Nhi.”
     
“Hoàng Hoa Nhi?”

Nhậm Tam Hòa ngạc nhiên.
     

Đỗ Quyên phát hiện khóe miệng hắn giật một cái, giống như không thể tha thứ.
     
Vừa lúc Phùng Thị thấy mọi người nhìn con gái, chẳng biết tại sao có chút không yên lòng, liền lấy cớ giúp mọi người thêm trà nước, đi tới.
     
Bởi Lâm Đại Mãnh nói bộ dạng con gái đẹp hơn hai người, trong lòng không được tự nhiên. Lại nghe thấy Nhậm Tam Hòa hỏi tên, phảng phất để chứng minh Đỗ Quyên do chính mình sinh ra, vội tiếp lời: “Lúc ta sinh nàng, bên người có một bụi hoa vàng, rất đẹp, nên ta lấy tên này cho nàng.”
     
Cả người Nhậm Tam Hòa chấn động, cười nói: “Tẩu tử  kiên cường như vậy, thật để người kính nể. Hoàng đại ca thật có phúc khí, cưới được tẩu tử có khả năng như vậy. Là hoa gì vậy?”
     
Hắn khen Phùng Thị một hồi, lại chuyển hướng đến Hoàng Lão Thực, cuối cùng lại hỏi Phùng thị.
     
Phùng Thị bị hắn khen kích động không thôi. Người khác đều trách nàng không nên sinh con trên núi, người này nói ra tâm khảm nàng. Dưới sự tự hào, vội khoa tay múa chân nói: “Là loại hoa thân phiếm hồng trên núi thường thấy, hoàng hoa đó.”
     
Nhậm Tam Hòa gật đầu, trầm ngâm nói: “Gọi Hoa Nhi hơi tục chút. Lúc ta ở ngoài núi nghe các thư sinh gọi hoa này là Đỗ Quyên, không bằng Hoàng đại ca và Hoàng đại tẩu đặt tên nàng là Hoàng Đỗ Quyên đi.”

Mọi người nghe xong đều trầm trồ tán thưởng.
     
Kỳ thật cũng không biết tốt chỗ nào, chỉ cảm thấy so với “Hoa Nhi” thì văn nhã hơn một chút.
     
Vợ Đại Mãnh cười giòn giã nói: “Rốt cuộc là Nhậm huynh đệ từng trải việc đời, đặt tên cũng văn nhã. Không giống chúng ta người trong núi tùy tiện nghĩ đại một cái tên, gặp cái gì thì gọi là cái đó. Đệ muội, nên đổi tên Hoa Nhi gọi Đậu Quyên đi. Thôn chúng ta có quá nhiều hoa, Hoa Hồng, Thúy Hoa, Lan Hoa, tất cả đều là Hoa, nghe đến choáng váng.”
     
Nàng há mồm liền đem “Đỗ” đọc sai âm, biến thành “Đậu Quyên”.
     

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cảm thấy thập phần có mặt mũi, vội vui vẻ đồng ý.
     
Hai chữ “Đỗ Quyên” từ miệng Nhậm Tam Hòa bung ra thì tim Đỗ Quyên đập nhanh hơn, thiếu chút nữa kêu to lên tiếng.
     
Nàng thủy chung không thoát ly được quỹ đạo của vận mệnh sao?
     
Không chờ tự nàng đổi tên, người khác đã giúp nàng nghĩ xong.
     
Đây là trùng hợp?
     
Nàng nhìn Nhậm Tam Hòa ngơ ngác nghĩ, chẳng lẽ hắn biết thân thế của mình, nên nghe không quen tên gọi “Hoàng Hoa Nhi”, một cái tên quê mùa đầy tục khí? Đây hết thảy không phải trùng hợp?

Nhưng vì sao vừa vặn gọi là “Đỗ Quyên”, mà không phải là một cái tên càng văn nhã có ý nghĩa hơn chứ?
     
Bỗng nhiên, trong đầu nàng xẹt qua một dòng điện nghĩ tới một khả năng, kích động thiếu chút nữa ngất đi.
     
Người này… Người này sẽ không phải là Lý Đôn chứ?
     
Đỗ Quyên nhìn chằm chằm người thợ săn trẻ tuổi, trong mắt toát ra ánh sáng nóng bỏng.
     
Hình như Nhậm Tam Hòa cảm giác được, nghiêng người đưa tay, từ trên tay Lâm Đại Mãnh ôm nàng qua, vừa cười hỏi hắn: “Đứa bé này như thế nào?”
     
Lâm Đại Mãnh gật đầu, nói: “Là một bé gái có linh khí.”
     
Đỗ Quyên mặc kệ hai người đối đáp, chỉ lo nghĩ nên dùng chiêu số gì tới dò thám người này.
     
Nếu hắn thật là Lý Đôn, nàng thật quá hạnh phúc.
     

Tuy rằng tuổi hai người xê xích nhiều chút, nhưng đối với người yêu nhau thì túi da căn bản không phải là vấn đề. Lại nói, Lý Đôn nhập vào người trưởng thành, Đỗ Quyên sẽ có người bảo vệ, sẽ không mặc cho người khác định đoạt.
     
Nàng tiếp tục suy diễn: Người bị thương ở trong núi —— nguyên do bị thương tạm thời không lo lắng —— sau đó chết, lúc này ở kiếp trước Lý Đôn cũng bị té chết, nên xuyên việt lại đây, nhập vào thân thể này.

Sau khi Lý Đôn xuyên không tới, nghĩ mình có thể xuyên việt, khẳng định Đỗ Quyên cũng có thể xuyên việt, vì thế đang ở phụ cận tìm nàng. Nhưng hắn không biết Đỗ Quyên xuyên đến thân người nào, chỉ đành nghĩ biện pháp ở lại thôn Thanh Tuyền, chậm rãi điều tra nghe ngóng.
     
Hôm nay ở Hoàng gia uống rượu, nghe nói mùng năm tháng tư Phùng Thị sinh nàng trên núi, hắn liền suy đoán nàng chính là Đỗ Quyên, cho nên mới phá lệ chú ý đến nàng.
     
Đỗ Quyên đối với tình tiết biên kịch của mình rất hài lòng, cảm thấy hợp tình hợp lý.
     
Nàng còn muốn hiểu thêm một vấn đề: Lý Đôn giúp nàng cải danh “Đỗ Quyên”, có phải là đang thử nàng hay không?
     
Nếu như là thế, nàng nhất định phải cho chút phản ứng.
     
Cho phản ứng gì đây?
     
Nàng đem dấu OK và thắng lợi làm một lần nhưng Nhậm Tam Hòa thờ ơ. Đỗ Quyên chưa từ bỏ ý định, nghĩ rằng hắn không thấy rõ, tưởng là trẻ sơ sinh lung tung khoa tay múa chân, lại nghĩ đến chiêu số khác, tốt nhất làm cho hắn có thể nhận ra.
     
Đang suy nghĩ, chợt nghe Lâm Đại Mãnh nói: “Nhậm huynh đệ thích đứa bé này như vậy, không bằng nhận nàng làm con nuôi đi.”
     
Thì ra, hắn thấy Nhậm Tam Hòa tựa hồ thực thích Đỗ Quyên, ánh mắt nhìn nàng rất ôn nhu che chở, thậm chí còn mang theo một tia cung kính, bộ dáng thận trọng, so với kẻ làm cha, Hoàng Lão Thực, càng trân quý hơn nên trêu ghẹo nói giỡn.

Nhậm Tam Hòa lắc đầu liên tục nói: “Vậy sao được! Không thể như vậy.”
     
Đỗ Quyên cũng thầm phụ họa theo nói: “Kiên quyết không thể nhận!”
     
Biểu hiện của Nhậm Tam Hòa càng làm cho nàng tin hắn chính là Lý Đôn .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.