Điền Duyên

Chương 398: Phát tài đại kế


Đọc truyện Điền Duyên – Chương 398: Phát tài đại kế

Hồng Linh không bình thường, thường thấy ác mộng, quấy nhiễu gia đình không yên.

Phương Hỏa Phượng hỏi nàng xảy ra chuyện gì, nàng nói Đỗ Quyên tìm nàng, trách cử đổ oan nàng giở trò trên phiến đá, hại nàng ở trước mặt mọi người mất mặt.

Phương Hỏa Phượng thở dài, nói đây là tâm chướng, kêu nàng đi miếu nương nương cầu nguyện.

Hồng Linh cầu còn không được, mỗi ngày chạy đi miếu nương nương.

Sớm muộn gì nàng đều thu thập quét tước miếu thờ, thập phần chăm chỉ.

Sau này một vị lão ni tới ở trong miếu, nàng liền theo nàng tu hành.

Hồi Nhạn Cốc, trên Phượng Vĩ Sơn, Đỗ Quyên đang đứng tại một dốc đá xem xét cây trà mới trồng. Nơi này là nơi nàng cùng Lâm Xuân đến hái phượng vĩ trà trước đây. Nay nàng đã trồng thêm rất nhiều cây trà. Đương nhiên, đều là tiểu mầm.

Nàng trồng cây trà rất đơn giản, cũng là trước đây nghe lão nhân nói: từ cây trà cắt nhánh tiến hành trồng. Cắm rất nhiều, nghĩ có thể sống một nửa cũng là thành công. May mắn là, Phượng Vĩ Sơn rất thích hợp cây trà sinh trưởng, nàng trồng hơn nửa đều sống.

Nàng mừng khôn tả xiết —— đây đều là tiền a!

Tương lai phải nhờ vào cái này làm giàu!

Bởi vậy, thu năm trước và xuân năm nay nàng lại liên tiếp cắm thêm rất nhiều, những vùng phụ cận có ánh sáng và khí hậu thích hợp cây trà sinh trưởng đều cắm, còn mở rộng ra xa xa. Các nơi trồng trà, cách một hai ngày nàng lại đi kiểm tra xem xét. Cây trà ở đây hàng năm sương mù bao phủ bộ dạng rất chậm, nhưng cây lại rất cường tráng dễ song. Nhìn phiến lá xanh nhạt trong lòng nàng rất thư sướng.

Một mảnh núi dốc đứng, là nói cây trà già sinh trưởng, nàng phá lệ coi trọng.

Đang tuần tra chung quanh, chợt nghe phía sau có tiếng động.

Quay đầu nhìn lại, Hoàng Ly đạp núi đá nhảy nhót đến.

Đến trước mặt, tiểu nữ oa lộ ra nụ cười nịnh nọt với Đỗ Quyên, nói: “Nhị tỷ tỷ. Ta tối qua…”

Đỗ Quyên cướp lời nói: “Ngươi tối qua về thôn có phải không?”

Hoàng Ly ngớ ra, không nghĩ tới nàng lập tức đoán trúng.

Đỗ Quyên trách nói: “Ngươi dối gạt ta một lần, còn muốn gạt ta lần thứ hai?”


Hoàng Ly cúi đầu không nói, ngồi xổm trên tảng đá, tiện tay túm một mảnh lá trà xoa nắn.

Đỗ Quyên thấy càng mắng: “Cây trà lớn chậm chết, ngươi còn hái nó! Hoàng Ly, ngươi trở về xem xem thì không có việc gì, đừng gây chuyện. Ngươi muốn dọa Hồng Linh nói hết sự thật ra, còn không phải hại Hoàng Nguyên và trong nhà? Ngươi có chỗ tốt gì? Lại nói, muốn bị người khác phát hiện ngươi sao? Bị người hại một lần còn chưa nhớ?”

Hoàng Ly nghe xong chột dạ, nói thầm nói: “Ta không trở về còn không được sao!”

Rồi lại nhảy nhót tới sát vào nàng, vui mừng nói: “Ta cũng không về không lần này. Ta kể ngươi nghe, nhị tỷ tỷ! Ca ca khảo Trạng Nguyên đó. Đã đậu rồi. Trong nhà rất vui!”

Đỗ Quyên thế này mới chuyển dời tâm thần, kinh ngạc hỏi: “Thật sự?”

Hoàng Ly nói: “Đương nhiên thật! Ta bây giờ là Trạng Nguyên muội muội!”

Đỗ Quyên bật cười, không khỏi nghi ngờ nói: “Hắn lợi hại như vậy?”

Hoàng Ly nghe thấy nàng nghi ngờ năng lực Hoàng Nguyên, nhất thời nóng nảy, vội khoa tay múa chân kể từng chút từng chút mình nghe lén được. Không phải là dân Thôn Thanh Tuyền thổi phồng Hoàng Nguyên, trong đám tin tức hỗn loạn đó cũng có liên quan đến Lâm Xuân. Tóm lại hai người này hiện tại ở kinh thành rất đỏ.

Đỗ Quyên mỉm cười nghe, rồi chầm chậm thu lại tươi cười.

Nhìn núi xa ngẩn người một lúc, nàng mới kêu Hoàng Ly về nhà.

Trên đường, nàng lại hỏi Hoàng Ly tình hình trong nhà, cha mẹ khoẻ không.

Hoàng Ly vội vàng cười nói cho nàng biết: “Ta thấy được Hoàng Tử Quy. Ái dồ, thật dễ thương…”

Nói chuyện, 2 chị em phải bò leo một đoạn đường thật dài, sau đó dừng lại trước một khối tuyệt bích cao đến chạm trời. Đỗ Quyên từ bên hông kéo ra một sợi dây thừng, một đầu gắn phi trảo, tay quẫy động một cái, sau đó dùng lực ném lên trên, phi trảo bám vào một khối đá lộ ra. Nàng kéo kéo, thấy đã bám chắc, liền túm lấy dây thừng thả người bám đi lên.

Đơị đi lên, lại bỏ ném dây thừng để Hoàng Ly bò.

Hoàng Ly leo lên. Hai người từ trong một khe đá kéo ra một gốc cây —— là từ đỉnh núi buông xuống dưới  —— vịn gốc cây lên đỉnh núi, trước mắt liền bỗng nhiên sáng sủa. Có một khoảng trời khác!

Nhưng thấy sườn dốc bằng phẳng, cây rừng thưa thớt, cỏ xanh như tấm đệm, phồn hoa tựa cẩm, lúc nào cũng có thể thấy chim bay thú chạy, nhàn nhã tự đắc.

Nơi đây là chỗ Đỗ Quyên ở trên núi.


Nơi này nhiệt độ không khí thấp hơn nhiều, 4 mùa rõ ràng, hoàn toàn khác phía dưới cốc.

Trước mắt trên núi có 3 mẹ con Phùng Minh Anh, chị em Đỗ Quyên, còn có một nhà Vu thúc 3 người, tổng cộng tám người. Lương thực chủ yếu dựa vào gieo trồng ở Hồi Nhạn Cốc, thu hoạch xong cõng lên núi. Trên núi cũng trồng không ít, một là phương tiện thuận tay, hai là hoa màu càng ăn ngon. Về phần thu hoạch, trồng xuống cũng chăm nhiều, có thể lớn là tốt rồi. Nhưng vì bị chim muông dã thú tai họa, có thể thu vào nhà không nhiều lắm.

Đối với điểm ấy, Đỗ Quyên có ý nghĩ của mình: người và tự nhiên phải hài hòa ở chung, phải trả giá. Mấy thứ bị phá thì coi như nuôi nấng hàng xóm. Ai kêu bọn họ xâm nhập cõi yên vui này, chiếm không gian sinh tồn của người ta.

Cho nên nàng cũng không đau lòng sinh khí, còn thường cho chúng nó ăn.

Đây là kỹ xảo nàng thường dùng: tùy thời chú ý liên lạc cảm tình với thú trên núi, chậm rãi thuần hóa chúng nó, ít nhất đừng gợi ra đối địch của chúng nó, đỡ phải chạy tới công kích người nhà. Đương nhiên, khẳng định không bao gồm hổ báo hay các loại mãnh thú.

Lập tức, hai tỷ muội dọc theo một ngọn núi thật nhanh đi về phía nam, thấy trên bãi đất trống ven đường còn trồng bắp ngô, khoai núi, đậu phộng. Đa số là từng khối nhỏ, tránh đám cây to và hoa cỏ; tảng lớn thì dùng hàng rào cây thô vây quanh, phòng ngừa dã thú tới phá.

Điều này bất quá là làm dáng thôi, như đám khỉ thì căn bản là không phòng được.

Còn không phải sao, vùng ruộng phía trước có thật nhiều khỉ tới hái bắp vừa lớn.

Đỗ Quyên cùng Hoàng Ly vội vàng chạy đi đuổi.

Đỗ Quyên mắng con khỉ đầu đàn: “Cho các ngươi ăn, còn tới phá! Mới bây lớn, ngươi bẻ xuống có ích lợi gì?”

Đám khỉ nghe tỷ muội các nàng quát lớn, lập tức giải tán, nhưng không trốn vào rừng, ngược lại chạy đến trước mặt các nàng, vây quanh cơ cơ gọi.

Đỗ Quyên từ trong túi lấy ra đậu phộng phân cho chúng nó.

Chia xong, nàng xoay người rời đi.

Hoàng Ly vung hai tay, đuổi đám khỉ vào rừng, “Đi, đi!”

Đám khỉ cũng biết chút ít quy củ, thấy không trông cậy được, quả nhiên đi.

Lại đi một đoạn thật dài, mới tính đến nhà.


Đầu tiên đập vào mắt là một cây ngân hạnh khổng lồ; sau cây là mấy gian nhà đá, dựa lưng vào vách núi; bên cạnh còn có một hồ nước trong veo, từ thác nước phía trước chảy xuống…

Nhà ở sắp hàng rất kỳ quái, không bằng phẳng như nhà bình thường, mà tùy theo thế núi cao thấp đan xen hợp lí. Có một gian phía ngoài xây một mặt tường, làm cửa sổ. Bên trong chính là cái động thiên nhiên; thậm chí còn có một gian nóc nhà mọc ra cây.

Bởi vì lúc đó bọn họ tìm thấy nơi này tốt, không nỡ phá hư cây cối và địa hình vốn có, đành phải y thế kiến tạo.

Vừa đến cửa, bỗng nhiên từ trên cây ngân hạnh, bé trai sáu bảy tuổi hô to “Đỗ Quyên tỷ tỷ! Hoàng Ly tỷ tỷ, tối hôm qua ngươi không trở về? Ta còn tưởng rằng ngươi làm điểm tâm cho lão hổ rồi!”

Tiếp theo, trong bóng cây rậm rạp đột nhiên lộ ra một vật tròn tròn ——

Là một bé gái ôm dây thừng, chải nha kế, cười với Đỗ Quyên hai người.

Là Nhậm Viễn Minh huynh muội, đang luyện công.

“Muội muội, Đỗ Quyên tỷ tỷ trở lại. Kết thúc công việc.”

Nhậm Viễn Minh lớn tiếng tuyên bố.

Sau đó hai huynh muội cùng nhau nhảy xuống cây.

Hoàng Ly vội nói: “Chúng ta trở lại, vừa lúc cùng các ngươi luyện, nói sao lại không luyện tiếp?”

Nhậm Viễn Minh đắc ý cười nói: “Ngươi đoán!”

Nhậm Viễn Thanh lanh mồm lanh miệng, nói: “Biểu tỷ tới. Nương nói chờ các ngươi trở về chúng ta có thể chơi.” Nói xong phát hiện ca ca đang trừng mình, vội lè lưỡi, lại bổ cứu nói: “Ngươi đoán xem, là biểu tỷ nào?”

Đỗ Quyên buồn cười, nói: “Ta đoán là Thúy Nhi biểu tỷ.”

Viễn Thanh trừng lớn mắt nói: “Đoán một cái trúng ngay!”

Đang nói chuyện, Phùng Minh Anh từ một gian nhà đá đi ra.

Nàng ngoắc nói: “Đỗ Quyên, Hoàng Ly, xem ai tới.”

Mọi người bước đi gần tới gian nhà cao nhất, quả nhiên Thúy Nhi ngồi ở phòng chính, còn có Thu Sinh đang trên băng ghế nhỏ; mặt khác, trong phòng còn có một phụ nữ và một bé gái trạc cỡ Hoàng Ly, là Vu thẩm và khuê nữ nàng.

Đỗ Quyên vui sướng giữ chặt Thúy Nhi nói: “Thúy Nhi tỷ tỷ, thật là ngươi!”


Mặt Thúy Nhi đỏ lên, sẵng giọng: “Tại sao không thể là ta?”

Hoàng Ly nói: “Là không nghĩ tới ngươi đến. Thúy Nhi tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?”

Thúy Nhi không nói, đỏ mặt cúi đầu.

Đồng thời, Thu Sinh cũng đỏ mặt, muốn nói gì còn nói không ra, chỉ ngây ngô cười.

Đỗ Quyên nghi ngờ, liền nhìn về Phùng Minh Anh.

Phùng Minh Anh cười nói: “Đỗ Quyên, ngươi nói, đem Thúy Nhi định cho Thu Sinh có được không?”

Đỗ Quyên há to miệng, muốn nói tốt lại không dám nói.

Hoàng Ly thấy Thu Sinh và Thúy Nhi đồng loạt cúi đầu, nghĩ tiểu di sao không có mắt như vậy, trước mặt người ta nói việc này, nhiều thẹn thùng. Thu Sinh ca ca mặc dù tốt, nhưng đã cùng Hòe Hoa làm chuyện như vậy, Thúy Nhi biểu tỷ có nguyện ý gả cho hắn sao?

Phùng Minh Anh và Vu thẩm thấy bọn họ như vậy, đều che miệng ha hả cười rộ lên.

Đỗ Quyên có chút hiểu, không hỏi, tìm ghế ngồi xuống trước.

Phùng Minh Anh chờ nàng ngồi, mới chậm rãi nói lý do.

Thì ra, Lâm Đại Mãnh đã sớm thay Thu Sinh hướng Phùng gia cầu hôn, còn lặng lẽ nói với Phùng Trường Thuận, nói mẹ con Phùng Minh Anh và Đỗ Quyên ở một nơi hết sức tốt ở trong núi cùng với Thu Sinh. Phùng Trường Thuận nghe xong kích động không thôi, lúc này đáp ứng việc hôn nhân. Nhưng chuyện Đỗ Quyên còn chưa yên, bọn họ không dám đánh trống gõ chiêng gả cưới. Đợi một năm, đều cảm thấy lãng phí thời gian của đôi trẻ, nên thương lượng với nhau: Phùng gia giả bộ đem Thúy Nhi gả đi nơi khác, sau đó vụng trộm đưa vào trong núi. Đương nhiên không thể để Thu sinh mang đi, đại nhi tử của Phùng Trường Thuận, đại cữu của Đỗ Quyên, Phùng Hưng Phát tự mình đưa khuê nữ tới, thuận tiện xem tiểu muội muội. Đến nới phát hiện đứa cháu ngoại nghe nói đã chết là Hoàng Ly, cũng có mặt, càng mừng vui gấp bội.

Đỗ Quyên và Hoàng Ly nghe xong mừng rỡ, “Ta đã nói rồi, các ngươi là một đôi.” Nàng ám chỉ ban đầu Lâm gia có ý định cầu thân Phùng gia, vì Hòe Hoa tự nhiên đâm ngang mà thôi.

Mọi người đều cười.

Hoàng Ly vội hỏi: “Đại cữu đâu?”

Thuý Nhi nói: “Ta cha đưa thân gia cậu đi lên núi chơi.”

Vu thúc bình thường đều ở căn nhà nhỏ trong rừng phía trước núi đá, phòng thủ lối đi duy nhất lên núi. Chỗ đó đá núi thập phần hiểm trở, Đỗ Quyên cùng Vu thúc dựa vào công cụ có thể lên xuống, những người khác muốn thông qua phải vào khuông kéo lên. Cho nên, Vu thúc như thủ vệ Phượng Vĩ Sơn. Hôm nay thấy người ở Hồi Nhạn Cốc và Phượng Vĩ Sơn đều lên đây, cho nên hắn mới rời đi.

Mọi người vui vẻ nghị luận hôn sự.

Thu Sinh áy náy liếc mắt nhìn Thúy Nhi, nói: ” Chỉ là làm khó Thúy Nhi, không phong quang gả đến như vậy, cứ như là… cái gì vậy.”

Hắn thiếu chút nữa nói ra hai chữ “bỏ trốn”, may mà nhịn được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.