Đọc truyện Điền Duyên – Chương 395: Nhạn nam phi
Ngày hôm sau, Hoàng Nguyên rời sơn động.
Hắn lên bè gỗ, sau đó đem tất cả áo phao đều cột vào trên người, chống bè gỗ xuôi dòng. Ven đường bị dòng nước xiết xô đẩy lên xuốn, thậm chí bị rơi xuống nước, hắn đều ỷ vào bơi lội và áo phao may mắn thoát hiểm, kiên trì xuôi dòng, thật gian khổ dùng bản lĩnh vật lộn với nước.
Có khi phát hiện phương hướng không đúng, bỏ qua bè gỗ đi bộ leo núi.
Gặp nước lần nữa làm bè gỗ qua sông.
Như thế qua ba bốn ngày, rốt cuộc hắn trở lại thôn Thanh Tuyền.
Trước mắt, thôn trang hiện ra cảnh tượng thê thảm.
Thì ra, lũ lụt tràn về tàn sát bừa bãi thôn Thanh Tuyền.
Lúc ấy sơn cốc này từ từ một mảnh mênh mông, may mà các lão nhân có kinh nghiệm, dự bị trước. Lâm Đại Mãnh sớm cho các lão nhược, phụ nữ và trẻ em rút lui khỏi thôn, nên không có người thương vong. Hắn lại dẫn dắt các thôn dân đem lương thực vật dụng chuyển mấy gia đình ở chân núi, đem vật tư mấu chốt đều tồn trên gác xép hai tộc giàu có Lâm gia và Vương gia, nhưng dù có chuẩn bị, lương thực vụ xuân một hạt cũng đừng nghĩ thu về.
Đợi nước rút, chuyện thứ nhất mọi người làm chính là đi miếu nương nương thắp hương dập đầu.
Bởi vì bọn họ cho rằng Ngư nương nương nổi giận, nên trừng phạt bọn họ.
Hoàng Nguyên một đi không trở lại, Hoàng Ly không thấy bóng dáng, hơn nữa lũ lụt bao phủ thôn trang, Hoàng đại nương nảy sinh kinh sợ, Phùng Thị thống khổ, mẹ chồng nàng dâu đều ngã bệnh; Hoàng lão cha cũng già thêm 10 tuổi, mỗi ngày ngốc ngốc; Phương Hỏa Phượng càng thất hồn lạc phách, sinh tử lưỡng nan!
Khi Hoàng Nguyên trở về, nhìn thấy đầy sân lớn nhỏ đều là quần áo lương thực rau khô các thứ trải ra phơi khô. Phương Hỏa Phượng và Hồng Linh đang lặng lẽ phơi; Hoàng Lão Thực buồn bã ỉu xìu chuyển mấy thứ từ trong nhà ra bên ngoài.
Bỗng nhiên nhìn thấy hắn, Lão Thực cha hô to: “Nguyên Nhi!”
Rồi chạy tới, ôm lấy hắn khóc lớn.
Phương Hỏa Phượng nghe tiếng quay đầu, nhìn hắn như đã cách một thế hệ.
Hoàng Nguyên trở lại, thần sắc nhàn nhạt, cũng không có sự vui buồn lẫn lộn khi người nhà gặp lại nhau. Đối với thôn trang gặp tai họa, hắn cũng không có quá nhiều cảm thán, hết thảy vốn nằm trong dự liệu của hắn, chỉ là sau khi nghe nói Hoàng Ly còn chưa được, hắn mới lộ ra nét bi thương, đêm đó ngồi một đêm trong phòng tiểu muội. Sau này, hắn âm thầm tại trong thôn cẩn thận hỏi thăm, hỏi ngày đó có người gặp qua tiểu muội, nhưng không hỏi ra kết quả, đành thôi.
Hắn ra mặt an bài gia sự. Ngoại trừ khuyên giải an ủi chiếu cố trưởng bối, còn mỗi ngày dẫn cha và nhị thúc một nhà ra ruộng làm việc, dọn dẹp toàn bộ, ruộng nước như cũ để trồng lúa, ruộng bên chân núi trồng bắp ngô và khoai núi để mau thu hoạch. Hoàng gia chậm rãi khôi phục sinh cơ.
An bài hết thảy xong, Hoàng Nguyên tạm đóng tư thục, nói rõ sẽ tiến cử người tới dạy học, còn mình vào giữa tháng 4 mang theo đường đệ Tiểu Thuận, chọn đường phía đông rời núi, hướng về Thanh Sơn thư viện phủ Hồ Châu và Bích Thủy thư viện du học, sau đó vào kinh giành công danh và tiền đồ.
Trở lại từ đầu nói Đỗ Quyên, ngày đó Như Gió từ vách núi nhảy xuống nước, nàng lập tức cưỡi lên lưng nó, trốn chạy. Nhưng vừa đi là thấy không đúng: Như Gió nàng thường cưỡi, lưng không phải như vậy. Đây rõ ràng là người cõng.
Là Lâm Xuân tới!
Nhất thời cổ họng nàng nóng lên, mũi cay cay.
Nàng vội cúi người ghé vào trên lưng hắn, ôm sát cổ hắn.
Tứ chi Lâm Xuân quơ nhanh cõng nàng bơi về phía trước một đoạn ngắn, rồi nghiêng đầu hạ giọng quát: “Hít sâu nín thở!”
Đỗ Quyên vội vàng hít sâu một hơi, sau đó nín hơi.
Chỉ thấy đỉnh đầu tối sầm lại, bọn họ lặn xuống đáy nước.
Đỗ Quyên không biết hắn muốn đi đâu, chỉ lo ôm chặt hắn.
Lâm Xuân chuyển hướng bơi qua vách núi bên này, chậm rãi lặn xuống, một mặt lục lọi, rất nhanh bơi tới một chỗ rong rêu um tùm. Hắn vạch rong rêu, trước mắt hiện ra một cái ám động. Hắn đỡ thạch nhũ trên đỉnh đầu, trầm người xuống, phần eo dùng sức chui vào cửa động, ném tiếng nước và tiếng người ồn ào náo động ra sau lưng.
Hắn vẫn lặn dọc theo ám động, Đỗ Quyên mau chóng chịu không nổi.
Nàng cảm thấy động này thật dài, đại não nàng hôn trầm, muốn ngất đi.
Đúng lúc này, Lâm Xuân đột nhiên xông lên, “rầm” một tiếng tiếng nước chảy, bọn họ chui lên mặt nước. Không khí lạnh tươi mát như băng dũng mãnh tràn vào buồng phổi, Đỗ Quyên kịch liệt ho khan. Thì ra, vừa rồi nàng mất đi ý thức, rất nhiều nước tràn vào mũi miệng nên bị sặc.
“Nhanh, giúp nàng vỗ vỗ.”
“Đỗ Quyên, Đỗ Quyên!”
Bên tai có tiếng hai người vội vàng kêu to, Đỗ Quyên dần dần thanh tỉnh.
Vừa mở mắt nhìn, nàng đang tựa vào ngực một con hổ, nhưng đầu hổ lại ở sau ót, lộ ra gò má của Lâm Xuân, Lâm Đại Mãnh ngồi xổm trước mặt nàng, trong tay giơ cao một cây đuốc.
“Cha nuôi? Ngươi… Tới!”
Đỗ Quyên thở dồn, cảm thấy rất nghi hoặc.
Lâm Đại Mãnh thấy nàng tỉnh, ha hả cười nói: “Ai! Tới cứu ngươi!”
Đỗ Quyên cũng cười, thập phần vui sướng.
Nàng thở dốc một trận, cảm thấy đỡ nhiều liền nhanh chóng hỏi: “Tiểu di bọn họ đâu?”
Rồi giãy giụa nhìn chung quanh, chỉ thấy âm u, là một sơn động.
Lâm Đại Mãnh nói: “Bọn họ không ở nơi này, đợi ở nơi khác.”
Lâm Xuân nâng Đỗ Quyên dậy, thúc giục: “Trước đừng hỏi, ngươi mau ói nước ra, nghỉ một lát chúng ta phải đi, chậm trễ sợ có biến hóa.”
Đỗ Quyên vội gật đầu, đưa tay cắm vào yết hầu một cái, cúi đầu dùng sức nôn ra. Lâm Xuân ở phía sau đỡ nàng, Lâm Đại Mãnh tháo ống trúc chứa nước bên hông xuống chờ cho nàng súc miệng.
Nôn 2, 3 lần xong, nàng nói: “Tốt lắm. Cũng không uống bao nhiêu.”
Rồi cầm lấy ống trúc trong tay Lâm Đại Mãnh uống nước súc miệng.
Lâm Xuân yên tâm, không biết từ đâu lấy ra một miếng thịt đã chế biến đưa cho nàng ăn.
Nàng cầm lấy ăn, vừa hỏi bọn họ chi tiết.
“Gia gia kêu tới cứu ngươi.” Lâm Đại Mãnh cười nói, “Hắn rất thương ngươi, nơi này là mật đạo của Lâm gia, ngoại trừ ta và cha vài người biết, ngay cả Xuân Nhi bọn họ cũng không biết đâu. Lần này vì cứu ngươi, gia gia để lộ gốc gác.”
Đỗ Quyên nghe xong cười, mắt nóng lên.
Nàng che giấu nhìn Lâm Xuân nói: “Không phải ngươi bị canh giữ sao?”
Lâm Xuân nói: “Ta lén chạy ra ngoài. Sư tôn giúp ta gạt.”
Đỗ Quyên giờ mới hiểu được.
Bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, hỏi: “Các ngươi ai làm nổ núi?”
Lâm Đại Mãnh vàLâm Xuân hai mặt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
“Không biết. Sợ là còn có người âm thầm viện thủ.”
Mắt Lâm Xuân sáng ngời nói: “Việc này không đơn giản. Lúc ấy Tảm Hư Cực đến nói cho ta biết, nói đại ca hắn muốn dẫn người đến bắt ngươi vào kinh, để ta mau trở về nói cho ngươi và Hoàng Nguyên biết. Ta liền cùng sư tôn nói việc này. Lão nhân gia hắn nghe xong rất khiếp sợ, giống như nhớ tới cái gì, hối thúc ta trở lại cứu ngươi. Ai ngờ ta còn chưa động thân đã bị Tảm Hư Vọng phái người ngăn cản, may mà sư tôn làm bộ để ta như bế quan chế tác mộc điêu, tìm người thay thế ta sớm tối gì hiện ra bóng dáng mới có thể thoát thân. Ta vội vã đuổi tới trấn Hắc Sơn, trước nói cho đại bá biết, hắn sẽ trở về chuẩn bị. Đến cùng vẫn là chậm một bước.”
Đỗ Quyên nghe choáng váng, lẩm bẩm nói: “Tảm Hư Cực?”
Người một nhà này thật đúng là muôn hình muôn vẻ, làm cho nàng không biết đánh giá thế nào.
Lâm Đại Mãnh thấy nàng xuất thần, nói: “Đừng nghĩ nữa, đi trước đã.”
Lâm Xuân tỉnh ngộ, đỡ Đỗ Quyên đứng dậy, hỏi: “Đi nổi không? Sớm chút đi ra ngoài, tới nơi thay quần áo khô ráo, bằng không dễ ngã bệnh.”
Đỗ Quyên vội nói: “Có thể đi. Đi đâu?”
Lâm Xuân nói: “Đi theo ta.”
Nói xong lột da hổ trên người xuống, lộ ra xiêm y bình thường bên trong, một tay nắm Đỗ Quyên, nhanh chóng đi tới trước. Lâm Đại Mãnh giơ cây đuốc ở bên chiếu sáng.
“Gan ngươi cũng quá lớn, một mình dám dẫn ba người bọn hắn chạy trốn.” Lâm Xuân vừa đi vừa trách cứ Đỗ Quyên, bất quá lại nhịn không được cười, “Hình như suýt thành công.”
Đỗ Quyên cũng cười nói: “Cái gì gọi là thiếu chút nữa! Nếu tiểu dượng không đến, ta sẽ giết Tảm Hư Vọng, nhất định có thể thoát thân. Bất quá như vậy thì phải giết rất nhiều người, trước đó ta không ra tay được.”
Lâm Đại Mãnh nghe xong vội hỏi xảy ra chuyện gì, thậm chí hắn không biết gì hết.
Lâm Xuân nói cho hắn nghe.
Hắn nghe xong cũng thầm trách Đỗ Quyên lá gan quá lớn, quá mạo hiểm.
Đỗ Quyên không lưu tâm, vừa đi vừa đánh giá tình hình trong động.
Thấy phía trước có nhiều rương gỗ chất đống, liền hỏi: “Đây là kho hàng Lâm gia?”
Lâm Đại Mãnh lắc đầu nói: “Cũng không phải kho hàng, chỉ là tồn chút muối và lương thực phòng bị. Động này là năm xưa lão tổ tông phát hiện đầu tiên, có thể xuyên qua Hoàng Phong Lĩnh. Lão tổ tông không có thông báo ra ngoài, mà bịt kín cửa động, chuẩn bị đường lui sau này, mặt khác dẫn người mở con đường trên kia. Bởi vì đường khó đi, hàng năm ngã chết người, hắn vẫn luôn bất an. Sau lại nghĩ, nếu không phải đường khó đi, thôn nhân chúng ta cũng không thể ở trong núi an ổn như vậy, trong lòng mới tốt một chút. Cho nên, trước nay Lâm gia không cho dùng động này vận chuyển hàng buôn bán từ bên ngoài vào, nói sẽ bị báo ứng, chỉ tồn đồ trọng yếu dùng khi cứu cấp.”
Đỗ Quyên nghe xong thở dài, không biết tính toán đó chuyện tốt hay chuyện xấu.
Lâm Đại Mãnh đi qua, từ trong một cái rương lật ra mấy cái dù giấy dầu, áo tơi và quần áo, dùng cái túi da gói kỹ đưa cho Lâm Xuân, đeo nghiêng trên lưng.
Ước chừng đi hơn nửa giờ, bọn họ mới đến một cái cửa động khác.
Nhưng cửa khẩu bị bịt kín, bọn họ bơi trong sông ngầm đi ra ngoài.
Tại bờ sông, Lâm Đại Mãnh nói với Đỗ Quyên: “Các ngươi đi trước tới chỗ Thu Sinh trốn tránh, đợi có rảnh ta lại đi xem ngươi. Trước mắt ta không đi cùng các ngươi, người nhiều dễ bịphát hiện. Ta muốn nhanh chóng về thôn, phòng ngừa quan binh quay đầu trở lại.”
Đỗ Quyên gật đầu, nàng cũng đoán là bọn họ đi Hồi Nhạn Cốc.
Lập tức cũng không nói nhiều, nàng cùng Lâm Xuân lẻn vào sông ngầm.
Lâm Xuân kéo nàng bơi chừng nửa dặm, mới ra khỏi Hoàng Phong Lĩnh, đi tới lòng chảo phía ngoài, nhưng bọn họ vẫn không lên bờ, mà đội mưa bơi thêm một dặm nữa, mới lên bờ vào núi rừng.
Đây đều do Lâm Xuân đã tính kỹ đường đi.
Trong mưa to, hắn như cũ kéo Đỗ Quyên, vừa đi qua rừng núi, vừa cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây, có khi cúi đầu hỏi Đỗ Quyên còn chịu đựng được không, nếu không hắn cõng nàng đi.
Đỗ Quyên đối với hắn cười lắc đầu, trong lòng kiên định yên ổn chưa bao giờ có.
Rất nhanh, bọn họ tìm đến sơn động đám người Phùng Minh Anh ẩn than. Như Gió cũng ở đây.
Đỗ Quyên kinh ngạc phát hiện, cứu tiểu di không phải Nhậm Tam Hòa, mà là người đánh xe cho bọn họ ở phủ thành năm xưa, Lâm Xuân gọi hắn là Vu thúc.
Vu thúc thấy Đỗ Quyên, kích động vạn phần.
Nhưng không chờ hắn nói hai câu với Đỗ Quyên, Nhậm Viễn Minh và Nhậm Viễn Thanh đã nhào tới ôm lấy nàng gọi: “Đỗ Quyên tỷ tỷ”, líu ríu nói không ngừng, Viễn Thanh còn khóc, “Đỗ Quyên tỷ tỷ, cha ta không có tới!”
Thì ra, hai huynh muội đến nơi, phát hiện cứu bọn họ không phải cha mình nên rất thất vọng. Nhậm Viễn Minh xuất phát từ tâm lý sùng bái anh hùng hảo hán, còn cùng Vu thúc nói đôi lời, hỏi vài vấn đề; Phùng Minh Anh cảm tạ ân cứu mạng của Vu thúc, rồi không tiện nhiều lời; tiểu Viễn Thanh bất mãn, đối đại thúc xa lạ không có hứng thú, hoàn toàn không có vẻ hưng phấn lúc trước.
Đỗ Quyên vội nói: “Tiểu dượng đang làm một chuyện trọng yếu, nên mới không tới. Vị này là Vu thúc thúc có bản lĩnh như cha ngươi, là bạn tốt của cha ngươi, cha ngươi nhờ hắn tới cứu các ngươi, nên hắn mới tới. Có phải không Vu thúc?”
Vu thúc chưa từng dỗ con nít, lúc này chỉ hắc hắc cười gượng.
Hai đứa nhỏ lại đồng loạt cười, bộ dáng thập phần tin tưởng.
Bọn họ lúc này thấy Đỗ Quyên, còn có Xuân Sinh ca ca, đều sống sót, quấn bọn họ hỏi cái này hỏi cái kia. Nhậm Viễn Minh thổi phồng mình dũng cảm ra sao, nếu không phải Vu thúc cứu hắn, hắn muốn mang theo muội muội nhảy xuống vách đá vạn trượng cùng Đỗ Quyên tỷ tỷ xông xáo giang hồ. Nói xong còn có chút tiếc rẻ nhìn Vu thúc.