Điền Duyên

Chương 389: Rời đi


Đọc truyện Điền Duyên – Chương 389: Rời đi

Đỗ Quyên liền nói: “Ta được nương nhặt về coi như duyên phận. Nếu nương sinh con gái, thì gọi Hoàng Đỗ Quyên; nếu là con trai, thì gọi là Hoàng Tử Quy.”

Tử Quy, tức Đỗ Quyên.

Mắt Hoàng Nguyên nóng lên, nói: “Chính là như vậy! Thì dùng tên này!”

Hắn hít sâu một hơi, mới hỏi đến điều vừa nghĩ: “Hoàng Ly đâu?”

Đỗ Quyên kinh ngạc nói: “Hoàng Ly? Ta không gặp nàng!”

Hoàng Nguyên kinh hãi nói: “Hoàng Ly ở chung với ngươi?”

Đỗ Quyên lắc đầu, theo sát sau hỏi: “Nàng đi ra lúc nào?”

Hoàng Nguyên nói: “Ngay buổi chiều hôm quan binh tới đây…”

Nói xong nhìn về phía Tảm Hư Vọng, trong lòng nghi ngờ dầy đặc.

Đỗ Quyên thất kinh hỏi: “Nhiều ngày như vậy? Sao không đi tìm?”

Hoàng Nguyên như cũ nhìn chằm chằm Tảm Hư Vọng, miệng nói: “Tìm. Cha và Tiểu Bảo ca ca, tiểu thúc luôn tìm ở trên núi. Chúng ta đều cho rằng nàng đi với ngươi…”

Nói xong thấy Đỗ Quyên không giống giả bộ, tâm trầm xuống.

vẻ mặt Đỗ Quyên cũng ngưng trọng nhìn về phía Tảm Hư Vọng.

Tảm Hư Vọng thản nhiên nhìn lại bọn họ, tỏ vẻ không biết nội tình.

Hoàng Nguyên đầu tiên đặt câu hỏi: “Xin hỏi Tảm chỉ huy, lần trước 2 thân vệ cùng Tiểu Bảo ca ca đi tiếp Phương cô nương đâu?”

Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức nghĩ đến mấu chốt này.

Hồng Linh không tự chủ được run rẩy, cắn răng nhịn xuống.


Tảm Hư Vọng nhìn không chớp mắt nói: “Bản quan còn muốn hỏi đó. Lần trước phái bọn họ tới chỗ Hồ tướng quân, đến bây giờ cũng không trở về. Sau này người truyền tin cho Hồ tướng quân  trở về nói, bên Hồ tướng quân không nhìn thấy bọn họ. Tính cả hai người bọn họ, đã có mười mấy quan binh mất tích. Hoàng cô nương có thể giải thích cho bản quan không?”

Đỗ Quyên đột nhiên cất cao giọng nói: “Giải thích? Một đám quan binh như lang như sói mất tích, ngươi muốn một tiểu nữ tử giải thích! Tảm đại nhân thật là tuổi trẻ tài cao!”

Không chờ Tảm Hư Vọng trả lời, nàng nói tiếp: “Ta chỉ cho ngươi một con đường sáng: ngươi gọi tất cả lão nhân cao tuổi trong thôn tới, rồi hỏi bọn họ một chút, từ khi tổ tiên bọn họ tới đây ở, trong núi này mai táng bao nhiêu người rồi, ngươi sẽ không cần ta giải thích.”

Tảm Hư Vọng nghiêm nghị nói: “Ngươi đã giải thích, bản quan cũng tin như thế. Còn vì sao Hoàng Ly không thấy, hai người các ngươi đều hỏi bản quan thì sao?”

Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên nhìn nhau, không biết làm sao.

Bởi vì bọn họ quả thực nghĩ không ra lý do Tảm Hư Vọng khó xử Hoàng Ly.

Phương Hỏa Phượng còn đang ở Hoàng gia.

Đỗ Quyên giật mình, thầm nghĩ Hoàng Ly biết Hồi Nhạn Cốc, cũng từng đi qua chỗ đó, nàng sẽ không cho rằng mình trốn đi Hồi Nhạn Cốc, cho nên cũng tìm đi chứ? Bất quá, lấy năng lực của nàng, dù đi chỗ kia cũng nên sớm trở về, sao lại không thấy bóng dáng chứ?

Trong lòng nàng có vạn điều nghi vấn, nặng trịch.

Nếu khẩn cầu Tảm Hư Vọng ở lại tìm Hoàng Ly, chắc là hắn sẽ không chịu; dù là chịu, đám quan binh không thèm để ý, nàng cũng khó làm, nói không chừng phải có tính toán khác, nên nháy mắt với Hoàng Nguyên.

Đúng lúc này, có quan binh đi tới nói, nói đã chuẩn bị sắp xếp xong xuôi.

Tảm Hư Vọng lập tức nói với Đỗ Quyên: “Cô nương, nên lên đường.”

Hắn muốn nhanh chóng dẫn người rời đi, trì hoãn e sinh biến. Thêm nữa, tuy hắn làm như không có việc gì, nhưng vẫn thầm lưu ý Hồng Linh, nàng sắp không chịu nổi.

Đỗ Quyên nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Đi thôi.”

Tảm Hư Vọng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy thì ủy khuất cô nương  —— “

Nói xong hướng bên cạnh vung tay lên, lập tức có quan binh mang gông xiềng tới, muốn gông Đỗ Quyên lại.


Hoàng Nguyên giương tay ngăn lại, tức giận chất vấn Tảm Hư Vọng: “Trên đường  núi, tay không đi còn lo bị vướng bận, còn đi không ổn nữa. Ngươi cho nàng mang thứ này, thật không muốn nàng sống? Không bằng hiện tại một đao chém chết nàng thống khoái hơn!”

Phương Hỏa Phượng cũng tiến lên ngăn cản ca ca, trong mắt đều là khẩn cầu.

Tảm Hư Vọng cau mày nói: “Đây là quy củ! Hoàng cô nương cũng là người hiểu võ công, bản quan không thể không cẩn thận. Về phần nói đi không ổn, bản quan đều có an bài: đến chỗ nguy hiểm cho người khiêng nàng qua thì xong rồi.”

Đỗ Quyên trào phúng nhìn hắn nói: “Ngươi mang theo mấy trăm quân, còn cẩn thận như vậy, đích thực làm cho người bội phục. Bất quá, ngươi không chê mất mặt, ta cũng sẽ không nghe lời ngươi. Ta nói qua, bản lãnh khác không có, bản lĩnh muốn chết vẫn phải có. Chọc giận ta, ta chết ngay bây giờ cho ngươi xem!”

Khóe miệng Tảm Hư Vọng giật một cái, một chữ phun không ra.

Thôn dân bên ngoài thấy đều tức giận bất bình, nói đây là người sao? Tựa như Hoàng Nguyên nói, bình thường mọi người lên núi tay không còn ngại nhiều nữa; nếu còng tay chân lại, còn không bằng một đao giết chết cho bớt việc.

Tảm Hư Vọng hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi Đỗ Quyên: “Ý cô nương nên thế nào? Nhưng nếu không trói cô nương lại, thì vạn vạn lần không thể.”

Đỗ Quyên cười nhạo nói: “Ngươi không phải biết dùng thế lực bắt ép người sao? Tiểu di và biểu đệ biểu muội ta đều là nhỏ yếu, có người canh chừng bọn họ, ngươi còn lo lắng ta chạy?”

Tảm Hư Vọng nghe xong sắc mặt do dự, như đang cân nhắc.

Đỗ Quyên nói: “Ngươi chỉ cần dùng dây thừng trói tay ta lại là được.”

Tảm Hư Vọng suy nghĩ một chút, thần sắc dịu đi, cảm thấy có thể suy nghĩ tới biện pháp này.

Đỗ Quyên thấy hắn động tâm, trấn an hắn nói: “Yên tâm, ta không giống huynh muội các ngươi ——”, sắc mặt Tảm Hư Vọng và Phương Hỏa Phượng đồng thời cứng đờ, “—— Ta trở về không phải vì ngươi buông lời muốn giết dưỡng mẫu ta. Ta là vì tiểu di bọn họ. Chút kỹ xảo của ngươi không lừa được ta. Nếu ngươi dám giết dưỡng mẫu ta, Tảm gia ngươi cách suy tàn cũng không xa, chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ sụp đổ. Ngươi tốt nhất cẩn thận chút. Đừng thấy thôn Thanh Tuyền chỉ là một cổ thôn trong núi, nếu ngươi đem chuyện của ta làm lớn ra, ngươi còn dám làm xằng làm bậy ở đây, ta đảm bảo trong triều lập tức có người sẽ cho Tảm gia ngươi biết mặt!”

Uy hiếp trắng trợn, nhưng Tảm Hư Vọng lại không cười lạnh.

Hắn nặng nề nhìn chằm chằm nàng, càng nhìn càng không thấu nàng.

Đỗ Quyên cười nói: “Như thế nào, không tin? Ta cho ngươi biết, lần trước ta ở phủ thành được Triệu Ngự sử hết lời khen ngợi. Triệu Ngự sử đến từ Chu Tước vương phủ, làm người cương trực công chính nhất. Ngươi dám giết dưỡng mẫu ta thử xem! Lâm Xuân đang ở Kinh châu thư viện đó, hắn là đệ tử cưng của Chu phu tử, do Triệu Ngự sử tự mình dẫn tiến. Ngươi dám làm càn, thì đợi xem sĩ tử thiên hạ dùng ngòi bút làm vũ khí!”

Mắt Tảm Hư Vọng sâu thẳm, nhìn Đỗ Quyên một hồi lâu, bỗng nhiên khẽ cười nói: “Cô nương nói đúng, bản quan quả thật không dám làm càn. Thì theo lời cô nương nói trói tay đi. Tránh cho bọn hắn đường đột cô nương, bản quan tự mình trói cô nương.”


Nói xong sai người lấy dây thừng đến, tự mình trói 2 tay Đỗ Quyên ra sau lưng.

Hắn xuống tay rất nhẹ, cũng không siết chặt, buộc căng chùng thích hợp, hơn nữa không dễ cởi ra; lúc trói cũng rất đúng mực, cũng không có chạm đến da thịt Đỗ Quyên.

Hoàng Nguyên sững sờ nhìn, lại chưa phát một lời.

Phương Hỏa Phượng cũng sững sờ nhìn, mím môi không nói.

Cấm quân coi như nghiêm chỉnh huấn luyện, nhanh chóng thu thập chỉnh trang xong, hơn mười quân binh khoẻ mạnh vây quanh bên người Đỗ Quyên, Tảm Hư Vọng theo sát phía sau, lập tức xuất phát; Phía sau Hoàng gia, Phùng Minh Anh và Nhậm Viễn Minh, Nhậm Viễn Thanh cũng bị áp giải đi ra.

Vừa định đi, Phương Hỏa Phượng bỗng nhiên tiến nhanh tới ngăn Tảm Hư Vọng lại.

Tảm Hư Vọng nhìn nàng, yên lặng chờ nàng nói chuyện.

Phương Hỏa Phượng đưa tay mời nói: “Thỉnh đại nhân dời bước tới Đông sương nói chuyện.”

Tảm Hư Vọng dừng lại, lập tức bước nhanh vào Đông sương.

Phương Hỏa Phượng theo sau vào, nhịp bước kiên định trầm ổn, không giống lúc trước.

Huynh muội hai người đi vào Đông sương thư phòng của Hoàng Nguyên, Tảm Hư Vọng xoay người nhìn về phía muội muội.

Hai đầu gối Phương Hỏa Phượng mềm nhũnm, quỳ trước mặt hắn, ngửa mặt khóc không ra tiếng: “Mặc kệ ca ca mang chức trách hay không, sắp chia tay muội muội chỉ cầu ca ca một việc: đợi vào kinh, kêu phụ thân nghĩ biện pháp cứu Đỗ Quyên đi. Ca ca xuất thân danh môn, không phải là kẻ nông cạn vô tri, khoa trương thanh thế, tội gì vì muội muội mà hứng lấy thanh danh ỷ thế hiếp người? Ca ca từ nhỏ hô nô gọi tỳ lớn lên, từng gặp bao cô gái xu nịnh a dua ngươi, cho nên căn bản không hiểu lòng con gái, cũng không hiểu cảm tình của Hoàng Nguyên với muội muội và Đỗ Quyên, muội muội không trách ngươi. Nhưng ngươi một lòng vì muội muội, nên nhìn ra hạnh phúc của muội muội nằm ở trên người Đỗ Quyên, tuyệt không phải là không có nàng ta sẽ an ổn dễ chịu.”

Tảm Hư Vọng lẳng lặng nghe, thật lâu sau, hắn gật đầu nói: “Ca ca đáp ứng ngươi.”

Phương Hỏa Phượng liền nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt theo hai gò má lăn xuống.

Lại mở ra, trong mắt thanh minh không ít.

Tảm Hư Vọng khẽ giọng hỏi: “Còn có gì nữa?”

Phương Hỏa Phượng nhìn hắn, nghiêm túc, nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng Ly đi đâu?”

Tảm Hư Vọng cướp lời: “Không biết!”

Ngữ khí quả quyết làm cho Phương Hỏa Phượng nhẹ nhàng thở ra.


Chờ huynh muội bọn hắn từ trong phòng đi ra, Tảm Hư Vọng giương tay quát: “Xuất phát!”

Chúng quân rung lên, ầm ầm khởi động.

Đỗ Quyên vừa định đi, chợt nghe Hoàng Tước Nhi trong phòng kêu to: “Đỗ Quyên!”

Thân mình nàng dừng lại, lại không quay đầu, cước nhanh đi ra ngoài.

Hoàng Tước Nhi gấp đến độ lao tới, mới đuổi vài bước, lại nghe phía sau trong phòng Phùng Thị “A ——” kêu thảm thiết, làm người nghe lông tóc dựng thẳng; lại có Hoàng đại nương kinh hoảng kêu: “Muốn sinh! Muốn sinh! Nhanh nấu nước! Kêu người đi…”. Phương Hỏa Phượng và Hồng Linh cũng hoảng hốt chạy tới, nàng đành phải nhìn theo  bóng dáng Đỗ Quyên ở cửa, dùng sức nhắm mắt, vô thanh khóc quay đầu.

Hoàng Nguyên ngây ngốc đi theo Đỗ Quyên, nhưng Hoàng lão cha kêu: “Mẹ ngươi muốn sinh!” Hắn lại kinh hoảng quay đầu. Đợi vào phòng, bên trong Phùng Thị gọi thảm thiết, nhưng nam tử đều không cho vào, hắn xoay quanh vài vòng, lại chạy ra ngoài sân.

Bên ngoài, trên bãi đất trống trước cửa hai nhà Lâm Hoàng nghìn nghịt đều là người.

Lần này, Lâm lão thái gia cũng tới, đứng đằng trước đám người.

Đỗ Quyên dừng chân lại, xoay người nói với Tảm Hư Vọng: “Ta muốn nói vài câu với thái gia gia.”

Ánh mắt Tảm Hư Vọng dừng lại trên người Lâm lão thái gia.

Lâm Đại Mãnh vội nói: “Đây là gia gia của tiểu nhân.”

Lâm thái gia không để ý Tảm Hư Vọng, cũng không tiến lên bái kiến hắn.

Tảm Hư Vọng nhìn lão nhân này, cùng với đám người vây quanh ông, không nghĩ phức tạp, gật gật đầu với Đỗ Quyên.

Vì thế mọi người lui ra phía sau, Đỗ Quyên đi qua.

Nàng đứng trước mặt lão nhân, nhìn nét mặt già nua nhăn nheo, đầu tiên là cười với ông, sau đó ghé sát vào bên tai ông, mở miệng nói nhỏ.

Lâm lão thái gia càng nghe mắt mở càng lớn, sau đó nheo lại,  những ngón tay khô gầy nắm chặt đầu quải trượng, khớp xương trắng bệch, có thể thấy được sự khiếp sợ.

Chẳng những Tảm Hư Vọng nghi hoặc, người bên cạnh đều nghi hoặc không thôi, không biết Đỗ Quyên cùng lão nhân gia nói gì mà ông giật mình như vậy.

Đợi Đỗ Quyên nói xong, Lâm lão thái gia mới vươn tay, sờ đầu nàng khẽ cười nói: “Đi thôi! Không có chuyện gì. Kia đều… Không chết được… Ngươi… Phúc khí lớn! Đi, gia gia xem ngươi đi, chớ sợ!”

Đỗ Quyên cười gật gật đầu, lần nữa đi vào trong đám quan binh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.