Điền Duyên

Chương 380: Tảm gia đại thiếu


Đọc truyện Điền Duyên – Chương 380: Tảm gia đại thiếu

Đỗ Quyên quyết định thật nhanh, nói với Nhị Ny: “Ngươi đi về trước. Nếu những người đó hỏi ngươi, ngươi nói là ta thấy bọn họ liền chạy.”

Nói xong cũng xoay người trốn chạy.

Nhị Ny thập phần luống cuống, nói: “Đỗ Quyên, này… Đây là sao?”

Đỗ Quyên dứt khoát nói: “Bọn họ là quan binh, đến bắt ta.”

Nhị Ny cả kinh mặt không còn chút máu, nói: “Bắt ngươi? Làm cái gì?”

Đỗ Quyên cười khổ, việc này không thể nói rõ.

Nàng nói: “Ngươi đừng hỏi, ta cũng nói không rõ. Ngươi trở về đi. Ta đi.”

Nhị Ny cuống quít hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Đỗ Quyên nói: “Ta trốn vào núi.”

Nhị Ny nói: “Vậy ta đi cùng ngươi, bọn họ khỏi hỏi ta.”

Nói xong cũng muốn đi.

Đỗ Quyên vội vã cản nàng, nói: “Nhị Ny, vậy không được! Ngươi theo lời ta nói về nhà. Bọn họ hỏi ngươi, ngươi cứ theo tình hình thực tế nói. Ta không sao. Dù bây giờ bọn họ thấy ta,  bọn họ cũng bắt không được ta.”

Nhị Ny thập phần do dự, lại sợ, không động chân.

Đỗ Quyên không rảnh cùng nàng giải thích, nói: “Ta kêu ngươi nói tình hình thực tế thì ngươi cứ nói! Chỉ là ngươi đừng nói lời thật là võ công ta cao bao nhiêu. Ngươi chỉ nói ta có kỹ năng, biết săn bắt là được rồi. Ta đi.”

Thấy Như Gió từ phía sau chạy tới, không nhiều lời thêm nữa, ra lệnh Như Gió quay đầu, vội vàng chạy vào núi.

Nhị Ny ngốc ngốc đứng một chỗ, không biết làm sao.

Rất nhanh, nàng  bị những kia quan binh phát hiện, lập tức bị mang đi.

Hỏi một hồi, có rất nhiều quan binh đuổi vào núi.

Lại nói Đỗ Quyên, chuyển qua rìa núi sau lập tức cưỡi Như Gió, chạy về phía Tây Nam. Chạy lên đỉnh núi, ẩn sau một khối núi đá nhìn xuống dưới, thấy rất nhiều truy binh tới chân núi, nàng không thể nghi ngờ nữa, lập tức chạy đi.

Như Gió cho rằng nàng lại luyện công với nó, đây là việc nó thích nhất, nên cõng Đỗ Quyên xuyên qua rừng rậm nhanh như sao xẹt. Đỗ Quyên bám vào lưng nó, chỉ che mặt để không bị nhánh cây quẹt trúng. Lúc lên núi thì nàng leo xuống, cùng nó sóng vai bò lên. Khi đến dốc, tới lưng núi, hoặc trong sơn cốc thì lại cưỡi nó chạy.

Trời dần tối, sớm đã không biết thôn Thanh Tuyền ở đâu.


Những kia quan binh ngay cả cọng lông cũng không thấy.

Đỗ Quyên bỗng nhiên ngừng lại.

Nàng nhớ tới một vấn đề: nếu có người phát hiện thân phận của nàng đến bắt nàng, vậy Nhậm Tam Hòa nhất định dữ nhiều lành ít, bằng không đến bây giờ đến bây giờ hắn cũng không trở về. Đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng khổ luyện võ công. Sâu trong tiềm thức, nàng luôn có dự cảm bất tường. Nếu Nhậm Tam Hòa bại lộ, tiểu di và Nhậm Viễn Minh, Viễn Thanh có bị liên lụy không?

Nghĩ đến điểm này, tâm nàng giống như bị kiến cắn, không yên.

Suy tư nhiều lần, nàng quyết định về thôn thăm dò cho ra.

Cũng không phải nàng xúc động, biết rõ lúc này trở về nguy hiểm, nhưng không thể không đi.

Không biết rõ ràng, nàng không thể an tâm!

Vì thế, nàng đánh giá địa hình bốn phía. Tìm đúng phương hướng theo đường khác trở về.

Nàng đi đường vòng từ phía bắc xuống núi, sau đó từ Bắc tới Đông lại Nam, hạ thấp thân mình từ vườn cải dầu đi qua, chậm rãi tới gần bờ sông Nam Sơn, trốn trong vườn hoa cải nhìn về tiểu viện bên kia bờ sông của mình.

Tiểu viện một mảnh tối đen, không có động tĩnh gì.

Ngay cả Lý gia và nhà Bệnh Chốc Đầu cũng không có nhúc nhích.

Quá không bình thường!

Ban ngày nháo ra uy phong lớn như vậy, sao có thể bỏ đi chứ?

Nếu không đi, khẳng định mai phục người trong nhà.

Trong nhà có người xa lạ, 2 con chó sẽ sủa to không ngừng, có khả năng sủa từ tối đến hừng đông. Lúc trước Hoàng Nguyên ngồi ở cửa một đêm chúng nó còn sủa, huống chi là đám quan binh. Nay lại không một tiếng kêu, sao bình thường được?

Nàng lặng lẽ lui về trong bụi hoa. Đổi phương hướng về thôn.

Nàng phải nghĩ cách hỏi tình huống của tiểu di.

Nhưng hỏi ai bây giờ?

Tránh né đi tới phía đông cửa thôn, đang do dự có nên đi vào hay không, chợt nghe bên trái có tiếng sột soạt, có người đang tới gần. Nàng cả kinh, vội thủ 2 hạt đinh sắt trên tay, tùy thời chuẩn bị công kích.

“Đỗ Quyên, là ta!”


Người tới thấp giọng nói.

Là thanh âm Lâm Đại Mãnh.

Đỗ Quyên nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng gọi: “Cha nuôi!”

Thanh âm thoáng run rẩy, thật sự là tốt quá!

Từ khi phát hiện những quan binh kia, nàng không có tâm tình bi thương, phẫn nộ hoặc oán trách, chỉ lo nghĩ biện pháp chạy trốn; sau lại lo lắng cho tiểu di cùng Viễn Minh bọn họ. Lúc này thấy người quen, còn là người có thể ỷ lại, sao nàng không kích động cho được.

Lâm Đại Mãnh nhanh chóng tới gần nàng, cầm lấy tay nàng, siết thật chặc, giống như kìm sắt, Đỗ Quyên không có sức phản kháng.

“Đi!”

Hắn không nói lời gì, kéo nàng quay đầu vào vườn cải dầu.

Hai người khom lưng về lại trong núi, là Đông Sơn.

Ẩn núp sau một vách núi, Lâm Đại Mãnh hạ giọng, ngắn gọn giải thích với Đỗ Quyên: “Đỗ Quyên, sợ là cha mẹ ruột của ngươi có chút lai lịch, có người nhận ra thân phận của ngươi, những quan binh kia đến bắt ngươi. Ngươi không thể về, mau trốn đi thôi. Ta đi tìm ngươi.”

Nói xong cởi một gói đồ nhỏ đưa cho nàng.

Lời này đối với Đỗ Quyên mà nói không mới mẻ, nàng đã sớm biết.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Tiểu di đâu? Nàng cùng Viễn Minh, Viễn Thanh có sao không?”

Lâm Đại Mãnh sửng sốt, hắn không biết Đỗ Quyên biết lai lịch Nhậm Tam Hòa, bởi vậy không biết vì sao nàng lo lắng cho Phùng Minh Anh bọn họ. Hắn dừng lại, mới nói: “Tiểu di ngươi có chuyện gì chứ? Không phải chuyện của bọn họ. Ngươi tự lo cho mình trước.”

Đỗ Quyên nghe xong không tin, cảm thấy hắn che giấu cái gì.

Nàng lại hỏi: “Rốt cuộc ta là con gái nhà ai? Những người đó hiện đang ở đâu? Có đả thương người?”

Lâm Đại Mãnh hấp tấp nói: “Ngươi là con ai ta cũng không biết. Quan binh đang ở trong thôn, ở Hoàng gia và nhà Đại Đầu bá bá ngươi đông nhất. Bất quá ngươi yên tâm, không đả thương người. Ngươi đi nhanh đi, đừng hỏi nữa.”

Trong lòng Đỗ Quyên trào ra bi thương, kêu lên: “Cha nuôi!”

Trong đêm tối, Lâm Đại Mãnh nghe tâm run lên.


Hắn không tự chủ được nhớ tới bữa tiêc đầy tháng của Đỗ Quyên năm xưa, Nhậm Tam Hòa đề nghị vợ hắn nhận nàng là con nuôi. Khi đó, nàng vẫn là đứa bé nho nhỏ mềm mại…

Hắn hít sâu một hơi, sờ đầu Đỗ Quyên, ôn nhu nói: “Ngoan. Nghe lời cha nuôi nói, đi thôi, càng xa càng tốt! Đi rất xa, đừng trở lại!”

Nhất thời nước mắt Đỗ Quyên rơi như mưa.

Nàng cũng không biết tình hình tàn khốc như vậy!

Đừng nhìn nàng chạy nhanh, kỳ thật trong lòng tỉnh tỉnh mê mê. Nàng vừa nhìn thấy quan binh là chạy, hoàn toàn dựa vào bản năng, bởi vì từ ngày nàng xuyên việt tới đây, đến lúc Tam Hoà xuất hiện ở thôn Thanh Tuyền, nhiều năm như vậy, nàng biết thân thể này có thân phận không tầm thường.

Dù nàng khóc không thành tiếng, Lâm Đại Mãnh cũng cảm giác được.

Hắn cứng rắn nói: “Đừng đi Hồi Nhạn Cốc, cũng đừng đi tìm Xuân Nhi, hắn bị người canh chừng. Ngươi đi không tốt.”

Đỗ Quyên kinh hãi, lắp bắp hỏi: “Xuân Sinh bị bắt?”

Lâm Đại Mãnh vội an ủi: “Không phải, hắn không có việc gì, còn ở thư viện đọc sách, chỉ là bị người giám thị. Cho nên ta nói ngươi đừng đi.”

Đỗ Quyên yên tâm, đồng thời trong lòng cũng lạnh lẽo.

Bỗng nhiên có 1 ngày, nàng thật sự cô độc không nơi nương tựa.

Lâm Đại Mãnh thúc giục, nàng rốt cuộc đi.

Cùng Như Gió, đi vào núi sâu.

Lâm Đại Mãnh đợi nàng đi khuất, im lặng tựa vào vách đá, nghe trong núi tựa hồ rất yên tĩnh, lại tựa hồ có đủ loại âm thanh. Một hồi lâu, hắn mới chậm rãi về thôn.

Hoàng gia, Hoàng Nguyên gấp như kiến trong nồi.

Buổi chiều lúc quan binh bao vây nhà Đỗ Quyên, hắn được tin lập tức chạy qua.

Nghe nói hắn là đệ đệ Đỗ Quyên, quan binh canh chừng cho hắn đi vào.

“Tảm Hư Vọng!”

Nhìn tướng lãnh dẫn đầu quan quân, hắn cực kỳ hoảng sợ.

Người nọ chính là đại ca của Tảm Lao Yên, đại ca ruột. Hai năm trước Hoàng Nguyên đã gặp hắn. Đó là lúc ăn cơm ở Lâm Giang Lâu, phủ thành Kinh châu. Ngày đó Tảm Hư Cực qua sinh nhật, các bạn học họp lại chè chén. Đang ăn uống, Tảm tuần phủ nhậm chức ở Tây Nam vì công vụ trở về thành, cũng tới.

Tảm Hư Cực giới thiệu anh họ hắn với mọi người. Lúc ấy mọi người trò chuyện với nhau thật vui.

Ấn tượng của hắn với Hoàng Nguyên: hơn hai mươi, tướng mạo thập phần anh tuấn. Nay nghĩ lại, tướng mạo Tảm Lao Yên có năm phần tương tự đại ca nàng, nhưng sơ với Tảm Hư Cực, “anh tuấn” càng thiên về “anh” hơn. Cách nói năng nhạy bén, quyền biến, trong ngôn từ thoáng chút ngạo mạn, lại nguyện ý bỏ thân thế kết giao với các thư sinh, đạt được hảo cảm của rất nhiều người. Lúc ấy Hoàng Nguyên còn trẻ, không quá để ý mấy việc này.

Hôm nay gặp lại Tảm Hư Vọng, thập phần uy nghiêm trầm túc, không còn vẻ mặt ôn hoà của ngày xưa.


Nghĩ tới Phương Hỏa Phượng, Hoàng Nguyên thoáng có chút thấp thỏm, cũng không dám lơ đễnh, chỉnh lý quần áo, tiến lên khom người quỳ gối, nói: “Học sinh Hoàng Nguyên thấy qua Tảm chỉ huy sứ.”

Lúc ấy Tảm Hư Vọng mang kim đao ngồi trên ghế nam mộc khắc hoa trong nhà Đỗ Quyên, nhìn bọn quan binh dưới trướng tra xét trong ngoài. Thấy Hoàng Nguyên quỳ lạy, hắn im lặng theo dõi không nói lời nào.

Mãi nửa ngày, mới đạm thanh nói: “Thì ra là Hoàng hiền đệ.”

Hoàng Nguyên nói: “Làm khó Tảm chỉ huy còn nhớ rõ tại hạ, kinh hãi thực!”

Tàn khốc trong mắt Tảm Hư Vọng chợt lóe, nói: “Hoàng hiền đệ tài danh vang xa, bản quan có thể nào quên! Đứng lên đi, bản quan không dám để Hoàng “Tú tài” quỳ! Xin hỏi Hoàng hiền đệ tới đây có việc gì?”

Hoàng Nguyên không để ý tới châm chọc hắn, đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn nói: “Dám hỏi Tảm đại nhân, cớ gì dẫn quan binh bao vây nhà tỷ tỷ tại hạ? Có lệnh bắt không?”

Tảm Hư Vọng khẽ cười mũi nói: “Dĩ nhiên là có.”

Hoàng Nguyên hỏi tới: “Xin hỏi đại nhân, tỷ tỷ tại hạ đã phạm tội gì?”

Tảm Hư Vọng lại nhìn thẳng hắn thật lâu không nói.

Hoàng Nguyên cũng không tránh né, cũng nhìn lại hắn.

Tảm Hư Vọng nhìn một hồi lâu, ý vị thâm trường cười nói: “Chi tiết trong đó, bản quan cũng không rõ ràng. Bởi vì, bản quan cũng là phụng mệnh làm việc.”

Hoàng Nguyên thập phần nghi hoặc, bởi hỏi: “Có thể cho biết hay không, phụng mệnh ai?”

Đúng lúc này, một quan binh báo lại: lão lý chính thôn Thanh Tuyền bên ngoài cầu kiến.

Tảm Hư Vọng trầm giọng nói: “Cho hắn đi vào.”

Rất nhanh, Lâm đại gia liền đi theo một quan binh tiến vào.

Sau khi hắn đi vào, chỉ liếc mắt nhìn, rồi hướng Tảm Hư Vọng quỳ xuống.

“Tiểu dân tham kiến đại nhân.”

Tảm Hư Vọng theo dõi hắn hỏi: “Ngươi chính là Lâm Đại Mãnh?”

Lâm đại gia vội nói: “Lâm Đại Mãnh là con trai tiểu dân, hiện giờ là lý chính thôn Thanh Tuyền. Tiểu dân trước kia là lý chính, nay không quản sự nữa. Đại nhân hạ mình tới thôn Thanh Tuyền, còn mang theo rất nhiều quan binh, không biết là chuyện gì? Nhi tử tiểu dân không ở nhà, không dám chậm trễ nên lão hán mới đến đây nghe đại nhân phân phó.”

Tảm Hư Vọng thấy hắn coi như cung kính, khẽ gật đầu, gọi “Đứng lên đi.”

Vì thế Lâm đại gia đứng dậy, đứng ở một bên.

Gióng như Hoàng Nguyên, hắn thập phần nghi hoặc, đợi quan quân này nói lý do.

Tảm Hư Cực nhìn nhìn hai người, cũng không dài dòng, liền sai người mang tới một tờ văn thư, đưa cho bọn hắn xem.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.