Đọc truyện Điền Duyên – Chương 378: Lặp lại
Nàng tự nhắc nhở chính mình: Đỗ Quyên là dưỡng nữ Hoàng gia, dù không gả cho Hoàng Nguyên thì nàng cũng là dưỡng nữ Hoàng gia, bọn họ gặp nhau mỗi ngày là thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng đêm nay nàng tựa hồ thập phần yếu ớt.
Sự nhắc nhở không có tác dụng, lòng tràn đầy dày vò.
Rốt cuộc, nàng ở trong sân đợi không nổi nữa, xoay người trở về phòng, phân phó Hồng Linh múc nước tắm rửa thay đồ, sau đó ngồi vào trước đàn, nhẹ nhàng khảy.
Trong đêm huyên náo, tiếng đàn thập phần mong manh vô lực, không hề linh hoạt.
Nhưng nàng kiên định khảy, như đối kháng với tâm ma.
Lâm gia cách vách đầy đầu người, trong ngoài ba tầng.
Tận cùng bên trong dĩ nhiên là Lâm gia bổn tộc cùng thân thích: trưởng bối và nữ quyến đều ngồi ở hành lang phòng khách, mấy người một bàn, phía trên bày trà quả; đám con nít và các hán tử thì đứng bên dây thừng vây quanh thành sân diễn, đứng gần nhìn xem.
Bên ngoài chính là thôn dân, chen lấn chật như nêm cối. Đám con nít không cam tâm yếu thế, có đứa cong chân ngồi trên vai người nhà, có đứa đứng tại trên ghế mang từ nhà đến, có đứa trèo lên tường viện Lâm gia, ngồi trên đầu tường, một tầng so một tầng cao.
Nhìn qua có gần ngàn người, hơn một nửa là người thôn Thanh Tuyền.
Đỗ Quyên quả nhiên như Phương Hỏa Phượng nghĩ, ngồi cùng Phùng Thị, Hoàng Ly. Bởi các nàng tới trễ, có rất nhiều màn không được xem, Đỗ Quyên liền giải thích các mánh lới đám nhóc diễn, Phùng Thị cười không khép miệng.
Lúc này Lâm Xuân đang múa sư tử, từ trên nóc nhà múa xuống đất, cuối cùng phủ phục trước hành lang nơi Lâm thái gia và trưởng bối đang rung đùi đắc ý, đòi tiền mừng may mắn.
Lâm thái gia cao hứng, phân phó Lâm Đại Mãnh: “Rải tiền!”
Lâm Đại Mãnh kêu Phúc Sinh vung một bó lớn đồng tiền.
Trong phút chốc, đám tiểu hầu,, tiểu thỏ, tiểu hồ ly, tiểu cá chép, tiểu ô quy, tiểu ma tôm đều như bôi dầu, cũng không đóng kịch, mà chen chúc nhau lên giật tiền. Những đứa nhỏ xem náo nhiệt thấy như vậy, nào nhịn được, cũng xông lên đoạt.
Nhất thời tiếng cười vang đến sáng!
Cũng không biết náo loạn bao lâu, tiếng cười liên tiếp vang lên, kéo dài không thôi.
Người xem không sao, người diễn bị đói bụng, lợi dụng thời gian rảnh đều tự tìm đồ ăn.
Ở hành lang, Hoàng Tước Nhi và đám người Đỗ Quyên đốt lò than, đem bàn đá treo lên, sau đó mang cá lát và thịt đá ướp sẵn, cùng rau nấm nướng cho các trưởng bối ăn.
Đỗ Quyên cùng Quế Hương nướng, Hoàng Tước Nhi đưa thịt cá đã nướng chín cho các trưởng bối.
Phùng Thị ăn rất nhiều rau xanh cuộn cá nướng.
Nàng mang thai đã bảy tháng, khẩu vị rất tốt, ăn được nhiều.
Đỗ Quyên thấy sợ nàng no quá, kêu nàng ăn ít chút.
Hoàng đại nương khinh bỉ nhìn con dâu cả, nói với Đỗ Quyên: “Mẹ ngươi thật dễ ăn, buổi tối còn ăn chưa đủ, lúc này lại ăn như vậy! Không biết còn tưởng rằng bà bà này ác, không cho nàng ăn nữa.”
Phùng Thị bị bà bà nói, xấu hổ lại sinh khí, ngượng ngùng dừng tay.
Hoàng Ly ghé sát vào bên tai Đỗ Quyên nhỏ giọng nói: “Nương buổi tối chưa ăn no.”
Ngày tết, Phượng Cô làm đồ ăn thực phong phú, dầu mỡ quá nặng Phùng Thị ăn không vô. Nhiều năm qua, miệng nàng đã bị tỷ muội Đỗ Quyên dưỡng điêu. Sau khi Phương Hỏa Phượng đến, làm đồ ăn tinh tế không kém Đỗ Quyên, nên nàng ăn không quen đồ nhị phòng nấu.
Đỗ Quyên hiểu, cười nói với Phùng Thị: “Ta kêu nương ăn ít chút, bởi vì còn có cháo, chuẩn bị cho lão thái gia bọn họ. Buổi tối ăn cháo dưỡng dạ dày, cho nên ta kêu nương đợi ăn một chén.”
Phùng Thị vội gật đầu, rất nghe lời.
Hoàng đại nương nghe xong ghen tị không thôi, hừ một tiếng.
Đỗ Quyên không để ý nàng, cũng chưa nói mời nàng ăn.
Lúc này Lâm Xuân đi tới, vừa lau mặt, vừa cười nói với Đỗ Quyên: “Ta muốn ăn cá nướng. Cũng nướng chút cải thảo.”
Đỗ Quyên vội gắp cá và rau đặt lên bàn đá, vừa ngẩng đầu nhìn hắn. Chỉ thấy hắn mới rửa mặt, trên người mặc quần áo ngắn, bên hông thắt đai lưng, trên lưng ướt mồ hôi, không khỏi nói: “Mệt thành như vậy! Còn muốn vũ sao? Sao ngươi không kêu ngươi thay phiên nhau lên sân khấu?”
Lâm Xuân ý bảo nàng nhìn vào sân, nói: “Hiện tại là bọn họ lên.”
Đỗ Quyên thấy quả nhiên có thiếu niên Lâm gia khác đi lên, còn có đám nhỏ cũng không chịu nghỉ ngơi, như cũ tại làm các kiểu hình dạng cổ quái, nói thiên hình vạn trạng, chọc cho mọi người cười vang không thôi.
Đang nhìn, Lâm Xuân khẽ giọng hỏi nàng: “Có mệt hay không?”
Rồi ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.
Đỗ Quyên cười nói: “Ta? Không mệt. Ngươi mới mệt đó.”
Lâm Xuân lại nói: “Thích không?”
Đỗ Quyên không trả lời, chỉ nhìn hắn cười, đem cá nướng cuộn rau đưa cho hắn. Hắn cầm lấy há to miệng ăn. Ăn xong nàng lại đưa cho hắn một cuộn khác. Hắn ăn, nàng cuộn, Quế Hương nướng.
Bên kia Lâm Đại Mãnh kêu: “Quế Hương, mang thêm đồ nướng tới đây!”
Đỗ Quyên và Lâm Xuân nhìn nhau, nhỏ giọng nói: “Bọn họ hối kìa.”
Lâm Xuân nháy mắt nói: “Ta ăn hết, xem làm gì ta!”
Quế Hương và Đỗ Quyên đều nhịn cười.
Hoàng Nguyên và đám người Lâm Đại Mãnh ngồi chung, thỉnh thoảng nhìn qua bên Đỗ Quyên, thấy nàng đã hoàn toàn dung nhập Lâm gia, với Lâm Xuân càng hài hòa vô cùng, an tâm đồng thời khó chịu nói không ra. Tâm tư đó, nói không rõ là tư vị gì, rất khó giải thích.
Bởi vì ăn uống, tuy trên sân còn có người biểu diễn, nhưng không kích động nhiệt liệt như lúc nãy. Trong khoánh khác yên tĩnh hiếm hoi, cách vách truyền đến vài tiếng đàn, khô khan không thú vị.
Hoàng Nguyên hoàn toàn không nghe rõ, vài lần như vậy thì nghe được.
Hắn nhất thời nhíu mày, tìm một khe hở, lặng lẽ lui ra ngoài.
Trở lại Hoàng gia, vừa đẩy cửa ra, lập tức nghe thấy tiếng đàn đơn điệu vô vị, ngầm có ý lo lắng mỏi mệt. Tiếng ồn ào náo động cách vách càng làm cho tiếng đàn thêm thanh lãnh cô tịch.
Hắn chậm rãi đến gần cửa sổ, lẳng lặng nghe.
“Hồng Linh, cô nương thế nào rồi?”
Rốt cuộc, hắn nhịn không được, mở miệng hỏi.
Tiếng đàn lập tức đình chỉ, trong phòng không có thanh âm.
Một hồi lâu, Phương Hỏa Phượng mới nức nở nói: “Ta cũng không biết làm sao, vừa rồi có chút bất an và thương cảm, nên ta đánh đàn… Ai ngờ đàn ra như vậy.”
Một khắc nghe được thanh âm của Hoàng Nguyên, nàng bỗng nhiên liền tỉnh táo lại.
Thật giống như bị rót một chậu nước lạnh, thần hồn trở về vị trí cũ.
Nhất thời, nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không chút kinh hoảng giấu diếm, bật thốt lên lời tâm sự của mình, sự bất lực và kinh hãi của nàng đều loã lồ ở trước mặt hắn.
Hoàng Nguyên nghe xong trầm mặc.
Yên lặng một hồi, hắn nói với nàng: “Ngươi đi ra đi.”
Một trận thanh âm huyên náo, 2 cô gái liền đi ra.
Nương ánh sáng từ sân hàng xóm, hắn phát hiện thân hình nàng rụt lại, không có tự tin và trầm ổn của thường ngày.
Hắn không tới an ủi nàng, mà gọi Hồng Linh theo hắn đi vào phòng.
Hai người mang hai cái ghế đi ra.
Đặt ghế tại góc tường Đông Nam kề Lâm gia, hắn leo lên ghế trước, nhìn nhìn vè phía đối diện, lại xuống dưới, gọi Hồng Linh lấy thêm 2 cái ghế nhỏ đến.
Hồng Linh đã biết hắn muốn làm gì, nhanh nhẹn mang thêm 2 cái đến.
Hoàng Nguyên đặt ghế nhỏ lên trên ghế dựa lớn, rồi leo lên ghế trước, sau đó đưa tay ra với Phương Hỏa Phượng nói: “Đi lên.”
Phương Hỏa Phượng do dự một chút, rồi một tay kéo váy, một tay nương vào hắn đứng ở trên ghế.
Hoàng Nguyên lại đỡ nàng đứng lên ghế nhỏ, đợi nàng đứng vững mới hỏi: “Nhìn thấy không?”
Phương Hỏa Phượng ngây ngốc gật đầu nói: “Nhìn thấy. Ai nha! Có khỉ con! Còn có rùa con! Bọn họ đang làm gì đó?”
Hoàng Nguyên ý bảo Hồng Linh cũng leo lên một cái ghế khác, kêu nàng cẩn thận vịn tường, để khỏi té, sau đó mới giải thích với 2 người cách vách diễn cái gì, có ý gì, người nào diễn, vân vân.
Phương Hỏa Phượng và Hồng Linh từng xem qua những gánh xiếc ảo thuật nổi tiếng, nhưng những màn biểu diễn thô thiển đậm chất quê vẫn làm cho các nàng càng cảm thấy thú vị, đồng loạt cười rộ lên, thập phần vui vẻ, như đã quên chuyện vừa rồi.
Hoàng Nguyên nhẹ giọng nói: “Bên kia qua đông, không đi chen chúc cũng thế.”
Phương Hỏa Phượng nghiêng đầu nói với hắn: “Ở đây xem tốt lắm.”
Ngẫm nghĩ lại bổ sung: “Có ngươi bồi càng tốt.”
Tiếp theo lại xin lỗi: “Hại ngươi không thể xem.”
Hoàng Nguyên nói: “Ta đã xem rồi. Bây giờ là tái diễn.”
Phương Hỏa Phượng an tâm, thấy Hồng Linh cười không ngừng, ngỡ như nằm mơ.
Biểu diễn vẫn chưa hết, lý chính Lâm Đại Mãnh thấy đêm nay náo nhiệt như vậy, hưng trí, đợi múa sư đi một vòng, cùng Lâm Đại Đầu cầm một dây thừng to, kêu hơn mười hán tử ra giữa sân, muốn thi đấu kéo co.
Nhất thời mọi người trầm trồ tán thưởng.
“Phần thưởng thì sao? Thắng được phần thưởng gì?”
Có người hỏi.
Lâm Đại Mãnh quét nhìn đám người một vòng, cười nói: “Phe thắng sao…”
Nói đến đây hắn ngừng lại.
Đợi mọi người nôn nóng khó nén hỏi dồn, hắn mới ho khan một tiếng nói: “Phe thắng, mỗi nhà được năm cân muối. Phần thưởng ta bỏ ra!”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều kêu lên, sôi nổi ùa lên trước, đều muốn tham gia.
Có người không có khí lực, cũng bị vợ, lão nương buộc tiến lên.
Dù sao không phải là một chọi một, mà là một nhóm thi đấu, nếu thắng thì có năm cân muối, ai mà không muốn tham gia!
Lâm Đại Mãnh sớm đoán được tình hình này, liền bắt đầu phân công: mỗi nhà ra một người, bốc thăm, mười người một tổ, hai mươi người so tài.
Bởi vậy, nhà khác đều dễ nói, chỉ có Nhâm gia Nhậm Tam Hòa không có, cho nên chỉ để mặc cho Viễn Minh lên sân khấu, mọi người thấy tên tiểu bất điểm kia nhất thời ầm ầm cười ha hả.
Đỗ Quyên cười đến khom lưng, “Tay hắn còn không cầm hết sợi dây thừng nữa!”
Phùng Minh Anh cũng dở khóc dở cười, nhưng mặc cho con trai đi lên.
Nhậm Viễn Minh không phục nói: “Đều cười ta? Một hồi cho các ngươi thấy!”
Sau một trận loạn, người đều sắp xếp xong xuôi.
Lâm Đại Đầu thấy thân gia Hoàng Lão Thực đi lên, vội vàng kéo hắn nói: “Nuôi con trai làm cái gì? Nhà ta cho Xuân Nhi lên. Ông xui, ngươi đã bao tuổi còn cùng người ta tranh cái này? Hoàng Nguyên đâu? Gọi Hoàng Nguyên đến!”
Mọi người nghe xong đồng loạt ồn ào, đều muốn gọi Hoàng tiểu phu tử đến.
Không có biện pháp, người thuần phác cũng có chút ác tâm thú vị, muốn xem bộ dáng Hoàng tiểu phu tử kéo co, tốt nhất là bị kéo đến lăn bò dưới đất chọc mọi người cười một hồi mới tốt.
Mọi người đều tìm Hoàng Nguyên. Cách vách, Phương Hỏa Phượng nhìn Hoàng Nguyên mím môi cười rộ lên. Nàng tưởng tượng bộ dáng Hoàng Nguyên kéo co, còn chưa tận mắt chứng kiến đã cảm thấy thú vị, ngay cả Hồng Linh cũng lén cười.
Hoàng Nguyên cũng cười, nói: “Ta đi! Các ngươi nhìn cho kỹ!”
Phương Hỏa Phượng vội vàng dùng sức gật đầu, nói hắn chỉ quản đi.
Hồng Linh kích động dặn dò: “Công tử, nhất định phải thắng a!”
Phương Hỏa Phượng liếc nàng một cái, nói: “Ngươi muốn ăn muối?”
Hồng Linh cũng ngượng ngùng cười, nói: “Không thể thắng cũng không quan trọng.”
Hoàng Nguyên thấy các nàng khẩn trương, bật cười nói: “Ta cố gắng có thể thắng.”
Vì thế leo xuống ghế, ngang nhiên ra viện, đi tới Lâm gia.
Phương Hỏa Phượng và Hồng Linh bắt đầu khẩn trương, nhìn chằm chằm bên kia.
Kỳ quái, lúc này nàng lại không tịch liêu như lúc nãy, cảm thấy trốn ở bên này xem rất tốt, tuy cách hai bức tường, Hoàng Nguyên bên kia lại giữ tâm nàng.