Đọc truyện Điền Duyên – Chương 372: Dựa vào, phòng thủ và tiến công
Đỗ Quyên thấy nhiều người tới như vậy, rất cao hứng.
Nàng nhìn qua mọi người, ánh mắt không tự chủ dừng trên người Hoàng Nguyên.
Ánh lửa chiếu rọi, ánh mắt của hắn ôn nhuận, giống Lão Thực đôn hậu, lại mang vẻ nho nhã của người đọc sách, vẻ mặt thong dong, đạm nhạt.
Hắn cũng lẳng lặng nhìn nàng, cảm thấy nàng lại không giống lúc trước lẻ loi, độc lập. Nụ cười của nàng trước sau như một sáng lạn. Tận mắt thấy nàng như vậy, hắn an tâm không ít.
Đỗ Quyên tiếp đón mọi người, gật đầu mỉm cười với Hoàng Nguyên.
Tiểu Thuận đưa một lọ sành nhỏ cho Đỗ Quyên, nhỏ giọng nói: “Nhị tỷ tỷ, đây là đường cát, nương ta làm, cho ngươi ăn.”
Đỗ Quyên đón lấy, cười nói: “Hoàng Ly cũng cho ta.”
Tiểu Thuận nói: “Nhị tỷ tỷ cất từ từ ăn.”
Đỗ Quyên dùng tay kia sờ đầu thiếu niên, hạ giọng hài hước hỏi: “Ngươi lấy cái này đến đây, nãi nãi biết không?”
Tiểu Thuận nghe xong ngây ngẩn cả người, có chút không biết làm sao.
Đỗ Quyên liền biết hắn gạt Hoàng đại nương, cười một tiếng.
Tiểu Thuận ngượng ngùng cúi đầu không lên tiếng.
Lúc này Quế Hương cùng Thanh Hà đi tới, kéo Đỗ Quyên lại cười nói.
Quế Hương vẫn luôn thân thiết với Đỗ Quyên. Thanh Hà vì sắp trở thành thân thích với Đỗ Quyên, nên cũng phá lệ thân cận ba phần. Thêm Nhị Ny và mấy đứa con gái líu ríu tranh nhau nói.
“Đỗ Quyên, xem ta mang cho ngươi đồ tốt nè!”
Quế Hương chỉ vào túi trên vai Hoàng Tiểu Bảo, thần bí nói với Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên đưa một lọ sành nhỏ cho Tiểu Thuận, kêu hắn mang vào phòng, một mặt ôm lấy Viễn Thanh từ trên tay Hoàng Ly, phân phó nàng đi vào nhà lấy ghế ra, vừa kêu mọi người ngồi, rồi cười nói với Quế Hương: “Có phải là nồi đá không?”
Quế Hương hét lớn: “Ngươi đoán một cái trúng ngay!”
Nhị Ny cười nói: “Ngươi nói sẽ sớm mang đến, vậy có gì mà không dễ đoán.”
Thanh Hà cười nói: “Còn có một thứ, khẳng định Đỗ Quyên đoán không được.”
Đỗ Quyên nhìn lại, thấy Hoàng Tiểu Bảo đem đồ trên vai xuống, có vẻ rất nặng. Hoàng Nguyên ở một bên nâng đỡ, Lâm Xuân cũng tới phụ.
Đợi mở ra, mọi người nhìn thấy một cái là nồi đá, một cái là một cái bàn đá hình chữ nhật lớn, phía dưới dùng dây thép đan thành cái túi lưới nâng nó, 2 đầu lưới sắt được túm lại, nhét vào bên trong tay gỗ, là có thể bưng.
Quế Hương đắc ý nói với Đỗ Quyên: “Ta nhớ là ngươi luôn nói nồi đá dùng tốt, không bằng nướng thịt cũng dùng cái này, lại sạch sẽ, không dính tro. Ta kêu cha ta làm cái này, tặng cho ngươi, xem như đưa quà tết.”
Mọi người nghe xong đều cười.
Đỗ Quyên ngạc nhiên chăm chú nhìn cái bàn đá, liên tục khen nàng thông minh, sáng tạo.
Quế Hương thập phần đắc ý, thấy có sẵn đống lửa, liền muốn Đỗ Quyên thí nghiệm.
Thì ra, phía đông bắc thôn Thanh Tuyền nhiều núi đá, trong thôn thợ đá cũng nhiều, chuyên dùng vật liệu đá chế thành các loại đồ vật, trong đó có nồi. Chỉ vì tạo hình nồi trên vật liệu đá gian nan, lại cồng kềnh, bán ra ngoài núi còn có giá. Người trong thôn sẽ không bỏ nhiều tiền ra mua, cho nên thợ đá không muốn làm bán cho người trong thôn. Nay trong thôn ngoại trừ rất ít nhà còn dùng nồi đá —— cũng là trước đây lưu lại, nhà có điều kiện đều dùng nồi sắt, hoặc là lò gạch thiêu chế nồi cát cũng rẻ hơn nồi đá.
Mùa đông Đỗ Quyên thích dùng nồi đá hầm canh, nói nó giữ lại đầy đủ vị.
Nàng biết dùng nồi đá rất hữu ích khỏe khoắn, cho nên rất ưu ái.
Bởi vậy Quế Hương mới giúp nàng làm cái này.
Đỗ Quyên thập phần cảm kích, liên tục cảm ơn.
Quế Hương nói không cần cảm tạ. Nồi đá vốn là Đỗ Quyên mua, cái bàn đá kia tương đối rất dễ làm, là nàng đưa.
Lập tức, Đỗ Quyên gọi Hoàng Ly vào phòng bếp hỗ trợ. Giết một con cá lớn, cắt thành lát, ướp gia vị sắp vào mấy đĩa bưng ra, chuẩn bị làm món cá nướng ăn vặt.
Lúc đi ra, mọi người đã ngồi vây quanh đống lửa nói cười.
Đỗ Quyên đưa mắt nhìn, lập tức đi về phía Lâm Xuân.
Hoàng Nguyên tới, nàng thấy hắn còn có chút không được tự nhiên. Ngồi bên người Lâm Xuân, vừa là phòng thủ, cũng là tiến công; đương nhiên, cũng để hắn hỗ trợ nướng cá chiêu đãi mọi người.
Lâm Xuân vội vàng đứng dậy, đỡ lấy điawx trên tay nàng, hỏi: “Để nướng à? Nếu nướng bị nứt thì sao?”
Quế Hương vội vàng nói: “Không cần gấp, tảng đá kiên cố nhất. Cha ta cố ý chọn đá tốt, phía dưới còn thêm một tầng lưới sắt nữa, lại không nấu canh, dù bị nứt ra cũng sẽ không rỉ nước.”
Đỗ Quyên nói: “Vương bá bá thiệt tinh tế, nghĩ đến chu đáo.”
Hoàng Ly thấy Đỗ Quyên ngồi xuống bên người Lâm Xuân, sửng sốt. Nàng ngồi bên người Hoàng Nguyên, còn chuẩn bị một cái ghế nhỏ cho Đỗ Quyên, đang đợi nàng đến ngồi, ai ngờ nàng tới bên kia. Đang định gọi nàng, Lâm Xuân lại nói với nàng: “Hoàng Ly, đem ghế tới đây.”
Hoàng Ly liền nhìn Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên như không có việc gì đưa tay nói: “Đưa cho ta.”
Hoàng Ly “Ai” một tiếng, vội đưa ghế qua.
Hoàng Nguyên nhìn thấy một màn này, không khỏi rũ mắt.
Lập tức, Lâm Xuân rửa bàn đá trước, rồi treo lên giá trên đống lửa.
Đợi bàn đá nóng lên, Đỗ Quyên, Quế Hương và Thanh Hà dùng đũa gắp cá lát lên nướng, ngay cả dầu cũng không cần thoa lên, bởi vì đá tảng sẽ không dính. Lát cá mới để lên, liền vang lên tiếng “xèo xèo”, làn khói nhẹ bay lên, mùi thơm lan ra.
Mọi người đều ồ ồ cười vang, không ngừng hít mũi, đều vui sướng, đầy chờ mong nhìn chằm chằm bàn đá, nóng lòng muốn thử hương vị cá nướng.
Hoàng Ly cầm nắm đũa trong tay, thêm một xấp chén gỗ, đi một vòng phân phát cho mọi người.
Đỗ Quyên hết sức chăm chú nhìn chằm chằm phiến đá, thấy lát cá biến trắng, vội nói với Quế Hương: “Mau trở mặt! Nướng thêm mặt kia là được.”
Vì thế ba người luống cuống trở cá.
Tiểu Viễn Thanh tựa vào bên người Đỗ Quyên, lạ lẫm nhìn các tỷ tỷ nướng cá.
Đỗ Quyên thấy cá trên phiến đá đã trở mặt, cá chín bị mềm, vừa chạm vào là nát, lập tức đổi một đôi đũa sạch nhanh chóng gắp vào chén gỗ, miệng nói: “Có thể ăn! Mau gắp đi! Nhanh, đều tự gắp.”
Nói xong đưa trên tay bát cho Viễn Thanh, “Viễn Thanh thử trước đi.”
Viễn Thanh ngượng ngùng cười, dùng đũa gắp một miếng cho vào miệng, “Thật nóng.”
Đỗ Quyên vội nói: “Thổi rồi ăn, ăn từ từ.”
Nói xong giúp nàng thổi.
Chợt nghe bốn phía tiếng hít hà, tiếng nói chuyện không rõ “Thơm quá!” “Mềm!” “Ai nha ăn ngon thật!”
Đỗ Quyên nhìn lên, bàn đá đã trống trơn.
Lâm Xuân gắp 2 miếng, đưa bát đến trước mặt nàng, kêu nàng ăn trước.
Đỗ Quyên gắp một miếng ăn, quả nhiên mềm trơn, vào miệng tan đi, thơm vô cùng, là mỹ vị hiếm thấy, cũng không biết là cá ngon hay là phương pháp chế tạo bàn đá tốt, hay là nàng ướp cá ngon.
Nàng cười vui vẻ, vui sướng tự hào nói không nên lời.
Lúc lơ đãng, chợt bắt gặp ánh mắt Hoàng Nguyên đang lấp lánh nhìn nàng.
Nàng dừng lại, như cũ cười giơ bát lên với hắn ý nói: “Mau ăn! Thật sự rất ngon, vừa thơm mềm lại trơn, ăn ngon hơn cá nướng bình thường.”
Hoàng Nguyên khẽ vuốt càm, cúi đầu ăn.
Quế Hương và Thanh Hà sôi nổi cười nói, về nhà cũng phải làm như vậy.
Bàn đá làm dễ hơn nồi đá nhiều, rất tiện nghi.
Đỗ Quyên trịnh trọng nói: “Cá nướng ngon như vậy. Nếu nướng thịt khẳng định cũng không kém. Cần phải đặt tên cho món ăn này, xem như ta phát minh. Thì gọi cá nướng đá đi!”
Mọi người đều nói tốt.
Hoàng Tiểu Bảo nói: “Gọi cái gì cũng tốt. Ăn cá nướng trước đã.”
Hắn không kịp đợi, trực tiếp dùng đũa của mình trực tiếp gắp cá sống lên bàn đá. Những người khác thấy đều sôi nổi làm, tự cấp tự túc.
Nhị Ny cười nói: “Hồi nãy ai cũng nói là không muốn ăn, bây giờ cứ như quỷ đói!”
Lúc nãy nói nướng cá, đám người Hoàng Tiểu Bảo nói không muốn ăn, kêu Đỗ Quyên đừng phí tâm.
Ai ngờ nướng ra ngon như vậy, mọi người đồng loạt tranh nhau, không khí náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người mặc kệ nàng chê cười, chỉ lo nướng cá, ăn cá.
Đỗ Quyên cười dịu dàng nói: “Điều này chứng minh cá nướng trên bàn đá có sức quyến rũ.”
Mọi người đều nói giỡn, duy chỉ có Hoàng Nguyên ngồi lẳng lặng. Hắn cũng ăn cá, ngẫu nhiên nhìn Đỗ Quyên một chút, cũng không nói chuyện.
Hoàng Ly ngồi bên người hắn, đũa như bay, gắp cá, nướng cá, nướng xong đổi một đôi đũa khác gắp vào đĩa, 2 anh em chia nhau ăn. Nàng bận rộn nướng, bận rộn ăn, lại ngồi cạnh lò lửa, trán lấm tấm mồ hôi.
Hoàng Nguyên ăn mấy miếng rồi nói với nàng: “Ta không ăn nữa. Ta nướng cho ngươi ăn.”
Hoàng Ly hoài nghi hỏi: “Ca ca biết nướng?”
Hoàng Nguyên nhẹ giọng nói: “Thử xem. Nhìn như không khó lắm.”
Hoàng Ly nghĩ cũng phải. Cá đã ướp sẵn, chỉ cần đặt lên bàn đá, một lát trở mặt là được, nên để hắn thử, mình chỉ quản ăn.
Bên kia, Lâm Xuân cũng nướng cho Đỗ Quyên ăn.
Đỗ Quyên vốn không đói, không muốn ăn, nhưng hiếm khi được cao hứng, nên hắn đưa cá đến trước mặt bất tri bất giác đều ăn. Bỗng nhiên cảm thấy no quá, mới tỉnh ngộ nói: “Không thể ăn nữa, ăn nữa buổi tối không có thể ngủ được.”
Rồi hướng mọi người nói: “Các ngươi thì sao? Đừng ăn nhiều quá. Chơi một lát rồi lại nướng. Dẹp bàn đá đi, đỡ phải nhìn thấy lại thèm.”
Tuy mọi người đều lưu luyến không rời, nhưng biết nàng nói đúng, đều ngừng tay.
Lâm Xuân và Bệnh Chốc Đầu ai nấy tự nhấc một đầu cái giá, dời bàn đá đi, sau đó ngồi xuống nói chuyện. Đỗ Quyên vào phòng tìm sơn tra tán nhuyễn cho mọi người ăn, lại nấu nước uống.
Đi một vòng, bỗng nhiên không thấy Nhậm Viễn Minh, hỏi: “Viễn Minh đâu?”
“Ta ở đây!”
Cùng với kêu to một tiếng, mọi người đồng loạt quay đầu.
Chỉ thấy trên nóc hàng hiên, Nhậm Viễn Minh như một con khỉ đang ngồi lơ lửng trên lan can gỗ, trong tay cầm một cây trúc dài chống xuống mặt đất, muốn nhảy xuống.
Đỗ Quyên hoảng sợ kêu: “Đừng…”
Không chờ nàng ngăn cản, đứa nhỏ từ lan can nhảy xuống, nương theo sào trúc chống đỡ.
Mọi người sững sờ nhìn đứa nhỏ nhày từ trên lầu xuống, đều há to miệng, trong sân tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng củi cháy nổ lách tách.
Trong nháy mắt, Đỗ Quyên cảm thấy tim mình ngưng đập.
Trước mắt chợt lóe, Lâm Xuân đã bay qua.
Nàng cũng nhào qua theo, phát hiện đứa nhỏ đã được Lâm Xuân tiếp được, cùng hạ xuống đất. Đợi đứng vững, hắn phát ra tiếng hoan hô thắng lợi: “Nga! Nga! Hoắc —— “
Nhưng thanh âm liền ngưng bặt ——
Lâm Xuân nắm áo hắn xoay tròn, làm cho đứa nhỏ úp mặt vào ngực hắn, bàn tay to vỗ vào mông đứa nhỏ, hung hăng đánh vài cái, cả giận nói: “Ngươi tìm chết hả!”
Tiểu Ma Hoa sùng bái Nhậm Viễn Minh tới cực điểm, lớn tiếng hoan hô theo.
Nhưng Nhậm Viễn Minh bị đánh, hắn không hoan hô nữa mà có vẻ sung sướng khi người gặp họa.
Nhậm Viễn Minh lì như con khỉ, càng đánh càng cười.