Đọc truyện Điền Duyên – Chương 370: Bát Cân gặp lại Hòe Hoa
Hoàng gia nàng chắc chắn sẽ không đi; Lâm gia ở cách vách Hoàng gia, đi trong lòng nàng cũng không tự tại; lại nói, bao năm qua gây gỗ ồn ào, nàng cũng ngấy, năm nay vừa lúc yên tĩnh một chút, nên đơn giản đều từ chối.
Nàng vốn muốn ăn tết ở Hồi Nhạn Cốc, vừa yên tĩnh lại thoải mái.
Nhưng Thu Sinh ở đó một mình, thực không phương tiện, nàng đành phải trở lại.
Vì thế, nàng cũng như những nhà khác, chuẩn bị hàng tết.
Hồi Nhạn Cốc, sau khi bọn họ rời đi, Thu Sinh lại vụng trộm đi xem Hòe Hoa.
Mà Hòe Hoa đang trải qua thêm một lần biến chuyển.
Ngày hôm đó, nàng ở trên núi đụng phải một người —— Bát Cân!
Có thể nói Bát Cân và nàng oan gia đối đầu.
Bọn họ vốn không có nhiều dính líu, nhưng vì Đỗ Quyên mà cuốn vào.
Sau khi Bát Cân bị trục xuất, ngày vất vả dĩ nhiên không cần phải nói, chủ yếu là tịch mịch. Mặc dù có Tiểu Liên, hắn cũng không chịu nổi. Mắt thấy sắp tới tết, hắn nhịn không được muốn vụng trộm về thôn vấn an cha mẹ, tiện thể lấy chút gia dụng vật tư.
Hắn từ miệng những người vào núi săn thú biết được Hòe Hoa cũng bị trục xuất vào ở trong núi. Bởi vậy ngày hôm đó hắn cố ý đi đường vòng về hướng tây, khắp núi tìm nàng. Nhưng núi lớn như vậy, cho dù có phương hướng, muốn tìm một người rất gian nan, có thể gặp Hòe Hoa đủ chứng minh bọn họ có “duyên phận”.
Ngày ấy sau khi Thu Sinh đi, Hòe Hoa ở trong động đợi một hai ngày, cũng không thấy hắn xuất hiện, mới biết hắn đi thật. Nàng liền ra khỏi sơn động, bò leo lên núi.
Nàng có ý tự rèn luyện bản lĩnh sinh tồn trong núi.
Ít nhất, mùa đông sẽ không gặp rắn độc.
Nói cách khác, nàng không muốn tươi sống đói chết ở trong núi, không muốn bị dã thú cắn chết, cũng không muốn té từ trên núi xuống chết. Kiểu chết nào nàng cũng không muốn, chỉ có kiên cường tôi luyện chính mình.
Nàng bò lên núi cao, vừa ngắt lấy những trái cây hạt dẻ mọc hoang còn sót lại. Ở trong sơn cốc nhìn thấy nước, nàng cũng xuống mò cá. Nếu nhìn thấy dấu chân dã thú, nàng còn dùng công cụ tự chế đào cạm bẫy. Nếu ngày nào đi xa tối không về kịp, nàng sẽ trèo lên cây, cột mình vào cây ngủ.
Trong gió lạnh, nàng nhìn bầu trời mênh mông và sơn lâm tiêu điều, vừa rơi lệ, vừa nung nấu ý chí: nàng tuyệt sẽ không buông tha cho Lâm Xuân và Đỗ Quyên!
Chạng vạng, trên đường trở về, ở một sơn cốc nàng gặp Bát Cân.
Bát Cân như sói lang nhìn chằm chằm nàng, đánh giá từ đầu đến chân, chế nhạo nói: “Yêu, sao giống như một bà già vậy? Đây là Hòe Hoa sao? Không giống a!”
Hòe Hoa lẳng lặng nhìn hắn, không lên tiếng.
Bát Cân không vội, cũng không hoảng, hai tay ôm ngực ung dung nhìn nàng.
Nhìn một hồi, nói thẳng vào trọng tâm: “Xấu thì xấu xí hơn một chút, nhưng bản lĩnh khá hơn. Xem ra, khoảng mười ngày nửa tháng ngươi không chết được, trừ phi xui xẻo gặp lợn rừng, hoặc hổ báo, thì thân thể mềm mại của ngươi không giữ được.”
Nói xong bỗng nhiên thần bí cười, nói: “Nếu gặp Như Gió, ngươi đoán xem nó có ăn ngươi hay không? Ta đoán là, Xuân Sinh tiểu tử cứng rắn, ngươi không chết hắn sẽ không an lòng, nói không chừng cho Như Gió đến cắn chết ngươi. Ngươi cũng nên cẩn thận.”
Hòe Hoa nghe hắn nói nửa ngày, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Ngươi hận ta!”
Bát Cân hung tợn nói: “Lão tử đương nhiên hận ngươi!”
Hòe Hoa đem gùi trên vai thả xuống, xoa bả vai, không thèm để ý nhìn rừng rậm chung quanh, nói: “Lâm gia nên hận ta, nhưng ngươi không nên. Nếu ngày đó Đỗ Quyên đi ra phía sau, nói không chừng sẽ như Tiểu Liên bị gả cho ngươi. Ngươi có gì mà hận ta? Ngươi hận ta không giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện hả?”
Nói xong, đối với hắn khinh miệt cười.
Bát Cân bị nàng cười giận lên, giễu cợt nói: “Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi? Xuẩn như vậy, đáng cho Xuân Sinh xem thường ngươi. Ngươi có thể so với Đỗ Quyên sao? Chỉ có ngươi không biết xấu hổ, toàn nghĩ đến chuyện quyến rũ nam nhân, còn cùng Thu Sinh làm chuyện đó. Nếu Đỗ Quyên gặp nam nhân khi dễ nàng, nàng đánh không lại cũng tìm chết chứ không giống ngươi như vậy!”
Lời này chọt trúng điểm yếu của Hòe Hoa, nỗi hận thù tràn dâng, nổi giận.
Nàng réo rắt thảm thiết cười nói: “Bát Cân, ngươi hận ta, mắng ta cũng vô dụng. Ngươi thích Đỗ Quyên, bênh vực nàng cũng vô dụng, Đỗ Quyên không hề biết. Nàng nay là dâu Lâm gia, là vợ Lâm Xuân, là chị dâu ngươi!”
Nàng không nói thêm, chỉ dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn.
“Hai chúng ta giống nhau đều là người đáng thương.”
Lúc hai mắt Bát Cân bừng bừng lửa giận, Hòe Hoa lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu.
Bát Cân quát: “Đừng đem lão tử so với ngươi!”
Nói xong đánh giá dáng người Hòe Hoa bao thành mập mạp, bỗng nhiên đi ra phía trước.
Hòe Hoa nhịn không được lui về phía sau, một mực lùi đến triền núi.
Bát Cân đi đến đứng trước mặt nàng, cười nói: “Còn trốn nha! Ta xem ngươi trốn đi đâu.”
Hòe Hoa cố nén cơn sợ hãi, tận lực dùng thần sắc bình tĩnh nhìn hắn, cố cười nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn khi dễ ta? Ngươi không sợ gia pháp Lâm gia?”
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thần sắc nàng thả lỏng xuống.
Thân mình nàng mềm nhũn, sau đó ngã tựa vào sườn núi, khuỷu tay chống lên đám cỏ khô.
Bát Cân muốn hù dọa nàng, tới gần, khom lưng ghé sát vào nàng cười quỷ dị.
Hòe Hoa hơi nghiêng mặt, mắt rũ xuống, rồi lại nhẹ nhàng nâng lên, yên lặng nhìn Bát Cân, nhẹ giọng nói: “Bát Cân, mặc kệ ngươi hận ta bao nhiêu, ta chưa từng muốn hại ngươi. Ta cũng như ngươi, đều thích một người, sau đó làm chuyện không nên làm. Bây giờ chúng ta đều bị trục xuất ở trong núi. Ta như thế này không khác gì đã chết. Ngươi muốn khi dễ ta, không cần bày ra bộ dáng ác độc. Ngươi thấy ta có thể chống cự sao?”
Bát Cân cười lạnh nói: “Ngươi đừng giả bộ đáng thương. Ta biết lợi hại của ngươi!”
Hòe Hoa nhắm mắt lại, nói: “Ngươi nhất định phải báo thù thì tới đi. Ta không có gì trả cho ngươi trừ cái mạng, chỉ còn sót này tấm thân bẩn thỉu này, ngươi muốn thì cầm đi.”
Bát Cân sửng sốt, nhìn lông mi nàng khẽ run bỗng nhiên đỏ mặt.
Mãi nửa ngày, hắn nói không ra lời.
Hòe Hoa lẳng lặng đợi một hồi, thấy không có động tĩnh, liền mở to mắt.
Chỉ thấy thiếu niên nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt âm tình bất định, tựa hồ có chút không biết làm sao.
Nàng mở to hai mắt vô tội kinh ngạc nhìn hắn, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
Không ngờ Bát Cân bỗng nhiên giận dữ, nói: “Khóc con mẹ ngươi! Lão tử không khi dễ ngươi, khóc tang làm cái gì? Phi, ngươi là thứ đĩ thoả, còn giả bộ nhã nhặn trước mặt ta! Đừng cho là ta không biết, ngươi muốn thông đồng ta làm chuyện xấu, còn làm ra bộ dáng này. Hừ, là chính ngươi đưa lên cửa, cũng là ngươi thiếu ta…”
Nói xong ném thiết xoa trong tay qua một bên, nhào về phía Hòe Hoa.
Đầu tiên mặt Hòe Hoa hiện ra vẻ hoảng sợ, tiếp dó cắn chặt răng, không né không kêu, cứ như vậy yên lặng nhìn hắn, giống như đến đường cùng rồi mặc người xâm lược, lại giống như không sợ hãi uốn mình hùa theo.
Bát Cân càng bị nàng kích thích nhiệt huyết sôi trào, ra sức lột quần áo của nàng.
Một trận kiều diễm dây dưa triển khai trong sơn cốc.
Lần này, Hòe Hoa thanh tỉnh.
Bát Cân cũng thanh tỉnh.
Bọn họ đều biết mình đang làm gì.
Nhưng bọn họ đều nghĩa vô phản cố!*
* Làm việc nghĩa không chùn bước
Mùa đông khắc nghiệt nơi sơn dã, lạnh lẽo và hiu quạnh, không làm tăng thêm lãng mạn tình thú của đôi nam nữ, chỉ tràn ngập trong bóng ma trả thù.
Xong chuyện, Bát Cân nhăn mặt chỉnh lý xiêm y, không châm chọc đùa cợt Hòe Hoa thêm nữa.
Hòe Hoa ngồi đờ đẩn, không khóc không gọi, nhẹ giọng nói: “Ngươi hài lòng?”
Bát Cân không lên tiếng.
Hòe Hoa xuất thần nhìn ánh chiều dần đậm sơn dã.
Bát Cân sửa sang xong quát nàng: “Ngươi không đi còn ở đây chờ chết?”
Hòe Hoa khẽ cười nói: “Mạng ta lớn lắm, không chết được.”
Bát Cân cười lạnh nói: “Tùy ngươi.”
Nói xong nhặt thiết xoa lên, chuẩn bị lên đường.
Bỗng nhiên nghe Hòe Hoa nói: “Ngươi sẽ đi gặp Đỗ Quyên sao?”
Chỉ một câu làm lửa giận của Bát Cân bùng lên.
Hắn hung tợn xoay người tới gần Hòe Hoa, bóp cằm nàng mắng: “Đồ đê tiện đáng chết này, đừng cho là ta không biết tâm tư xấu xa của ngươi! Người như ngươi nên bị vạn người giày xéo, rồi bị dã thú xé xác! Con mẹ ngươi, ngươi ở đây làm mồi cho sói đi!”
Mắng xong vung tay, xoay người bước nhanh.
Hòe Hoa nhìn bóng lưng hắn, vừa nuốt lệ, vừa nhẹ giọng nói: “Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc ai bị vạn người giày xéo? Bị dã thú xé xác? Lâm gia, Đỗ Quyên, các ngươi chờ đi!”
Nàng chậm rãi đứng dậy, không chút hoang mang chỉnh lý xiêm y.
Sửa sang xong, mới nặng nề lê bước đi.
Đêm đã khuya, nàng mới về tới sơn động.
Nàng cũng không biết mình trở về như thế nào.
Ban đầu nàng không dám bò lên dốc núi hơi dựng đứng. Hôm nay trong đêm đen, lên núi xuống đèo, xuyên rừng lội suối, vậy mà cũng chống đỡ nổi.
Nàng nhớ tới một câu của Đỗ Quyên: “Chỉ cần chịu khổ, không có gì không làm được.” Quả nhiên là như vậy.
Ở trên núi nhiều ngày, cảm giác của nàng cũng sâu sắc. Vừa tới gần cửa động, nàng phát hiện phụ cận có người, lập tức hỏi: “Ai ở đằng kia?”
Trong bóng đêm, Thu Sinh từ sau núi đá đi ra.
“Sao muộn như vậy mới trở về?”
Khẩu khí tuy cứng rắn, nhưng đầy quan tâm.
Trong lòng Hòe Hoa giận dữ, lại ẩn nhẫn, thấp giọng nói: “Hôm nay đi xa chút, nên về trễ. Ngươi lại tới làm cái gì?”
Thu Sinh nghe xong bị kiềm hãm, hồi lâu nói: “Cho ngươi ít đồ. Ngươi chưa ăn sao lại đi ra ngoài?”
Hòe Hoa lạnh lùng nói: “Không ra ngoài ở đây chờ chết à? Ngươi nuôi ta một đời?”
Nói xong chuyển mấy khối tảng đá lớn ở cửa động đi.
Đây là cách nàng phong cửa động; nếu nàng ở trong động, buổi tối lúc ngủ sẽ từ bên trong đẩy một tảng đá lớn ngăn cửa động.
Thu Sinh vô thanh vô tức đi lên hỗ trợ.
Hòe Hoa kề hắn làm, đợi dời hòn đá đi, tự vào động.
Thu Sinh buông gùi trên lưng xuống, lấy ra chút lương thực, đặt xuống đất.
Cất xong, cõng gùi xoay người đi ra ngoài.
Hòe Hoa nhìn rừng rậm bên ngoài đen kịt cười lạnh không ngừng.
Người này nhìn hảo tâm, nhưng lòng đề phòng nàng rất sâu, căn bản không dám ở một mình với nàng. Sợ nàng? Hừ, sợ mới tốt!
Ngoài động, Thu Sinh ở gần đó chờ thật lâu, mãi đến khi nghe được thanh âm đẩy đá từ trong động truyền ra, mới xoay người đi vào rừng.
Lại nói Bát Cân, sau khi trải qua chuyện không hề nghĩ tới trước, trong lòng nói không rõ là tức giận hay là vui vẻ, hết sức không được tự nhiên, vừa đi vừa hung tợn mắng.
Hắn thừa dịp đêm tối trở về nhà, làm 2 vợ chồng Lâm Đại Thắng kích động và rối rắm không thôi.
Nấu nướng ăn uống xong, lại tìm kiếm các loại dự trữ, nhất nhất gói kỹ, vội đến nửa đêm. Bát Cân ngủ một hồi, rồi thức dậy muốn đi.
Vờ chồng Lâm Đại Thắng đành phải cụp mắt gạt lệ đưa hắn ra cửa.
Bát Cân không nhịn được nói với nương: “Khóc cái gì? Con trai của ngươi chẳng lẽ kém người ta? Chờ ta gầy dựng được một phần gia nghiệp, ngươi sẽ cười lên. Hừ, không thể khá hơn Cửu Nhi và Lâm Xuân sao!”
Nói xong xoay người rời đi.
Con trai như vậy, Lâm Đại Thắng không biết là nên tự hào hay nên thương tâm.
Tóm lại, hắn không thoải mái.
Bát Cân ra khỏi thôn, đứng ở bên bờ sông dưới chân Nam Sơn xuất thần nhìn nhìn tòa tiểu viện đen kịt phía đối diện, trong đầu không tự chủ hiện lên thanh âm Hòe Hoa —— “Ngươi sẽ đi tìm Đỗ Quyên sao?”