Đọc truyện Điền Duyên – Chương 367: Người bán hàng rong
Ngày hôm sau là một ngày lạnh lẽo, tuy không lạnh thấu xương như ngoài núi, cũng lạnh không chịu nổi, nhưng trên mặt người dân cổ thôn lại tươi cười không ngừng. Gần cuối năm, mọi người đều bận rộn chút chuyện vặt liên quan tới ăn mặc, tâm tình hết sức tốt.
Lúc này trong thôn có một người bán hàng rong tới, hán tử gầy hơn bốn mươi tuổi.
Hắn chạy cưỡi một con la, hai bên là 2 giỏ, trên lưng mình cũng cõng một cái giỏ, mang ra một số tạp hoá đầy máu sắc trong núi không có, cùng đám phụ nữ đổi thổ sản vùng núi.
Hắn ngừng ở cửa nhà Lão Quả Cân làm buôn bán.
Hoàng Ly đang cùng Phương Hỏa Phượng, Hồng Linh khiêng một khúc vải bố đã hồ cứng ra sân phơi khô để làm đế giày, nghe bên ngoài người đến người đi ồn ào, cũng muốn ra nhìn xem.
Nàng nói với Phương Hỏa Phượng: “Cũng không biết bán những gì. Ta đi xem xem có gì lạ không, chúng ta cũng đổi chút. Trong nhà còn không ít dược liệu và da thú.”
Phương Hỏa Phượng nói với Hồng Linh: “Ngươi theo tam cô nương đi nhìn xem.”
Hồng Linh liền cùng Hoàng Ly tay cầm tay đi ra ngoài.
Đi tới trước sạp, chỉ thấy một đám phụ nữ vây quanh, cũng có con gái, thanh âm hỏi giá, cò kè mặc cả liên tiếp, sinh ý thập phần thịnh vượng.
Không dễ dàng chen vào, Hồng Linh vừa nhìn, bất quá chỉ có vài giỏ mà thôi. Đám vải vóc, kim chỉ, trâm hoa đều bày trên mặt đất cho người nhìn xem chọn lựa. Đám phụ nữ và con gái ưng ý nhất đồ trang sức vòng tai, đều cầm lấy hỏi người bán hàng rong đổi thế nào.
Hồng Linh xuất thân từ hào môn thâm trạch, ánh mắt tự nhiên bất đồng.
Trong mắt nàng, đừng nói những thứ đó, dù là trâm bạc cũng không giá trị bằng trâm gỗ tỷ muội Hoàng gia đeo. Đó đều do Lâm Xuân dùng nam mộc tạo ra, tay nghề điêu khắc tinh tế, những tục vật kia tuyệt không thể so sánh được.
Vì thế, nàng giữ chặt Hoàng Ly, không cho nàng mua những thứ đó, chỉ chọn lựa kim chỉ.
Chọn không ít, cùng người bán hàng rong ước định dùng dược liệu trao đổi, sau đó Hồng Linh canh giữ ở đó, Hoàng Ly về nhà lấy dược liệu.
Hồng Linh mắt lạnh nhìn mọi người trao đổi hàng hóa.
Không như đám con gái, phụ nữ lớn tuổi hơn luyến tiếc mua đồ trang sức, các nàng càng chú ý đến cuộc sống, nên hỏi người bán hàng rong: “Sao không mang muối đến? Ta muốn đổi muối.”
Người bán hàng rong cười làm lành nói: “Ái dà, vị đại thẩm này nói được dễ dàng! Ta còn không biết trong núi này thiếu muối sao? Tiền dễ kiếm, nhưng cũng phải có năng lực mang vào mới được. Thứ đó nặng chết, làm sao so được với mấy thứ nhẹ nhàng này! Lại nói, trước khi ta đến cũng nghe ngóng, trong thôn các ngươi không phải Lâm gia bán muối sao, nên ta không mang những thứ đó, mà mang kim chỉ trang sức vào, đổi chút thổ sản vùng núi đi ra ngoài bán, kiếm một ít tiền trinh sống. Muốn đại phát tài, chúng ta như vậy thì không nổi!”
Mọi người nghe xong đều ồ ồ cười vang.
Hoàng Ly cầm chút dược liệu đến, đổi đồ xong liền cùng Hồng Linh đi.
Người bán hàng rong nhìn theo bóng dáng các nàng, hỏi một phụ nữ: “Cô nương vừa rồi là ai? Nhìn không giống người trong núi.”
Người phụ nữ kia nói: “Nàng vốn không phải. Người ta từ đại gia tới.”
Người bán hàng rong “Nga” một tiếng, mặt đầy hứng thú hỏi: “Là thiên kim tiểu thư?”
Người phụ nữ cười nhạo nói: “Nàng? Nàng chỉ là nha hoàn của thiên kim tiểu thư thôi!”
Người bán hàng rong nghe xong càng kinh ngạc, vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì.
Vì thế, mọi người vừa trao đổi hàng hoá, vừa đem chuyện Hoàng gia nói cho người bán hàng rong nghe.
Nói xong, người bán hàng rong không phản ứng, các nàng lại tự tranh luận: người nói Phương cô nương tốt, kẻ nói Đỗ Quyên tốt; có người nói Hoàng đại nương thích Phương Hỏa Phượng, có người nói Phùng Thị thích Đỗ Quyên; lại có người nói Hoàng Nguyên thích Phương Hỏa Phượng, nhưng Đỗ Quyên có Ngư nương nương làm chỗ dựa, Hoàng gia không dám đắc tội nàng, mới nháo thành như vậy… tranh cãi xôn xao.
Khuôn mặt gầy của người bán hàng rong mỉm cười, hứng thú dạt dào nghe.
Thỉnh thoảng hắn cũng chen một câu, tỷ như “Lão tổ mẫu thích, khẳng định nghe lão tổ mẫu.”
Người khác liền giải thích: “Nhà bọn họ đã ở riêng, con trai lơn không ở cùng cha mẹ.”
Người bán hàng rong bừng tỉnh đại ngộ nói: “À, là không ở cùng tổ phụ tổ mẫu.”
Thôn nhân nói: “Hoàng đại nương bọn họ ở trong thôn.”
Tuy mọi người nghị luận việc này, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng Hoàng Nguyên nên không nói lung tung.
Bởi vậy nhàn thoại một hồi cũng coi như xong, thay đổi đề tài khác.
Đợi đám người đi, người bán hàng rong thu dọn đám đồ còn lại, đặt lên lưng con la, đi vào trong thôn.
Vừa đi vừa gọi, vừa khéo đi tới trước cửa nhà cũ Hoàng gia.
Nơi này, hắn lại bị người vây quanh.
Hoàng đại nương cũng cầm chút thổ sản vùng núi để đổi kim chỉ và vải bông.
Trong tiếng qua lại trả giá, người bán hàng rong cười nói với nàng: “Ta biết, ngươi chính là đại nương có phúc khí kia, nhặt được 2 người con dâu. Có phúc nhiều như vậy, còn có một cháu trai giỏi giang, còn cùng ta trả giá mấy đồng tiền trinh này?”
Tiếng cười vang lên, Hoàng đại nương cũng không khỏi đắc ý.
Người bán hàng rong liền lấy lòng Hoàng đại nương, nói nàng được 2 cháu dâu tốt.
Tuy Hoàng đại nương chưa trải qua chuyện lớn, nhưng được cháu trai dặn dò, cũng biết chuyện của Phương Hỏa Phượng không thể tùy tiện nói lung tung, bởi vậy không dám thổi phồng như lần trước, chỉ nói Đỗ Quyên không phải là cháu dâu của bà, bà không có phúc đó, vân vân.
Chọn lựa, lời đến lời đi, liền nói rất nhiều chuyện của Đỗ Quyên.
Bất tri bất giác, lời oán trách liền đi ra, nói Hoàng Nguyên đối với Đỗ Quyên thế nào, kiên trì lấy nàng làm vợ, nhưng Đỗ Quyên không biết phân biệt bỏ đi, kéo ra một chuỗi dài.
Người bán hàng rong nghe, hai mắt toả hào quang.
Đúng lúc cận cuối năm, người bán hàng rong rất đắt hàng, sau giờ ngọ đã bán hết, đổi thành mấy giỏ lớn thổ sản vùng núi. Hắn cưỡi con lừa ra thôn, nói về nhà ăn tết!
Đi mấy chục dặm đường núi, sắc trời đã tối, hắn liền tìm sơn động hoặc nơi tránh gió qua đêm. Tại một khe núi, hắn tìm một chỗ gần đáy cốc, xua con lừa đi rong, còn mình đi đến bên dòng suối rửa tay.
Đang khom lưng, đột nhiên quay đầu quát: “Ai?”
Ở bên tay trái hắn, có một bụi cây tiêu điều, lúc này vắng lặng không âm thanh.
Hắn đi qua, nhìn chằm chằm một bụi cây nói: “Xuất hiện đi.”
Sau đó, một cái cả người người được bao bọc thập phần mập mạp sau bụi cây đứng lên, trên đầu quấn khăn trùm. Tuy nhìn giống một bà già, hắn lại phát hiện kia ánh mắt thập phần xinh đẹp linh hoạt, rõ ràng là một tiểu cô nương.
Người bán hàng rong nhìn, nói: “Ngươi là Hòe Hoa thôn Thanh Tuyền?”
Hòe Hoa nghe xong cả kinh, đề phòng nhìn hán tử kia.
Người bán hàng rong dùng thần sắc thương hại nhìn nàng, thở dài: “Đáng thương! Một cô nương một mình ở trong núi thì sống như thế nào? Cha mẹ ngươi cũng thật nhẫn tâm, không tới nhìn ngươi?”
Hòe Hoa không đáp, muốn đi, lại sợ hắn đi theo mình.
Người bán hàng rong nhìn sắc mặt biết tâm tư của nàng, chủ động giải thích thân phận của hắn, còn nói ở thôn Thanh Tuyền nghe được chuyện của nàng, rất đồng tình, nói Lâm gia quá không phải người, đối với một cô gái như vậy.
Hòe Hoa thủy chung không nói lời nào, đề phòng nhìn hắn.
Người bán hàng rong thở dài, nói hắn sẽ đi đến ven đường qua đêm. Vừa nói, vừa hỏi nàng, vì sao Đỗ Quyên là tỷ muội tốt của nàng, lại không giúp nàng; lại hỏi Đỗ Quyên là con nuôi, sao Lâm gia che chở nàng như vậy, Hoàng gia tiểu phu tử cũng che chở nàng. Nghe là như tò mò, không hiểu sao Đỗ Quyên được đãi ngộ như vậy.
Hòe Hoa vẫn đề phòng như cũ, lại mở miệng nói chuyện.
Nàng cũng không nói là Đỗ Quyên nói bậy, ngược lại nàng nói mình làm sai, không trách người ngoài không giúp nàng. Sau đó, lời vừa chuyển là nói tới Đỗ Quyên.
Người bán hàng rong vừa nghe, thỉnh thoảng chen lời hỏi.
Việc này càng làm cho nghi hoặc trong lòng Hòe Hoa càng sâu, nên nói tới chuyện của Đỗ Quyên khi còn nhỏ, rành mạch chi tiết: tại sao được Phùng Thị nhặt về, nhặt ở đâu, được Hoàng gia và Lâm gia nuôi song thế nào, năm nay bao nhiêu tuổi, biết chữ đọc sách vân vân. Trong đó đặc biệt nhắc tới Đỗ Quyên vẽ ra tượng Ngư nương nương, bởi vậy thôn Thanh Tuyền xây miếu nương nương, theo hình vẽ điêu khắc tượng đá Ngư nương nương.
Hòe Hoa càng nói càng chi tiết, bởi vì người bán hàng rong không hỏi chuyện nàng bị trục xuất, chỉ hỏi về Đỗ Quyên. Nàng nghĩ thầm mặc kệ người này có lai lịch gì, nàng chưa từng nói Đỗ Quyên nói bậy, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, có gì mà lo.
Người bán hàng rong nghe xong rất hài long, lại hỏi giữa Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên đã xảy ra chuyện gì.
Hòe Hoa nói càng kỹ lưỡng hơn.
Nàng bén nhạy cảm giác được, người nọ đến để hỏi thăm Đỗ Quyên.
Hơn nữa không giống là thân nhân của Đỗ Quyên.
Sắc trời đã rất tối, người nọ cười nói với Hòe Hoa: “Cô gái đừng sợ, ta đi đây. Một mình ngươi phải cẩn thận.”
Nói xong vội vàng dắt lừa lên đường.
Chờ hắn đi xa, Hòe Hoa mới thở phào một cái.
Nàng leo lên một sườn núi, tiếp tục nhìn chằm chằm người nọ, mãi đến khi hắn rẽ vào phía sau núi phía trước khuất bóng, nàng mới xoay người đi vào trong rừng. Rẽ trái rẽ phải, một hồi đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Hòe Hoa ở tại một sơn động giữa sườn núi.
Đây là cha và ca ca nàng giúp nàng tìm chỗ, dàn xếp cho nàng, lại đưa chút đệm chăn, quần áo và đồ dùng thường ngày cùng thực vật, về sau tự nàng giãy dụa.
Nhưng Vương Đại Cường đau lòng muội muội, cứ vài ngày lại lén đến thăm nàng, tặng đồ.
Hòe Hoa trở lại sơn động, phát hiện cửa động khẩu có hai con hoẵng đã chết, còn có mấy con gà và thỏ. Điều này làm cho nàng chấn động, vội vàng quay đầu nhình quanh. Nhưng hoàng hôn bao phủ rừng rậm một mảnh mờ tối, nơi nào có lấy nửa bóng người.
Trong đầu chợt lóe một số bóng người, cuối cùng dừng ở hình ảnh của Thu Sinh.
Khóe miệng nàng không khỏi cong lên, thấp giọng hướng bốn phía kêu: “Thu Sinh đại ca?”
Không ai trả lời.
Nàng thở dài, nói: “Ta biết ngươi giận. Ta cũng không muốn giải thích, cũng không muốn gặp ngươi. Sau này ngươi đừng tới nữa. Bây giờ ngươi đưa gì đó ta nhận, ngươi không nợ ta gì cả. Đa tạ ngươi!”
Nói xong xoay người, khom lưng đem con mồi vào trong động.
Đầu tiên là đem gà thỏ vào động, tiếp theo là cố hết sức khiêng con hoẵng vào.
Bởi cửa động có tảng đá lớn chận, chỉ chừa khoảng rộng đủ cho một người ra vào, lúc nàng khiêng đồ vào đụng vào tảng đá, “Ái dà” một tiếng ngã trên đất, thống khổ nhíu mày, rồi cúi đầu nản lòng xoa xoa chân, bộ dáng như không thể đi lại.
Nàng mờ mịt đánh giá bốn phía, không có ai.
Nàng đành phải bò dưới đất, hai tay đẩy con hoẵng, từng chút na vào trong sơn động.
Kéo vào một con, lại đi ra chuyển một con khác.
Hiển nhiên nàng không nỡ con mồi, bởi vậy rất cố sucé.
Lúc này lại chuyển không được, cả người và con hoẵng kẹt ở cửa động.
Sơn lâm âm u yên tĩnh không tiếng người, Hòe Hoa cũng quật cường không lên tiếng, cứ ngồi ở cửa động. Nghỉ một lát, rồi lại cố sức, như thế lặp lại vài lần, nàng vẫn không thể đi vào.
Cũng không biết trải qua bao lâu, khoảng nửa đêm.
Ban đêm sơn lâm không yên ổn, lắng nghe có âm thanh kỳ quái sột soạt.
Hòe Hoa thấp thỏm bất an nhìn màn trời u tối, không thể biết trước vận mệnh của mình. Đang suy nghĩ đã thấy trong bóng mờ phía trước có 2 điểm sáng, chợt lóe chợt lóe, từng bước tới gần nàng.
Chờ đến trước mặt nàng, mới phát hiện là một con sói.
Nàng thê lương kêu thảm thiết, bởi vì đó là sói!
Gần như có tiếng kêu cùng nhau, có một bóng người từ sau núi đá lắc mình đi ra, không biết dùng thứ gì dùng sức vỗ xuống súc sinh, một đạo hào quang chợt lóe, súc sinh kia xoay người chạy.