Đọc truyện Điền Duyên – Chương 360: Cho nàng cơ hội này
Vì thế, nàng lên lầu lục lọi, lấy ra một bộ xiêm y và khăn quàng lông dùng để giấu đồ, sau đó xuống dưới nhà giết hai con gà, lấy một chén máu lớn, đổ máu vào ống màng dùng để làm lạp xưởng, nhét vào bên trong khăn quàng, diễn cảnh này.
Kết quả, nàng cũng không thấy hả hê, chỉ thấy lòng đầy thất lạc và trống rỗng.
Nàng cảm thấy có vài chuyện thật sự chết đi sẽ không lấy lại được.
Nàng chặt đứt kiếp trước!
Chỉ là diễn một màn cũng làm cho nàng thống khổ.
Nàng cô đơn ngồi trong thính đường, đối mặt với đống quần áo dính máu kia, trở về lúc vừa đến thế giới này.
Như Gió chạy vào, đảo quanh đống quần áo, mũi khẽ ngửi.
Nàng bừng tỉnh, vội vàng đi tới đuổi nó.
Nàng đem xiêm y và khăn quàng ra sân châm đốt lửa đốt.
Đỗ Quyên chết, nàng không muốn giữ lại xiêm y này.
Nhìn thấy nó trong lòng nàng không dễ chịu.
Nhìn xiêm y từ từ hóa thành tro tàn, nàng sờ đầu Như Gió nhẹ giọng nói: “Ngươi có biết không? Đỗ Quyên chết rồi.”
Như Gió không nói, dùng đầu cọ cọ nàng.
Đỗ Quyên chết, nàng còn phải tiếp tục sống sót.
Nàng đứng dậy, bắt đầu thu thập phòng ở, xử lý gia vụ.
Đang lúc vội vàng, Lâm Xuân tới.
“Xem đây là cái gì?”
Trong tay hắn giơ lên một khúc gỗ, cũng không biết là cái gì.
Đỗ Quyên nhìn kỹ, nghi ngờ hỏi: “Đây cái gì?”
Lâm Xuân vội vàng hô: “Ngươi đi ra, ta mở nước máy cho ngươi xem.”
Đỗ Quyên cả kinh há to miệng.
“Nước máy?” Nàng hỏi.
“Nước máy!” Lâm Xuân khẳng định đáp.
Đỗ Quyên cùng với Lâm Xuân đi tới bên ngoài, đi về phía nhà Bệnh Chốc Đầu.
Trên đường, Lâm Xuân nói cho nàng biết, hắn ở nhà cài đặt nước máy nàng nhắc tới trước kia: bên giếng nước dùng đá xanh làm một két nước phong kín, chỉ chừa một cái lỗ nhỏ, nâng máy ép sức nước lên, từ giếng nước trong bơm nước đổ vào két nước, cài đặt ống dẫn nước dưới đáy két nước kéo dài tới nơi giặt đồ, rồi cài đặt vòi nước, chỉ cần xoay tròn khoá gỗ, nước sẽ chảy ra, giặt đồ rửa rau đều rất phương tiện.
Đỗ Quyên nghe xong ngây ngẩn, hỏi “Ngươi dùng cái gì làm vòi nước?”
Lâm Xuân nói: “Ống trúc, còn có khoá gỗ xoay tròn.”
Nói xong hắn đưa vật trên tay cho Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cầm khoá gỗ nhìn, quả thật tương tự cái công tắc.
“Nhà ngươi thật sự dùng được nước máy?”
Nàng vẫn không thể tin, hỏi thêm lần nữa.
Lâm Xuân gật đầu nói: “Trưa hôm qua đã làm xong và xài thử rồi. Đang gắn một cái ở nhà bếp. Đợi làm xong, ở phòng bếp có thể trực tiếp xài nước, không cần ra cửa.”
Ngừng một thoáng rồi nói tiếp: “Hôm nay giúp Bệnh Chốc Đầu ca làm, rồi tới nhà này.”
Thì ra, địa thế nhà Bệnh Chốc Đầu hơi thấp chút, không cùng môt trục với nhà Đỗ Quyên. Nhà hắn gần sông hơn. Lâm Xuân muốn giúp Đỗ Quyên làm nước máy, trước hết làm thử ở nhà Bệnh Chốc Đầu.
Khi nói chuyện, hai người đã đến cửa nhà Bệnh Chốc Đầu.
Đỗ Quyên đã thấy bên bờ mương có một một cái guồng nước dùng sức người đạp chân đạp. Bệnh Chốc Đầu đang áp người lên dùng sức đạp, nước không ngừng đổ vào ao nước khoảng chừng ba thước cao bên cạnh. Ao nước hình như vừa đào xong, rất đơn sơ. Từ ao nước là ống trúc to màu xanh dẫn tới nhà Bệnh Chốc Đầu, từng đoạn nối với nhau, kéo dài tới bên trong nhà Bệnh Chốc Đầu.
Đỗ Quyên vừa nhìn là hiểu.
Nàng kinh ngạc nói: “Thật sự bơm được nước!”
Lâm Xuân mỉm cười gật đầu.
Bệnh Chốc Đầu nhìn thấy nàng, hưng phấn hô to: “Đỗ Quyên!”
Đỗ Quyên vừa định nói chuyện, chợt thấy Nhị Ny từ trong nhà chạy ra phất tay hô to với nàng: “Đỗ Quyên, nước nè! Ngươi đến xem. Nhà ta có nước!”
Đỗ Quyên và Lâm Xuân nhìn nhau cười, đồng loạt đi tới nhà Bệnh Chốc Đầu.
Vào viện là thấy kia ống trúc đi dọc theo tường viện, cách một đoạn là có một cái giá gỗ hình tam giác chống đỡ, cong cong đi vào phòng bếp. Nhị Ny hào hứng nắm cánh tay Đỗ Quyên, “Trong phòng bếp còn có cái hồ.”
Vừa nói chuyện, ba người đi vào phòng bếp.
Quả nhiên dựa trong góc tường có một hồ nước lớn, dùng đá xây lên. Vì phòng ngừa rỉ nước, bên trong hồ còn có một thùng gỗ lớn.
Phần cuối của ống trúc nằm trên miệng hồ, nước đang không ngừng chảy vào trong hồ, đã đầy nửa két nước. Bên cạnh hồ nước còn có một cái ao nhỏ thấp hơn hồ nước khoảng một thước, dùng làm nơi rửa ráy. Phía trên ao nhỏ, từ két nước bên vươn ra một đầu ống trúc được phong kín, có gắn khoá nước làm bằng trúc to bằng ngón tay.
Lâm Xuân lúc này bắt đầu làm.
Nhị Ny đứng ở một bên kích động nhìn.
Đỗ Quyên nhìn kỹ các nơi, nói: “Hồ nước hơi thấp chút. Mực nước thấp, chênh lệch không đủ, nước chỉ đầy nửa hồ không chảy ra được.”
Lâm Xuân gật đầu nói: “Điều này cũng không có biện pháp. Mương nước phía ngoài thấp.”
Nhị Ny lại hết sức thỏa mãn, mặt mày hớn hở nói: “Bớt việc đã tốt hơn nhiều. Không chảy ra được thì ta dùng gáo múc. Lui tới lấy nước nấu ăn, ra mương giặt xiêm y, còn không phiền toái hơn sao? Có cái này, tốt xấu gì trời mưa không cần đi ra ngoài chịu tội.”
Nhìn nàng vui vẻ, Đỗ Quyên nhịn cười không được.
Lâm Xuân nói: “Dùng tạm trước đi. Sau này sẽ trùng tu lại.”
Đỗ Quyên buồn bực hỏi: “Vì sao phải trùng tu?”
Lâm Xuân giải thích: “Ta và Bệnh Chốc Đầu ca thử làm bên này trước. Địa thế nhà ngươi cao, không thể dùng guồng nước này, mà phải dựng một tháp nước cao hơn —— như ngươi nói đó —— dùng bánh xe đẩy guồng nước, sau đó sẽ dùng ống trúc dẫn nước về nhà. Làm thành công, hai nhà các ngươi dùng chung một cái guồng nước và tháp nước, đều có thể có nước máy.”
Đỗ Quyên nghe xong có chút chần chờ, nói: “Cứ như vậy đi, đừng phiền toái nữa. Đã đem nước sông dẫn đến cửa nhà, bất quá đi vài bước đường thôi, rất phương tiện. Một mình ta cũng không dùng hết bao nhiêu nước.”
Lâm Xuân nói: “Không phiền toái. Đã làm đến như vậy, chỉ còn kém một bước.”
Nói xong, cũng không biết làm gì đã xong một cái khoá nước.
Nghiêng người tránh ra, tay xoay tròn, lập tức nước từ ống trúc chảy ra.
Nhị Ny hét lên một tiếng, hưng phấn hai má đỏ bừng.
Thấy nước chảy xuống đất, vội vàng xoay người đi lấy 2 cái thùng gỗ nhỏ tới, để vảo trong ao, nói: “Chảy không thật đáng tiếc.”
Đỗ Quyên không nhịn được nở nụ cười, đi tới mở thử vòi nước.
Thấy công tắc thập phần linh hoạt, nàng khen Lâm Xuân tự đáy lòng: “Làm tốt lắm.”
Lâm Xuân mỉm cười, nhìn nàng ánh mắt rất vui sướng.
Nhị Ny thăm dò nhìn vào hồ nước, nói: “Nước đầy rồi.” Nói xong nhanh chóng xông ra, chạy đến cửa viện hô to với Bệnh Chốc Đầu: “Nước đầy! Đừng dẫm!”
Đỗ Quyên cười nói với Lâm Xuân: “Xem Nhị Ny tỷ tỷ cao hứng!”
Lâm Xuân nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có cao hứng không?”
Đỗ Quyên thấy hắn chuyên chú nhìn mình đợi trả lời, vội gật đầu nói: “Ta đương nhiên cao hứng. Chỉ là quá làm phiền ngươi. Ngươi muốn thí nghiệm nước máy, làm ở nhà ngươi thì tốt rồi —— nhà ngươi có giếng, bơm nước lên phương tiện —— không cần giúp ta làm. Ta ở quá cao, phiền toái!”
Lâm Xuân nói: “Đây là thứ kiếp trước ngươi thường dùng.”
Đỗ Quyên nghe xong sửng sốt, nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy trong mắt thiếu niên lóe lên ánh sáng không hiểu rõ, nàng bỗng nhiên giật mình, rồi hiểu ý của hắn: hắn tận lực làm những thứ ở kiếp trước của nàng, một là vì để nàng có cảm giác thân thiết; hai là để chứng minh hắn mới là Lý Đôn; thứ ba mới là vì phương tiện sinh hoạt.
Trong đó, cố gắng chứng minh hắn là Lý Đôn mới là nỗi sốt ruột nhất của hắn.
Mắt nàng đỏ lên, thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi!”
Lâm Xuân nói: “Còn có gì nữa, ngươi nói đi, ta sẽ làm.”
Đỗ Quyên miễn cưỡng cười nói: “Nhiều như vậy, sao ngươi làm hết được. Những thứ kia không phải một người làm ra, mà là tập hợp trí tuệ của rất nhiều thế hệ, từ người ở các ngành các nghề khác nhau từ từ phát triển.”
Dù là Lý Đôn cũng sẽ không đâu.
Nàng vốn định khuyên hắn đừng phí phần tâm tư này. Vừa rồi ở trước mặt Hoàng Nguyên nàng vừa tự giết mình, lại chợt nghĩ: dù sao hắn đã biết mình mang theo ký ức xuyên việt, nói cho hắn biết một ít đồ vật của kiếp trước, cho hắn học tập sáng tạo cũng tốt, có thể đề cao tài nghệ và năng lực của hắn, nên đem lời khuyên giải nuốt xuống.
Lâm Xuân nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ngươi cứ nói thứ ta có thể làm.”
Đỗ Quyên gật đầu nói: “Ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi biết.”
Ngẫm nghĩ rồi giận dữ nói: “Thật ra ta lớn lên ở trong thành, chuyện ở nông thôn cũng không rõ lắm. Cho nên bọn họ trồng trọt, tưới tiêu, ta thật không hiểu được!”
Lâm Xuân trầm mặc, tựa như đau lòng.
Nàng đến từ trong thành, thì ra cái gì cũng không biết làm.
Nhưng hiện tại cái gì nàng cũng làm, còn làm hết mười mấy năm!
Đỗ Quyên lại nói: “Kỳ thật chuyện ngươi có thể làm rất nhiều. Ta dạy ngươi những kiến thức kia, là nguyên lý cơ bản, có thể áp dụng vào rất nhiều chức nghiệp. Đứa nhỏ ở chỗ chúng ta, chỉ cần vào trung học, đều phải học những điều này.”
Lâm Xuân nghiêm túc nghe, lẳng lặng nhìn nàng.
Tuy nàng có tinh thần hơn những ngày trước, trên mặt cũng có tươi cười, nhưng vẫn không sáng lạn có sức sống như trước kia. Nguyên nhân không cần nghĩ, là do Hoàng Nguyên.
Vừa rồi lúc hắn ra khỏi nhà, nhìn thấy Hoàng Nguyên và Phương Hỏa Phượng, bọn họ nhìn rất uể oải. Lúc ấy Hoàng Nguyên nhìn hắn, ánh mắt rất kỳ quái, không tốt lắm. Hắn đoán là bọn họ tới tìm Đỗ Quyên.
Bởi vậy hắn hỏi: “Hoàng Nguyên và Tảm cô nương tới làm gì?”
Đỗ Quyên trầm mặc một hồi, mới nói: “Khuyên ta trở về.”
Lâm Xuân trừng lớn mắt, hỏi: “Hắn còn dám gọi ngươi trở về?”
Vì Tảm Lao Yên, Đỗ Quyên thương tâm thành như vậy, hắn còn gọi nàng trở về?
Đỗ Quyên tự giễu cười nói: “Hắn là nhìn ra trong lòng ta còn nhớ thương hắn, cho rằng ta trở về thì tốt lắm.”
Lâm Xuân nghe xong càng không thể nhịn được nữa, ngắt lời: “Hắn không phải là Lý Đôn!”
Hắn thầm nghĩ, nhất định phải làm cho Đỗ Quyên cảm thấy hắn mới là Lý Đôn, trở nên vui vẻ hơn. Dù không thể xác nhận hắn là Lý Đôn, cũng muốn nàng cảm thấy hắn không thua kém Lý Đôn, rồi từ từ tiếp nhận hắn. Vì thế, hắn phải cố gắng tu luyện, phải làm so với Lý Đôn còn tốt hơn!
Lý Đôn có thể làm, hắn cũng có thể làm!
Lý Đôn không thể làm, hắn vẫn có thể làm!
Đỗ Quyên buồn bã nói: “Có phải hay không, đều không quan trọng.”
Lâm Xuân nghe xong kinh ngạc.
Đỗ Quyên nói: “Ta…”
Nàng không biết nói như thế nào, nên dừng lại.
Nhưng Lâm Xuân giương mắt nhìn nàng, bộ dáng rất muốn biết.
Nàng đành phải nói từ đầu, đem chuyện nàng giả tự sát nói một lần.
Lâm Xuân nghe xong há hốc miệng.
Nghe xong hắn không cười cũng không giận, trong mắt chỉ có chút bận tâm.
Chẳng biết tại sao, Hoàng Nguyên hộc máu làm cho hắn rất bất an.
Hắn yêu Đỗ Quyên như vậy sao?
Vậy thì vì sao lại thích Tảm Lao Yên?
Hắn không nghĩ ra, tạm thời bỏ qua vấn đề này, lại hỏi Đỗ Quyên: “Tảm Lao Yên hỏi ngươi vì sao không cho Hoàng Nguyên nạp thiếp?”
Đỗ Quyên gật đầu.
Lâm Xuân cười lạnh nói: “Nàng hiền lành như vậy à!”
Nếu hiền lành như vậy, hắn sẽ cho nàng một cơ hội!
Nhất thời Bệnh Chốc Đầu và Nhị Ny đi vào, hưng phấn nói tới trang bị nước máy. Lâm Xuân và Đỗ Quyên liền bỏ qua đề tài vừa rồi, cùng bọn họ thương lượng.
Thương nghị một lúc lâu, Lâm Xuân cùng Bệnh Chốc Đầu lại bận rộn.