Đọc truyện Điền Duyên – Chương 36: Người phải làm như vậy
Tuy Hoàng đại nương cảm thấy không đúng nhưng từ trước đến giờ nàng thích lấy lòng nên lập tức nói tiếp: “Đúng vậy. Nếu nàng nói một tiếng, chúng ta có thể không giúp một tay sao?”
Phùng Trường Thuận đập bàn, lớn tiếng nói: “Nghe chưa, bà thông gia nói lời này rất tốt! Chính là lý lẽ này, đều là con, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, có thể không đau?”
Hoàng lão cha cười gượng hai tiếng, gật đầu không ngừng. Hoàng lão Nhị và Phượng Cô chỉ cười không nói lời nào.
Hoàng đại nương lặp lại lời nói như muốn chứng minh mình rất thương con trai cả và con dâu cả.
Phùng Trường Thuận liền cười nói: “Thông gia nói lời này ta tin. Đều do Tú Anh nhà ta không hiểu chuyện. Nàng là vãn bối, làm sai các ngươi đánh cũng đánh được, mắng cũng mắng được. Rồi thì sao, đó cũng là người một nhà. Tú Anh ăn nói vụng về, kỳ thật trong lòng hiếu thuận…”
Đỗ Quyên thưởng thức ông ngoại chu toàn trăm bề, nói nương đúng lại nói nãi nãi tốt cỡ nào, toàn bộ là “Yêu người trong ngực khó mở”, vừa bội phục vừa muốn cười, vừa lúc gia gia nhìn qua, vội nhìn hắn triển khai khuôn mặt tươi cười.
Hoàng lão cha sửng sốt, nét mặt đang đanh cứng không tự chủ mềm xuống.
Phùng Trường Thuận thấy một màn này, vội từ tay bà già ôm Đỗ Quyên qua, nhìn Hoàng lão cha nói: “Thông gia, xem cháu gái nhỏ của ngươi này, rất thông minh. Đây là chào hỏi ngươi đâu! Đến, Hoa Nhi, mời gia gia đi uống rượu. Nói có rất nhiều thịt a, không đi bị người ta ăn hết.” Rồi vừa thuật lại tình hình bên kia, vừa thúc giục cả nhà Hoàng gia đều đi.
Hoàng lão cha kinh ngạc hỏi Hoàng Lão Thực: “Thật cùng Lâm gia định thân?”
Hoàng Lão Thực lắc đầu nói: “Không phải. Chỉ là nói.”
Hoàng lão cha không tin: “Đại Đầu người nọ có thể bỏ được?”
Phùng Trường Thuận cười nói: “Còn không phải là cháu gái của ngươi làm cho người yêu, cho nên bọn họ mới cầu. Nếu thật định thân, sao có thể không hỏi ý gia gia nãi nãi trước? Thông gia mau đi đi. Hôm nay các ngươi là ông bà nội của Hoa Nhi, phải ngồi bàn trên. Lâm Đại Đầu còn nói muốn kính thông gia nữa! Lão nhị các ngươi cũng đi, mang theo hai đứa nhỏ, ăn thịt. Đi một chút!”
Mặt Hoàng lão cha nhất thời lộ ra tươi cười.
Hoàng đại nương cũng thích, hỏi: “Những món ăn thôn quê đều là bọn họ đánh, chúng ta không cần lấy trứng gà và thịt khô đi?”
Phùng Trường Thuận đưa trả Đỗ Quyên lại cho Phùng bà mụ, vung tay lên, hào khí nói: “Sao có thể để các ngươi mang trứng gà chứ! Trứng gà giữ lại cho mình ăn, chỉ mang chút thức ăn, rau khô. Người nhiều, chỉ ăn thịt không đủ ăn.”
Hoàng đại nương vừa nghe đơn giản như thế, vội kêu con dâu út, “Phượng Cô, ngươi đi ra vườn hái chút đồ ăn, ta đến nhặt chút rau khô.”
Phượng Cô vội cầm cái rổ đi.
Phùng Trường Thuận lại phân phó Hoàng Lão Thực và Phùng Thị: “Các ngươi cũng đi hỗ trợ. Lựa hai gánh để đựng nhiều chút, bằng không nhiều người như vậy, chỉ nhờ vào vườn rau nhà ngươi, đem vườn rau san bằng cũng không đủ. Người ta mang thịt đến, chúng ta cũng không thể ngay cả thức ăn chay cũng không nỡ bỏ ra, làm cho người ta nói.”
Hoàng Lão Thực liên tục gật đầu, kêu Hoàng lão Nhị tìm hai gánh sọt, lại cầm cái lớn cho Phùng Thị, đồng loạt đi theo.
Bên này, Hoàng lão cha và Hoàng đại nương đi khố phòng bên tây sương tìm măng làm đồ ăn, Phùng Trường Thuận cũng đung đưa theo vào.
Thấy những giỏ trúc được phong kín, mở ra nhìn thấy đều chứa đầy ắp măng tre, măng nứa, còn có một bao mộc nhĩ, kinh hỉ nói: “Nhiều như vậy? Cái này tốt lắm, không sợ không đủ ăn. Mấy thứ này con rể lần trước bảo ta mang về. May mắn thông gia có.”
Hoàng lão cha nghe choáng váng —— chẳng lẽ những thứ này đều muốn lấy đi?
Còn chưa chuyển đề tài, đã thấy hắn nhìn chằm chằm một giỏ khác nói: “Đậu tương cũng không sai, để hầm xương là tốt nhất. Đậu giống đều để lại chứ?”
Hoàng lão cha máy móc gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi. Không thể đem đậu loại đều ăn hết.” Phùng Trường Thuận nói xong quay đầu xốc lên một giỏ, “Đậu phộng? Cái này rang nhắm rượu thơm nhất.”
Hắn đưa tay vốc lên một nắm đậu phộng đã được phơi thật khô, lại buông tay thả xuống, một trận “hoa hoa” vang lên, sau đó thẳng lưng đi nói với Hoàng lão cha: “Cái này tốt lắm! Trong lòng ta rất kiên định. Trước tiên bọn họ mang mấy trăm cân thịt đến, nói muốn cho Hoa Nhi qua trăng tròn, trong lòng ta lo lắng. Tuy nói là mọi người tới giúp vui, nhưng rốt cuộc là vì cháu ngoại. Muốn làm nhiều thứ cho có thể diện, đồ trong nhà còn rể đều vét sạch cũng không đủ dùng. Nay gia gia nãi nãi đều mang mấy thứ này đi, liền dễ coi hơn, không mất mặt mũi Hoàng gia.”
Hoàng lão cha nghe xong sắc mặt ngây ngốc.
Hoàng đại nương há hốc mồm, muốn nói cái gì, lại nói không ra. Mới vừa rồi nàng còn nói, nhà lão Đại có khó xử gì nàng sẽ không mặc kệ, không thể vừa nói liền quên, trước mặt thông gia mình tự tát mình.
Thật nếu là đầy tháng cháu gái, lấy mấy thứ này ra cũng không coi là nhiều. Mấy thứ này ngoài núi còn có thể bán ít tiền, ở trong núi chỉ để cho nhà mình ăn, nhà ai cũng không thiếu. Huống hồ, lão Đại còn mang theo năm cân muối đến đâu, đây mới chính là thứ tốt.
Nhưng sao trong lòng cứ thấy không thích hợp?
Chính bọn họ cũng không nghĩ ra, kỳ thật vì không thường cho đồ nhà con trai lớn nên không quen mà thôi.
Mà trong vườn rau, Hoàng lão Nhị nhìn một nửa đất trồng rau trống rỗng miệng co rút, nhìn Hoàng Lão Thực đang cúi đầu chặt măng tây nói: “Ca, đủ chứ? Chặt vừa thôi, cũng phải chừa một ít cho chúng ta.”
Hoàng Lão Thực ngồi thẳng lên, quan sát bốn phía, nói: “Còn nhiều mà, vả lại cũng không phải đáng giá gì, chặt xong lại trồng là được. Vườn rau của ta đều trống trơn. Người ta mang nhiều thịt như vậy đến, chúng ta không thể không có món gì, đúng không? Nương Tước Nhi, đệ muội, chặt nhiều chút. Đợi các ngươi tới thì biết là những người nào!”
Hoàng lão Nhị muốn đi ăn thịt, chỉ phải câm miệng.
Đợi hai anh em chặt được một đống cao, nhét hết vào gánh trở lại nhà, thấy giữa sân có bốn giỏ trúc, vẻ mặt hai người khác nhau.
Hoàng Lão Thực nhếch miệng cười hỏi: “Cha, đều lấy qua sao?”
Phùng Trường Thuận giương giọng cười nói: “Đó là đương nhiên. Còn không phải là thông gia biết trong nhà ngươi cần gấp, muốn giúp ngươi một phen. Không phải là cha mẹ ruột thịt, ai quản chuyện của ngươi!”
Đỗ Quyên nghe qua liền bật cười.
Ông ngoại a, thật tuyệt!
Phùng Trường Thuận nghe nàng cười, vội nói: “Thông gia nhìn xem, ngay cả Hoa Nhi cũng cao hứng kìa, hiểu được gia gia nãi nãi thương nàng.”
Hoàng đại nương vội ghé sát vào bên người Phùng bà ngoại. Đỗ Quyên lập tức phối hợp với ông ngoại, đối với nàng nở một nụ cười xinh đẹp. Mặc dù không có “mê hoặc mọi người”, nhưng làm cho nãi nãi xem ngây người, bởi vì nàng cảm thấy ánh mắt cửa đứa bé như có thể nói chuyện.
Nàng không khỏi kinh ngạc nói: “Ái dà! thật sự, đứa bé này nhìn ta cười kìa!”
Phùng bà ngoại cũng tham gia, theo thông gia nói: “Đương nhiên rồi! Đừng thấy nàng nhỏ, nàng có thể không nhận biết gia gia nãi nãi sao!”
Vẻ mặt người nói thật khẳng định, người nghe đầy tin tưởng, Đỗ Quyên cười rộ lên một lần nữa.
Cháu gái làm người yêu, Hoàng đại nương ngứa tay, đưa tay về phía ngực Phùng bà ngoại đón nàng.
Đây là cháu gái của nàng, đương nhiên nên cùng nàng thân thiết, không thể cùng bà ngoại thân.
Nàng thấy Đỗ Quyên tươi cười, hiếm lạ vô cùng. Đùa một hồi, thoáng nhìn cháu trai Tiểu Bảo bĩu môi đứng ở một bên, vội khom lưng đối với hắn nói: “Tiểu Bảo, đến xem muội muội chơi có vui hay không?”
Vẻ mặt Tiểu Bảo vặn vẹo, ghét bỏ nói: “Chơi không vui! Xấu chết!”
Đỗ Quyên nghe xong buồn bực không thôi, hiểu được đứa nhỏ này ghen tị.
Chẳng những hắn, ngay cả đường tỷ (chị họ) Đại Nữu cũng nhìn nàng đề phòng, không giống Hoàng Tước Nhi thích nàng.
Mọi người đều lơ đễnh cười.
Thu thập thỏa đáng xong, cha con lão Hoàng nhấc đòn gánh nặng trĩu lên. Những người khác cũng bưng rổ, đồng loạt đi về hướng nhà Đỗ Quyên.
Trên đường gặp người, Hoàng đại nương mới chịu há mồm khoe khoang với người khác. Phùng Trường Thuận đoạt lời nàng nói trước, đây là thông gia giúp cháu gái làm tiệc đầy tháng mang quà tới. Trong lời nói còn phóng đại khen ngợi, còn nói hắn tự mình mang theo con gái đến mời thông gia, cho hai ông bà thông gia Hoàng gia đủ mặt mũi.
Hoàng lão cha nhất thời đầy mặt phong cảnh. Hoàng đại nương ôm Đỗ Quyên không bỏ mặc, cười đến ánh mắt híp thành một khe hở.
Một đường đi tới, nhìn một đám người hòa thuận không khác chi người một nhà!
Phượng Cô thấy Phùng Trường Thuận khen ngợi thông gia đối với con trai cả tốt, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía đại tẩu, như thầm nói “Nhìn thấy không? Làm người phải như vậy.” Mà Phùng Thị như cũ nghiêm mặt, không vì có mấy thứ này mà vui vẻ, thậm chí có chút không được tự nhiên, trong lòng nàng thầm cười nhạo.
Xoay mặt đi khinh miệt thầm nghĩ, nếu một lần có thể đem tính tình đại tẩu chỉnh lại thì đại tẩu sẽ không như vậy, ở nhà mẹ đẻ mười mấy năm đã sớm sửa đổi.
Nàng biết rõ tính tình Phùng Thị, bà bà quay đầu là lải nhải nhắc, chỉ sợ mâu thuẫn giữa hai người càng sâu.