Đọc truyện Điền Duyên – Chương 357: Không giữ được tâm
Khi Đỗ Quyên và Nhị Ny trở về, đêm đã khuya.
Các nàng về chung với Lý gia, nhà nuôi mãng xà.
Bệnh Chốc Đầu nghe thanh âm, chạy đến bờ sông tiếp các nàng.
Chia tay Lý gia, Nhị Ny còn muốn đưa Đỗ Quyên đến cửa nhà, Bệnh Chốc Đầu vội vàng kéo nàng, nói với Đỗ Quyên: “Đỗ Quyên, Hoàng phu tử tới. Chờ ngươi ở cửa đấy.”
Đỗ Quyên nghe xong ngẩn ra, “Nga” một tiếng, xoay người rời đi.
Nhị Ny vội gọi nàng lại, đưa đèn lồng cho nàng.
Đỗ Quyên nhận lấy, mang theo Như Gió về đến cửa nhà, yên lặng nhìn thiếu niên đang ngồi trong gió lạnh, cũng không tiến lên mở cửa, cũng không hỏi hắn vì sao ngồi ở chỗ này.
Hoàng Nguyên hỏi trước: “Ngươi trở lại?”
Đỗ Quyên nói tiếp: “Ngươi tới làm gì?”
Hoàng Nguyên đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Đi vào nói đi.”
Đỗ Quyên lắc đầu nói: “Đã trễ, không mời ngươi vào ngồi. Ngươi cũng cần phải trở về, bằng không cha và nương sẽ lo lắng.”
Hoàng Nguyên nhìn nàng trầm mặc.
Một hồi lâu, hắn mới mềm giọng nói: “Đỗ Quyên, chúng ta đừng giận nhau nữa! Ngươi có biết mấy ngày nay ta sống một ngày bằng một năm, sống như một cái xác không hồn không? Ta không bỏ được ngươi. Ta rất hối hận ngày đó tuỳ theo bản tính kiêu ngạo của mình để ngươi rời đi. Bây giờ ta cầu ngươi: van ngươi Đỗ Quyên, theo ta trở về đi. Đời này Hoàng Nguyên tuyệt sẽ không phụ ngươi, chắc chắn thủ hộ ngươi đến già, nắm tay bên nhau đến già!”
Nói xong, hắn tiến lên cầm tay nàng, tha thiết gọi: “Đỗ Quyên!”
Thanh âm thống khổ bao hàm thâm tình tạo thành hấp dẫn trí mạng với Đỗ Quyên, suýt chút nàng đã gật đầu. Nàng nghĩ tới Lý Đôn. Nàng từ kiếp trước đuổi tới kiếp này, không phải là muốn ở cùng với hắn sao!
Bỗng nhiên Tảm Lao Yên từ bên cạnh đi tới, ngang nhiên đứng giữa bọn họ.
Nàng đang trong lửa nóng hóa thành hàn băng, đầu óc cũng lạnh xuống.
Yên lặng một hồi, nàng mới dùng sức rút tay ra.
“Ngươi đã cô phụ ta.”
Tay Hoàng Nguyên trống không, lòng cũng trống rỗng theo.
Hắn thống khổ hỏi: “Đỗ Quyên, sao ngươi nhìn không rõ: nạp Lao Yên cũng không phải là ta mong muốn? Nàng nhất thời xúc động, tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, ta không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Nếu cứng rắn để nàng đi, đời này kiếp này ngươi và ta đều không thể an tâm mà sống. Ngươi cũng biết, cũng đã nói!”
Đỗ Quyên đạm thanh nói: “Ta thấy rất rõ ràng.”
Hoàng Nguyên ngạc nhiên nhìn nàng, tựa không nghe rõ.
Đỗ Quyên lại nói: “Chuyện này ta thấy rất rõ ràng: ngươi không có lựa chọn, tâm ngươi có thể lựa chọn. Nhưng là ngươi yêu nàng, ta còn có gì có thể nói.”
Lòng Hoàng Nguyên đau đớn ——
Lại là vấn đề này!
Hắn run giọng nói: “Vì sao hoặc cái này hoặc cái kia? Nàng vì ta làm như thế, ta không thể không động tâm. Nhưng Đỗ Quyên, ta cũng không vì vậy mà giảm bớt một phần yêu thích với ngươi, vì sao nhất định phải vứt bỏ ta? Vứt bỏ nàng, ngươi và ta đều không thể an tâm sống; vứt bỏ ngươi, ta tan nát cõi lòng, Lao Yên cũng áy náy, vì sao không thể lưỡng toàn?”
Đỗ Quyên nhìn hắn, cô đơn nói: “Ngươi không có cách nào lưỡng toàn. Cho dù trước mắt lưỡng toàn, sau này cũng không thể lưỡng toàn. Ngươi, không hiểu lòng con gái!”
Hoàng Nguyên kêu lên: “Nếu ta không hiểu lòng con gái, ta đã không nhìn ra ngươi như cánh nhạn cô đơn bồi hồi thống khổ; Nếu ta không hiểu lòng con gái, ta sẽ không thống khổ đến tận đây, sẽ không như một đứa ngốc, buồn cười canh giữ đợi ngươi đến nửa đêm…”
Đỗ Quyên đột nhiên nhìn về phía hắn, mắt bắn ra khí thế bức người.
Hắn xem và hiểu!
Dù vậy cũng không làm cho nàng cao hứng, lại làm cho dòng lệ khuất nhục chảy xuôi trên mặt nàng.
Bóc ra vẻ kiên cường bề ngoài, nàng yếu ớt, nàng giãy dụa, nàng thống khổ, đều bị hắn nhìn không sót điều gì, sau đó hắn mang sự đồng tình và áy náy đến sám hối, đến nhận sai, tới đón nàng trở về. Thời cơ đắn đo quá nhiều!
Nàng nức nở nói: “Đúng, ngươi xem rất rõ ràng: ta là một cánh nhạn cô đơn! Ta bị mất người yêu, bàng hoàng bất lực, kêu thê lương đứt ruột. Nhưng ngươi có biết kết cục của cô nhạn không?”
Hoàng Nguyên thất thanh nói: “Không, Đỗ Quyên! Ngươi không thể!”
Đỗ Quyên trách móc nói: “Ta không thể cái gì? Ngươi cho rằng ta sẽ như thế nào?”
Cả người Hoàng Nguyên run rẩy, vô lực nhìn nàng.
Đám chó trong nhà thấy Đỗ Quyên trở về nửa ngày cũng không mở cửa, không nhịn được nữa, gấp rút nhảy nhót, cào cửa rột rẹt. Như Gió nghe xong nổi giận, dứt khoát phóng qua tường vọt vào viện. Một tiếng gầm nhẹ mới chấn trụ được chúng nó.
Đợi yên tĩnh lại, Đỗ Quyên mới nhẹ giọng nói: “Cô nhạn còn có một kết cục khác: có gì lớn hơn là tâm chết! Tâm chết, cái gì cũng kết thúc. Ta không bỏ được ngươi, nhưng thương tâm một lần, vướng bận về ngươi sẽ ít đi một phần; cuối cùng, hết thảy đều tan thành mây khói, không còn thương tâm, cũng không còn vướng bận. Cho nên, ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Lời này càng làm cho Hoàng Nguyên bi thương, suy sụp ngã ngồi ở trước cửa.
Đỗ Quyên vòng qua hắn, đi đến mở cửa.
Trong lòng Hoàng Nguyên trống rỗng, chỉ còn nỗi đau từng cơn nhức nhối, nhịn không được bi thương kêu: “Đỗ Quyên…”
Đỗ Quyên nghe xong chấn động, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.
Hoàng Nguyên thì thào hỏi tiếp: “Đỗ Quyên, ngươi nói cho ta biết, phải làm sao đi? Ngươi nói cho ta biết!”
Đỗ Quyên thất vọng, chán nản nói: “Ngươi trở về đi.”
Đi vào cửa, xoay người gài chốt cửa lại, một khắc đó, nàng lại bổ sung một câu: “Yên tâm, ta không biết làm việc ngốc. Ta sẽ sống tốt. Ngươi cũng nên sống sót.”
Sống sót!
Không phải là đang sống sót sao!
Hoàng Nguyên bị nhốt ở ngoài cửa, đau lòng đến chết lặng.
Lúc mờ mịt không chỗ đi, hai người từ dưới dốc đi tới.
Là Hoàng Tiểu Bảo và Hoàng Ly.
Bọn họ đỡ Hoàng Nguyên lên, trở về.
Đi xuống dốc núi, Hoàng Ly xoay người nhìn về phía nhà nhị tỷ tỷ, nước mắt ứa ra.
Sau khi Hoàng Nguyên trở về, đêm đó ngã bệnh.
Tan nát cõi lòng, thêm bị lạnh, rốt cuộc ngã bệnh.
Phương Hỏa Phượng và Hoàng Ly tỉ mỉ chăm sóc hắn.
Hoàng Nguyên tiều tụy võ vàng làm Phương Hỏa Phượng khổ sở không thôi, trong lúc ngủ mơ hắn gọi “Đỗ Quyên”, thanh âm càng khiến nàng chua xót. Nhưng nàng không có sức để hối hận, chỉ có thể toàn tâm nghĩ cách hóa giải cục diện này.
Đó cũng là điểm làm cho nàng nản lòng, bởi vì mấu chốt là ở Đỗ Quyên; mà nàng, căn bản không thể thay thế Đỗ Quyên.
Trước khi bỏ trốn, nàng cảm thấy nếu Đỗ Quyên buông tay, cùng Lâm Xuân thành thân, là kết cục tốt nhất.
Hiện tại nàng phát hiện: Đỗ Quyên rời đi, nàng đã thua một nửa; chỉ có Đỗ Quyên ở lại, nàng mới có sự khởi đầu tốt đẹp.
Dù khó, nàng cũng muốn thử!
Nàng bưng bát từ Đông sương đi ra, đi đến cửa phòng bếp, chợt nghe Phùng Thị ở bên trong nức nở nói: “Nàng ác độc như vậy! Sớm biết nàng ác tâm như vậy, ta không nên ôm nàng về, không nuôi dưỡng nàng sẽ bớt bực bội…”
Đi vào, nàng thấy Phùng Thị ngồi trước bếp lò, nói chuyện với Hoàng Ly đang thái rau.
Nghe thanh âm Phùng Thị ngẩng đầu. Thấy nàng tới, lập tức im miệng.
Nhưng cái liếc mắt đảo qua nàng, làm tim nàng run lên.
Phùng Thị trách Đỗ Quyên, cũng không thân thiện với nàng hơn bao nhiêu.
Bất quá, vì nàng yêu thương con trai, dù không thích Phương Hỏa Phượng, nàng chưa bao giờ làm cho Phương Hoả Phượng xấu hổ, chỉ là thân cận không nổi.
Phương Hỏa Phượng đặt bát lên bàn, quay qua quỳ xuống trước Phùng Thị, nhẹ giọng nói: “Thím, việc này nên trách ta, không nên trách Đỗ Quyên. Đợi ngày mai đại tỷ về nhà, Đỗ Quyên tới ta quỳ xuống cầu nàng. Ta nhất định cầu nàng hồi tâm chuyển ý. Thím yên tâm đi.”
Phùng Thị nhìn nàng nửa ngày, mới buồn bực nói: “Đứng lên đi, đừng quỳ nữa.”
Tay không đánh mặt người tươi cười, nên nàng không thể tiết ra oán khí dù chỉ chút xíu.
Điều duy nhất an ủi là, cô gái này coi như hiểu ý người, biết mình không đúng, chịu nhận sai với Đỗ Quyên. Nàng phục thấp làm nhỏ trước Đỗ Quyên, nói không chừng Đỗ Quyên sẽ hết giận mà trở về.
Nàng quên ngày Đỗ Quyên đi, không phải Phương Hỏa Phượng cũng từng nhận sai sao.
Biết rõ tỳ khí của nhị tỷ, Hoàng Ly nửa điểm cũng không coi trọng Phương Hỏa Phượng.
Nhưng nàng cũng không khuyên can, nàng cũng hi vọng Phương Hỏa Phượng có thể làm cho Đỗ Quyên quay đầu.
Hai mươi tháng chạp ngày hôm đó, sáng sớm Hoàng Ly đã đi gọi nhị tỷ.
Đỗ Quyên đã bàn tính với Lâm Xuân là đợi Hạ Sinh thành thân xong sẽ đi Hồi Nhạn Cốc, đưa đồ cho Thu Sinh, còn giúp hắn dựng căn nhà lớn. Bởi vì Hạ Sinh nói muốn đi chung, kêu bọn hắn chờ hắn cùng Tước Nhi lại mặt xong hãy đi, nên trì hoãn lại.
Nghe xong mục đích đến của Hoàng Ly, Đỗ Quyên trầm mặc.
Suy nghĩ một hồi, nàng thản nhiên nói với tiểu muội, nàng không nghĩ trở về, chờ thêm vài ngày, nàng sẽ đón đại tỷ và đại tỷ phu tới nhà chơi một ngày. Hôm nay sẽ không tới.
Hoàng Ly khóc, nói: “Nhị tỷ tỷ…”
Đỗ Quyên không vui nói: “Hoàng Ly, ngay cả ngươi cũng trách nhị tỷ tỷ?”
Hoàng Ly không dám khóc.
Đỗ Quyên nói: “Hoàng Ly, ngươi từ nhỏ đã lanh lợi hơn người. Bây giờ còn chưa lớn lên, có một số việc ngươi không hiểu. Đợi tương lai ngươi thích một người, thể hội tình yêu nam nữ, khi đó trách nhị tỷ tỷ cũng không muộn.”
Hoàng Ly ngây thơ, vội vàng nói: “Ta không trách nhị tỷ tỷ.”
Ngừng một hồi lại rụt rè hỏi: “Nhị tỷ tỷ sẽ không về nhà nữa sao?”
Đỗ Quyên tự giễu cười nói: “Trở về hay không, có quan hệ gì đâu. Hiếu thuận cũng không chỉ một mình ta. Có vài người ở chung một mái nhà, sáng chiều tương đối, vẫn không khác gì cừu nhân. Lại nói trong nhà hiện tại rất tốt, không có ta càng tốt.”
Nàng nhớ tới tình cảnh đêm hôm đó nàng nhìn thấy, Hoàng gia rất hưng vượng hòa thuận.
Không có nàng, Hoàng gia càng hòa thuận.
Hoàng Ly hết cách, đành bất mãn trở về.
Khi đó Hoàng Tước Nhi và Hạ Sinh đã về nhà, nghe tin tức này, Hoàng Tước Nhi khuyên Phùng thị, “Đỗ Quyên không đến coi như xong. Tìm một ngày ta và nương đi qua bên nàng ăn cơm.”
Phùng Thị dùng sức thở dốc nói: “Ta chết đói cũng không tới nhà nàng xin cơm!”
Rồi căm giận trở về phòng, nằm xuống hờn dỗi.
Thân thể Hoàng Nguyên khoẻ mạnh, nuôi hai ngày là khoẻ hẳn.
Đợi nghe nói Đỗ Quyên không trở về, cũng chưa nói cái gì, chỉ ngơ ngác xuất thần.
Phương Hỏa Phượng thấy hắn mất hồn phách, tiến lên giúp hắn dịch dịch chăn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi nằm nghỉ, ta đi cầu nàng. Ta quỳ cầu nàng, nhất định cầu nàng trở về!”
Hoàng Nguyên nghe vậy nhìn về phía nàng, ngây ngẩn.
Phương Hỏa Phượng ôn nhu nói: “Cởi chuông còn nhờ người buộc chuông, việc này do ta gây ra, phải do ta ra mặt nhận sai. Bộ dáng nàng ngày đó ngươi cũng thấy, nếu có thể buông được ngươi, nàng đã không đứt ruột như thế. Cuối cùng nàng vẫn luyến tiếc ngươi. Ta đi nhất định có thể lay chuyển nàng quay đầu.”
Lời này như cho Hoàng Nguyên thêm niềm tin, hắn vén chăn lên, đứng dậy xuống giường mặc quần áo, nói: “Ta cùng đi với ngươi. Ta cũng cầu nàng. Sự tình mặc dù do ngươi đưa tới, nhưng nếu không phải ý chí ta không kiên định, động tâm với ngươi, nàng cũng sẽ không như vậy.”
Lời này làm Phương Hỏa Phượng biến sắc, không biết nên vui hay nên như thế nào.
Trong lòng nàng dâng lên nỗi chua xót nói không rõ.