Bạn đang đọc Điên Cuồng Độc Chiếm (đam Mỹ) – Chương 35
Bệnh viện tựa như đang lim dim, ánh đèn mờ ảo phát ra bên cửa sổ, tiếng xe cấp cứu xuyên suốt ra vào vang lên không ngừng nghỉ, không gian bên ngoài huyên náo so với bên trong tĩnh lặng hoàn toàn khác biệt.
Tần Vũ Thiên một thân hư không đi vào trong thang máy, tầng hai lúc này tương đối vắng, đôi lúc gặp y tá trực đêm, hoặc vị phụ nhân lão nhân nào đó khó ngủ ngồi bên ngoài phòng trầm mặc, bước chân của hắn thoáng do dự, không biết giờ này đến có làm cho anh khó chịu hay không? Có làm phiền giấc ngủ của anh không?
Nhớ lại biểu tình của anh lúc sáng, dường như đã hạ quyết tâm rất lâu rất kỹ mới có thể nói ra được cái bí mật này, hắn không có thấu hiểu an ủi anh còn kích động không nói một tiếng bỏ đi. Theo tính cách của anh, có lẽ lúc này vẫn đang trằn trọc, rồi sẽ tự dằn vặt, tự đau thương,…hắn nghĩ thôi đã thấy phiền não.
Đôi khi cảm thấy mình không còn là chính mình nữa, hắn trước kia đâu phải người như vậy, ít ra so với bây giờ vô tư hơn nhiều.
Hỏi thăm bác sĩ trực ban, hắn tìm đến khoa phẫu thuật, quả nhiên nhìn thấy người mình cần tìm.
Như hắn nghĩ, anh vẫn chưa ngủ, một thân đơn bạc đứng trên hành lang, nhìn ra bên ngoài. Dường như đứng tại nơi này ngẩn người rất lâu rồi, hắn nhìn anh sắp hoá thành tượng đá đến nơi, cau mày tiến đến, không nói một lời khoác lên người anh chiếc áo ngoài.
Hạ Nghiêm Kỳ giật mình ngẩng đầu, đôi mắt còn ẩn hiện lệ quang ẩm ướt, lẩm bẩm: “Là cậu sao? Thật mau lớn, mới đây đã cao đến như vậy rồi? Hôm trước gặp cậu hình như chỉ cao bằng như vậy!” Anh vươn tay phụ hoạ, mơ mơ màng màng nói xong, hai chân lảo đảo một chút, suýt chút đã ngã chúi xuống sàn.
“Cẩn thận, như thế nào lại lạnh như vậy, không biết mang thêm áo sao?”
Hắn nhanh tay nâng anh lên, đau lòng ôm lấy cơ thể yếu ớt của anh, thầm mắng cái người này cứ tự huỷ hoại bản thân, anh không thương yêu chính mình thì thôi, hắn lại rất đau lòng cho anh có được không?
Lần nào cũng vậy, rõ ràng ban đầu kẻ nhận lấy thương tổn cùng bị ngược đãi tinh thần là hắn, đến cuối cùng lại biến thành anh thương tâm, anh tiều tuỵ, cứ như mọi đau đớn thống khổ hắn nhận được đều vây lấy anh mà dày vò, bắt anh chịu đựng thay cho hắn.
Dìu anh vào phòng hồi sức, hắn nâng anh lên giường cho anh nằm xuống, sau đó cũng không tránh được cơn buồn ngủ mỏi mệt, hắn nằm gục xuống, ở bên cạnh nắm chặt tay anh, xác định anh sẽ khó có thể rút ra được mới an tâm ngủ.
Càng nghĩ càng thấy buồn cười, sớm biết anh cũng là gay, hắn đã không để cho anh một mình ngu ngốc hướng Tần Phỉ chuộc lỗi vô nghĩa.
Vốn dĩ đâu phải lỗi của anh?
Tần Phỉ bởi vì yêu gã Lâm Vũ mới luôn khổ sở, gã lại là kẻ điên không có nhân tâm, ba lần bảy lượt hành hạ tình cảm của Tần Phỉ không thương tiếc, hắn biết, bởi vì gã muốn đem mình làm dụng cụ để làm Tần Phỉ đau khổ tức giận, chính là trả thù Tần Phỉ, có lẽ gã đã rất phẫn nộ khi anh cùng Tần Phỉ có quan hệ tươi đẹp, cũng giống hắn, yêu đến mất lý trí. Đó là lỗi sai của bọn họ, hai cái người không biết xấu hổ, ích kỷ bất nhân!
Anh thì có làm gì sai? Chỉ có bản thân anh quá mức tự ti, quá mức mềm lòng.
Suốt mấy tháng nay, hắn rất ít khi ngủ được sâu giấc, những khi cùng anh một chỗ thì còn tốt, nhưng mỗi lần tách ra, hắn đều khó ngủ, luôn bị mộng mị quấy cho tĩnh giấc, luông trong trạng thái bất an.
May mắn hắn thể lực tốt, tinh thần tốt, không giống anh dễ dàng gục xuống, cũng coi như còn có chút may mắn. Nếu thật sự gục ngã, chỉ sợ sẽ khiến sự tình thêm tồi tệ.
Hắn ngủ rất lâu, lâu đến mức đầu óc mụ mị mơ hồ, không biết bản thân trong hai ngày mê man đã phát sốt, càng không thể biết anh trong lúc hắn không có khả năng nắm chặt bàn tay đã rời đi.
Đến khi tĩnh lại đã qua hai ngày, hắn lúc này mới tự giễu cười: Còn nói cái gì tốt, cái gì may mắn, ngủ một giấc thôi đã ngủ đến thiên hôn địa ám, người đi mất rồi, biết làm sao đây?
Hắn không đợi cơ thể hoàn toàn khỏi hẳn đã rời bệnh viện đi tìm anh, chỉ sợ bỏ lở một phút một giây nào, anh liền tại một phút một giây ấy cách hắn ngày càng xa, hắn suốt đời không thấy sợ bất kỳ cái gì, duy nhất sợ rời xa anh, thời gian năm năm kia đã quá đủ sức chịu đựng của hắn rồi, hắn không thể chịu được hơn nữa, ngay lúc này, hắn đã cảm thấy toàn thân đều khủng hoảng, như con thú bị thương liên tục run rẩy và không ngừng gầm lên trong tuyệt vọng, anh lại muốn rời đi hắn, hắn thực thương tâm, thực mất mát.
Anh sợ cái gì? Có phải sợ hắn chê bai anh không? Chắc là vậy rồi, tên ngốc ấy, luôn luôn không dám nhìn vào chính ham muốn của mình, chỉ biết thuận theo người khác, mềm lòng cũng là điểm yếu trí mạng của anh, ba lần bảy lượt để người khác lợi dụng, đến cuối cùng bản thân đau đớn, anh có bao giờ tự hỏi, có đáng hay không?
Hắn phải tìm thấy anh, nói cho anh biết, hắn nhớ ra rồi, hắn biết rồi, cho dù anh có ra sao đi nữa, hắn cũng sẽ như trước kia đã hứa, một đời này sẽ bảo hộ anh, sẽ không để cho anh chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, hắn chỉ muốn anh luôn thuộc về hắn, luôn ở bên cạnh hắn mà thôi!
Nhà của anh vắng lặng, không một bóng người.
Những nơi hắn trước kia hay cùng anh tới cũng đi qua xem một lần, bóng dáng anh vẫn không thấy đâu.
Hắn tìm đến trường T đại, có lẽ anh sẽ để lại gì đó ở nơi mình công tác, nhưng khi đến nơi, hắn mới hoàn toàn mất đi hy vọng cuối cùng.
Hiệu trưởng nói anh đã nộp đơn từ chức vào tháng trước, hôm qua vừa mới có giấy xét duyệt, sớm dọn đi rồi.
“Hạ Nghiêm Kỳ!” Hắn rít qua kẽ răng, giận đến hai mắt đều đỏ, gân xanh toàn thân gồng lên căng chặt.
Anh thế nhưng sớm dự liệu muốn rời đi? Như thế nào có thể? Anh từ lúc nào đã…Hắn không ngừng trách cứ bản thân sơ suất, tự cho là thông minh cái gì chứ? Ngay cả ý định của anh cũng không thể đoán ra, bị anh lừa đến thảm hại!
Hoá ra là vậy, cho nên lúc ấy không hề tỏ ra tức giận hay phản ứng tiêu cực, là bởi vì anh biết sẽ có ngày này sao? Tức giận làm gì để bản thân lộ ra sơ hở, bình thản như vậy, ngay cả bí mật cũng nói ra rồi, mọi thứ cứ như được sắp đặt trước vậy!
A không, nếu như tiểu Tình không có bị tai nạn, không cần hiến tuỷ, có lẽ anh đã thầm lặng mang con bé rời đi, cái bí mật đó cũng sẽ bị chôn lấp kĩ càng không manh mối a!
Càng nghĩ càng chua sót, hắn thật sự rối loạn rồi, cảm giác này thậm chí còn đau đớn hơn cả năm năm trước, ít ra vào thời khắc ra đi năm đó, biết còn có thể trở về gặp anh…còn bây giờ, làm sao tìm anh giữa địa cầu mấy tỉ con người này?
Chợt nhớ tới tiểu Tình, hắn mang hy vọng nhỏ bé lái xe quay về bệnh viện.
Trời đổ lệ, mưa rơi lất phất, Tần Vũ Thiên hoảng hốt quệt đi dòng nước nóng hổi trên mặt, so với nước mưa lạnh lẽo có sự đối lập rõ ràng, hắn khóc, đã bao lâu rồi không khóc lại? Chẳng nhớ rõ, có lẽ lần gần đây nhất là mấy tháng trước, khoảng thời gian trước khi chuẩn bị kế hoạch quay lại gặp anh…nước mắt này thực khiến người ta chán ghét, mỗi lần nó xuất hiện, tim hắn đều bị dày vò rất khổ sở!
Hắn chật vật tìm đến phòng phẫu thuật, thân ảnh nam nhân không thấy đâu, chỉ có vị bác sĩ nọ đang hoang mang nhìn đông nhìn tây, vừa chạm mặt hắn liền hấp tấp kéo lại, giọng nói rất nghiêm khắc, nói: “Cậu, đi đâu vậy? Cơ thể chưa ổn còn đi ra ngoài dầm mưa, chưa nói đến con gái cậu đang khóc rất dữ đòi papa mami, như thế làm sao vào phẫu thuật a? Còn cái cậu kia, chỉ để lại một câu nhờ vả liền bỏ đi, đến bây giờ còn chưa có quay lại a!”
Hắn ngơ ngẩn, chân mày cau lại, tâm mệt lã rồi, một chút ý thức đau đớn cũng khiến hắn hít thở khó khăn, hắn lúc này đây cũng giống như con thú đang hấp hối, đau đớn cùng tuyệt vọng giày xéo từng khắc từng giây, bác sĩ nói hắn nghe được, nhưng nhất thời phản ứng không kịp, chỉ nghĩ đến Hạ Nghiêm Kỳ đã rời đi, bỏ lại hắn và Tiểu Tình, bỏ lại tất cả mọi thứ, biến mất như chưa từng tồn tại.
Đau quá, cái gì cũng không muốn nghĩ, hắn không nói gì, lẳng lặng đi vào trong, mặc kệ bác sĩ nói cái gì.
Vị bác sĩ nhìn hắn, chậc lưỡi thở dài: “Bọn trẻ bây giờ, ngay cả đồng tính cũng lôi thôi như vậy a? Chẳng biết như thế nào, con gái còn ở đó, nào có phụ huynh nào như thế không, muốn bỏ đi liền bỏ đi, một chút trách nhiệm cũng không có!”
Hắn không dư hơi đi theo bác sĩ kia chấp nhất, nhìn thấy tiểu Tình rưng rưng lệ, hắn không nhịn được tim co rút một trận, ôm lấy bé con, âm thầm nức nở thật to trong lòng, không hay mình cũng giống đứa nhỏ trong lồng ngực, khoé mắt đã vươn lệ nóng, gương mặt ướt nhoè, giọt lệ rơi xuống đệm, ướt một mảng.
“Papa, papa, tại sao…ô ô….ma mi không thấy đâu nữa! Ô ô, hôm qua mami vừa mới ôm tiểu tình, ô ô còn kể chuyện tiểu Tình nghe ô ô…” tiểu Tình ôm lưng hắn, mặt dụi vào lòng hắn khóc ô ô.
Hắn vỗ nhẹ lưng nó, hít mũi, giọng nói khàn khàn, gắng không để nó biết mình khóc, hắn nói: “Đừng khóc, tiểu Tình ngoan, ngoan nào, Mami của con…chỉ là mệt mỏi đi du lịch thôi, sẽ sớm trở về thôi, tiểu Tình không khóc, mami sẽ trở về, papa sẽ chăm sóc con,…”
Hắn không nói tiếp được nữa, mạnh cắn môi, kiềm nước mắt.
“Nhưng…ô ô, con nhớ, nhớ mami lắm ô ô…”
Nó cứ khóc mãi, nhưng vì bị bệnh nên mỗi lúc một yếu, cho đến khi tiếng của nó ngày càng trầm, giọng cũng khàn cả, nó ngất đi.
Lúc bác sĩ hối hả đưa nó vào phòng cấp cứu, hắn vẫn chưa thể phục hồi lại tỉnh táo, sự ra đi đột ngột của anh vẫn luôn làm cho thần trí hắn khủng hoảng, ngồi ngoài ghế chờ, hắn vừa định đứng lên đi tìm anh bác sĩ đã mở cửa phòng cấp cứu, mấy vị hộ y bên trong đưa tiểu Tình đang mê mang ra ngoài, hắn mới sựt tĩnh.
Không thể đi, nếu hiện tại rời đi, tiểu Tình biết phải làm sao? Anh thương yêu tiểu Tình như vậy, nếu con bé có chuyện gì anh nhất định rất thương tâm!
Nhưng…nếu hắn không đi tìm anh, anh sẽ càng đi càng xa hắn!
“Cậu là cha của Hạ Vũ Tình đi? Mau vào phòng phẫu thuật, làm giải phẫu ghép tuỷ, tình trạng của cô bé rất không ổn, xuất huyết nội tạng rất nghiêm trọng!”
“Tôi biết rồi!”
“Cái kia, cậu thật sự thấy ổn? Trông cậu không khoẻ lắm, nếu như không được cũng không cần miễn cưỡng, còn có ngân hàng tuỷ, chỉ là độ thích hợp sẽ không…”
Hắn ngắt lời ông, thanh lãnh nói:”Nhanh lên đưa tôi vào trong!”
“Vậy, tôi sẽ cố hết sức, cậu hãy thả lỏng, mọi chuyện sẽ tốt thôi!…”
Bác sĩ đứng trước mặt hắn lôi kéo, nói những câu trấn an tinh thần, chỉ là đối với hắn một chút tác dụng cũng không có, hắn gật đầu, không nghĩ nhiều, đi theo ông.
Không rõ như thế nào bắt đầu, hắn chỉ nhớ mình nằm trong phòng giải phẫu, đèn sáng mờ mờ, thuốc mê nhanh chóng có tác dụng, ý thức rơi vào hắc ám.