Bạn đang đọc Điên Cuồng Độc Chiếm (đam Mỹ) – Chương 24
Tần Vũ Thiên truớc kia đã từng đến đây rất nhiều lần, nhớ lúc ấy hắn đã sớm xem căn nhà này là của hai người, muốn gặp anh liền tới, không có anh ở nhà cũng xin chìa khóa tới nấu một bữa, thường xuyên còn giúp anh sắp xếp một số thứ lộn xộn trong nhà.
Hắn còn nhớ, Hạ Nghiêm Kỳ tuy nghiêm túc cẩn trọng trong mọi việc, gần như đạt mốc người đàn ông hoàn hảo, thế nhưng ẩm thực của anh thật nát bét, một bữa cơm đơn giản cũng không làm nổi. Hắn thường phải thay anh gánh vác một ngày ba bữa mỗi khi anh bận trong đợt chấm thi khảo hạch. Dần dần thành thói quen, mỗi ngày hắn đều hỏi anh hôm nay muốn ăn gì, ăn ở đâu…
Nhưng những thứ đó cũng đã bị quá khứ nuốt chửng, chẳng thể quay lại nữa.
“Cậu tới đây có chuyện gì không?”
“…tới thăm con gái…” Hắn đứng trước cửa im lặng dò xét thái độ lạnh nhạt của anh, nhìn hồi lâu vẫn không tìm thấy chút sơ hở nào trong khối băng cứng nhắc ấy.
“Papa tới thăm con a nha nha!”
May mắn Hạ Vũ Tình nhanh chóng chạy đến, thành công làm nới lỏng bầu không khí căng thẳng.
“…” Hạ Nghiêm Kỳ cau mày nhìn bé con, sau đó bỏ vào trong.
Hắn ôm cơ thể nhỏ nhắn tròn tròn của tiểu Tình lên, thay giày trong nhà đi vào theo, vừa đi vừa nói chuyện với bé, tiếng nói tiếng cười vang vọng khắp khu nhà, góc đường tối tăm yên tĩnh bỗng như bừng sáng lên hẳn, căn nhà chỉ hai bố con giản đơn suốt một thời gian dài vắng khách, sự xuất hiện của hắn duờng như khiến nơi này có thêm chút ánh sáng dễ chịu, ấm cúng.
“Ngoan, đợi papa có lâu không?”
“Papa không tới mami toàn cho con an cá khét. Ô … Mami cứ đứng ngơ ra như vầy nè, đợi cá đen thui rồi mới Oa oa ah, cuống cả lên.”
Tần Vũ Thiên nhìn nam nhân đang hì hục cắt rau bên trong, đôi mắt dò xét lướt qua, hắn đột nhiên cảm thấy anh đáng yêu lạ lùng, truớc kia chỉ đơn thuần muốn chiếm lấy ánh mắt của anh, muốn anh vì mình mà dễ dàng thay đổi biểu cảm, vì nhất cử nhất động của mình mà bị ảnh hưởng, lúc này đây hắn càng khát vọng được nhìn thấy hơn nữa, chỉ cần một biểu cảm nhỏ nhoi bình thường thôi, hắn đều muốn trân trọng.
“Thầy Hạ…” Hắn theo thói quen dùng thanh âm trầm thấp khẽ gọi.
Anh dừng lại một lát, chỉ một vài giây ngắn ngủi như chưa từng có, hắn thấy anh thất thần.
Hạ Nghiêm Kỳ tiếp tục cắt rau, nhè nhẹ lên tiếng.
“Tiểu Tình dẫn cậu vào phòng khách rót nuớc cho cậu đi!”
Cậu…ha hả hắn lúc này trong mắt anh chỉ có thể là cậu của con gái anh, hoàn toàn không ghi lại một chút tình cảm nào sau tất cả hay sao?
“Papa…đi a!”
Bé con kéo cổ áo hắn, chớp chớp đôi mắt trong veo sáng ngời. Hắn nhìn anh thêm một lát, liền tiến vào phòng khách.
Lại ngồi trong phòng khách ngẩn người một lúc, ánh mắt lơ đễnh rơi vào vị trí treo ảnh gia đình ngộ nghĩnh, hắn khép chặt miệng nhịn cười, tầm nhìn đảo quanh những bức ảnh dán trên góc tường, từng nét mặt và biểu cảm kì quái của Hạ Nghiêm Kỳ đều khiến hắn thấy đáng yêu, trong lòng vui suớng cùng hưng phấn lạ kỳ, những thứ liên quan đến anh đều khiến hắn không tự chủ yêu thích như vậy.
Vì sao a? Hắn không rõ, kể từ lúc nào đó trong quá khứ, khi nhận ra mình vì anh mà nổi lên dục vọng, thuở thiếu niên tính tình hóng hách hỗn đản, vẫn nghĩ rằng ấy là tâm tính bốc đồng của tuổi trẻ, sau khi nếm trãi, nó cũng sẽ theo thời gian phai nhạt mà thôi. Nào biết, thứ tình cảm đầu tiên mới chớm nở ấy, ngọt ngào say đắm đến mức thử một lần liền nghiện cả một đời…
“Đó là toàn bộ tài sản của tiểu Tình nha! Papa thấy cha có đẹp không? Cha cũng rất đẹp nha, đi chơi với cha thật vui thật vui, nhưng a, papa vẫn là đẹp nhất. Ah đúng rồi, papa và mami thật đẹp đôi ahaha!” Bé con toát miệng cười, dường như vừa tìm đuợc vùng đất mới mẻ nào đó trong tư tưởng, thế giới quan rộng lớn hơn một chút, bé con vui vẻ không ngừng tưởng tượng.
“…” Bên trong truyền đến âm thanh kì lạ, tựa như có gì đó vừa nặng nề rơi xuống.
Hắn nuốt một cái ực trôi đi cảm giác buồn cười, ai nói đây là con của Tần Phỉ và Hạ Nghiêm Kỳ chứ? Ra đường như vậy không khéo lại bảo nó là con của anh và hắn, quả thật, có đứa con như vậy là phúc phần của phụ huynh rồi, nhất là hắn, hắn thật yêu mến đứa bé này!
Hắn không biết anh xảy ra chuyện gì, vội chạy đến cửa phòng bếp nhìn xem.
Nhìn thấy anh mặt mài trận xanh trận đỏ hết sức quái dị, tạp dề hình gấu teddy khá quen mắt, động tác luống cuống nhặt đồ của anh vô cùng ngốc nghếch, hắn trợn mắt nhìm chăm chú, nhưng chốc sau cơn buồn cười lại lần nữa từ ngực xộc lên, hắn không nhịn được ôm bụng cúi gập người, cười ha hả, cười đến mức bé con bên cạnh cũng bị lây nhiễm, ngây ngô hi ha cười theo.
Đây chính là điểm khác biệt giữa anh và Nam Huân, trong khi Nam Huân luôn nhạy cảm sắc bén, luôn là nghiêm nghiêm thực thực, không bao giờ để cảm xúc lộ ra biểu tình trên mặt, Hạ Nghiêm Kỳ lại luôn có lúc vô ý bày ra cảm xúc chân thật của bản thân, có lúc lại thu liễm hoàn toàn, khiến cho người khác muốn nhìn thấu nhiều hơn nhưng không được.
Hạ Nghiêm Kỳ vừa làm rơi cái muỗng canh nóng hổi, thẹn quá hóa giận chỉ vào hai kẻ đứng ngoài cửa phòng.
“Đi vào phụ một tay cho tôi! Rảnh rỗi liền làm chuyện nhảm nhí, thật chẳng có phép tắc gì cả! Hừ!”
“…A được được…a ha ha!” Hắn không do dự tiến vào trong, cả anh và hắn đều không nhận ra, cái gọi là thói quen khó bỏ chính là khi hắn đã rời đi suốt năm năm, quay lại căn nhà này vẫn một bộ tự nhiên thân thiết như vậy, không một chút câu nệ xa cách, mà chính anh cũng không để tâm, nhẹ nhàng tiếp nhận.
“Câm miệng!” Anh nghiến răng quát lên.
Tiểu Tình vẫn đi sau lưng hắn khẽ thở dài, lầm bầm. “Mami lại tạc mao (aka xù lông) rồi…”
“Con đừng có học mấy thứ linh tinh đó được không? Nghe lời một chút cho ba!…còn cậu! Thành thật một chút! Nếu không tôi hạ hạnh kiểm…cậu…” Âm cuối anh hạ thấp giọng, nói xong guơng mặt nghiêm trọng đã bị cắt không còn chút máu, xoay đi không nói gì.
Hắn cũng có chút bất ngờ, chứng muộn tao của anh vẫn không thay đổi, khẽ cười, điều này thật đáng ghi nhận.
Nhưng mà…ôi trời, anh giận thật rồi.
“Papa…mami thật đáng sợ.”
“…à…có chút chút…”
“…” Ánh mắt sắc hơn dao của anh quét tới, cả hai kẻ đang nấn ná ngoài cửa không hẹn cùng chạy vào tìm việc để làm. Chỉ tội bé con không hiểu tại sao mình phải đi vào trong này loay hoay với đống rau củ lộn xộn…
Bữa cơm hết sức đơn sơ, hai mặn một canh, canh cũng chỉ là rau luộc, mặn thì một thịt kho tàu một cá ngừ chiên. Mà ai đó chiên hỏng hết một nồi cá…rốt cuộc cũng chỉ còn một mặn một canh, không thể nào đơn giản hơn.
Hắn ngồi truớc bàn ăn gõ gõ chiếc đũa, bầu không khí kì quái này bảo hắn làm sao nuốt trôi? Mặc dù được nếm thử món anh nấu quả thật khiến hắn háo hức, nhưng sự u ám của anh quá mức…ba chấm rồi.
Anh cầm bát, nắm dọc đôi đũa nhẹ nhàng sâu sắc đâm vào bát cơm trắng tinh. Ánh mắt lại mơ hồ nhìn không trung, dường như đang nghĩ ngợi tính toán gì đó đến xuất thần.
Hắn nhìn sang tiểu Tình một bộ ủy khuất, vừa rồi còn khóc nháo đòi cá chiên…
“Papa…” Bé con đón ánh mắt của hắn, mếu máo gọi.
“…” Hắn vuơn tay lấy khăn giấy lau cái mặt tèm lem nước mũi của nó, nhíu mày ghét bỏ quăng khăn giấy đi, xong mới nói.
“Đợi papa một lát… Thầy Hạ, có thể vào bếp chỉ cho tôi một số thứ đuợc không?”
Một cái cớ sứt sẹo, nhưng chỉ cần có thể khiến anh và hắn cùng rời đi, đến chỗ riêng tư chỉ có hai người, hắn cũng có thể vịn được.
Hắn đứng dậy đi vào trong, chợt nhớ cũng đã năm năm chưa vào bếp, lúc này hắn có chút hoài niệm. Mở tủ lạnh lôi ra một khối thịt bò đông lạnh, hắn nhìn hạn sử dụng cũ kĩ trên bao bì mày càng cau lại, vừa thấy anh ủ rũ đi vào liền hừ một tiếng, quăng thịt hết hạn vào thùng rác.
Hắn dùng thái độ trách cứ “Thầy Hạ…anh làm cha như vậy sao? Mấy thứ này không thể để cho tiểu Tình ăn được, cũ mốc hết rồi anh không biết sao?”
“…” Anh nhìn khối thịt bị vứt không thương tiếc, ỉu xìu xìu ân một tiếng.
“Anh thất thần cái gì? Lúc nào cũng vậy, để hồn đi đâu thế không biết, vào bếp mà mất tập trung như vậy rất nguy hiểm biết không hả?”
“…”
Hạ Nghiêm Kỳ trực tiếp vòng qua hắn, mở cửa tủ lạnh, đập mạnh một phát đóng cửa lại, lấy ra hộp cá ướp. Dường như vẫn còn ghi hận chuyện lúc nãy.
“Làm hỏng thì làm lại!”
“Vậy sao?” Chợt hắn nói. “Tôi cũng nghĩ vậy!”
“…cậu muốn nói gì?”
“Tôi trở về…anh có bất ngờ không?” Thái độ của hắn quay ngoắt 180 độ, một chút mất tự nhiên cũng không có, giống như đã đạt thành mục đích, sau khi vạch trần bộ mặt thật thì không cần sỉ diện nữa.
“…cậu rốt cuộc muốn nói gì…” Anh cắn răng, khẽ nói.
“Anh không hiếu kỳ tôi đã đi đâu?” Gịong của hắn bắt đầu nhẹ run, tiến đến gần anh một chút.
“…Muốn nói cậu tự nhiên sẽ nói…” Anh lùi lại.
Hắn ép anh đến bàn dài, vươn tay. “Thật ra…tôi đi tìm cách quên anh…thầy Hạ…”
“…vậy sao…” Anh ngẩng đẩu nhìn hắn. Tần Vũ Thiên lớn lên không tệ, cơ bắp cân đối, vóc dáng cao lớn, ngũ quan khí suất…khiến ai nhìn cũng phải bất ngờ. Anh cho đến bây giờ đã ba mươi, vẫn không thể hạ mắt mà nói chuyện với hắn.
“Thầy Hạ…” Bàn tay hắn chống vào tường, vừa vặn ép anh vào trong ngực, cúi đầu nhìn anh.
Hạ Nghiêm Kỳ vội đẩy hắn, muốn vùng ra, nhưng đột nhiên bị hắn kiềm chặt tay, để lên đỉnh đầu, hơi thở của hắn nóng rực, còn thoang thoảng mùi khói thuốc, mũi và miệng hắn gần trong gang tấc khiến anh nhíu mày, nghiêm giọng trách cứ.
“Cậu hút thuốc từ bao giờ vậy, thuốc không tốt cho sức khoẻ.”
“…Năm năm truớc thì bắt đầu. Tôi biết nó không tốt, chỉ là dùng nó để giải phiền muộn rất hiệu quả…ít ra nó khiến tôi quên anh…”
“…Tần Vũ Thiên…”
“Gọi tôi Thiên…đuợc không?”
“A?…”
Hắn không nói thêm một lời hạ môi hôn lên môi anh, chỉ một cái chạm nhẹ nhàng, tim hắn run rẩy đập loạn, tạo nên một nốt son trầm bổng mà ngắn ngủi, rồi ngày một thanh lãnh du dương, hắn không cho anh có cơ hội phản kháng, nhanh chóng tách hai cánh môi đưa lưỡi vào trong.
Xúc cảm mềm mại ẩm ướt này thật quen thuộc, thật dịu dàng mà sâu sắc…hắn càng lúc càng bị cuốn vào sâu hơn, lưỡi hắn đảo trộn trong miệng anh không theo quy luật, chỉ giống như con thú truy đuổi khóai cảm theo bản năng…
Hắn…yêu Hạ Nghiêm Kỳ, mãi mãi không thể nhạt nhòa, thời gian qua bao lâu cũng đều vô nghĩa, có cách trở gian lao đến đâu, cũng tựa như viên đá cản đường nhỏ bé, không thể ngán chân hắn trên đường hướng đến anh…hạnh phúc duy nhất của hắn.