Bạn đang đọc Điên Cuồng Độc Chiếm (đam Mỹ) – Chương 2
Lớp của Tần Vũ Thiên tụ hội nhiều thành phần gay gắt nhất trường, mỗi một người đều là kẻ cá biệt có tiếng. Ví dụ như học trò nào đó đội sổ liên tục nhiều lần nhất trường, đi trễ nhiều nhất trường, nói chuyện ba hoa nhất trường… Lớp của hắn trở thành nơi của cặn bã học đường, trong đó, Tần Vũ Thiên cũng có một vị trí khá khó chịu.
Hắn nhuộm tóc, không đồng phục, không học bài, không nghe giảng, không hòa đồng… Những việc học sinh phải làm hắn đều không làm. Toàn trường hầu như không có ai muốn đến gần hắn dù hắn có đẹp mã tuấn mĩ đến cỡ nào.
Nói ra chẳng ai tin ba hắn là giáo sư cả, nghĩ lại, hắn cười nhạt, vốn dĩ hắn đã bị đuổi khỏi cái nhà ấy kể từ lúc come out rồi! Làm gì còn có nguời cha làm giáo sư, bà mẹ bác sĩ cùng chị gái làm luật sư. Hắn hiện tại cũng chỉ là thằng nam sinh nghèo ở trọ, vừa làm bán thời gian vừa đi học thôi…
“Thầy Hạ! Nhờ một chút, mang cái này vào phòng hiệu trưởng giúp tôi nhé! Danh sách phụ đạo năm nay thật ít a! “
“A được! Cô nói đúng!”
Hắn đang lơ đễnh hút hút hộp sữa trên tay, nghe cái tên quen thuộc liền ngẩng đầu.
Quả nhiên nhìn thấy Hạ Nghiêm Kỳ đang đi tới. Vẻ mặt đen như đít nồi trăm năm không đổi hôm nay đột nhiên có thêm một chút gì đó phơn phởn, anh ta cặm cụi nhìn tập danh sách vừa nhận, hoàn toàn không để ý kẻ dựa lan cang hút sữa bò đang nhìn mình trân trân.
Hắn cười nhạt, nghĩ muốn làm gì đó tạo thêm chút màu cho giáo viên đơn thuần này, xem vẻ mặt tức giận của anh cũng khá thú vị, nghĩ nghĩ, hắn ném hộp sữa rỗng ra trước mặt anh ta, phủi tay ngoe nguẩy bỏ đi.
Hạ Nghiêm Kỳ nhìn rác dưới chân, nhíu mày, nhưng thanh âm nhu nhuận mềm nhẹ vang lên không giống như đang tức giận. Còn có chút gì đó không tự nhiên, giống như đối với hắn vô cùng bài xích và xa cách. Điều này hắn nhận ra từ lâu rồi, nhưng mỗi khi đối diện đều cảm thấy khó chịu.
“Này! Học trò Tần Vũ Thiên, cậu mang rác ném đúng chỗ cho tôi! “
Hắn không quay đầu, làm như không nghe thấy mà đi thẳng, sau nhiều lần đối đầu với người này hắn cũng có chút ít gì đó gọi là kinh nghiệm. Anh sẽ không nhiều lời nói lý, cứ cãi với anh thì chuẩn bị tâm lý nhận tờ hạ hạnh kiểm học kỳ đi. Chỉ có điều hắn bị ăn hai ba bản rồi, chả còn sợ gì nữa.
Hắn nhếch môi, trong lòng thầm niệm niệm: Có ngon thì bắt tôi lại ₫i! Bắt tôi lại đi, bắt lại đi, đi…
Bỗng nhiên có vật thể nhẹ nhàng đập thẳng lên đầu, hắn quay lại thối mặt nhìn người đã ném hộp sữa về phía mình, cười nhàn nhạt.
“Thầy Hạ! Thầy không thấy như vậy rất ấu trĩ sao? “
“Không có!” Anh ung dung nhặt lên hộp sữa, nhẹ nhàng đặt vào túi áo đồng phục của hắn, tiếp tục mặt than nói:”Rác rưởi của cậu, tự đi mà bỏ vào thùng rác! “
Bóng lưng gầy gầy của Hạ Nghiêm Kỳ vừa khuất sau góc hành lang, hắn mới lấy hộp sữa ra, bóp chặt trong lòng bàn tay. Ngực hắn phập phồng phập phồng hưng phấn lạ kỳ, lúc nãy gần quá…hơi thở từ khuôn miệng nhỏ nhắn của anh ta phả trực tiếp lên mặt, hắn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt như cafe pha chút sữa, đột nhiên hắn rất muốn uống cafe…
Trở về lớp, Tần Vũ Thiên vẫn còn tự nhủ thầm: Đều là do mình cấm dục đã lâu, không phải mình định lực kém, không phải định lực kém… Dục vọng tràn trề sinh lực dựng lều trong quần cũng không phải do định lực kém! (Robot: =)) hôm qua con mới thẩm du, hôm nay con bảo con cấm dục =))? Mẹ khinh bỉ con con trai!)
Dù có đánh hắn chết thì một thanh niên trọng sỉ diện như hắn cũng không thừa nhận, bản thân đã say mê tên giáo viên khô khan ấy đến mức chỉ cần nhìn anh ta thôi cũng có thể động dục.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hắn ngẩn người trong lớp suốt hai tiết đầu, ngán ngẩm chờ đợi được đến giờ giải lao. Vừa bước ra khỏi lớp đã nhìn thấy Hạ Nghiêm Kỳ đang đi về phía nhà vệ sinh, lập tức nổi lên hứng thú đi theo phía sau anh ta.
Hóa ra anh ta đi vào nhà vệ sinh rửa vết bẩn trên áo, cái gì đó đặc quánh màu đỏ nâu dính bết trên cổ áo thẳng tăm tắp. Nhìn liền biết bị học sinh giở trò gì đó rồi, anh suốt ngày mặt lạnh khó gần, hở ra là nói câu cửa miệng: vô lễ vô phép, hạ hạnh kiểm. Ngay cả hắn ôn hoà dễ gần như vậy cũng cảm thấy không thuận mắt, bất quá hắn không ghét anh…nhưng là những đứa khác thì lại rất không có thiện cảm với anh nha, bày trò quỷ đến nghiện, trêu chọc anh mãi không biết chán. Ngẫm lại, hắn đối xử với anh vẫn còn rất tốt!
Anh ta hất hất nước nhẹ nhàng, thật cẩn thận cọ rửa, từng chút một làm vết ố nhạt dần, động tác tỉ mỉ như nữ nhân giặt đồ. Hắn khinh khỉnh nghĩ: chẳng có một chút khí thế của thằng đàn ông.
Bất quá khi anh ta cúi người, đường cong vòng ba tròn tròn vểnh lên cao, nộn thịt bị quần tây bó lại chặt chẽ, mĩ cảnh ấy rất khiến người khác có ý nghĩ phạm tội.
Hắn đứng một bên cởi khóa quần, cầm thằng em không một chút buồn chảy nước giả vờ tiểu tiện, chỉ là hai mắt chăm chăm nhìn phía bồn rửa tay, trông hắn không khác tên đại sắc lang đang rình mồi, loại biểu tình lộ rõ răng nanh móng vuốt ấy chiếu thẳng lên chiếc gương, thu vào mắt của Hạ Nghiêm Kỳ.
Anh ta rửa rửa chùi chùi một lát, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh nhìn sâu thăm thẳm của hắn. Xoay người, vừa vặn đem cảnh xuân nằm dưới lớp vải ướt đặt ngay tầm mắt của hắn, anh ta nhìn hắn trầm mặc một lát, ánh mắt và biểu cảm phòng bị phóng thẳng về phía hắn, không một chút thu liễm.
“…”
“…” Hắn cũng trầm mặc. Ngó xuống thứ bán cương trong tay lòng âm thầm ảo não, thực hận không thể một nhát chém chết cái thứ không tiền đồ này!
“Cậu xong chưa? ” Anh ta hỏi.
“…rồi…”
“Không có tiết tháo! ” Anh ta bỏ lại một câu liền nhanh chóng chui ra ngoài.
Hắn làm sao bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, dùng vận tốc ánh sáng túm lấy tay Hạ Nghiêm Kỳ ép anh ta vào tường.
“Tiết tháo? Tiết tháo của tôi sớm bị anh cướp mất hết rồi! ” Hắn khàn khàn thanh âm nói, một bên đưa tay vòng lấy cái eo hắn đã mong ước từ lâu, siết chặt vào lòng.
Anh ta cau chặt mày, giận dữ giật tay lại. Trông có vẻ yếu ớt, nhưng để chế trụ anh ta hắn mất khá nhiều sức…
“Vô lễ! không biết xấu hổ! Cậu…”
“Tôi thế nào? Anh mới không biết xấu hổ, thực con mẹ nó muốn bóp chết anh cái tên giáo viên mặt thiếu ₫òn, a không, tôi phải gọi là thiếu thao! ” Hắn đặt ngón trỏ ở trên cổ anh, kéo một đường xuống nụ hoa màu hồng nhạt nhô lên, cười nhếch: “Anh thả hoa lung tung trước mặt tôi là ý gì? Cầu tôi thao anh sao? Hừ, dâm đãng! “
“Câm miệng, học trò Tần, cậu có biết cậu đang nói gì không? Buông tay! ” Vành tai cũng ửng đỏ, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Biết. Tôi biết rõ tôi muốn thao anh! Từ lâu rồi…thầy Hạ. ” Lần đầu tiên hắn gọi anh bằng cái giọng thâm tình như vậy, chính hắn còn cảm thấy giật mình,…
“Dừng đùa giỡn quá đáng, tôi bảo buông ra! ” Giọng anh ta có chút cáu, vẻ mặt tức giận đến trướng đỏ.
Hắn hài lòng với xúc cảm trên tay, càng dùng lực siết eo anh, hung hăng hôn xuống hai cánh môi màu anh đào, không quan tâm có bị coi là cưỡng hôn hay cường bạo gì đó không, hắn chỉ cần bản thân thõa mãn mong muốn là được rồi.
“Ưhm…uhm…ách…ân ha…ưmh…buông…ưmh…uhm….” Hạ Nghiêm Kỳ hoàn toàn bị khống chế. Lưỡi hắn điêu luyện càn quét trong miệng anh, từng ngóc ngách đều được liếm duyện qua một lượt, hắn ban đầu còn nhẹ nhàng liếm mút cánh môi thơm tho như mút kẹo, nhưng sau đó bỗng nhiên điên cuồng day day kéo kéo, khiến môi anh vừa đau đau vừa tê tê, có lẽ đã sưng đỏ lên rồi…
Hắn dù chỉ mới mười chín hai mươi, nhưng sức lực cùng cơ thể phát triển quá tốt, hoàn toàn vượt xa Hạ Nghiêm Kỳ hai mươi lăm tuổi suốt ngày chỉ biết đọc sách, hắn dùng một tay đã có thể đè hai tay anh trên đỉnh đầu, tay còn lại ung dung xoa xoa vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, cùng nộn thịt mông mềm dẻo đàn hồi. Cự vật hưng trí bừng bừng trong quần dựng thành túp lều lớn.
Hơi thở dần dần bị rút cạn, hắn buông tha cánh môi bị hành hạ đến nhuyễn mềm, mị mị tà tà nhìn kiệt tác của bản thân.
“Ha…cậu…muốn gì? ” Anh ta vừa thở dốc vừa nói, cơ thể vì thiếu khí mà yếu ớt đi, phải vịn lấy hắn mà hít thở thuận khí.
“Thao thầy! Cắm thịt heo bự vào bông hoa nhỏ của thầy! Yêu thương cái lỗ mông của thầy thật tốt! ” Hắn vô liêm sĩ nói, mặt mang ý cười nhấn mạnh tiếng thầy, ý đồ muốn cho anh phải ngượng chết trước mặt học trò của mình.
Thế nhưng ngoài dự liệu, anh ta ngó xuống túp lều to của hắn, ánh mắt sau cặp kính nheo lại, thần sắc phức tạp, nhưng một lát sau lại bình tĩnh như giảng một bài toán, nói:
“Thật không ngờ cậu còn là đồng chí…còn cái gì hư hỏng mà cậu chưa làm hay không? Chẳng lẽ lúc ngồi ngẩn người trong lớp cậu luôn nghĩ về mấy thứ như vậy? Tinh trùng thượng não!” Hạ Nghiêm Kỳ không hề che giấu ý tứ khiển trách. Hiển nhiên đối với việc làm của hắn cực kì bất mãn và giận dữ.
“Có! ” Hắn nâng cằm anh lên, cười tà: “Tôi chưa từng thao qua thầy giáo dâm đãng như anh! Trong lớp, nhất là tiết của thầy, tôi luôn nghĩ nếu cái miệng của anh cắn lấy cây gậy của tôi thì thế nào.”
Hai tiếng dâm đãng được hắn nói đến đặc biệt chói tai, Hạ Nghiêm Kỳ nheo lông mày càng chặt, trầm mặc một lát mới nói.
“Ra về ở cửa sau gặp tôi! “
Hắn chỉ vào đủng quần, cau mày:”Tôi muốn bây giờ, thầy Hạ! “
“DIY chẳng lẽ không biết tự làm? ” Anh ta vô tình cố ý đặt tay gần nhục hành ép một cái, nhân lúc hắn lơ đễnh mà lách người bỏ đi.
“Đệt…đúng là…thiếu thao…mẹ nó. “
Hắn lầm bầm mấy tiếng, chui vào phòng vệ sinh gần đó chấp nhận số phận, lần nữa tự thẫm…
“Rồi lão tử cũng sẽ khiến anh khóc lóc van cầu thôi. Hạ Nghiêm Kỳ! Hừm…mẹ nó chẳng có tí mềm mại nào, ahh…”