Bạn đang đọc Điên Cuồng Độc Chiếm (đam Mỹ) – Chương 18
Bên ngoài, cơn mưa đầu mùa hạ có phần nóng nảy, dù nó đang ầm ầm trút nước đấy, nhưng bầu không khí nóng bức mùa hè vẫn không giảm bao nhiêu.
Mùa hạ, vốn dĩ không hề dễ chịu chút nào, cái mùa mà con người ta thường mang biết bao hoài bão hy vọng đã ấp ủ từ lâu ra thực hiện, thế nhưng dù người ta có cố gắng nâng niu quý trọng nó đến nỗi hốt hốt hoảng hoảng, trôi qua vẫn là trôi qua, mang theo những ước vọng chưa thành hình dạng của họ biến đi bạt tích,…
Anh đến với hắn cũng như cái nắng nồng nhiệt của mùa hè, giữa vùng nam cực khô khốc lạnh lẽo, lớp băng lạnh lùng cứng cỏi của hắn chính vì anh mà tan chảy…hắn bỗng ước gì anh cũng như mùa hè thì tốt biết bao nhiêu, dù anh có rời xa hắn, cuối cùng vẫn sẽ theo đúng thời kỳ mà trở lại.
Hắn thật không nhớ rõ mình đã về nhà bằng cách nào, Tần Vũ Thiên đẩy cánh cửa nhà trọ, uể oải ngã ngồi trên sàn, nơi hành lang nhỏ hẹp vắng tanh hiêu hắt. Luẩn quẩn mãi với khổ sở hắn cũng thấy thật mệt mỏi, cơ thể ẩm ướt bị gió lùa tới mà run rẩy, gương mặt hắn luôn có loại suất khí dương cương lúc này đã trắng bệch, một chút sức sống cũng không còn.
Bỗng nhiên mùi hương nhàn nhạt từ hàng cây bên mái hiên thoảng tới. Hắn dùng một chút tỉnh táo ngẩng đầu lên, nơi hàng hiên mưa rơi lất phất, những phiến lá non xanh mơn mởn rũ xuống vành ly, hai phiến hoa lan đã nở rộ từ bao giờ, hắn nhìn thấy có chút bất ngờ, há miệng cười chua xót.
Lảo đảo đi đến gần hai chậu hoa lan treo trên mái hiên, gió thổi khiến nó lung lay, hay do tầm mắt của hắn không ngừng lay chuyển? A nó cuối cùng cũng nở, chỉ là không có cơ hội cùng anh đến xem…
Còn nhớ lúc trồng xuống hai búp mầm non nớt, rồi lúc treo hai chậu lan lá còn xanh mơn mởn, cùng anh thực vui vẻ, ngày đó trời nắng nhạt, ấm áp vô cùng.
Vươn tay nâng hoa xuống, hắn nhìn thêm một lúc liền mang vào phòng, đặt hai chậu cạnh nhau ở trên bàn, hắn để mặc cơ thể ướt sũng dựa trên ghế trầm tư suy nghĩ, mắt dán vào hai nụ hoa vừa chớm nở, trong đầu không tự giác nghĩ về rất nhiều chuyện khi trước.
Từ lúc còn nhỏ vô tư chơi bời, rồi khoảng khắc nhận ra tính hướng, cả lúc bị bạn bè xung quanh gièm pha chế giễu, càng nghĩ ngực hắn càng đau đến khó thở, bàng hoàng từ trong cơn mê man dai dẳng, hắn tỉnh giấc.
Thở hỗn hễn, hắn cảm thấy cả người nhẹ bâng, tay chân hư thoát, hơi thở cũng nóng hầm hập, có lẽ là bệnh rồi.
Lại mơ màng chìm vào cơn hôn mê, hắn chẳng hiểu sao lại mơ về ngày đó lần đầu gặp anh…có rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét, nhưng ánh mắt của anh lại ẩn chứa một tình cảm sâu xa nào đó, vừa nhỏ bé vừa mơ hồ, khiến hắn càng nhìn càng say mê.
Có lẽ do khao khát quá mức mãnh liệt, cơ thể hắn bỗng nhiên sinh ra ảo giác. Bàn tay lạnh lẽo được bao lại sưởi ấm, cái trán nóng hổi nhứt nhói được vuốt ve xoa dịu…gương mặt của anh…thật nhu hòa và dịu dàng, càng nhìn càng không thể rời mắt, hắn vươn tay, nhưng không thể chạm tới, hắn nghe giọng anh nhỏ nhẹ vang bên tai, anh nói xin lỗi hắn, nói anh cũng yêu hắn, anh giải thích với hắn anh và Tần Phỉ đáng ghét kia không có quan hệ…
Tần Vũ Thiên cười hớn hở, lại tiếp tục đuổi theo anh, thế nhưng, anh bỗng nhiên cùng Tần Phỉ xuất hiện, bên cạnh còn có một tiểu hài nhi, cả ba mỉm cười thật ấm áp.
Không cam lòng, hắn không cam lòng, vung tay đẩy ngã ba người trước mặt, hắn thở hồng hộc quát tháo, nhưng thanh âm cứ nghẹn lại không thể thốt ra lời.
Một tiếng xoảng vừa vang, hắn giật mình tỉnh giấc lần thứ hai.
Dưới sàng là những mảnh ly vỡ vụn, hai chậu lan vùi dập đổ nát, hắn nâng người cố ngồi dậy nhưng không còn chút khí lực, chống tay lên bàn thở hỗn hễn không ra hơi. Xem ra bệnh không nhẹ, hắn mò mẫm theo bức tường lạnh băng về đến phòng ngủ tìm thuốc cảm. Uống xong vài viên thuốc, hắn vô lực ngã xuống giường, nhìn lại căn phòng gọn gàng, tâm lại chua xót, mũi cay cay, khoé mắt nóng hổi.
Hạ Nghiêm Kỳ a, thầy đến nơi này làm gì, tạo cho tôi một dấu ấn sâu đậm rồi rời đi nhẹ nhàng đến vậy…tôi thật khổ sở lắm…
Hắn nắm chặt ngực trái, cắn đôi môi khô khốc, khóc không thành tiếng. Thì ra thất tình thật sự đau đến vậy, đau rất đau, rất là đau.
Miên man thêm một lát, hắn lại chìm vào mộng cảnh.
Anh nhu thuận nằm trong lòng hắn, cười ngọt ngào nhắc lại những ngày cùng hắn sinh hoạt, ăn tối, đi chơi, ngủ chung, thậm chí là chuyện trên giường. Hắn cười hahả ôm chặt lấy anh, hít sâu mùi hương dễ chịu, mỉm cười. “Thầy Hạ…rất thơm…”
“Cút! Tôi không bao giờ chấp nhận cậu! Kẻ đã cường bạo tôi! Không bao giờ tha thứ! Cút xa tôi ra đồ bệnh hoạn!”
Hắn trợn to hai mắt đỏ ngầu nhìn anh ly khai khỏi lồng ngực mình, biến mất sau cánh cửa đen ngòm. Hắn đứng phắt dậy chạy theo, nhưng một bước cũng không nhấc nổi. A, là mơ! Đúng, chỉ là mơ thôi…
Thế nhưng dù tỉnh lại thì sao? Anh vẫn không quay trở lại nữa, sự thật cũng như vậy, mà ảo mộng cũng như vậy, bản thân còn trông chờ để làm gì?
Thần trí thanh tỉnh duy trì không được bao lâu, lần nữa rơi vào hắc ám, hắn không muốn tĩnh lại nữa, thật sự.
Có lẽ lão thiên gia nhìn thấy thương tình, giúp hắn hôn mê rất lâu rất lâu.
Khi hắn mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện. Đầu vẫn còn hơi choáng, nhưng ít ra cũng có chút tỉnh táo. Hắn ngửi thấy mùi hương đặc trưng của bệnh viện liền chán ghét, đột nhiên rất tò mò ai đã rãnh rỗi đến mức đưa mình vào nơi kinh tởm này.
Hạ Nghiêm Kỳ…nghĩ đến khả năng này liền thấy nực cười. Khoé môi hơi nâng lên một chút, yết hầu truyền đến cơn đau rát, hắn đành hạ môi xuống.
Cảm thán trong lòng: Nếu hắn giống người khác có bạn bè tới hỏi thăm thì tốt quá, ít nhất sẽ có người tới giúp hắn rót ly nước, hắn sắp chết khát rồi.
“Tỉnh rồi à?” Thanh âm ấy, vừa xa lạ vừa quen thuộc, hắn cứ ngỡ cả đời này sẽ không nghe thấy nữa.
Cho dù là ở trong mơ, hắn cũng không ngờ hắn có thể gặp ông ta trong tình trạng chật vật thế này. Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, một cái nhìn cũng không muốn cho ông.
Ông đóng cửa lại, tiến đến gần. Lát sau bỗng thở dài: “Con định cả đời sẽ không nhìn mặt ta sao?”
“…” Hắn vốn dĩ đã định như vậy,rất lâu rồi, kể từ lúc quyết định thoát ly khỏi cái gia đình vô tâm ấy, đã không định sẽ gặp lại lần nào nữa.
Không đủ sức trả lời hắn chỉ đành trầm mặc câm miệng lại.
“Dù sao cũng là cha con mười mấy năm, con không thể bỏ qua được hay sao? A Thiên, lớn rồi đừng nên giận lẫy lâu đến thế.”
Hắn không đáp một lời, xoay mặt đi. Hắn sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ thêm một lần nhân nhượng với những yêu cầu quá quắc của ông, muốn chữa bệnh cho hắn ngay cả việc lên giường với nữ nhân cũng ép hắn phải thực hiện,… những chuyện đã qua bảo hắn một giây một lát phải quên đi?
Nhớ đến thời gian đó, mỗi ngày hắn đều loay hoay trong những nỗi lo lắng sợ hãi vô tận, chẳng biết từ bao giờ, hắn bị ám ảnh bởi hình ảnh nam nhân bán loã, làn da cùng gương mặt của nam nhân khiến lý trí hắn bị chao đảo. Thế nhưng trước mặt nữ nhân, dù là nữ nhân quyến rũ xin đẹp đến đâu, hắn moitj chút cảm híac cũng không có. Khi hắn cùng ông nói ra chân tướng, đón chờ hắn chính là những trận roi đòn, chửi rủa không một chút nương tay, nể mặt. Quên ư? Hắn không quên được!
Kỳ thật, ông ta không sai. Kẻ sai là hắn. Một thằng gay trong gia đình tri thức lễ nghĩa. Có lẽ, hắn chính là một nguyên bản bị lỗi trong một gia đình chỉ chứa nguyên bản hoàn mĩ nhất.
“A Thiên, về nhà đi, mẹ con đổ bệnh mấy lần, lúc nào cũng nhắc muốn gặp con.”
“…”
“Thật sự không nghĩ đến việc quay đầu sao?”
“…” Hắn một chút phản ứng cũng không có.
“Hừ! Thật là cứng đầu!” Ôn bỗng nhiên đưa tay ra. Hắn theo bản năng nhăn mày ôm đầu lăn sang một bên. Hắn chưa từng quên những đòn roi, cú đánh ông đã ban cho hắn trước kia, dần dần ký ức biến thành một nỗi ám ảnh khó phai nhạt trong đầu.
Tần cha kinh ngạc thu tay lại, lúng túng một lúc mới chậc lưỡi thở dài.
“Tôi…sẽ không bao giờ…trở về…đâu!” Hắn gắng sức nói ra một câu.
Tần cha run run giọng, không biết là sợ hãi hay giận dữ, cuối cùng khổ sở thốt lên.
“Vậy con muốn sống một mình rồi tự đi tìm chết à? Muốn làm như vậy để dằn vặt người trong nhà? Nếu lần này A Kỳ không gọi tới thông báo, con sớm bị đông lạnh chết rồi!”
Tim hắn thịch một tiếng, nặng nề thở. “Ông…nói gì? Thầy Hạ…làm sao…”
Tần cha dường như đang giận dữ, không để ý câu hỏi của hắn, tiếp tục bắt bẻ hắn, buộc hắn phải về nhà.
Tần Vũ Thiên nhíu mày, nghĩ nghĩ một lát hắn nói. “Tôi muốn chuyển trường. Giúp…tôi…”
Bỗng nhiên hắn nhớ đến một điều đáng lẽ hắn nên nhận ra từ sớm: những ngày đó, chưa bao giờ anh thật sự cho hắn câu trả lời, dù cho hắn có hứa hẹn thề thốt cái gì đi chăng nữa, anh vẫn là trầm mặc không đưa thái độ. Vậy hắn còn trông mong cái gì?
“Chuyển trường? Vì sao?”
“Không muốn…gặp…ông.” Hắn thẳng thắng mà nói, ngụy biện chỉ càng khiến ông day dưa không dứt mà thôi.
Tần cha nghe vậy khẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy rời đi. Đến cửa phòng, bỗng quay đầu hướng hắn âm trầm nói:”Tiểu Phỉ tháng sau kết hôn, con nếu khoẻ lại nhớ đến… Khi đến lúc nhập học ta sẽ tìm trường tốt hơn cho con.”
Ông đi rồi, hắn hít sâu một hơi, cảm thấy thật mệt mỏi.
Nhàm chán một mình trong bệnh viện, mấy lần Tần Phỉ đến đều bị y tá giữ lại bên ngoài theo lời của hắn, Hạ Nghiêm Kỳ lại chưa một lần xuất hiện trước mặt hắn, dù chỉ là bóng dáng mờ nhạt từ xa cũng không có. Mẹ hắn cũng từng đến thăm, bà ốm đi rất nhiều, nói chuyện cũng nhiều hơn, nhưng hắn không nghe không nói với bà dù một câu, dần dần bà cũng không đến nữa.
Gia đình là như vậy đấy, nếu sợi dây tình nghĩa vẫn còn tất nhiên vẫn sẽ ấm áp vui vẻ, dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể nước chảy về sông, hoà hòa thuận thuận. Thế nhưng một khi đã đoạn tình đoạn nghĩa, cố gắng nối lại thế nào cũng không tránh khỏi sứt sẹo sai lầm.
Ngày hắn xuất viện, hôn lễ của Tần Phỉ chỉ còn hai ngày nữa sẽ cử hành. Có lẽ vì thế nên ba người kia khá bận rộn, không thấy đến đưa hắn ra ngoài. Nhưng họ thanh toán tiền viện phí cho hắn, ít ra cũng còn một chút lương tâm.
Bệnh tình đã giảm, chỉ có điều mấy ngày nằm liệt trên giường kia cũng khiến hắn ốm đi rất nhiều, gầy đi một vòng rồi cũng nên. Nhìn thằng thanh niên ốm như con nghiện thiếu thuốc phản chiếu trong gương, hắn chán ghét cau mày lại, cơ bắp hắn khổ công rèn giũa sắp bị lép xẹp đến nơi rồi này.
Về đến nhà trọ, hắn moi ra danh thiếp của chủ nhà cho thuê văn phòng hắn đã giao dịch, thầm tính toán chi phí thuê phòng và sinh hoạt. Hắn cũng biết chuyển chỗ ở thật sự phức tạp vô cùng. Trước đó hắn vốn muốn cùng anh một chỗ nên sẽ không chuyển đi, thế nhưng…lúc này không có lý do gì ở lại nơi này nữa.
Trụ sở ở thành phố Y cách trường học và nhà của Hạ Nghiêm Kỳ rất xa, nhưng vì vị trí thích hợp, chi phí phải chăng, hắn mới chi tiền mua lại.
Đang nghĩ ngợi, thân ảnh kia xuất hiện trong tầm mắt bỗng khiến hắn giật mình, làm rơi túi thức ăn nhanh xuống đất, Hạ Nghiêm Kỳ đứng trước cửa nhà, nhìn hắn không nói gì.
Lâu ngày không gặp, dường như anh còn gầy hơn cả hắn. Thật là ngu ngốc, kẻ bị bệnh là hắn, cớ sao thấy anh còn chật vật ốm yếu hơn cả hắn nữa, không hiểu nổi rồi.
Hạ Nghiêm Kỳ do dự hồi lâu, giơ tay lên chỉ ổ khóa.
“Tôi làm rơi chìa khóa rồi, cậu mở cửa đi!”
Hắn không nói gì, nhặt thức ăn lên rồi mở cửa. Bởi vì chẳng biết phải nói gì cho hợp lý nên đành im lặng theo tự nhiên.
“Cậu vẫn khoẻ chứ?”
“Chưa chết…” Hắn nhàn nhạt đáp, cố nặn ra vẻ tươi cười che giấu sự khổ sở.
Anh thở dài kéo hắn vào trong. Bàn tay của anh vẫn gầy cộc như trước, da dẻ trắng xanh tái nhợt. Chỉ có độ ấm nơi bàn tay là trở nên kì lạ, mang theo vài phần luyến tiếc, hắn nắm lấy bàn tay của anh, siết lại.
Cả hai không nói gì. Bản thân hắn cố tình giấu giếm chuyện mình sẽ rời đi, anh cũng ăn ý không hề mở miệng về hôn lễ. Tựa như đã trở về dạo trước, hài hòa vui vẻ, có thể cùng đọc sách nói chuyện phiếm, ngồi cạnh nhau xem tivi, đùa cợt trêu chọc cùng cãi vã, tự nhiên thoải mái mà đối đãi.
Hắn ngồi đối diện với anh, mở ra hộp cơm trưa ngon miệng, chậm rãi nhai nuốt, mắt liếc nhìn xung quanh căn phòng, quần áo bẩn cũng đã được dọn sạch, hẳn là anh đã từng đến.
Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên loại cảm giác ngũ vị tạp trần…