Điên Cuồng Độc Chiếm (đam Mỹ)

Chương 11


Bạn đang đọc Điên Cuồng Độc Chiếm (đam Mỹ) – Chương 11

Phòng bếp của Tần Vũ Thiên tuy rằng nhỏ hẹp đơn sơ, nhưng nồi niêu chén bát đều có đủ.

Chuyện hắn hao tâm chăm chút cho nhà bếp cũng chưa phải cái gì bất ngờ, mà bất ngờ là…hắn thân cao một mét tám suất khí kiêu ngạo lại đang mặc tạp dề hình gấu teddy, đi đi lại lại trong căn bếp nhỏ, hết cắt rau rồi đến nấu nước, bận rộn bận rộn không ngừng. Có lúc hắn nôn nóng nhìn đồng hồ, rồi lại có lúc ngốc ngốc nở nụ cười…

Cứ nghĩ đến lát nữa hắn có thể cùng anh ăn bữa tối liền cảm thấy thật vui vẻ.

Cứ như cô gái đang yêu không thể kiểm soát tâm hồn của mình, nghĩ đến những điều tươi đẹp hư ảo, dù biết như thế thật xuẩn thật ngốc…chính là dừng không được.

Loay hoay suốt một buổi chiều, xong xuôi hai món ăn, hai món canh, một món mặn, đồng hồ cũng đã điểm đúng sáu giờ, hắn thở phào một hơi, mang vẻ mặt phơn phởn như vậy hăng hái dọn thức ăn lên bàn.

Suốt hai mươi năm sống trên đời, hắn chưa từng nghĩ đến bản thân vậy mà có thể vào bếp, vì ai đó nấu một bữa ăn. Nếu có cũng chỉ qua quít vài món đơn giản. Hạ Nghiêm Kỳ…lặp lại cái tên này trong lòng mấy lần hắn bất giác giương môi cười. Cảnh tượng hai người cùng ngồi với nhau dùng một bữa tối giản dị, hắn nghĩ thôi cũng thấy thật ấm cúng, thật có vị của gia đình…mặc cho anh có lẽ sẽ lãnh đạm với hắn, nhưng ít nhất hắn cảm thấy tốt hơn việc phải ngồi một mình.

Kể từ khi nhận ra mình có sự yêu thích đặc biệt với anh, hắn liền phát hiện mình đã thay đổi thật nhiều. Cái tư tưởng bất cần cùng chán chường với cuộc sống vô thanh vô tức bị hắn thu liễm lại. Lúc nào cũng chỉ muốn người đó vui vẻ hài lòng, một mực để ý người đó, ước chừng có thể gọi là phụ thuộc vào Hạ Nghiêm Kỳ như một con trung khuyển…

Chỉ là,…dường như anh ta vẫn không hiểu. Chỉ nhìn vào thái độ không lạnh không nhạt của anh mấy ngày nay thì sẽ rõ. Anh luôn cố tình né tránh hoặc làm lơ hắn, xem hắn chẳng khác học sinh bình thường. Cho dù những chuyện phát sinh trước đó đã làm hắn áy náy đến mức nào, hối lỗi với anh như thế nào, hắn biết anh vẫn chưa tha thứ cho hắn.

Từ trong đáy lòng, hắn hiểu rằng khả năng anh có thể tới nhà hắn là rất ít ỏi, thế nhưng dù là hy vọng rất nhỏ, hắn cũng muốn bám lấy…Hạ Nghiêm Kỳ, hắn sẽ không buông tay. Cho dù anh lãnh đạm thế nào hắn cũng không tin mình thất bại, bởi vì hắn là Tần Vũ Thiên, thứ hắn muốn có, hắn phải đoạt cho bằng được.

Ngồi trước bàn ăn phong phú, nhiệt tình ban đầu cứ theo nhịp chuyển động của kim đồng hồ mà từng chút vơi dần. Hắn thấp thỏm nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn cánh cửa đóng chặt, sự bất an trong lòng ngày càng lan rộng.

Chuông điện thoại chợt vang, hắn vừa mừng vừa lo nhấn nghe máy.


“Thầy Hạ, bao giờ anh tới?” Thanh âm không kiẻm nén nỗi vui mừng, hấp tấp nói.

Bên kia không phải thanh âm nhẹ nhàng từ tốn của anh, mà là một giọng nói rụt rè lắp bắp của nữ nhân.

“Là…là tớ Lưu Gia Nghi, cậu nhầm rồi, thật xin lỗi…”

Tâm hắn thịch một tiếng rơi xuống đáy cốc, cảm thấy thật mất hứng. Lời nói ra cũng lạnh đi vài phần.

“Có chuyện gì?”

“A, ừm…nghe thầy Hạ nói…cậu muốn tìm người dạy kèm…”

Lồng ngực đột nhiên co rút, hắn thầm cười lạnh trong lòng, cảm giác như bị ai đó phản bội, khó chịu cùng tức giận đan xen, hắn trầm mặc một lúc.

“Ân, có!”

“Tớ hiện tại đang rảnh…”

“Thì sao?” Hắn nhàn nhạt nói.

“Tớ có thể giúp cậu.” Mất một lúc, cô mới gom được dũng khí để nói.


Hắn không chút do dự cự tuyệt. “Không cần!”

Không phải hoàn toàn do hắn vô tình lãnh đạm. Thực ra, hắn muốn có người dạy kèm, người đó không phải ai khác, chính là Hạ Nghiêm Kỳ. Nếu không phải vì Hạ Nghiêm Kỳ, còn lâu hắn mới quan tâm cái môn học nhàm chán ấy. Đối với hắn, mớ lý thuyết vô dụng ấy hoàn toàn không đáng nhét vào não.

“Vậy…vậy sao? Tớ cứ nghĩ có thể giúp, thật tiếc quá…”

Hắn vốn muốn nói tái kiến rồi tắt máy, thanh âm vừa nhỏ nhẹ lại mềm mại ấy vang lên, khiến hắn không khỏi nghĩ đến người nào đó lúc phát sốt, tâm tình bất giác tốt lên, phì cười một tiếng, lời nói cũng vì vậy dễ nghe hơn.

“Cảm ơn đã quan tâm, tạm biệt! Tôi có việc bận!”

Cùng lúc đó cửa truyền đếng hai tiếng gõ nhè nhẹ, hắn vẽ nụ cười trên môi, hứng khởi như đi lấy quà, ra ngoài mở cửa, còn dùng giọng phụng phịu thân mật nói với người bên ngoài.

“Thầy Hạ, tôi chờ thầy thật lâu…” Hắn bỗng cứng nhắc dừng lại, thanh âm nghẹn ở yết hầu, tâm lạnh đi mấy phần.

Nam nhân vẫn một bộ tao nhã kín đáo, quần áo tối màu cùng đôi bốt màu đen quen thuộc, bóng dáng gầy gò mảnh mai được bao bọc trong lớp áo khoác dày cọm, gương mặt đăm đăm lạnh lùng khiến hắn say mê vẫn như vậy, chỉ là…

“A Thiên…em…ở đây sao?”

Chỉ là cái nữ nhân bên cạnh anh…sao lại là Tần Phỉ? Không, vì sao anh lại mang theo một nữ nhân đến nhà hắn, là muốn trêu đùa hắn đúng không?


Trong lòng thầm cười lạnh, hắn rất muốn đóng mạnh cánh cửa này lại, không nhìn đến gương mặt hắn chán ghét nhất, không cần vì người kia giả tạo cười nói với kẻ mình không thích…nhưng hắn vẫn vì mặt mũi của Hạ Nghiêm Kỳ mà miễn cưỡng lui ra, nhàn nhạt nói:”Mời vào!” Liền đi thẳng vào trong.

Hạ Nghiêm Kỳ từ đầu đến cuối đều trầm mặc, đầu hơi cúi né tránh ánh mắt của hắn như bão tuyết quét tới, vừa lạnh lẽo, vừa mãnh liệt.

Tần Phỉ đưa mắt quan sát chung quanh một hồi mới nghèn nghẹn u khuất lên tiếng.

“A Thiên…em thật sự không muốn về nhà sao? Ba nhiều lần hỏi chuyện của em, ông ấy rất lo lắng cho em…A Thiên…cuộc sống như vậy…”

“Im miệng! Tôi không về không phải hợp ý ông ta sao? Mẹ kiếp, thật mất hứng!”

Hắn không nhịn được chửi đổng, đi thẳng vào trong phòng ngủ đóng cửa một cái rầm. Bầu không khí vốn dĩ ấm áp hạnh phúc gần giống trong dự liệu của hắn, bỗng vì sự xuất hiện của Tần Phỉ mà trở nên vô cùng căng thẳng.

Hắn có thể đại khái đoán được quan hệ của anh cùng Tần Phỉ, chỉ là…hắn vẫn cố chấp cho rằng anh sẽ yêu hắn, bởi vì thái độ không dứt khoác của anh khiến hắn không thể buông tay được.

Vậy mà hôm nay anh lại…không những cho cô ta biết nhà của hắn còn kéo theo làm phiền hắn, thật tức chết hắn rồi.

Hắn tức giận. Rất tức giận. Chưa từng có ai làm hắn tức giận như thế…hai tay hắn run run bấu vào ngực trái đau đớn, thật sự không thích cảm giác này một chút nào.

Chợt có tiếng gõ cửa. Giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy từ tính của anh vang lên.

“Tần Vũ Thiên, không thể nói chuyện đàng hoàng một chút sao?”

“…tôi thấy không khoẻ, hai người cứ ăn trước đi.” Hắn nói xong liền khóa trái cửa, đi trở về giường bò vào trong chăn. Miệng cười tự giễu: Từ bao giờ hắn lại mềm yếu đến vậy? Ngay cả đối mặt với anh cũng không thể, thật thất bại.


“Tôi chỉ muốn tốt cho cậu…”

“Tôi hiểu…anh đi đi!” Hắn không lạnh không nóng cắt ngang.

“…vậy…cậu nghỉ ngơi cho tốt…” Người bên ngoài im lặng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng bước chân cũng nâng lên, nhẹ rời khỏi.

Thanh âm của anh, sao lại trầm thấp dễ nghe đến vậy. Có chút mềm mại, có chút lạnh nhạt và chút nghiêm khắc. Từng câu từng chữ làm hắn đau điếng, nhưng lại không kiềm chế được muốn nghe giọng của anh.

Tiếng anh bước đi xa dần, hắn cắn răng ngồi dậy. Ngực trái đau, huyệt thái dương cũng âm ỉ, hắn ghé đầu vào thành giường miên man suy nghĩ.

Chạm tay lên má…thật may, không có nước mắt.

Thế nhưng, tim hắn đang khóc, khóc thật to, thật đau, vì đã hy vọng quá nhiều, cho đến lúc không thành, lại thất vọng thật nhiều…

Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới Hạ Nghiêm Kỳ lại đưa Tần Phỉ tới tận đây, thà rằng anh không đến, rồi bịa một lí do nào đó…hắn chắc chắn sẽ không do dự mà tin tưởng, sẽ không thấy mệt mỏi phiền chán như lúc này.

Hắn biết sau những chuyện mình đã làm, bản thân thật sự có lỗi với anh…nhưng có nhất thiết phải trả đũa hắn như vậy hay không?

Tần Vũ Thiên cười khổ, nụ cười méo mó đến không thể méo mó hơn.

Vứt hết mẹ nó cái gì ấm áp, cái gì gia đình, đều là do hắn tự mình đa tình, đơn phương mơ mộng…hắn không thể trách ai cả…

Ngay từ đầu… Người sai lầm đã chính là hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.