Bạn đang đọc Điên Cuồng Chiếm Hữu – Chương 35: Cuộc Gọi Của Lâm Duệ
Phó Tinh Trì ôm lấy Tri Vãn trở về ký túc xá, trên đường luôn lo lắng ngó xem tình hình cô như thế nào.
Một Tri Vãn mất hồn như vậy càng khiến trái tim anh đau xót.
“Học trưởng, anh về trước đi, ký túc xá nữ nam sinh không được phép bước vào.
Nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ dùng nó để hãm hại Tri Vãn tiếp.”
Tề Vận đặt cô lên giường, quay người ra ngoài nói với Phó Tinh Trì.
“Vậy làm phiền em chăm sóc cô ấy giúp anh! Chuyện hôm nay anh sẽ điều tra thật kỹ.” Phó Tinh Trì cũng hết cách, anh không thể giúp gì cho Tri Vãn thì cũng không nên gây thêm rắc rối cho cô.
“Cảm ơn học trưởng, anh đi về thong thả.”
Phó Tinh Trì lưu luyến nhìn qua Tri Vãn, sắc mặt cô không tốt lắm, nhất định là bị đám nữ sinh kia dọa sợ.
Chuyện ngày hôm nay chính Phó Tinh Trì còn cảm thấy không thể tin vào mắt mình.
Anh không ngờ ngay trong khuôn viên trường cũng có người tụ tập làm loạn.
Nhìn bộ dạng đám nữ sinh đó, nếu hôm nay anh và Tề Vận trong lúc đi tìm cô không đi ngang qua, không biết chừng cô đã bị bọn chúng hủy dung rồi.
Phó Tinh Trì đanh mặt lại, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, anh ra khỏi cửa ký túc xá nữ trong tâm trạng phức tạp.
Tri Vãn thất thần nằm trên giường, cô mở to mắt nhìn lên trần nhà, nước mắt đã sớm không rơi được nữa.
Tại sao tất cả mọi thứ đều dồn hết lên đầu cô? Cô chưa hề đắc tội với ai, vì sao lại tới tìm cô kiếm chuyện?
Tri Vãn lật người, thầm cảm ơn Phó Tinh Trì và Tề Vận đã đến kịp.
Nếu không…
Tri Vãn nhắm chặt mắt, cô không dám nghĩ tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
“Tri Vãn? Cậu vẫn ổn chứ?” Tề Vận dè dặt đi đến bên cạnh.
“Mình không sao, dù gì cũng qua rồi!” Cô nở nụ cười yếu ớt.
“Cậu có biết đám người đó không? Đây nhất định là có chủ ý, nếu không sao bọn chúng lại ra tay vào khu vực ít người đi lại như vậy chứ?”
Tri Vãn lắc đầu, sự việc xảy ra khá nhanh cô vẫn chưa kịp tiếp nhận được.
Cô mơ hồ nhớ lại, hình như có một nữ sinh gọi người cầm đầu bọn chúng là chị Mã.
Bấy giờ cô mới chú ý đến túi xách của mình, Tri Vãn hốt hoảng quay người tìm xem: “Tề Vận, cậu có thấy túi xách của mình không? Nó đâu rồi?”
Cô không dám chắc cuộc gọi kia là của Lâm Duệ, nhưng nếu là anh thì sao? Anh chắc chắn sẽ rất tức giận.
Tri Vãn mỉm cười tự giễu, nực cười thay đến mức này rồi cô vẫn quan tâm trong lòng anh nghĩ gì.
“Túi xách? À, mình thấy nó bị bẩn nên để ở cửa hàng giặt đồ rồi.
Còn đồ dùng của cậu trong đó mình để ở trên bàn.”
Tri Vãn nhìn về phía mặt bàn, quả nhiên điện thoại của cô ở đó.
Cô dùng chút sức lực yếu ớt cố lết đến nơi, đi chạm vào điện thoại cả người đều tràn ngập cảm giác vui vẻ.
Từ từ khởi động nguồn, Tri Vãn tìm vào lịch sử cuộc gọi, quả nhiên thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Lâm Duệ.
Anh gọi cho cô từ hơn một giờ.
Tri Vãn tính gọi lại cho anh nhưng đột nhiên một tin nhắn hiện lên trên màn hình.
Cô vội vàng ấn mở ra xem, Lâm Duệ chỉ để lại mấy dòng ngắn ngủi.
“Tôi bảo Tiểu Tùng đến đón em rồi, giờ em xuống đi, cậu ta sẽ đưa em đến chỗ của tôi.”
Tri Vãn hốt hoảng tiến đến mở cửa sổ, quả nhiên thấy một chiếc xe màu đen đang đỗ trước ký túc xá của cô.
Cô vội nhắn lại với Lâm Duệ.
“Anh bảo anh Tiểu Tùng đợi thêm một chút, ký túc xá nữ không được phép để đàn ông bước vào, em sẽ cố gắng tìm cơ hội xuống.”
Nhắn xong cô hơi không yên tâm lại nhìn ra cửa sổ lần nữa.
“Cậu sao vậy? Bên ngoài có gì à?” Tề Vận tò mò đi đến nhưng chẳng thấy gì, chỉ thấy một chiếc xe ô tô đứng ở đó từ nãy.
Tri Vãn bứt rứt cắn môi, cô cầm tay Tề Vận, nóng lòng lên tiếng: “Cậu giúp mình trang điểm một chút!”
“Trang điểm? Giờ này cậu còn đi đâu? Không phải, cậu bị thương thế này còn muốn đi đâu?”
Tri Vãn suy nghĩ quyết định không nói cho Tề Vận về chuyện của mình và Lâm Duệ.
Cô nghĩ ngợi một hồi quyết định, đành phải nói dối Tề Vận.
“Mình có chút chuyện, gia đình mình gọi về gấp, không thể để họ thấy bộ dạng mình thế này được!”
“Cậu cũng có thể bảo người nhà việc gấp gì thì cũng để hôm khác, bây giờ cậu đi còn không nổi, sớm muộn cũng bị nghi ngờ.”
“Mình sẽ cố gắng giấu thật tốt, cậu giúp mình trang điểm che đi mấy dấu vết này là được!”
Tề Vận nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, cô tiến đến mở vali đồ trang điểm của mình, bất mãn nói với Tri Vãn: “Vậy cậu đi tắm rửa trước đi, nhớ nhắn có người nhà cậu, cái này nhanh cũng phải hai mươi phút.”
Tri Vãn mỉm cười thật nhẹ bước vào nhà tắm, giờ phút này cả thân thể cô đã rã rời.
Cô ngồi trong nhà tắm, xối nước lạnh lên mặt.
Chỉ có làm vậy mới khiến đầu óc cô tỉnh táo, nước mắt cũng không tiếp tục rơi đầy mặt..