Đọc truyện Điện Chủ Ở Rể – Mục Hàn – Chương 526
Chương 526: Cậu ta đang ra lệnh cho Mộ Dung Vô Địch sao?
Yamamoto Bridge cười xong, thân hình hai võ sĩ khẽ nhúc nhích.
Lần lượt rút dao ra khỏi vỏ, một trái một phải kề con dao lạnh như băng, sáng chói lên cổ Mục Hàn.
Chỉ cần Yamamoto Bridge lên tiếng thì hai con dao này có thể cắt đứt mạch máu của Mục Hàn.
Mục Hàn vẫn bình tĩnh khiến Yamamoto Bridge kinh ngạc: “Cậu không sợ sao?”
Mục Hàn hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải sợ?”
“Chắc hẳn cậu biết rõ, chỉ cần hai con dao này vào sâu thêm vài phân thì cậu sẽ mất mạng!”, Yamamoto Bridge lạnh lùng nói: “Đừng tưởng tôi không dám giết cậu, giết cậu chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi”.
“Vậy à?”, Mục Hàn nhếch khóe môi, sắc mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Trước khi tôi chết dưới hai con dao này, tôi chắc chắn một trăm phần trăm là sẽ khiến ông chết trước tôi, ông có tin không?”
“Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!”, Yamamoto Bridge bỗng bật cười lớn tiếng, vỗ tay rồi nói: “Có nhiều người từng đến đòi nợ tôi như vậy rồi mà cậu là người duy nhất bạo dạn như vậy đấy”.
Yamamoto Bridge ra hiệu cho hai võ sĩ buông Mục Hàn ra.
Yamamoto Bridge nói: “Tôi thích cậu rồi đấy, thấy cậu gan dạ nên tôi cũng không làm khó cậu, cậu đi đi!”
“Chưa đòi nợ xong thì sao đi được chứ?”, Mục Hàn bực bội hừ một tiếng.
“Này ranh con, tôi đã xuống nước vậy rồi mà cậu còn lên mặt à?”, Yamamoto Bridge đanh mặt, không vui nói: “Cậu muốn ngang nhiên chống đối với tôi như vậy sao?”
“Phải, tôi muốn chống đối với ông đấy”, Mục Hàn gật đầu nói: “Hơn nữa tôi cũng nói luôn cho ông biết, từ lúc thành lập đến nay chưa có ai dám nợ tiền tập đoàn Phi Long đâu!”
“Chỉ là một tập đoàn Phi Long thôi thì có là gì? Món nợ mà tôi nợ công ty Đại Hạ, không phải một trăm tỷ tệ cũng là năm mươi tỷ tệ, nhưng ai có thể lấy được tiền từ tay tôi?”
Yamamoto Bridge kiêu ngạo nói: “Hơn nữa tôi là người nước ngoài được hưởng quyền ưu tiên, các cậu không làm gì được tôi đâu”.
Yamamoto Bridge nói đều là sự thật.
Trước giờ người dân Hoa Hạ, nhất là tầng lớp thượng lưu luôn ngưỡng mộ sự phát triển kinh tế thần tốc của Đảo Quốc, trong thâm tâm có cảm giác tự ti, dẫn đến hiện tượng sùng bái người nước ngoài.
Hơn nữa để bảo vệ quyền lợi của người nước ngoài ở Hoa Hạ, nhiều cơ quan nhà nước đều rất để tâm đến chuyện liên quan đến người nước ngoài.
Trong quá khứ từng có người Hoa Hạ bị cướp giật mấy trăm nghìn tệ nhưng mấy năm rồi vẫn chưa được giải quyết, mà người nước ngoài mới mất một chiếc xe đạp, chỉ trong vòng mười phút đã tìm được rồi.
Các phép lịch sự trở thành luật bất thành văn cũng khiến người nước ngoài trở nên kiêu ngạo khi ở trên lãnh thổ Hoa Hạ.
“Người nước ngoài thì có thể tự tung tự tác trên đất Hoa Hạ vậy sao?”, Mục Hàn cười khẩy nói.
“Nhóc con, bây giờ cậu mới biết sao?”, Yamamoto Bridge cười ha ha nói: “Tôi nói cậu nghe nhé, hôm nay tôi đánh chết cậu có thể không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào”.
“Nhưng nếu cậu động vào một cọng lông của tôi, chỉ cần một cú điện thoại, cảnh sát Đảo Quốc sẽ đến bắt cậu ngay”.
Yamamoto Bridge rất tự tin nói.
Trước đây gặp phải chuyện tương tự này, Yamamoto Bridge đều làm như vậy.
Ỷ vào mình là người nước ngoài nên làm việc gì cũng thuận lợi.
“Ông biết gọi điện thoại, chẳng lẽ tôi không biết sao?”, Mục Hàn bực bội hừ một tiếng nói: “Ông có tin chỉ với một cú điện thoại của tôi, ông sẽ tự động thanh toán hết món nợ với tập đoàn Phi Long không?”
“Nếu cậu thật sự đỉnh như vậy thì sẽ không đích thân đến đòi nợ”.
Yamamoto Bridge cười khẩy nói: “Được! Nếu cậu đã muốn thách thức, vậy chúng ta cứ làm vậy đi”.
“Ngược lại tôi muốn xem cậu có thể mời được nhân vật máu mặt nào đến?”
Mục Hàn mặc kệ Yamamoto Bridge, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Dung Vô Địch.
Trước khi đi, Mộ Dung Vô Địch đã để lại số điện thoại của mình.
Suy cho cùng bây giờ Mục Hàn là thủ lĩnh gia tộc vương tộc Đông Hải, bất cứ lúc nào Mộ Dung Vô Địch cũng phải nghe theo lời căn dặn của anh.
“Alo, Mộ Dung Vô Địch phải không?”, sau khi kết nối, Mục Hàn nói: “Là tôi Mục Hàn đây!”
“Bây giờ tôi đang ở Đông Hải”.
“Hả?”, nghe thấy giọng của Mục Hàn, Mộ Dung Vô Địch ở đầu bên kia điện thoại không khỏi vui mừng: “Cậu Mục, cậu đến Đông Hải rồi à?”
“Phải”, Mục Hàn gật đầu nói: “Gia chủ Mộ Dung, tôi muốn hỏi ông, bây giờ Đông Hải là do gia tộc vương tộc các ông làm chủ sao? Sao một người Đảo Quốc cũng có thể giương oai ở Đông Hải vậy?”
“Hả?”, Mộ Dung Vô Địch hoảng sợ, kinh hồn bạt vía hỏi: “Cậu Mục, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Là như này”, Mục Hàn nói: “Nhật Khống Đông Hải nợ tập đoàn Phi Long của tôi một khoản tiền nhưng không trả. Hôm nay tôi đến đòi nợ nhưng đối phương lại cực kỳ ngạo mạn, như thể họ mới là chủ nhân của mảnh đất Đông Hải này vậy”.
“Nhật Khống Đông Hải?”, Mộ Dung Vô Địch lập tức nhớ cái tên này, kính cẩn nói: “Cậu Mục, tôi biết rồi, tôi lập tức đến đó ngay”.
Thấy Mục Hàn gọi điện xong, Yamamoto Bridge bật cười.
“Chuyện gì thế?”, sau khi nhận ra sự khác thường, lễ tân lập tức gọi cho Yamamoto Bridge.
“Có người đến thật à?”, Yamamoto Bridge ngờ vực, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc này, từng tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
Hiển nhiên là có không ít người đến.
Cửa văn phòng bị đá văng ra, vang lên một tiếng “rầm”.
Bỗng chốc có hơn ba mươi người đàn ông đeo kính râm, mặc đồ vest xông vào.
Yamamoto Bridge đều quen với những người được vệ sĩ vây quanh.
Họ đều là gia chủ các gia tộc hạng nhất ở Đông Hải.
Những gia chủ hạng nhất này có tài sản nhiều nhất là một trăm tỷ tệ, dù sao nơi này cũng là Đông Hải, thành phố được quốc tế hóa duy nhất của Hoa Hạ, Yamamoto Bridge không đắc tội nổi với bất kỳ ai trong số đó.
Ông ta vội vã bước đến chủ động chào hỏi.
“Chào gia chủ Trương!”
“Gia chủ Lý, ông cũng đến à?”
“Gia chủ Vương, vinh hạnh quá!”
“…”
Nhưng điều khiến Yamamoto Bridge lúng túng là vẻ mặt không mấy thân thiện của các gia chủ nhà giàu này.
Yamamoto Bridge vốn nghĩ nhiêu đây là hết nhưng ngay sau đó, hơn hai mươi người xông vào khiến Yamamoto Bridge trố mắt nhìn.
Vì đây mới chỉ là bắt đầu!