Điện Cạnh Luyến Nhân (Cùng Em Đi Đến Tận Cùng Thế Giới)

Chương 29: Phượng hoàng (1)


Đọc truyện Điện Cạnh Luyến Nhân (Cùng Em Đi Đến Tận Cùng Thế Giới) – Chương 29: Phượng hoàng (1)

Theo như quy chế thi đấu thể thao điện tử, công việc trong chiến đội được phân công rất cụ thể: Chủ tịch, huấn luyện viên, thư ký, phiên dịch viên, cố vấn tâm lý, tổ chức hoạt động tuyên truyền, hợp tác thương mại, bộ phận tiếp khách…. 

Tổ đội mới Phoenix của Quý Hướng Không không có nhà tài trợ, tài chính còn không đủ trả lương cho năm thành viên, đều là đánh giải với giá cả tình bạn. Hoạt động thị trường tạm thời không bàn đến, khoảng thời gian này không tiếp nhận bất cứ hoạt động cỡ lớn nào, mở rộng thương hiệu, rất nhiều thứ phát sinh ngoài dự định, ngoại trừ phía sau có Cố Phóng chống đỡ, còn lại tất cả mọi việc đều do một tay Khâu Anh làm. 

Công tác chuẩn bị cho chiến đội cực kỳ phức tạp phiền phức, Khâu Anh tạm dừng livestream, theo Quý Hướng Không đi khắp nơi, bận đến sứt đầu mẻ trán. 

“Vất vả rồi, bắt một bình luận viên siêu hot chạy chuyện vặt vãnh thế này, anh thực sự áy náy quá.” 

Buổi tối, Quý Hướng Không mua bữa tối mang vào nhà Khâu Anh, thấy cô vừa ăn vừa nhìn màn hình máy tính bên cạnh, anh cúi người ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, ôn nhu nói: “Hay là, em vẫn ở trong đội, anh tuyển một người khác là được rồi.” 

“Công việc của huấn luyện với giống với bảo mẫu, em không yên lòng để người khác chăm sóc anh.” Khâu Anh cầm lấy bàn tay ở eo mình lên, móc móc vào ngón tay anh, “Ai nói em yêu anh cơ chứ.” 


Quý Hướng Không không nói gì, ôm cô chặt hơn, cô nương xinh đẹp trong lồng ngực anh luôn xinh đẹp như vậy, ủng hộ anh vô điều kiện, tin tưởng anh vô điều kiện, dù có có dẫm phải vũng bùn sâu đến thế nào, vướng vào hiểu lầm lớn ra sao, thứ trong lòng cô luôn nghĩ tới không phải là khóc lóc, không phải ồn ào, mà là…không muốn ảnh hưởng đến anh. 

Cho dù nhiều năm trôi qua trước sau đều nằm ở trugn tâm vòng xoáy dư luận, sự nghiệp chập chùng nhấp nhô, bị dán không biết bao nhiêu cái mác “Đồ bỏ đi”, đã từng bị người ta chửi đến cực kỳ tổn thương, anh cũng chưa bao giờ có yêu cầu quá đáng, chưa bao giờ biện bạch, có lẽ trời cao cuối cùng cũng quan tâm anh đôi chút, đem tặng anh thứ tốt nhất. 

Khâu Anh ở phọng trọ tìm mấy ngày trên trang web, cuối cùng cũng tìm được được chỗ thích hợp. Đó là một căn biệt thự sáu phòng cấp ba, hai tầng, tầng một là phòng khách, còn có phòng bếp và phòng ăn, tầng hai là sau phòng ngủ, trước cửa còn có vườn hoa, sân sau là một hồ bơi lớn, vị trí địa lý không tệ, xung quanh các phương tiện di chuyển cũng vô cùng thuật tiện. 

Khâu tìm nhà thiết kế sắp xếp không gian, sắp xếp khóe léo cánh cửa, bên trong có một cái bàn dài, mỗi bàn để ba cái máy tính, treo cùng một cái màn chiếu lớn, làm phòng huấn luyện. 

Tất cả đã chuẩn bị xong, các đội viên chuyển vào ký túc, tiến hành tập luyện chung. 

Không ngờ ngày sống chung đầu tiên, cô đã vấp phải một sự cố. 


Cô nhọc nhằn rời khỏi giường, đại não cần một lúc lâu sau mới có thể khởi động lại, cộng thêm cảm giác sống một mình đã quen, bị đồng hồ báo thức đánh thức liền đi xuống lầu rót nước uống. Cô mới cần uống được môt nửa, đột nhiên cảm giác chỗ nào không đúng, nghiêng đầu một cái, trên bàn ăn thình lình năm đại nam nhân, đầu óc lập tức tỉnh táo. 

Lúc này trên người cô chỉ mang váy ngủ mỏng tang, làn váy ngắn thấp thoáng đôi chân thon dài, lộ hết toàn bộ bắp đùi trắng nõn, đai áo hạ xuống, để lộ bả vai, một mảng da trắng da sứ phơi ra giữa chốn người. 

Tôn Trạch Nghị mặt không biến sắc dời tầm mắt đi, Bùi Hy có chút không tự nhiên quay đầu đi, Lâm Dật Hiên “Oa” lên một tiếng rồi che mặt, thuận tiện cũng che đi đôi mắt của Hạ Lăng. 

Mặt Khâu Anh lúc đỏ lúc trắng, kinh hoàng, Quý Hướng Không cấp tốc tiếp tới cứu cô, cởi áo khoác choàng lên người cô. Đầu cô trong một khắc lao lên tầng hai, lúc trước khi lên lầu còn nghe thấy Lâm Dật Hiên gợi đòn nói lớn: “Oa, Bùi Hy đỏ mặt kìa, tôi còn nghĩ cậu không có hứng thú đối với con gái chứ.” 

Cũng may tuyển thủ chuyên nghiệp từ trước đến nay đều đã quen với việc ở chung, Hạ Lăng người mới lúc đầu gặp mặt vì tính cách cũng xảy ra tình trạng khó xử nhiều lần, nhưng sau khi tiếp xúc lâu ngày, khí ác trong mắt cậu ấy dần dần hạ xuống, thường xuyên để lộ nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời rực rỡ, làm người khác nhận ra, cậu ấy cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi. 


Cho tới cả tảng băng Bùi Hy, tuy rằng hắn lạnh lòng, nhưng cũng không đến mức quái dở, huống hồ còn suốt ngày ôm vai cười híp mắt với Quý Hướng Không nói: “Sau này mỗi lần đấu luyện nói xong, cái gì không muốn nói, viết ra cho tôi nhé.”, còn có Lâm Dật Hiên nhiều lần đột kích đến chơi: “Chúng ta trước tiên cứ bắt đầu gây dựng tình bạn trong sáng lành mạnh, ví dụ như lúc tắm thì đấm lưng cho nhau….” 

Lịch làm việc và nghỉ ngơi của chiến đội đều được tuân thủ theo quy luật, mỗi sáng sớm mười giờ đã tập trung, bắt đầu đấu luyện trận BO2, sau đó tập trung quan sát video trận đấu, tổng kết kinh nghiệm, tiến hình huấn luyện đặc biệt, sau khi kết thúc từng người trở về đấu solo, đúng 12h thì đi ngủ. 

Thông qua khoảng thời gian tiếp xúc gần gũi này, Khâu Anh ý thức sâu sắc rằng, tuyển thủ chuyên nghiệp huấn luyện hằng ngày, hoàn toàn không cùng một khái niệm với hai từ “chơi game”. Vì mỗi một thao tác nhỏ, mỗi lần lia cam check map, đều lặp đi lặp lại vô số lần, luyện triệt để trở thành thói quen. Mỗi một chiến thuật, bọn họ đều phải thực hành qua lại không biết bao nhiêu lần, cả ngày người ngoài ngồi xem đều cảm thấy chán nản đến cực điểm. 

Tất cả vận động viên đều như vậy, bọn họ chịu đựng không ngừng tiến bước, nghị lực cao hơn người bình thường, thi đấu trong hạng mục mà bản thân yêu thích, cùng với khát vọng trở nên mạnh hơn và trái tim khao khát chiến thắng. 

Sau hai tuần ở chung, Khâu Anh đại khái cùng thăm dò được một số thói quen của các thành viên, bản thân là chủ câu lạc bộ, cô cần chăm sóc nơi ở của bọn họ, lúc ăn cơm nấu nướng cần cân nhắc làm sao cho đủ chất dinh dưỡng, sau đó thì vào phòng huấn luyện kiểm tra tình hình của đội viên, giám sát bọn họ không làm bừa. 

Bởi đồng phục của đội vẫn đang trong giai đoạn thiết kế, ngày thường Bùi Hy tổng thích mặc áo trắng cùng quần dài đơn giản, ngoài hình sạch sẽ, Lâm Dật Hiên như đi Palette, thích mặc áo phông nhiều màu sắc phối hợp với quần đùi, hai người đứng cùng một chỗ, hoàn toàn không ăn khớp nhau. 

Không chỉ như vậy, hai người bọn họ ở cùng nhau, một bên không muốn nhiễm một hạt bụi, một bên dường như muốn cướp đất. Thấy sàn nhà chất đầy một đống đồ ăn vặt, sổ sách, con chuột, bàn phím, tai nghe lộn xộn, cái bệnh sạch sẽ của Bùi Hy lại không chịu nhẫn nhịn: “Cậu không thể sắp xếp bàn của cậu sạch sẽ lại được à?” 


Lâm Dật Hiên ma manh trả lời, ngoan ngoãn nghe theo, nhưng ngày hôm sau lại vẫn y như cũ. 

Sau khi kết thúc huấn luyện, Lâm Dật Hiên năn nỉ Bùi Hy làm mẫu thao tác, thấy Bùi Hy tựa như muốn cách càng xa cậu càng tốt, còn lót dưới con chuột của mình một con chuột. Lâm Dật Hiên bĩu môi, thừa dịp dí sát vào người hắn, duỗi tay đưa bàn tay nhéo mặt hắn, trước khi hắn nhận ra thì đã chạy mất dép. 

Mười giây sau, Khâu Anh nghe thấy tiếng tảng băng Bùi Hy nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà chủ, tôi muốn đổi chỗ ngồi.” 

Giữa lúc giải loa, Tôn trạch Nghị ra sân vận động cơ thể, chân Hạ Lăng không tiện, Lâm Dật Hiên ở phòng khách chơi game vui vẻ với cậu ấy. Khâu Anh từ trong bếp đem ra mấy món ăn, vừa vặn được Quý Hướng Không giúp một tay, cùi chỏ của anh trong lúc không cẩn thận chạm cô một cái, môi cô khẽ mím, trong lòng như có một loại lông vũ mơn mớn rơi. 

Vì tâm tình luôn hướng về phía tập luyện, Quý Hướng Không ở trước mặt mọi người đối xử với mọi người rất đúng mực, trước sau luôn duy trì khoảng cách nhất định với Khâu Anh, giống như quan hệ thuần khiết giữa đội trưởng với bà chủ. 

(continue)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.