Điện Cạnh Luyến Nhân (Cùng Em Đi Đến Tận Cùng Thế Giới)

Chương 24: Trái tim có chủ (2)


Đọc truyện Điện Cạnh Luyến Nhân (Cùng Em Đi Đến Tận Cùng Thế Giới) – Chương 24: Trái tim có chủ (2)

“Thứ sáu tuần sau có rảnh không? Đi xem concert với tôi?”

Khâu Anh ôm ngực, nhất thời mừng rỡ nói không ra tiếng, đây chính là…hẹn hò?

Nội tâm cô vừa bị Cố Giai Di dội cho một gáo nước lạnh bây giờ đã lại tràn đầy sự vui sướng, càng ngày càng lớn, thân thể nhẹ nhàng, cảm giác có thể bay lên không trung bất cứ lúc nào.

Cả ngày tâm tình chập trùng lên xuống, vẫn vô cùng kích thích với tin nhắn hôm qua, cũng may cuối cùng có thể trở lại bình thường!

Từ nhỏ đến lớn, Khâu Anh đều cảm thấy mình có một ưu điểm rất lớn, đó là làm việc cực kỳ chăm chỉ, mọi chi tiết đều xử lý cực kỳ cẩn thận trơn tru, nhưng mà cũng có một khuyết điểm rất lớn, mỗi khi chìm đắm trong sự vui sướng kịch liệt, cô đều bỏ qua một số chi tiết vô cùng quan trọng. Giống như lúc trước cô tham gia chương trình thực tế mà lại không kiểm tra danh sách khách mời, giống như hôm nay mặc trang phục đẹp đẽ, đọc thuộc các loại 36 kế quyến rũ nam nhân, hành trang đầy đủ ngồi trên xe Quý Hướng Không, sau đó phát hiện điểm đến dán đầy biển quảng cáo –

Concert trong nước của nhóm siêu nữ Firework.

Da đầu Khâu Anh vang lên từng trận tê, suýt chút nữa ôm đầu hét lên, đây là đâu hả?

Thấy cô kinh ngạc khắp mặt, Quý Hướng Không một tay cầm vô lăng, một tay tùy ý khoác lên vửa sổ xe, như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Tôi có hai tấm vé VIP, nhớ tới cô cũng rất yêu thích Firework, liền đưa cô đi cùng.”

Khâu Anh vô thức kéo vạt áo, trước kia là yêu thích, nhưng bây giờ….

Cô cố gắng bình tĩnh lại, chỉ là một buổi biểu diễn thôi, đến cũng đến rồi, một trân sân khấu, một dưới khán đài, chẳng lại bọn họ lại có thể tro tàn lại cháy sao?

Nhóm nữ hot nhất Châu Á, hiệu quả sân khấu concert của Firework cực kỳ rực rỡ. Hiện trường không còn chỗ ngồi, khán giả giơ cao biển tiếp ứng, rất lớn, ánh đèn led sáng rực, trải dài như vũ trụ tí hon, thành viễn Trung Quốc Miya làm centre trên sân khấu, nhận được rất nhiều tiếng hò reo chói tai cổ vũ.

Fan nhìn cô ấy với vẻ mặt ngưỡng mộ yêu thích cuồng nhiệt, có người còn hét to tên cô ấy, khóc lớn thành tiếng.

“Thành viên giàu thực lực được yêu thích nhất” “Lấy sức một người thay đổi vận mệnh của toàn đội”… Tâm tình Khâu Anh phức tạp nhìn về cố gái như ánh mặt trời xán lạn trên sân khấu, có hai chiếc lúm đồng tiền ngọt ngào, mắt cười cong cong, đáng yêu lại cảm động. Cô ấy từng là ước mơ của Khâu Anh, vô số những đêm dài tĩnh mịch đơn độc, đều là tiếng hát của cô ấy, nét cười của cô ấy, khiến Khâu Anh tràn đầy nhiệt huyết, một đường tiến lên phía trước.

Khâu Anh từng bắt chước Miya, thậm chí còn khát vọng trở thành cô ấy, nhưng cái bóng đen sau lưng ngày càng lớn, cô ấy lại tỏa sáng đến chói mắt, Khâu Anh lúc nào cũng cảm thấy, bản thân thật kém cói.

Khúc nhạc dạo vang lên, vũ đạo bắt đầu, toàn bộ thành viên Firework mặc váy ngắn, nhưng đầu gối của Phó Di Nhã khác tất cả mọi người, lúc bọn họ tới gần, Khâu Anh không nhịn được hỏi: “Tại sao cô ấy lại đeo băng bảo vệ đầu gối?”

Quý Hướng Không cười cợt, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ: “Đại khái chắc lại dùng sức quá mạnh, đầu gối bị thương ấy mà…”

Chẳng biết vì sao, một câu nói bình thường như thế, nhưng lại châm thẳng vào đáy lòng cô, không ngừng nhói lên từng tia đau đớn. Khâu Anh cúi đầu xuống, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cô hoảng hốt bất an, tay từ từ chủ động đưa về phía Quý Hướng Không, lúc sắp chạm vào, anh vừa vặn đưa tay với lấy cốc nước.

Ánh mắt cô ảm đạm, hình ảnh trước mắt dần mơ hồ không rõ, toàn bộ âm thanh náo nhiệt nơi hội trường như bị ép sang một thế giới khác, cô không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào, ngoại trừ tạp âm từ chỗ trống trong tim đang cuồn cuộn kéo tới.

Tình yêu chân thành bị vận mệnh đùa giỡn, mối tình đầu của người mà cô thích, lại là giấc mộng của biết bao nam nhân.

Concert lần đó Firework hát cái gì cô cũng không nhớ, trong đầu chỉ tồn tại gò má chăm chú hướng về phía sân khấu của Quý Hướng Không, con mắt thanh tĩnh trong sạch của anh, ánh đèn sân khấu lúc sáng lúc tối soi rõ từng góc cạnh trên mặt anh.

Lúc kết thúc, có một nhận viên đến thông báo rằng Phó Di Nhã muốn gặp Quý Hướng Không ở phòng nghỉ phía sau hậu đài.

Khâu Anh vừa nghe xong cả người đã cứng ngắc lại, hai huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, trong miệng sực lên một bị đắng, Quý Hướng Không suy nghĩ trong chốc lát, nhấc khủy tay lên, bàn tay to lớn xoa nhẹ đầu cô, nói: “Đi cùng đi.”

Khâu Anh nhìn khuôn mặt hững hờ tươi cười của anh, sững sốt hồi lâu.

Phó Di Nhã ngoài đời xinh hơn trên ảnh rất nhiều, không phải nhan sắc tầm thường, gò má phang phác hồng, mái tóc màu nâu buộc cao, mang dáng vẻ thân thiện khó tả.


An tâm chỗ này không còn ai, trợ lý vừa mở cửa, Phó Di Nhã liền hào hứng chạy về phía Quý Hướng Không, động tác quá nhanh, lập tức ngã nhào, cô ấy cũng không để ý, phủi phủi quần áo lập tức đứng dậy.

Khâu Anh để ý, lúc cô ấy nhảy dựng lên ôm cổ Quý Hướng Không, anh cơ hồ theo thói quen hơi khom người xuống.

Bọn họ trước đây rốt cuộc như thế nào mà chỉ một hành động thân mật nhỏ như vậy liền có thể hiểu ngầm ý nhau đây? Khâu Anh cắn môi dưới, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, ý nghĩ chua xót vang lên trong đầu.

“Hướng Không!” Phó Di Nhã nhếch miệng nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, “Đã lâu không gặp! Em rất nhớ anh!”

“Đúng vậy, hơn hai năm, cô hát cũng càng ngày càng hay rồi.” Quý Hướng Không trên mặt mang ý cười, không chút biến sắc đẩy cô ấy ra. Phó Di Nhã lúc này mới nhận ra được chỗ không đúng, khóe mắt quét qua Khâu Anh một lượt, nụ cười lập tức thu lại, ánh mắt cô ấy buồn bã, những lại lập tức để lộ nụ cười ngọt ngào như lúc biểu diễn: “Hướng Không, người này là…bạn gái anh à?”

Quý Hướng Không nghiêng đầu nhìn về phía Khâu Anh, ánh mắt tràn đầy thành tựu tỏa sáng rực rỡ.

Khâu Anh không hiểu anh đang nghĩ gì, đây là cái quái gì vậy? Đưa cô đi theo không phải để cô chiêm ngưỡng cảnh bao năm hạnh phúc trùng phùng sao?

Cô nghĩ anh chính là đang ám chỉ hãy diễn cùng anh vở kịch này, liền giả bộ thân mật khoác tay, đưa mặt hướng về phía anh.

Quý Hướng Không nhếch miệng lên, ý cười trong đáy mắt tản ra, anh quay đầu nói với Phó Di Nhã: “Đúng vậy.”

Vẻ mặt Phó Di Nhã lập tức thay đổi, toàn thân giống như chấn động, tứ chi đều khẽ run lên từng đợt. Cô chớp mắt mấy cái, lại vài cái nữa, giống như đang tiêu hóa một sự thực khó có thể chấp nhận, mà Quý Hướng Không cứ như vậy nhìn cô ấy, ánh mắt bình tĩnh mà thản nhiên. Phó Di Nhã môi giật giật, hơi giương lên, một úc sau mới khôi phục dáng vẻ linh hoạt dễ thương hoạt bát lúc trước, khô khốc cười nói: “Bạn….bạn gái anh thật xinh đẹp.”

“Cảm ơn, biểu hiện hôm nay cũng rất tuyệt.” Quý Hướng Không thanh âm trước sau hài hòa như một, anh hơi nghiêng đầu liếc nhìn cánh tay đang ôm kia, căng thẳng như sự căng thẳng của Khâu Anh, ý cười ở đáy mắt càng lớn, “Cũng không còn sớm, chúng tôi nên về rồi, chúc concert sắp tới của các cô thuận lợi, xin phép.”

“A, vậy hả, như vậy….” Phó Di Nhã ánh mắt long lanh, có chút bối rối nắm lấy vạt áo, “Quản lý của tôi sắp đến rồi, quả thực không thể ở lâu ở đây, cái này…hai người đi trước đi.”

“Được, hẹn gặp lại.”

Quý Hướng Không dứt lời liền kéo tay Khâu Anh tiến ra phía cửa, Khâu Anh vội vàng liếc nhìn Phó Di Nhã một chút, vẫn không biết sợ, thật hư.

“Hướng Không!” Phó Di Nhã ở sau lưng gọi anh, âm thanh có chút run rẩy, “Liên lạc lại nhé!”

Khâu Anh quay đầu lại, nhìn Phó Di Nhã đứng tại chỗ, môi cười nhạt, viền mắt ửng hồng.

Thấy Quý Hướng Không không quay đầu nhìn lại, Khâu Anh sốt sắng nhìn về phía anh, anh hít sâu một hơi, hàm dưới thả lỏng, chầm chậm xoay người, lộ ra nụ cười: “Được.”

Khoảng khắc xoay người đó, bàn tay anh tìm được bàn tay Khâu Anh, nắm thật chặt, mười ngón đan xen.

Hình ảnh này như một đòn trí mạng, Phó Di Nhã che miệng lại, cả người như bị đánh bay sự tức giận, một màn bi thương bao trùm cô trong bóng tối. Chỉ có Khâu Anh biết rõ, QUý Hướng Không dừng sức nắm thật chặt tay cô, nắm đến mức từng ngón tay đều đau đớn, thật giống như đang tìm kiếm một điêtm tựa, hạ hết quyết tâm để bình tĩnh lại, cho nên cô chỉ có thể nhịn đau nắm lại tay anh, sau đó diễn một cảnh nghĩ một đằng làm một nẻo, để lộ nụ cười như không có chuyện gì xảy ra.

Khâu Anh nghĩ, cho dù đây chỉ là một vở kịch, cô cũng hy vọng mình có thể trở thành chỗ dựa, trở thành sức mạnh của anh, đẻ anh cảm thấy, anh không cô đơn.

Lúc đi xuống bãi đậu xe, Khâu anh nhẹ giọng mở miệng, ngữ khí như băng mỏng: “…Hai người lâu rồi không gặp, sao không đi ôn lại chuyên cũ.”

Quý Hướng Không dừng bước, đuôi lông mày hơi giật giật, cười nói: “Vậy tôi đi ôn lại chuyện cũ, bỏ rơi cô ở đây nhé.”

Ngực Khâu Anh cứng lại, cô có thể trả lời cái kiểu giống như mấy nữ chính trên phim truyền hình như “Anh đi đi, tôi bắt taxi về là được rồi”, hoặc là “Anh vui là được rôi”, nhưng có lẽ trình độ rộng lượng của cô vẫn chưa đạt đến cấp độ đó. Cô kéo tay áo anh, đung đưa đầu, con mặt hiện lên một lớp sương mù: “Không đâu, không cho anh đi.”

Quý Hướng Không cong mắt: “Được, tôi không đi.”


Nỗi lo trong lòng Khâu Anh cuối cùng cũng được buông xuống,

“Ngày mai anh cũng nghỉ sao?” Ngồi trên xe, Khâu Anh đột nhiên hỏi, “Chủ Nhật này nhà em họ tôi có rất nhiều con trai đến chơi, bọn họ đều thích chơi Iconquer, lại rất muốn gặp tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu anh có thời gian, có thể tới không?”

Cô nói rất nhanh, cũng rất nóng lòng, như muốn chứng minh cái gì, muốn đem thứ gì đó giữ chặt trong lòng bàn tay, nhưng sau khi nói xong cô lại muốn tìm đường lui, đây vốn là yêu cầu khá kỳ quái, cự quyệt cũng không sao….

“Được.”

Trái tim Khâu Anh còn đang hồi hộp, anh đã trả lời một câu thẳng thắn như vậy.

Buổi tối Khâu Anh nói cho Cố Giai Di tin tức này, em họ cô nhảy nhót hét lớn: “Ngày mai Hạ Lăng cũng đến.”

Ấn tượng của Khâu Anh đối với Hạ Lăng không bình thường, ban đầu bởi vì kinh nghiệm của cậu ấy mà tiếc nuối, nhưng sau đó khi gặp cậu ấy trong nhà Cố Giai Di, lúc đó cô đang tìm album ảnh ở tủ bát thấp nhất, Hạ Lăng đột nhiên đứng sau cô, khiến cô sợ đến chút nữa đập nát ở tủ kính.

“Này, cô lộ hàng rồi” Tên nam sinh cúi đầu nghịch ngợm, “Màu xanh dương.”

Khâu Anh vội vàng kéo quần thấp xuống, quẫn bách đến chịu không được.

Buổi chiều hôm đó cô chơi đùa cùng bọn họ, cảm nhận sâu sắc được tên ác mồm độc miệng Hạ Lăng.

Một lúc thì là: “Loại ngu xuẩn như mày đừng nên nói gì thì hơn.”

Một lúc lại là: “Đầu óc các người bị úng à, mau đem ngâm vào nươc bồn cầu cho thông đi, không chừng có thể trở thành người bình thường chút đỉnh đấy.”

Khâu Anh không nhịn được cảm khái, cậu ta đẹp trai như vậy, có lẽ bởi vì cách nói chuyện gợi đòn, luôn bảo vệ bản thân quá mức, khiến người khác không thể đụng vào được.

Thoáng nhìn khuôn mặt cười tươi của Cố Giai Di, Khâu Anh bất đăc dĩ lắc ddaafu, luyến ái bên trong nội tâm mỗi thiếu nữ thật mạnh mà….

Chủ Nhật, lúc Khâu Anh đưa Quý Hướng Không tới nhà Cố Giai Di, cha mẹ cô vừa vặn mở cửa ra, phòng khách rộng lớn đã chất đầy mười mấy đứa con trai, đang nhảy nhót tưng bừng chơi game.

Trong nháy mắt nhìn thấy Quý Hướng Không, bọn họ làm rơi cả tay cầm, nửa ngày sau mới phản ứng được, kích dộngđến mức không kịp kiềm chế, phảng phất cảm giác như gặp được siêu sao truyền hình.

“Void.”

“Trời ạ! Đúng là người thật rồi!”

“Tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ở trên TV thôi.”

“Có thể chụp ảnh chung với anh không?”

Quý Hướng Không đã sớm quyen với loại đại ngộ này, kí tên chụp ảnh quen tay làm nhanh, thoáng nhìn nam sinh ngồi trên ghế sô pha, hững hờ đần độn nhìn mình. Lúc bốn mắt giao nhau, thiếu niên trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, ngữ điệu ác độc nói: “Anh chính là cái tên tay tàn đó hả?”

Khâu Anh suýt chút nữa bóp nát lon coca, Cố Giai Di sắc mặt tái xanh, những tên khác hai mặt nhìn nhau – không hổ danh là Hạ Lăng, nói ra được mấy câu trong lòng chúng tôi rồi!


Quý Hướng Không cười ha ha không ngại ngùng gì, tùy ý ngồi vào vị trí trên bàn máy tính. Bọn con trai nghe con không sợ hổ, xoa xoa hai tay thay phiên nhau ra solo với Quý Hướng Không, Quý Hướng Không cũng không từ chối, để bọn họ cầm tướng mạnh, dễ dàng treo bọn họ lên đánh tới tấp.

Cảm giác kia chính là kiều hai người đứng trên võ đài, một người bị một người khác không rõ dùng chiêu thức gì, đã bị đạp xuống lôi đài.

Trong đó Quý Hướng Không đấu cùng Hạ Lăng là lâu nhất, hai bên đánh có đến có đi, rốt cuộc vô cùng sốt ruột.

“Hạ Lăng đứng trong top hai mươi tuyển thủ solo cả nước đấy.”

Kết quả không chút hồi hộp, Hạ Lăng thua.

Sự thật chứng minh, lúc người thường đối mặt với tuyển thủ chuyên nghiệp, trình đọ chênh lệch hẳn một đoạn dài. Quý Hướng Không tuy rằng bị gọi là tay tàn, nhưng cũng được kết luận là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Khâu Anh không khỏi dương dương tự đắc, mấy câu bình luận trên kia “Thế tôi cũng thi đấu được”, nếu như dám khiêu chiến trước mặt, chính là lấy trứng chọi đá rồi còn gì.

Toàn người chơi game với nhau, bọn họ rất nhanh liền trở nên thân thiết, tiếng cười nói vang lên không ngừng, ngay cả Hạ Lăng cũng không còn nói mấy câu bất kính. Khâu Anh nhìn Quý Hướng Không đùa giỡn cũng mấy người trẻ tuổi, trong lòng trở nên thật ấm áp.

Sau đó, Quý Hướng Không cho bọn họ xem Miccheck trận chung kết của đội quán quân, khí thế thi đấu thoải mái chập trùng, lại một lần nữa gây chấn động lòng người, tiếng hô hào không ngớt.

Có nam sinh không nhịn được cảm khái: “Thật hâm mộ các anh! Dựa vào chơi game kiếm được rất nhiều tiền a!”

“Đây không phải là chơi.” Quý Hướng Không lắc đầu một cái, “Bóng rổ cũng là game, chậm rãi mà đã phát triển thành giải chuyên nghiệp NBA. Thể thao chuyên nghiệp sớm đã được cục thể thao quốc gia thừa nhận là mọt hạng mục thi đấu rồi, tuy hình thức không giống bõng rổ, nhưng lại truyền đạt một loại năng lượng rất giống nhau.”

Quý Hướng Không thu lại tư thế ngồi lỏng lẻo, hai chân mở rộng, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay chống lên đầu gối, mười ngón đan vào nhau.

Anh nghiêm mặt nói: “Thi đấu thể thao điện tử là thử thách lý trí và năng lực phân tích của một người, thể lực, khả năng phản ứng, sự tập trung, khả năng áp chế áp lực, có cái nhìn sâu rộng và năng lực hợp tác với đồng đội. Muốn có được thành tích tốt, ngoại trừ thiên phú, còn cần những ngày tháng khắc khổ chuyên cần huấn luyện.”

Khâu Anh vẫn cảm thấy, cảm giác Quý Hướng Không lúc thực sự nghiêm túc nói chuyện, trầm ổn trấn định, logic rõ ràng, so với dáng vẻ nghịch ngợm thường ngày của anh, hoàn toàn là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Tuyển thủ chuyên nghiệp, là vì trong lúc thi đấu hiểu ngầm ý đồng đội, thường ở ký túc xá với câu lạc bộ, một năm đều không được mấy lần về nhà, để thi đấu trong thời gian dài, cần rèn luyện thể lực, làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, để nâng cao thao tác, cần mài dũa năng lực phản ứng. Mỗi ngày phải thi đấu vài trận BO3, nghiên cấu video chiến thuật, quan sát người khác thi đấu, tổng kết kinh nghiệm, học tập và khai phá thành thạo tướng mới, đội hình mới, chiến thuật mới. Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, lại còn phải đấu solo với từng người trong đội, duy trì trạng thái tốt nhất.”

Các nam sinh như được mở ra một cánh cửa mới, hết sức chăm chú lắng nghe, giống như một học sinh chăm ngoan nghe giảng.

“Không chỉ có vậy, tuyển thủ chuyên nghiệp còn cần phải có một nội tâm thật vững chắc. Các cậu tưởng tượng một chút, nhất cử nhất động trong lúc thi đấu của các cậu, sau lưng đều có mấy chục triệu người đang nhìn, thao tác của các cậu chỉ cần không cẩn thận đôi chút, khán giả sẽ lập tức hướng về phía các cậu mà phỉ báng….”

Các nam sinh dường như cảm nhận được loại cảm giác gì đó, mỗi người đều căng thẳng không ngừng. Khâu Anh lườm anh một cái – nhìn xem, anh dọa con nhà người ta thành như thế nào rồi.

Sau khi lắng nghe mấy câu nói đó, mấy nam sinh bỗng nổi lên một đợt tôn kính không nguôi, một hai “Quý thần”, tò mò hỏi rất nhiều thứ liên quan đến chuyện thi đấu chuyên nghiệp.

Có người hỏi: “Quý thần, anh cảm thấy tôi có thể đánh chuyên nghiệp không?”

Cũng có người hỏi: “Vì ước mơ, tôi chịu khổ chút cũng được!”

“Không phải ai cũng có thể trở thành tuyển thủ đánh giải thế giới, hàng năm chiến đội thắng đại diện cho quốc gia dành được huy chương không có bao nhiêu, mà người thất bại đã lên tới hàng ngàn, hàng vạn.” Quý Hướng Không âm thanh ôn nhu những không mất đi khí thế, “Lựa chọn con đường này, các cậu phải thắng, phải đạt được thành tích tốt, phải đạt đến đỉnh Kim tự tháp, bằng không, chỉ là hoang phí thời gian thôi.”

Sau bữa cơm chiều Khâu Anh đang rửa bát trong nhà bếp, Quý Hướng Không chủ động lại gần trợ giúp.

Khâu Anh mang găng tay cao su đưa cho anh: “Cảm ơn anh hôm nay đã tới.”

Quý Hướng Không không đứng đắn nháy mắt mấy cái với cô: “Tôi nói rồi, bất luận cô đưa ra yêu cầu gì, tôi đều sẽ thỏa mãn cô.”

Ngực Khâu Anh vang lên một đợt ngọt ngào, xấu hổ nở một nụ cười, toàn bộ thân thể đều cảm thấy ấm áp.

“Thật ra cũng có phát hiện mới, chiến thuật của tên Hạ Lăng kia êm êm dịu dịu, rất giống phong cách năm đó của đội trưởng Cố Phóng. Cậu ta nằm trong top 20 cả nước, rất nhiều câu lạc bộ đều đang nhắm tới, không nghĩ rằng có thể gặp được cậu ta ở đây.”

“Cậu ta có khả năng đánh chuyên nghiệp sao?”


“Có tương lai.” Quý Hướng Không có chút bất đắc dĩ ca ngợi, “Ước gì có được tốc độ tay nhanh như vậy, thật là tiểu tử có thiên phú.”

Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Khâu Anh giả vờ bình tĩnh nói: “Lần trước anh nói…Anh rất thích tôi, là loại yêu thích nào vậy?”

Quý Hướng Không cười đùa: “Cô thấy sao?”

Khâu Anh cẩn thận mở miệng: “….Không ghét? Fan? Bạn bè?”

Quý Hướng Không không nói lời nào, chuyên tâm giặt bộ đồ ăn. Xung quanh yên tĩnh đến có chút đáng sợ, trong mũi Khâu Anh nổi lên một đợi ngại ngùng, hối hận chính mình có lẽ hơi đường đột, trái tim từ từ rơi xuống.

Leng keng –

Quý Hướng Không không biết thế nào lại làm rơi đĩa trái cây, quả táo và quả lê lăn mỗi chỗ một quả. Khâu Anh vội vội vã vã ngồi xổm xuống tìm kiếm, người làm cũng không giúp, ngồi xổm bên cạnh cô như không có chuyện gì xảy ra mà ngắm nhìn.

Khâu Anh bất mãn quay đầu nhìn anh: “Ai, đừng có ngồi như vậy, anh mau tìm đi….”

Lời còn chưa dứt, Quý Hướng Không đột nhiên ôm qua vai, cúi đầu hôn cô, vô cùng hời hợt, lướt nhẹ qua môi.

Đôi môi vừa chạm liền tách ra, Khâu Anh không hề có phòng bị, trố mắt ngạc nhiên đầy một mặt. Quý Hướng Không ngồi không xa cô là bao, mi mắt buông xuống, sống mũi ưỡn thẳng sượt qua chóp mũi của cô, hơi thở vương trên da cô, ướt át mà nóng nực.

Anh lần nữa cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, khi thì liếm láp, khi thì khẽ cắn, khi thì mút mát. Cảm giác tê dại lan ra toàn thân, Khâu Anh hoảng hốt đẩy ngực anh, chân tay dần dần trở nên vô lực, cả người đều phó thác cho anh làm gì thì làm.

Cửa phòng bếp không có khóa trên, kẽ hở nho nhỏ, tiếng bọn nhỏ chơi game nhẹ nhàng đi vào.

“Đối diện là support ân ái với Carry kìa!”

“Thật cay mắt! Mau thả skill!”

“Đốt! Đốt! Đốt chết chúng nó đi!”

Quý Hướng Không càng ngày càng dùng sức, gò má Khâu Anh nóng rát, thở không nổi, bị bắt nạt đến hai mắt mịt mờ, bất thình lình nghe thấy tiếng Cố Giai Di ở bên ngoài hô hào: “Anh tỷ, có cần em giúp không?”

Quý Hướng Không thoảng nhả ra, Khâu Anh có khẽ hở, cật lực nói ra một câu: “Không cần đâu….”

Không đợi cô nói xong, Quý Hướng Không lại cắn vào môi dưới của cô, kéo cô từ mặt đất đứng lên, một tay bòng qua cái eo thon nhỏ của cô, kéo về phía mình, một tay khác đưa ra giữ lấy gáy cô, không ngừng hôn sâu. Khâu Anh bị hôn đến toàn thân không còn sức lực, để anh tự ý thành công chiếm đất, cọ xát dây dưa, trái tim nhảy loạn như hồi trống.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, có người tới! Chuông báo động trong đầu Khâu Anh vang lớn, bắt đầu không yên phận dãy dụa.

Thấy đầu óc cô không yên, Quý Hướng Không dùng thủ đoạn kéo hai tay cô lôi về phía sau lưng, cố ý hôn thành tiếng, người ngoài nghe không thấy, nhưng âm thanh này bên tai cô càng ngày càng lớn, thật muốn chết. Cô dùng chân đá đá bắp chân anh, tim nhảy tới cô, mãi đến khi tiếng bước chân đi ra, cô mới bình tĩnh lại đôi chút.

Qua một lúc lâu, Quý Hướng Không rốt cuộc mới buông môi cô ra, ngón tay khóe léo xoa nắn vành tai cô, giọng nói khàn khàn: “Anh đối với em, chính là loại yêu thích này này.”

Lúc Cố Giai Di mở cửa, Khâu Anh đang quay lưng về phía cô ấy tìm thứ gì đó, không quay đầu lại. Quý Hướng Không ở gần cửa, nghiêng người một chút, thân hình cao lớn ngăn cản Khâu Anh, nở một nụ cười ôn hòa thân mật: “Chỗ này có tôi giúp cô ấy là được tồi, mọi người cứ chơi đi.”

Cố Giai Di gật gù, rất hiểu chuyện lập tức đóng cửa lại.

Quý Hướng Không lấy một lon nước trong tủ lạnh đưa cho Khâu Anh, ngón trỏ chỉ lên môi mình.

“Chỗ này của cô đó lắm đấy.” Anh cong một bên khóe miệng, cười nói, “Để tôi giúp.”

Khâu Anh đem lon coca đặt lên đôi môi vừa đau vừa nóng, tức giận nhìn anh: “Khốn nạn.”

“Ừ.” đáy mắt Quý Hướng Không càng ngày càng sâu, ôn hòa vuốt tóc từ đỉnh đầu xuống cuối, động tác chầm chậm ám muội, dường như đang an ủi một con dê con, “Sau này còn tệ hơn co.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.