Diễm Thê Hệ Liệt

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Diễm Thê Hệ Liệt – Chương 9Quyển 1 –

Tiêu Tương uyển là nam xướng quán lớn nhất trong thành Phan Dương, may mắn là đã bái lạy Phạm Viêm Bá tính tình háo sắc nam nữ đều không cự tuyệt, từ ngày khai trương đến nay Tiêu Tương uyển vẫn làm ăn phát đạt tiền vào như nước. Lúc này, ở trong căn phòng trên tầng cao nhất của Tiêu Tương uyển, Phạm Viêm Bá uống từng ly từng ly hoa quế nhưỡng do chính đầu bài Tô Đông Nhi rót, nhưng ánh mắt thì không hề đặt trên người giai nhân, mà là thỉnh thoảng oán giận nhìn Liễu Mộc Vũ đang mê man bất tỉnh trên giường ở buồng trong.

“Đông Nhi, ngươi nói xem, sao hắn lại dễ hỏng như thế? Đây là lần thứ ba rồi… Lần nào ta cũng kiên nhẫn làm tiền hí cho hắn, để hắn chảy nước mềm nhũn ra mới đi vào. Thuốc mỡ và dương cụ giả ngươi cho ta, ta cũng để hắn dùng. Vốn định hôm nay làm cho đến lúc tận hứng, kết quả đại gia vừa mới bắn hai lần, hắn đã ngất rồi…”

Tô Đông Nhi dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn Phạm Viêm Bá đang vò đầu bứt tai trước mặt. Đây chính là lần đầu tiên hắn thấy hỗn thế ma vương này phải luống cuống tay chân vì một “đồ chơi” thế này. Có lẽ vị đang nằm trên giường cũng không chỉ là một “đồ chơi”?

“Phạm gia thật vô lễ. Tự mình mang nhân tình đến Tiêu Tương uyển, khiến chúng ta không làm ăn được gì thì thôi, lại còn bảo chúng ta dạy bảo vị kia cái chuyện riêng tư không thể dạy tỉ mỉ này. Nếu chúng ta thực sự dạy dỗ thân mình vị công tử kia cho thật tốt, sau này chẳng phải sẽ mất đi một vị đại thần tài như ngài sao? Ma ma còn không hận chết ta à?”

Phạm Viêm Bá bĩu môi, không hề để ý Tô Đông Nhi oán giận, nói: “Tiểu dâm đãng nhà ngươi ít nói linh tinh đi. Kỹ viện hay nam xướng trong thành Phan Dương này, chỗ nào không làm ăn được thì cũng không đến lượt Tiêu Tương uyển của các ngươi không làm ăn được. Hôm nay gia gặp chuyện khó, nếu ngươi giải quyết được, bạc của ngươi không hề thiếu!”

Tô Đông Nhi thản nhiên cầm chén rượu trên tay, nhấp nhẹ một ngụm: “Phạm gia cũng nôn nóng quá rồi. Đồng tử vừa mới khai thân chưa được vài lần sao có thể đấu lại được cao thủ nhiều kinh nghiệm phong nguyệt như ngài? Cái chuyện ngài dùng độc một cây kim thương chiến với tám cô nương ở Mãn Thúy các, ai ai cũng đều biết mà…”

Được người khác khen ngợi thì luôn thấy vui vẻ, huống chi là được người ta khen ngợi “năng lực” rất mạnh… Phạm Viêm Bá gật đầu có chút đắc ý.

“Phạm gia, ngài cũng nghĩ lại xem, các danh kỹ đã qua dạy dỗ trong Mãn Thúy các đều không chịu đựng nổi kim thương của ngài. Hiện nay muốn để tiểu nhân nhi nằm trên giường kia hầu hạ ngài tận hứng, vậy thì càng khó…”

Khuôn mặt vừa lộ vẻ đắc ý lập tức u ám lại. Phạm Viêm Bá có chút không kiên nhẫn, quăng một chén hoa quế nhưỡng vừa mới uống cạn đi: “Phi! Đây là cái thứ nước vớ vẩn nào đây, uống không có hương vị gì cả, không thể so được với lão diếu ngàn năm của quận Qúy Dương.”

Tô Đông Nhi vươn tay đoạt lại chén rượu trong tay Phạm Viêm Bá, tươi cười nén giận: “Nói ngài nôn nóng thì ngài nôn nóng luôn được… Vừa mới nghe hai câu đã không vui mà bắt đầu chê rượu không ngon. Ta nghĩ nếu nói nhiều hơn hai câu, ngài còn không lật tung cả bàn ăn lên sao?” Nhìn Phạm Viêm Bá tức giận, Tô Đông Nhi cũng vội vàng trấn an mà vỗ vỗ bả vai Phạm Viêm Bá: “Trước đây nếu ngài muốn tận hứng, không phải đều gọi hai, ba người cùng hầu hạ ngài sao? Sao giờ lại ngồi một mình vậy?”

“Hôm nay sao người nói nhiều vậy? Lúc trước thao cái miệng nhỏ nhắn bên dưới của ngươi, cũng không thấy ngươi phát ra nhiều âm thanh như thế.” Phạm Viêm Bá bóp mạnh vào mông Tô Đông Nhi, khiến mặt mũi Tô Đông Nhi đỏ bừng, đánh Phạm Viêm Bá một cái, trách mắng “Không đứng đắn!”

“Gia chính là thao huyệt nhi kia mới thấy đúng hương vị. Ngươi nhanh nghĩ cách cho gia, đừng nói mấy lời vô dụng nữa!” Dục hỏa của Phạm Viêm Bá chưa hết. Thấy Liễu Mộc Vũ nằm ngay trước mắt mà lại không thể ăn vào miệng, trong lòng bị đè nén đến hoảng hốt. Nếu trước đây gặp phải tình huống này, cùng lắm là hắn xoay người tìm mấy ca cơ hay tiểu quan hầu hạ cho thoải mái rồi nói sau, nhưng hiện nay Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy nếu không nếm được hương vị dâm đãng của Liễu Mộc Vũ, dường như trong lòng khuyết thiếu cái gì đó.

Tô Đông Nhi thấy Phạm Viêm Bá thực sự nóng nảy, cũng không làm mồi nhử nữa, vội vàng nói: “Kỳ thực, làm loại chuyện này mà mất nhiều sức lực nhất chính là việc ra tinh. Kim thương của Phạm gia có sức chịu đựng siêu cường, nhưng vị tiểu ca nhi này có vẻ như không thể chịu nổi. Hôm nay ngài oán giận mình chỉ bắn hai lần, còn vị tiểu ca nhi này bắn mấy lần vậy?”


“Có lẽ… Khoảng là… bốn, năm lần đi…” Phạm Viêm Bá nghe xong liền sửng sốt, không thể nói với Tô Đông Nhi rằng yêu tinh kia không có túi tinh như bình thường, khi cao trào thì xuân nha phía trước chỉ có thể phun ra vài giọt chất nhầy, đành phải coi như Liễu Mộc Vũ bị hắn bức bách nên tiết nhiều.

“Có thế chứ… Đồng tử vừa được khai thân xong, trong một buổi chiều lại bắn những bốn, năm lần, sợ là không được bao lâu đã tinh tẫn nhân vong rồi…” Tô Đông Nhi bày ra bộ dáng “Ta chỉ biết là vậy”, liếc Phạm Viêm Bá với vẻ mặt không ủng hộ: “Dựa theo cách làm của ngài, đừng nói là vị tiểu ca nhi trên giường này, cho dù có tìm khắp thành Phan Dương cũng không ai hầu hạ ngài được đâu!”

“Biết rồi, biết rồi! Lần sau không cho hắn bắn là được rồi!” Phạm Viêm Bá vô cùng ảo não. Vốn là muốn yêu tinh kia khóc lóc cầu xin mình thao cho cậu tiết, giờ lại biến thành mình không đúng, thực sự là làm cho Phạm Viêm Bá buồn bực! Cần phải âm thầm suy nghĩ lại, lần sau yêu tinh đó có cầu xin thế nào, mình cũng phải làm cho tận hứng đã rồi mới để cậu tiết.

“Đây là chuyện thứ nhất. Nếu muốn hoan ái lâu dài, còn phải cố gắng khơi dậy hứng thú cho hắn…” Tô Đông Nhi nhanh chóng bổ sung. Sợ tên mãng phu này chỉ nghe nửa câu, sau này sẽ liều mạng giẫm đạp lên người ta. “Khi mây mưa giao hoan, ngài phải nắm giữ tốc độ cho tốt, đừng để hắn lên cao trào quá nhanh, cũng đừng làm hắn khó chịu. Vị tiểu ca nhi này càng thấy hưng phấn, thời gian kiên trì càng lâu hơn.”

“Khơi dậy hứng thú hả…” Phạm Viêm Bá nghiêng đầu vuốt ve phần cằm trơn bóng của mình. “Đông Nhi, ta phát hiện cứ mỗi lần ta ép buộc hay nhục nhã hắn, tuy rằng hắn khó chịu, nhưng thân mình cũng càng lúc càng quyến rũ hơn, dáng vẻ dâm đãng đó… Chậc chậc, thật sự là rất mê người! Ngươi nói xem, có phải hắn cũng giống như mấy người ở Thiên viện chỗ các ngươi, cái “khẩu nhi” kia…”

Sở dĩ việc làm ăn của Tiêu Tương uyển phát đạt hơn những nam xướng khác là bởi vì không những Tiêu Tương uyển có tiểu quan bình thường mà còn có kiểu hầu hạ với khẩu vị khác. Tô Đông Nhi hiểu Phạm Viêm Bá nhắc đến “khẩu nhi” kia chính là chỉ những người chuyên được điều giáo theo kiểu làm nhục ở Thiên viện, không khỏi vươn tay chọc chọc sau ót Phạm Viêm Bá: “Tiểu oan gia nhà ngươi, ai rơi vào tay ngươi coi như đời này bị hủy rồi!”

“Ít nói mấy lời chua loét đó đi, cái mông dâm đãng của ngươi còn không bị hủy trong tay gia sao?” Phạm Viêm Bá dâm tà bóp mông Tô Đông Nhi, bị Tô Đông Nhi lắc eo tránh đi.

“Gia nói nhân tình của ngài thích “khẩu nhi” kia, nhưng thật ra ta cũng rất cẩn thận đó. Ta cũng sẽ nghĩ cách hay cho gia, nếu vị tiểu ca nhi kia có thể làm Phạm gia tận hứng, Phạm gia cũng đừng quên những người đáng thương như chúng ta đã ở bên cạnh giúp ngài đấy…” Tô Đông Nhi mang ý cười đầy mắt, trong lòng tính toán chi ly từng tí một.

“Nếu thật sự có thể làm gia tận hứng, tiền thưởng đương nhiên không thiếu phần của ngươi!” Liếc Tô Đông Nhi một cái, Phạm Viêm Bá xoay người lại ăn chút đồ nhắm trên bàn: “Gia phát hiện mỗi lần gia muốn thượng hắn, hắn luôn có bộ dáng không cam lòng. Thế nhưng chỉ cần bức bách một chút, thân mình liền nhũn ra mặc cho gia vuốt ve. Nếu gia nói mấy câu hạ lưu bên tai hắn, bộ dáng hắn quyến rũ mê người khỏi cần bàn… Giống như chỉ cần đúng lúc để người ta nhục nhã ép buộc, càng làm hắn thẹn thùng sợ hãi, hắn lại càng hưng phấn vậy.”

“Nếu đúng là thế, thật ra cũng có thể diễn một tiết mục điều giáo trước mặt hắn, cũng có thể xem xem vị tiểu ca nhi này có mềm nhũn tại chỗ không. Chẳng qua nếu hai người thực sự hoan yến vui vẻ, sợ là Tiêu Tương uyển của chúng ta phải chịu tổn thất không nhỏ rồi.”

“Nếu tiết mục kia có thể nắm giữ được hắn, để hắn một lòng đi theo ta, giá cả gì đó ngươi cứ nói, Phạm Viêm Bá ta mặc cho ngươi quyết định!” Nhất thời Phạm Viêm Bá hăng hái hẳn lên. Vừa nghĩ tới chuyện sau này Liễu Mộc Vũ có thể nghe lời tùy ý cho mình thao, cả người Phạm Viêm Bá đều thấy thoải mái khôn tả.

Mở bàn tay ra, Tô Đông Nhi cười nói: “Đúng lúc hôm nay Thiên viện có tiết mục điều giáo một người mới đến. Phòng tốt nhất trên tầng cao nhất tính một người mười hai lượng hoàng kim. Ngài đưa nhân tình của ngài đi xem xem, nếu hắn thích cũng coi như là một cách… Nếu cuối cùng người ta thực sự nghe theo ý ngài, khi đó giá cả ta sẽ tính khác đó!”

Phạm Viêm Bá không nói hai lời, lấy hà bao, cầm một miếng vàng lá, cũng không tính toán liền nhét vào tay Tô Đông Nhi, xoay người ôm cả chăn lẫn người Liễu Mộc Vũ đi ra ngoài.


Tô Đông Nhi cười khanh khách nhìn miếng vàng lá, nhàn nhạt nói với theo một câu: “Ngài muốn chơi đùa cũng phải kiềm chế một chút, đừng làm người ta sợ hãi. Vạn nhất sau này người ta có chết cũng không theo ngài, ngài cũng không thể oán chúng ta đó…”

Sau đó hắn nghe thấy tiếng đạp cửa ‘Rầm!’ một cái đúng như ý nguyện, Phạm Viêm Bá lớn giọng cho một câu “Miệng quạ đen!”, liền ôm Liễu Mộc Vũ đi xa. Tô Đông Nhi che miệng cười tươi, phân phó cho tiểu tư luôn hầu hạ mình: “Cửa này do Phạm Quận vương đạp hỏng, tính cho hắn năm mươi lượng bạc phí tu sửa. Còn nữa, cũng mang chút thuốc mỡ mát lạnh tiêu ứ và sa mạo đội đầu cho Quận vương đi, đấy là thứ tuyệt đối không thể thiếu khi tham gia loại tiết mục này đấy…”

Liễu Mộc Vũ cảm thấy đã lâu lắm rồi mình không được ngủ một giấc nào an ổn đến vậy, cho nên khi tỉnh lại, thấy cả người đau nhức vì ngủ quá nhiều. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh cậu và Phạm Viêm Bá làm chuyện hoang đường ở hậu viện của học đường và ở ngay giữa sân, lập tức Liễu Mộc Vũ trừng to hai mắt, hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nằm trên nhuyễn tháp cùng Phạm Viêm Bá.

“Rốt cuộc cũng tỉnh, ngươi đúng là có thể ngủ đấy.” Làm chưa được ba lần đã quay ra ngủ, đã vậy còn mãi lâu sau mới dậy, Phạm Viêm Bá có chút bất mãn… Quăng chút tâm tư rằng mình không đành lòng gọi cậu dậy ra khỏi đầu, Phạm Viêm Bá kéo Liễu Mộc Vũ ngồi vào bàn bát tiên ở cạnh đó, đưa cho cậu một đôi đũa, thô lỗ nói: “Ăn mau!”

Trong nhất thời Liễu Mộc Vũ còn chưa hiểu ra tình cảnh của mình, dường như mình đang ở trong một căn phòng không lớn lắm, chung quanh đều là những bức màn thật dày. Trong phòng ngoại trừ có thấy một nhuyễn tháp hoa lệ thì chính là cái bàn bát tiên này. Trên bàn có một ít điểm tâm trong rất ngon miệng, số lượng  không nhiều lắm nhưng có rất nhiều loại, vừa nhìn đã biết là được chuẩn bị rất tỉ mỉ.

“Nơi này là…?” Liễu Mộc Vũ nghi hoặc mở lớn đôi mắt to tròn, đen láy nhìn Phạm Viêm Bá.

“Nơi này là Tiêu Tương uyển, lát nữa sẽ có trò hay cho ngươi xem! Ăn đi!” Cầm một miếng bánh hạt dẻ, đút vào miệng Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá bất mãn nhìn thân thể gầy yếu được áo khoác bao phủ, trong lòng âm thầm suy tính làm sao để bồi bổ cho Liễu Mộc Vũ béo lên một chút, lúc “ăn” cũng có hương vị hơn…

Nhai miếng bánh hạt dẻ trong miệng, Liễu Mộc Vũ hơi đỏ mặt. Cậu lớn như vậy rồi, trong trí nhớ dường như chưa có ai đút điểm tâm cho cậu ăn, miếng bánh hạt dẻ trong miệng vừa thơm vừa mềm. Bỗng nhiên Liễu Mộc Vũ có một loại cảm giác ấm áp khi được sủng ái.

Một chút hoạt động lúc trưa làm thân thể Liễu Mộc Vũ mỏi nhừ, cũng làm cho bụng cậu trống rỗng. Hương vị ngọt ngào của bánh hạt dẻ tiến vào miệng nhất thời làm cho dạ dày cậu mở lớn, không còn giả ý rụt rè, cầm đũa từ từ ăn… Bơ gà, bánh hạnh nhân, bánh ngọt gạo tím, bánh củ cải, những mỹ vị chưa từng được nếm qua làm Liễu Mộc Vũ ăn không dừng miệng được, càng khiến Phạm Viêm Bá nhìn mà vui vẻ không thôi.

Sớm biết Liễu Mộc Vũ thích ăn như vậy, nên sớm dẫn cậu đi bồi bổ mới đúng. Phạm Viêm Bá âm thầm nghĩ, sức ăn tăng lên, thể lực tốt hơn, thời gian kiên trì trên giường đương nhiên cũng kéo dài hơn chút… Trong bụng toàn là ý xấu, tay Phạm Viêm Bá cũng không nhàn rỗi, cố gắng gắp điểm tâm vào bát cho Liễu Mộc Vũ. “Cái này ngươi cũng nếm thử chút, đây đều là những món điểm tâm sở trường do đầu bếp trong Tiêu Tương uyển làm. Ngươi ăn lót bụng trước, chờ khi xem diễn xong, ta sẽ gọi thêm đồ ăn. Ta đã để Phạm Trạch đến nhà ngươi, báo cho mẫu thân ngươi là đêm nay ngươi không về…”

Nghe được nửa câu sau, đương nhiên trong lòng Liễu Mộc Vũ biết ý tứ của Phạm Viêm Bá, rũ mắt xuống, yên lặng ăn điểm tâm, nhẹ nhàng gật đầu “Ừm” một tiếng.

Thích Liễu Mộc Vũ “nhu thuận” như vậy, Phạm Viêm Bá cũng vui rạo rực mà ăn chút điểm tâm. Sau đó gọi người hầu của Tiêu Tương uyển đến dọn đồ ăn còn thừa, ngay cả chiếc bàn bát tiên và mấy cái ghế tròn cũng cho mang đi, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại nhuyễn tháp rộng rãi hoa lệ.


“Quần áo ngươi mặc nhăn nhúm rồi, đi thay bộ này đi…” Phạm Viêm Bá hất cằm về phía bộ quần áo bằng lụa mỏng màu xanh nhạt trên nhuyễn tháp. “Đừng quên đội sa mạo lên đầu.”

Vì vừa nãy khi ngủ vẫn mặc quần áo nên giờ đầy những nếp nhăn. Liễu Mộc Vũ trầm mặc nhận lấy y phục lụa mỏng đi ra sau tấm bình phong, khi mở bộ y phục ra mới tròn mắt. Nó được làm từ loại vải lụa đẹp và tốt nhất, nhìn qua thì có màu xanh nhạt, nhưng khi mặc vào thì có thể làm nổi bật da thịt trên cơ thể, có cảm giác như muốn che đậy nhưng vẫn để hở, vô cùng xinh đẹp. Liễu Mộc Vũ lật đi lật lại, phát hiện ngoại trừ phần áo mỏng để mặc bên ngoài này ra, không hề có áo lót hay tiết khố. Chẳng lẽ Phạm Viêm Bá muốn mình mặc loại quần áo tục tĩu này cho hắn xem? Trên mặt Liễu Mộc Vũ nóng cháy.

Thấy Liễu Mộc Vũ mãi không xong, Phạm Viêm Bá biết cậu lại bắt đầu tật xấu nhăn nhó ngượng ngùng, tuy rằng trong lòng rất thích nhìn vẻ mặt khó xử đỏ bừng của Liễu Mộc Vũ, nhưng ngoài miệng vẫn lớn tiếng quát: “Tiểu lẳng lơ còn không mau thay quần áo rồi ra hầu hạ gia. Da thịt trần trụi của ngươi đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, còn giả bộ thẹn thùng với gia làm gì? Nếu ngươi không ra, cẩn thận đại gia bắt ngươi cởi hết để hầu hạ!”

Phạm Viêm Bá quát xong, đôi mắt chuyển đến Liễu Mộc Vũ đã thực sự thay quần áo bằng lụa mỏng bước ra khỏi bình phong. Lập tức, Phạm Viêm Bá cảm thấy hơi thở của mình bị ai đó cướp mất, hai con mắt mở lớn như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Liễu Mộc Vũ.

Quần áo xanh nhạt mềm mỏng dán chặt vào người Liễu Mộc Vũ, mái tóc đen dài thả xuống, lúc sợi tóc đung đưa, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy hai quả hồng anh trước ngực đằng sau phần áo trong suốt. Dây buộc quanh thắt lưng yếu ớt buông xuống che đúng nơi bí mật quyến rũ giữa hai chân. Liễu Mộc Vũ mang khuôn mặt thẹn thùng đứng đó, mặt mày như tranh vẽ, vòng eo động lòng người, thật giống một vị tiên tử giáng xuống trần!

Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy kim thương bên dưới của mình kích động không thôi. Một tiểu nhân nhi thánh khiết đơn thuần như vậy vì sự dâm tục của mình mà trở nên quyến rũ xinh đẹp. Phạm Viêm Bá híp mắt tưởng tượng ra cảnh Liễu Mộc Vũ uyển chuyển ngâm nga dưới thân hắn, trong mắt giống như bừng lửa, vươn một tay kéo Liễu Mộc Vũ vào lồng ngực khóa lại, nâng phần eo nhỏ nhắn kia lên: “Quả nhiên là một bảo bối dâm đãng. Ngươi mặc như vậy, xinh đẹp đến nỗi ta cứng lên rồi!”

Bị nâng lên thô lỗ, chạm vào nơi riêng tư đau nhức bên dưới, Liễu Mộc Vũ không khỏi nhíu mày kêu đau, bàn tay run run nắm lấy áo ở phần bả vai Phạm Viêm Bá, đôi mắt to ngập nước tràn đầy cầu xin nhìn Phạm Viêm Bá: “Gia… Đừng…”

Tiếng động bên ngoài dần lớn lên, Phạm Viêm Bá nhớ tới “trò hay” còn phải xem, miễn cưỡng khắc chế dục hỏa, hôn mạnh lên cánh môi Liễu Mộc Vũ, nhỏ giọng nói: “Đúng là yêu tinh!”, đứng dậy kéo tấm màn sang một bên.

Tấm màn vừa được kéo ra, lúc này Liễu Mộc Vũ mới hiểu, hóa ra mình đang ở trong một bao sương xa hoa trên tầng ba cao nhất. Phía dưới lầu có dựng một cái đài ở chính giữa, nhớ tới Phạm Viêm Bá nói muốn cho mình xem “trò vui”, nói vậy chắc là sẽ biểu diễn trên đài kia…

Bốn phía là những tiểu lâu xếp thành hình chữ hồi, ở mỗi tầng đều có mấy người ngồi trong từng bao sương đã được vén màn, có mấy nam tử quần áo hoa lệ tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau, bên cạnh còn trêu đùa mấy thiếu niên xinh đẹp quần áo cởi ra gần nửa. Bỗng nhiên nghĩ rằng bản thân mình cũng sẽ có bộ dạng không thể chịu nổi như thế bị nam nhân ở những bao sương khác nhìn thấy, cả người Liễu Mộc Vũ cứng ngắc, quay người vùi mặt vào nhuyễn tháp, run rẩy không biết phải làm sao…

Phạm Viêm Bá quay đầu thấy Liễu Mộc Vũ giống như một con thú nhỏ bi thương cuộn tròn mình run run trên nhuyễn tháp, trong lòng hiện lên một chút đau lòng, cầm lấy sa mạo để ở một bên, tay chân vụng về mà đội cho Liễu Mộc Vũ: “Lúc để ngươi ra thì sẽ đội sa mạo, đâu có ai nhìn rõ mặt ngươi?”

Đùa nghịch một chút, xác định chỉ có đôi mắt lộ ra, người ngoài khẳng định không nhìn được bộ dáng Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá mới vừa lòng thu tay lại, vỗ nhẹ vào tấm lưng cứng còng để trấn an Liễu Mộc Vũ: “Run rẩy cái gì, có gì phải sợ? Nơi này vốn là nơi tìm hoan mua vui, ai mà không có bộ dáng trần truồng? Cho ngươi mang sa mạo để những người khác không nhìn được ngươi, ngươi lại còn giống như tên trộm bị tóm được.”

“Gia… Chúng ta đi đi, ta không muốn ở đây…” Liễu Mộc Vũ vẫn run lẩy bẩy không dừng được. Những dâm thanh lãng ngữ truyền đến từ bên ngoài bao sương, Liễu Mộc Vũ không cần nghĩ cũng biết đây nhất định là nơi dơ bẩn dùng da thịt để mua bán. Thật không rõ mình đã trêu chọc Phạm Viêm Bá như thế nào mà tên ma vương này lại đưa mình đến nơi thấp hèn thế này, có phải là thay đổi phương pháp để chà đạp mình không?

Phạm Viêm Bá là người có thói quen đi đến xóm làng chơi, đâu có hiểu được tâm tư Liễu Mộc Vũ, chỉ lo khóa chặt người kia vào trong ngực, tay không ngừng vuốt ve trên dưới, trong miệng còn dỗ dành bằng mấy lời hạ lưu: “Bảo bối cục cưng của gia, ngươi đừng có run lên nữa. Ngươi còn tiếp tục run rẩy như vậy, kim thương của gia cũng run rẩy đến phát đau, thật muốn chui vào tiểu huyệt nhi của mẫu cẩu để xáo trộn…”


Tiếng gõ vào chiếc la bằng đồng nhẹ nhàng vang lên, xung quanh đầy những tiếng cười nho nhỏ lập tức yên tĩnh lại, chỉ thấy trên đài dưới lầu có một thiếu niên tuấn mỹ mặc một chiếc áo khoác dài chầm chậm đi tới, cười duyên với mọi người bốn phía: “Đa tạ các vị gia đã cổ vũ. Vì có khách quý giá lâm, trò vui nho nhỏ hôm nay sẽ do Tô Đông Nhi ta đích thân chủ trì. Nếu có chỗ nào không được chu toàn, mong các vị gia chớ trách cứ…”

“Đông Nhi?”

“Chẳng lẽ thật đúng là Tô Đông Nhi?”

“Đầu bài Tô Đông Nhi của Tiêu Tương uyển đích thân ra trận? Hôm nay xem như được lời!”

“Ngày thường gặp mặt một lần còn khó, sao hôm nay lại chịu đứng ra chủ trì điều giáo?”

Tiếng bàn luận dưới lầu vang lên cũng thu hút được một ít sự chú ý của Liễu Mộc Vũ. Cậu liếc đôi mắt đo đỏ xuống dưới lầu một cái, chỉ thấy thiếu niên tuấn mỹ kia ngẩng đầu nhìn về phía bao sương mình đang ngồi, hơi hé lộ nụ cười.

Phạm Viêm Bá không kiên nhẫn mà “Hừ!” một tiếng, Tô Đông Nhi này đúng là e sợ thiên hạ bất loạn! Nghĩ trong lòng, cánh tay càng ôm chặt Liễu Mộc Vũ vào ngực, khiêu khích mà quăng cho thiếu niên một ánh mắt. Tô Đông Nhi ở dưới lầu nhìn thấy rõ ràng, trong lòng kêu to “Thú vị!”

Lại có một tiếng la vang lên, ánh đèn ở trong các bao sương đều lần lượt tắt hết, chìm cả vào trong bóng tối, ngược lại ánh sáng trên đài có vẻ càng sáng rõ hơn. Tầm mắt của mọi người ở bốn phía đều bị thu hút mà nhìn về phía trên đài, người bên ngoài đều không thể nhìn trộm vào nhất cử nhất động trong các bao sương tối đen, điều này cũng làm cho Liễu Mộc Vũ mang tâm tình căng thẳng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Một nam tử cũng mặc áo khoác lụa mỏng manh bị trói hai tay với hai đùi được đặt trên đài, toàn bộ khuôn mặt của người đó đều bị một chiếc sa mạo màu đen che kín, đôi mắt cũng bị bịt bằng mảnh vải đen. Trong lòng Liễu Mộc Vũ hiểu được, nam nhân này cũng giống mình, ngoại trừ áo khoác thì toàn thân trần trụi, ngay cả tất cũng không mang.

“Ngươi nhìn nam tử kia… Hắn không phải tiểu quan ở đây đâu, thật ra là khách nhân bên ngoài đấy!” Phạm Viêm Bá dán miệng vào sát tai Liễu Mộc Vũ giải thích. Nam tử trên đài mang dáng người suy sụp, vừa thấy là biết dáng vẻ suy nhược do miệt mài quá độ, đâu có động lòng người như Liễu Mộc Vũ trong lồng ngực hắn? Tất cả tâm tư của Phạm Viêm Bá đều đặt vào việc làm thế nào để khi dễ Liễu Mộc Vũ, thừa dịp tầm mắt của Liễu Mộc Vũ bị nam tử dưới lầu hấp dẫn liền để Liễu Mộc Vũ dựa lưng vào ngực mình, để cho hai bắp đùi của cậu cũng bị khóa chặt trên đùi mình, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, chỉ cảm thấy toàn bộ thân mình Liễu Mộc Vũ nên được khóa chặt vào cơ thể mình mới đúng!

Đó là khách nhân? Liễu Mộc Vũ có chút kinh ngạc. Chưa bao giờ đặt chân đến nơi phong nguyệt, Liễu Mộc Vũ chỉ đơn thuần cho rằng những chỗ thế này chỉ có chuyện mua da bán thịt, nhưng cái mua da bán thịt này đa dạng thế nào thì một thư sinh nghèo kiết xác lại còn cổ hủ như cậu thì sao có thể hiểu được.

Lúc này nam tử đã nằm sấp trên mặt đất, tứ chi bị mấy nô dịch cường tráng dùng chiếc khóa bằng sắt khóa lại trên đài, hai cái đùi trần trụi bị hai vạt áo ở hai bên che đậy bị tách rộng ra tạo thành tư thế quỳ gối không thể động đậy. Tư thế quỳ sát mặt đất như vậy giống như tình dục trong nam tử đó đang bị khiêu khích. Hắn như con thú thở nặng nhọc, ngẫu nhiên nơi cổ  họng còn phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

Liễu Mộc Vũ sững sờ nhìn nam tử trên đài, hai má như bị đốt cháy. Tư thế như vậy, cách thở hổn hển nặng nề như vậy làm Liễu Mộc Vũ nhớ đến tình cảnh đầu tiên gặp Phạm Viêm Bá, mình cũng giống con thú cái quỳ sấp trên giường bị Phạm Viêm Bá khai phá thân thể. Cảnh tượng trước mắt khiến đôi mắt Liễu Mộc Vũ ửng đỏ, tuy rằng cố gắng kìm nén nhưng một cảm cảm giác hưng phấn đáng xấu hổ vẫn lặng lẽ nảy sinh ở một góc âm u nào đó trong người, chậm rãi lan rộng ra tứ chi, ăn mòn mất chút lý trí thanh tỉnh.

“Tư thế kia chắc Liễu Nhi rất quen thuộc nhỉ…” Phạm Viêm Bá dán chặt vào thân mình Liễu Mộc Vũ, đầu lưỡi nóng bỏng liếm láp mút mát vành tai cậu. “Lần đầu tiên Liễu Nhi bị gia phá thân cũng quỳ thế này chờ gia thao, Liễu Nhi còn nhớ chứ? Ngươi nói ngươi thích bị gia đánh, gia chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra Liễu Nhi chính là mẫu cẩu tinh chuyển thế đấy!” Bị ngôn ngữ của Phạm Viêm Bá khiêu khích, Liễu Mộc Vũ bắt đầu hô hấp khó khăn, cảm thấy mình giống như nam tử đang bị trói trên đài vậy, khoái cảm không thể chống cự từng đợt dâng trào.

__Hết chương 9__


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.