Diễm Thê Hệ Liệt

Chương:7Quyển 3 -


Đọc truyện Diễm Thê Hệ Liệt – Chương 27Quyển 3 –

Trong phòng ngủ ở Thúc Vân Trai, tiếng hai nữ nhân nói chuyện khe khẽ với nhau.

Một nữ tử diện mạo xinh đẹp, ăn mặc giống nha hoàn, trên mặt mang theo chút oán hận: “Lần này vốn dĩ mọi chuyện đã lên kế hoạch rất tốt rồi, khẳng định tiện nhân họ Liễu kia sẽ bị ăn đòn, không ngờ lão Tướng quân lại chắn ngang, tha cho hắn đơn giản như thế…”

“Uhm…” Diêu Hiểu Nga nhắm hờ mắt suy tư. “Lãm Thúy, ngươi nói xem, lão Tướng quân nhận Liễu Mộc Vũ làm nghĩa tử, rốt cuộc là thế nào?”

“Chuyện này quả thực rất kỳ quái. Thư sinh họ Liễu kia vốn không có gốc gác gì với trong phủ, đột nhiên có một ngày Quận vương đưa hắn về, nghe nói hai người còn ở trong phòng ngủ của Quận vương cả một đêm. Tất cả mọi người đều nghĩ do Quận vương bắt được từ bên ngoài về, nhưng sau đó lão Tướng quân nói muốn nhận thư sinh đó làm nghĩa tử, Quận vương cũng không phản đối, trái lại còn sắp xếp cho hắn chức quan Tham nghị nhàn tản. Nếu nói Quận vương đưa hắn vào phủ để thị tẩm, hoàn toàn không cần rắc rối như vậy, trước đây đều cho kiệu nhỏ đến đón là có thể được vào hậu viện, nhưng lần này chẳng những phong quan cho, còn để lão Tướng quân nhận làm nghĩa tử, biến thành nghĩa huynh nghĩa đệ… Thực sự rất kỳ quái!”

“Uhm… Xem ra lần này… lai giả bất thiện đây!” Diêu Hiểu Nga thầm suy nghĩ trong lòng, e rằng Quận vương thật sự để ý đến Liễu Mộc Vũ này, nếu không sao phải rắc rối đến thế, đưa cả lão Tướng quân ra bảo vệ? Nếu ở trong vương phủ, Liễu Mộc Vũ thật sự được hai vị gia chủ này che chắn cho, muốn xử lý thực sự rất phiền toái. “Lãm Thúy, ngươi phải nhanh chóng điều tra rõ bối cảnh của hắn!”

Khẽ nhấp một ngụm trà, Diêu Hiểu Nga nhắc đến vấn đề căn nguyên để có thể có chỗ đứng trong Phạm gia: “Mấy dựng phụ kia… tình huống vẫn tốt chứ?”

“Tốt lắm! Thật sự rất tốt… Trong đó có ba người bụng rất nhọn, Vương thần y nói nhất định là con trai! Ta sẽ chuyển ba người đó đến một nơi khác, qua ba tháng nữa, người cứ chờ tin tốt đi!”

Một người hầu lặng lẽ rời khỏi góc tường, im hơi lặng tiếng biến mất trong bóng đêm.

Dưới ánh trăng, bóng cây loang lổ, một nam nhân lẳng lặng đứng đó nghe người hầu kể lại.

“Thật sự ả nói như vậy?”

“Vâng, tiểu nhân nghe thấy rõ ràng!”

“Ta biết rồi, ngươi về đi, không được để lộ ra, chuyện đến nước này, ta sẽ xử lý…”

Nhìn bóng dáng người hầu rời đi, Phạm Trạch hơi nheo mắt lại. Hôm đó trong lúc vô tình đã thấy Lãm Thúy lén lút đến một tiểu viện hẻo lánh trong thành, theo trực giác Phạm Trạch bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của tiểu nha hoàn này, quả nhiên hắn đã phát hiện ra một chuyện khủng khiếp…

Sự việc trọng đại, thân phận đối phương lại là trắc phi của Quận vương phủ, Phạm Trạch không dám hành động tùy tiện, cũng không biết rốt cuộc Lãm Thúy đã chuyển mấy phụ nhân kia đến đâu… Đây cũng coi như bắt kẻ trộm, bắt kẻ thông dâm, nếu muốn hoàn toàn đối phó với trắc Vương phi, phải thu thập tất cả nhân chứng, vật chứng, cuối cùng bắt gọn một mẻ!

Khi Liễu Mộc Vũ tỉnh dậy, mặt trời đã lên rất cao.

Thắt lưng vô cùng khó chịu, nơi thường xuyên bị ra vào ở hạ thân vẫn sưng đỏ như cũ, cảm giác giống như vẫn còn có vật nào đó ở trong. Làn da giữa hai chân bị ma sát đến nỗi đau nhức, khắp nơi trên người cũng đầy những dấu hôn, dấu tay đỏ đỏ tím tím, nhìn qua trông như chịu đủ mọi chà đạp, thê thảm vô cùng.

Khó khăn xuống giường, lấy thuốc dưỡng thai Sài Hạ Tử cho mình, một lần uống hết năm viên cuối cùng, mùi thuốc cùng với vị đắng của nó lan tỏa trong miệng, chảy vào cổ họng.  Liễu Mộc Vũ vỗ nhẹ cái bụng đã hơi thành hình, thì thào an ủi, bé ngoan, cố nhịn một chút… Cố nhịn một chút là được rồi…

Mấy tôi tớ phụ trách ăn uống mang cháo vào, Liễu Mộc Vũ cố dùng chút sức còn lại, đến nói với Phạm Trạch một tiếng. Không bao lâu nữa sẽ đi Thiều quan, nhưng cả ngày mình bị Phạm Viêm Bá dây dưa không thể ra khỏi phủ, bao nhiêu chuyện thu xếp trong nhà ngoài nhà đều giao cho mẫu thân. Thật sự là rất bất hiếu! Hôm nay dù có thế nào cũng phải đi thăm mẫu thân một chút, xem còn phải mua sắm thêm thứ gì để đi đường không. Từ lúc Liễu Mộc Vũ vào Quận vương phủ, Phạm Viêm Bá cũng đón Liễu Tăng thị vào thành Phan Dương, an trí trong một tiểu viện cách vương phủ không xa. Chỗ đó không lớn lắm, cũng tĩnh lặng thoải mái. Liễu Mộc Vũ đi từ từ, chưa đến thời gian một chén trà nhỏ đã tới cửa.

Bên ngoài cửa có một con tuấn mã được buộc ở đó, một người chăn ngựa đang cho ngựa ăn. Liễu Mộc Vũ thấy kỳ quái trong lòng, con ngựa này trông rất quen mắt, nhưng không nghĩ nhiều, đẩy cửa vào tiểu viện.


“Mẹ, con về rồi!” Liễu Tăng thị bị nghễnh ngãng, Liễu Mộc Vũ đã quen gọi to như thế sau khi vào cửa, để tránh đột nhiên xuất hiện dọa mẫu thân.

Tiếng nói chuyện với nhau trong phòng ngừng bặt cùng với Liễu Mộc Vũ đến gần, cửa bị đẩy ra, Lão Tướng quân Phạm Sùng Ân đi ra khỏi phòng khách. Liễu Mộc Vũ nhìn thấy lão Tướng quân liền sửng sốt, vội vã bước lên trước hành lễ. Phạm Sùng Ân từ ái khoát tay, xem như miễn lễ cho Liễu Mộc Vũ.

Lúc này Liễu Tăng thị cũng đi ra, nhìn thấy Liễu Mộc Vũ liền nói: “Con à, Phạm Tướng quân đến nhà muốn lấy chút di vật của phụ thân con, chờ xây xong từ đường của Liễu Thị sẽ thờ cúng. Gần đây ánh mắt mẹ không tốt, con xem xem còn quên cái gì…”

“Vâng, mẹ…”

“Sắc trời không còn sớm, hôm nay ta cáo từ trước…” Phạm Sùng Ân nhìn Liễu Mộc Vũ và Tăng Yên Vân, lắc đầu thở dài trong lòng. “Di vật của Liễu Tướng quân làm phiền Mộc Vũ ngày mai mang về vương phủ.”

Liễu Mộc Vũ vừa định mở miệng, Liễu Tăng thị lại có ý tiễn khách nói: “Cô nhi quả phụ không tiện lắm, không thể tiễn Tướng quân, nhà cửa đơn sơ, nếu sau này có chuyện gì, ngài cứ nói cho Mộc Vũ là được, không cần đích thân đến…”

Phạm Sùng Ân xấu hổ gật đầu, xoay người rời đi. Tuy rằng hôm qua cuộc xung đột ầm ĩ giữa Diêu Hiểu Nga và Liễu Mộc Vũ đã bị mình áp xuống, nhưng Phạm Sùng Ân bắt đầu lo lắng Liễu Mộc Vũ có tính cách thư sinh như vậy, dùng thân phận quan lại để ở trong Quận vương phủ, chúng quy cũng không phải kế lâu dài, lần này đến tìm Tăng Yến Vân, chính là muốn thăm dò ý tứ của bà, xem bà có đồng ý để Liễu Mộc Vũ ở lại Phan Dương hay không, dùng thân phận nữ tử để vào Phạm gia làm chính phi.

Phạm Sùng Ân không ngờ mình vừa nói muốn để Mộc Vũ ở lại, đã bị Tăng Yến Vân cắt ngang. Tuy rằng Phạm Sùng Ân luôn cam đoan sẽ không để Liễu Mộc Vũ phải chịu một chút ủy khuất nào ở Phạm gia, nhưng Tăng Yến Vân vẫn muốn đưa Liễu Mộc Vũ đi, thậm chí ngữ khí còn có vẻ không định trở về. Phạm Sùng Ân lo lắng trong lòng, cũng thầm tức Phạm Viêm Bá không hiểu chuyện, ngày xưa làm bao nhiêu chuyện xấu, khiến cho người ta không yên tâm giao con mình cho thằng oan gia đó. Cũng may Liễu Mộc Vũ có tình với Phạm Viêm Bá, Phạm Sùng Ân tính toán, tốt nhất là chờ đến lúc Liễu Mộc Vũ sinh được con xong, có cốt nhục tương liên, lại để cho thằng con mình đến cầu thân, đến lúc đó dù Tăng Yến Vân có tức giận Phạm Viêm Bá ép buộc Liễu Mộc Vũ đến đâu, nể mặt tôn nhi, cũng có thể còn một lối thoát…

Phạm Sùng Ân đi rồi, Liễu Mộc Vũ hiếu thuận ở lại nói chuyện cùng mẫu thân, hỏi xem có cần thu dọn gì không để cậu làm. Liễu Tăng thị mang dáng vẻ do dự, lẩm bẩm trong miệng một hồi, rốt cuộc cũng hỏi: “Con à… Con có nghĩ đến sau này sẽ phải làm sao không… Lần này chúng ta có thể đi Thiều quan, còn lần sau thì sao? Nếu con thực sự muốn ở cùng Quận vương, chuyện này e là…”

Liễu Mộc Vũ lúng túng cúi đầu, biết mẫu thân vô cùng không tán thành quyết định một lòng đi theo Phạm Viêm Bá của mình, nam tử và nam tử ở cùng nhau, dù sao cũng không giống nam nữ lệ thuộc vào danh phận, hơn nữa thân thể mình lại quái dị, dựa theo những yêu cầu vô độ với mình cũng như bộ dáng quấn chặt lấy mình của Phạm Viêm Bá, có thai lần hai chỉ còn là vấn đề thời gian; một nam nhân có thể mang thai, một quái vật biết sinh con… Liễu Mộc Vũ hiểu được nỗi lo của mẫu thân, đến cả chính cậu cũng không dám tưởng tượng sau này nếu bị người ta phát hiện mình mang thai, sẽ có kết quả đáng sợ thế nào!

“Dù sao Phan Dương cũng không phải nơi cư ngụ lâu dài, mẹ đã bán hết gia sản, không bằng nhân lúc này đi Thiều quan, hai mẹ con ta cứ đi đến nơi đất khách như vậy, tìm một chỗ khác không có hắn để an thân, được không?”

Trong lòng Liễu Mộc Vũ bách chuyển thiên hồi, nếu như nói đến ý muốn rời khỏi thành Phan Dương, không phải trước đây không có, nhưng hiện nay thân thể mình đã sớm bị Phạm Viêm Bá thuần hóa, dù trong lòng có chống lại, có xấu hổ đến đâu, nhưng cũng không rời khỏi những đùa giỡn của Phạm Viêm Bá. Ở chung một thời gian, đương nhiên Liễu Mộc Vũ biết Phạm Viêm Bá cũng có tình với mình. Lúc này đúng là hai người tình nồng ý mặn, quấn quýt si mê chẳng phân biệt ta và ngươi, có thể nói đi là đi ngay được sao? Định sau này sẽ cầu khẩn Sài Hạ Tử làm cho mình nhiều thuốc tránh thai hơn để mang theo người, có thể dùng trong bất cứ tình huống nào, nhưng hiện tại gần như Liễu Mộc Vũ phải nơm nớp lo sợ qua được ngày nào hay ngày nấy.

“Mẹ, thân thể con thế này không thể cưới vợ, khó khăn lắm mới được Quận vương yêu quý bao dung, đời người vui vẻ sẽ trôi qua rất nhanh. Con ngu dốt, không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ mong bây giờ có thể tùy theo chính mình…”

Liễu mẫu trầm mặc, trước đây bà cũng trầm luân trong bể tình khi trên lưng còn phải gánh vác nhiệm vụ bí mật nặng nề như vậy, cũng tùy theo chính mình mà gả cho Tướng quân tiền triều đối địch, cuối cùng hại người yêu phải tan cửa nát nhà…

Liễu mẫu không biết, nếu như lúc đó mình có thể cố nén tình yêu của mình, kết quả cuối cùng liệu có khác không, nhưng điều bà có thể khẳng định chính là, có thể sinh con nối dõi cho phu quân, là chuyện mà bà hạnh phúc nhất. Bao năm nay cũng nhờ có Mộc Vũ vất vả làm bạn, mới cho bà mong muốn được sống tiếp. Hiện giờ nhi tử cũng rơi sâu vào bể tình giống bà trước kia, hai mắt như mù, chỉ mong được tùy theo chính mình… Liễu mẫu do dự một hồi, chỉ đành thở dài, biết dù có khuyên bảo nhiều đến đâu cũng là vô dụng, chỉ mong phu quân trên trời cao có thể phù hộ cho Mộc Vũ, đừng để đường tình của nhi tử quá gập ghềnh.

Mệt mỏi khoát tay, Liễu Tăng thị dặn Liễu Mộc Vũ đi nghỉ sớm một chút, rồi tự về phòng mình.

Liễu Mộc Vũ cũng về phòng nghỉ ngơi, thế nhưng trong đầu luôn hiện lên dáng vẻ trù trừ muốn nói lại thôi của Phạm lão Tướng quân.

Tuy rằng Liễu Mộc Vũ biết Phạm Sùng Ân rất ngưỡng mộ tiên phụ – Tướng quân Liễu Chấn Đình của tiền triều – cũng đánh giá rất cao cách dẫn binh bày trận của tiên phụ, thế nhưng… Tại sao cậu luôn cảm thấy giữa Phạm Sùng Ân và mẫu thân có một sự ăn ý khó hiểu? Giống như người quen đã biết nhau từ trước, không hề giống với thái độ đối với một góa phụ?

Lắc đầu, Liễu Mộc Vũ nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ đại bất kính này ra khỏi đầu, đây không phải là ám chỉ mẫu thân và Phạm lão Tướng quân có chuyện gì không thể cho ai biết sao? Một người là lão Tướng quân được vạn người kính ngưỡng, một người là mẫu thân ruột thịt đã một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng mình, nhân phẩm, tính tình hai người thế nào mình hiểu rất rõ, vậy mà mình lại có suy nghĩ như vậy về hai vị phẩm hạnh đoan chính đó, thật sự là không nên!


Mang một nỗi áy náy khó hiểu, sáng hôm sau, Liễu Mộc Vũ không dám đánh thức mẫu thân, tự dọn dẹp một chút rồi ra ngoài. Thuốc dưỡng thai mà Sài đại phu cho lúc trước đã dùng hết rồi, mấy ngày nữa sẽ đi xa, Liễu Mộc Vũ định đến chỗ ở của Sài Hạ Tử, mua thêm chút thuốc mang trong người, đề phòng vạn nhất.

Từ khi Liễu Mộc Vũ vào vương phủ, Sài Hạ Tử cũng dọn vào trong thành, giống như tất cả mọi chuyện đều đã được xếp đặt rất tốt, cũng không cách xa Quận vương phủ lắm. Liễu Mộc Vũ đến chỗ của Sài Hạ Tử, Sài Hạ Tử đã làm xong hai lọ thuốc an thai khác, để Liễu Mộc Vũ mang theo người, lại bắt mạch cho Liễu Mộc Vũ, kê mấy chén thuốc để Liễu Mộc Vũ đến hiệu thuốc lấy, dặn dò một vài việc cần chú ý khi đi đường.

Lúc gần đi, Sài Hạ Tử gọi Liễu Mộc Vũ lại, nói gần đây bỗng nhiên nhớ ra trước kia sư phụ thần y Tiếu Vạn Trân có một phương thuốc tránh sảy thai và dễ sinh sản, nhưng còn thiếu hai vị thuốc, chờ thêm ba đến năm ngày, trước khi Liễu Mộc Vũ đi Thiều quan sẽ mang đến Quận vương phủ. Liễu Mộc Vũ gật đầu cảm ơn, để lại tiền khám bệnh rồi về Quận vương phủ.

Trong Thúc Vân trai, Diêu Hiểu Nga hơi trừng mắt nhìn Lãm Thúy, tin tức vừa nghe được quả thực khiến Diêu Hiểu Nga kinh ngạc: “Ngươi xác định thấy rõ?”

Lãm Thúy ra sức gật đầu: “Đúng đó, chủ tử, ban đầu ta cũng không tin, nhưng quả thực một mình lão Tướng quân đã đến nhà Liễu Mộc Vũ, nói chuyện với Liễu Tăng thị rất lâu, loại chuyện này làm sao ta dám nói linh tinh, dù cho thêm mấy cái mạng nô tỳ cũng không dám nói điều không phải về Phạm lão Tướng quân đâu!”

Diêu Hiểu Nga bưng chén trà, lắc lắc cái chén làm cho nước trà sóng sánh đến gần mép chén, lên tiếng: “Chẳng lẽ… trước đây gia ông và Liễu gia là?”

“Cũng khó nói lắm… Chuyện ao sen lần trước, vốn dĩ lão Tướng quân nên che chở cho con dâu, vậy mà lại thiên vị tiện nhân họ Liễu kia, nhất định trong lòng có giấu chuyện tư!”

Nghe Lãm Thúy xúi giục bên cạnh, Diêu Hiểu Nga bất giác nhớ lại chuyện ao sen lần trước, vốn tưởng rằng úp cho tội danh mạo phạm ngỗ nghịch là có thể dễ dàng đuổi Liễu Mộc Vũ ra khỏi phủ giống những sủng thiếp công tử trước đây, ngờ đâu lão Tướng quân ra mặt che chở, Liễu Mộc Vũ vốn là do mình dùng kế lừa tới, lão Tướng quân lại nói do ông ấy hẹn Liễu Mộc Vũ đến ao sen… Nếu cả hai chủ tử già trẻ đều thiên vị Liễu Mộc Vũ, muốn loại bỏ tảng đá chướng mắt này, thật sự phải tốn nhiều tâm tư…

“Ta gặp được tên chăn ngựa cho lão Tướng quân là Phạm A Đại, liền tìm một cơ hội mời hắn đi uống rượu. Phạm A Đại rất thích rượu, cho hắn một bình rượu, muốn hỏi cái gì hắn cũng nói…” Lãm Thúy đến gần tai Diêu Hiểu Nga, nói nhỏ: “Nghe hắn nói lão Tướng quân đến tìm Liễu Tăng thị kia không phải một lần hai lần. Từ trước khi Liễu Mộc Vũ vào phủ, lão Tướng quân đã lén đến nhà cũ của Liễu Mộc Vũ ở ngoài thành sau lưng lão phu nhân, hình như có quan hệ sâu xa với Liễu Tăng thị, bất quá hình như Liễu Tăng thị kia cũng không bằng lòng gặp lão Tướng quân. Phạm A Đại còn nói, có một lần hắn nhìn thấy Liễu Tăng thị đuổi lão Tướng quân ra ngoài, lão Tướng quân vẫn còn gõ cửa gọi cái gì mà “Yến Vân”, “Yến Vân”… Chậc chậc, một quả phụ mà để một nam nhân khác biết khuê danh của mình… Thật sự là không biết giữ gìn! Nếu muốn ta nói, trong đây nhất định có…”

Diêu Hiểu Nga giơ tay ngăn Lãm Thúy nói tiếp, nhắm mắt chậm rãi dựa vào nhuyễn tháp: “Để ta nghĩ đã… Để ta nghĩ đã…”

Lãm Thúy thấy Diêu Hiểu Nga nhắm mắt, không dám quấy rầy, nhớ ra thuốc bổ dưỡng sắc cho tiểu thư ở nhà bếp, tính thời gian chắc là được rồi, lặng lẽ đi ra, định mang thuốc về hầu hạ tiểu thư uống thuốc.

Đi vào bếp, từ xa đã thấy Liễu Mộc Vũ bưng một cái chén gì đó, đi về chỗ của mình, Lãm Thúy giữ tay một bà dì ở bếp lại hỏi: “Vương đại nương, người vừa rồi… là Liễu Tham nghị phải không? Sao hắn tới đây?”

Bà dì thấy là chủ quản nha hoàn Lãm Thúy của trắc Vương phi, vội vàng hành lễ rồi nói: “Lãm Thúy cô nương, người vừa rồi là Liễu Tham nghị, nói là những bếp lò trong phòng bếp nhỏ ở tiền phủ đều đang dùng, cho nên mới vào đây sắc thuốc.” Thấy Lãm Thúy như đang suy nghĩ điều gì đó, bà dì vội vàng giải thích: “Chuyện ăn uống ở tiền phủ hậu phủ đều do chúng ta quản lý, hai cái bếp lò ở tiền phủ đang phải sắc nấu gì đó nên mới dùng, sắp đến cuối năm, lão phu nhân muốn nấu chút a giao bổ máu, cái đó phải nấu mất rất nhiều thời gian, thấy bếp ở tiền phủ không thường dùng nên mới mang sang đó… Không ngờ Liễu Tham nghị cũng trùng hợp như vậy, nói là phải uống chút thuốc mỗi ngày, người ở tiền phủ mới bảo hắn đến đây sắc thuốc…”

Nhìn thấy giấy bọc thuốc của hiệu thuốc ở một góc phòng, Lãm Thúy đảo mắt, cất một chút giấy đó vào người, cũng bất chấp thuốc bổ gì đó, chỉ dặn Vương đại nương không được nói chuyện mình hỏi về Liễu Tham nghị với người khác, rồi chạy vội về Thúc Vân trai, thở hổn hển nói vào tai Diêu Hiểu Nga: “Tiểu thư, tiểu thư, ta có ý này! Có ý này! Chúng ta cứ làm vậy…”

Lão Tướng quân phải đi xa nhà, trên dưới vương phủ đều chiêng trống rùm beng bận rộn thu xếp. Phạm lão phu nhân là người không nỡ nhất, từ ngày lão Tướng quân không phải trấn thủ biên cương bảo vệ đất nước, hầu như hai người chưa từng tách nhau ra lâu thế này. Lần này đi phải mất mấy tháng, sao có thể làm lão phu nhân an lòng được?

“Ông đó! Ông đó! Chẳng lẽ thực sự có số vất vả? Một chút ngày thảnh thơi cũng không có, lớn tuổi như vậy còn muốn ra ngoài gặp bằng hữu, mấy ngày nữa chính là tháng chạp thờ cúng từ đường, sao ông không thể đợi qua ngày đó?” Đang bận bịu thu xếp y phục cho phu quân, Phạm lão phu nhân vẫn không nhịn được mà nhắc đi nhắc lại: “Sao không mời mấy bằng hữu đó về phủ gặp mặt? Nói về danh vọng, tư cách hay tuổi tác, cũng nên là người ta đến tìm ông, ông còn làm ngược lại, đảo lộn mọi chuyện…”

“Thời gian rất vội, chuyện tháng chạp thờ cúng còn phải làm phiền phu nhân!” Phạm Sùng Ân vẫn cười tủm tỉm nghe phu nhân lải nhải, chinh chiến bên ngoài bao năm, phát hiện ra có người càm ràm bên tai nhớ mong mình là một chuyện hạnh phúc thế nào! Muốn nói chút chuyện với phu nhân trước khi đi, nhưng hai ngày nay Phạm phu nhân bận đông bận tây để chuẩn bị hành lý đi xa, giống như con quay không hề dừng lại, cũng không có dấu hiệu tạm dừng: “Được rồi, được rồi, đừng thu xếp nữa… Ta chỉ đi mấy tháng, bà lại chuẩn bị hơn mười hòm vật dụng thế kia, giống như phải đi mấy năm ấy… Hay là, bà không muốn ta trở về?”


Phạm phu nhân trừng mắt với phu quân một cái, đóng cái hòm cuối cùng lại, ấn ngón tay vào sau ót Phạm Sùng Ân: “Thời hạn là ba tháng, nếu lúc đó ông dám không về, cứ tự lo liệu đi!”

Ở bên ngoài, Phạm phu nhân đều lấy thể diện của Phạm Sùng Ân làm trọng, tất cả đều để phu quân quyết định, nhưng vừa đóng cửa lại đã có chút ồn ào, trông có vẻ cường thế, chẳng qua chỉ là chút ít tình thú nho nhỏ giữa vợ chồng thôi. Hai người ân ái với nhau mấy chục năm cũng chẳng dễ dàng gì, vậy mà đến giờ vẫn như tiểu nữ nhi ôm ấp tình cảm trong lòng, Phạm Sùng Ân cảm khái trong lòng, chẳng lẽ do mình đã dùng hết nhân duyên tốt đẹp rồi, không để lại chút gì cho nhi tử, cho nên mới làm Phạm Viêm Bá và Liễu Mộc Vũ không thể yên ổn về danh phận?

Nghĩ đến đây, Phạm Sùng Ân không khỏi thở dài, kéo phu nhân xuống ngồi bên cạnh: “Chi Lan, trong những ngày ta không ở Phan Dương, bà phải chăm sóc tốt cho mình, Viêm Nhi không hiểu chuyện, bà đừng tức giận với nó… Bà là trưởng bối, phải hậu đãi đám tiểu bối, nếu Hiểu Nga gặp trở ngại gì trong lòng, phải an ủi nó nhiều một chút…”

Nói được một nửa, Phạm Sùng Ân do dự, cẩn thận mở miệng: “Ta không ở trong phủ mấy ngày, nếu… Mộc Vũ có gặp khó khăn gì, bà cũng để ý nó một chút, chuyện ao sen đừng so đo mãi, Mộc Vũ là một đứa trẻ tốt… Nó rất hợp ý ta, dù có sai lầm gì, bà cũng phải bao dung, nếu có thể coi Mộc Vũ như con ruột, ta sẽ yên tâm!”

Phạm phu nhân nghi hoặc trong lòng, mấy câu trước còn nói rất hay, chẳng biết tại sao lại kéo luôn cả Liễu Mộc Vũ kia vào… Trước đây hắn đẩy Hiểu Nga xuống ao sen, tội như vậy vốn dĩ phải bị đánh, vậy mà hai chủ tử Phạm gia một già một trẻ này lại ngăn cản, đến giờ Phạm phu nhân vẫn thấy bất bình trong lòng, hôm nay trước khi đi phu quân còn muốn mình để ý Liễu Mộc Vũ đó, thật sự khiến bà càng thêm khó chịu!

“Thư sinh kia có cái gì tốt? Ta thấy hắn căn bản chả tốt đẹp gì, ông không nói thì thôi, hôm nay ông vừa nhắc tới, ta còn muốn nghe giải thích đây! Chuyện ao sen đó, về lý về tình ông nên bênh Hiểu Nga mới đúng, tại sao lại thiên vị người ngoài? Cho dù ông hợp ý hắn, nhận làm nghĩa tử, nhưng cũng không thể dung túng cho nó dĩ hạ phạm thượng, còn bắt nạt cả người của Quận vương? Qua thêm mấy ngày, e là hắn có đẩy ta xuống hồ, ông cũng vỗ tay tán thưởng đúng không?”

“Chi Lan! Chi Lan!” Phạm Sùng Ân trầm giọng gọi khuê danh của thê tử, có rất nhiều chuyện làm ông không biết nói thành lời thế nào. “Việc này nói ra rất dài dòng, hiện tại bà chỉ cần bảo vệ cho Mộc Vũ khỏe mạnh là được, sau này bà sẽ biết là vì sao…”

Thân thế Liễu Mộc Vũ và quan hệ giữa Tăng Yến Vân với mình vẫn luôn là tâm bệnh của thê tử. Dù đã nhận Liễu Mộc Vũ làm nghĩa tử, Phạm Sùng Ân cũng không dám nói ra thân thể Liễu Mộc Vũ và sự thật chuyện mình đi Thiều quan cho phu nhân biết.

Phạm Sùng Ân không dám tưởng tượng, nếu lúc này nói về thân thể Liễu Mộc Vũ cũng như chuyện mang thai cho bà biết, rốt cuộc bà sẽ có phản ứng gì, có lẽ nổi giận đùng đùng đuổi Liễu Mộc Vũ ra khỏi Quận vương phủ? Cũng có thể sẽ lập tức bài trí vương phủ, sắp xếp cho nhi tử và Liễu Mộc Vũ bái đường thành thân? Tóm lại, dù là kết quả nào, nhất định cũng sẽ rầm rầm rộ rộ, làm cho cả Quận vương phủ gà chó không yên!

Liễu gia kiêng kỵ thân phận cựu thần của tiền triều, căn bản không muốn có một chút dây dưa nào với Phạm gia. Một nam nhi tốt bị ép buộc nằm dưới thân Viêm Nhi, vốn chẳng phải chuyện vinh quang gì, nếu để phu nhân làm chuyện này ầm lên, muốn bù đắp lại cho mẹ con Liễu thị, thực sự khó càng thêm khó!

Dùng thân phận chủ nhân gia đình, Phạm Sùng Ân nói nghiêm túc: “Chi Lan, chỉ cần nghe ta, nhất định sẽ đúng, mấy ngày nay bà cứ chăm sóc tốt cho Mộc Vũ, chắc chắn sau này sẽ vui sướng!”

Thấy phu quân sắp đi xa, Phạm phu nhân cũng không muốn để cả hai không thoải mái vì một người chẳng liên quan gì, cũng chỉ tạm đáp ứng: “Chỉ cần hắn không gây chuyện, ta sẽ không truy cứu tội hắn mạo phạm Hiểu Nga…”

Phạm Sùng Ân vỗ vào tay phu nhân, trăm mối ngổn ngang, khẽ thở dài trong lòng.

Ngày hôm sau, dưới ánh mắt lưu luyến không nỡ của phu nhân, từ sáng sớm Phạm lão Tướng quân đã lên đường đi đến Thiều quan. Liễu Mộc Vũ cũng đã thu dọn hành lý, giao lại công việc của mình cho đồng nghiệp, chỉ còn chờ Sài đại phu pha chế thuốc xong sẽ đi Thiều quan cùng mẫu thân chờ sinh.

Thấy lão Tướng quân đã rời khỏi Quận vương phủ, Phạm Viêm Bá giống như con cháu nhà khỉ thoát khỏi gông xiềng, thu dọn một vài đồ đạc vật dụng bên người, kích động dọn đến tiểu viện của Liễu Mộc Vũ.

Từ sau khi xảy ra chuyện ở ao sen, Phạm Viêm Bá đã dọn ra khỏi Thúc Vân trai để về phòng mình, sai người tìm ra tên người hầu đã dụ Liễu Mộc Vũ vào nội phủ, đánh bốn mươi gậy, đánh đến nỗi gãy chân rồi ném ra ngoài vương phủ, thậm chí còn tìm một cái cớ tát cho Lãm Thúy năm cái… Phạm Viêm Bá không hề kiêng kỵ làm chỗ dựa thị uy cho Liễu Mộc Vũ, chính là muốn không ai không biết, Quận vương đang rất sủng ái Liễu Tham nghị, nếu ai còn dám giúp trắc Vương phi mà vô lễ với Liễu Tham nghị, cứ chờ bị lột da tróc thịt đuổi ra khỏi vương phủ đi!

Quẳng hết các loại công việc giấy tờ mà Liễu Mộc Vũ đưa cho hắn xem, Phạm Viêm Bá ôm cả thân mình non mềm trắng nõn của Liễu Mộc Vũ mà lằng nhằng suốt một buổi chiều, ôn nhu thong thả mà triền miên trong tình ái, để dục vọng được tháo gỡ. Phạm Viêm Bá thoải mái tựa vào đầu giường, Liễu Mộc Vũ không còn chút sức lực vẫn còn run nhẹ nằm trong lòng Phạm Viêm Bá.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã về tây, ánh trời chiều đỏ au xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, có lò sưởi cháy rực, cái lạnh khó có thể tràn khắp phòng. Làn da Liễu Mộc Vũ được bao phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, sau khi những nóng bỏng tình ái qua đi, mồ hôi mang theo cái ấm áp của thân thể. Do thai nhi càng lúc càng lớn, Liễu Mộc Vũ càng ngày càng dễ buồn ngủ, liền rúc trong lòng Phạm Viêm Bá tìm một vị trí thoải mái, bắt đầu đi vào giấc ngủ.

Hiếm khi thấy Liễu Mộc Vũ ngoan ngoãn dịu dàng ngủ trong lòng mình như thế, lười biếng giống hệt như một con mèo nằm phơi bụng dưới ánh nắng mặt trời, Phạm Viêm Bá gần như say đắm mà vuốt nhẹ phần tóc mai thấm đầy mồ hôi của Liễu Mộc Vũ, để cho khuôn mặt xinh đẹp của cậu dán vào trong ngực mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai trần trụi của Liễu Mộc Vũ, làn da nhẵn nhụi kia như muốn hút chặt lấy đầu ngón tay, càng thêm câu dẫn tâm trí Phạm Viêm Bá.

Ngón tay chuyển dời đến hậu huyệt của Liễu Mộc Vũ vẫn đang nở rộ vì vừa tiếp nhận nam vật của mình, đầu ngón tay khẽ ấn vào, vậy mà huyệt động kia đã đóng lại như ban đầu. Cảm nhận được sự quấy rầy từ Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ thấy không thoải mái liền xoay người tránh né, tiếp tục chợp mắt.

Vươn tay kéo ngăn kéo ở đầu giường, phát hiện thuốc mỡ để trong đây đã dùng hết rồi, Phạm Viêm Bá rất khó chịu, nhỏ giọng trách móc: “Hạ nhân bây giờ thật sự không biết cách làm việc! Mấy thứ thuốc mỡ bôi trơn thấy hết cũng không mua thêm, tiền công đều uổng phí hết sao?”

Liễu Mộc Vũ bị hắn làm ồn nên tỉnh, ngước mắt nhìn ngăn kéo, nói khẽ: “Là ta bảo họ không cần mua, hai ngày nữa sẽ đi Thiều quan, mua nhiều quá cũng vô dụng…”


“Thiều quan? Ngươi thực sự muốn đi?” Phạm Viêm Bá bốc hỏa trong lòng, lúc đó đồng ý để Liễu Mộc Vũ đi Thiều quan một năm chỉ là vì để cậu bằng lòng vào phủ, căn bản không hề coi đó là thật, luôn nghĩ rằng dây dưa lâu ngày cùng Liễu Mộc Vũ, dạy dỗ cho thân thể yêu tinh đó không thể rời khỏi mình, tất nhiên sẽ không còn ý nghĩ rời đi trong đầu, nhưng không ngờ hóa ra chỉ có một mình hắn nghĩ vậy, người ta chẳng những không hề ỷ lại vào mình, ngược lại còn đã tính toán xong xuôi ngày rời đi!

“Ngươi đi rồi, gia phải làm sao bây giờ?” Phạm Viêm Bá chán nản kêu lên, y như đứa trẻ con không có đường để ăn liền tức giận không thôi, vòng tay cường tráng ôm chặt vai Liễu Mộc Vũ, bá đạo ra lệnh: “Không được đi! Không có ngươi gia không ngủ được!”

“Chuyện bên kia… bao giờ xong ta sẽ về… Gia, không phải chúng ta đã nói từ trước rồi sao?” Liễu Mộc Vũ có chút bất đắc dĩ, có đôi khi thực sự cảm thấy Phạm Viêm Bá chính là một đứa trẻ được nuông chiều đến mức hư hỏng, luôn dùng những mánh khóe ấu trĩ như ép buộc, ồn ào để đạt được mục đích.

“Không được! Chuyện này không thương lượng gì hết! Tóm lại ngươi không được đi!”

“Quận vương! Để ta đi Thiều quan xây từ đường tế tổ, đó là chuyện ngươi đã đáp ứng để ta vào vương phủ, Quận vương không thể nói mà không giữ lời!” Nhìn Phạm Viêm Bá nghiến răng nghiến lợi không chịu buông tay, trong lòng Liễu Mộc Vũ cũng nôn nóng, chỉ còn hai ngày nữa là đi Thiều quan, sao vẫn còn ầm ĩ chuyện này? Bụng ngày một to ra, tuy rằng mặc quần áo mùa đông rất dày, không để lộ vòng eo, nhưng cũng chỉ giấu được người khác, làm sao có thể giấu được Phạm Viêm Bá vốn dĩ ngày nào mình cũng phải trần trụi trước mặt hắn? Hiện tại cũng chỉ tạm thời nói rằng do béo ra, nhưng thêm nửa tháng nữa bụng sẽ ngày càng tròn. Đến lúc đó chẳng lẽ bắt cậu nói thật với Phạm Viêm Bá, trong bụng ta có con của ngươi?

Nếu thật sự để Phạm Viêm Bá biết mình mang thai con của hắn, dựa vào tính tình bá đạo thô lỗ của hắn, nhất định sẽ bất chấp tất cả để đưa mình vào hậu phủ, trực tiếp bái đường thành thân, chuyện gièm pha nam nhân biết sinh con còn không truyền khắp cho cả thiên hạ cùng biết sao?

Lúc này Liễu Mộc Vũ thực sự tức giận, cũng không quan tâm thân mình còn đau nhức, đột nhiên đẩy Phạm Viêm Bá ra, ngồi dậy nói nghiêm túc: “Quận vương, nếu ngài thực sự không để ta đi, ta sẽ từ chức Tham nghị ngay lập tức, cũng viết thư nhờ lão Tướng quân phân xử. Ta không tin ngươi không tín nghĩa, lão Tướng quân cũng không tín nghĩa.”

“Liễu Nhi… Tiểu Liễu Nhi, không phải vì gia lo lắng sao… Ngươi đi chuyến này, trời cao Hoàng đế xa, nếu ngươi thích người khác, gia phải làm sao bây giờ?” Dáng vẻ kiêu ngạo của Phạm Viêm Bá nhất thời giảm mất ba phần, mỗi lần Liễu Mộc Vũ gọi mình là Quận vương, thực sự rất khó thở, thế nhưng phải để bảo bối này đến một nơi mà mình không thấy được, còn là những một năm, sao hắn có thể yên tâm? “Hoặc là, có người bắt nạt ngươi thì sao? Trên đời này quan to quý tộc nhiều như thế, cũng đâu phải ai cũng thấu tình đạt lý như ta. Nếu ngươi lại gặp phải một tên lưu manh vô lại giống Khánh Đạt Niên, ép buộc ngươi…”

Mấy ngón tay thon dài che cái miệng đang lải nhải của Phạm Viêm Bá lại, Liễu Mộc Vũ dở khóc dở cười vì lời nói của hắn. Nếu nói về tên lưu manh vô lại đứng đầu thiên hạ, e là chẳng có ai so được với Phạm đại Quận vương trước mắt đây, trong cái đầu lưu manh của hắn, dường như người trong thiên hạ đều là đám đại thiếu gia vô công rồi nghề, sở thích duy nhất thường ngày chính là mang theo mấy tên cẩu nô tài đi đùa giỡn tiểu mỹ nhân trên đường vậy.

“Không phải Khánh Đạt Niên đã bị ngươi trừng phạt rồi sao? Chuyện lần đó ầm ĩ người nào cũng biết, ai còn dám có tâm tư với ta? Huống chi lão Tướng quân đã khởi hành đi Thiều quan trước để chuẩn bị, có phụ thân ngươi ở đó, ngươi còn lo lắng sao?” Nghe ra được trong lời nói của Phạm Viêm Bá thực sự lo lắng cho mình, trong lòng Liễu Mộc Vũ cũng có chút ngọt ngào, trở mình nằm sấp lên người Phạm Viêm Bá, hai tay nâng khuôn mặt tuấn tú của Phạm Viêm Bá lên, hôn bên miệng hắn một cái: “Lại nói, quen nhau lâu như vậy, tâm ý của ta với ngươi, ngươi còn không hiểu sao? Nếu ta có tâm tư khác, hoặc là đứng núi này trông núi nọ, bây giờ sao có thể cam nguyện vào phủ cùng ngươi để làm loại chuyện xấu hổ này?”

Tiểu nhân nhi tuyệt đẹp như tiên tử kia nằm nhoài vào ngực mình trong bộ dáng trần trụi, còn cười ôn nhu, còn hôn mình, Phạm Viêm Bá như bị người ta trút cho loại rượu ủ đã trăm năm, cả tim cũng say theo: “Tâm ý của ngươi… chỉ bằng mấy cái hôn, sao gia có thể hiểu được?”

Liễu Mộc Vũ lập tức đỏ mặt, nhẫn nhịn xấu hổ, ngón tay xinh đẹp lần xuống dưới bụng, cầm vật lớn bắt đầu ngẩng cao của Phạm Viêm Bá, ôn nhu vuốt ve lên xuống, liếc nhìn Phạm Viêm Bá, hoàn toàn lộ ra vẻ mị hoặc sẵn có: “Vậy… ca ca tốt muốn thế nào mới hiểu được tâm ý của Mộc Vũ?”

Cổ họng của Phạm Viêm Bá chuyển động khó khăn, nuốt nước bọt, bàn tay lướt qua đường cong duyên dáng của xương quai xanh trước mặt, ôm trọn một bên ngực của Liễu Mộc Vũ: “Có lẽ chúng ta… có thể… khơi thông nhiều hơn? Cái này… phải xem Liễu Nhi… có bao nhiêu thành ý…”

Cười đầy yêu mị, Liễu Mộc Vũ tách hai chân ra, ngồi hẳn lên người Phạm Viêm Bá, mở phần thịt môi đầy đặn bên dưới ra, dùng hoa huy*t ướt sũng ôm lấy quy đầu to tròn của Phạm Viêm Bá, chậm rãi ngồi xuống, cố áp chế những ngượng ngùng và đau xót vì bị căng ra, nũng nịu hỏi: “Ca ca tốt, đã cảm nhận được thành ý của Mộc Vũ chưa?”

Phạm Viêm Bá bị Liễu Mộc Vũ làm cho say đắm đến nỗi thần hồn điên đảo, nơi chết người được tiểu huyệt nhi vừa ướt vừa mềm ôm lấy, nhưng chỉ là lướt qua, chưa đi sâu vào. Muốn lấy lại sự chủ động, đè yêu tinh trên người xuống để thao cho đã, nhưng không nỡ bỏ qua vẻ mị hoặc chủ động khó lúc có được của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá như một con mãnh thú bị giam giữ, nôn nóng kích động đến nỗi thở cũng không xong: “Thành ý… phải… sâu hơn một chút… sâu hơn…”

Hạ thân bị căng ra, cảm giác đau xót trải khắp toàn thân, cuối cùng cánh tay cũng không chống được sức nặng của cả cơ thể, Liễu Mộc Vũ chỉ có thể nhoài vào người Phạm Viêm Bá, dồn hết sức lực của mình vào eo, ép buộc mình thả lỏng nơi mềm mại đó ra, cố gắng nuốt nam vật với kích thước khác hẳn người thường vào… Cùng với sự vào sâu dần dần của côn th*t, rốt cuộc Liễu Mộc Vũ cũng ngồi hẳn xuống hông Phạm Viêm Bá, hạ thân bị căng ra hết cỡ, giọng nói Liễu Mộc Vũ có chút run rẩy: “Gia… Gia… Đầy quá…”

Thân thể tuyệt đẹp kia cứ như vậy mà ngậm lấy vật lớn của mình, phô ra mị thái mặc quân thưởng thức nằm trong ngực mình, dù Phạm Viêm Bá quen nhìn phong nguyệt, đáy lòng cũng hoàn toàn mất đi sự trấn tĩnh: “Liễu Nhi… Cục cưng của gia…”

Ôm chặt thân mình trắng noãn non mềm, Phạm Viêm Bá ngậm lấy đôi môi như đóa hoa của Liễu Mộc Vũ, luồn đầu lưỡi vào trong để liếm láp: “Ngươi chính là mẫu cẩu tinh biết dùng yêu thuật! Chỉ biết mê đắm tâm trí Phạm đại gia của ngươi!”

Chịu đựng cảm giác đau nhức vì thân thể bị mở ra, huyệt nhi của Liễu Mộc Vũ bắt đầu nóng lên do động tình, một dòng d*m thủy tuôn ra từ trong cơ thể, làm cho nơi dính chặt vào nhau của hai người ướt đẫm: “Gia… Chủ nhân tốt, đời này, Mộc Vũ chỉ làm yêu tinh của một mình ngài… Trong trái tim, trong thân thể đều chỉ có ngài… Sẽ chỉ mở chân để một mình ngài thao… Dù có đi xa, cũng sẽ thủ thân cho gia, ngài phải tin ta!”

“Ta tin! Đương nhiên ta tin!” Không thèm quan tâm đến bất cứ cái gì, Phạm Viêm Bá giữ chặt thắt lưng Liễu Mộc Vũ, bắt đầu va chạm thật mạnh. Liễu Mộc Vũ bị những cái đâm sâu làm cho chỉ biết rên lớn. “Mẫu cẩu tinh, phải ngoan ngoãn! Gia chỉ cho ngươi đi nhiều nhất nửa năm… Nửa năm sau, phải trở về hầu hạ ta! Nghe rõ chưa?”

“Nghe… Nghe rồi, gia… Mẫu cẩu sẽ dùng phía trước… hầu hạ… Ngài, ngài ôn nhu một chút…”

“Biết rồi, yêu tinh lẳng lơ của gia… Nhất định gia sẽ đối đãi thật tốt với ngươi!”

Trong tiểu viện thanh lãnh truyền ra những tiếng ngâm nga rên rỉ làm người ta nóng bừng hai tai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.