Đọc truyện Diễm Thê Hệ Liệt – Chương 21Quyển 2 –
Phạm Viêm Bá tức giận đầy người bế Liễu Mộc Vũ về vương phủ, đến thẳng phòng chính của mình. Thấy Quận vương nhà mình vội vàng chạy ra khỏi phủ, sau đó lại đùng đùng nổi giận bế một người được bọc kín về phòng ngủ, các thị phó tỳ nữ trong phủ vừa kinh ngạc vừa tò mò tụ họp nhau lại bàn luận không ngừng.
Vào phòng, rốt cuộc Phạm Viêm Bá cũng không nhịn được tiếp, gầm lên: “Yêu tinh lẳng lơ nhà ngươi, cả ngày không cố gắng hồi tâm thủ thân cho Phạm gia gia của ngươi, vậy mà còn dám lang thang đến nam quán! Ngươi thật sự muốn ta tức chết hả!”
Trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh Liễu Mộc Vũ và Khánh Đạt Niên dây dưa trên giường, Phạm Viêm Bá căm tức giơ tay lên, sau cùng lại đập mạnh vào đùi mình.
Liễu Mộc Vũ đã say đến mức mơ mơ màng màng, cứ nhúc nhích như con sâu trong ngực Phạm Viêm Bá, bờ ngực dày rộng này khiến cậu cảm thấy mình được an toàn, hương vị cũng quen thuộc như thế…
“Viêm… Viêm… Ta rất nhớ ngươi… Sờ ta đi, Viêm…” Chất cồn làm cho tình dục nóng cháy trong Liễu Mộc Vũ thêm tràn đầy, chỉ muốn Phạm Viêm Bá thao mình thật mạnh, muốn cái kim thương thô to kia đâm thủng thân thể khép chặt của mình! Cảm giác bị một người khác hôn vừa nãy vẫn còn đọng lại trên làn da, khiến Liễu Mộc Vũ bực dọc, hiện tại cậu chỉ muốn để Phạm Viêm Bá ôn nhu âu yếm mình. Buông thả bản thân, để khoái cảm cao trào đã lâu chưa trải qua kia gột rửa sạch sẽ những khó chịu trong người!
“Buông ra! Ta không phải tên gian phu họ Khánh của ngươi!” Trong lòng Phạm Viêm Bá vẫn tức giận, nhưng ngón tay đã không còn nghe sai bảo mà cởi áo khoác của Liễu Mộc Vũ, bên dưới lớp y phục bị xé rác là da thịt trắng mềm.
Cảm nhận được sự tức giận khôn cùng cũng như tình dục mơ hồ của Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ mê say muốn quấn chặt lấy người bên trên, hai cánh tay trắng nõn ôm cổ Phạm Viêm Bá, đôi môi hồng phấn như đóa hoa lướt qua mặt Phạm Viêm Bá, hôn vào một bên tai: “Ca ca tốt, chủ nhân tốt… Ta nhớ ngươi lắm… Thân mình trống không khó chịu lắm… Xin ngươi thương ta, mau thao ta đi…”
Tuy rằng đã nhiều ngày có vô số nam nữ qua tay, nhưng không có một ai có thể làm Phạm Viêm Bá phát tiết hoàn toàn. Thân thể dục cầu bất mãn luôn khát vọng được an ủi từ huyệt nhi phù hợp nhất, lời cầu xin của Liễu Mộc Vũ hệt như châm ngòi pháo nổ, Phạm Viêm Bá chỉ biết cam chịu mà đập mạnh tay xuống giường: “Yêu tinh! Yêu tinh! Ngươi chính là yêu tinh ông trời phái tới kiềm hãm ta!”
Chỉ hai, ba động tác đã lột sạch y phục của mình và Liễu Mộc Vũ, mở hai chân thon dài trắng nõn của Liễu Mộc Vũ ra, nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp giữa hai chân đã xa cách từ lâu. Hai mảnh thịt môi đầy đặn đã hơi ướt vì dính d*m thủy, trong tầng nước đó, xuân nha nam tính rụt rè đứng thẳng, run rẩy khát cầu được âu yếm.
“Viêm… Hôn nó… Liếm ta, ta muốn…” Liễu Mộc Vũ khó chịu vặn vẹo trên giường, khát cầu mà mở hai chân thêm rộng hơn, cũng không ngừng nâng eo len, đưa âm hộ ướt đẫm đến gần Phạm Viêm Bá, trong vô thức đã lộ ra mỹ cảm dụ dỗ người khác đến gian dâm.
Móng tay cạo nhẹ chà nhẹ khe thịt hở vừa nóng vừa ướt, Phạm Viêm Bá thở hổn hển, liếm môi: “Gia còn chưa chạm vào ngươi, sao ngươi đã ướt thế này… Mẫu cẩu tinh dâm đãng nhà ngươi, có phải vừa rồi động tình với tên họ Khánh không?”
“Không có! Không có!” Liễu Mộc Vũ bị tình dục kích thích đến nỗi ánh lệ trong mắt càng nhiều hơn, ra sức lắc đầu, không còn biết liêm sỉ gì nữa mà vươn hai tay đến nơi giữa hai chân, vạch âm thần đầy đặn ra thật rộng: “Nơi này chỉ có ngươi… Ca ca tốt, liếm huyệt giúp mẫu cẩu đi… Bên trong huyệt nhi ngứa lắm… Ta muốn…”
Chưa từng thấy Liễu Mộc Vũ chủ động cầu hoan như thế, Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy mình hưng phấn sắp nổ tung đến nơi, bao nhiêu những oán giận buồn bực đều quẳng hết lên chín tầng mây, gào lên một tiếng rồi bổ nhào đến, dùng hai tay dang rộng đùi Liễu Mộc Vũ ra, ngậm xuân nha đang đứng thẳng của Liễu Mộc Vũ vào miệng, lưỡi ra sức liếm láp lấy lòng.
“A… Bầu trời của ta… Ca ca… Ca ca tốt, ngươi liếm ta thích chết mất… Thật thoải mái… Huyệt nhi phía trước cũng rất muốn ca ca liếm…” Liễu Mộc Vũ kêu dâm không thôi, d*m thủy dưới hạ thân càng lúc càng chảy nhiều, lướt qua kẽ mông chảy xuống, chỉ chốc lát sau trên giường đã ướt một mảng.
Mỹ vị của d*m thủy nhung nhớ hơn một tháng đang ở ngay trước mắt, Phạm Viêm Bá có thể lãng phí sao? Nhả xuân nha dần sưng lên ra, há miệng ngậm nữ huyệt nhỏ xinh của Liễu Mộc Vũ, đầu lưỡi ra sức quét qua huyệt khẩu, thỉnh thoảng còn chui vào trong huyệt nhi khuấy đảo một hồi, khiến cho eo Liễu Mộc Vũ run lên không ngừng, đôi mông hấp dẫn cũng hưng phấn nảy lên.
Liễu Mộc Vũ bị dục vọng như sóng lớn làm cho chốc lại như đẩy lên đỉnh núi, chốc lại như ngã xuống đáy cốc, hai mắt hoảng loạn không tìm thấy tiêu điểm, hai tay chỉ muốn nắm lấy thứ gì đó vững chắc, để ổn định đầu óc choáng váng mơ hồ, nhưng ngón tay vừa mới rời khỏi âm thần ướt dính, Phạm Viêm Bá lập tức dừng động tác ở miệng: “Mẫu cẩu lẳng lơ, vạch rộng âm hộ của ngươi ra cho gia, nếu ngươi dám bỏ tay ra, gia không hầu hạ ngươi nữa!”
“Không… Đừng bỏ ta lại…” Liễu Mộc Vũ giàn giụa nước mắt, ngón tay dính đầy d*m thủy lại phải quay về nơi giữa hai chân, tách âm thịt ra thật rộng: “Gia, liếm ta… Ngàn vạn lần đừng bỏ mặc ta…”
“Đồ lẳng lơ chuyên câu dẫn người khác!” Phạm Viêm Bá mắng trong lòng, nhưng đầu lưỡi càng thêm ra sức liếm láp nữ hoa mẫn cảm của Liễu Mộc Vũ. Lại thêm một dòng d*m thủy trào ra, Phạm Viêm Bá cười dâm đãng nói: “Mẫu cẩu lẳng lơ, gia muốn thao huyệt của ngươi… Ngươi muốn gia thao huyệt trước hay sau?”
Nước mắt nước mắt chảy khắp mặt, trong đầu óc váng vất vì say rượu của Liễu Mộc Vũ vẫn tiềm ẩn một chút cố chấp… Đứa bé, lần này tuyệt đối không thể làm đứa bé bị thương…
“Ở sau… Chủ nhân, thao thí nhi của mẫu cẩu…” Nói xong lời này, Liễu Mộc Vũ say rượu cũng không nhịn được mà đỏ mặt, bất chấp tất cả, hai tay che mặt, nức nở lên: “Ta… Ta rất dâm đãng… rất… rất không biết xấu hổ…”
Phạm Viêm Bá nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Liễu Mộc Vũ lên, hôn đi hôn lại nhiều lần, hận không thể cứ như vậy mà ngậm Liễu Mộc Vũ vào trong miệng, không bao giờ nhả ra nữa: “Bảo bối của ta, gia thích dáng vẻ dâm đãng của ngươi, ngươi xinh đẹp đến nỗi côn th*t của gia cũng phát đau… Gia rất muốn cưỡng gian ngươi ngay… nhưng lại sợ làm hỏng ngươi…”
Lấy thuốc bôi trơn ở đầu giường, thấm đầy hai ngón tay, vươn đến đôi mông quyến rũ của Liễu Mộc Vũ: “Mẫu cẩu ngoan, mở rộng chân ra, ta làm thí nhi của ngươi trơn mềm trước, sau đó sẽ thao ngươi thật đã…”
“A… Thật thích quá…” Lỗ thủng hư không đã lâu, rốt cuộc cũng có một vật ấm áp cắm ngược vào trong, trong đầu óc váng vất của Liễu Mộc Vũ hiện lên cảm giác thỏa mãn ngọt ngào, theo bản năng mà mở hai chân rộng thêm ra, nâng thắt lưng lên đến gần vật thể xâm nhập mình rồi nhẹ nhàng đong đưa, lộ ra mị thái yêu hoan đầy dâm mỹ.
“Yêu tinh lẳng lơ nhà ngươi, quả nhiên thân mình không thể thiếu nam nhân, mới lạnh lùng với ngươi vài ngày đã dâm đãng thành thế này… Nếu phải thật sự để ngươi ở ngoài, lâu ngày không biết ngươi sẽ cho gia đội bao nhiêu nón xanh đây?” Phạm Viêm Bá mắng ngoài miệng, nhưng trong lòng lại thích đến mức run rẩy cả người, bất chấp chưa căng rộng cẩn thận, bôi một lớp thuốc mỡ thật dày lên kim thương sưng đỏ của mình, tách hai mông trắng noãn của Liễu Mộc Vũ ra, ấn đầu nấm thô to vào trong thí nhi vẫn rất chặt của Liễu Mộc Vũ.
“Ưm… Đau…” Thí nhi rất ít khi tiếp nhận vật lạ bị đầu nấm thô to căng mạnh ra, Liễu Mộc Vũ đau đến nỗi cứng còng cả người, đẩy Phạm Viêm Bá tới gần, cự tuyệt như vậy khiến Phạm Viêm Bá bất mãn.
“Mẫu cẩu tinh, đau cũng phải chịu đựng cho gia! Nếu ngươi còn dám trốn, ngươi có tin không… có tin không… gia không bao giờ thao ngươi nữa!” Phạm Viêm Bá vốn định nói “Còn trốn sẽ thao chết ngươi”, thế nhưng trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh cả người Liễu Mộc Vũ đầy máu, thật sự vẫn khiến hắn sợ hãi, lời nói đến bên miệng liền thay đổi.
“Gia… Đừng đi…” Liễu Mộc Vũ say rượu, nước mắt mơ hồ. Dựa vào men say, Liễu Mộc Vũ chỉ nghĩ mình gặp Phạm Viêm Bá trong mộng, hoàn toàn phóng thích những nhớ nhung trong lòng, ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy giữ chặt cổ tay Phạm Viêm Bá. “Gia… Ta chịu được, ta có thể chịu được… Ngươi đừng bỏ ta…”
Kim thương đã lâu chưa giải quyết, sớm đã sưng lên đau đớn, hiện tại nghe thấy lời cầu xin rõ ràng của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá làm sao còn có thể chịu được? Bất chấp Liễu Mộc Vũ có tiếp nhận được không, giữ chặt thắt lưng Liễu Mộc Vũ, vừa từ tốn vừa kiên định đẩy mạnh vào trong mông Liễu Mộc Vũ.
Tuy rằng Liễu Mộc Vũ đã rất cố gắng thả lỏng thân thể, tiếc rằng kim thương của Phạm Viêm Bá thực sự lớn quá, xâm chiếm cường thế như vậy, giống như muốn mổ bụng xé ruột, Liễu Mộc Vũ đau đến nỗi cứng người, các đốt ngón tay trắng bệch vì nắm chặt, ra sức túm lấy tấm chăn bên dưới, hai đùi vẫn cứng ngắc dang ra thật lớn để thừa nhận thống khổ bị khuếch trương nghịch hướng, không dám tránh né Phạm Viêm Bá mở rộng thô bạo.
“Mẫu cẩu ngoan… kiên trì chút nữa… Chờ kim thương của gia vào hết, ngươi sẽ không khó chịu nữa…” Cảm nhận được lối vào của Liễu Mộc Vũ ngang bướng chống cự, Phạm Viêm Bá cũng bị trói buộc đến nỗi chảy mồ hôi đầy đầu, biết lúc này không thể bỏ dở giữa chừng, chỉ có thể cắn răng cố đi vào trong. Cho đến khi xương hông của mình đã đến sát mông Liễu Mộc Vũ, đầu nấm thô to cũng chạm vào được nơi nhô lên trong Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá mới thu khí lực lại, nằm úp sấp lên người Liễu Mộc Vũ thở hổn hển.
Mông bị một cái chày lớn vừa thô vừa nóng nhồi vào, thân mình Liễu Mộc Vũ có một chút khó chịu không thể nói rõ. Cảm giác mâu thuẫn vừa muốn vùng vẫy thoát khỏi nó, lại càng muốn nó tiến vào thô bạo hơn đang giao chiến trong cơ thể Liễu Mộc Vũ: “Gia… Gia, cứu ta… Khó chịu quá… Thân mình khó chịu lắm…”
“Bảo bối lẳng lơ của gia, gia lập tức cứu ngươi…” Phạm Viêm Bá dùng cả lưỡi và tay, vừa hôn vừa vuốt khắp người Liễu Mộc Vũ, có lúc ngẫu nhiên sẽ nhẹ nhàng lắc lư phần eo, làm Liễu Mộc Vũ mau chóng quen với thứ thô to của mình, ngoan ngoãn tiếp nhận đợt chinh phạt chiếm đoạt như sóng lớn của mình.
Dục vọng là một con quái thú, thôn tính cả lí trí và sự tỉnh táo của tinh thần. Trong đau đớn và áp bức nhục nhã, dục vọng trong thân thể Liễu Mộc Vũ bùng lên như ngọn lửa hừng hực, đốt cháy hết những tâm tư thống khổ ngăn cản hai người giao triền, dường như thân thể Liễu Mộc Vũ sinh ra là để Phạm Viêm Bá thao, căn bản không cần Liễu Mộc Vũ có suy nghĩ chống cự nào, dựa vào bản năng mà thân thể cũng đã có quyết định. Cho dù Phạm Viêm Bá mang đến cho cậu là đau đớn hay sung sướng, lúc này Liễu Mộc Vũ chỉ muốn có được nhiều hơn.
“Gia… Viêm ca ca… Động đi… Xin ngươi thao ta…” Hai mắt Liễu Mộc Vũ mờ đi, lời cầu xin trong lúc vô ý thức đã khiến Phạm Viêm Bá bị kích thích vô hạn, vậy mà trên khuôn mặt lại chỉ mang vẻ đơn thuần vô tội, làm cho người ta chỉ muốn làm nhục cậu cho thật đã!
Vốn dĩ hôm nay Phạm Viêm Bá đang uống rượu giải sầu trong vương phủ. Đột nhiên nhìn thấy tiểu tư của Tiêu Tương uyển cầm kim bài của mình, muốn mình mau chóng đến Tiêu Tương uyển, Phạm Viêm Bá biết Liễu Mộc Vũ đã xảy ra chuyện. Vừa bước vào cửa đã thấy Liễu Mộc Vũ và Khánh Đạt Niên dây dưa cùng nhau, Phạm Viêm Bá trào dâng một nỗi tức giận bắt gian tại trận, không ngờ cảm giác của đố phu lại chua xót đến thế, đang định thỏa sức phát tiết bực bội một hồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng bất an của Liễu Mộc Vũ, bao nhiêu ghen tuông đều bị đau lòng lấn át cả, chỉ muốn được vuốt ve khắp thân mình run rẩy của Liễu Mộc Vũ, để cậu không còn sợ hãi nữa.
Phạm Viêm Bá biết mình đã hoàn toàn xong rồi, hóa ra sợi dây nhân duyên trong truyền thuyết thực sự có tồn tại, hắn đã bị sợi dây hồng của Liễu Mộc Vũ quấn chặt từ đầu tới đuôi, không thể giãy giụa được nữa…
Hai bàn tay dùng một lực lớn để tách đôi mông thịt trắng nõn của Liễu Mộc Vũ ra, thắt lưng tinh tráng nhẹ nhàng chuyển động, đâm xuyên vào mật động đã ướt đến mức không tưởng tượng nổi, làm cho hai người đang giao triền ngâm nga một tiếng.
“A… Bầu trời của ta… Thích quá…” Trong đau đớn lại trào dâng những tê dại, khiến Liễu Mộc Vũ như được lên trời, tứ chi giãn ra, giao toàn bộ của mình cho đối phương, để mặc cho Phạm Viêm Bá đùa nghịch. “Ca ca tốt đừng có ngừng… Ta nhớ ngươi lắm…”
Nghe xong những lời này, Phạm Viêm Bá biết Liễu Mộc Vũ đã tiếp nhận được, hôn nhẹ lên đôi mắt đẹp đang rơi lệ của Liễu Mộc Vũ để trấn an: “Yêu tinh lẳng lơ, hôm nay nhất định gia sẽ thao cho ngươi thích không thôi! Ngươi không được phép ngừng kêu!”
Bắt đầu rút thứ thô to ra rồi lại đâm thẳng vào, hai người giống như hai lữ nhân đói khát cuối cùng cũng tới được ốc đảo, điên cuồng mà hưởng thụ những ngọt ngào của nhau, hôn môi, dây dưa, vuốt ve… Mỗi một lần đi vào là một lần chiếm đoạt tận nơi sâu nhất, mỗi một lần rút ra lại mang theo chút d*m thủy ở ruột non. Hai người quên hết tất thảy quanh mình, suốt cả đêm đều mê đắm trong hoan lạc tình ái.
“Mẫu cẩu ngoan, nói, bây giờ ai đang thao ngươi?” Phạm Viêm Bá đã chịu đựng gần đến cực hạn, lại chen thêm một ngón tay vào, lần này nhất định hắn phải làm cho cả thân thể và tâm linh Liễu Mộc Vũ không thể rời khỏi hắn!
“Chủ nhân… Là chủ nhân thao mẫu cẩu…” Liễu Mộc Vũ khóc đến mức thê mỹ, tóc đầy mồ hôi dính chặt vào trán, trên mặt là vẻ đỏ ửng vì say rượu. “Chủ nhân, nơi đó hỏng mất… Đừng căng ra nữa… Đau quá…”
“Mẫu cẩu tinh, ngươi còn dám trốn chủ nhân, chạy đi câu dẫn nam nhân khác không?” Nhớ lại hình ảnh lúc trước Khánh Đạt Niên dùng cả người trần truồng của để đè lên Liễu Mộc Vũ quần áo lộn xộn, Phạm Viêm Bá vẫn tức giận không thôi. “Cái động của ngươi cả trước cả sau cả trên cả dưới, đều là của Phạm gia gia này. Nếu ngươi còn dám chạy lung tung một mình, gia sẽ trói ngươi trên giường, để ngươi không thể đi đâu hết!”
“Không… Không dám… Mẫu cẩu không dám nữa…” Con sóng kích tình cứ liên tục ập vào thân thể Liễu Mộc Vũ. Cứ bị ép buộc như vậy, bị thao như vậy, khóc lóc như vậy, Liễu Mộc Vũ lúc thì ngất đi vì quá hưng phấn, khi thì tỉnh lại vì bị Phạm Viêm Bá thao thô bạo; cứ bị Phạm Viêm Bá áp chế trên giường như vậy, hoàn toàn để hắn phát tiết những ham muốn ác bá lưu manh trong nhiều ngày qua.
Thấy Liễu Mộc Vũ mở rộng thân thể mặc cho mình ra vào mà không thể phản kháng, rốt cuộc Phạm Viêm Bá cũng ra dòng dịch trắng thứ ba trong tối nay. Những điên cuồng qua đi, Phạm Viêm Bá vội vàng kiểm tra thân mình Liễu Mộc Vũ, thấy cả trong cả ngoài không bị chảy máu mới thở nhẹ một hơi. Còn Liễu Mộc Vũ đã mê man từ lâu, giữa đôi mi mang vẻ sầu oán trong mấy ngày, ngược lại đã giãn ra thoải mái, khuôn mặt cũng hồng nhuận hơn nhiều.
Phạm Trạch đứng ngoài cửa gõ cửa đúng lúc, lên tiếng: “Quận vương, lão gia mời ngài qua đó…”
Phạm Viêm Bá khoác áo đứng dậy, việc gì phải tới có trốn cũng không xong. Quay người nhìn Liễu Mộc Vũ ngủ say đầy yêu thương, ôn nhu kéo lại chăn cho cậu, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng.
Nhìn thấy phụ thân, Phạm Viêm Bá quỳ xuống đất ‘Rầm!’ một cái: “Cha… Không có Liễu Mộc Vũ, con không sống nổi… Xin cha thành toàn!”
Nhìn Phạm Viêm Bá quỳ gối bên chân, tâm tư của Phạm Sùng Ân rất phức tạp, rốt cuộc là nên để mẹ con Liễu thị rời đi, trải qua cuộc sống tự do tự tại, hay là làm theo tâm tư riêng của mình, giữ lại hậu duệ của Liễu gia đang mang thai kim tôn của mình… Nhất thời Phạm Sùng Ân không có chủ ý, một lúc sau, thở dài một tiếng: “Thôi… Nếu con thích nó thật lòng, cứ đón nó vào phủ để chăm sóc…”
“Cha!” Không ngờ phụ thân lại cho phép mình dễ dàng như thế, quả thực Phạm Viêm Bá có thể dùng từ kinh hỉ để nói lên tâm tình mình lúc này: “Cám ơn cha đã thành toàn! Con, con phải đi sắp xếp tiệc mừng, nhất định phải để Liễu Mộc Vũ nở mày nở mặt bước vào Phạm gia!”
“Mộc Vũ có thể vào phủ, nhưng con không thể cưới nó!” Thanh âm uy nghiêm của Phạm Sùng Ân truyền đến, khiến Phạm Viêm Bá há miệng, kinh ngạc không biết phải nói gì.
“Cha?”
Nhìn vẻ mặt lờ mờ không hiểu của nhi tử, Phạm Sùng Ân thở dài thật sâu… Thằng con ngốc này, thật sự không biết nên làm thế nào với nó mới được… Xem ra chỉ có thể nhờ vào người cha như ông truyền thụ chút ít thủ đoạn ngày xưa theo đuổi phu nhân…
“Thằng con ngốc, con cháu của Liễu gia là người mà con có thể cưới vào phủ làm thiếp à?” Phạm Sùng Ân ngồi xuống, nhấp ngụm trà. “Nếu muốn ôm mỹ nhân về, con phải làm thế này thế này thế này…”
Trăng trên trời đã lên rất cao, suốt cả đêm hai cha con Phạm gia không hề ra khỏi thư phòng, không một ai biết cả đêm họ nói những chuyện gì.
…
Sắc trời dần sáng, Liễu Mộc Vũ tỉnh lại từ cơn đau đầu vì say rượu, mỗi một nơi trên người đau đến nỗi như không còn là của mình, ngước mắt nhìn lên thấy bốn phía đều rất lạ lẫm, bức màn hoa lệ, chiếc giường mềm mại, hoa văn trên giường rất tinh xảo, không có gì không cho thấy vẻ hào hoa lộng lẫy đến mức xa hoa của chủ nhân.
Cuối cùng cũng nhớ lại những điều hoang đường sau khi say rượu, Liễu Mộc Vũ chán nản che mặt, mình lại lên giường cùng Phạm Viêm Bá… Hạ thể đáng xấu hổ đang đau đớn nói rõ tính sự tối qua kích cuồng bao nhiêu, mơ hồ nhớ lại mình còn chủ động câu dẫn Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ không nhịn được phải than vãn trong lòng, bi ai mà thừa nhận, thân thể dâm tiện này thực sự đã trúng độc của Phạm Viêm Bá, e là sau này không có ai thao ngược lại không thể an ổn.
“Tiểu Liễu Nhi, ngươi dậy sớm vậy?” Phạm Viêm Bá bưng một bát cháo gà còn nóng hổi, cẩn thận đi vào phòng như một tên ngốc. Phạm Viêm Bá luôn luôn được hầu hạ chả phải làm gì, đâu có động tay vào mấy việc bưng trà rót nước? Bưng được bát cháo gà này tới nơi, tay run run làm đổ ra ngoài gần một nửa, ngón tay cũng đỏ bừng. Có mấy lần chỉ muốn quăng bát đi, nhưng nhớ lại lúc trước phụ thân đã nói chỉ có làm vậy mới có thể khiến Liễu Nhi hồi tâm chuyển ý, Phạm Viêm Bá cắn răng nhịn đau, cuối cùng cũng bưng được bát cháo đến trước mặt Liễu Mộc Vũ.
“Tiểu Liễu Nhi, mau ăn, mau ăn… Hôm qua ngươi uống say như vậy, hôm nay không ăn gì dạ dày sẽ rất khó chịu.” Phạm Viêm Bá lấy lòng đến gần sát Liễu Mộc Vũ, múc một thìa cháo nóng vẫn còn tỏa nhiệt, đưa đến bên môi Liễu Mộc Vũ.
Nhìn mấy ngón tay đo đỏ của Phạm Viêm Bá, run rẩy cầm thìa, khóe mắt Liễu Mộc Vũ hơi cay, cắn đôi môi vẫn sưng đỏ, quay đầu đi: “Ta không ăn!”
Lúng túng đưa tay ra một lúc, Phạm Viêm Bá thấy Liễu Mộc Vũ quả thực không để ý đến mình, không thể làm gì khác hơn là hậm hực đặt bát xuống, bắt lấy bàn tay trắng nõn của Liễu Mộc Vũ: “Liễu Nhi, ta biết, đi theo ta là ủy khuất cho ngươi, nhưng thực sự gia không thể rời khỏi ngươi được, mong ngươi đừng tức giận với gia nữa, ngươi muốn thế nào gia cũng nghe theo ngươi, được không?”
“Ta… Ta…” Đôi môi ngập ngừng, khóe mắt Liễu Mộc Vũ càng cay hơn, từng lời của Phạm Viêm Bá đã làm mình rung động, nhưng hôm nay chính là ngày ly biệt, nghe xong thì có được lợi gì? “Nếu thân mình Quận vương thoải mái rồi, xin hãy đưa thảo dân về nhà…”
Thấy Liễu Mộc Vũ vẫn cố chấp muốn đi, Phạm Viêm Bá nôn nóng trong lòng như bị mèo cào, rốt cuộc cũng không thể giả bộ ôn hòa nữa, thô lỗ ôm chặt vai Liễu Mộc Vũ, kéo cậu vào trong ngực: “Không được! Không được! Ta không cho ngươi đi! Nếu ngươi đã vào cửa vương phủ rồi, đừng mong ra bên ngoài! Mộc Vũ, Mộc Vũ… Mong ngươi thương xót, coi như ngươi thương hại ta, ở lại đây, không được sao?”
Bờ ngực ôm ấp dày rộng, làm cho Liễu Mộc Vũ quyến luyến, cũng càng làm cậu bi thương. Hai tay không nhịn được mà nắm lấy vạt áo Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ giống như sụp đổ khóc lóc trong ngực Phạm Viêm Bá: “Tên ác bá xấu xa nhà ngươi, chỉ biết bắt nạt ta, còn quá đáng không hề nghĩ đến ta… Ở lại đây? Ngươi bảo ta có mặt mũi nào ở lại đây?”
Phạm Viêm Bá bị tiếng khóc của Liễu Mộc Vũ làm cho loạn hết cả lên, tay chân lóng ngóng mà vỗ nhẹ an ủi, đầu lưỡi cũng như bị thắt lại, nói chuyện khó khăn: “Liễu Nhi, Liễu Nhi, đừng khổ sở, gia chỉ muốn ngươi ở bên cạnh gia. Gia chỉ muốn vậy thôi, chứ không ép ngươi vào phủ. Chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo gia, nhất định gia sẽ cùng ngươi thật lâu thật lâu, sẽ không bao giờ làm bậy bừa bãi bên ngoài nữa, cũng sẽ chăm sóc bá mẫu thật tốt…”
Bốn chữ “thật lâu thật lâu” kia như một chiếc đinh sắt, cắm sâu vào phòng tuyến vốn đã sắp đổ trong tâm Liễu Mộc Vũ, liền nức nở ngước đôi mắt to, ngập nước như thỏ con nhìn Phạm Viêm Bá: “Ngươi… Thực sự ngươi không ép ta làm thiếp?”
“Thật chứ! Thật chứ!” Thấy bộ dáng vô cùng đáng thương của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá đau đến nỗi tim như thắt lại, vừa thấy thương lại vừa muốn tiếp tục bắt nạt cậu, để cậu khóc lóc thêm thảm hại hơn… Aizzz, cảm thụ mâu thuẫn như vậy tra tấn Phạm Viêm Bá, chỉ muốn giấu Liễu Mộc Vũ vào trong ngực, không bao giờ để người khác nhìn thấy nữa!
“Tiểu Liễu Nhi, ngươi yên tâm… Mọi chuyện sau này ta sẽ sắp xếp, nhất định sẽ không để ngươi và thanh danh Liễu gia chịu nhục!” Dùng ống tay áo của mình cẩn thận lau nước mắt cho Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá nói tiếp: “Liễu Nhi, tâm tư của ta đối với ngươi, ngươi cũng biết mà… Chẳng lẽ, ngươi không muốn tin ta một lần sao? Nếu sau này ta để ngươi phải chịu ủy khuất, không đối tốt với ngươi, ngươi rời đi cũng không muộn!”
Ở nơi không thể nói ra trong thân thể, lộ ra chút đau nhức và vui sướng, tình ái tràn đầy làm những khó chịu trong mấy ngày qua của Liễu Mộc Vũ tiêu tan hết sạch. Liễu Mộc Vũ biết cả thân thể đến tâm lý của mình đều rất ỷ lại vào Phạm Viêm Bá, nếu thực sự phải đến nơi quê người, không biết những thống khổ còn tra tấn mình suốt bao lâu. Nỗi niềm không nỡ trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, nếu có thể ở lại Phan Dương mà không mang danh nghĩa nam sủng, không làm hổ thẹn thanh danh của Liễu gia, sao Liễu Mộc Vũ có thể không nghĩ đến chuyện ở lại bên cạnh Phạm Viêm Bá được?
Mà điều hấp dẫn Liễu Mộc Vũ nhất, chính là bốn từ “thật lâu thật lâu” của Phạm Viêm Bá… Trong đầu tên hoa tâm vô lại này, chẳng lẽ thực sự có kiên định mãi cùng nhau?
“Ta đã nghĩ xong rồi, sau này sẽ sắp xếp cho ngươi một chức quan ở trong phủ, để ngươi có thể quang minh chính đại dọn đến đây ở, chính ngươi cũng sẽ có tiểu viện tử của mình, không có liên quan đến nội quyến, dù ở trước mặt những người trong phủ, ta cũng sẽ cẩn thận bảo toàn thanh danh của ngươi, không để ai biết quan hệ của hai chúng ta… Sau này ngươi là người có chức quan trong phủ, người ngoài sẽ không dám xem thường ngươi, ngươi ra vào vương phủ cũng hoàn toàn tự do, nếu nhớ bá mẫu, lúc nào ngươi cũng có thể về thăm…” Phạm Viêm Bá nói tỉ mỉ về kết quả đã bàn bạc suốt đêm cùng phụ thân, chờ Liễu Mộc Vũ trả lời: “Tiểu Liễu Nhi, ngươi bằng lòng với gia, để ta chăm sóc cho người cả đời này, được không?”
Liễu Mộc Vũ cúi đầu, không nói gì hồi lâu. Phạm Viêm Bá cũng không nôn nóng, chỉ chầm chậm vỗ nhẹ sau lưng Liễu Mộc Vũ từng cái một, giống như đang dỗ cho một đứa trẻ đi ngủ. Không biết qua bao lâu, trong lồng ngực truyền đến một tiếng “Ừm” mơ hồ.
Phạm Viêm Bá nhất thời không phản ứng lại, có chút nghi hoặc nhìn xuống cái đầu nhỏ trong ngực mình.
“Liễu Nhi? Vừa rồi ngươi…”
“Ừm!” Liễu Mộc Vũ lại “Ừm” một tiếng lớn hơn, khuôn mặt sáng hồng lên: “Ngươi nói thật lâu thật lâu… Ta… Ta sẽ tin ngươi một lần.”
Trong mắt Phạm Viêm Bá lập tức tỏa ra ánh sáng, trong lòng vui sướng như muốn bay lên trời. Ôm chặt thân thể Liễu Mộc Vũ, nâng khuôn mặt nhỏ kia lên, hôn thật mạnh.
“Từ từ, ngươi chờ một chút…” Liễu Mộc Vũ nghiêng mặt, tránh khỏi Phạm Viêm Bá đang công kích. Tuy rằng đã cam chịu thừa nhận tên bá vương này, thế nhưng không thể để con mình phải mang thân phận “quái vật do nam nhân sinh ra”, sau này bị người ta phỉ nhổ, càng không thể bị thê thiếp trong vương phủ bắt nạt! “Ta… Ta vẫn có yêu cầu…”
“Liễu Nhi ngoan, cái gì ta cũng nghe theo ngươi… Chỉ cần ngươi không đi, ngươi muốn yêu cầu gì cũng được…” Phạm Viêm Bá vội vàng nới lỏng y phục của mình, xoay mình một cái đè lên Liễu Mộc Vũ. “Bất quá, hiện tại… nương tử động phòng cùng vi phu trước rồi nói sau.”
“Ngươi!” Liễu Mộc Vũ trừng lớn hai mắt, không thể tin được sao chỉ mới vừa rồi con dã thú này còn ôn nhu hòa nhã, chớp mắt một cái đã động dục thế này? Không kịp từ chối, đã bị Phạm Viêm Bá mở hai chân ra, tiến thẳng vào trong, chỉ trong nháy mắt đã bị cuốn vào con sóng tình dục. Khắp phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ “Ư ư a a”, mãi mà không dứt.
…
Lại hoang đường thêm một buổi trưa, Liễu Mộc Vũ cố chịu đựng cái đầu váng vất, qua một hồi cò kè đã ước định ba điều cùng Phạm Viêm Bá:
Một, phải mau chóng giải quyết tin đồn ở Tiêu Tương uyển hôm qua. Sau này Phạm Viêm Bá không được đùa giỡn Liễu Mộc Vũ trước mặt nhiều người, không thể để cả trong phủ và ngoài phủ biết được quan hệ thực sự của hai người họ.
Hai, vì mong được tổ tiên Liễu thị tha thứ, Phạm Viêm Bá phải cho phép Liễu Mộc Vũ về Thiều quan để tế tổ, dùng kỳ hạn một năm thanh tu để sám hối, trong lúc thanh tu không được đến thăm.
Ba, vì lý do thân thể không khỏe, trước khi đi tế tổ, mỗi ngày chỉ được hoan ái nhiều nhất là một lần, không được ép buộc cầu hoan…
…
Ba yêu cầu này của Liễu Mộc Vũ cũng đã được nghĩ sâu tính kỹ. Chung quy bản thân mình cũng không dứt bỏ được tình ý với Phạm Viêm Bá, nếu có thể được ở cạnh Phạm Viêm Bá mà không cần dùng thân phận nam sủng thê thiếp, trong lòng Liễu Mộc Vũ cũng rất vui, vấn đề duy nhất hiện nay là không được để Phạm Viêm Bá biết đến sự tồn tại của đứa trẻ. Hiện giờ cậu đang ở vương phủ, nếu cố ý rời đi mà không cho tên bá vương đó một lý do chính đáng, hắn lại nhốt mình trong phủ, qua mấy tháng cái bụng mang thai sẽ lộ rõ, e là càng không tốt đẹp.
Cho nên Liễu Mộc Vũ muốn tìm nơi cách xa Phạm Viêm Bá, lén lút sinh con ra, khi đó sẽ để mẫu thân nuôi đứa trẻ ở ngoài phủ, sẽ không để đứa bé bị xem thường hay lạnh nhạt, cũng là tính toán để lại hậu duệ cho Liễu gia. Sau mấy lượt suy xét, lợi dụng danh nghĩa an ủi tổ tiên, yêu cầu Phạm Viêm Bá cho mình về Thiều quan tế tổ một năm.
Biết Liễu Mộc Vũ yêu cầu muốn về quê tế tổ, Phạm Sùng Ân lập tức ngầm hiểu, xem ra đường tình của thằng con trai vẫn còn phải tiếp tục phấn đấu. Vì luôn cảm thấy để con trai mình đạt được mong muốn mà hai mẹ con Liễu thị phải chịu ủy khuất, chút bí mật nhỏ ấy, đương nhiên Phạm Sùng Ân sẽ cố gắng che giấu. Phạm Sùng Ân muốn tỏ rõ lòng ngưỡng mộ của mình đối với Liễu Tướng quân, nếu Liễu Mộc Vũ muốn về Thiều quan thanh tu một năm, cũng hy vọng nhân cơ hội này có thể giúp Tướng quân Liễu Chấn Đình xây một từ đường, để thể hiện niềm hoài tưởng.
Xòe đầu ngón tay tính ngày, phân ly suốt một năm khiến Phạm Viêm Bá không vui trong lòng, thế nhưng không dám ngỗ nghịch với phụ thân. Khó khăn lắm Liễu Mộc Vũ mới được mình trấn an, không nói mấy lời chia tay rời xa nữa, nếu bây giờ không đồng ý, chỉ sợ sẽ ầm ĩ làm cục cưng của mình tức giận khổ sở. Tức giận chỉ là chuyện nhỏ, nếu làm Tiểu Liễu Nhi tức giận đến nỗi chảy máu ngất xỉu, gây ra chuyện không hay, sợ là Phạm Viêm Bá không thể nào sống nổi.
Tặc lưỡi một cái, Phạm Viêm Bá mặt dạn mày dày muốn lùi lại ngày Liễu Mộc Vũ về Thiều quan đến một tháng sau, mới coi như tạm thời đồng ý ba ước định vốn đã làm hắn cực kỳ bất mãn này. Mà một cái gật đầu cuối cùng không hề mong muốn của hắn, rốt cuộc cũng đổi được một nụ cười ôn nhu như gió xuân thổi qua của Liễu Mộc Vũ.
Năm ngày sau, Quận vương phủ tổ chức một bữa tiệc lớn, chúc mừng Phạm Sùng Ân nhận một nghĩa tử – Liễu Mộc Vũ.
Phạm Viêm Bá tuyên bố với bên ngoài, vì người nghĩa đệ này văn thao vũ lược, học thức rất cao, nên giao cho chức Bố chánh sử tham nghị, Quận vương phủ cận thân lục sự của quận Phan Dương. Chức vị như Tham nghị, Lục sự đều chỉ là những chức quan nhàn tản của địa phương, mỗi lần đều chỉ là ghi chép một chút cho Quận vương, bình thường cũng đưa ra những chủ kiến nhỏ cho Quận vương, thật sự không phù hợp với những lời khen ngợi của Phạm Viêm Bá đối với Liễu Mộc Vũ.
Có người thấy không đáng cho Liễu Mộc Vũ. Nếu thực sự là văn thao vũ lược như thế, dù sao cũng nên sắp xếp cho chức vị Trường xử trong Xu Mật viện chứ… Cũng có người lén nghị luận, nói Liễu Mộc Vũ là Lục sự tham nghị, kỳ thực chính là nam sủng của Phạm Viêm Bá, suốt ngày đều cởi quần để hầu hạ Quận vương, đương nhiên phải “cận thân” mới tốt!
Nhưng chỉ qua vài ngày, mấy lời đồn đại như thế đã bị chèn ép. Tuy rằng Phạm Viêm Bá hoang đường bừa bãi, nhưng phụ thân Phạm Sùng Ân chính là đại Tướng quân vương ai ai cũng kính ngưỡng, có uy tín cực lớn khắp cả nước! Nghĩa tử mà đại Tướng quân vương mới nhận, sao có thể là nam sủng của con mình? Dân chúng vô cùng xem thường khinh bỉ những lời bôi nhọ Phạm Tướng quân và Liễu Mộc Vũ như vậy.
Trong nhã gian trên lầu hai của Túy Tiên lâu, Khánh Đạt Niên vẫn mang khuôn mặt đầy vết bầm tím, ngồi uống rượu đầy vẻ chán chường… Nghĩa tử của Phạm Tướng quân? Bố chánh sử tham nghị, cận thân lục sự? Đương nhiên hắn biết Phạm Viêm Bá có tâm tư gì với Liễu Mộc Vũ, chẳng qua không ngờ lại đến tình cảnh này, còn mời được cả Tướng quân Phạm Sùng Ân ra mặt! Nhớ lại dung mạo như thiên nhân của Liễu Mộc Vũ… Khánh Đạt Niên lại đau lòng một hồi, dù hắn có quyền thế đến đâu, cũng không dám tranh giành mỹ nhân cùng Phạm Viêm Bá… Xem ra thực sự đời này vô duyên cùng Liễu Mộc Vũ rồi!
Mùa đông năm nay, cực kỳ thanh lãnh, thế nhưng trong phòng ngủ của Phạm Viêm Bá không hề nóng một cách bình thường… Liễu Tham nghị là quan viên mới nhậm chức, dù sao cũng phải hết sức siêng năng cần cù mới đúng! Chẳng biết tại sao, Phạm Quận vương cũng trở nên đặc biệt khiêm tốn ham học, suốt ngày cứ giữ chặt Liễu Tham nghị không buông. Đáng thương cho Liễu Tham nghị, mặc dù được sống cẩm y ngọc thực trong vương phủ, nhưng thân thể càng lúc càng gầy yếu xanh xao.
Mọi người vui mừng vì từ lúc có Liễu Tham nghị, quả thực Quận vương càng thêm nhiệt tình quan tâm đến dân sinh dân ý của quận Phan Dương, nhưng cũng phải cảm khái… Người hầu của Quận vương, cũng không khỏi quá ác độc rồi… Còn về chân lý trong đó, Phật viết: Không thể nói! Không thể nói…