Diễm quỷ

Chương 5 - 07


Bạn đang đọc Diễm quỷ – Chương 5 – 07

6
“Làm sao bây giờ? Ta tìm không được chàng.” Trong gió mang theo tiếng tiêu, nức nức nở nở, như khóc như tố. Nữ tử trang dung tinh xảo khóc đỏ một đôi mắt hoa đào “Ba trăm năm rồi, ta tìm từng chỗ một, vẫn không thấy chàng. Có phải chàng không cần ta nữa không?”
Tang Mạch kéo nàng vào lòng, nhẹ vỗ về lưng nàng “Không có chuyện đó đâu. Các ngươi chỉ là còn chưa chạm mặt nhau mà thôi.”
“Vậy sao?” Trang Phi ngẩng đầu lên ngóng chờ “Tam lang đang đợi ta?”
“Đúng vậy, hắn đang đợi ngươi. Ngày trước hắn thích ngươi như vậy kia mà.” Tang Mạch buồn cười, lau nước mắt cho nàng, giống như đang dỗ dành nữ hài nhỏ tuổi. Thực sự là, bình thường hỉ hả làm ra vẻ tỷ tỷ, kết quả là ai chiếu cố ai đây?
Ba trăm năm qua, không biết đã nghe nữ nhân này lải nhải bao nhiêu lần, có một số có thể nói ngược lại “Năm ấy, ngươi mười sáu tuổi, cùng muội muội và mẫu thân đi dâng hương, ở thiền phòng của Quốc An tự gặp phải hắn cải trang đi tuần. Ngươi làm rớt một cái vòng vàng, hắn nhặt lên giúp ngươi, ngươi lần đầu tiên phát hiện hóa ra cây trúc trong Quốc An tự dáng vẻ cũng rất đẹp.”
“Ha ha ha ha….” Nữ tử trong ngực nín khóc mỉm cười, thùy hạ con mắt, cắn môi thấp giọng bổ sung “Chàng còn khen váy của ta đẹp, cái váy đó rõ ràng mặc cũ cả ra rồi, ta còn quấn lấy mẫu thân đòi cái mới.”
“Đúng đúng đúng, kỳ thực hắn khen là ngươi, cũng không phải cái váy.”
Tang Mạch một câu nói toạc ra hạnh phúc của nàng, Trang Phi có hơi đỏ mặt, xoay người bay lên trên mái nhà cao cao, bao quát ngọn đèn vạn nhà dưới chân “Nghe nói phải vào cung, ta còn không vui ý. Kết quả… lúc vén khăn hồng lên, lại là chàng. Hù chết người ta, lúc trước cũng không nói rõ ràng, ta tưởng chàng chỉ là một thư sinh, không ngờ tới lại có thân phận như thế. Có điều chàng thực sự không giống hoàng đế mà, ta cũng không muốn để chàng làm hoàng đế, bận cả ngày cả đêm, đến bữa cơm cũng không quan tâm. Làm phu thê bình thường, cùng nhau ăn cơm, không có việc gì thì bàn chút về chuyện con cái, ngẫm về tương lai, vậy là tốt rồi. Ngươi nói có đúng không?”
Tang Mạch còn chưa mở miệng, nàng đã tự trả lời “Tam lang nói, muốn ở ngoài cung làm một tiểu trạch cho ta, có hai ba gian phòng, một tiểu viện, sát vách còn có hàng xóm. Hai người chúng ta ở đó, mùa đông ngắm tuyết, mùa hè ngắm sao, mùa xuân trồng vài cây hoa, mùa thu thì ra ngoài phơi nắng đếm lá rơi. Thật tốt. Aii, chàng là vua một nước để làm gì, việc này chỉ có thể nói vậy mà thôi.”
“Chàng cũng cho ta nhiều thứ như vậy, y phục không phải mặc cũ, mà là xếp đống trong tủ đến cũ đi. Đồ trang sức cũng vậy, lúc trước bảo bối chỉ có một cái vòng vàng, sau đó a, vòng tay nhiều tới mức toàn bộ hai cánh tay cũng đeo không hết. Nhẫn, khuyên tai, trâm cài… vàng, bạc, mã não, từng thứ từng thứ đưa tới, cũng không phải là ăn vào bụng được, dùng đâu cho hết.”
“Sinh nhật ta, chàng còn viết một ca khúc cho ta, tập luyện ca vũ, thực náo nhiệt…”
Nàng không ngừng tự lẩm bẩm, nghê thường vũ y trên ca thai (sân khấu) trong thủy tạ, lúc bắt đầu ngày hội ở ngoài cung có bắn pháo hoa, đêm lạnh cộng ẩm (cùng uống) một hồ rượu mai tử… Tam lang của nàng yêu nàng, nàng cũng yêu tam lang của nàng. Ba trăm năm trước kiêm điệp tình thâm* khiến nàng hết lần này tới lần khác quanh quẩn khắp nhân gian đau khổ tìm kiếm không có mục đích.
*Kiêm điệp tình thâm: thời cổ đại có loài chim tên là kiêm điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh vào nhau thì mới cùng bay được, kiêm điệp được gọi là chim liền cánh, dùng để chỉ phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.
Nàng vì nhớ lại chuyện cũ mà nở một nụ cười tươi sáng đủ khiến bầu trời đầy sao buồn bã thất sắc, Tang Mạch đứng cạnh nàng, lặng lẽ không nói.
Tinh thần ngẩn ngơ mà về nhà, còn chưa vào cửa đã có thể nghe được tiếng cười nói bên trong. Không Hoa đứng ở trước bàn đề bút vẽ tranh, Nam Phong ở bên cạnh hắn, vừa mài mực vừa thò đầu xem. Hai người nói chuyện cứ ngươi một lời ta một tiếng, việc vặt trong thư quán Nam Phong làm việc, chuyện Không Hoa nghe được thấy được ven đường, lan man vô tận. Thu qua đông tới, trên cây cổ thụ trong viện lá vàng không ngừng rơi xuống, làm nổi bật mùi mực yếu ớt trong phòng.
Tang Mạch dựa ở trước cửa sổ, thấy bồn thủy tiên trên án thư, nhớ ra Không Hoa cùng Nam Phong mua về từ trên phố, đến cành lá còn chẳng nẩy nở, uổng phí, dáng vẻ như củ tỏi.
Lúc hắn cầm bút luôn luôn cầm rất cao, cổ tay phất nhẹ, tư thái thanh thản. Vì vậy đầu bút lông lướt qua cũng thoải mái tự nhiên hơn người khác, dưới ngòi bút muôn hình vạn trang. Hiện nay hắn đang vẽ là một cành mai già, cành nhánh uốn quanh, đóa hoa tỉ mỉ đan xen. Cố tình đếm một chút, vừa vặn tám mươi mốt đóa, chính là một cửu cửu tiêu hàn đồ**. Lúc này Đông chí đang tới, quả là đúng lúc.
**Cửu cửu tiêu hàn đồ: Từ Đông chí trở đi là tiến vào ‘cửu’, dân gian có tập tục vẽ ‘cửu cửu tiêu hàn đồ’, tiêu hàn đồ là ghi chép ‘lịch ngày’ khí trời âm tình sau khi tiến vào ‘cửu’, mọi người trông mong vào nó để đoán năm sau sung túc hay thiếu thốn, là một loại lịch ngày rất có đặc sắc truyền thống, đẹp. Nó tổng cộng có chín chín tám mươi mốt đơn vị, cho nên mới gọi là ‘cửu cửu tiêu hàn đồ’. Tính từ ngày Đông chí, cứ chín ngày là một đơn nguyên, chín cái là chín ngày, tới chín chín tám mốt ngày, mùa đông sẽ qua.

Tấn vương điện hạ chính là săn sóc chu đáo lại khiến người khác vui, vô ái vô dục như thế.
Người trong phòng trong lúc đàm tiếu nghiêng đầu nhìn sang, vì vậy bút trong tay liền ngừng “Tang huynh đã về.”
Tang Mạch không có dự định vào cửa, cách cửa sổ nói lời xã giao với hắn “Đúng vậy, sợ một khi không lưu ý ngươi sẽ ăn mất Nam Phong nhà chúng ta.”
Người bên kia cong lên khóe miệng trông như hồ ly, một đôi nhãn đồng màu mực sáng tới lóa mắt.
Đông chí hàng năm, ngày này phải kính thiên tế tổ quỳ lạy phụ mẫu. Nhìn ra ngoại ô xa xa thành đông có một mảnh khói lửa, ngoài ba dặm cũng có thể ngửi được mùi giấy tích bạc. Đám cô hồn dã quỷ từng gặp trong chợ quỷ ăn mặc bộ đồ mới chỉnh tề đi ra từ chỗ sâu trong sương mù, dầu mỡ bên mép bóng nhẫy lóe sáng, túi tiền trong tay áo nặng trịch, còn leng keng rung động. Bởi vì nhớ thương con cháu người nhà nên vứt bỏ cơ hội tái thế làm người, phiêu bạt khắp thiên hạ, ngày này, rốt cuộc có thể hảo hảo hưởng phúc, cho dù chính mình cũng không nhớ rõ người ở trước tấm bia đá là con cháu hiếu thuận đời thứ mấy rồi.
Tang Mạch đứng rất xa, người đi qua qua đi lại bên cạnh. Phàm nhân mang theo vợ con cùng hộp thức ăn, quỷ hồn nghênh ngang nước bọt chảy tí tách.
“Sao ngươi không đi hưởng thụ đồ cúng?” Không Hoa đi ra từ chỗ nào đó, quần áo đen tinh khiết có ánh sáng nhạt lóe ra, là bạc vụn trên giấy tích bạc.
Tang Mạch phủi hộ khói bụi trên đầu vai hắn, đáp theo sự thực “Ta một là chưa lấy vợ, hai là không có con cháu, còn ai nhớ tới đây?”
“Vậy huynh đệ đâu? Dù gì thì cũng phải có cháu trai cháu gái chứ?” Hắn nhớ rõ người này còn có đệ muội mà.
Tang Mạch cười cười, lực đạo trong tay càng mạnh thêm “Tam đệ ta so với ta có tiền đồ hơn, thi đạt được một công danh, đáng tiếc hắn không nhận ta.”
Kỳ thực cũng không thể nói là thương tâm hay không thương tâm, lúc bảy tuổi hắn tiến cung thì tam đệ bất quá mới chỉ là một hài nhi khóc oa oa, mẹ kế đề phòng hắn ‘dụng tâm hiểm ác’, chưa từng để hắn bế một lần, còn nói tới tình huynh đệ gì? Cũng từng gặp qua một lần bên cạnh cửa tửu lâu, y đang cùng một đám đồng môn đàm văn luận đạo, khuôn mặt cử chỉ cực kỳ giống phụ thân, liếc mắt là biết huynh đệ của mình không sai. Y mới bảy tuổi, tâm cao khí ngạo, chí hướng rộng lớn, tràn đầy vẻ mặt là huyễn tưởng non nớt muốn cách tân trừ tệ, khiến mình ngồi trong góc bất giác già nua. Hai năm sau, y thi đậu tiến sĩ, làm rạng rỡ tổ tông, ngày ngày lên triều đều có thể thấy phụ thân mặt mày hồng hào. Tam đệ theo một đám người mới trên quan trường tới trước mặt mình, chắp tay thi lễ, cung kính cúi đầu, gọi hắn ‘Tang đại nhân’, trên mặt pha lẫn khinh bỉ, căm ghét cùng sợ hãi. Bản thân cũng có thể đoán được y đang suy nghĩ cái gì, không có công danh, không có công trạng thậm chí quan hàm cũng thấp, nhưng tay cầm quyền hành kinh thiên, nắm trong tay sinh tử của đủ loại quan lại, là một con chó dương nanh múa vuốt của Tấn vương phủ. Lời đồn trong triều sợ rằng đã truyền hết tới tai y : vị Tang đại nhân kia, đâu phải là họ Tang (桑)? Rõ ràng là tang tóc (丧) thì có! Chỉ cần hắn bước tới cửa nhà ngươi, không phải tang đức (nguy hại) thì cũng là tang mệnh (chết).Yêu nghiệt xuất hết, đất nước tương vong a. Tam đệ hắn một thân chính khí, phẩm tính cao thượng có thể nào cam nguyện có một ca ca như vậy? Quả nhiên, từ đó về sau trong tấu chương kết tội mình nhiều lần đều có tên y, mỗi lần đều là nét chữ cứng cáp kim câu thiết hoa, hận không thể đâm thẳng vào tim.
Bên tai truyền đến tiếng khóc trầm trầm thống khổ của nữ nhân, trên đường nhỏ có nam nữ mặc đồ tang bạch sắc tốp năm tốp ba đi tới, có cờ chiêu linh, có rải tiền giấy dọc theo đường đi. Nữ nhân trẻ tuổi đi đầu bê một linh vị khóc tới thương tâm gần chết, phải dựa vào người khác đỡ nàng đi.
Nghe được những tiếng khuyên giải an ủi gián đoạn của mọi người “Đừng thương tâm nữa, nhớ tới hài tử trong bụng.” Nữ nhân vẫn chỉ khóc, tiếng khóc ai oán tới mức như khói xanh méo mó tiêu tán trong không trung.
Tang Mạch biết nàng là ai, ba tháng trước thấy nàng một thân y phục đỏ rực xuất giá, không ngờ tới, hỉ phục còn chưa cũ, đã thay một thân tang phục.
“Ấu niên tang phụ, thanh niên tang phu, hài tử trong bụng nàng cũng không giữ được lâu.” Không Hoa theo đường nhìn của Tang Mạch, lãnh khốc nói ra khổ cực cả đời của nàng.
Tang Mạch không để ý, từ trong tay áo lấy ra một cái kim tỏa cỡ hạt đậu, trống rỗng ở giữa, tựa hồ có tiểu thiết châu, bên ngoài lấy dây hồng thắt lại, cầm trong tay ‘đinh đinh’ rung động.
Không Hoa liếc mắt nhận ra vật ấy: ‘Oán linh’ (chuông oán). Oan hồn ngày đêm khóc hận ngưng tiếng tụ lại thành hình là Oán linh, oán niệm càng sâu thì tiếng chuông càng thêm thanh thúy, chạy thẳng vài dặm, quỷ chúng đạo hạnh kém cỏi nơi sơn dã nghe thấy thì như ma âm xuyên não, còn sợ trốn không kịp, dùng cho phục sinh trừ tà. Chỉ là nếu không có đau đớn khắc cốt ghi tâm, cũng không cách nào có được oán khí sâu như vậy, không biết Diễm quỷ lấy đâu ra vật này.
“Lấy ở chỗ nhị ca ngươi.” Tang Mạch như thể hiểu rõ nghi vấn của hắn, thẳng thắn nói ra sự thật “Nhân ảnh của ta cũng không phải là làm không công.”

Dứt lời, bay nhẹ qua bên người nữ nhân kia, lúc trở về thì trong tay đã không còn thấy Oán linh lúc trước nữa.
Không Hoa thêm hăng hái nhìn đội ngũ đưa tang càng lúc đi càng xa “Ngươi còn có bao nhiêu chuyện giấu ta?”
Tang Mạch lắc lắc tay áo, phi thân rời đi “Không liên quan tới ngươi.”
Nửa đêm, bốn bề vắng lặng, lặng lẽ ở một góc sau viện nổi lên ngọn lửa nhỏ, đem giấy tích bạc rách nát ban ngày người qua đường lưu lại ven đường cẩn thận gấp thành hình nguyên bảo, sau đó đốt từng cái một, vụn bạc bay trong không trung lay lay lắt lắt rơi xuống đầu vai, cũng lười phủi đi, mang theo mùi khói kỳ thực cũng rất dễ chịu.
Nếu không ai nhớ, vậy thì tự nhớ, không ai tế tự cúng bái cũng không sao, tự mình đốt ình cũng vậy, chẳng qua là bắt chước kiểu dáng, kém một chút xíu cũng không sao. Mấy tờ giấy mỏng rất nhanh biến thành tro tàn, quả nhiên, cũng không phải ình dùng, một chút nhớ mong cũng chưa từng cảm giác được, hàng năm đều là như vậy, vẫn cứ khăng khăng không từ bỏ ý định, thực sự là… Thở dài một tiếng, Tang Mạch vỗ vỗ tay, đứng dậy, quay đầu lại, thấy Không Hoa chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.
“Muốn cười thì cứ cười đi, dù sao ngươi cũng chẳng phải người phúc hậu gì.”
Hắc y nam nhân đứng trầm mặc, một lát sau, từ cái bát trong tay múc ra hồn đồn***, đem cái thìa đưa tới bên miệng Tang Mạch “Nam Phong làm đấy, quy củ của nhân gian, đêm Đông chí phải ăn hồn đồn, để lâu sẽ lạnh.”
*** Hồn đồn (mỳ vằn thắn á~ :”3)
Tang Mạch cảm thấy cười không nổi, dùng hết khí lực cũng không thể tiếp tục cong được khóe miệng lên, thực sự là xấu xí a.
7
Nghe nói hôm nay có miếu hội, từ sáng sớm Nam Phong đã ra ngoài. Ngẫm lại cũng thấy có chút bạc đãi hắn, trên danh nghĩa là biểu huynh đệ, thế nhưng bận bịu ở ngoài chèo chống cái nhà này lại chính là Nam Phong vốn nên được chăm sóc. Khi đó hắn còn chưa cao bằng cái bàn, đã biết rửa bát lau nhà. Lúc chạng vạng, mang một ghế đẩu nhỏ ra cửa ngồi, ôm bụng kêu đói chớp chớp mắt chờ mình về, rất ngoan rất nghe lời. Sau đó đầu của Nam Phong rốt cuộc vượt qua cái bàn, hắn học được cách xào rau nấu cơm, còn học được cả sống tính toán chi li. Hài tử nhà người khác nhìn chằm chằm lão đầu bán đồ chơi làm bằng đường mà chảy nước miếng, Nam Phong nhìn xuyên qua khe cửa, tặc lưỡi, tiếp tục vùi đầu đọc sách, vừa lưu ý hỏa lò đang cháy thịnh vượng. Nhỏ như vậy, tâm tư đã sầu lo như một người lớn, miệng cũng ngốc, nói không ra cái gì hoa hoa thảo thảo, thảo nào không có tri kỷ bằng hữu. Ngẫu nhiên có dịp đi chơi miếu hội lại vừa lúc trong nhà không có việc gì phải bận tâm, khó trách hắn vui tới mức hoa tay múa chân.
Cùng hắn đi chính là Không Hoa. Hai người này ở với nhau rất tốt, lâu rồi không thấy Nam Phong cười thoải mái như thế, cũng lâu rồi chưa thấy người nọ trên mặt có biểu tình nhu hòa như vậy.
Nam Phong chạy tới nói “Biểu ca, cùng ta và Không Hoa huynh ra ngoài đi.”
Tang Mạch chỉnh chỉnh vạt áo giúp hắn, nói “Ta sợ mệt, không đi đâu.” Ngực âm thầm mơ màng, hai người lúc niên thiếu nếu như cũng có thể ở chung như vậy, không biết tình cảnh sẽ như thế nào?
Nam Phong có chút thất vọng “Lâu rồi không cùng biểu ca ra ngoài.”
Tang Mạch dụng tâm kín đáo nhìn về phía Không Hoa đứng một bên “Ngươi đi cùng hắn, biểu ca rất yên tâm.” Đây là lời nói thật, tuy đã hơn ba trăm năm, long khí trên người Nam Phong trước sau vẫn không tiêu tán hết, trước giờ vẫn đưa tới chút phiền phức. Hiện tại có người đứng đầu Minh phủ ở bên làm bạn, quỷ quái gì cũng không dám lại gần, thật sự là một bảo tiêu tốt có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, tiết kiệm không ít công sức cho Tang Mạch.
Hai người đi rồi, Diễm quỷ lười nhác lại đến cái giường dưới mái hiên cong mà nằm, nhìn mây bay trên bầu trời, lấy vỏ hạch đào trong tay ném dạ nhạ ở đầu tường khiến chúng bay tứ tán, ánh mặt trời vào đông ấm áp chiếu xuống, cả người thư sướng.

Lúc Không Hoa vào cửa, thấy Diễm quỷ ở dưới thái dương đang ngủ say. Hiếm khi thấy hắn không dương nanh múa vuốt, gương mặt lúc ngủ không chút phòng vệ, vẻ mặt mất đi sự châm chọc cùng nụ cười nhạt, lại cũng thể hiện ra chút an bình yên tĩnh, giống như một con mèo mơ mơ màng màng thu lại móng sắc, thực sự là… khiến người ta kinh ngạc.
Đứng ở bên giường, Không Hoa nhìn xuống Tang Mạch ngủ say, nhớ tới hình dung của Trương thái y đối với hắn: là một thanh niên thanh tú dáng vẻ nhã nhặn. Đối với gương mặt tầng tầng lớp lớp họa bì trước mắt, hắn lúc trước dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú thế nào thực tại khó có thể tưởng tượng.
Nhịn không được cúi người xuống, vươn tay xoa mặt hắn.
“Ân?” Người ngủ say đột nhiên mở mắt, tay Không Hoa lúng túng dừng giữa không trung. Có lẽ không thích ứng được ánh mặt trời vàng kim trải khắp mặt đất, Tang Mạch nheo mắt lại, vẫn chưa lưu ý tới động tác của Không Hoa “Nam Phong đâu?”
“Gặp gỡ vài đồng học, chút nữa sẽ về.” Lặng lẽ thu hồi tay, Không Hoa nhìn gương mặt biếng nhác chưa hết buồn ngủ hồi phục vẻ xa cách trước kia, dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú của hắn càng khó truy tìm.
“Ta đi tìm hắn.”
Tang Mạch nghe vậy đứng dậy, tâm trạng không khỏi ảo não, ngày hôm nay nhất thời sơ ý, không để Nam Phong đeo bùa hộ thân. Nam Phong không ai trông nom quả thực chính là một khối thịt Đường Tăng sờ sờ trước mắt.
Không Hoa không kịp đứng thẳng, mái tóc dài của Tang Mạch liền chạm vào chóp mũi hắn phi dương lên “Khí tức của Hình thiên trên người ngươi càng lúc càng nặng.” Ngữ khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Gió lạnh gào thét thổi qua, một đám mây đen che khuất ánh mặt trời, ván cửa cũ nát bị gió thổi làm cho rung động ‘cạch cạch’. Dạ nha trên đầu tường vẫn đứng không nhúc nhích như pho tượng, dùng một đôi mắt đỏ nhìn chăm chú người phía dưới, chỉ đợi chủ nhân ra lệnh một tiếng, liền cùng nhau xông lên, truy hồn trục phách.
“Ta…”
Tang Mạch bỗng nhiên dừng lại, lúc xoay người, Không Hoa đã đổi sang khuôn mặt tươi cười, đưa tới một túi giấy “Cho ngươi này.” trong khẩu khí lại mang theo vài phần sủng nịch.
Gió ngừng, quạ bay, mặt trời ấm áp chiếu trên cao, mây vẫn thong thả trôi như trước, thoáng như tất cả vừa nãy đều chưa từng xảy ra, bầu không khí căng thẳng biến mất tăm, chỉ là đầu ngón tay chạm nhau vẫn băng lãnh, như thể nước chảy qua cầu.
Tang Mạch cúi đầu nhìn vào trong túi giấy, là một túi hạch đào, hắn từng gom loại này trong tay, vỏ ngoài cực giòn, dùng chút sức liền có thể bóp thành bốn năm mảnh. Tiếng vang ‘rắc rắc’ dường như cũng không phải hạch đào, mà là cổ họng người khác.
Hoàn hồn lại, trong ánh mặt trời, Không Hoa hài lòng nằm ở trên cái giường hắn vừa ngủ, nghiêng đầu, đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy hơi nheo lại “Ăn đồ của ta, đừng quên thay ta làm việc.”
“Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với hắn, người hối hận chính là ngươi.” Đem thứ cầm trong tay trả lại, Tang Mạch phi thân bay qua đầu tường, dạ nha đều vỗ cánh đi trốn.
Không Hoa thấy, cằm của Diễm quỷ vẫn là như cũ quật cường ngẩng cao.
Từ trong tay áo lấy ra một quyển sách, là ‘Sở sử’ hôm nay mua ở đầu đường. Dưới dương quang rực rỡ lật vài tờ, trên đó nói, nịnh thần Tang Mạch tà thành tính, họa loạn triều cương, còn nói hắn thủ đoạn tàn khốc, đầy tay máu tươi. Thần tặc tử táng tận lương tâm, người người đều có thể giết.
Lúc nửa đêm, đại môn trầm mặc hồi lâu rốt cuộc bị đẩy ra, một cái bóng cô đơn tiến vào.
“Không tìm thấy?” Ống tay áo phất nhẹ một cái, đem nến trong phòng từng cái châm lên, Không Hoa đứng trong nơi sáng như ban ngày, dù bận vẫn ung dung đọc ‘Sở sử’ của hắn. Trên bàn bên cạnh còn đặt một túi hạch đào, có hai ba cái đã lấy ra, bóc vỏ sạch sẽ ruột đặt trên một cái đĩa nhỏ, vỏ rơi lả tả bên chân bàn.
“Hẳn là bị bắt đi.” Ống tay áo rộng kéo trên mặt đất, Tang Mạch chậm rãi vào nhà, đi tới trước mặt Không Hoa “Ta có nên đi tìm yếu nhân của ngươi không nhỉ?” (người quan trọng)
“Đâu phải do ta làm.” Lại lật một trang sách, Không Hoa trước sau vẫn không ngẩng đầu “Không vội, ngươi có thể chậm rãi tìm.” Đến đó không nói gì thêm nữa.

Trong lúc hoảng hốt Tang Mạch sinh ra một ảo giác, đại đường đèn đuốc sáng trưng của Tấn vương phủ giống như U Minh điện của Hoàng Tuyền bỉ ngạn, ngọn lửa cháy hừng hực đó là hàng vạn hàng nghìn quỷ chúng trên Thập điện Diêm La.
“Nếm thử không?” Không Hoa lấy một hạt hạch đào trong đĩa cho vào miệng. Dưới ánh nến, mặt Diễm quỷ càng thêm tái nhợt.
“Cứu hắn.” Tang Mạch nói.
Không Hoa ngẩng đầu hờ hững nhìn hắn “Vì sao? Hắn từ lâu đã không còn là tam ca của ta nữa.”
“Không có hắn, sẽ không có Hình thiên.”
“Ta phải tin ngươi thế nào đây?” Bên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, Minh chủ hắc y đầy vẻ thương hại “Lừa gạt bản vương là trọng tội, hình phạt thiên đao vạn quả ngươi muốn chịu thêm lần nữa chăng?”
Ánh nến sắc vàng ấm áp dần dần chuyển thành u lục (xanh âm u?), minh hỏa âm u dấy lên, trong phòng khách rộng rãi mơ hồ truyền ra tiếng khóc nức nở khe khẽ, tiếng nước róc rách đến từ Vong Xuyên chảy không ngừng. Đóa hoa đỏ tươi như máu từ cái khe tối om chui ra, nhìn thấy dưới chân đều là màu hồng chói mắt, giống như Tu La huyết ngục. Dạ nha lông đen mắt đỏ đứng ở trên vai Không Hoa, một đôi con mắt hồng sắc lạnh lùng nhìn Tang Mạch.
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Không Hoa tùy tiện lật quyển sách trên tay, đem tất cả những cánh hoa ở đầu gối nhẹ nhàng phủi đi. Cái cằm trước giờ vẫn hất cao của Diễm quỷ rốt cuộc thấp xuống, nhìn vào trường bảo tuyết trắng đem bỉ ngạn hoa che lại, nhãn đồng sắc xám lại bị tóc trên trán che khuất.
“Cứu hắn.” Lại một lần nữa quỳ rạp xuống bên chân nam nhân, Tang Mạch gục đầu, thấp giọng nói.
Rốt cuộc vẫn quên, ngươi không bao giờ còn là Sở Tắc Quân ôm ta thì thào nhẹ giọng nói “Tang Mạch, vì sao ngươi không phải là hắn.”, lúc này ngươi là con người thực của ngươi, Minh chủ điện hạ vô bi vô hỉ vô ái vô dục.
“Cứu hắn, ta đáp ứng tất cả điều kiện của ngươi.”
“A…” Không nhịn được cười khẽ thành tiếng, Diễm quỷ kiêu ngạo sắc bén lại quỳ rạp dưới chân mình, không hề liều lĩnh, không hề châm chọc khiêu khích, cúi đầu ủ rũ, không cam lòng mà lại không biết phải làm sao, có thể tưởng tượng tới biểu tình cố nén giận lại gắng ra vẻ lạnh lùng của hắn. Không Hoa vươn tay vuốt đám tóc rối tung trên vai hắn, trong hơi thở là khí tức sát phạt không tránh được. Ngón tay vén lên sợi tóc, lộ ra gương mặt cắt không còn hột máu, có thể thấy lông mi hơi rung động cùng khóe môi gắt gao mím lại.
“Tang Mạch…” Ngón tay xoa mặt trượt xuống, nâng cằm hắn lên, Không Hoa từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đâm thẳng vào con ngươi màu xám, khẩu khí cũng xót thương, thâm tình như thể giọng điệu nỉ non vào tai tình nhân “Ta muốn thấy hình dạng ban đầu của ngươi.”
Tấn vương phủ lại là Tấn vương phủ lúc trước, không thấy minh hỏa, không thấy tiếng nước, tấm đá xanh đen liền lại như cũ nổi lên hàn khí, ánh nến lại mờ nhạt ấm áp.
“Được, ta đáp ứng ngươi.”
Cùng với tiếng cười phóng đãng, dạ nha lao như tên bắn vào trong bóng đêm dày đặc.
“Hắn ở cạnh Minh hồ.” Không Hoa sảng khoái nói ra chỗ của Nam Phong, đem một cái nhân hạch đào cho vào miệng Tang Mạch “Thực sự là biểu ca tốt.”
Lông mày Diễm quỷ nhíu lại, thẳng thắn biểu hiện ra sự căm hận trong lòng hắn, thế nhưng lại không dám quá mức rõ ràng, vì vậy chỉ cố kéo căng mặt, vung tay áo, bước ra khỏi cửa phòng.
Không Hoa cầm ngón tay bị cắn lắc đầu cười khẽ: Dáng vẻ tuấn tú nhã nhặn của Tang Mạch, thực sự là khó mà tưởng tượng nổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.