Diễm quỷ

Chương 14


Bạn đang đọc Diễm quỷ – Chương 14

23
Không lâu trước, nữ tử khoác áo lông cáo cười dài chỉ vào chỗ đuôi mắt phải của mình “Ta cũng có một muội muội, là ruột thịt của ta. Xem, chỗ này của ta có một nốt ruồi, còn nàng thì không.”
Nàng nói dối.
Năm xưa trong cung từng có một đôi hoa tỷ muội, mặt mũi dung mạo giống nhau, chỉ có một thứ để phân biệt đó là muội muội Trang phi có cái nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải.
“Khóe mắt có nốt ruồi chính là muội muội Trang phi, không có thì chính là tỷ tỷ Hoa phi.” Tang Mạch buông mắt xuống thản nhiên nói.
Đây là một nữ tử thân thế bi ai thế nào? Sinh ra được một dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng không phải là độc nhất, còn có một muội muội tốt càng đa tài đa nghệ ngoan ngoãn hơn. Bất quá là ra đời sau nháy mắt thôi, muội muội lại được phụ mẫu trìu mến hơn, làm tỷ tỷ phải nhường phải nhịn. Phụ thân chỉ là một tiểu lại, không cho các nàng cái gì được đủ một đôi, đành phải một người mặc váy cũ, một người mặc váy mới. Kỳ thực các nàng bằng tuổi nhau mà, muội muội muốn gì, nàng cũng muốn. Tính đi tính lại, đã nhường vô số lần, nàng bất quá chỉ xin được đeo cái vòng vàng đó một ngày, thực sự là… ủy khuất này chỉ có thể nuốt xuống bụng.
“Gặp gỡ ngươi trước rõ ràng là ta, ngươi bất quá lúc xuống núi mới liếc thấy nàng…” Lại lui lại nhường, nhưng trong cuộc sống kiểu gì cũng có một thứ không thể nhường. Cùng muội muội đồng thời vào cung thì còn vui không thể tự kiềm chế được, huyễn tưởng sau này bỉ dực tương tùy (liền cánh bay), ai ngờ rằng, tình ái vốn không coi trọng ai tới trước ai tới sau. Cuối cùng thì muội muội tao nhã động lòng người vẫn khiến người ta quý mến hơn, cũng càng xứng đôi với Người thiền sam trúc cái. Những ngày sau đó a, hết lần này tới lần khác cách cửa sổ nhìn thấy long liễn (xe vua ngồi) lắc lư ung dung đi tới, gần ngay trước mắt, nhưng rẽ vào cửa cung đối diện.
Bệ hạ thật sự rất thích muội muội, Người muốn ở ngoài cung làm một tiểu viện tử cùng ở với muội muội; Người mang theo muội muội cải trang xuất cung xem pháo hoa trên đường, giống một đôi phu thê bình dân; Người viết khúc ca uội muội; Người sủng ái muội muội… Có muội muội, hậu cung ba nghìn phấn đại cũng chỉ là bụi bặm, làm sao bằng một dung mạo diễm lệ xinh đẹp không dính một chút phấn son dung tục nào. Cứ như vậy nhìn, nhìn, cách một tầng cửa sổ mỏng nhìn sau cửa cung đối diện ân ái tình nồng sinh tử tương hứa, nhìn người mình thích đối diện với gương mặt giống mình như đúc nói lời yêu thương.

Chỉ là kém một cái nốt ruồi, một cái nốt ruồi mà thôi… Thực sự là oán hận… Vậy nên, mình điểm nốt ruồi đó lên. Như vậy, có thể tìm được chàng đúng không? Cho dù là trộm lấy.
“Nàng vốn không phải là Trang phi, dù nàng thêm một nốt ruồi tự coi mình là Trang phi, cũng vĩnh viễn không tìm thấy Tắc Hân đã chuyển thế thành Nam Phong, càng đừng nghĩ tới khiến Nam Phong yêu nàng.” Không Hoa khẽ gật đầu, chuyện này, y đã điều tra rõ từ lâu.
“Vậy nên ngươi giúp nàng. Ta đoán, gian lận cũng nằm ở trên cái nốt ruồi đó đúng không?”
Cái gì mà Trương gia tìm tiên sinh dạy học, Trương gia tiểu thư kén rể, trong thành vốn chẳng có Trương gia nào cả, cả đám người tụ tập trong phòng khách này, ngoại trừ tân lang người trần mắt thịt, không có một ai là người thật. Tất cả chỉ là vở kịch do Minh chủ bày ra để Hoa phi cam tâm giao nộp Hình thiên, cũng chỉ có con mọt sách Nam Phong kia mới ngây ngốc tin.
“Ừm… làm một ít pháp thuật.” Thần sắc y thản nhiên, thẳng thắn thú nhận, chỉ có điều đối với việc Hoa phi lau đi nốt ruồi thì không hiểu chút nào “Nếu không lau cái nốt ruồi đó đi, nàng có thể cùng Nam Phong ân ái một đời. Hiện giờ, nếu pháp thuật đã bị phá, Nam Phong đương nhiên cũng không nhận ra nàng nữa…”
“Ha ha ha ha…” Diễm quỷ khinh miệt cười lớn, dũng cảm vươn tay xoa nhẹ lên lông mày y, nghiêng đầu tới hỏi “Ngươi biết thế nào là yêu hận không?”
Không Hoa không nói gì quay đầu đi, thấy Hoa phi chậm rãi rút ra một cây trâm từ trong tóc. Theo kim trâm rút ra, dung mạo mỹ lệ chợt như hoa héo rũ, vô số nếp nhăn từ khóe mắt tràn ra kéo dài khắp khuôn mặt.

“Hóa ra chỉ dùng để giấu kín mùi máu tươi trên người, chả trách chỉ thấy khí tức mà không thấy vật. Có điều, hôm nay nàng dùng hết tinh huyết, cũng chỉ có một con đường là hồn phi phách tán.” Y lãnh khốc tán thưởng sự khôn khéo của nàng. Tang Mạch liếc xéo sang, thấy thần sắc của y không hề khẩn trương vì Hình thiên hiện thế, bất giác trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt.
Cả gian phòng dường như trôi qua trăm năm, theo tinh huyết tiêu tán, trong nháy mắt Hoa phi biến thành dáng vẻ già nua, tròng mắt đầy lệ “Cuối cùng ngươi yêu vẫn là nàng, làm sao cũng không tới phiên ta. Thế nhưng… ta vẫn muốn khiến ngươi hảo hảo liếc ta một cái a…”
Có cái gì đó phá vỡ khoảng không, mang theo tiếng huýt gió rất nhỏ, thư sinh vẻ mặt mờ mịt ngạc nhiên nhìn kim trâm đâm vào ngực mình. Nữ nhân vẫn rơi lệ không ngừng rốt cuộc nhìn thấy cái bóng của mình trong đôi mắt mở lớn, không hề diễm lệ vô song, không hề phương hoa tuyệt đại, tóc bạc da mồi, xấu xí mà khó coi, thế nhưng, bên khóe mắt không có nốt ruồi. Nàng run rẩy cười, cảm thấy mỹ mãn “Ngươi với ta không thể có lần tiếp theo, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, vĩnh viễn không gặp lại, thật tốt…”
Dưới thần khí Hình thiên, dù là thượng tiên cũng khó mà thoát khỏi kết cục tan thành tro bụi.
Lụa đỏ tươi rũ xuống từ trên xà nhà, bao vây căn phòng tịch mịch.
Gió mơn trớn, xuân vừa mới bắt đầu, trong gió còn mang theo chút lạnh, hình nhân đứng đầy dưới mái hiên đều hiện nguyên hình bị thổi bay ra ngoài cửa, mặt mũi mơ hồ, thần sắc hờ hững, y sam ngũ sắc sặc sỡ… Tiểu Miêu trốn sau chân Tang mạch đột nhiên buông lỏng tay ra, màu đỏ tươi ùn ùn kéo tới tựa hồ muốn thiêu mù mắt.
“Nam Phong hắn…mệnh trung chính là như vậy, ta có che chở thế nào cũng không thể thay đổi được.” Diễm quỷ đứng phía trước Không Hoa “Chúc mừng ngô chủ đạt được sở nguyện.” Giống như cái đêm mới gặp gỡ, phong thanh chợt nổi lên, hắn quỳ gối dưới chân nam nhân, hèn mọn tới không thể hèn mọn hơn. Chợt, lại bỗng nhiên ngẩng đầu, lúm đồng tiền sáng lạn như hoa.

Hắn cười đến quá quỷ dị, khiến Không Hoa đang vội vã đi lấy Hình thiên phải ngừng bước: “Ngươi…”
Tầng tầng phấn trắng trên mặt như thể không chịu nổi nụ cười của hắn mà tràn ra những vết nứt tinh tế. Như mặt nạ sụp đổ, thương bạch, đại thanh, chu hồng… (toàn mấy màu trang điểm ý mà) tất thảy màu sắc tiên diễm đều rớt xuống, trang dung của Diễm quỷ vỡ vụn, lộ ra khuôn mặt như học sinh rụt rè nhất đứng trước thánh nhân.
Tang Mạch nói “Ngươi vẫn không hiểu yêu hận a, Sở Tắc Quân.” Tiếng thở dài uyển chuyển, âm cuối như lượn lờ quanh lòng y, mắt Không Hoa chợt lóe lên.
Trong nháy mắt, lụa hồng treo đầy trên xà nhà hóa thành lớp lớp bỉ ngạn hoa bay lả tả như tuyết rơi. Cách một lớp đỏ tươi trước mắt, hắn chậm rãi đứng lên, tay áo phiêu diêu, chỉ có nụ cười kia là rõ ràng nổi bật. Không Hoa cảm thấy, mình mới là người đứng dưới đại đường Minh phủ, còn Diễm quỷ một thân bạch y này chính là người ngồi trên điện cao cao nhìn xuống bao quát mình, trong đồng tử xám tro đầy vẻ thương hại “Ngươi…”
Lời còn chưa dứt, mái tóc đen như thác trút xuống, một khắc trước hắn còn đứng vững như ngạo tuyết tùng bách, lúc này đã ngả về phía sau, trên bạch y tràn ra màu đỏ còn đậm hơn cả bỉ ngạn hoa, tại vị trí trái tim, có vật gì đang lóe kim quang, như là một cây kim trâm “Ngươi làm gì ta đều đoán được. Chỉ có khối ngọc bội đó, ta chung quy vẫn không rõ… Có điều, ta có thể sử dụng.” Như là minh bạch sự nghi hoặc của y, Tang Mạch giải thích một cách thân thiết.
Vội vàng đi về phía trước đỡ lấy hắn, Không Hoa quay đầu nhìn Nam Phong ở trên mặt đất, thấy trên ngực ngoại trừ vài vết máu, thì không bị thương một cọng tóc nào, có lẽ chỉ là ngất xỉu. Theo lồng ngực hơi phập phồng, một miếng ngọc bội rơi ra từ trong vạt áo, màu xanh ngọc bích, ở giữa khắc một chữ ‘Sở’. Quá sợ hãi “Ngươi làm y thuật đó ở trên miếng ngọc này?”
Y thuật này, hạ phù chú ở trên đồ vật rồi đem tặng đi, có thể đem kiếp nạn của mình trút cho người khác, cũng có thể ngược lại phải chịu nguy hiểm của người kia. Vận rủi, bệnh tật, tai kiếp, thậm chí là cái chết, đều có thể trút hết sang. Quả nhiên là quỷ mị tầm thường chỉ có thể thi triển chút tài năng thấp kém, rõ ràng tới mức khiến y không lường trước được.
“Cũng thế cả thôi.” Nụ cười của hắn không đổi, chỉ là âm điệu yếu đi, đôi mắt màu xám sáng trong suốt, đắc ý đến cực điểm “Quả thực là bảo thạch hiếm có, lại có thể tăng hiệu lực của pháp thuật. Khụ… Nếu không, bằng vào mấy cái… đạo hạnh tầm thường của ta, khó mà giấu diếm được con mắt của Minh chủ.”
Cuối cùng là tương kế tựu kế? Theo kịch bản của y diễn xướng đến tận bây giờ, mượn vở kịch này để lấy chút tiện lợi “Nếu ngươi không diễn ra trò như vậy, có một số việc mình ta sợ rằng phải tốn rất nhiều công phu. Định Hồn châu, Trương thái y, Cận gia lão phu nhân, Hoa phi nương nương, việc nên làm đều đã làm, tâm nguyện cũng đã sáng tỏ. Còn có Tiểu Nhu… Ngươi ở trên xà nhà của nàng lưu lại minh văn ‘muôn đời như ý’, mượn miệng vàng lời ngọc của ngươi, sau này nếu nàng chuyển thế sẽ không phải gian khổ như vậy nữa… Khụ, ngẫm lại, giữa ta và ngươi, làm theo nhu cầu, cũng là rất công bằng.”

Minh vương điện hạ của ta, lúc trước ta cũng là một bề tôi bàn quyền lộng thuật (chắc ý là lắm mưu nhiều kế) như thế đó.
“Vậy Nam Phong thì sao? Dùng bản thân ngươi để đổi lấy một mạng của hắn đáng giá sao?” Thân thể trong lòng rất nhẹ, kim trâm cắm sâu hơn nửa, sát khí lạnh thấu xương. Không Hoa lấy bàn tay đè lên ngực hắn, nhưng chỉ thấy dính dính sệt sệt. Ngón tay mơn trớn mặt hắn, nhưng chỉ phí công tạo ra vài vết bẩn trên má, vội dùng tay áo lau, Tang Mạch lại nghiêng đầu né tránh.
“Ta nợ hắn một cái mạng a…” Khẩu khí thản nhiên, như trút được gánh nặng “Về phần tâm nguyện của ta…”
Con mắt đảo quanh, đồng tử xám tro phản chiếu gương mặt tuấn mỹ vô trù của Không Hoa, nhìn tới ngây dại. Không Hoa nhịn không nổi nắm lấy bàn tay trắng tới gần như trong suốt của hắn, mỗi ngón tay đều lạnh lẽo, bất kể dùng máu loãng ấm áp bôi lên bao nhiêu lần cũng không nâng được nhiệt độ lên. Hắn nghiêng người vào ngực Không Hoa nhếch môi cười, khóe mắt hơi nheo lại, đồng tử màu xám xao động như nổi trên mặt nước, nhu thuận an tĩnh, quyến rũ tới yêu dị “Tâm nguyện của ta là…”
Còn chưa nói xong lời cuối, thần sắc Diễm quỷ đột nhiên biết đổi, giãy mạnh ra khỏi cái ôm của Không Hoa, móng tay bén nhọn đặt trực tiếp lên vị trí trái tim y, không lệch một phân. Lông mày nhíu lại, thêm ba phần lực nữa ‘Xoẹt ──’ một tiếng, móng tay sắc nhọn xuyên qua hắc y vạn năm bất biến đâm thẳng vào bên trong, cách lớp da thịt hơi mỏng tựa như có thể cảm nhận thấy lồng ngực chấn động.
“Thứ ta muốn nhìn thấy nhất…” Đầu ngón tay nghe lời vẽ một đường, trước khuôn ngực xích lõa nhất thời hiện lên một chuỗi huyết châu “Chính là biểu tình hối hận của ngươi!”
Không Hoa nhíu mày, muốn nắm lấy cổ tay hắn, cúi đầu đã thấy Tang Mạch ra sức tránh né, tinh khí hầu như tiêu hao không còn gì, đã hấp hối, song đôi mắt lại đỏ sậm, thần sắc bi phẫn, răng cắn chặt vào môi hận không thể làm cho nó bật máu. Bất giác một trận buồn vô cớ, chỉ cảm thấy trước ngực nóng rát đau tới nhảy dựng lên, từ ngoài da thịt chạy thẳng vào trong thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, một cái móng tay đó của Diễm quỷ dường như móc thật mạnh vào tim y “Tang Mạch…” Mới gọi một tiếng nhưng không có lời nào đáp lại.
“Vậy nên ta nói ngươi không hiểu yêu hận a…” Giọng hắn trầm thấp gần như không nghe nổi, nhưng một mạch thở dài “Sao luôn vọng tưởng những thứ không thể chiếm được nhỉ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.