Đọc truyện Diệm Nương – Chương 4
Diệm Nương vẫn tự do, bởi vì lời thề đó là của Khanh Tuần, căn bản chẳng có tính ước thúc gì với nàng cả. Dựa theo thói quen phiêu đãng khắp nơi cùng với tính cách ghét gò bó của nàng, rời khỏi Khanh phủ là chuyện
không thể chậm trễ. Nhưng nàng lại không đi, còn về lý do, nàng tự nói
với mình là do tò mò, tò mò tại sao Khanh Tuần vốn hết sức chán ghét
nàng lại đột ngột thay đổi thái độ trước mặt mọi người như thế, hơn nữa
còn nguyện lòng gắn cả cuộc đời với mình. Lý do này là thật hay giả,
không có ai biết rõ, bao gồm cả bản thân nàng. Bởi vì khi một người
không nguyện lòng đối mặt với trái tim của mình, những việc người đó
làm, những điều người đó nghĩ, những lời người đó nói, người ngoài căn
bản chẳng cần coi là thật.
Đáp án rất nhanh đã lộ ra. Ngay trong ngày thứ hai sau khi Khanh Tuần lập lời thề, Khanh phủ bắt đầu trở nên
bận rộn, đèn hoa được treo khắp nơi, không khí ngợp một nỗi mừng vui
khôn tả. Khi nàng cho rằng những việc này là để chuẩn bị cho hôn lễ của
mình và Khanh Tuần, chuẩn bị lén chuồn đi, tin tức Dương Chỉ Tịnh sắp gả cho Long Nguyên Chủ đột nhiên truyền tới. Nàng lập tức hiểu rõ tất cả,
thì ra là vậy. Nhưng tại sao Khanh Tuần lại chắp tay nhường người mình
yêu cho kẻ khác như thế? Nàng thật sự không hiểu nổi.
Ngày thứ
mười, Dương Chỉ Tịnh xuất giá, thời gian tuy có phần dồn dập nhưng hôn
lễ lại cực kỳ long trọng xa hoa, các nghi lễ đều được an bài tuần tự.
Qua đó có thể thấy sự chuẩn bị đầy đủ của Long Nguyên Chủ cùng với tài
lực hùng hậu của nhà họ Khanh thế nào.
Diệm Nương được nhìn thấy Long Nguyên Chủ. Từ lâu nàng đã nghe nói về nhân vật thần bí vừa mới
quật khởi trên giang hồ này, được biết hắn là thủ lĩnh của một tổ chức
hùng mạnh khiến người trên giang hồ đều nghe tên biến sắc, chẳng ngờ lại là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, trên khuôn mặt tuy luôn mang
một nụ cười nho nhã, nhưng từ trong ánh mắt toát ra vẻ xa cách lạnh
lùng, cũng là một nam nhân cao ngạo hệt như Khanh Tuần vậy. Duy có điều
khác biệt là tướng mạo của hắn, có thể nói là hoàn mỹ đến mức không có
gì để chê trách. Thảo nào Khanh Tuần lại chịu nhận thua như vậy, hắn tự
ti ư?
Nghĩ đến việc Khanh Tuần mà cũng tự ti, Diệm Nương liền
cảm thấy hết sức tức cười. Nhưng hắn thật sự tự ti? Hắn chẳng phải là
một nam nhân cao ngạo sao?
Chẳng có hứng thú ở lại xem hết cuộc
vui, Diệm Nương cất bước đi dạo xung quanh Khanh phủ, nhân tiện tìm kiếm Khanh Tuần từ đầu đến giờ vẫn chưa lộ mặt. Từ sau khi lập lời thề, hắn
liền để mặc cho nàng đi lại trong Thanh Trúc viện, có điều con người thì lại biến đi đâu mất hút. Hắn không ngờ lại ra chiêu này với nàng, chẳng lẽ nàng thật sự đáng ghét như vậy hay sao? Nàng cũng đâu ép hắn phải
làm gì, đúng là đáng ghét!
Bên bờ hồ, nàng đã nhìn thấy hắn.
Hắn ngồi một mình ở đó. Sống lưng vốn thẳng tắp xưa nay dường như cũng
không chịu nổi một sự đả kích nặng nề đến vậy, lúc này cong hẳn xuống,
đang tựa vào thân cây phía sau lưng. Mái tóc dài chớm vai của hắn buông
xõa trước ngực, khiến khuôn mặt bị che đi mất một phần. Hắn cứ ngồi như
thế, chẳng hề động đậy, tựa như đã hóa đá từ lâu. Giữa làn gió thu se
sắt, tấm lưng gầy khô cong gập lại kia toát ra một vẻ cô độc thê lương
tới tột cùng.
Nàng đứng trong rừng nhìn hắn từ xa, suốt một hồi
lâu không động đậy. Một cảm giác bi ai bất giác trào dâng trong lòng, nữ nhi Diệm tộc vĩnh viễn không bao giờ nhận được tình yêu chân thành mà
sâu sắc đến thế.
Đối với nàng mà nói, hắn thuộc về một thế giới
xa xôi không thể với tới, hai người vốn sẽ không có bất cứ sự giao tiếp
nào, mà tính cách của cả hai cũng hoàn toàn khác biệt, chẳng có điểm gì
tương tự. Vậy nhưng ở con người đó, nàng lại nhìn thấy một mối tình thâm mà trước đây bản thân thậm chí còn chưa từng nghĩ đến bao giờ.
Trên thế gian này quá nhiều kẻ có thủy mà chẳng có chung, cũng quá nhiều
những lời đường mật giả dối. Thế nào mới thật sự là yêu đây?
Nàng từ khát vọng đến khó hiểu, rồi lại từ khó hiểu đến mê hoặc. Cho tới lúc này nàng mới giật mình hiểu ra, rằng yêu hắn cũng chẳng phải chuyện gì
khó khăn cả. Mấy ngày nay, khi mơ hay lúc tỉnh, nàng cứ luôn không kìm
được nhớ lại cách xưng hô thân mật của hắn với mình hôm đó, rồi còn cả
nụ cười mỉm hiếm hoi cùng với cử chỉ dịu dàng kia, nhưng sâu sắc nhất là nụ hôn nhẹ dịu dàng của hắn. Những thứ khác, như sự xấu xí của hắn cùng với việc hắn ghét bỏ nàng, nàng căn bản chẳng hề để tâm.
Trong
lòng nàng hiểu rõ, nếu hắn chịu nhìn nàng một cái, rồi thật lòng tái
hiện lại sự dịu dàng của hắn ngày hôm đó với nàng, cho dù có bắt nàng
lập tức chết đi, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Chắc đây chính là
yêu, một thứ tình cảm khiến người ta cam lòng tự thiêu đốt chính mình,
một cái bẫy mê người khiến mọi tâm trạng mừng giận buồn vui của bản thân đều nằm trong tay người khác, một ngục tù tình cảm mà bên trong một nửa là hạnh phúc ngọt ngào, một nửa là sự khổ đau và cô đơn vô tận. Nàng đã hiểu, nhưng tiếc rằng đã muộn. Suốt bao đời nay, biết bao nhiêu nữ nhi
Diệm tộc đã không ngừng gặp phải tao ngộ giống như nàng. Liệu rồi nàng
có bước lên con đường không lối về mà bọn họ đã từng đi qua hay không?
Nhẹ nhàng cất bước đi tới, nàng quỳ xuống bên cạnh Khanh Tuần, dang tay ôm hắn vào lòng.
Khanh Tuần tựa như không hề phát giác, chẳng có bất cứ phản ứng nào.
Nàng dịu dàng vén mái tóc dài của hắn ra sau tai, để lộ một khuôn mặt hờ
hững chẳng có chút biểu cảm. Rất nhẹ nhàng, nàng ghé đôi bờ môi đỏ mọng
của mình tới đặt lên gò má cao của hắn một nụ hôn, dịu dàng nói: “Đừng
buồn!”
Khanh Tuần toàn thân chấn động, lập tức tỉnh táo trở lại, rồi đưa tay đẩy nàng ra khỏi mình. Vì dùng lực quá lớn, Diệm Nương
không kìm được ngã lăn sang một bên.
“Cút!” Trong cặp mắt màu
nâu nhạt của hắn ánh lên một nét giận dữ và chán ghét. Hắn chỉ muốn ngồi một mình ở nơi yên tĩnh chút thôi, sao nữ nhân này lại không biết điều
như thế?
Trong mắt Diệm Nương thoáng qua vẻ buồn bã, nhưng ngay
sau đó lại bị nụ cười che giấu đi ngay. Nàng ung dung ngồi dậy, chống
hai tay ra sau lưng, phơi bày ra những đường cong quyến rũ của mình,
nũng nịu nói: “Khanh lang, chàng đã quên lời thề của mình rồi sao? Hay
là để nô gia nhắc nhở chàng nhé!”
Khanh Tuần hơi nheo mắt lại,
bên khóe miệng thoáng qua một nét khinh thường, đột nhiên đứng thẳng
người dậy, định rời khỏi nơi đây. Dù hắn không thể đuổi nàng, nhưng hắn
đi thì chắc là được chứ gì?
“Định đi sao?” Diệm Nương lại không
hề có ý buông tha cho hắn: “Chàng hối hận rồi, muốn đi cướp sư muội của
mình về đúng không? Ừm, bây giờ vẫn còn kịp đấy.” Nàng không hiểu tại
sao hắn lại đẩy người mình yêu vào lòng một nam nhân khác, cho nên mới
cố ý khích bác. Trong lòng nàng, căn bản không có khái niệm chùn bước
hay nhường nhịn, nàng đã yêu ai thì nhất định phải cố gắng hết mình để
tranh thủ. “Nhưng chàng đừng quên, nô gia mới là nữ nhân của chàng, suốt đời suốt kiếp này chàng đều không được phụ nô gia đâu.” Chẳng ngờ lời
thề mà ngày đó nàng vốn không bận tâm bây giờ lại trở thành thứ vũ khí
quan trọng nhất để nàng đi tranh thủ, chuyện trên đời quả thực khó
lường.
Khanh Tuần nghe thế thì đột nhiên dừng bước, ánh mắt trở
lại vẻ bình lặng như xưa, chậm rãi nhìn về phía Diệm Nương lúc này đang
ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, rồi quan sát nàng kỹ càng một lượt từ
đầu đến chân.
Diệm Nương thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn,
hơi nghiêng đầu qua một bên, mái tóc dài từ trên vai trượt xuống lại
càng trở nên quyến rũ yêu kiều. Chỉ có bản thân nàng mới rõ, khi ánh mắt hắn nhìn đến đâu, nơi đó trên thân thể nàng liền không kìm được mà run
lên lẩy bẩy, nàng căn bản không thể khống chế nổi phản ứng của bản thân
mình.
“Thế nào, hài lòng chứ?” Mượn việc nói chuyện, nàng cố gắng phân tán sự chú ý của bản thân mà không để lại chút dấu vết nào.
“Nàng là nữ nhân của ta.” Vẫn là giọng nói khàn khàn ấy, khiến người ta căn bản không đoán được chủ nhân của nó đang nghĩ gì.
“Đúng vậy, Khanh lang.” Diệm Nương hơi cau mày, lộ một dáng vẻ nghi hoặc hết
sức mê người, mà trái tim nàng lại vì thái độ không rõ ràng của hắn mà
trở nên thấp thỏm bất an, hắn muốn làm gì đây?
“Được! Được lắm…” Khanh Tuần lẩm bẩm nói, chân đã bước tới trước mặt Diệm Nương.
“Khanh lang?” Diệm Nương hết sức khó hiểu, đang định đứng dậy hỏi cho rõ ràng, đôi bờ vai mỏng manh đã bị hai bàn tay to của Khanh Tuần nắm lấy.
Xoạt…
Tiếng quần áo bị xé rách vang dội, một mảng đỏ rực bay lên giữa không trung,
xoay tròn trong làn gió thu lạnh lẽo, tựa như ngọn lửa nóng bỏng nhiệt
tình, lại tựa như bầu máu nóng sục sôi, rồi cuối cùng chậm rãi rơi xuống đất, giống những chấm lạc hồng đỏ tươi rải xuống mặt hồ trong veo tĩnh
lặng…
***
Tiếng tiêu thê lương réo rắt vang vọng giữa màn đêm tĩnh lặng, như khóc như than.
Cảm giác được sự lạnh giá, Diệm Nương chậm rãi tỉnh dậy, vầng trăng tròn
vành vạnh đã lên cao đến giữa trời, ánh trăng dịu nhẹ như nước, chiếu
rọi xuống cảnh vật xung quanh. Sự đau đớn nơi hạ thân truyền đến khiến
nàng không kìm được nhíu chặt đôi mày liễu. Hắn đi rồi sao? Một tia chua chát thoáng qua nơi khóe miệng. Nàng không ngờ lại trần trụi nằm ngủ
bên bờ hồ lâu như thế, quần áo của nàng đã bị hắn xé nát, vậy mà đến một chiếc áo choàng hắn cũng không để lại cho nàng. Hắn căn bản không để ý
đến sự sống chết của nàng, xem liệu nàng có gặp nguy hiểm hay không,
chắc hắn vốn cho rằng nàng là một con đàn bà dâm đãng ai cũng có thể
cưỡi lên được.
Cố gắng bò dậy ngồi tựa vào gốc cây, cơn đau bỏng rát giữa hai chân làm nàng nhớ lại sự thô bạo cùng với cặp mắt lạnh
lùng vô tình của hắn. Một cảm giác đau đớn đến khó tả bắt đầu lan ra
khắp toàn thân, giống như có tiếng sét tàn phá toàn bộ cơ thể, khiến
nàng đau đến mức chỉ muốn òa khóc một trận, không kiềm chế được đưa tay
lên ôm ngực nhắm mắt lại nức nở. Nhưng trong trái tim này, trong trái
tim mà tất cả mọi người đều cho rằng vô cùng bẩn thỉu này, không ngờ lại chẳng có một tia oán hận nào bùng lên cả.
Tiếng tiêu dừng lại.
Diệm Nương bừng mở mắt, tới lúc này nàng mới giật mình phát hiện sự tồn
tại của nơi mà tiếng tiêu vừa biến mất. Vén mái tóc dài rối bời, nàng
nhìn thấy có một nữ tử áo trắng thân hình thon thả, tay cầm trường tiêu
đang ngồi trên tảng đá lớn cách đó không xa. Dưới ánh trăng mông lung,
nữ tử đó như thực như ảo, khiến người ta không kìm được phải hoài nghi,
liệu đây có phải là nàng tiên trong hồ nước hay không.
“Ngươi
tỉnh rồi?” Giọng nói mỏng manh mà tao nhã của nữ tử đó vang lên trong
màn đêm tịch mịch, nghe như tiếng chuông bạc giữa không trung.
“Sao cô lại ở đây?” Diệm Nương không hề che giấu tấm thân trần trụi của
mình, cố đè nén nỗi đau đớn trong tim, tỏ vẻ thản nhiên hỏi.
“Chờ ngươi tỉnh lại chứ sao.” Nữ tử đó không hề ngoảnh đầu lại, dang rộng
hai tay như muốn đón lấy làn gió lạnh giá từ trên mặt hồ thổi tới, khiến mái tóc dài cùng ống tay áo đều lất phất tung bay, tựa như sắp cưỡi gió bay đi vậy.
“Tại sao không gọi ta dậy?” Diệm Nương nhắm mắt lại, yếu ớt hỏi.
“Ngươi mệt rồi, không phải sao?” Nữ tử đó ngoảnh đầu qua, để lộ khuôn mặt
thanh nhã tú lệ, thì ra là Hồng Hô. Trên khuôn mặt nàng ta thấp thoáng
một nét cười chế giễu: “Ha ha, không ngờ tên quái vật Khanh Tuần đó lại
dũng mãnh như vậy.”
“Chàng không phải là quái vật.” Bị lời nói
của đối phương chọc giận, Diệm Nương chẳng nghĩ ngợi gì đã lập tức bao
biện cho Khanh Tuần, giọng nói mang đậm sự cảnh cáo.
Hồng Hô khẽ nhún vai, không muốn tiếp tục dài dòng với Diệm Nương về vấn đề này.
Nàng ở lại đây canh chừng không phải vì mình và nàng ta cùng mang thân
phận Diệm Nương, mà là vì Diệm Nương này mang họ Thành Gia, nàng nợ họ
Thành Gia, nhất định phải trả.
“Cô chứng kiến hết rồi sao?” Thấy nàng ta không nói gì, giọng của Diệm Nương cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Chàng… Chàng không biết cô ở bên cạnh ư?” Với võ công của Khanh Tuần,
có người ở bên cạnh nhìn lén sao lại không biết, chẳng lẽ hắn không để
tâm chút nào?
Hồng Hô nghe vậy bèn “Hừ” lạnh một tiếng: “Ai thèm nhìn, cô nghĩ hay lắm sao?”
Nàng chỉ vô ý bắt gặp mà thôi, bị Khanh Tuần ngoảnh mặt nhìn qua, liền dùng
ánh mắt bình tĩnh liếc một chút rồi vội vàng rời khỏi đó. Mãi một lúc
sau nàng mới quay lại, phát hiện Diệm Nương không ngờ vẫn nằm nguyên chỗ cũ, còn Khanh Tuần thì đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Diệm
Nương thầm buồn bã, tâm trạng như đã đi về một nơi rất xa. Nàng không hề hối hận cũng chẳng oán giận chút nào, vì nàng may mắn hơn rất nhiều
Diệm Nương khác, tuy quá trình không vui vẻ lắm, nhưng ít nhất nàng cũng cam tâm tình nguyện.
“Giao cả cuộc đời mình cho một tên quái…
một nam nhân vô lương tâm, có đáng không?” Hồi lâu sau, Hồng Hô đột
nhiên lạnh lùng cất tiếng hỏi, một nét cười ngơ ngẩn ngự trị trên khuôn
mặt nàng ta.
Nữ nhi Diệm tộc đều là như thế, chỉ cần yêu một nam nhân đều sẽ bất chấp tất cả, cho tới khi thịt nát xương tan. Cho nên
nàng mới muốn phản bội lại huyết thống của mình, nàng không cam tâm khi
vận mệnh của bản thân bị kẻ khác giật dây, tất cả mọi việc nàng làm đều
khác với các nữ tử Diệm tộc, nhưng… Trong đầu nàng bỗng hiện lên hình
ảnh của một thiếu niên tóc trắng, nếu là chàng, nếu chàng muốn giật dây
số mệnh của nàng, nàng sẽ làm thế nào đây? Nàng còn nợ chàng một ân
tình, nàng… Sẽ không, chàng nhất định sẽ chẳng còn nhớ, có ai nghe nói
nam tử Diệm tộc từng để nữ tử Diệm tộc vào lòng? Nhắm lại đôi mắt xinh
đẹp, nàng cảm thấy ngực mình có chút bức bối, không kìm được hít sâu một hơi, đè nén thứ cảm xúc kỳ lạ đang rục rịch trỗi dậy.
Diệm
Nương nở một nụ cười chua chát tới cực cùng. Xưa nay nàng luôn cố hết
sức né tránh tình yêu, nhưng mãi đến khi gặp Khanh Tuần, nàng mới biết
dòng máu chảy trong người nữ nhi Diệm tộc nóng bỏng biết bao, thứ tình
cảm ẩn chứa nơi ấy nồng đậm đến thế nào. Đó căn bản không phải là cái mà con người có thể áp chế được. Cháy hết mình cho tình yêu là vận mệnh đã được định trước của tất cả Diệm Nương, cũng là mục đích duy nhất trong
sinh mệnh của Diệm Nương, không ai có thể né tránh.
Xa xăm nỗi
nhớ, hỏi rằng nhớ ai? Từ ngày tiễn đưa chàng lên ngựa, đêm đêm âu sầu
nỗi màn không. Sáng dậy soi gương ngó đôi mày ngài, oán chàng trách
chàng cũng là khi thương nhớ. Nước hồ mùa thu trắng màu hoa sen, thương
tâm cảnh chim uyên ương bay lúc chiều tà. Vì chàng ta trồng cỏ tùng la,
tới mùa lạnh giá dây leo đã dài hơn cành tùng. Vì chàng ngồi ôm gối san
hô, nước mắt đã khô vương đầy mạng nhện. Nhân sinh hữu tình cam lòng đầu bạc, sao vẫn chẳng thể mãi bên nhau? Gió mưa rả rích, ríu rít gà kêu,
hỏi rằng nhớ ai? Gặp người trong mộng.[1]
[1] Trích “Trường tương tư” của Quách Giác thời nhà Nguyên.
Hồng Hô nhìn mặt nước mênh mông trước mặt, khẽ cất tiếng ngâm, giọng ca dịu
dàng uyển chuyển, bi thống thê lương, lẩn quất vang vọng giữa làn gió
đêm lạnh lẽo, mãi chẳng chịu tan.
Diệm Nương hơi cau mày lại,
nhặt dải lụa đỏ thường ngày dùng buộc tóc rơi ở một bên, rũ ra quấn lấy
thân mình, mái tóc dài cũng xõa xuống che đi quá nửa xuân quang. Bám vào thân cây đứng dậy, nàng có chút buồn bực khi phải nghe bài hát buồn
thương khiến người ta nhụt chí này.
Nếu muốn có thứ gì, nữ nhi
Diệm tộc sẽ bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn để giành được, đâu có ai
lãng phí thời gian vào việc nhớ nhung sầu tủi, đừng đùa như thế. Hồng Hô có thể hát bài hát thế này, quả nhiên đã không còn là Diệm Nương nữa.
“Không thích nghe sao?” Hồng Hô đột nhiên bật cười một cách khoái trá, hiển
nhiên rất thích thú khi thấy Diệm Nương không vui. “Đúng thế, nữ nhi
Diệm tộc sẽ không bao giờ hát loại bài hát thế này.” Dừng lại một chút,
nàng ta mới tiếp lời: “Nhưng ta không phải là Diệm Nương, ta là Hồng
Hô.”
Diệm Nương bị nàng ta cố ý đả kích, tâm tình ngược lại còn
dễ chịu hơn vài phần, nhẹ nhàng nói: “Cô là gì cũng không liên quan tới
ta. Ta phải đi đây.” Dứt lời, nàng liền loạng choạng cất bước rời đi.
Hồng Hô không giận dữ, cũng không để ý đến nàng, lại đưa cây tiêu lên miệng
tiếp tục thổi. Tiếng tiêu u uất lan đi theo gió thu giữa trời trăng
sáng, toát ra một sự cô độc ngạo nghễ khó miêu tả bằng lời.
Đúng vào khoảnh khắc Diệm Nương đi ra khỏi khu rừng, tiếng tiêu chợt dừng lại, bên tai vang đến tiếng ca tha thiết của Hồng Hô.
Cô gái xinh đẹp tha thướt như nàng Đổng Quý phi, nhà ở ngay gần cây cầu
đầu tiên bên cạnh Nam Sơn. Không muốn theo người rời đi, hàng đêm trăng
sáng một mình thổi tiêu.[2]
[2] Trích “Trúc chi từ” của Tào Diệu Thanh thời nhà Minh.
Khanh Tuần mặc một bồ đồ màu đen, chăm chú quan sát động tĩnh của khu nhà lớn phía đối diện qua ô cửa sổ khép hờ. Hôm kia hắn nhận được tin tức Tống
Tích Nguyên cùng với Thiên Vương Hành, Đổng Bách Hạc, Chúc Hề Khiêm nhân lúc Khanh phủ cử hành hôn lễ mà ngầm họp mặt ở ngõ Khổng Gia, bàn bạc
sự vụ suốt hai canh giờ. Bởi vì phòng vệ quá nghiêm mật nên nội dung của cuộc họp bàn đó không thể điều tra rõ.
Hôm qua bốn nhà này đã
công nhiên cưỡng ép các cửa hiệu của nhà họ Khanh nằm trong địa bàn của
mình phải đóng cửa, đồng thời trục xuất tất cả những người có liên quan
đến nhà họ Khanh ra ngoài, phàm là thuyền bè của nhà họ Khanh đều không
thể đi qua khu vực sông nước do bọn họ cai quản. Đây hiển nhiên chính là hiệp nghị mà bốn nhà này đã đạt thành, quyết định bắt tay công khai đối phó với nhà họ Khanh. Nếu tình hình tiếp tục phát triển theo chiều
hướng này, nhà họ Khanh ắt sẽ phải chịu một sự đả kích lớn chưa từng có.
Vừa hay tin Khanh Tuần đã lập tức một mình lẻn tới Điền Nam, căn bản không
thương lượng với bất cứ người nào, chuẩn bị ám sát Tống Tích Nguyên để
răn đe những kẻ khác.
Khanh Tuần vốn không phải hạng người hữu
dũng vô mưu, vậy nhưng biết rõ kẻ địch nhất định đã sớm có phòng bị,
chuyến đi này ắt sẽ nguy hiểm trùng trùng, thế mà hắn vẫn khăng khăng
làm theo cảm tính. Nỗi cô độc đã đeo bám hắn quá lâu, lâu đến mức khiến
hắn gần như quên mất cảm giác đau đớn của cái chết, hay sự sống, đó là
cái gì? Sự ra đi của Tịnh nhi chợt khiến hắn nhớ ra, ngoài việc giết
người và bảo vệ lợi ích của nhà họ Khanh, hắn vẫn còn có quyền lựa chọn. Lựa chọn giữa cần hay không cần, lựa chọn giữa sống và chết.
Tiếng mõ canh hai gõ vang, một làn gió lạnh thổi tới khiến ngọn đèn trong khu nhà đối diện bất định chập chờn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những kẻ đi tuần đêm đi qua giữa sân hay trên nóc nhà. Tất cả vẫn y nguyên như
cũ, không hề có vẻ gì căng thẳng.
Khanh Tuần tập trung tinh
thần, tỉ mỉ kiểm tra trang bị của bản thân, sau khi xác định không có sơ hở gì mới nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.
Đây là gian gác của một ngôi nhà nằm đối diện với Tống phủ qua một con đường, được thủ hạ của hắn bí mật mua lại từ lâu, trở thành cứ điểm để giám sát nhà họ Tống, tầng
phía dưới được cho một cặp vợ chồng làm ăn nhỏ thuê để che giấu, mãi đến giờ vẫn chưa bại lộ.
Khanh Tuần nhảy ra ngoài cửa sổ gian gác
rồi lao thẳng về phía nóc nhà đối diện hệt như một con diều hâu, nhẹ
nhàng tránh khỏi tầm mắt của lũ hộ vệ đi tuần, tiến đến tòa kiến trúc
chính, Tứ Hải các, của Tống phủ. Ngay từ lần trước đến gặp Tống Tích
Nguyên, hắn đã chú ý quan sát kỹ càng bố cục trong Tống phủ, lần này tìm đến tất nhiên đã biết rõ ngọn ngành.
Tứ Hải các nằm tại nơi
trung tâm của Tống phủ, là một tòa kiến trúc gỗ ba tầng, các tường vách
mái cong đều được điêu khắc hết sức tinh tế, phong thái vừa cổ điển lại
vừa bề thế. Khu vực hai mươi trượng xung quanh đó không hề có cành cây
ngọn cỏ nào, là một bãi đất trống được lát bằng những phiến đã lớn. Loại thiết kế này cực kỳ cổ quái, nhưng đồng thời cũng rất thực dụng. Căn
bản không người nào có thể lẳng lặng lẻn đến ngôi lầu chính mà không bị
ai phát giác, đặc biệt bây giờ nơi đây còn đèn đuốc sáng trưng, không có chỗ nào để ẩn nấp. Qua đó cũng có thể thấy Tống Tích Nguyên sợ chết đến mức nào, vậy mà loại người này lại dám công nhiên đi khiêu khích nhà họ Khanh, thực khiến người ta khó hiểu.
Khanh Tuần ngồi trên một
cây lớn, ngưng thần bế khí quan sát tình hình ở phía đối diện. Trong
lòng hắn rất ngạc nhiên, chỉ thấy cửa lớn của Tứ Hải các mở rộng, trong
ngoài đều sáng rực như ban ngày, Tống Tích Nguyên đang trái ôm phải ấp
hai thiếu nữ tuyệt đẹp ngồi trong uống rượu. Trước mặt bọn họ có bày một chiếc bàn bát tiên, bên trên là vô số thứ đồ ăn thức uống thịnh soạn,
vậy nhưng lại chưa được động đến chút nào, cứ như đang đợi ai đó vậy.
Hơi trầm ngâm một chút, Khanh Tuần liền nhảy xuống, bước đi lặng lẽ. Hắn
chắp hai tay phía sau, sống lưng ưỡn thẳng tắp, mái tóc dài cùng ống tay áo theo gió tung bay, khuôn mặt hờ hững khiến người ta cảm nhận được
sát khí lạnh lùng, tựa như ma thần giáng thế.
Trong tiếng kêu ré lên đầy sợ hãi của hai thiếu nữ, Tống Tích Nguyên vui vẻ cười vang:
“Lão phu chờ Cô Sát đã lâu rồi, xin vào đây cùng uống chén rượu.”
Khanh Tuần “Hừ” lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu cất bước về phía lão ta, ánh
mắt nhìn lão không hề có chút biểu cảm nào, như thể đang nhìn một người
chết vậy.
Tống Tích Nguyên thần sắc không đổi, hai tay vỗ nhẹ,
một hàng tổng cộng tám thiếu nữ cùng bước ra ngoài, không một ai không
phải là mỹ nữ vạn người chọn một. Mỗi người đều mặc áo váy bằng lụa mỏng dán sát cơ thể, thấp thoáng lộ ra yếm và quần lót đỏ tươi, nhất thời
hương thơm rợn ngợp, mông ngực đung đưa, khiến người ta ngỡ như mình
đang nằm mộng.
“Nghe nói Khanh công tử rất có hứng thú với những nữ nhân dâm đãng, lão phu đã phải mất công đi khắp nơi tìm về tám tuyệt thế bảo vật này cho công tử, mong công tử nhận lấy.” Tống Tích Nguyên
cười híp mắt lại khoát tay một cái, tám nữ tử đó lập tức giống như những cánh bướm lao về phía Khanh Tuần.
Khanh Tuần nghe vậy, sâu
trong cặp mắt thoáng qua một tia dị thường gần như không thể phát giác,
bộ dáng phóng đãng của Diệm Nương chợt hiện lên trong đầu, khiến toàn
thân hắn đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn trời sinh có tật ưa sạch sẽ, hôm đó dùng cách như dã thú để chiếm hữu nữ nhân dâm đãng kia thật ra
là để trừng phạt và dày vò chính bản thân mình, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy buồn nôn.
Nhưng loại cảm giác này chỉ thoáng qua rồi
lập tức biến mất, ánh mắt hắn khóa chặt Tống Tích Nguyên, tốc độ dưới
chân từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, sắc mặt cũng không lộ ra vẻ
khác thường gì. Hắn không trả lời Tống Tích Nguyên, xưa nay Khanh Tuần
hắn giết người chưa từng dây dưa con mồi mình muốn giết, mà trong mắt
hắn cũng chỉ có con mồi đó mà thôi, những người khác đều không liên quan gì.
“Công tử!” Trong tiếng oanh yến véo von, tám nữ tử diễm lệ
mang theo những làn gió thơm lao về phía hắn, ai nấy đều cười tươi như
hoa, không hề tỏ ra sợ hãi trước dung mạo xấu xí cùng khí thế như sát
thần của hắn.
Đúng vào lúc đám nữ tử ấy chỉ còn cách hắn chừng ba thước, tưởng như sắp nhào vào lòng hắn đến nơi, biến cố chợt xảy ra.
Một đôi tay thon dài tuyệt đẹp gần như không có gì để chê trách chợt gạt
đám nữ tử kia ra đánh về phía Khanh Tuần, đâm thẳng tới hai yếu huyệt
lớn là Đản Trung và Khí Hải của hắn, khí thế giống như sâm rung chớp
giật, mà tư thế cũng đẹp vô cùng. Nếu bị trúng chiêu, cho dù không chết, hắn ắt cũng sẽ phải trọng thương mà gục ngã.
Trong cặp mắt sâu hoắm của Khanh Tuần chợt lóe tinh quang. Hắn không lùi mà tiến, thản nhiên nghênh đón đôi tay đẹp hiếm có kia.
Đám nữ tử hét lên một tiếng, vội vàng né sang bên. Trong tay mỗi người nháy mắt đã có thêm một thanh chủy thủ bén nhọn, bao vây chặt Khanh Tuần ở
giữa.
Chủ nhân của đôi tay vừa rồi đã hoàn toàn hiện diện, không ngờ lại là một nam nhân có làn da nõn nà như ngọc. Vẻ ngoài của nam
nhân này hết sức thanh tú, cặp mắt phụng hoàng lại càng làm toát ra vẻ
tà dị tới tột cùng, có sức quyến rũ rất lớn đối với cả nam lẫn nữ. Cho
dù xuất ra một chiêu thức hiểm độc như vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn thấp
thoáng nụ cười ôn hòa, mang đến cho người ta cảm giác ung dung tiêu sái, tựa như đang ngâm thơ ngắm trăng chứ không phải ra chiêu đoạt mạng
người.
Tuyết Hồ Thu!
Khi nhìn thấy đôi tay đó, Khanh
Tuần đã biết đối thủ là ai, sao có thể để hắn đánh trúng được. Đúng vào
khoảnh khắc sinh tồn tử vong khi đôi tay ấy chỉ còn cách hắn ba tấc, hắn chợt hóp bụng lại, đồng thời nhanh chóng di chuyển qua một bên, khiến
kẻ địch không thể điểm chỉ vào các yếu huyệt. Khi bàn tay chứa đầy kình
khí của đối phương quét qua vùng ngực và bụng bên trái Khanh Tuần, một
thanh trường đao không biết xuất hiện từ lúc nào đột ngột nằm trong tay
gã, đâm thẳng về phía đối thủ. Tuyết Hồ Thu không ngờ Khanh Tuần lại lớn gan đến mức dùng thân thể để đỡ chiêu tất sát này của mình, lập tức
kinh hãi lùi nhanh về phía sau, nhưng vẫn không tránh được một đao còn
nhanh hơn sấm rung chớp giật ấy của Khanh Tuần.
Giữa làn máu
tươi bắn ra tung tóe, Tuyết Hồ Thu loạng choạng lùi về phía sau, sườn
phải đã bị đâm trúng. Nhưng hắn có chân khí hộ thể, Khanh Tuần lúc này
vì bị song chưởng của hắn đánh trúng ngay trước đó nên nội lực cũng đã
giảm nhiều, chỉ làm hắn bị thương nhẹ, không thể một đao đoạt mạng.
Không đợi Khanh Tuần thừa thắng truy kích, tám nữ tử kia đã đồng thời
hét lên, rồi vung thanh chủy thủ trong tay đâm về phía hắn, nhằm ngăn
cản hắn đuổi theo Tuyết Hồ Thu.
Mấy nữ tử này Khanh Tuần căn bản chẳng để vào mắt. Một tiếng thét vang lên, mái tóc dài tung bay uốn
lượn, hắn giống như ma quỷ ung dung đi lại trong đám nữ nhân. Đi qua nơi nào, người bên cạnh liền gục ngã ngay xuống đất, nhưng lại chẳng có ai
nhìn rõ hắn đã sử dụng chiêu thức gì.
“Đến lượt ngươi rồi.”
Khanh Tuần đi tới trước bậc thềm đá, bỏ qua cảm giác không ổn đột ngột
trào dâng trong lòng, nhìn chằm chằm vào Tống Tích Nguyên đang hoang
mang lùi về phía sau, lạnh lùng nói.
Trong lúc lên tiếng cũng
không thấy hắn có động tác gì, nhưng mấy thanh phi đao rất mảnh lấp lánh ánh sáng màu xanh lam đột nhiên xuất hiện bay thẳng về phía Tống Tích
Nguyên, chia ra tấn công các vị trí yếu hại trên người lão. Chỉ cần có
một vị trí trúng tiêu, lão ắt sẽ phải lập tức chầu trời. Mà Khanh Tuần
cũng lập tức đuổi sát theo sau, không thèm để ý đến Tuyết Hồ Thu đang
lao tới từ phía bên cạnh.
Ngay vào lúc Tống Tích Nguyên không
thể né tránh, một chiếc áo choàng màu đen đột nhiên bay ra từ phía bên
cạnh. Chỉ nghe những tiếng leng keng liên tiếp vang lên, mấy thanh phi
đao đều bị chiếc áo choàng chặn đứng, tất cả cùng rơi xuống đất. Ngay
sau đó, một thanh quải trượng mang theo tiếng gió vù vù phối hợp với
Tuyết Hồ Thu cùng tấn công về phía Khanh Tuần. Người cầm quải trượng là
một lão già áo đen tóc nâu, huyệt thái dương gồ cao, công lực rõ ràng
không kém.
“Keng…” Khanh Tuần vung đao chém đến thanh quải
trượng, phát ra một âm thanh giòn tan, thế tiến công về phía trước của
hắn đã bị chặn lại, lão già kia thì phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã
sang một bên. Cùng lúc ấy chưởng của Tuyết Hồ Thu cũng đã đánh tới,
Khanh Tuần cố đè nén khí huyết sôi trào trong lồng ngực, hai mắt bùng
lên ánh tinh quang, khép ngón tay lại thành chưởng, vừa khéo chặt tới cổ tay của đối thủ. Tiếng xương gãy vang lên, Tuyết Hồ Thu sắc mặt trắng
bệch lảo đảo lùi qua bên cạnh.
Cảm giác không ổn lại càng trở
nên rõ ràng hơn, Khanh Tuần cảm thấy bản thân hình như đã bỏ sót một
chuyện gì đó vô cùng quan trọng, nhưng lại không có thời gian để suy
nghĩ, chỉ đành một lần nữa bỏ qua. Đang lúc định thừa thắng truy kích,
cảm giác choáng váng đột ngột trào dâng trong đầu, thân hình cao gày của hắn không kìm được hơi lảo đảo. Trong lòng cả kinh, hắn biết vừa rồi
trong lúc mình giao chiến với Tuyết Hồ Thu đã không thể duy trì trạng
thái bế khí, thành ra hít vào mùi hương mang theo độc tính trên người
đám nữ nhân kia, sau đó lại phải vận công xuất một chiêu với lão già áo
đen, khiến độc tính càng nhanh phát tác. Tuy ôm lòng tất chết tới đây,
nhưng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, hắn sao có thể cam tâm cho được.
Nhìn ra sự suy nhược của Khanh Tuần, Tống Tích Nguyên cười dài một tiếng,
thân hình vốn đầy vẻ già nua lập tức ưỡn thẳng lên, trông cao hơn rất
nhiều, mái tóc trắng không có gió mà tự tung bay, đầy vẻ oai phong lẫm
liệt. Thì ra ngay từ đầu lão đã giả vờ yếu ớt, che được mắt của tất cả
mọi người, thực không đơn giản. Kẻ này không sớm diệt trừ, ắt sẽ để lại
vô số tai vạ về sau.
Mấy tiếng động nhẹ vang vào tai, không cần
nhìn Khanh Tuần cũng biết mình đã bị bao vây rồi. Trên nóc nhà bốn phía
xung quanh được bố trí vô số cung thủ, dây cung đều đã kéo căng, đầu mũi tên nhắm thẳng về phía hắn. Lần này cho dù đang ở lúc phong độ nhất,
hắn muốn toàn thân chạy thoát cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, huống chi
hiện giờ đã bị trọng thương. Xua tan ý niệm chạy trốn ra khỏi đầu, hắn
hít sâu một hơi, cố đè nén độc tố và thương thế trong cơ thể. Chỉ cần
Tống Tích Nguyên không bỏ chạy, hắn nắm chắc có thể giết chết được lão
trước khi độc tính phát tác.
Không có bất cự dự báo nào, thân
hình Khanh Tuần đột nhiên lao về phía trong căn phòng như cơn gió lốc.
Một khi vào được trong phòng, đám cung thủ sẽ không thể bắn trúng, phần
thắng của hắn cũng sẽ tăng lên nhiều. Một tiếng thét lớn vang lên, Tống
Tích Nguyên chẳng hề sợ hãi, năm ngón tay xòe ra chụp về phía hạ âm
Khanh Tuần. Một trảo này của lão vốn nên chụp tới huyệt Thiên Linh của
đối phương, nhưng vì Khanh Tuần dáng người rất cao, không tiện thi
triển, cho nên lão thay đổi phương hướng, có điều chiêu thức vẫn rất lợi hại, khiến người ta không dễ gì né tránh.
Khanh Tuần điểm nhẹ
mũi bàn chân xuống đất, nhảy vọt lên, co chân lại thúc đầu gối chân phải tới ma trảo đó, cùng lúc chân trái vòng ra đá quét tới huyệt Thái Dương của Tống Tích Nguyên, tỏ rõ thái độ dù phải bỏ đi một chân cũng quyết
lấy mạng lão.
Tống Tích Nguyên đâu muốn mất mạng trong tình
huống phe mình đã nắm chắc phần thắng thế này, vội vàng ngả người về
phía sau hòng né tránh cú đá của hắn, ai ngờ Khanh Tuần đột ngột thay
đổi tư thế giữa không trung, tựa như một con chim đại bàng lao tới, dùng tay phải làm đao đâm về phía ngực lão. Mắt thấy Tống Tích Nguyên đã
không cách nào né tránh được, từ phía sau và hai bên phải trái chợt có
mấy bóng người lao ra, một đao, một thương, một chưởng, một kiếm đồng
thời đánh về phía Khanh Tuần, nhằm ép hắn phải thu chiêu tự cứu mình,
qua đó trợ giúp Tống Tích Nguyên thoát khỏi tai kiếp.
Ai ngờ
Khanh Tuần căn bản chẳng thèm để ý đến, chỉ hơi lách người một chút né
tránh những chỗ yếu hại, còn chiêu thức trong tay vẫn không hề thay đổi
phương hướng. Trong khoảnh khắc đao kiếm chém trên lưng, trường thương
đâm vào đùi trái, chưởng lực đánh lên vai phải, bàn tay hắn đã chuẩn xác đâm thẳng vào cơ thể Tống Tích Nguyên.
Thời gian như ngưng đọng lại.
Tống Tích Nguyên trợn trừng đôi mắt, không dám tin vào kết quả này. Xưa nay
lão luôn tự thị võ công mình không kém, tuy Khanh Tuần là một trong các
cao thủ hàng đầu võ lâm, nhưng sau khi đã bị trọng thương và trúng độc,
lão muốn thu thập hắn dù chưa chắc dễ như trở bàn tay nhưng kết quả ắt
không có gì phải nghi ngờ, huống chi lão còn bố trí phục binh để trợ
giúp cho mình trong lúc nguy cấp. Lão vốn muốn nhân cơ hội này để thủ
lợi, tự tay giết chết Khanh Tuần, khi đó danh vọng của lão trong võ lâm
sẽ đạt đến một đẳng cấp hoàn toàn mới. Nhưng lão ngàn tính vạn tính, rốt cuộc vẫn không tính được Khanh Tuần lại bỏ mặc không thèm để ý đến tính mạng bản thân. Đối với loại người coi tính mạng nặng hơn tất cả như lão mà nói, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng. Cho nên lão đã phạm
sai lầm. Lão xưa nay chưa từng phạm sai lầm, lần này là ngoại lệ, nhưng
chỉ một ngoại lệ ấy thôi cũng đủ khiến lão phải mất đi tất cả.
Một trận máu tươi bắn ra tung tóe, Tống Tích Nguyên đổ gục xuống chết không nhắm mắt.
Thu bàn tay lại, Khanh Tuần không thể khống chế được đà lao đi của bản
thân, nhào luôn về phía trước. Đợi đến khi hắn đứng vững lại được và
xoay người về phía sau, sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch, nhưng lại
chẳng có chút biểu cảm, một dòng máu không ngừng chảy ra từ bên khóe
miệng, nhỏ xuống chiếc áo màu nâu của hắn, dần dần lan rộng ra.
Hắn sắp chết, từ nay về sau không cần tiếp tục sống cuộc sống như xác chết
biết đi thế này nữa. Nghĩ tới đây, cảm giác khoan khoái chậm rãi trào
dâng từ tận đáy lòng, hắn không kìm được nhếch miệng cười khẽ, để lộ hàm răng trắng lóa nổi bật lên giữa màu máu đỏ tươi.
Bốn người kia
không hề thừa thắng truy kích. Khí thế hung hãn như sát thần của Khanh
Tuần cùng với cái chết của Tống Tích Nguyên khiến bọn họ ngây ra tại
chỗ, hiển nhiên chưa từng nhìn thấy cách giết người giống như vậy, hơn
nữa cũng bị chấn động bởi không khí thảm liệt bây giờ. Khi Khanh Tuần
xoay người về phía sau, thân thể thấm đẫm máu tươi của hắn trông chẳng
khác gì vừa bò ra từ địa ngục, lạnh lẽo đến ghê người. Cảm giác sợ hãi
không cách nào kiềm chế được bùng lên, bốn người đó vỗn cũng là cao thủ
danh chấn giang hồ, nhưng bản lĩnh của Cô Sát quả thực quá lớn, sớm đã
hình thành nên một bóng ma khó có thể vượt qua trong lòng bọn họ. Mà lúc này thấy hắn có thể giết chết Tống Tích Nguyên, bản thân cũng là cao
thủ dưới sự giáp kích của bốn người mình, sự sợ hãi này càng tăng lên
gấp bội, khó mà tiếp tục ra tay. Thêm vào đó bây giờ lại không có người
chỉ huy, con trai duy nhất của Tống Tích Nguyên vẫn đang say sưa với
người đẹp ở Túy Phong Lâu, còn có ai chịu bằng lòng bán mạng.
Khanh Tuần khẽ nở nụ cười, bộ dáng càng thêm phần hung tợn, một người nhát
gan trong số đó đột nhiên thét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy ra
ngoài, thoáng cái đã mất hút trong màn đêm tĩnh mịch. Ba người còn lại
cũng giật mình bởi tiếng kêu đó, đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng
xuất ra các tuyệt chiêu tấn công về phía Khanh Tuần. Bọn họ biết nếu lúc này không giết chết hắn, nửa đời sau sẽ khó có thể ngủ ngon được.
Khanh Tuần không né tránh, cũng không chống trả, trong đầu hiện lên khuôn mắt xinh đẹp của Dương Chỉ Tịnh. Mắt thấy một thương, một kiếm, một chưởng
đánh về phía mình, trước mắt hắn chợt tối sầm lại, ngửa đầu lên trời ngã về phía sau.
Đúng vào lúc này, một bóng người màu đỏ chợt nhảy
từ trên nóc nhà xuống, đồng thời phóng ra ba mũi ám khí lấp lánh ánh bạc về phía ba người kia.
Tiếng xé gió vang lên khiến ba người đồng thời biến sắc, vội vàng thu chiêu ngăn cản. Trong thời gian ấy bóng
người kia đã vụt đến trước mặt bọn họ, thân pháp nhanh đến khó tả.
Sau tiếng hét yêu kiều, một bàn tay thon nõn nà như ngọc đánh tới ngực một
trong ba kẻ đó, tiếng xương sườn gãy vụn lập tức vang lên. Rồi bàn chân
trắng nhỏ xinh của nữ nhân áo đỏ vừa xuất hiện điểm vào giữa lưng của
một kẻ khác, máu tươi phun ra, đồng thời tả chưởng của kẻ đó theo đà
chém về phía mũi thương đang hoang mang đâm tới của kẻ cuối cùng. Thừa
lúc mũi thương bị gạt ra, nàng thúc ngay cùi trỏ đến vị trí trái tim đối thủ. Kẻ đó chỉ kịp phun ra một ngụm máu tươi, loạng choạng lùi về phía
sau mấy bước.
Tất cả mọi việc xảy ra trong khoảnh khắc, ba kẻ đó dù có nằm mơ cũng không ngờ được mình lại thảm bại trong tay một người
không rõ lai lịch thế này. Mà khi bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo
đối phương, một chiếc bóng mờ đã mang theo Khanh Tuần lúc này đang hôn
mê biến mất vào trong màn đêm hun hút.
Đám cung thủ kia đã đi đâu rồi?