Đọc truyện Điềm Nhập Tâm Phi – Chương 77
Sáng mùng 1 trời còn chưa sáng mà nhà chính nhà họ Phó đã chật kín người, ai nấy đều về chúc tết ông Phó.
Năm rưỡi ráng Phó Tư Nghiên đã dậy nhưng Nguyễn Hân vẫn đang gối đầu lên cánh tay anh, cô nghiêng người ôm lấy eo anh, vùi nửa mặt vào tròn ngực anh.
Tối qua sau một giờ hai người mới đi ngủ, tính đến giờ cũng mới có hơn bốn tiếng, Phó Tư Nghiên muốn để cô ngủ lâu hơn chút nên cẩn thận nắm lấy bàn tay cô đang để trên eo mình.
Anh vừa động vào cô đã hừ lên một tiếng nhưng có người cướp đồ của cô vậy, cô nhấc chân lên vắt ngang qua người anh.
Phó Tư Nghiên mỉm cười dùng tay xoa đầu cô, đồ bám người này lúc ngủ là thành thật nhất, chỉ đòi bám lấy người anh.
Nhưng cứ ngủ dậy là lại lật mặt không nhận mình suốt ngày bám riết không cho anh dậy.
Phó Tư Nghiên nghĩ một lúc, anh muốn trong năm mới cô mở mắt ra là nhìn thấy mình chứ không phải căn phòng trống không.
Anh cúi người hôn lên môi cô, ngậm lấy cánh môi mềm của cô.
Trong giấc mơ Nguyễn Hân tưởng mình như con cá chết đuối, không có không khí để thở.
Cô mơ hồ nâng cằm lên rồi mở miệng ra, ngay lập tức đã bị anh cuốn lấy đầu lưỡi.
Nụ hôn ngày một nặng nề, ngực cô thở phập phồng.
Phó Tư Nghiên dừng lại, anh nhấc người lên nhìn gương mặt trắng trở nên đỏ bừng của cô, biết cô đã tỉnh nên ghé sát tai cô thấp giọng nói: “Em yêu, dậy rồi sao không mở mắt vậy?”
Nguyễn Hân đẩy cằm anh ra, cô kéo chăn quay người đối lưng lại với ana, giọng nói có chút khô: “Buồn ngủ.”
Phó Tư Nghiên đặt tay lên cánh tay cô, anh hôn lên cần cổ cô: “Vậy em ngủ thêm đi, anh xuống dưới trước, lát sẽ gọi em.”
Nguyễn Hân dùng tay che mắt lại, ừm một tiếng trả lời.
Đột nhiên trong tay bị nhét vào thứ gì đó cứng cứng, giống một tờ giấy.
Nguyễn Hân mở đôi mắt mệt mỏi ra, trong tay cô là một phong lì xì.
Cô quay người khó hiểu nhìn Phó Tư Nghiên: “Cho em cái này làm gì?”
“Tiền mừng tuổi.” Tối qua Phó Tư Nghiên nhân lúc Nguyễn Hân không chú ý đã âm thầm lấy bao lì xì này ra nhét xuống dưới gối, nó đã nằm dưới gối anh cả đêm nay rồi.
“Tiền mừng tuổi là cho trẻ con mà.”
Phó Tư Nghiên tự nhiên đáp lại: “Em là trẻ con còn gì?”
“Ai là trẻ con hả, em đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi.”
“Nhưng em đã gặp anh rồi.” Anh tiến sát lại chạm trán vào trán cô: “Nguyễn Nguyễn, ở chỗ anh, em mãi mãi chỉ là một đứa trẻ.”
Nguyễn Hân khép mắt xuống: “Phó Tư Nghiên, anh sến súa chết đi được.”
Cô cúi đầu mở lì xì ra giả bộ đếm tiền bên trong, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cứ kéo mãi lên trên.
Phó Tư Nghiên đứng bên giường thay quần áo, Nguyễn Hân cầm sấp tiền dày cộp trên tay, cũng không biết vừa mới đếm đến đâu rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh thay quần áo.
Ngón tay anh rất dài, mỗi lần nó ló ra khỏi ống tay áo Nguyễn Hân đều không nhin được nhìn chằm chằm vào đó.
Phó Tư Nghiên mặc quần áo xong cúi người lấy chiếc nhẫn trong ngăn tủ đầu giường ra đeo vào.
Thấy cô đang nhìn, anh nghiêng đầu lại nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng bật cười.
Phó Tư Nghiên đi đánh răng rửa mặt, Nguyễn Hân đếm tiền xong nhét lại vào bao lì xì.
Cô nhắm mắt lại mấy phút nhưng lại kiềm chế cơn buồn ngủ mà vực dậy.
Phó Tư Nghiên đi từ phòng tắm ra thì thấy cô đang ngồi trên giường mặc quần áo, trên đỉnh đầu có mấy sợi tóc dựng ngược đứng lên, trong tay còn đang cầm một cái áo len cổ 5 phân do dự xem có nên mặc hay không.
Cô không thích mặc áo len có cổ, trước kia áo len của cô cổ đều để hở đến tận xương quai xanh.
Cái áo này mấy hôm trước Phó Tư Nghiên làm việc xong đem về.
Phó Tư Nghiên bước đến, anh trực tiếp cầm chiếc áo lên mặc vào cho cô, Nguyễn Hân giữ lấy cổ áo nói: “Siết cổ.”
“Không siết, em mặc chưa quen thôi, mặc một lúc là được.”
Nguyễn Hân vẫn cố cò kè: “Lát nữa mà không được thì em có được cởi ra không?”
Phó Tư Nghiên không trả lời cô, anh cúi người ôm cô vào phòng tắm.
“Em không cởi nữa, anh thả em xuống, em tự đi.’
Phó Tư Nghiên đặt cô xuống, trong lúc cô vuốt lại tóc thì anh lấy nước và kem đánh răng cho cô.
Nguyễn Hân đón lấy cốc nước xúc miệng, thấy anh vẫn đứng bên cạnh không chịu rời đi cô mới hỏi: “Anh đứng đây làm gì, không cần xuống nói chuyện với các chú các bác à?”
“Không gấp, anh đợi em.’
“Em còn phải trang điểm nữa, anh xuống trước đi, đợi lát nữa em xuống tìm anh.”
“Không sao, chúng ta cùng xuống.’
Nguyễn Hân đánh răng xong thì bắt đầu ngồi ở trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da.
Phó Tư Nghiên bước đến cửa sổ sát nền kéo rèm ra, bên ngoài phủ một lớp trắng tinh, trong sân toàn một màu tuyết.
Nam Thành không phải thành phố nhiều tuyết, đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi vào đông, đúng sáng sớm ngày mùng một.
“Nguyễn Nguyễn, tuyết rơi rồi.”
Nguyễn Hân vừa bôi kem nền xong, nghe thấy anh bảo tuyết rơi rồi thì vứt cả cọ trang điểm xuống chạy ra nhìn.
Bên ngoài sân là một lớp tuyết trắng dày bao quanh, trên mặt kính thủy tinh cũng được điểm xuyết bằng những vết sương mờ của những bông tuyết.
Đã lâu lắm rồi Nguyễn Hân không thấy Nam Thành có tuyết rơi dày như vậy, người giúp việc đang cầm chổi quyét tuyết trong sân, Nguyễn Hân kích động khoác tay Phó Tư Nghiên.
“Bảo họ đừng quét tuyết đi, lát nữa em muốn nặn người tuyết.”
Phó Tư Nghiên nhướn mày: “Em còn biết nặn người tuyết nữa cơ à?”
“Đương nhiên rồi, ngày xưa hồi nhỏ Nam Thành cứ rơi tuyết lớn như vậy là bố em lại đưa em và mẹ ra sân đắp người tuyết và chơi ném tuyết.
Anh chưa chơi bao giờ sao.”
Phó Tư Nghiên lắc đầu, đừng nói là nặn người tuyết, đôi tay anh còn chưa bao giờ động vào tuyết trên mặt đất nữa.
Nguyễn Hân nghĩ đến việc việc từ nhỏ anh đã ở bên cạnh ông Phó, ngoài học ra cũng chỉ có học, là đứa trẻ không có tuổi thơ, trong lòng cô lại cảm thấy thương sót thay cho anh.
“Lát nữa em dạy anh.”
Phó Tư Nghiên cười trầm: “Được thôi, vậy xin cô giáo Nguyễn chỉ bảo nhiều hơn.”
Phó Tư Nghiên gửi tin nhắn cho quản gia Tế bảo ông ấy dặn dò người giúp việc không cần quét tuyết đi, quét ra một đường đi là được.
Nguyễn Hân trang điểm xong, Phó Tư Nghiên nhét cho cô mấy bao lì xì, bảo là lát nữa mà có trẻ con thì cho chúng.
Lúc Nguyễn Hân ở nhà họ Nguyễn cũng chưa bao giờ phát lì xì cho người khác.
Cảm giác nhét đầy lì xì trong túi đợi trẻ con tới xin này rất mới mẻ đối với cô.
Kết quả còn chưa kịp phát lì xì, lúc Phó Tư Nghiên đưa cô đi chúc tết ông Phó lại được ông đưa cho một phong lì xì to bự.
Anh em họ hàng chúc tết xong thì đều trở về, chỉ có mấy đứa trẻ chưa đến mười tuổi ở lại đây vui chơi.
Tổng cộng hai mươi mấy người ngồi quây lại cùng ăn bữa cơm.
Bữa sáng mùng một không phong phú như tối hôm qua, chỉ có sủi cảo và bánh trôi, đầu bếp pha những mấy loại nước chấm.
Trước mặt một người là mấy cái đĩa nhỏ đựng rau thơm để pha nước chấm.
Mới sáng sớm Nguyễn Hân đã không có khẩu vị, cô ăn hai miếng bánh trôi đã thấy no rồi nên cô đặt bát đũa xuống đợi những người khác.
Cô chẳng có gì làm, cũng ngại đảo mắt ra xung quanh nên cứ thế cúi đầu nhìn Phó Tư Nghiên ăn sáng.
Phó Tư Nghiên gắp một miếng sủi cảo trong bát vào chiếc đĩa trước mặt cô: “Ăn một cái đi.”
Trong bát cô không có sủi cảo, vì đầu bếp ở đây nấu ăn rất nhạt, chẳng có vị gì hết nên cô cố tình bảo người
giúp việc đừng để sủi cảo vào bát mình.
“Em không ăn, em no rồi.”
“Ăn một cái thôi.”
“Có ngon không?”
Phó Tư Nghiên nhìn cô: “Em ăn thử xem.”
Ông Phó nhìn thấy động tác của hai người thì bật cười: “Hân Hân, ăn sủi cảo đi con, để năm mới cát tường như ý.”
Ông hiền từ nhìn cô.
Nguyễn Hân cười dùng đũa gắp miếng sủi cảo lên.
Vừa cắn đến giữa đã bị vướng phải một thứ gì đó, một mùi sữa lập tức tràn vào khoang miệng.
Là kẹo.
Miếng sủi cảo Phó Tư Nghiên đưa có nhân kẹo.
Cô giơ tay lên che miệng lại, mỉm cười nhìn anh.
Đáy mắt Phó Tư Nghiên ngập tràn ý cười, giữa hai hàng mày ngập tràn tình yêu, anh ghé sát lại tai cô nói: “Ngọt không?”
Mùng một đầu năm được ăn sủi cảo nhân kẹo, ngụ ý với việc ngọt ngào ân ái.
Có lẽ ngụ ý đã có hiệu lực rồi, viên kẹo tan trong miệng cô nhưng ngọt ngào thì vẫn đọng lại mãi trong lòng cô.
Ăn cơm xong mọi người đều rời đi, chỉ có Phó Tư Nghiên, Phó Tư Dư, Nguyễn Hân cà mấy đứa trẻ con chưa đi.
Nguyễn Hân bảo giúp việc lấy cho mình một cái bay rồi kéo Phó Tư Nghiên đi đắp người tuyết.
Cô đưa cái bay cho Phó Tư Nghiên rồi chỉ huy anh xúc tuyết.
Mấy đứa nhỏ nhà họ Phó cũng chưa được nặn người tuyết bao giờ, bình thường người lớn cũng không cho chúng chươi những trò này.
Trẻ con thì hiếu kỳ, lại không có bố mẹ ở cạnh, mặc dù chúng rất sợ người chú Phó Tư Nghiên nghiêm khắc này, nhưng thấy anh cúi người xúc tuyết, lại còn đứng cạnh cô xinh đẹp, trông sắc mặt cũng rất hiền hòa chứ không hề lạnh lùng thì to gan chạy lại chỗ người tuyết bé xíu vừa được nặn xong.
Cháu trai nhà cô hai, Phó Hồng Văn to gan nhất, cậu chạy lại kéo áo Nguyễn Hân, giọng búng ra sữa hỏi: “Cô ơi, hai người đang chơi gì thế?”
Nguyễn Hân cười nói: “Bọn cô đang đắp người tuyết, Hồng Văn có muốn chơi cùng không?”
Phó Hồng Văn gật đầu, lũ trẻ phía sau cũng ùa theo chạy lên chơi.
Người đông sức mạnh, cũng chẳng cần Phó Tư Nghiên xúc tuyết nữa, mấy đứa nhỏ mỗi đứa một tay nắm tuyết đắp lên thành đống, cứ đắp lên như thế rồi mấy đứa nhỏ hỏi Nguyễn Hân phải làm gì tiếp theo, mặc kệ người chú Phó Tư Nghiên ngoài việc xúc tuyết ra thì chẳng làm được gì nữa này ở một bên.
Ông Phó ngồi trên xe lăn được Phó Tư Dư đẩy đến hiên nhà.
Ông nhìn đám trẻ vây quanh cháu trai và cháu dâu mình, cứ như nhìn thấy khung cảnh trong tương lai Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên có mấy đứa con vậy, nhà chính nhà Phó đã lâu lắm rồi không có tiếng cười đơn thuần như vậy nữa rồi.
Ông Phó vỗ vỗ tay Phó Tư Dư: “Tiểu Dư à, cháu có muốn qua đó chơi với bọn chúng không.”
Phó Tư Dư ôm lấy cổ ông nói đùa: “Cháu không ra đâu, cháu sợ bị anh trai giết chết bằng ánh mắt mất.”
Hai ông cháu nhìn nhau bật cười.
Phó Tư Nghiên đứng sau lưng Nguyễn Hân không được thò tay vào, cảm nhận được sự trào phúng sau lưng, anh quay người lườm ông Phó và Phó Tư Dư.
Ông Phó và Phó Tư Dư cười càng vui vẻ hơn.
Chẳng mấy chốc, một người tuyết mập mạp đã được hoàn thành.
Chỉ còn lại việc trang trí mặt cho người tuyết, Nguyễn Hân quay người bảo Phó Tư Nghiên lên nhà cầm trang sức của mình xuống.
Đồ trang sức của cô để ở bên này không nhiều, Phó Tư Nghiên nghe theo lời dặn của cô đem cả một bộ đồ trang sức xuống.
Lúc xuống dưới, mấy đứa nhỏ đều đứng sau lưng Nguyễn Hân, nhường vị trí bên cạnh cô cho Phó Tư Nghiên.
Nguyễn Hân vừa nói rồi, việc còn lại phải để cho chú hoàn thành nốt.
Phó Tư Nghiên đứng cạnh Nguyễn Hân, độ cao của người tuyết chỉ đến eo anh, anh cúi người đem mũ, dây chuyền, hoa tai, vòng tay mà Nguyễn Hân đưa anh để đeo lên người tuyết.
Cuối cùng thứ được đưa ra lại là nhẫn cưới của bọn họ, trừ hôn lễ và mấy lần về nhà họ Phó làm bộ làm tịch thì cô chưa bao giờ đeo nó hết.
Phó Tư Nghiên ngây ra, cô định lấy nhẫn cưới của hai người để đeo cho người tuyết sao.
Phó Tư Nghiên không nở nụ cười như cô nghĩ, anh mím chặt môi, nghiêm túc kéo tay cô rồi đem nhẫn đeo lên ngón vô danh cho cô.
Chương 79:
Những ngón tay của Nguyễn Hân ướt đẫm nước tuyết tan, lạnh nhắt, chiếc nhẫn nhỏ tinh xảo đeo trên ngón tay mảnh mai của cô dường như ấm áp một cách kỳ diệu, hơi ấm lan truyền từ ngon tay đến lồng ngực cô.
Tư Nghiên nắm lấy bàn tay cô không buông, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô đầy yêu thương.
Vào mùa đông, những tia nắng mặt trời ấm áp nhưng không chói chang, ánh sáng xuyên qua không khí chiếu rọi lên hai người họ
Nguyễn Hân dơ ngón tay đeo chiếc nhẫn lên hỏi Tư Nghiên: “Đẹp không anh?”
“Ừ”
Nguyễn Hân thở dài có chút bất mãn nói: “Đừng chỉ ừ, trả lời rõ ràng cho em nghe đi”
Tư Nghiên cụp mắt xuống, dường như phản ứng của anh ấy đã chậm lại một chút, mỉm cười đầy yêu thương trả lời Nguyễn Hân” Rất đẹp”
Anh kéo tay 2 người đưa lên môi, đặt một nụ hôn nồng thắm lên ngón tay Nguyễn Hân trước mặt mọi người trong phòng.
Gần đến giờ ăn cơm trưa, Tư Nghiên nói cần đi ra ngoài một chuyến, Nguyễn Hân nghĩ rằng anh có chuyện cần đến công ty nên không hỏi nhiều
Ăn cơm xong, cô và Truyền Tư Dư ngồi ở ghế sô pha xem ti vi và cùng thảo luận về việc chọn diễn viên cho bộ phim sắp tới họ đầu tư
Khi Tư Nghiên trở về, Nguyễn Hân và Tư Dư đang tranh luận xem diễn viên nam nào đẹp trai hơn, chiếc áo khoác ngoài cởi ra và được ném sang một bên, chiếc áo len cao cổ đươc cô thay thế bằng chiếc áo len cổ thấp.
Cuộc thảo luận đang diễn ra khá căng thẳng, họ không để ý đến sự có mặt của Tư Nghiên
Tư Nghiên nghe từ miệng Nguyễn Hân những lời tán dương người đàn ông khác về ngoại hình, bèn cau mày và bước đến ôm lấy vai cô.
Nguyễn Hân quay đầu nhìn thấy Tư Nghiên, bèn hỏi: “Anh xử lý xong công việc rồi à?”
Tuyền Tư Nghiên ừ một tiếng, Truyền Tư Dư cũng quay lại chào Tư Nghiên
Tư Nghiên khẽ gật đầu nói: ” Hạo Mác đang đợi em ở bên ngoài”.
Tư Dư có chút ngạc nhiên nói: “Anh ấy không nói với em là anh ấy cũng đến, để em chạy ra xem sao”
Cô đứng lên, xỏ đôi dép lê bước ra ngoài.
Nguyễn Hân cũng bước xuống sô pha, hỏi Tư Nghiên: “Anh đã ăn cơm chưa?”
” Anh ăn rồi, anh cầm chiếc áo khoác ở bên cạnh khoác lên cho Nguyễn Hân rồi nói với cô, em lên gác thay quần áo đi, anh đưa em đi chơi”
“Đi đâu vậy anh”
“Đến nơi rồi em sẽ biết”
“Vậy bây giờ mình đi đi, em không cần thay quần áo đâu, mặc vậy được rồi anh”.
Cuối cùng cô vẫn bị Tư Nghiên lôi lên phòng, mặc thêm một chiếc áo len cổ lọ vào
Từ trong phòng bước ra, Nguyễn Hân liên tục lấy tay kéo cái cổ áo của cô xuống nũng nịu nói: “em không thích mặc áo len cổ lọ, khó chịu chết đi được, em không thấy lạnh mà”
Khi đang nói chuyện, cô bước ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh lẽo ập vào mặt cô, gió theo những kẽ hở ở đường viền cổ áo thổi vào cổ cô, làm cô rùng mình.
Tư Nghiên nhìn cô, mỉm cười mà không nói lời nào.
Anh hiểu cô quá rõ, nếu cô nhận định không thích cái gì đó là luôn cảm thấy bản thân thực sự không thích, và cũng không đồng ý thử nó.
Nguyễn Hân ngại ngùng bỏ tay xuống
Cảm thấy có chút bối rối
Dưới sự kiêm trì của Tư Nghiên, cô đã chịu khó mặc ấm áp hơn một chút, nhưng làn da trắng nõn của cô vẫn có chút tái đi vì lạnh, mũi cô bị gió thổi đến đỏ ửng cả lên rồi
Tư Nghiên mở cửa xe cho cô lên rồi vòng qua giúp cô thắt dây an toàn, đắp chiếc chăn ấm áp lên đùi cho cô
Tài xế khởi động xe và bắt đầu lái đi, Nguyễn Hân tối qua ngủ không đủ giấc, xe chạy chưa được bao lâu cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, ngủ gật, rồi cô gối lên đùi Tư Nghiên ngủ ngon lành.
Suốt dọc đường đi cứ mơ mơ hồ hồ, ngủ rồi tỉnh, tỉnh dậy lại ngủ, cũng không biết đã đi được bao lâu, đến khi nghe được giọng nữ trầm thấp vang lên:” Ngủ rồi à?”
Tư Nghiên nói thì thầm: “tối qua thức khuya, ngủ không đủ giấc”
“không sao, để cho con bé ngủ”
Khi Nguyên Hân vẫn chưa tỉnh ngủ cô hét lên một tiếng.
“mẹ”
Nguyễn Hân từ trong lòng của Tư Nghiên ngồi dậy, côc vô cùng ngạc nhiên khi thấy mẹ cô đứng bên ngoài cửa xe, ba cô cũng đứng ngay bên cạnh mẹ cô, cô trực tiếp dướn qua người Tư Nghiên vòng tay ôm lấy mẹ cô: “Mẹ, sao mẹ lại về nước?”
Mẹ cô ôm lấy cô trìu mếm nói: “mẹ về nước để gặp con gái bảo bối và con rể của mẹ”
Nguyễn Hân khoác tay và đặt cằm lên vai mẹ nũng nịu: “mẹ, con nhớ mẹ quá”.”cô nhìn xung quanh rồi hỏi: “sao mẹ về có một mình thôi ạ? chú kỷ đâu?”
Chú ý cũng về nước cùng mẹ, đang nghỉ ngơi ở khách sạn, hôm nay là ngày đoàn tụ của mẹ con chúng ta, không cần lo cho chú ấy”.
Mẹ Nguyễn Hân là một người phụ nữ tự do, tài giỏi và minh bạch, từ trước đến nay đều không yêu cầu con gái phải chấp nhận bạn trai mới của mình, không tùy tiện đưa bạn trai mới đến gặp Nguyễn Hân, đồng thời bà cũng không yêu cầu bạn trai mình phải chấp nhận Nguyễn Hân, coi cô như con gái của mình mà đối đãi.
Dù quan hệ mẹ con vợ chồng thân thiết yêu thương nhau nhưng họ luôn độc lập với nhau, không bao giờ vì sự lựa chọn của cá nhân mình mà yêu cầu người thân phải miễn cưỡng chấp nhận
Nguyễn Đức Nghiệp thấy trong mắt con gái mình chỉ có mẹ, dường như không nhìn thấy sự xuất hiện của người cha như ông, có chút ghen tỵ, bèn ho khan một tiếng để Nguyễn Hân chú ý đến mình.
Nguyễn Hân liếc nhìn cha, rồi lại quay ra nhìn mẹ cười.
Hai mẹ con cùng trêu đùa Nguyễn Đức Nghiệp
Ninh Chí Thanh – mẹ Nguyễn Hân bèn lên tiếng “lão Nguyễn mười mấy năm rồi, bệnh ho của ông vẫn chưa chữa khỏi à?”
Trước đây ba Nguyễn Hân thường thích cạnh tranh với mẹ cô để lấy lòng con gái
Nguyễn Đức Cảnh bị trêu đùa, sắc mặt không thay đổi nói: “do gần đây trời lạnh”
Ninh Chí Thanh nói: “Nếu anh ghen tỵ với việc em gần gũi con gái hơn thì cứ nói đi”.
Nguyễn Đức Cảnh hất cằm lên cười khà khà nói: “Ai nói con gái thân thiết với em hơn, tình cảm giữa bố con anh cũng rất tốt, tại em mới về nước, nên anh nhường cho em đó”.
Cô biết rằng mẹ cô lần này có thể gặp cô ở Nguyễn Gia, khẳng định Tư Nghiên đã bàn bạc trước với bố mẹ cô.
Nguyễn Hân và Tư Nghiên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghe thấy giong nói của bố mẹ cô vọng ra từ trong nhà bếp.
Nguyễn Đức Cảnh nói: ” em đúng là, khoai tây phải bào sợi, em cắt dầy hơn ngón tay thế này lát nữa các con ăn sao được”
Ninh Chí Thanh: “Anh thì biết cái gì? thái to chút ăn càng ngon, Nguyễn Hân từ nhỏ ăn khoai em chiên, em đều thái to mà”
Đó là bởi em cắt khoa tây quá to, hơn 20 năm rồi, tay nghề của em không tiến bộ chút nào cả, em vẫn thái quá to, chẳng giống khoai tây chiên mà giống que chiên”.
“Ây da, thế anh có tiến bộ à? món trứng xào cà chua cũng 20 năm rồi, đến bây giờ quả trứng nào cũng ném vào trong bát rồi dùng đũa gắp vỏ, 10 lần có đến 9 lần anh gắp không sạch vỏ trứng, cắn một miếng nhai, trong miệng vẫn còn vỏ trứng.”
Không khó để thuyết phục bố mẹ cô ấy đi cùng nhau đến gặp cô ấy, quý là ở chỗ anh ấy là người đưa ra ý tưởng này.
Trong bếp, bố mẹ Nguyễn Hân đã chuẩn bị bữa tối cho Nguyễn Hân và Tư Nghiên, kỹ năng nấu nướng bố mẹ cô không tốt lắm và thậm chí có thể nói rằng họ không biết nấu nướng, hương vị của các món ăn chủ yếu được hỗ trợ bởi các loại gia vị.
Trước đây, khi họ chưa ly hôn, nhà họ Nguyễn đã có bảo mẫu nên họ không cần phải tự nấu nướng.
Tuy nhiên, họ sẽ cho bảo mẫu nghỉ vào các dịp lễ tết và tự nấu một bữa ăn cho gia đình 3 người, nhưng chỉ giới hạn trong những ngày lễ tết, cho nên bao nhiêu năm rồi kỹ thuật nấu nướng vẫn không có cải tiến.
Hai người không ngừng tranh cãi qua lại, nhưng tuyệt đối không phải là sự tranh cãi kịch liệt sau khi tình cảm tan vỡ.
Họ nói chuyện với nhau rất tự nhiên, như hai người bạn vậy
Trước đây Nguyễn Hân luôn nghĩ rằng chỉ cần bố mẹ cô giao tiếp nhiều hơn và thân thiết với nhau hơn, họ chắc chắn sẽ tìm thấy sự tốt đẹp của nhau và ở bên nhau một lần nữa.
Lúc này, cô mới thực sự hiểu rằng họ đã ở bên nhau hơn 20 năm, và họ đã hiểu rõ thói quen của nhau, thậm chí chỉ cần nhìn một cái đã biết nhau muốn làm gì, việc chia tay của họ không phải bốc đồng mà là đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới quyết định.
khi ăn tối, Nguyễn Hân quả nhiên thấy có những mảnh vỏ trứng nhỏ trong món trứng xào cà chua mà bố cô làm, cô cắn vào như đang nhai cát bèn liếc nhìn bố rồi cố nuốt.
Buổi tối mẹ cô đi cùng 2 vợ chồng cô đến chỗ ngủ, Tư Nghiên ngủ ở thư phòng, cô và mẹ cô ngủ cùng nhau, 2 mẹ con tâm sự đến đêm khuya mới chịu ngủ.
Ninh Chí Thanh lần này trở về, ở Nam Thành ba ngày, ngoài ăn cơm hai mẹ con còn mua sắm làm đẹp, Tư Nghiên ngoan ngoãn đi theo vợ và mẹ vợ xách túi cho họ, ba ngày nay Ninh Chí Thanh không có bình luận gì về con rể.
Mãi cho đến ngày cuối cùng, Tư Nghiên lái xe đưa Ninh Chí Thanh đến sân bay để gặp bạn trai, Nguyễn Hân mới lặng lẽ đến gần mẹ ở ghế sau và nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ gì về anh ấy?”
Ninh Chí Thanh mỉm cười trả lời: “Mẹ nhìn thấy con đang rất hạnh phúc”.
Con rể có thể đem lại hạnh phúc cho con gái mẹ, mẹ đương nhiên hài lòng rồi.
Ra đến sân bay, Nguyễn Hân nhìn thấy chú kỷ với vẻ ngoài lịch lãm, chú đang đứng sau một cây cột và xuất hiện khi Ninh Chí Thanh ra hiệu rằng chú có thể bước ra để chào mọi người.
Nguyễn Hân đứng bên cạnh Tư Nghiên, nhìn mẹ cô và chú Kỷ rời đi, chú lấy tay đẩy hành lý cho đến góc đã khuất xa mới vòng tay ôm mẹ cô.
Những thứ khác cô không nói đến, chỉ cần tính chu đáo cẩn thận thế này cũng hơn ba cô nhiều rồi.
Chia tay lúc nào cũng buồn Nguyễn Hân sụt sịt muốn khóc, Tư Nghiên đưa tay ra ôm lấy cô, cô nghiêng đầu vùi mặt vào vòng tay anh, nước mắt cô thấm ướt ngực anh.
Mọi người ra vào đều không thể không liếc nhìn, một anh chàng đẹp trai như Tư Nghiên đi đến đâu cũng có người liếc nhìn, lúc này lại ôm một người phụ nữ có đôi mắt đang khóc đỏ hoe trong tay, thật khó để không khiến người ta liên tưởng đến điều gì đó..
Có người đã nhận ra Tư Nghiên và dùng điện thoai quay lại.
Tư Nghiên rũ mắt xuống, nhẹ giọng dỗ dành cô, “Mẹ nói sau này mẹ sẽ thường xuyên trở về thăm em.
Nếu em thấy nhớ mẹ, chúng ta cũng có thể đến thăm mẹ.”
Nguyễn Hân gập đầu, nghẹn ngào nói: “Em biết rồi”
Tư Nghiên lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, Nguyễn hân ngước nhìn Tư Nghiên, những giọt nước mắt trên khóe mắt cô vẫn đang lăn dài, đột nhiên cô nói: “Tư Nghiên, anh thật đẹp trai.”
Tư Nghiên im lặng không biết nói gì
Sau khi rời khỏi sân bay, cả hai không về nhà luôn, Tư Nghiên đưa Nguyễn Hân đi ăn, hai người tay trong tay đi dạo trong phố.
Thực ra Nguyên Hân có điều muốn nói với Tư Nghiên nhưng cô đã suy nghĩ rất lâu mà chưa biết phải mở lời thế nào.
Cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng chụp ảnh cưới, Nguyễn Hân nhìn ảnh quảng cáo trên cửa sổ, cô dâu chú rể cười rất vui vẻ, nghĩ đến bộ ảnh cưới mà cô với Tư Nghiên lúc trước chụp chỉ là việc làm lấy lệ, bởi khi đó cô cũng không có bất cứ sự kỳ vọng nào đối với cuộc sống hôn nhân này.
cho nên bộ ảnh cưới đó nhìn rất không tự nhiên.
” Tư Nghiên chúng ta cùng sắp xếp thời gian đi chụp ảnh cưới lại đi.”
Lần này em sẽ cười rất tươi, để anh cảm nhận được em rất yêu anh.
“Ừ”
Tư Nghiên thầm nghĩ chắc đây là lý do mà cô lôi anh đi ra ngoài dạo phố lâu như vậy, anh bèn cười hỏi: “E đã mệt chưa? đã muốn về nhà chưa?”
“Em cò có món đồ muốn tặng anh”
Nguyễn Hân mở túi trên vai, lấy ra chiếc khăn tình yêu mà cô đã đan, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, suy tư hồi lâu, nhưng vẫn không biết nên thổ lộ như thế nào.
Tư Nghiên cảm thấy tự hào và hạnh phúc khi nhìn thấy cô lấy chiếc khăn len từ trong túi xách ra.
“Em đan à?”
Nguyễn Hân gật đầu
Tư Nghiên tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Em đan khi nào, sao anh không biết nhỉ?”
“Em đan ở nhà Đồng Đồng, đan từ lâu rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp để tặng nó cho anh”
Tư Nghiên nhìn thấy Nguyễn Hân có chút bối rối, bèn cúi xuống hôn lên môi cô thì thầm: “Em tặng anh khăn quàng cổ, định trói anh cả đời hả cô bé?”.
Nguyễn Hân mỉm cười, anh ấy đúng là biết ý nghĩa của việc tặng khăn
Nguyễn Hân đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, anh ấy hiểu hết ý nghĩa các món quà mà một người phụ nữ tặng một người đàn ông, thế mà cô tuyệt nhiên chưa tặng anh bất cứ món quà nào?
“đúng là mang ý nghĩa như vậy đó” Nguyễn Hân dũng cảm thừa nhận, rồi nói: “Anh cúi đầu xuống đi, em giúp anh quàng khăn”.
Tư Nghiên cúi xuống cho Nguyễn Hân quàng khăn cho mình.
Nguyễn Hân quàng khăn quanh cổ anh, vòng hai tay ôm cổ anh thì thầm: ” Em yêu anh và muốn ở bên anh mãi mãi”
“Em tại sao lại ngọt ngào như vậy?”
Chụp những bức ảnh.
Trong ảnh, hai bàn tay đan vào nhau, một cặp nhẫn được gắn chặt vào nhau, và có một chiếc khăn choàng với những đường khâu đan chéo nhau ở giữa thật đẹp
Lời tác giả: Thiên tình sử đến đây là kết thúc cám ơn các bạn đã yêu mến đón đọc.
TOÀN VĂN HOÀN.