Đọc truyện Điềm Nhập Tâm Phi – Chương 23
Nguyễn Hân nở nụ cười trên môi rồi vén tóc bên phải lên và không trả lời.
Công việc tại tòa soạn luôn bận rộn, có thể là do cuộc họp thường kỳ hôm nay bị hoãn cộng thêm chuyện của Nguyễn Thư Nhã bị phát hiện nên khiến mọi người không chuyên tâm làm việc, tụm năm tụm bảy cùng nhau nói chuyện phiếm.
Trong hoàn cảnh này, Vương Lị thậm chí còn cẩn thận hơn, cô nhấc điện thoại di động trên bàn lên rồi nắm lấy cánh tay của Nguyễn Hân.
“Chị Hân Hân, để em cho chị xem vài đoạn phim về vợ chồng phò mã của chúng ta.”
Cô ấy nhấp vào một đoạn video và đặt nó trước mặt Nguyễn Hân.
Video được cắt và biên tập lại với nhau.
Các tài liệu được sử dụng là ảnh và video do Phó Tư Nghiên tham dự tại các buổi tối từ thiện khác nhau, giảng đường đại học và hội nghị từ thiện.
Mỗi khung hình là một bức ảnh đi bộ, những ngón tay mảnh khảnh, xương cốt rõ ràng, tay đeo nhẫn, một số cảnh quay cận cảnh đã được cắt thêm vào đó là phần xưng hô được chèn thêm vào.
Nam nhân Phó Tư Nghiên kết hôn sớm, không những đẹp trai mà chiều vợ hết mực.
Sau khi video đầu tiên kết thúc, nội dung của video thứ hai giống với video đầu tiên, chỉ khác là nhạc nền và trình tự chỉnh sửa khác nhau.
Bản sao của video là người đàn ông sau khi kết hôn không bao giờ tháo chiếc nhẫn ra và dùng phương thức của chính mình để vợ mình luôn cảm thấy an toàn.
Không có nhiều hình ảnh và video về Phó Tư Nghiên trên Internet, vì vậy tài liệu được sử dụng để chỉnh sửa video về cơ bản là giống nhau, nhưng kèm theo đó là những câu nói trìu mến khác nhau.
Nguyễn Hân nhìn đoạn video đã chỉnh sửa bằng chữ viết, mặc dù biết rằng đó chỉ là hiệu ứng chỉnh sửa và những lời lẽ đó là do cư dân mạng tạo ra nhưng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Có lẽ vì những câu đó thực sự rất ngọt ngào.
Nguyễn Hân ôm mặt và nở nụ cười với Vương Lị.
“Đêm hôm trước sau khi thân phận thực sự của Nguyễn Thư Nhã được tiết lộ, em đã thật sự phát điên tưởng tượng ra bộ dáng đại công chúa của tập đoàn Đạt Hành trông như thế nào.
Em đã dành cả đêm để xem qua Weibo Douyin, trang web chính thức của Đạt Hành và trang web chính thức của Thịnh Nguyên.
Em không thể tìm thấy cái bóng, dáng nào về cô ấy nhưng lại tìm thấy rất nhiều video về các hoàng tử và nhận thấy rằng các hoàng tử của chúng ta đều hết lòng vì công chúa ”.
Nguyễn Hân định thần lại một chút, “Những thứ này đều là chỉnh sửa, cho nên không thể xem là thật.”
Vương Lị đang cầm điện thoại, “Em không quan tâm.
Dù sao đây cũng là cặp đôi em kiếm ra.
Chuyện tình của vị bá đạo tổng tài và người vợ tỷ phú của anh ta là một chuyện tình hào môn thế gia.
Nghĩ lại cũng cảm thấy ngọt ngào.”
“Chị Hân Hân, chị nói đại công chúa yêu một người giàu có bậc nhất như phò mã có giống như trong tiểu thuyết không.
Hôm nay phò mã tặng công chúa biệt thự, ngày mai trưởng công chúa tặng lại máy bay riêng.”
Nguyễn Hân: “…”
Thật là xấu hổ nhưng tôi không….
“Em thực sự muốn biết công chúa trông như thế nào.”
Nguyễn Hân: “Em muốn biết bộ dạng cô ấy để làm gì?”
“Em chỉ tò mò, em không biết cô ấy có bộ dáng xinh đẹp như thế nào để có thể khiến phò mã kết hôn cùng cô ấy ngay khi cô tốt nghiệp đại học.
Sau đó công bố với truyền thông rằng cô chính là vợ của anh”
Đứa trẻ này những chuyện phiếm trên mạng hại không ít.
Nguyễn Hân mỉm cười, mở máy tính lên và định kiểm tra tài liệu cho cuộc họp, Vương Lị ngồi sang một bên, nhìn những tập tài liệu nhỏ tóm tắt trên màn hình, với vẻ ngưỡng mộ.
Nguyễn Hân thực sự là một cô gái có năng lực nhất mà cô từng thấy, cô ấy có thể hoàn thành tốt công việc mà không cần tăng ca tính tình rất ngầu, cô ấy cũng không giống những nhân viên chính thức khác là sẽ cố tình tìm nhiều việc cho thực tập sinh Địa vị và ngoại hình quá cao nên người ta dễ dàng bỏ qua tài năng của cô ấy.
Nét mặt tinh xảo, nước da trắng ngần, khí chất có thể mặn mà cũng có thể ngọt ngào, dáng người có lồi có lõm, đẹp như tiên nữ, nụ cười như có thể khiến người khác hồn xiêu phách lạc.
Vương Lị trước đây cảm thấy rằng cô ấy không thể tưởng tượng được Phó phu nhân phải có bộ dáng thế nào thì đứng trước mặt Phó Tư Nghiên mới không bị so sánh với với khuôn mặt của anh ấy.
Bây giờ nghĩ lại, chị Hân Hân đứng trước mặt Phó Tư Nghiên như thế này, không xét gia thế, chỉ xét dung mạo thì hoàn toàn xứng đôi.
“Chị Hân Hân, trưởng công chúa nên giống chị, đúng không?”
Nguyễn Hân gõ tay lên bàn phím, tự hỏi liệu mình có để lộ gì không.
Cô nghiêng đầu nhìn Vương Lị.
Vương Lị nói với vẻ mặt đau buồn: “Tại sao mọi người đều có một mũi và hai mắt? Nhưng chị lại có thể xinh đẹp như vậy, ông trời quá bất công.”
Nguyễn Hân mỉm cười, “Đừng khen tôi, tôi sẽ tự kiêu.”
Vương Lý tiếp tục xuất ra rắm cầu vồng, “Tuy rằng tự kiêu nhưng chị có thể có chút tự kiêu này.”
“Yên lặng, tổng biên tập đã trở lại.”
Đồng nghiệp trong phòng Hành chính nhìn thấy Hứa Lam thì vội vàng chạy tới báo tin, những tiếng ồn ào trong phòng làm việc lập tức biến mất, thay vào đó là tiếng gõ bàn phím.
Một lúc sau, Hứa Lan đi giày cao gót vào, trợ lý của cô thông báo mọi người chuẩn bị, cuộc họp bắt đầu ngay lập tức.
Những người trong ban biên tập đứng dậy đi vào phòng họp.
Hứa Lan đi vào, liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đã ở đó, liền đi thẳng vào cửa..
“Cuộc họp của chúng ta hôm nay chủ yếu là để xác định các ứng cử viên cho trang bìa cho số đặc biệt cuối năm.”
Cô ấy nhìn Lí Thu Mạn, “Tuần trước Lí Thu Mạn đã đề xuất Nguyễn Thư Nhã, bởi vì một sự cố nhỏ đã xảy ra vào thứ 7 nên hình ảnh của cô ta đã bị xấu đi và nó không phù hợp để lên bìa chúng ta trong thời gian ngắn.
Tôi đã thảo luận với Lí Thu Mạn.
Bây giờ, Lí Thu Mạn sẽ nói chuyện với cô ấy về vấn đề của cô ấy.
”
Lí Thu Mạn trông có vẻ mệt mỏi, ” Ngày hôm qua tôi đã liên lạc với người đại diện của cô ấy.
Người đại diện của cô ấy nói rằng việc hình ảnh của cô ấy bị xấu đi không có được nhắc là vi phạm hợp đồng.
Cô ấy không muốn thỏa hiệp.
Nhiều nhất là cô ấy đồng ý lùi lại và không quay số đặc biệt cuối năm.
Nhưng trang bìa của tạp chí Lệ Vi số chính vào tháng 1 năm sau sẽ được trao cho cô ấy.
”
Nguyễn Hân nhíu mày: “Không phải cô nói hôm nay sẽ quyết định ứng cử viên trang bìa sao? Hợp đồng đã ký rồi? Lí Thu Mạn, cô đã ký chưa?”
Lí Thu Mạn nghe Nguyễn Hân chất vấn bản thân, vẻ mặt ủ rũ, giọng điệu rất hung hăng, ” Là Lý tổng đồng ý ký.”
Nguyễn Hân được biết rằng sau khi Hứa Lam trình bày với Lí tổng vào tuần trước rằng cô phản đối việc để Nguyễn Thư Nhã làm gương mặt trang bìa của số đặc biệt cuối năm, nhưng Lý tổng đã kiên quyết không cho phép thay thế Nguyễn Thư Nhã và để Lí Thu Mạn trực tiếp ký hợp đồng với Nguyễn Thư Nhã mà không nói với Hứa Lam.
Hứa Lam chỉ biết được điều này vào tối thứ bảy.
Lúc đó, Lý tổng nghĩ Nguyễn Thư Nhã là con gái của tập đoàn Đạt Hành nên hợp đồng không hạn chế Nguyễn Thư Nhã chút nào, hiện tại thân phận của Nguyễn Thư Nhã đã bị bại lộ, Lý tổng không muốn sử dụng Nguyễn Thư Nhã nữa, nhưng Nguyễn Thư Nhã không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Cô ta không muốn nhượng bộ và khăng khăng đòi làm theo hợp đồng để chụp cho tạp chí Lệ Vi,
Sau khi Hứa Lam giao lại cho Lí Thu Mạn thì cũng có để ý một chút.
Chuyện xác nhận thì sẽ do cô và Lí tổng đảm nhận nhưng Hứa Lam tức giận vì cấp trên đã bỏ qua cô mà cùng Lí tổng tính chuyện ký hợp đồng. Bây giờ có chuyện xảy ra thì lại muốn cô đổ vỏ.
Cả hai công ty đều thuộc về Đạt Hành và Nguyễn Thư Nhã thực sự không thể kiện Tạp chí Lệ Vi, nhưng chính Lí tổng đã coi trọng mặt mũi nên không thương lượng với người bên kia rồi đẩy hết lên Lí Thu Mạn.
“Số đặc biệt cuối năm này Nguyễn Hân mời Hàn Nhâm Bân, mong các bạn đều hợp tác nghiêm túc và tập trung cho số đặc biệt cuối năm.”
Khi mọi người nghe thấy tên của Hàn Nhâm Bân, họ nhìn Nguyễn Hân với sự kinh ngạc.
Vương Lị phấn khích ném cánh tay Nguyễn Hân xuống, cô nghĩ Nguyễn Hân nói rằng cô sẽ mời Hàn Nhâm Bân đến và chỉ nói chuyện bâng quơ, nhưng không ngờ lại mời.
“Nguyễn Hân, bạn nên liên lạc với Hàn Nhâm Bân ngay hôm nay và ký hợp đồng chính thức.”
Nguyễn Hân mím môi nói: “Không.”
Từ Lan nhướng mi.
Nguyễn Hân nói: “Hợp đồng với Nguyễn Thư Nhã đã được ký và vấn đề của phía cô ấy vẫn chưa được giải quyết.
Nếu chúng tôi ký hợp đồng với Hàn Nhâm Bân, ngay cả khi chúng tôi bồi thường cho Nguyễn Thư Nhã do vi phạm hợp đồng thì đoàn đội của cô ấy có thể sử dụng điều này nếu họ muốn gây rắc rối.
Trên mạng đã tung tin rầm rộ rằng Hàn Nhâm Bân đã cướp lời mời chụp bìa tạp chí của cô ấy.Chúng ta mới Hàn Nhâm Bân chụp tạp chí, anh ấy có thể đến là đã cho chúng ta chút mặt mũi rồi và anh ấy không thể vì những sai lầm của chúng ta mà bị bôi đen được.”
Hứa Lam gật đầu, “Nếu bây giờ không ký hợp đồng thì cô hãy đi thảo luận với Hàn Nhâm Bân, đợi chuyện của Nguyễn Thư Nhã giải quyết xong mới ký hợp đồng.
Anh ấy có thể đợi được không? Hay là anh ấy đã biết hết mọi chuyện và đồng ý ký hợp đồng?”
“Để tôi thử.”
Họp xong, mọi người bước ra khỏi phòng họp, tâm trạng không tốt.
Buổi sáng, tôi vẫn còn mừng vì chuyện của Nguyễn Thư Nhã không ảnh hưởng gì đến Tạp chí Lệ Vi.
Tôi không ngờ Lí Thu Mạn lại bí mật ký hợp đồng mà không báo cho mọi người biết để giành chiến thắng.
Mọi người có chút trách móc Lí Thu Mạn đã kéo chân bọn họ, nếu không tạp chí có thể mời Hàn Nhâm Bân.
Một đồng nghiệp thích Hàn Nhâm Bân không giấu nổi những điều trong lòng, cảm xúc hiện rõ trên mặt, khi đi ngang qua Lí Thu Mạn, anh ấy đã châm biếm cô ấy.
Lí Thu Mạn ngồi trên ghế với vẻ mặt ảm đạm, Trương Linh đi tới an ủi cô.
Lí Thu Mạn bất ngờ làm rơi con chuột không dây trên ghế xuống đất và trút giận: “Ai mà biết được cô ấy sẽ là người giả mạo.”
Sau khi nói xong, cô ta trừng mắt nhìn về phía Nguyễn Hân và nhỏ giọng nguyền rủa, “Đó là sự thật.” Cô cảm thấy Nguyễn Hân nói rằng chuyện của Nguyễn Thư Nhã sẽ không được giải quyết nếu không ký với Hàn Nhâm Bân là vì cô ấy cố tình gây rắc rối với cô ấy.
Tầm mắt của Nguyễn Hân thoáng thấy động tĩnh của cô ta, không để ý đến, cô cầm điện thoại lên chuẩn bị đặt trà sữa thì nhận được lời nhắc tin nhắn WeChat ở đầu điện thoại.
Phó Tư Nghiên: [Về nhà lúc tám giờ tối nay.
】
Nguyễn Hân sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm vào bức chân dung để xác nhận đó là Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên thực sự đã đích thân gửi lịch hẹn cho cô, phía trên đều là những điều tốt lành.
Nguyễn Hân: [Được rồi.
】
Cô gửi lại tin nhắn, chuẩn bị thoát khỏi trang trò chuyện thì phát hiện bên kia đang gõ, cô dừng lại chờ một lúc, nhìn chằm chằm vào màn hình năm phút đồng hồ, bên kia vẫn đang gõ, không có tin nhắn nào.
Phó Tư Nghiên có chuẩn bị gửi một đoạn văn nhỏ cho chính mình không?
Nguyễn Hân: [? 】
Phó Tư Nghiên: [Em có nhớ tôi không? 】
“…”