Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 50: Lòng của Vân La


Đọc truyện Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 50: Lòng của Vân La

Gió đêm nhè nhẹ thổi, ánh trăng chiếu rọi tản ra khắp nơi, khung cảnh có vẻ như mênh mông khó tả. Sự yên lặng trong khách điếm, Hoa Tinh đang cùng tam nữ, còn có Cô Ngạo nói chuyện trời đất, năm người đều có vẻ rất là vui vẻ.

Hoa Tinh nhẹ đảo mắt qua song nhũ phong mãn của Ám Vũ, ánh mắt lộ vẻ đắc ý, nghĩ đến việc thưởng thức cái tư vị tuyệt vời này trong lòng không khỏi xúc động, thật muốn ôm lấy. Tương hảo với nàng một phen, đáng tiếc bây giờ không phải là lúc. Ám Vũ tựa hồ cảm nhận được ánh mắt đó của Hoa Tinh, ánh mắt nàng có vẻ thẹn thùng, nhớ tới bộ dạng chính mình lúc ở trong lòng ngực của hắn, trên mặt không khỏi hồng lên. Trong lòng nàng lại có chút hoan hỉ, có lẽ đây đích thực là tâm lý thiếu nữ.

Hoa Tinh nhìn bộ dạng đó của nàng, hiểu được nhất định nàng đang nhớ lại cái cảm giác ngọt ngào của hai người lúc trước. Hoa Tinh trên miệng lộ ra một nét tiếu ý, cười nói: hôm nay tất cả mọi người đều mệt cả rồi, cũng nên đi nghỉ sớm một chút đi, ngày mai còn muốn tiếp đi dạo thế nữa không? Nói xong nhu tình nhìn tam nữ, trong mắt lóe ra thần thái mê người, thấy tam nữ trong lòng đều là ngọt ngào.

Tam nữ không khỏi đồng thời nhìn hắn, ba cặp mắt ẩn chứa nhu tình vô hạn. Cô Ngạo cũng nhìn Hoa Tinh, thầm nghĩ Hoa Tinh thật là người cũng như tên.

Nhìn ánh mắt tam nữ tràn ngậm nhu tình, trên mặt Hoa Tinh cũng cao hứng cười một cái, đôi môi hé mở, định mở miệng, nhưng đột nhiên Hoa Tinh nở một nụ cười ngẩn ngơ, đột nhiên chấn kinh lộ ra một tia khiếp sợ. Tam nữ vừa nhìn thấy biểu tình đó của Hoa Tinh đều lộ ra vẻ lo lắng, Mai Hương vội hỏi: Hoa Tinh ngươi làm sao vậy, có phải là đã có sự tình gì không? Tam nữ và Cô Ngạo cũng lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của Hoa Tinh, trong lòng đều tràn ngập lo lắng.

Mà Hoa Tinh hắn rốt cuộc làm sao vậy? Nguyên lai Hoa Tinh vừa muốn mở miệng thì trong lòng đột nhiên xuất hiện mãnh liệt một cảm giác bất an, đó là một điềm xấu, cái cảm giác này thập phần cường liệt. Hoa Tinh cảm thấy tựa hồ trong lòng có một điều trọng yếu gì đó, đã đem hắn đi, đồng thời một thanh âm kiêu gọi tựa như từ sâu trong luân hồi đang gọi hắn, tràn ngập tư niệm không ngừng vang lên trong lòng hắn,tại sâu xa làm rung động tâm hồn Hoa Tinh.

Hoa Tinh sắc mặt khẽ biến, trong cơ thể chân khí bảy màu trong nháy mắt lưu chuyển, xoay tròn với tốc độ lớn, tại đan điền hắc sắc hoa sen cũng điên cuồng không ngừng xoay tròn. Nhất thời cỗ linh giác Hoa Tinh trong nháy mắt hướng ra phía ngoài, bay nhanh ra phía ngoài tản ra bốn phía theo phản ứng của Hoa Tinh. Hoa Tinh lập tức phát hiện ngoài cửa liễu khách điếm là Vân La đang chiến đấu với Chiến Vân, vẻ mặt cả hai người đều hiện rõ trong đầu Hoa Tinh. Lúc này vừa đúng lúc Vân La huy kiếm tự vẫn, Chiến Vân xuất thủ hướng trường kiếm trong tay nàng đánh tới.

Hoa Tinh sắc mặt đại biến, không kịp suy nghĩ nhiều, quay mặt nói với tam nữ một câu rồi chạy ra khỏi phòng. Chỉ nghe Hoa Tinh gấp giọng nói: “Vân La gặp nạn, tính mạng nguy ngập.” Thanh âm tràn ngập lo lắng. Đợi cho tam nữ và Cô Ngạo phản ứng, chạy ra cửa thì đã không thấy bóng dáng Hoa Tinh đâu. Bốn người vội vàng chạy theo hướng cửa lớn đi tìm Hoa Tinh.

Lại nói Lý Vân La dùng sức huy động trường kiếm toan tự vẫn, trường kiếm vốn sắc bén mà lúc này lại nặng như núi, làm cho nàng phải cố hết sức, nàng trong lòng không khỏi thở dài, nếu rơi vào tay Chiến Vân thì [tự kỷ giá nhất sanh khủng phạ tựu hoàn liễu. Mà lúc nàng tự vẫn thì ngón tay Chiến Vân khẽ điểm, một ngọn chỉ phong sắc bén trong nháy mắt đánh trúng thanh trường kiếm trong tay nàng, đánh bay thanh trường kiếm.

Chiến Vân nhìn thoáng qua thanh kiếm trên mặt đất không có một vết máu, bằng không nếu nàng chết thì thật là đáng tiếc. Nhìn Vân La nằm trên mặt đất dùng sức giãy dụa, Chiến Vân ánh mắt lộ ra một tia âm trầm, cười lạnh nói: “cả đời này nàng không chạy thoát được đâu, nhất đình phải thành nữ nhân của Chiến Vân ta, đây là thiên ý, nàng hiểu chưa? Nàng thật sự là một đại mỹ nhân, chúng ta trở về cùng tương hảo, hưởng thụ triền miên cái tư vị ngọt ngào đó. Ha ha ha”. Nói xong đắc ý nở một nụ cười, tiến lên ôm lấy Vân La, chuẩn bị rời đi vì e rằng đêm dài lắm mộng, bị Hoa Tinh phát hiện thì không xong. Lý Vân La trên mặt lộ ra một nụ cười ảm đạm, thật sự là đáng tiếc a, rốt cục lại rơi vào tay Chiến Vân, có lẽ ông trời thật sự không có mắt. Lý Vân La toàn thân ngày càng nóng lên, trong lòng dục niệm ngày càng mạnh, trong lòng biết cả đời náy sẽ bị hủy bởi Chiến Vân. Vốn dĩ là một cô gái rất tự tôn, Lý Vân La vẫn đang lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi cả đời này sẽ không có kết cuộc tốt, ngươi làm đệ tử của sư phó thấy không đáng, lại đi thu nhận một tên tiểu nhân ti bỉ làm đồ đệ, làm cho anh danh một đời bị hủy trong tay ngươi.” Nhìn bàn tay hắn tiến đến, Lý Vân La nhịn không được trên mặt chảy xuống một giọt lệ, vô lực ngăn cản hắn.

Mắt thấy Vân La đã rơi vào tay, thì giữa không trung xuất hiện một thân ảnh, chính là Hoa Tinh. Hoa Tinh đứng giữa không trung, như một vị ma thần, trong ánh mắt bắn ra một hàn quang lạnh lùng vô bì, quanh thân lóe lên quang mang đỏ đậm, chiếu sáng khuôn viên mấy trượng thành một màu đỏ, tình cảnh đẹp đẽ mà thật quỷ dị, thần bí. Một cỗ khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt bao phủ con đường cái, làm cho Chiến Vân đang đi tới và Vân La trên mặt đất vô lực giãy dụa đều trong lòng giật mình. Chiến Vân ngẩng đầu vừa nhìn thấy Hoa Tinh, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi cực kỳ. Trong lòng biết không ổn, xoay người bỏ chạy. Vửa nhảy ra khoảng một trượng, cả người đã bị một lực đạo cực kỳ mạnh mẽ trói buộc, hắn toàn thân không nhúc nhích được.


Lý Vân La vừa thấy Hoa Tinh, nhịn không được khuôn mặt toát ra vẻ vui mừng cực kỳ, không thể tưởng được hắn thật sự xuất hiện tại lúc chính mình đang trong thời khắc nguy hiểm nhất. Có lẽ hai người nhất định là có duyên phận, nếu không thì đâu có thể xảo hợp như thế, không phải người khác mà là hắn cứu mình. Nhớ tới chính mình trúng phải mị độc, Lý Vân La trong ánh mắt lộ ra một tia tu ý, nhẹ nhàng nhìn Hoa Tinh, ánh mắt thật kiều mị, toát ra nhè nhẹ nhu tình lẫn vui mừng.

Hoa Tình nhìn nàng, ánh mắt tỏ vẻ quan thiết lẫn nhu tình, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh nàng, một tay ôm lấy thân thể mềm mại vào trong lòng ngực. Hoa Tinh nhẹ nhàng nói: “Như thế nào vậy, mà lại nghĩ đến việc tự sát? Nếu hắn không đánh rơi thanh kiếm trong tay nàng thì nàng thực sự đã chết, như vậy ta sẽ đau lòng lắm đó, hiểu chưa? Nói cho ta biết sao lại thế này, đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm nàng thương tổn được.” Nói xong nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lý Vân La, lau nước mắt trên mặt nàng. Đồng thời nhè nhẹ truyền vào thân thể nàng một luồng khí.

Lý Vân La ánh mắt lộ ra một tia thẹn thùng, nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực Hoa Tinh. Lời nói của Hoa Tinh làm cho nàng cảm thấy rất ngọt ngào, ấm áp trong lòng. Hoa Tinh làm cho nàng cảm thấy ấm áp, một loại cảm giác an toàn làm cho nàng có chút mê say, thật muốn vĩnh viễn tựa trong lòng ngực của Hoa Tinh. Song sự thẹn thùng của một cô gái đã nhắc nhở nàng. Cảm nhận được Hoa Tinh đang vuốt ve khuôn mặt nàng, Lý Vân La trong lòng rất là thẹn thùng, tận trong đáy lòng có một chút ngọt ngào. Vân La cảm giác được thanh lương chân khí đó tiến vào thân thể, nhất thời có một cảm giác không nói nên lời, toàn thân thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.

Đầu nhẹ nhàng tựa trên vai Hoa Tinh, nhìn Chiến Vân bị chân khí trói buộc không nhúc nhích được, Vân La nhẹ giọng nói:”Thật sự là không có nghĩ đến hắn định cưỡng bức ta. Ta và hắn chỉ mới cùng đi chung trong ba tháng, ta còn tưởng hắn là chánh nhân quân tử, đáng tiếc hắn đối với ta làm ra cái sự loại… này. Đêm nay ta nói cùng hắn ngày mai ta một mình rời đi Giang Nam, nhưng không nghĩ đến hắn nghe xong, giả vờ tiễn ta nhân cơ hội cho ta uống hóa công tán, thật là ti bỉ vô sỉ dám cho ta uống xuân dược, ta hận hắn thủ đoạn bỉ ổi. Ta phát giác ra, tìm cách rời khỏi nơi này, đáng tiếc toàn thân vô lực, cuối cùng thiếu chút nửa rơi vào tay hắn, nếu ngươi không đến kịp lúc sợ rằng không thể thấy được ta nữa.

Hoa Tinh nghe vậy trong mắt hiện lên một tia lãnh lệ, hung hăn nhìn Chiến Vân,ánh mắt như nhìn một người chết. Cảm giác được Vân La thân thể không hề phát năng, Hoa Tinh ánh mắt nhu tình, tay phải nhẹ vuốt ve khuôn mặt như ngọc của nàng, cảm thụ da thịt mịn màn, trong lòng tràn đầy thương tiếc. Hoa Tinh nhẹ nhàng hỏi: “Nàng vừa rồi có gọi ta có phải không?”

Vân La nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ ra một tia thần thái. Trên mặt khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, tràn đầy mị lực trí mạng, mềm nhẹ động nhân, thanh âm trong gió đêm: “Ngươi thật sự nghe thấy được ta trong lòng gọi ngươi à? Ta thật sự là không có nghĩ đến.ta tại trong lòng từng gọi ngươi, nếu chúng ta có duyên phận, nhất định ngươi sẽ nghe được lời ta nói, ra cứu ta. Nếu ngươi không nghe thấy, thì là chúng ta có duyên gặp mặt nhưng không phận, không thể tưởng được ngươi thật sự nghe được tiếng gọi trong lòng của ta, ta thật sự là cao hứng, cám ơn ngươi, Hoa Tinh.” Nhẹ nhàng khoan khoái trong gió đêm, Vân La nói lên suy nghĩ trong lòng, không có một chút giả dối.

Hoa Tinh nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng, mỉm cười, trong lòng đột nhiên có một cảm giác thỏa mãn, như chính là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ. Hoa Tinh tay trái từ từ thong thả dùng sức, tưởng như thân thể xinh đẹp mê người này với mình hợp làm một. Trong mắt hàm chứa thâm tình, Hoa Tinh nói: “Nhất định là ông trời cho chúng ta duyên phận này, phải không Vân La? Cả đời này ta thương yêu nàng, quý trọng nàng. Chúng ta trở về đi.” Nói xong tay phải từ từ thong thả phất một chân khí trong nháy mắt đánh xuống đầu Chiến Vân, đầu người bay ra ngoài ba trượng, sau đó quay về cửa lớn khách điếm.

Lúc này Mai Hương tam nữ và Cô Ngạo đều nhìn Hoa Tinh ôm Lý Vân La, bốn người vẻ mặt bất đồng. Cô Ngạo không thể tưởng được buổi tối gặp Vân La chính nghĩ nàng sẽ rơi vào lưới tình của Hoa Tinh, thì không nghĩ mới vài canh giờ Hoa Tinh đã ôm nàng trong lòng, thật sự sự tình ngoài dự liệu. Mà Mai Hương tam nữ trong mắt đều có một loại minh ngộ, biết vị mỹ nhân trên Thiên Tiên Phổ này cũng khó thoát khỏi tay Hoa Tinh được.

Nhìn cách đó không xa thì có một thi thể không đầu, Cô Ngạo nhẹ giọng hỏi: “Công tử người nọ là ai?” Nguyên lai là tam nữ cùng Cô Ngạo đi đến không có thấy đầu của Chiến Vân lúc này ở bên kia tường, cho nên mới hỏi.

Hoa Tinh nhẹ giọng nói: “Đó là Chiến Vân, chúng ta hãy đi đi”. Nói xong ôm Lý Vân La đi vào, nhìn Lý Vân La liếc mắt thấy nàng lộ ra thần sắc thẹn thùng, dung nhan thật đẹp, thật sự làm nam nhân thiên hạ mê mệt. Mà chính mình cũng như vậy, mình thật là hạnh phúc khi có một mỹ nhân xinh đẹp vô song đang nằm trong lòng mình.

Tam nữ cùng Cô Ngạo nghe nói là thi thể Chiến Vân, đều cả kinh, không thể tưởng được Hoa Tinh lại giết hắn, tương lai sư phụ hắn báo thù sợ rằng không phải sự tình dễ dàng. Đồng thời bốn người không rõ là Chiến Vân cùng Vân La ở cùng một chỗ, hắn chết đi làm người ta khó mà giải thích được,khó hiểu.


Hoa Tinh trở vào trong phòng, vẫn đang ôm Vân La, nhìn bốn người tò mò, ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Hoa Tinh nói: “Vân La chính là bị Chiến Vân trong rượu hạ hóa công tán, đồng thời hạ xuân dược, mới có thể như vậy. Ta vừa rồi đi ra ngoài thì lúc gặp Vân La đang định tự vẫn, lại bị Chiến Vân đưa tay đánh bay trường kiếm. Cho nên ta giết hắn, miễn cho sau này hắn tìm ta gây phiền toái, và cũng là vì Vân La mà báo thù. Ta không hy vọng lưu lại cái tai họa này trên đời, đối với ta tạo thành uy hiếp. Lần trước hắn uy hiếp Hương nhi, ta đã định giết chết hắn, nhưng chưa nhìn thấy mặt sư phó hắn mới tha cho hắn một lần, không tưởng lần này hắn lại làm ra cái loại này… sự tình, há có thể lưu lại hắn.”

Tam nữ và Cô Ngạo nghe vậy đều cả kinh, không thể tưởng được Chiến Vân như thế mà lại làm ra cái loại … sự tình hạ lưu này, thật sự là làm cho người ta không coi hắn đáng làm người. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Mai Hương lo lắng nói: “Hoa Tinh, hôm nay chàng giết Chiến Vân, tương lai sư phụ hắn Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt báo thù, cho nên cũng gây khá nhiều phiền toái, chàng phải cẩn thận, thiếp sợ chàng có sự tình gi…” thanh âm tràn đầy quan tâm.

Ám Vũ nghe xong Mai Hương nói: “Kỳ thật đêm nay công tử giết Chiến Vân việc này không ai biết, chỉ cần chúng ta không nói ra ngoài, tạm thời sẽ không có sự tình gì, cho dù Tống Văn Kiệt tra đến đã không biết sự tình xảy ra lúc nào rồi. Vì để giữ an toàn chúng ta không nên đề cập tới, công tử nghĩ được không?”

Hoa Tinh nghe vậy nhìn mấy người nhẹ giọng nói: “Ám Vũ nói rất có đạo lý, nếu không phải các người ta đâu sợ Tống Văn Kiệt tìm tới ta. Bất quá, không vì lợi ích của thư viện, chúng ta cũng tạm thời đừng nói sự tình này ra ngoài. Nói cho các người biết một chút sự tình, miễn cho các người vì ta lo lắng. Lời nói có chút cuồng vọng một chút, hành tẩu giang hồ, ta sẽ không có nguy hiểm, không cần lo lắng cho ta. Tống Văn Kiệt mà nói, hắn gặp ta cũng chỉ có tránh lui bằng không hắn và đồ đệ hắn giống nhau không có đường cho hắn lựa chọn.” Lời này rất ngông cuồng, mọi người trong mắt đều có vẻ không tin.

Lý Vân La nhìn Hoa Tinh, ánh mắt tỏ vẻ cảm kích, nhẹ giọng nói: “Hoa Tinh, ngươi vì ta mà đối mặt với cường địch, ta thật sự có chút…, thật sự không biết nói thế nào cho phải. Chỉ có thể nói tiếng cám ơn ngươi.”

Hoa Tinh nhìn Vân La, nhu tình mỉm cười không nói. Nhìn ba nữ nhân, Hoa Tinh sắc mặt có chút ngưng trọng, nói: “Vân La trúng phải hóa công tán, ta rất dễ dàng hóa giãi nhưng mị độc thì khó. Các nàng đi ra ngoài trước, ta có chuyện cần nói với Vân La. Nói xong nhìn tam nữ, trong mắt mang theo vài phần chân tình.

Cô Ngạo trước hết đứng dậy rời đi, Trần Lan cùng Ám Vũ cũng đi theo ra khỏi. Duy chỉ có Mai Hương nhìn Hoa Tinh và Vân La liếc mắt, trong ánh mắt mang theo một vẻ kỳ dị, có chút không nỡ rời đi. Hoa Tinh nhẹ giọng nói: “Hương nhi, trở lại bên người ta nào.” Mai Hương nghe hắn nói vậy, đi tới bên cạnh hắn, ánh mắt lộ ra một tia chờ mong.

Hoa Tinh lấy tay nhẹ ôm lấy tiểu yêu, ánh mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Cả đời này, Hoa Tinh ta dẫu có bao nhiêu nữ nhân, nàng, Hương nhi vĩnh viễn đều là kiều thê của ta, không ai có thể thay thế vị trí của nàng trong lòng ta, nàng hiểu không, Hương nhi?”

Lý Vân La thân thể vi chấn, tựa hồ vì Hoa Tinh đối với Mai Hương thâm tình mà cảm động. Mặc dù lời hắn nói ra có chút hoa tâm, nhưng đích thực thâm tình. Như vậy nam nhân có lẽ mới là hấp dẫn nữ nhân nhất, kỳ thực có đa tình, có ôn nhu lại thâm tình, cái này đích thực là nam tử chân chính trong thế gian. Chánh thức chiếm được phương tâm của nữ nhân, tung hoành thiên địa, tiêu sái tùy ý.

Mai Hương nghe thấy Hoa Tinh ôm Lý Vân La trong lòng vừa là cao hứng, có chút bất hảo ý, tựa hồ chính mình đang trong lòng Hoa Tinh vậy. Hoa Tinh cũng là nam nhân, yêu thích sắc đẹp là chuyện bình thường, là thiên tính của nam nhân, há có thể quản được.


Nghĩ vậy, Mai Hương thấp giọng nói: “Ta chỉ là muốn nói ngươi nên ôn nhu một chút, không thể làm cho Vân La tỷ tỷ chịu ủy khuất, ta ra đây.” Nói xong vội vàng rời khỏi, tiện tay đóng cửa phòng.

Trong lúc đó, trong phòng chỉ còn lại Vân La và Hoa Tinh hai người. Nhìn Vân La, Hoa Tinh trong mắt lóe ra một tia thần thái mê người, ôn nhu nói: “đẹp quá, thật sự làm rung động lòng người. Bất quá, từ nay về sau, nàng không thể xa rời ta.” Ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu nhưng tràn ngập bá đạo, rồi lại thập phần dụ người, làm cho Vân La bất giác chậm rãi đi vào. Vân La tựa vào ngực hắn, làn thu ba mê người, lộ ra nhàn nhạt thâm tình cùng si mê.

Vân La nhẹ giọng nói: “Hoa Tinh, ngươi quả có con mắt đầy mị lực, thật sâu hấp dẫn mỗi người con gái, làm cho các nàng bất giác lún sâu vào lưới tình của ngươi. Ngươi có nụ cười thật tà dị hấp dẫn, thật sâu đả động phương tâm người con gái, làm cho các nàng điên cuồng, cho người mê say,tùy ý ngươi chiếm lấy phương tâm các nàng. Này ngươi hiểu chưa, ngươi biết mà?”

Giọng nói ánh mắt thật ngọt ngào hấp dẫn Hoa Tinh.

Hoa Tinh nhìn nàng, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt như ngọc của nàng, khiến cho Vân La tận đáy lòng bị ngăn chận mị độc lại phát tác, toàn thân bắt đầu phát nhiệt, song ánh mắt lộ ra thần thái kiều mị mê người nhìn Hoa Tinh. Hoa Tinh nhẹ giọng nói: “Cả đời này nàng nguyện ý làm thê tử của Hoa Tinh ta chứ, Vân nhi?” Hai chữ Vân nhi ngắn ngủi, thật sâu làm rung động phương tâm của Vân La. Nàng từ sâu trong lòng đối với Hoa Tinh thực có tình ý, trong lòng tràn ngập tư vị ngọt ngào. Nghĩ đến chính mình và Hoa Tinh trong lúc đó, nhất định là có duyện phận, Vân La không khỏi nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi, ta nguyện ý.Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?” Trong ánh mắt có một tia chờ mong.

Hoa Tinh nhìn nàng, khẽ cười nói: “Đương nhiên có thể, nàng hỏi đi.” Lý Vân La nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Hãy nói cho ta biết, ngươi và Mộng Dao có quan hệ gì?”

Hoa Tinh sửng sốt, không thể tưởng được lúc này nàng lại hỏi vấn đề này, trong lòng có chút buồn cười, nữ nhân đúng là nữ nhân, đúng là thật quá mẫn cảm.

Hoa Tinh trong mắt hiện lên một tia tiếu ý, cười nói: “Có thể nói cho nàng biết, nhưng nàng phải đáp ứng ta một điều kiện mới được.” Nói xong, trong ánh mắt, thần sắc có chút giảo hoạt.

Vân La nhìn hắn, nơi đó tràn đầy thâm tình cùng ái ý, làm cho nàng nhịn không được chính mình đem hết tâm linh thánh khiết của người thiếu như dâng cho Hoa Tinh. Vân La mỉm cười nói: “Ngươi nói đi, ta đáp ứng.”

Ngắng ngủn có sáu từ, biểu thị vô cùng tín nhiệm Hoa Tinh. Hoa Tinh hiểu được, nàng là một kỳ nữ hiếm có trên thế gian, một lòng giao phó cả cuộc đời cho mình, cả đời theo hắn, toàn tâm toàn ý thương yêu hắn, vì hắn mà nỗ lực hết thảy. Mà chính mình cũng cực kỳ may mắn, có thể có được nàng thật là trời cao hậu đãi.

Hoa Tinh ánh mắt thâm tình ái ý, tay phải từ trong lòng lấy ra một chiếc nhẫn thủy tinh, đưa ra trước mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Điều kiện chính là mang cho nàng chiếc nhẫn này, nàng đáp ứng cả đời này không rời bỏ nó.”

Nhìn Hoa Tinh trong mắt tràn đầy thâm tình, Vân La ý thức được rằng chiếc nhẫn có ý nghĩa đặc biệt quan trọng. Từ từ thong thả gật đầu, Vân La thong thả ngước tay trái lên, nhìn hắn ôn nhu mang chiếc nhẫn xinh đẹp đó vào tay mình, Vân La ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào. Hoa Tinh nhìn vậy, không nhịn được ma trảo vuốt ve ngọc thủ của nàng, nhẹ nhàng hôn một chút, đồng thời ánh mắt hàm chứa thâm tình, lẳng lặng nhìn nàng.


Vân La ánh mắt lộ ra một tia thẹn thùng, trong cơ thể mị độc khiến cho nàng sắc mặt đỏ bừng, kiều diễm vô cùng, mê người cực kỳ. Vân La nhẹ giọng nói: “Ngươi chưa nói cho ta biết Mộng Dao và ngươi có quan hệ gì.” Nói xong kiều mỵ nhìn hắn, trong mắt lưu chuyển mê người.

Hoa Tinh khẽ cười nói: “Mộng Dao và nàng giống nhau, trên tay cũng mang một chiếc nhẫn thế này.”

Vân La nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp, nhẹ giọng hỏi: “Này, chiếc nhẫn này hàm hàm chứa ý nghĩa gì phải không? Ngươi nói cho ta biết được không?” Ánh mắt kiều mỵ, với vẻ mặt làm nũng, thấy Hoa Tinh trong lòng dục vọng đại khởi.

Hoa Tinh trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, nói: “Chiếc nhẫn này trên đời chỉ có Hoa Tinh ta mới có, mỗi người mang một cái, đều là kiều thê của Hoa Tinh ta, cả đời này thuộc về Hoa Tinh ta, ai cũng không trốn thoát được đâu, kể cả nàng.” Nói xong trong mắt chớp động, thần thái đắc ý.

Vân La nghe vậy, ánh mắt lộ ra một tia tu sắc. Nghe xong Hoa Tinh nói, và trong lòng tưởng không sai biệt lắm. Nàng cũng đoán được Mộng Dao và ta có quan hệ gì, chỉ có điều chưa khẳng định chính xác, giờ quả nhiên không liệu được chính mình cũng như thế. Đối với Hoa Tinh, trong mắt đắc ý, nàng cũng hiểu được là cái gì. Nghĩ đến hắn, chính mình là kiều thê của hắn, Vân La trong lòng không khỏi thẹn thùng lẫn ngọt ngào. Cảm giác được thân thể ngày càng nóng lê, Vân La trong mắt tu sắc càng đậm, nghĩ đến lát nữa cùng Hoa Tinh hoan ái, Vân La trong lòng thẹn thùng,lo sợ. Chính mình là một đại khuê nữ, cho tới giờ không có từng với nam nhân nào thân mật tiếp xúc, trong lúc này lại ở trong lòng ngực của Hoa Tinh, là lần đầu tiên trong đời.

Vân La nhìn Hoa Tinh, thấp giọng nói: “Hoa Tinh, ta trong cơ thể độc tính làm hỏa nhiệt phát tác, làm sao bây giờ?” Thanh âm sâu nhẹ nhàng, hấp dẫn Hoa Tinh.

Hoa Tinh nghe vậy, trong mắt mang theo nhu tình nhìn nàng, đang ở trong lòng mình, lo lắng suy nghĩ hồi lâu, nhìn dung nhan đẹp tuyệt thiên hạ, Hoa Tinh trong lòng nhịn không được tỏ ra vô ngần thương tiếc. Không muốn tại đây, dưới tình huống này, muốn Vân La hoàn toàn thanh tĩnh, hoàn toàn tự nguyện. Với đóa hoa kiều diễm thánh khiết này, không thể để lại chút nuối tiếc trong lòng được.

Hoa Tinh tay phải đưa một luồng thanh khí, rất nhanh trong cơ thể nàng mị độc bị đè xuống. Nhìn Vân La thanh tĩnh hơn, Hoa Tinh thâm tình nói: “Vân nhi, kiều thê của ta, thân thể xinh đẹp này, Hoa Tinh ta cùng nàng dung hợp, sẽ chẳng phân biệt. Nhưng ta biết như thế sẽ để lại trong lòng nàng sự tiếc nuối, ta không nghĩ chúng ta trong lúc đó có cái gì đó tiếc nuối trong lòng, cho nên ta sẽ không tại tối nay giữ lấy thân thể nàng. Tất nhiên nàng đã là kiều thê của Hoa Tinh ta, cả đời này vĩnh viễn thuộc về ta, chúng ta còn có thời gian, sẽ trong lúc đó hưởng thụ cái tư vị ngọt ngào đó. Ta rất muốn chính nàng có một ngày, hoàn toàn tự nguyện, thương yêu ta. Hiện tại nàng bị trúng mị độc, ta không thể chiếm lấy thân thể nàng lúc này. Nàng là kiều thê của ta, sẽ khiến cho nàng mãi mãi vui vẻ. để nàng thật sâu cảm nhận được ta đối với nàng chân thật tình ý. “

Ánh mắt nhu tình kiên định vô cùng, thật sâu rung động trái tim Vân La. Vân La trong lòng cao hứng vô cùng, biết Hoa Tinh đối với mình không chỉ là ham muốn thân thể xinh đẹp của mình, mà còn đích thực yêu mình, trong đó còn có thâm tình. Có lẽ đây là nguyên nhân khiến Mộng Dao hết lòng vì hắn. Nghĩ đến chính mình cả đời tìm được một phu quân như vậy, trong lòng cũng tràn ngập ngọt ngào, cuộc đời này có phu quân như thế, cũng mãn nguyện rồi.

Vân La vui vẻ nói: “Vân La cuộc đời này có một phu quân như chàng đây, thật sự là mãn nguyện rồi, cả đời này Vân La vĩnh viễn thuộc về Hoa Tinh, thuộc về phu quân, Vân La lúc này trong cơ thể trúng mị độc làm sao bây giờ, phu quân dạy ta.” Vân La bởi vì bị Hoa Tinh nói cảm động, ngữ khí có phần kiều mỵ, động lòng người, ánh mắt lộ ra vạn vạn nhu tình, phương tâm đã hoàn toàn giao cho Hoa Tinh.

Hoa Tinh tay phải nhẹ nhàng vuốt ve ngọc diện Vân La, trong mắt hàm chứa muôn vạn thâm tình, hàm chứa sự thương tiếc, nhẹ nói:” Vân nhi đừng lo lắng, phu quân tự có biện pháp, nàng để lại tâm đích giao cho phu quân là được.” Nói xong không nhịn nổi hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Vân La.

Vân La trong mắt có vẻ thẹn thùng, lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Không biết phu quân có biện pháp gì, có thể nói cho Vân La nghe được không?” Hoa Tinh cười cười không nói, trong mắt tràn đầy nhu tình nhìn Vân La, ánh mắt hai người tại không trung giao nhau, phát ra ánh sáng ngọc, hai khỏa tâm từ từ chậm rãi lại gần sát nhau, cuối cùng khẩn liên tại liễu nhất khởi Vân La trong mắt tràn đầy nhu tình, lẳng lặng triển lộ phương tâm thánh khiết của thiếu nữ, chậm rãi dung nhập, cùng hắn dung hợp cùng một chỗ.

Đêm khuya tại trong phòng nhỉ, hoàn thiểm trứ vi minh, Hoa Tinh rốt cuộc có biện pháp gì để giải trừ mị độc trong người Vân La mà không phải lấy đi tấm thân xử nữ của nàng? Hắn thật thần bí, Hoa Tinh toàn thân đều thần bí, hắn đến tột cùng có cái biện pháp gì? Thật sự là nan giải a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.