Đọc truyện Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 46: Thúc Thủ Vô Sách (Bó tay không có cách)
Hoa Tinh nghe ra bạch y thiếu nữ kia có lòng muốn chết, sắc mặt biến đổi, thầm tự trách mình đã gây xúc động nỗi lòng của nàng, khiến nàng đột nhiên nảy ra ý định muốn chết. Như vậy không phải mình khuyên người ta sống lại thành hại người ta chết sao? Vội vàng quay ra nói với Mai Hương tam nữ hai câu, Hoa Tinh triển khai thân pháp truy theo bạch sắc thân ảnh kia.
Bạch y thiếu nữ võ công cực cao, khinh công tuyệt diệu, đảo mắt đã ở xa ngoài trăm trượng. Hoa Tinh nhìn theo thân ảnh đang dao động không ngừng trong lòng suy nghĩ: Nàng nếu như chết đi thì chắc chắn là một sự tình làm cho người ta tiếc nuối không yên. Trong lòng nghĩ vậy, dưới chân lực đạo càng nhanh, mạnh hơn, thân hình trong không trung trong nháy mắt như dài ra, tốc độ như thiểm điện. Trong một cái đảo mắt đã ở phía sau thiếu nữ, tốc độ cực nhanh, có lẽ nếu người ta mà thấy sẽ không dám tin là thật.
Thiếu nữ trong lòng ngẫm lại lời Hoa Tinh nói, một cổ bi thương sâu đậm tràn ngập trong lòng. Nghĩ đến đã tự nhận rằng trái tim đã chết, thì sao vẫn còn sống trên cõi đời này làm gì. Như vậy thà chết đi còn tốt hơn, tránh lưu lại nơi hồng trần thế tục, một mình chua xót. Nghĩ vậy, trước mắt nàng lại hiện ra tình cảnh năm ấy, khiến cho nàng suốt đời khó quên. Đó là nỗi thống khổ của cả đời nàng, khiến nàng luôn rơi lệ. Trong mắt người thiếu nữ lộ ra nụ cười lạnh nhạt, dường như đang nhớ tới quãng thời gian mỹ lệ nhất. Đó là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời nàng, là một hồi ức quý giá mà nàng còn giữ rất kỹ. Nơi ấy có rất nhiều sự tình mỹ lệ tốt đẹp khiến nàng mê say, để lại trong nàng bao nhiêu dư vị khó quên. Nhiều năm rồi, nàng đúng là chỉ dựa vào mảng hồi ức ấy để tồn tại, mãi cho đến hôm nay khi gặp Hoa Tinh.
Lời nói của Hoa Tinh đã làm xúc động đến tận tâm can của nàng. Khiến nàng hiểu được trong nhiều năm qua, nàng vẫn sống trong thế giới hư ảo của bản thân, sợ phải đối mặt với thế nhân. Mà lời nói của Hoa Tinh cũng nhắc nhở nàng, con người không thể vĩnh viễn tồn tại như vậy. Phải đối mặt với nó, phải thoát khỏi nó, trốn tránh chỉ có thể là biện pháp nhất thời, không thể cả đời được. Người thiếu nữ dưới tâm tro ý lạnh, quyết định cũng nên chấm dứt đoạn sinh mệnh không có ý nghĩa này. Cho nên trước hết phải dời đi thì nàng mới có thể quay đầu, đối diện với những lời mà Hoa Tinh đã nói.
Trên khuôn mặt thiếu nữ lộ ra tiếu ý tang thương. Trần thế à, ta sắp bỏ ngươi mà đi. Đi tìm lại ta, tìm lại giấc mộng trước kia đã rời bỏ ta, đi tìm lại người ta yêu thương đã bỏ lại ta. Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt nàng có một giọt lệ, đó là giọt nước mắt hận ông trời sao nỡ bất công như vậy, cũng là giọt nước mắt khiến cho nàng phải đau xót cõi lòng, vì cuộc đời tang thương của nàng mà đau lòng. Nhẹ nhàng thu lại ánh mắt, nhìn về phương xa, nơi ấy chính là thiên đường trong giấc mộng, với bao nhiêu vui mừng bi thương và những dư vị đáng giá.
Nhưng hiện tại hết thảy đều không còn quan trọng nữa, bởi vì ta sắp rời đi. Chờ ta nhé, người yêu của ta, chàng đừng chạy quá nhanh, đừng quên ta đang ở phía sau đuổi theo chàng đó. Gió nhẹ nhàng phớt qua hai gò má đầy đặn, một hàng nước mắt vô thanh bay trong gió. Chậm rãi nhắm lại hai mắt, một người thật quen thuộc đang ở phía trước, mỉm cười chờ ta nắm lấy, lẳng lặng thúc giục ta. Tạm biệt nhân thế tràn ngập chua xót đau thương này, ta phải đi rồi, phải đi theo người mà ta yêu thôi.
Gió rít lên những âm thanh ồn ào, mang theo chua xót trong lòng, mang theo trái tim tan vỡ, như giữ lại những bi thương đó, nhẹ nhàng làm bạn đồng hành với nàng cùng trên một con đường. Hoa Tinh lắc mình đồng hành với nàng, thấy hai mắt nàng nhắm lại, một hàng nước mắt không ngừng chảy xuống. Hoa Tinh trong lòng có chút cảm xúc, có lẽ khi một người thật sự đã tuyệt vọng, tồn tại chỉ là một loại cực hình phải gánh chịu. Mỗi ngày lúc nào cũng phải đối mặt với cô độc tịch mịch, kẻ bình tĩnh nhất cũng sẽ cảm thấy tang thương, cũng sẽ rơi lệ, đó là một loại đau đớn vô thanh, là nỗi đau vĩnh viễn của một linh hồn cô độc.
Khóe miệng của thiếu nữ nở ra một nụ cười bình tĩnh, tựa hồ như một lời từ biệt của nàng với trần thế này. Bởi vì nàng sắp đến phương xa, đến gặp lại người mà nàng yêu thương, cho nên nàng có vẻ hết sức bình tĩnh. Hữu thủ của nàng từ từ đưa lên, rất mềm rất nhẹ đưa vào trong lồng ngực, song nhãn nhẹ nhàng nhắm lại, thật bình tĩnh an tường. Có lẽ nàng đã nghĩ như vậy khi từ biệt nơi trần thế này. Trong ngọn gió nhẹ, hãy lẳng lặng chấm dứt tính mệnh không còn ý nghĩa này, đi đến một thế giới khác tìm lại giấc mộng xưa đã mất, tìm lại giấc mộng mà khi xưa nàng vẫn còn chưa hoàn thành.
Hoa Tinh trong mắt quang hoa chớp động, lông mày nhíu lại, hữu thủ khẽ phất lên, một đạo chân khí vô hình trong nháy mắt phong bế huyệt đạo của thiếu nữ ấy. Đồng thời tả thủ duỗi ra, nâng đỡ thân thể mềm mại động nhân của nàng, ôm nàng vào trong lòng. Thiếu nữ song nhãn đột nhiên mở ra, giật mình nhìn Hoa Tinh, sắc mặt khẻ biến nói: “Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra.”
Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt toát ra vẻ thở dài, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không làm tổn thương nàng. Chỉ là ta càng không muốn nàng lại ra đi như vậy, cho nên phải ra tay phong bế huyệt đạo của nàng, cho nàng tĩnh tâm trở lại, suy nghĩ thật chín chắn. Chúng ta đến phía trước ngồi xuống nói chuyện, được không?” Nói xong tĩnh lặng nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ chờ đợi.
Bạch y thiếu nữ nhìn vào ánh mắt của Hoa Tinh, thật lâu rồi than nhẹ một tiếng nói: “Ngươi làm thế để làm gì? Lòng ta đã chết, làm sao có thể cứ như thế mà tiếp tục sống?” Trên khuôn mặt mỹ lệ mang theo bi thương nồng đậm, mơ hồ trong mắt lộ ra vẻ tang thương sâu sắc.
Hoa Tinh ôm nàng, trong gió truyền đến một hương thơm nhàn nhạt, thỉnh thoảng lại xộc vào trong mũi của Hoa Tinh. Nhìn khuôn mặt khiến cho lòng người phải chua xót kia, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: “Sự tình hôm nay cũng có quan hệ tới ta, ta sao có thể trơ mắt nhìn nàng cứ như vậy mà chết đi. Nàng còn trẻ, con đường phải đi còn rất dài. Mặc kệ là vì nàng, hay là người đã khuất, nàng phải sống cho thật tốt. Vì thế nàng phải kiên cường lên. Tin rằng người đã khuất dưới chốn cửu tuyền kia cũng hy vọng nàng kiên cường mà sống… sống cho thật tốt. Bởi vì nàng chính là niềm kiêu hãnh của bọn họ, nàng là hy vọng của bọn họ.”
Thiếu nữ trầm tư, ánh mắt rất nhanh nhìn sang phong cảnh hai bên, khóe miệng lộ ra vẻ tang thương, rất nhiều sự tình người ngoài có muốn cũng không đủ khả năng để hiểu. Điều này chính mình phải đối mặt, không ai có thể giúp được.
Người ở phương xa ơi, chàng đang ở phương nào. Mỗi khi nửa đêm là chàng lại trở về trong giấc mơ của ta. Chàng luôn mơ hồ như vậy, tựa như là kêu gọi ta, để ta và chàng gặp nhau, thế nào cũng không thể thấy rõ phương hướng mà chàng đã rời đi. Bây giờ ta sẽ tìm chàng, chàng hãy chờ ta nhé, được không? Ở chốn xa kia chàng hãy quay lại, đối diện với ta mà cười được không? Ta sẽ liều mạng đuổi đến, tại sao ta mãi đuổi theo chàng nhưng không được?
Hoa Tinh nhìn nụ cười tang thương kia, mắt hiện lên vẻ thở dài, trong lòng đang suy nghĩ làm cách nào để giúp cho nàng, để nàng bỏ đi ý định muốn tìm đến cái chết mà sống cho thật tốt đây? Quét mắt liếc nhìn bốn phía, Hoa Tinh thân hình dừng lại ở bên dưới thân một cây đại thụ tròn nằm giữa sườn núi. Nhẹ nhàng đặt thiếu nữ trên thảm cỏ mềm mại trên mặt đất, để thân người nàng tựa vào đại thụ, Hoa Tinh ngồi đối diện với nàng, cách xa nàng ba thước.
Nhìn vào ánh mắt nàng, Hoa Tinh mềm nhẹ hỏi: “Nàng thế nào rồi? Trong lòng đã tốt hơn chút nào hay chưa?”
Thiếu nữ nhìn Hoa Tinh, trong mắt mang theo chút tuyệt vọng nhàn nhạt, bình tĩnh nói: “Ngươi mau giải khai huyệt đạo cho ta rồi nói chuyện sau. Ta không muốn trong bộ dạng thế này mà nói chuyện với người khác.”
Hoa Tinh nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tạm thời ta không thể giải khai huyệt đạo cho nàng, tránh khi nàng liều lĩnh muốn chết, ta lúc nào cũng phải đề phòng, như vậy thật không tốt chút nào. Chúng ta như thế này đợi nàng tĩnh tâm rồi nói chuyện, như thế không tốt hay sao?” Nhìn nàng, Hoa Tinh trong mắt không khỏi lộ ra vẻ nhu tình.
Thiếu nữ nhìn Hoa Tinh, tựa hồ thấy được nhu tình trong ánh mắt hắn, trong mắt nàng hiện lên vẻ tang thương, có rất nhiều chuyện phải nói là duyên phận, không phải sao? Bạch y thiếu nữ lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không quen không biết nhau, có điều gì để nói chứ?”
Hoa Tinh nhìn nàng,trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ đã khôi phục lại bản tính của hắn, khẽ cười nói: “Chúng ta như vậy còn không xem là quen biết nhau hay sao? Ít nhất nàng cũng biết tên của ta gọi là Hoa Tinh, như vậy là đủ rồi. Chúng ta có thể nói đến chuyện của nàng, nàng vì sao lại muốn chết?”
Thiếu nữ dời ánh mắt nhìn sang nơi khác, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, tựa hồ như thấy được quãng thời gian mỹ lệ tốt đẹp khi xưa, hai nhân ảnh tay nắm tay, vai sóng vai, đứng trên đỉnh núi, ngắm vầng thái dương dần lặn về phía tây, trên mặt mỉm cười rộn lên vẻ hạnh phúc. Song thủ nắm chặt, dưới ánh mặt trời chiều hôm phảng phất như muốn nói cho thiên hạ, cả đời này họ sẽ ở bên nhau, tay nắm chặt tay vai sóng vai, vĩnh viễn không chia lìa, cho tới khi mặt đất già cỗi, bầu trời bỏ hoang. Những kỷ niệm ngày trước dần tụ lại, từ từ xuôi chảy trong long. Hồi ức mỹ lệ tốt đẹp ấy, nụ cười ngọt ngào ấy, vĩnh viễn được cất kỹ trong lòng nàng, cho đến khi núi đồi biến mất, phương hướng bị lãng quên.
Lẳng lặng trầm mặc không nói, khiến Hoa Tinh cảm giác được nàng trong lòng tràn ngập ưu thương, không phải có thể dễ dàng mà hóa giải dược. Hoa Tinh nhìn thiếu nữ vô cùng mỹ lệ này, trong lòng cũng không có lấy một chút biện pháp để ép buộc nàng. Nàng nếu đã không muốn mở miệng, hắn nói thế nào cũng chỉ uổng công. Nhìn song nhãn mông lung kia, Hoa Tinh trầm giọng nói: “Hữu duyên tương thức, vô duyên tương tụ. Thiên nhai hải giác, đãn nguyện tương ức. Hữu hạnh tương tri, vô hạnh tương thủ, Thương hải nguyệt minh,thiên trường địa cửu”
(Dịch nghĩa: Có duyên quen biết, vô duyên bên nhau. Chân trời góc bể, chỉ mong nhớ đến nhau. May mắn biết nhau, không có may mắn bảo vệ nhau, Biển khơi trăng sáng, trời đất luôn luôn tồn tại.”
Trong những lời nói này nói hàm chứa công lực thâm hậu của Hoa Tinh, tâm pháp Chấn Tự Quyết vừa niệm ra, liền giống như một đạo kình lôi, trong nháy mắt nổ bên tai của thiếu nữ.
Thiếu nữ thân thể chấn động, tựa hồ bị Hoa Tinh đánh thức, u oán nhìn hắn, như đang trách hắn đã quấy rầy những hồi ức mỹ lệ tốt đẹp của nàng. Nhìn Hoa Tinh, trong mắt người thiếu nữ cũng hiện lên vẻ kỳ dị, phảng phất cũng vì lời nói của Hoa Tinh làm cho rung động tâm linh. Đã gặp nhau, vì sao lại phải chia lìa, đã yêu nhau, vì sao lại phải phân cách mỗi người một nơi? Chẳng lẽ đây là ý trời trêu người sao?
Thiếu nữ nhẹ giọng thở dài nói: “Cám ơn ngươi, nhờ ngươi giải khai huyệt đạo cho ta. Sau đó hãy rời đi, ta muốn yên tĩnh một mình một chút.”
Hoa Tinh nói: “Huyệt đạo của nàng ta sẽ giải khai, nhưng không phải bây giờ. Ta thấy trong lòng nàng thập phần thương tâm. Nhưng có một số việc, khi nó đã qua đi, nàng cũng nên mở rộng lòng mình một chút, nàng có thể ngẫm lại tương lai của nàng. ngẫm lại về cả cuộc đời nàng, có điều gì đáng để nàng lưu luyến, đáng để nàng nhớ không?”
Thiếu nữ lộ vẻ nụ cười sầu thảm, vừa nhìn đã khiến cõi lòng tan nát. âm thanh tang thương kia không thể nào che dấu sự thật trong lòng nàng đang vô cùng đau khổ. Ánh mắt nhìn xa xăm, trên khuôn mặt nàng có một giọt nước mắt, có một chút hối hận, có chút ngọt ngào nhè nhẹ, có chút mê say nhè nhẹ. Thấy vậy Hoa Tinh trong lòng càng lúc càng trầm trọng, nhịn không được nhẹ giọng thở dài. âm thanh thiếu nữ có chút trống rỗng, nhẹ nhàng nói: “Chuyện cũ đã qua, chỉ lưu lại bi thương, hờ hững quay đầu, chỉ có trái tim tan vỡ. Ta sống cũng chỉ khiến cho cõi lòng càng thêm vỡ nát, ngươi tại sao phải cố gắng níu kéo ta lưu lại trên cõi đời này chứu?” Trong âm thanh bất đắc dĩ lộ ra vẻ bi ai vô cùng, khiến cho Hoa Tinh cũng có ý niệm trong đầu là nên buông bỏ.
Hoa Tinh nhìn khuôn mặt vô cùng mỹ lệ kia, trong lòng nhanh chóng xoay chuyển một ý niệm vừa nới nảy sinh trong đầu. Hoa Tinh trong mắt hiện lên vẻ tà dị, trầm giọng nói: “Đã là như vầy, ta hỏi nàng vài vấn đề, nàng suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời ta. Nếu khiến ta nghe xong cảm thấy vừa lòng, ta sẽ giải khai huyệt đạo cho nàng, sống hay chết hết thảy là do bản thân nàng quyết định. Đầu tiên, hôm nay chúng ta gặp nhau, nàng cho đó là vô tình hay là thiên ý? Hôm nay những lời ta nói gây xúc động bí ẩn nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng nàng, khiến nàng nảy sinh trong đầu ý niệm tìm chết. Nàng nói xem, nàng trở nên như vậy là do những lời nói của ta mà ra, bảo ta phải khoanh tay đứng nhìn hay là cũng ra tay tương cứu đây? Tiếp theo, thế gian này thật sự không có điều gì khiến nàng phải lưu luyến chứ? Không thể khiến nàng cảm thấy lo lắng chứ? Nhân sinh có thật sự là không còn ý nghĩa gì hay không? Thứ ba, năm đó khi bọn nàng quen biết nhau, yêu mến nhau, sống cùng nhau, rồi phân tán, cho đến cuối cùng một người vĩnh viễn rời khỏi nơi trần thế. Điều này có ý nghĩa gì, có lẽ thầm ám chỉ cái gì không? Nàng đã từng nghĩ tới nó hay chưa? Hay nàng chưa bao giờ từng nghĩ tới nó?”
Hoa Tinh lẳng lặng nhìn chăm chú vào biến hóa trong ánh mắt nàng, muốn từ nơi đây tra ra dao động trong lòng nàng.
Bạch y thiếu nữ nghe vậy liền bắt đầu trầm tư, tựa hồ như bị lời nói của Hoa Tinh làm xúc động điều gì đó. Nhớ tới hôm nay nàng và Hoa Tinh gặp nhau, đây là vô tình hay là thiên ý đây? Nếu nói là vô tình, thì vì sao hắn có thể gây xúc động bí ẩn nơi sâu thẳm nhất trong trong tâm linh của nàng. Khiến nàng đột nhiên hiểu được, nhiều năm như vậy nàng vẫn sống trong những hồi ức hư ảo, không muốn tỉnh lại. Khiến cho nàng bừng tỉnh thoát khỏi hồi ức hư ảo ấy, nảy sinh ý định muốn chết. Nhưng nếu nói là thiên ý, thì điều đó muốn ám chỉ cái gì? Nàng không muốn nghĩ tới điều này.
Quay đầu nhìn lại cả cuộc đời này, nàng phát hiện tình yêu kia vẫn chưa trọn vẹn. Những điều chân chính đáng để nàng phải lưu luyến thì tựa hồ ngoại trừ hồi ức ra, thì đã không còn có gì cả. Mà lo lắng cũng không có, cả đời này sống đã chẳng còn ý nghĩa.
Nhớ tới lúc trước gặp nhau, trong lòng thiếu nữ lộ ra vẻ ngọt ngào, đó là điều suốt đời nàng sẽ không quên. Hai người yêu nhau, đó là một dấu ấn vĩnh viễn khắc sâu trong đáy lòng, ở nơi sâu nhất trong linh hồn. Sống cùng nhau rồi chia lìa, đó vừa là ngọt ngào vừa là đau xót, không lúc nào không khiến cho trái tim nàng đau đớn. Nghĩ đến sanh ly tử biệt, thiếu nữ nhịn không được nước mắt tuôn rơi.
Nhưng chính như lời mà Hoa Tinh đã nói, nàng thật sự cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới, đoạn tình yêu bi thảm giữa hai người, đó là đại biểu cho cái gì, là vô tình hay là thiên ý? Cho tới bây giờ nàng luôn hận ông trời không có mắt, đã lấy đi người mà nàng thương yêu. Nhưng nàng cũng không biết, trời cao vì sao lại đối đãi với bọn nàng như vậy? Có lẽ thương thiên vốn là vô tình.
Nhìn Hoa Tinh, thiếu nữ mang theo chút thương lương nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Chúng ta gặp nhau, ngươi cứ cho đó là vô tình gặp gỡ, không cần phải ghi nhớ trong lòng. Đối với việc ngươi gây xúc động tới tâm linh của ta, khiến ta hiểu được mấy năm nay ta sống cũng chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi, khiến ta có lòng tìm chết thì điểm này ngươi không cần phải xin lỗi, ta không trách ngươi. Ngược lại ta phải cảm kích ngươi mới đúng. Đối với ta mà nói thì cuộc đời này, nhân thế đã không còn thứ gì đáng để ta phải lưu luyến cả, trong lòng ta vô cùng bình tĩnh, chỉ có chút hận mà thôi. Giấc mộng thời niên thiếu, đã bỏ ta đi xa, trần thế này đã không còn thứ gì đáng để ta phải theo đuổi. Cho nên ta phải rời đi, đến một thế giới khác để tìm lại mộng cảnh đã mất. Ở nơi đó hoàn thành nốt giấc mộng dang dở khi xưa. Ngươi nghe kỹ rồi chứ? Thỉnh ngươi giải khai huyệt đạo cho ta, cám ơn ngươi.”
Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt lóe lên quang mang kỳ dị, biết rằng lòng nàng đã chết, nếu muốn đánh thức nàng, chỉ còn cách phá vỡ bức tường trong tim nàng, phải thật vô tình hủy đi những hồi ức tốt đẹp trong lòng nàng. Phải như vậy mới có cơ hội, chỉ có điều làm như vậy có lẽ hơi tàn khốc một chút. Nhưng mà hiện tại cũng chẳng còn biện pháp nào khác, chỉ còn cách thử một lần xem sao. âm thanh của Hoa Tinh trở nên sắc bén hơn, tựa như cây đao bén nhọn, đang từ từ xoáy sâu trong lòng nàng.
Hoa Tinh lãnh đạm nói: “Cách nói của nàng khiến ta tịnh không hài long. Ta cho rằng hôm nay ta và nàng gặp nhau, đó là thiên ý. Bằng không vì sao những lời ta nói lại gây xúc động tới tâm linh của nàng, làm nàng nảy sinh ý niệm tìm chết? Đối với ta mà nói, đã có duyên cùng nàng gặp gỡ, thì sẽ không nhìn nàng trước mắt ta dễ dàng chết đi. Cho nên ta phải cứu tỉnh nàng. Cho dù cuộc sống này đã không còn sự tình gì đáng để nàng lo lắng, nàng cũng không thể vì thế mà đi tìm chết. Bởi vì còn có rất nhiều chuyện mà nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới. Ta hy vọng nàng hãy suy nghĩ rõ ràng rồi đưa ra quyết định cũng chưa muộn.
Đối với đoạn tình yêu này của hai người bọn nàng, ta mặc dù chẳng biết được bao nhiêu, nhưng ta từ trong mắt của nàng cũng nhận ra được một số chuyện. Vô luận trước kia bọn nàng yêu nhau đến như thế nào, hạnh phúc mỹ mãn đến đâu, thì tất cả đã trở thành chuyện cũ, đều đã theo gió bay đi, rốt cuộc cũng không trở về. Nàng nên suy nghĩ cẩn thận, vì sao nàng và hắn yêu nhau, nhưng cuối cùng lại không đến được với nhau, để đoạn nhân duyên kia như dòng nước trôi đi?
Điều này kỳ thật trời cao đã ám thị cho nàng. Bọn nàng yêu nhau, căn bản đã là một sai lầm, sẽ chẳng có kết quả, nếu cố cưỡng cầu, thì chỉ có làm tăng bi thương, khiến cõi lòng thêm tan nát. Trời cao đã từng ám thị cho bọn nàng, đáng tiếc bọn nàng lại không để ý đến, cương quyết ở bên nhau. Cuối cùng trời cao vì không muốn để bọn nàng bị hãm vào, đành đoạt đi tính mạng của một trong hai người, như một lời nhắc nhở đến người còn sống kia, hãy mau buông bỏ, đây là một đoạn đường chỉ khiến lòng người tan nát mà chẳng thu được kết quả, càng theo đuổi thì càng lún sâu. Đoạn cảm tình này của hai người, đó là vì thiên địa có lòng không muốn cho nó truyền lại cho hậu thế, cho nên kết quả của nó chỉ là sự bi thương mà thôi.
Thượng thiên sở dĩ lưu lại nàng, chính là ám thị cho nàng. Người năm ấy, tịnh không phải là người chính thức do vận mệnh định sẵn cho nàng, người nàng phải chờ đợi vẫn còn chưa tới. Đoạn cảm tình kia, bất quá chỉ như là một đoạn chuyển tiếp mà thôi, nàng không nên quá để ý, bằng không sẽ làm cho lòng nàng đau đớn mà thôi. Ngày bọn nàng gặp nhau, rồi yêu nhau là một ngày cực kỳ sai lầm, nên nàng hãy quên hắn đi mà làm lại từ đầu.
Hôm nay gặp nhau, điều này cũng được thượng thiên định trước rồi. Đây là thượng thiên đang ám thị cho nàng, tất cả mọi thứ trong dĩ vãng đã qua rồi, bắt đàu từ hôm nay, nàng phải biết quý trọng những gì sắp đến, hiểu chưa nào? Nếu nàng còn không tin, thì vì cái gì ta lại có thể gây xúc động trái tim nàng, cho nàng sinh ra ý niệm tìm chết trong long. Nếu nàng thật sự phải chết, thì vì sao lại không chết trước khi chúng ta gặp gỡ nhau? Tạo hoá đã để ta gặp nàng, điều này chẳng lẽ không phải là ý trời? Chúng ta gặp nhau, đã là một loại thiên ý, nàng phải thấy rõ. Chuyện dĩ vãng hãy để nó theo gió bay đi, từ từ chậm rãi quên đi những thương tâm trong lòng nàng, coi như đó là một đoạn mộng cảnh khó quên, từ từ phai nhạt dần trong lòng nàng, cuối cùng rồi rời xa.” Ngữ khí của Hoa Tinh vô cùng sắc bén, khoét sâu vào trái tim nàng.
Bạch y thiếu nữ thân thể tựa trên đại thụ, lắc đầu vô lực, nước mắt nhịn không được từ từ rơi xuống, miệng vẫn không ngừng phủ nhận nói: “Sẽ không đâu, sẽ không như vậy đâu. Ngươi nói bậy, ngươi nhất định là đang nói bậy. Ngươi cố ý nói như vậy, ta biết mà, ta biết là ngươi cố ý làm vậy. Ngươi cố ý nói như vậy.” Thiếu nữ căn bản không thể nào chấp nhận nhận lời nói của Hoa Tinh, nàng không tin, cũng không muốn tin. Nàng thà coi những lời nói của Hoa Tinh là những lời nói bậy, chứ không muốn tiếp nhận những lời nói tàn khốc ấy.
Hoa Tinh nhìn nàng, âm thanh lạnh lùng nói: “Nàng không tiếp thu cũng vậy thôi, sự thật đã được định sẵn rồi, không cho phép nàng được trốn tránh. Giữa bọn nàng nếu thật sự có duyên phận, thì nhất định sẽ đến được với nhau. Nhưng hôm nay đã không thể đến được với nhau. Nói trắng ra giữa hai người, không hề có duyên phận, đoạn dĩ vãng kia chỉ có thể là một đoạn chuyển tiếp, nàng không thể vĩnh viễn cứ trầm mê trong đó được. Sự thật vô cùng tàn khốc, nhưng mỗi người đều phải đối mặt, trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề gì cả, nàng phải nhìn nhận thật rõ ràng.”
Thiếu nữ trong mắt vô thanh có giọt nước mắt, tiếng phản bác trong miệng dần dần càng trở nên yếu đi, ánh mắt bắt đầu trở nên bình tĩnh, nhìn phương xa, thiếu nữ nhẹ giọng nói: “Mặc kệ trong dĩ vãng có sai lầm đến đâu, thì lúc này đã không còn quan trọng nữa rồi, ta nguyện để nó tiếp tục sai. Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, nhưng điều ta muốn nói cho ngươi chính là: Lòng ta đã chết, ai cũng không ngăn cản được ta. Ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một lúc, khi huyệt đạo tự động giải khai, chết cũng không muộn. Nơi này cảnh tượng tú lệ, cũng coi như một địa phương tốt.” Nói xong nhìn về phương xa, tựa hồ nơi ấy có người đang kêu gọi nàng.
Hoa Tinh nhìn nàng, than nhẹ một tiếng, lần đầu tiên gặp phải một thiếu nữ như vậy, thật sự là có chút khiến người ta bó tay. Nhưng Hoa Tinh là người tâm cao khí ngạo, há có thể để nàng chết đi như vậy, huống chi nàng còn là một đại mỹ nhân tuyệt sắc. Hoa Tinh nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia quang mang tà dị, nhẹ giọng hỏi: “Nàng thật sự nghĩ rằng không có gì có thể khiến cho nàng phải lo lắng, cho nàng phải lưu luyến không? Nàng muốn chấm dứt tính mạng ở độ tuổi còn rất trẻ này phải không?” Nói xong Hoa Tinh trong mắt lóe lên ánh sáng yêu dị, bồn chồn nhìn nàng.
Thiếu nữ không hề nhìn hắn, vẫn lẳng lặng nhìn về phương xa, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, ta đã không hề lưu luyến bất cứ sự tình gì, không có gì có thể khiến cho ta phải lo lắng cả. Ta đã sắp đi gặp chàng rồi, chàng đang ở nơi phương xa chờ ta, mỉm cười vẫy tay với ta, thúc giục ta mau đến với chàng. Tạm biệt trần thế khiến lòng ta tan nát, ta đi đây. Tạm biệt.” Ánh mắt rất nhẹ rất mềm nhìn nơi phương xa, tựa như là đang âu yếm nhìn tình nhân của nàng. Người si tình như vậy, trái tim cố chấp như vậy, sao không khiến lòng người đau đớn đây?
Hoa Tinh trong mắt xẹt qua một tia bi thương, nhưng rất nhanh liền biến mất, theo sau đó là hắc sắc quang hoa, lóe lên quang mang đầy yêu dị. Hoa Tinh đứng dậy, quay đầu nhìn về phương xa, hữu thủ phất lên, trong nháy mắt giải khai huyệt đạo cho thiếu nữ, đứng quay lưng về phía nàng.
Huyệt đạo thiếu nữ được khai mở, thân thể khẻ nhúc nhích, nhưng không hề đứng dậy, chỉ là nhìn về phương xa, nhẹ giọng ngâm đ*o: “Tạc dạ lập không lang, nguyệt địa lưu sương, ảnh nhân nhất bán thị y thường;như thử thiên hàn như thử sấu, chẩm bất – thê lương? Tạc dạ chẩm không sàng, vụ các xuy hương, mộng nhân nhất bán thị sai quang; như thể tương phùng như thử biệt, chẩm bất – tư lượng?”
(Dịch nghĩa: nguồn TruyenFull.vn
Đêm qua đứng dưới mái hiên nhà, trên mắt đất trăng chiếu và sương rơi, bóng người xiêm áo khóac một nửa, như thể trời lạnh như thể thân thể yếu ớt, sao không – thê lương? Đêm qua gối đầu trên giường, sương giăng trên các bỗng thổi đến một làn hương, người nửa mê nửa tỉnh ánh sáng chiếu rọi lên cây trâm cài tóc, sao không – đáng suy nghĩ?)
Hoa Tinh thân thể run lên, tựa hồ như sự si tình của nàng cũng khiến thật sâu trong lòng hắn phải cảm động. Trên thế gian không ngờ lại có người si tình đến như vậy, có lẽ nếu so sánh với Vạn Trọng Sơn thì chẳng hề thua kém bao nhiêu. Nhẹ nhàng trở lại, Hoa Tinh nhìn hai gò má đầy đặn mỹ lệ của nàng, trong mắt toát lên vẻ cảm động và một chút kính nể, một chút nhu tình lơ đãng nổi lên trong lòng hắn, nhanh chóng bùng lên.Hoa Tinh trong mắt mang vẻ trầm tư, tựa hồ đang nghĩ đến tâm sự gì đó. Ánh mắt hắn lóe lên không ngừng, nói lên trong lòng hắn đang lo lắng, có chút gì rất khó lựa chọn. Nhìn ngọc diện kia lạnh nhạt mà có vẻ ưu thương kia, Hoa Tinh trong mắt lộ ra vẻ không đành long. Nhưng có những sự tình, không thể mềm lòng được, bằng không sẽ không thể thay đổi sự an bài của vận mệnh.
Hoa Tinh rốt cục cũng hạ quyết tâm, trên mặt lại khôi phục lại nụ cười tà dị vốn có. Nhìn thiếu nữ, Hoa Tinh cười lên có chút quỷ dị nói: “Nàng đối với sự tình gì cũng không thèm để ý đến,ta đây cũng không thể ngăn cản nàng tìm chết. Nhưng ta cũng phải làm sự tình mà mình thích. Nàng nếu muốn chấm dứt tính mạng của mình, cũng đồng nghĩa với việc kết thúc tính mạng khi tuổi còn rất trẻ. Nàng muốn hủy diệt thân thể tươi trẻ này, thì ta lại muốn cứu lấy thân thể thanh xuân ấy. Nàng không nghĩ muốn thân thể này, nhưng ta lại muốn, ai bảo nàng lại mỹ lệ như vậy? Nam nhân nào trông thấy nàng cũng phải động lòng, hắc hắc, phải không? Vừa rồi chế trụ nàng, bất quá là thừa dịp khi nàng không phòng bị. Bây giờ chúng ta sẽ thử xem, trong một tình huống công bằng hợp lí, thủ đoạn của ai cao minh hơn. Xem ra trước khi nàng tự sát, thì cũng phải để ta cứu lâý thân thể nàng. Bây giờ nàng hãy chú ý, ta ra tay đây. Một khi ta cứu lấy thân thể này, thì nàng thuộc về Hoa Tinh ta, ta có thể tùy ý muốn làm gì với nàng cũng được, tùy ý chiếm giữ thân thể. Hắc hắc, nàng hiểu những lời ta nói chứ?”
Thiếu nữ nghe vậy, kinh dị nhìn Hoa Tinh, nàng phát hiện Hoa Tinh đã thay đổi, trở nên tà dị khiến cho người ta nhìn không thấu. Trong ánh mắt tràn đầy tà khí, hàm chứa dục tình nhè nhẹ, khiến thiếu nữ trong lòng có chút cảm giác run sợ. Suy nghĩ điều Hoa Tinh đã nói, thiếu nữ hiểu được ý tứ của hắn, song thủ của nàng từ từ đưa lên che chắn trước ngực, thiếu nữ bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không muốn đả thương ngươi. Xin ngươi cũng không nên quấy rầy ta. Ngươi cũng nên đi làm việc mà ngươi phải làm, việc gì phải quản tới chuyện của ta?”
Hoa Tinh không nói gì, khóe miệng lộ ra tiếu ý tà dị, hữu thủ rất nhẹ rất chậm công tới muốn nắm lấy vai phải của thiếu nữ, tả thủ bỏ phía sau lưng, một chút cũng không để thiếu nữ vào trong mắt. Thiếu nữ nhìn hữu thủ đang công tới, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, song thủ trước ngực trong không trung khoa thành một vòng tròn, rồi từ tâm vòng tròn đó đẩy ra, đón lấy hữu thủ của Hoa Tinh. Song thủ của hai người khi giao nhau, hữu thủ của Hoa Tinh đột nhiên phát sinh biến hóa, cánh tay thon dài của hắn hệt như linh xà. Trong nháy mắt trở nên mềm oặt như không có xương, theo một góc độ hết sức khác thường, chớp mắt lại nhắm tới vai phải của nàng, trong ngón tay hàm chứa một đạo khí kình cường đại, điểm tới huyệt Kiên Tĩnh của nàng.
Thiếu nữ sắc mặt biến đổi, tựa hồ không nghĩ đến tay của Hoa Tinh lại có thể xoay chuyển như vậy. Không ngờ có thể xuyên qua phòng tuyến do song thủ của nàng dựng lên, điểm tới huyệt Kiên Tĩnh của nàng. Nhưng thiếu nữ này cũng không tầm thường, vai trái trầm xuống, tránh đi ba phần, đồng thời hữu cước phát xuất một cước đá tới bắp chân của Hoa Tinh, thập phần thần diệu. Hoa Tinh lắc mình tránh né, tiếp tục tấn công nàng. Hắn tịnh không hề thi triển thực lực chân chính của bản thân, bởi vì hắn muốn cho thiếu nữ này phải tâm phục khẩu phục, để nàng thi triển hết tất cả tuyệt kỷ rồi sau đó mới chế trụ nàng.
Trong nhất thời, hai thân ảnh bốc lên khỏi lớp cỏ dại trên mặt đất. Một lam một bạch hai nhân ảnh trong không trung không ngừng dao động, rất nhanh xuất chiêu công kích đối phương. Thiếu nữ càng đánh càng sợ, giao thủ đã được trăm chiêu, nhưng nàng vô luận công kích thế nào cũng không nắm được chéo áo của Hoa Tinh, mà hắn vẫn tiêu sái tự nhiên như vậy, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, bộ dạng xem chừng đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Hoa Tinh với võ công của thiếu nữ cũng phải giật mình, tựa hồ như hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Nhìn sắc trời, cũng đã không còn sớm nữa, cũng nên rời đi thôi. Hoa Tinh cũng không hề muốn lãng phí thêm thời gian với nàng nữa. Chỉ thấy thân hình của Hoa Tinh đột nhiên biến dài ra, thân thể hắn trong nháy mắt như biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Thiếu nữ trong lòng kinh hãi, trong lòng biết là không ổn, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười kỳ dị, đồng thời một chưởng vỗ xuống đỉnh đầu của nàng, xem ra là muốn tự sát. Thiếu nữ trong mắt lộ ra thần sắc thản nhiên, đây là điều ngoài dự liệu của mọi người, ít nhất là Hoa Tinh cũng không hề nghĩ đến điều này. Liếc mắt nhìn về phương xa, thiếu nữ trong lòng hướng về mảnh đất mà nàng đã sinh sống trong bao năm hẹn tái kiến, đồng thời trong lòng cũng kêu gọi người yêu nơi phương xa, chàng chờ ta nhé, đừng bỏ đi xa.
Một chưởng trí mạng, cuối cùng cũng vỗ xuống đỉnh đầu của thiếu nữ có dung nhan tuyệt mỹ trong thiên hạ, vậy nàng có chết hay không? Hoa Tinh đối với điều này này có thể làm được gì đây? Ai biết được? Có lẽ nàng sẽ chết, đó là giấc mộng mà nàng vẫn luôn theo đuổi, không phải sao? Cũng có thể nàng không chết, bởi vì đó không phải là điều Hoa Tinh muốn thấy, phải không?.