Đọc truyện Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 249: Tiến thoái lưỡng nan (1)
Thời gian Ám Nhu như hổ như sói đã qua đi, trên bàn lúc này chỉ còn lại đĩa không, Ám Nhu vỗ bụng thỏa mãn vừa cười nói: “Ăn ngon thật, chưa từng có nếm qua món ăn tốt như vậy, ha ha…” Nhìn Bạch Phượng, Ám Nhu cười có chút cổ quái, vẻ mặt này làm cho mọi người trong lòng sửng sốt, không hiểu nàng có chủ ý quái quỷ gì đây.
Bạch Phương mỉm cười nhìn Ám Nhu, nụ cười kia có lẽ không hoàn toàn xong có thể hiểu được hàm nghĩa, nhưng ít ra ca ngợi đúng là một loại khẳng định, nhưng vậy là đủ rồi, “Cảm ơn đã khích lệ, Bạch Phương tay nghề không tinh, tỷ tỷ đừng cười”.
Ám Nhu lôi kéo hai tay Bạch Phượng khen: “Đừng có khiêm tốn như vậy, chúng ta ăn ngay nói thật, mấy món ăn này của muội đúng là món ăn tốt nhất trước tới nay ta từng nếm qua. Nhưng là ta có một chút không hiểu được, bình thường đầu bếp đều là nam nhân, muội nghĩ sao mà phải làm như thế này? Nhìn bộ dạng này của muội tựa hồ có chút đáng tiếc”.
Cười không để ý, Bạch Phượng cười nói: “Không sợ các vị tỷ tỷ chê cười, mẹ muội năm đó là truyền nhân của Ngự Trù, cho nên có thể làm được đồ ăn ngon, mà muội tự nhỏ đã học nấu ăn cùng mẹ, lâu dần cũng thành thói quen. Về phần làm đầu bếp, muội cũng chỉ là muốn đi tới tửu lâu thử tay nghề một chút, cũng không ngờ lại vừa lúc gặp được Hoa Tinh” Nói xong liếc mắt nhìn Hoa Tinh một cái, ánh mắt đầy nhu hòa.
Dời thân ngăn tầm mắt của nàng lại, Ám Nhu nói: “Như vậy mà nói, muốn ăn đồ ăn của muội làm thì phải có cơ duyên thật lớn mới được nhỉ”.
Nhận thấy hành vi của Ám Nhu, sắc mặt Bạch Phượng ửng đỏ nhẹ giọng nói: “Cũng không phải, chính là cha muội mở Gia thư quán, bình thường do tam tòng tứ đức nên cửa nhà đóng kín không buôn bán gì cả, ở phương diện này làm thật nghiêm khắc, cho nên muội vài ngày mới đi ra được một lần, tránh để lão nhân gia tức giận. Ngoài ra, vì tránh những phiền toái, mỗi lần muội chỉ làm một món ăn sau đó lập tức rời đi”.
Gật đầu ra vẻ hiểu Ám Nhu nói: “Thì ra là đại tiểu thư dòng dõi thư hương, quy củ so với những nha đầu như chúng ta thì hơn rất nhiều à. Đúng nói nữa, ta biết muội muốn nói gì, mà ta cũng không có ý tứ gì, ta chỉ muốn biết, muội sao lại xảo hợp như thế, người khác không gặp, lại gặp được Hoa Tinh?”
Bạch Phượng lắc đầu nói: “Muội không biết, có lẽ là…” là cái gì nàng cũng không nói, chính là ánh mắt liếc nhìn chúng nữ một cái, ít nhiều mang theo vài phần nghi hoặc.
Đứng dậy, Hoa Tinh cắt ngang lời nói của nhị nữ cười nói: “Tốt rồi, ăn xong rồi thu thập đồ đạc, có gì muốn nói. Chúng ta đợi tới nơi nào tốt hơn rồi hãy nói”.
Mọi người không dị nghị, vì thế Hoa Ngọc Như phân phó đệ tử thu thập hết thảy, Hoa Tinh mang theo Bạch Phương hộ tống chúng nữ cùng nhau trở về bên trong biệt viện.
Trên đường, Ám Nhu lôi kéo Bạch Phượng thấp giọng hỏi nói: “Hôm nay quen biết, về sau mọi người chính là bạn tốt, muội có thể làm cho chúng ta mỗi ngày vài món ăn ngon được không?”
Bạch Phượng nghe vậy vui vẻ, nhưng ngay lập tức khó xử nói: “Cái này muội cũng muốn, chỉ là sợ cha muội không đáp ứng, cho nên…” Ám Nhu nhíu chân mày lại nói: “Vậy muội ở lại đây, khi nào ta đi thì muội đi biết không?”
Bạch Phượng suy tư một lát xin lỗi nói: “Tỷ tỷ đừng nóng giận, không phải muội không muốn, nhưng là cha muội tính cách quật cường, ngay cả mẹ của muội còn không dám cãi lời ông ấy. Muội mang mọi người trở về, muội sợ cha muội sẽ không hòa nhã khi đó tất cả mọi người không vui, muội…”
Ám Nhu phất tay nói: “Thôi được, ta cơ bản hiểu được tình huống của muội rồi, xem ra nếu muốn ăn lại đồ ăn của muội thật sự không dễ dàng à!” Cười cười xin lỗi, Bạch Phượng bất đắc dĩ nhìn mọi người, vẻ mặt thực áy náy.
Bên kia, Hoa Tinh kể lại cho mọi người việc gặp gỡ và trải qua cùng Bạch Phượng, đợi khi mọi người hiểu được, hỏi: “Đối với hai nhóm nhân mã kia, mọi người có ý kiến gì?” tại TruyenFull.vn
Tử Ngọc Hoa nói: “Đại ca nếu đã muốn làm, nói vậy lúc trước cũng đã có quyết định, đối với Tuyệt Âm giáo kia, sớm hay muộn cũng phải gặp gỡ, ta cảm thấy cái này cũng không có gì, về phần nam tử mặc áo lam kia, lai lịch hắn nói không chừng là có chút vấn đề đó”.
Nguyệt Vô Ảnh đồng ý nói: “Chiếu theo cách ăn nói của hắn mà phân tích, sau lưng hắn nhất định có chỗ để ỷ lại, nhưng là khi đó hắn không biết gặp phải người bá đạo nhất cho nên mới có kết quả như thế. Chẳng qua nói lại, Hoa Tinh nói ngữ khí của người gây sự lúc ấy, cũng là có tâm đưa hắn vào chỗ chết, cho nên hiện giờ nói những lời này đều đã qua rồi” Dứt lời liếc mắt nhìn Bạch Phương đầy thâm ý, ánh mắt phức tạp mang theo đầy mê hoặc, có lẽ nàng cũng không dám khẳng định, nhưng lại không tiện nói ra.
Ở đây không ít người nhìn thấy trên nét mặt nàng có vài phần khác thường, chẳng qua ai cũng không nói gì, dù sao trong đoàn người nàng không mở miệng thì những người khác ai dám mở miệng đây? Đối với việc này, Hoa Tinh tự nhiên hiểu rõ, chẳng qua hắn sẽ không ngốc mà tự nói ra, hắn mở miệng hướng mọi người tới chú ý khác: “Đối với Tuyệt Âm giáo tà giáo này từ tro tàn lại cháy nên, đúng như suy đoán từ trước của ta, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta thì hắn sẽ phải hối hận. Ngoài ra, trước mắt trong thành Tế Nam đã bắt đầu ám lưu dũng động, chúng ta nếu tính rời đi, cũng phải lưu lại một ít chuyện tình để người ở lại kết thúc, mọi người cảm thấy như thế nào?”
Nhìn hắn cười tà mị, tất cả mọi người trong lòng giật mình, Hoa Tinh cười bình thường chỉ có ba loại. Khi đối với nữ nhân hắn tươi cười luôn sâu xa khó hiểu, mang theo thần thái tà dị, làm cho người không thể phán đoán. Đối với bằng hữu, hắn cười lãnh đạm, tùy ý nói. Còn loại cười thứ ba, thì là khi hắn đối mặt với địch nhân, khi lòng mang theo sát khí, trong ánh mắt tự nhiên sẽ toát lên ý cười lạnh lùng, phối hợp với khóe miệng âm trầm mà tàn khốc, tựa như tử thần vậy.
Phân tích như thế, chắc giờ phút này hắn đang suy nghĩ một kế sách thần kỳ trong đầu, nhưng là cái gì đây? Cân nhắc việc này, trong lúc nhất thời mọi người tự hỏi trong lời nói của hắn, khi thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa, đều tự nghiền ngẫm tâm ý của hắn.
Nhẹ nhàng, Trương Tuyết phá vỡ yên lặng, nhỏ giọng nói: “Nếu ta không đoán sai, trước hết công tử tính rời khỏi Tế Nam, sau đó mở ra một trận phong ba bão tố, làm cho Tuyệt Âm giáo mới quật khởi cùng với Thông Thiên môn ở nơi này xảy ra trận chiến. Đồng thời, võ lâm tam đại phái ở đây vốn vẫn trong thế hổ rình mồi sẽ thừa lúc công tử rời đi bốn phía sẽ lên bắc hội tụ tại Tế Nam, long tranh hổ đấu lẫn nhau. Kết quả này tự nhiên mấy nhà vui mấy nhà sầu. Mà được lợi lớn nhất cũng là Giang Nam Phượng Hoàng Thư Viện, bởi vì một chiêu diệu kế này chính là mượn đao giết người”.
Mọi người cẩn thận suy nghĩ, quan hệ nhân quả trong chuyện này thực không đơn giản, chẳng qua nếu thành như vậy, Hoa Tinh giơ tay nhấc chân sẽ mang tới cho võ lâm phong ba vô tận. Làm cho vài đại bang phái có thế lực lớn trong võ lâm đều bị liên lụy vào đó, chẳng qua ở Giang Nam, Phượng Hoàng thư viện không quan tâm liền biến thành tọa sơn quan hổ đấu, hết thảy đều ngồi mát ăn bát vàng.
Hiểu được lợi hại trong những lời này, mọi người không khỏi không bội phục trí tuệ Hoa Tinh, đồng thời cũng khiếp sợ thủ đoạn của hắn. Đồn đãi nói Hoa Tinh cuồng vọng tự đại, mắt cao hơn đỉnh, chỉ biết là ham nữ nhân, có tiếng là sắc lang. Mà người chân chính hiểu hắn mới biết được, Hoa Tinh không có đơn giản như vậy, mỗi bước của hắn nhìn như tùy ý, nhưng thường thường luôn ẩn dấu thâm ý, luôn làm cho người khác bất tri bất giác mà mắc mưu tới cuối cùng sẽ không còn đường nào trốn thoát.
Liếc mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt Hoa Tinh dừng lại trên người Trương Tuyết tán thưởng nói: “Thông minh, không hổ là nha hoàn bên người của ta, ngay cả tâm tư của ta cũng bị nàng nghiền ngẫm chu đáo, thật sự là phải thưởng cho một cái. Mọi người về sau cũng phải cố tâm học nhiều hơn, võ công của nàng tuy rằng không xuất chúng, nhưng trí tuệ lại có thể bù lại được rất nhiều”.
Trương Tuyết nghe vậy cả kinh, sắc mặt kinh hoảng nhìn mọi người một chút nhỏ giọng nói: “Ta chỉ tùy ý đoán thôi, mọi người chớ nghe công tử nói bậy ta không thừa nhận nổi đâu”.
Trần Lan cười nói: “Có thể được công tử khích lệ, chính là việc khó đó, chúng ta đành phải theo thôi. Ngày mai ngươi có rảnh trước hết tới dạy nha đầu ta một chút, lần sau để cho công tử chỉ dạy ta thật tốt”.
Đối với việc này, chúng nữ trong nháy mắt lại náo nhiệt trở lại. Làm cho nam tử ở đây lắc đầu cười khổ, nói không hết lời hâm mộ, ghen tị, còn có đồng tình.
Nở nụ cười ha hả một lát Lãnh Như Thủy mở miệng nói: “Tốt rồi, mọi người đủ rồi, chúng ta nghe Hoa Tinh nói chính sự tiếp đã. Hoa Tinh nói chính sự đi. Vừa rồi nói chuyện của Tuyệt Âm áo, hiện giờ nói chuyện của nam tử áo lam đi, Hoa Tinh chàng có ý kiến gì với hắn không?”
Thấy ánh mắt mọi người chuyển tới người mình, Hoa Tinh lạnh nhạt cười nói: “Lai lịch người này tạm thời ta không dám khẳng định, chẳng qua nếu sau lưng thực sự có chỗ dựa vững chắc, có lẽ cùng với Bạch Lộc Thư Viện có chút liên quan”.
“Bạch Lộc Thư Viện? đây không phải là một trong võ lâm tứ đại viện sao, chẳng lẽ bọn họ cũng có mưu đồ gì đó, chính thức tranh giành giang hồ?” Nghi hoặc nhìn Hoa Tinh, Lãnh Như Thủy kinh ngạc hỏi.
Mỉm cười lắc đầu, Hoa Tinh giải thích nói: “Không phải âm thầm có mưu đồ, chính thức tranh giành giang hồ, mà bọn họ vẫn đang đi lại trên giang hồ. Chính là trước đây danh tiếng của Bạch Lộc Thư Viện thực thấp, không kiêu ngạo giống như Võ Lâm Thư Viện. Chân chính là chó cắn người, quá nửa sẽ không sủa, hiểu không?”
Hé miệng cười, Lãnh Như Thủy trả lời: “Hiểu rồi, Phượng Hoàng đặc sứ, chàng cầm đồ đao trong tay, giết đến anh hùng trong thiên hạ đều biến thành heo chó hết” Dứt lời nhịn không được mà cười ra tiếng, chúng nữ bốn phía cũng bị lời nói của hai người làm nở nụ cười, trong nhất thời tiếng cười quanh quẩn, đưa Ám Nhu cùng Bạch Phượng tới.
Khi nói chuyện mọi người đã muốn trở về trong biệt viện, Hoa Tinh dừng chân ý bảo mọi người ngồi xuống, đợi mọi người ngồi xuống xong, hắn mới nhẹ nhàng ngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười thần bí, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tay cầm đồ đao, heo chó cúi đầu, Hoa Tinh vừa ra, mỹ nữ đều chịu phạt” Lời nói có chút đột ngột nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của hắn, bởi vậy nam nhân bật cười, nữ nhân vẻ mặt khác nhau, u oán, xem thường chiếm đa số.
Thản nhiên nhìn thoáng qua phía chân trời, Hoa Tinh đột nhiên cười, toàn thân tản mác ra một khí tức phóng khoáng, trong ánh mắt kinh dị của mọi người, mở miệng ngâm nga: “Vấn thiên địa, thế gian tùy chủ trầm phù, khán giang sơn, ngã tự độc lãm mỹ sắc. Tiếu gian hồ, đao quang kiếm ảnh vô số, thán thế nhân, si mê nhất sinh bất ngộ! Thiên lam ý, như ngọc lãng, nhất lộ tẩu lai nhất lộ mang, nhập trường an, quá lạc dương, tể nam vạn thiên mỹ kiều nương, ngã tự độc hưởng! đại tha nhật, hồi thủ vọng, thiên nhai hà xử thị cố hương, khước kiến na, vạn tử thiên hồng cánh tranh phóng, hảo nhất phó, bách hoa tiên tử bạn hoa lãng!”
(Hỏi trời đất, thế gian ai muốn chìm nổi, ngắm giang sơn, mình ta nắm lấy sắc đẹp. Cười giang hồ, đao quang kiếm ảnh vô số, than thế nhân, si mê cả đời không tỉnh! Da trời màu xanh, như ngọc sáng, một đường đi tới một đường vội, Vào Trường An, qua Lạc Dương, Tế Nam, ngàn vạn mỹ nữ xinh đẹp, mình ta độc hưởng! Đợi một ngày, quay đầu nhìn, chân trời đâu là cố hương, đã thấy kia, trăm hoa tranh nhau đua nở, tới một bước, bách hoa tiên nữ cùng rực sáng)
Lẳng lặng nhìn hắn, mọi người nửa khó hiểu, trong nghi hoặc còn có phần nhiều ngạc nhiên cùng kính ngưỡng, dù sao hắn cũng có gan nói ra suy nghĩ trong lòng. Giờ phút này, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, không khí có chút nặng nề. Tử Ngọc Hoa phất tay vỗ tay, lập tức phá vỡ trầm mặc, xảo diệu đưa tâm tư mọi người rời đi một phương hướng khác: “Đại ca, thực không hổ là Phượng Hoàng Đặc Sứ, văn thao võ lực khó có người sánh bằng, thi từ khúc phú lại xuất khẩu thành thơ”.
Phục hồi lại tinh thần, nam tử đang ngồi đều ít nhiều phụ họa, mà chúng nữ với Ám Nhu cầm đầu, lúc này phản bác nói: “Thiên thanh sam, mỹ kiều nương, nhất bộ nhất tiếu đoạn tràng, ngạo thiên địa, ngâm thu sương, hoang sơn phá miếu nguyệt hạ phóng. Chân khả vị, ngẫu hữu tình lữ nhất lưỡng đối, dã thị dã kê phối sắc lang.”
(Áo xanh thẫm, mỹ nữ thật xinh đẹp, từng bước cười xé ruột xé gan, ngạo thiên địa ngâm sương thu, trong miếu hoang đổ nát giữa rừng dưới ánh trăng chiếu, thật có thể nói là, có tình ngẫu hứng đối hai câu, cũng là gà rừng xứng sắc lang).
Đối chọi gay gắt, bộ dạng của Ám Nhu thờ ra phì phì, làm cho nam nhân ở đây muốn cười mà không dám cười, vẻ mặt thực xấu hổ. Mà Hoa Tinh trợn trừng mắt, lập tức cười khổ. Trong chúng nữ, Nguyệt Vô Ảnh Trần Lan, Mai Hương đám người biết rõ tính cách Ám Nhu, đối với việc này chỉ cười, Bạch Phượng sắc mặt cũng khẽ biến, ẩn ẩn đoán ra cái gì, nhưng lại không nói gì.
Trong lòng biết đấu võ mồm với Ám Nhu thì không dứt, mà lúc này Hoa Tinh lại không tiện làm trò trước mặt Bạch Phượng thật khó cho hắn, ánh mắt dời đi nói với Bạch Phượng: “Khó có được ngày hôm nay, hiện giờ nàng cùng với các nàng có nhiều tâm sự, tương lai chắc chắn có nhiều lợi ích. Chờ khi quen thuộc rồi, ta đưa nàng trở về, tránh cho người nhà nàng lo lắng”.
Bạch Phượng tránh ánh mắt hắn, giống như đang che dấu cái gì, thanh âm mỏng như cánh ve nói: “Cảm ơn, thật cảm kích chàng dẫn ta tới đây, cho ta quen biết nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, đây là việc ta chưa bao giờ nghĩ tới”.
Mỉm cười chống đỡ, Hoa Tinh biểu hiện tự nhiên hào phóng, cho nàng một cái ánh mắt ngụ ý không cần cảm tạ. Lúc sau, ánh mắt Hoa Tinh tới người Mai Hương phân phó nói: “Hương Nhi, các nàng đưa Bạch Phượng cô nương đi chung quanh chơi đùa mọt chút, nhớ là thật cao hứng đó, tới giờ ta sẽ tự đi tìm các nàng, hiện ra ta còn một số việc muốn cùng bọn chúng nói chuyện”.
Mai Hương cười duyên nói: “Yên tâm đi, chúng ta mới được nàng đãi cho một bữa tiệc, ai có thể làm được đồ ăn ngon như nàng chứ phải không các vị tỷ muội?” Chúng nữ xác nhận, đem Bạch Phượng rời khỏi biệt viện, đi chung quanh xem xét cảnh sắc trong Bách Hoa Môn.