Đọc truyện Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 210: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Nhìn thoáng qua Chu Lượng và Doanh Phong đã chết, ánh mắt Trương Tuyết lộ ra vẻ thảm đạm. Không phải vì hai kẻ đó chết đáng tiếc mà là vì bản thân nàng giờ phút này đã hoàn toàn bị cô lập, lâm vào tuyệt cảnh. Nghĩ đến nếu rơi vào tay bọn chúng thì nhất định sẽ bị lăng nhục, nghĩ đến đó, bất đồ nàng nhớ đến một bóng người, ánh mắt tà dị, nụ cười dịu dàng, hết thảy trong giờ phút này đều khiến cho nàng chút hoài niệm, có chút tiếc hận. Sớm biết có hôm nay thì có lẽ lúc đó nàng không nên từ chối, như vậy thì trong lòng nàng cũng có thêm một chút hạnh phúc ngọt ngào. Thế nhưng, bây giờ sợ rằng chỉ còn cừu hận và nước mắt mà thôi.
Dương Minh nhìn Trương Tuyết, cười dâm đãng vài tiếng, thân thể đột nhiên tiến gần, tả chưởng hữu trảo tung ra tấn công Trương Tuyết. Lý Nhạc một bên thì nhìn Tôn Vân Long đang trọng thương, sau đó mới đưa mắt quan sát cuộc chiến. Trương Tuyết thấy địch nhân phát động tấn công, trường kiếm trong tay toàn lực thi triển Đạn Chỉ Phiêu Hương Kiếm Pháp, kiếm khí mạnh mẽ rít không, bảo vệ môn hộ vững vàng.
Dương Minh tức giận hừ một tiếng, công lực gia tăng thêm, hai tay huyễn hóa ra một loạt chưởng ảnh màu vàng, mang theo thế công cường đại, kích lên thân kiếm Trương Tuyết. Chưởng kiếm va chạm, kình đạo cường đại đẩy lui Trương Tuyết, khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch, không còn chút máu. Đột nhiên Dương Minh cười lạnh một tiếng, như ma quỷ hiện hình xuất hiện trước người Trương Tuyết, hai tay lăng không bắn ra mấy đạo chỉ lực, chế trụ huyệt đạo của nàng.
Trương Tuyết lộ ra vẻ kinh hoàng, thân thể lảo đảo, không môn trước ngực đã lộ ra, muốn phòng ngự cũng không còn kịp nữa rồi. Lại nghĩ đến thảm cảnh khi rơi vào tay địch nhân, đôi mắt xinh đẹp của Trương Tuyết hiện lên lệ quang, trường kiếm chuyển lại hướng thẳng vào ngực mình, nàng quyết không chịu nhục, chọn lựa giải pháp tự vẫn.
Dương Minh cười đắc ý:
“Muốn chết bây giờ cũng đã muộn. Cao ngạo, xinh đẹp như phu nhân chưởng môn Hoa Sơn làm sao có thể để ngươi chết được, như thế chẳng phải sẽ rất lãng phí ư? Ha ha, chờ ta hưởng thụ mỹ vị của ngươi xong đã, khi đó có muốn chết cũng không muộn.” Vừa nói, chỉ lực trong tay phải đánh bay trường kiếm Trương Tuyết, cũng nhân cơ hội phong bế huyệt đạo của nàng.
Nhìn Dương Minh, Trương Tuyết kinh sợ mắng: “Cút ngay, chớ có chạm vào ta, mau cút ngay, nếu không, cho dù ta biến thành lệ quỷ cũng không buông tha cho ác ma như ngươi.” Nhìn Trương Tuyết đang kinh hoàng thất thố, Dương Minh đắc ý cười to, tay phải chụp lấy bầu vú đang phập phồng của nàng.
Trong bóng đêm, Hoa Tinh nhìn Trương Tuyết hồi kiếm tự vận, nhịn không được than thầm cho sự cương liệt của nàng. Giờ phút này, nhìn vẻ mặt cùng động tác dâm tà của Dương Minh, Hoa Tinh trong lòng nén không được hừ một tiếng, nữ nhân mình thích há có thể để cho người chạm vào. Thân thể nhoáng lên, vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Trương Tuyết, ôm lấy hông nàng, nhìn Dương Minh đang tiến đến, Hoa Tinh âm trầm cười nói: “Hắc hắc, thật có ý tứ, thành Tế Nam trong đêm luôn tràn ngập sự kích thích, chuyện gì cũng có. Nghĩ không ra ta tùy ý đi một chút đã có thể đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Đúng rồi, mùi hương này thật sảng khoái.
Dương Minh thần sắc đại biến, thân thể thối lui một trượng, kinh hãi nhìn Hoa Tinh vừa xuất hiện. Hắn chưa từng gặp qua Hoa Tinh cho nên nhất thời cũng không biết là ai. Nhưng Hoa Tinh có thể vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ. Là một trong lục tán nhân trên giang hồ, võ công của hắn đã có thể tính là cao thủ nhất lưu, nhưng lại không hề phát hiện ra địch nhân xuất hiện, chuyện này không làm hắn kinh hãi mới là lạ.
Trương Tuyết vốn đang tràn đầy tuyệt vọng, lại bị Hoa Tinh ôm lấy, trong lòng chấn động, toàn thân muốn giãy giụa, đáng tiếc là huyệt đạo đã bị khống chế, không cách nào có thể nhúc nhích được. Trong thời khắc này, trong lòng nàng tràn ngập sự đau đớn, nàng không nghĩ ra chính mình lại rơi vào tay nam nhân khác, bị người khác lăng nhục. Nhưng khi thanh âm quen thuộc của Hoa Tinh vang lên thì nàng như cảm thấy một đạo sét đánh vang lên, thức tỉnh nàng lại từ cơn tuyệt vọng. Hoa Tinh xuất hiện khiến cho Trương Tuyết kinh hãi, nhưng trong lòng cũng có chút mừng rỡ. Bản thân nàng trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn Hoa Tinh nhưng mỗi khi nguy hiểm đều là hắn xuất hiện cứu giúp. Chuyện này nói lên được điều gì đây?
Không giải khai huyệt đạo cho Trương Tuyết, Hoa Tinh cứ thể ôm sát lấy thân thể của nàng, cảm nhận sự mềm mại co giãn của cặp mông. Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Lý Nhạc, Hoa Tinh cười nói:
“Sao thế, ngươi dường như rất kinh ngạc khi nhìn thấy ta đúng không, có đúng là ngươi nghĩ đến việc trốn chạy? Hắc hắc, ngươi chẳng lẽ đã quên ta là người thích gì nhất ư? Chỉ cần nơi nào có mỹ nữ thì nơi đó có ta xuất hiện.
“Ngươi là ai? Đến đây có mục đích gì?” Lúc này Dương Minh vẫn chưa biết được Hoa Tinh rốt cuộc là ai.
“Hắn là Hoa Tinh, Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh! Cẩn thận, bây giờ nhiệm vụ đã thất bại, mau rời khỏi đây.” Lý Nhạc đứng một bên nhắc nhở Dương Minh. Dương Minh nghe vậy thì trong lòng chấn động, nghĩ không ra lại là Hoa Tinh. mặc dù y chưa từng gặp qua Hoa Tinh, nhưng truyền thuyết đủ loại về Hoa Tinh, hắn đã được nghe vô số, đương nhiên biết được thiếu niên có nụ cười ta dị này không phải là người dễ trêu chọc.
“Hắc hắc, ta đến đây không giống mục đích với các ngươi. Mỹ nhân như thế, Hoa Tinh ta làm sao không thích được chứ? Bây giờ ta phải cảm tạ ba vị đã khiến cho ta không uổng công xuất thủ, đã có thể ôm mỹ nữ vào lòng. Hắc hắc, thật sự là vô ý.” Ngữ khí tà dị, mỉm cười tà dị khiến cho Dương Minh hết sức bực tức. Bản thân mình phải cật lực một trận, không ngờ chiến lợi phẩm lại bị Hoa Tinh đoạt đi, chuyện này làm sao có thể không nổi giận cho được? Tuy nhiên tức giận thì tức giận, uy danh đồ đao thiên hạ của Hoa Tinh không phải là dễ dàng trêu chọc vào.
Liếc mắt nhìn Lý Nhạc, Dương Minh hiện ra vẻ mặt bất thiện nói: “Nếu nhiệm vụ lần này đã thất bại, chúng ta rời đi. Hy vọng lần sau sẽ không gặp phải tên tiểu tặc ghê tởm kia nữa, chúng ta đi.” Nói xong quay người muốn chạy.
Trương Tuyết đột nhiên mở miệng:
“Hoa Tinh, ngươi mau giết chết bọn chúng. Bọn chúng đã giết chết vô số cao thủ của Hoa Sơn, há có thể buông tha.” Nói xong trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra một tia cầu xin, một chút u oán nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh mỉm cười tà dị, thân thể xuất hiện phía trước Lý Nhạc, Dương Minh và Tôn Vân Long. Nhìn dáng vẻ đầy cảnh giác của ba ngươi, Hoa Tinh cười nói:
“Nếu đã đến, cần gì phải đi? Nếu các ngươi thoát ra ngoài, sau đó phao tin đồn nhảm rằng ta vì mưu cầu sắc đẹp Trương Tuyết mà giết người diệt khẩu, giết chết rất nhiều môn hạ phái Hoa Sơn, khi đó ta làm sao gặp mặt, trả lại công đạo cho các phu nhân của ta đây? Mặc dù ta đích thực là ái mộ sắc đẹp của vị mỹ nhân này nhưng ta cũng không thể để cho các vị phu nhân của ta uống phải dấm chua. Cho nên ba vị tốt nhất là nên lưu lại đây.
Lý Nhạc thần sắc chấn động, kinh hãi nhìn Hoa Tinh, giận dữ nói: “Hoa Tinh, ngươi có ý gì, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao? Làm người có một số chuyện không nên ép chó đến cùng được, nếu không, ai cũng không có lợi đâu.”
Hoa Tinh cười tà dị nói: “Xem ra ngươi vẫn không hiểu rõ tính cách ta. Hoa Tinh ta đối với nữ nhân xinh đẹp thì hết sức trân trọng, nhưng đối với địch nhân lại tuyệt không lưu tình. Hơn nữa các ngươi không phải muốn âm thầm đối phó ta hay sao, bây giờ chúng ta đã gặp gợ, ngươi có bản lĩnh thì xuất ra, có cừu báo cừu, có oán báo oán.”
Dương Minh cả giận nói: “Hoa Tinh, ngươi không nên ép người quá đáng, ta không sợ ngươi. Chọc giận ta ư, hôm nay ta sẽ lĩnh giáo ngươi một chút, thử xem hư danh của ngươi thế nào.”
Ánh mắt lạnh lẽo, Hoa Tinh lạnh lẽo nói: “Không sợ ta? Lợi hại thật. Người khác sợ ta nên họ còn có chút cơ hội, ngươi không sợ ta thì kết quả chỉ có chết mà thôi. Vậy chúng ta sẽ khoa chân múa tay một lúc xem ai lợi hại hơn nhé.”
“Hoa Tinh, đây là ngươi chủ tâm bức bọn ta chống cự, tại sao ngươi muốn làm vậy?” Lý Nhạc chợt hiểu được ý đồ Hoa Tinh, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Hoa Tinh âm trầm cười nói: “Xem bộ dáng của ngươi không ngốc chút nào, ta đương nhiên là có chủ tâm bức các ngươi phản kháng, giết người cũng phải tìm một cái lý do, khi ra tay mới quang minh chính đại. Về phần tại sao ta muốn giết các ngươi thì lại rất đơn giản. Đầu tiên, mỹ nhân đã có lệnh, thứ hai, ta và ngươi có cừu hận, ta sẽ không lưu lại hậu hoạn về sau, thứ ba, nếu nơi này đã chết không ít người, sao không giết sạch những kẻ biết chuyện hôm nay? Như vậy, đối với ta mà nói thì rất có lợi.”
Lý Nhạc và Dương Minh nhìn nhau, ánh mắt sau cùng dừng lại trên người Hoa Tinh, bọn họ không hiểu được câu nói cuối cùng của Hoa Tinh. Nhưng Tôn Vân Long đang trọng thương lại nhìn ra tâm ý của Hoa Tinh. Chỉ nghe hắn lên tiếng nói với vẻ căm hận: “Ta hận ngươi, Hoa Tinh. Ngươi không những tranh đoạt Thu Nguyệt với ta mà ngay cả Trương Tuyết cũng thế, cả đời này ta sẽ nguyền rủa ngươi. Hiện ngươi đang suy nghĩ muốn giết chúng ta, thật ra là vì ngươi muốn sau khi giết chết bọn ta, ngươi sẽ nhân cơ hội nhấm nháp thân thể Trương Tuyết một chút. Mặt khắc, nếu ta đoán không sai thì ngươi nhất định muốn giấu nàng ở nơi khác. Bởi vì sau khi chúng ta chết đi thì những người khác sẽ không thể biết được chuyện này, khi đó ngươi có thể bố trí một hồi, sẽ không ai biết ngươi giấu Trương Tuyết ở nơi đâu, thật sự là hiểm độc, bội phục ngươi.”
Ánh mắt Hoa Tinh lạnh lẽo, nghĩ không ra Tôn Vân Long lại có thể đoán được tâm tư của chính mình, thật sự là đáng ngạc nhiên. Nhưng hắn lại hiểu ra, vốn là Tôn Vân Long cũng có ý định như thế nên mới có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư của hắn. Cúi đầu nhìn thoáng qua Trương Tuyết, hắn thấy trong mắt nàng mang theo vẻ nghi hoặc, Hoa Tinh lạnh nhạt cười, không nói.
Bên này, Lý Nhạc và Dường Minh dùng ánh mắt để trao đổi, thừa dịp Hoa Tinh cúi đầu, chia ra hai bên trái phải bỏ chạy. Lúc này bọn họ đã bất chấp sự sống chết của Tôn Vân Long, đều xem việc bỏ chạy là quan trọng hơn. Hoa Tinh mỉm cười tà dị, thân thể đột nhiên huyễn hóa thành chín đạo nhân ảnh, trong đó có một đạo bắn về phía Tôn Vân Long, còn lại tám đạo nhân ảnh chia ra bốn phía, ảo diệu xuất hiện trước mặt Lý Nhạc và Dương Minh, tung chưởng chấn lui hai người trở lại.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, mang theo hơi thở cuối cùng của Tôn Vân Long. Nhìn hai kẻ kia bị chấn lui, Hoa Tinh đứng yên giữa không trung, toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức tà dị, tay phải khẽ vỗ vào mông Trương Tuyết, cười nói: “Trước tiên cứ ở một bên chờ ta, xem ta thu thập đám người này thế nào, muốn tranh đoạt nữ nhân với Hoa Tinh ta ư? Chỉ có chết mà thôi.” Trương Tuyết nghe nói vậy, tâm thần khẽ run lên, lại thêm Hoa Tinh trước mặt địch nhân lại có động tác khinh bạc thân thể nàng, khiến cho sắc mặt nàng đỏ lên, ánh mắt vừa thẹn vừa giận, tuy nhiên nàng cũng hiểu được Hoa Tinh làm người như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Dùng nhu kình di chuyển thân thể Trương Tuyết đến mái hiên, Hoa Tinh tay phải tung ra nhất chiêu, lăng không chộp lấy trường kiếm Trương Tuyết dưới mặt đất, tà dị nhìn hai địch nhân. Dương Mình cùng Lý Nhạc rống lên, hai đạo thân ảnh dùng tốc độ cực nhanh bắn thẳng lên không trung, hung hăng tấn công Hoa Tinh.
Hoa Tinh cười ngạo nghễ, ánh mắt lộ ra một ý cười thần bí, nhẹ giọng nói: “Từ khi xuất đạo đến này, đây là lần đầu tiên ta dùng kiếm đối địch, hắc hắc, nên phải cẩn thận một chút, tránh để cho người khác chê cười.” Nhìn hai địch nhân đang đến gần, Hoa Tinh nhếch lên một nụ cười cổ quái, phảng phất như muốn biểu thị điều gì đó. Đáng tiếc là Lý Nhạc và Dương Minh không để ý đến. Bọn họ đều biết đao pháp Hoa Tinh bắt nguồn từ Đao Hoàng Bá Thiên, bá tuyệt thiên hạ, cơ hồ không người địch nổi. Lúc này vừa thấy hắn không có đao sử dụng, lại sử dụng kiếm, trong lòng thầm cho có chút may mắn.
Tay phải lộn chuyển, tiếng kiếm rít rung trời vang lên, trên thân kiếm Hoa Tinh truyền ra kiếm khí bá đạo vô cùng, khiến cho Lý Nhạc và Dương Minh chấn động, chỉ cảm thấy một cỗ khí thế cường đại, mang theo uy lực bài sơn đảo hải ập đến. Đến lúc này hai người mới hiểu được vì sao Hoa Tinh bình thường không dụng kiếm, bởi vì hắn sử dụng kiếm bá đạo gấp ba lần dùng đao, đáng tiếc là bọn họ nhận ra thì đã muộn.
Do muốn sớm kết thúc trận đấu nên Hoa Tinh cố tình dùng kiếm một lần, trường kiếm trong tay bộc phát ra một đoàn quang hoa sáng chói, hai trăm bảy mươi chín kiếm ở giữa không trung hình thành hai đạo kiếm trụ tấn công địch nhân.
Dương Mình gầm lên, đề tự công lực toàn thân, song chưởng lần lượt thay đổi trước ngực, tạo thành hai luồng quang hoa màu vàng. Hai tay hợp lại, tạo thành chưởng ấn màu vàng đẩy về phía Hoa Tinh. Lý Nhạc bên cạnh cầm chặt kiếm trong tay, thân thể xoay tròn, cả người hóa thành một đạo kiếm trụ phóng thẳng về phía Hoa Tinh.
Trương Tuyết ở mặt đất nhìn Hoa Tinh giữa không trung, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ vô cùng. Nàng không nghĩ ra kiếm pháp Hoa Tinh lại bá đạo như thế, còn đáng sợ hơn cả đao pháp của hắn. Lúc này, chỉ thấy ánh mắt Hoa Tinh lạnh lẽo, kiếm trong tay phóng thẳng ra, giữa không trung xoay tròn, bộc phát quang mang đỏ sậm, chém thẳng xuống.
Đòn công kích của ba người va chạm vào cùng một chỗ, phát ra tiếng nổ lớn. Chỉ thấy thân thể Lý Nhạc chấn động toàn thân ứa máu, sắc mặt tái nhợt, bay về phía vách tường bên trái. Còn Dương Minh thì thân thể lảo đảo, máu tươi trong miệng phun ra, ánh mắt mang theo vẻ kinh hãi không dám tin. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Hoa Tinh cười lạnh một tiếng nói: “Hết thảy đều đã kết thúc, xem ra ta sử dụng kiếm cũng có thể dọa được người khác. Bây giờ, hai vị cáo biệt cuộc sống đi. Tôn Vân Long đang chờ hai vị nối gót.” Dứt lời, tay phải bắt lấy trường kiếm, chuyển lộn, phát ra một cỗ khí thế mãnh liệt từ thân kiếm, như sóng dữ ập đến Dương Minh và Lý Nhạc, trong chớp mắt đã găm thẳng vào thân thể hai kẻ đó.
Một tiếng hét thảm thiết văng vẳng lan truyền trong bầu trời đêm. Dương Minh đến chết vẫn không thể tiếp nhận được sự thật, không tin mình chết trong tay Hoa Tinh. Với thân phận là một trong Lục tán nhân của giang hồ mà ngay cả chạy trốn cũng không thoát khỏi tay Hoa Tinh, chuyện này đương nhiên khiến cho lòng người phải khiếp sợ.
Rơi xuống mặt đất, Hoa Tinh nhìn qua vô số thi thể, ánh mắt lóe ra thần sắc kỳ dị, đoạn quay đầu lại nhìn Trương Tuyết liếc mắt một cái. Sau đó hắn ngồi xuồng chém thẳng vào đầu lâu Tôn Vân Long. Sau khi chém đứt thủ cấp Tôn Vân Long, Hoa Tinh lấy từ trong ngực ra một chút vật dụng dịch dung, hóa trang thủ cấp trên tay. Rất nhanh chóng, thủ cấp Trương Tuyết hiện ra trong tay Hoa Tinh. Nhìn thủ cấp như cười như mếu trên tay, Hoa Tinh tà dị cười, tay phải tung thủ cấp lăng không, phát ra một đạo chân khí màu đỏ, biến thủ cấp vừa dị dung thành màu đỏ.
Sau khi tiến hành xong, Hoa Tinh quay người đi về hướng Trương Tuyết. Khi gần đến người nàng thì Hoa Tinh trở tay chém một kiếm vào thân thể Tôn Vân Long, thân thể kẻ đó lập tức biến thành nát vụn, tiêu thất.
Trương Tuyết nhìn Hoa Tinh, ánh mắt tỏ ra kinh hoàng thất thố, lộ ra vẻ u oán và cầu xin. Việc làm của Hoa Tinh nàng đã nhìn thấy hết, nàng cũng hiểu được vì sao Hoa Tinh lại làm như vậy. Nàng cũng hiểu được chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, nàng muốn trốn tránh nhưng không được. Ý đồ của Hoa Tinh lúc này đã quá rõ ràng.
Hoa Tinh cười nhạt đi đến gần, nhìn khuôn mặt kinh hoàng của nàng, khẽ nói: “Lúc này nàng mới giống tiểu nữ nhân, có vài phần kiều mỵ. Tin tức các cao thủ phái Hoa Sơn chết hết sẽ lan truyền khắp thành Tế Nam vào sáng mai, khi đó, trong chốn võ lâm sẽ không còn Trương Tuyết nữa, nàng nói có đúng hay không?”
Tránh né ánh mắt tà dị của Hoa Tinh, Trương Tuyết run rẩy nói: “Hoa Tinh, ngươi không thể làm như vậy, ngươi nên quên ta là mẫu thân của Thu Nguyệt, chúng ta có rất nhiều chuyện không được phép phát sinh. Hoa Tinh, ngươi hãy để ta rời đi, cả đời này ngươi chỉ cần thương yêu Thu Nguyệt cho tốt thì ta đã an lòng.”
Khẽ vuốt ve má nàng, Hoa Tinh tỏ vẻ ôn nhu, ngón tay dần rê xuống ngực nàng, nhẹ giọng nói: “Nam nhân có đôi khi không khống chế được chính mình, Có một số việc, mặc dù biết rõ không thể nhưng nó vẫn ám ảnh trong đầu. Chúng ta kỳ thực đều phải trốn tránh những điều đó. Nhưng nếu ngày mai nàng biến thành một người khác, xuất hiện bên cạnh Hoa Tinh, thành một nha đầu của hắn thì chẳng phải sẽ rất tốt sao? Một người hoàn toàn mới, chỉ cần vui sướng, không cần bận tâm đến các chuyện trước kia.”
Trương Tuyết khẽ run lên, nói nhỏ: “Hoa Tinh không nên, ngươi không thể như vậy, chúng ta không thể.” Chỉ thấy tay phải Hoa Tinh đã dừng lại trên ngực Hoa Tinh, cách một lớp lụa mỏng, khẽ chà xát bầu vú của nàng, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay nghịch nghịch nhũ châu như ngọc của nàng.
Hoa Tinh than nhẹ một tiếng, nói: “Cảm giác thật tuyệt. Hoa Tinh ta khi quyết định một chuyện gì thì tuyệt sẽ không hối hận. Bây giờ chúng ta tìm một chỗ, hảo hảo ở chung với nhau một đêm. Nhớ đi, ta đã nói rồi, lần sau gặp mặt ta sẽ nhấm nháp tư vị của nàng, không nghĩ ra là nó lại đến nhanh như vậy.” Nói xong lời cuối cùng, Hoa Tinh lại khôi phục dáng vẻ tà dị của mình, hôn lên môi Trương Tuyết, không để cho nàng có cơ hội chống cự, sau đó ôm lấy nàng, lắc mình rời khỏi.