Đọc truyện Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 205: Trương Tuyết truyện tấn
Cách thành đông ba dặm, trước cửa tổng bộ Bách Hoa Môn xuất hiện một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Mỹ nhân này có thân hình gợi cảm, đầy đặn mêm người, trên dung mạo xinh đẹp mang theo khí chất cao quý và thành thục, rất hấp dẫn nam nhân. Người này là ai, chính là phu nhân của chưởng môn Hoa Sơn phái Trương Tuyết. Nàng vì sao sẽ đến bhn này, rất kỳ lạ làm người ta không thể đoán ra được.
Nhìn hai nữ đệ tử trước cửa, Trương Tuyết tiến lên nói:
“Ta là Trương Tuyết của phái Hoa Sơn có chuyện muốn tìm Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh. Mời các vị thông báo một chút.”
Hai nữ đệ tử nghe thấy thế không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Nghĩ không ra mỹ nữ xinh đẹp này chính là Trương Tuyết một trong hai đại mỹ nữ của Hoa Sơn.
Một nữ đệ tử ở bên trái vội vàng nói: “Thì ra là Trương phu nhân phái Hoa Sơn, đúng là khách quý. Xin mời đi theo ta, ta sẽ mang phu nhân đi tìm Hoa công tử, mời.”
Nói xong nàng xoay người mang Trương Tuyết tiến vào. Trên đường đi, Trương Tuyết cẩn thận đánh giá Bách hoa sơn trang, trong lòng không khỏi thầm khen nơi đây thật đẹp.
Rất nhanh hai người đã đi tới biệt viện đám người Hoa Tinh đang ở. Nữ đệ tử này nói: “Mời phu nhân chờ một chút, ta tiến vào thông báo cho Hoa công tử một tiếng.” Nói xong, nàng xoay người đi vào.
Bên trong viện Hoa Tinh đang nói chuyện phiếm với những người khác, bầu không khí rất vui vẻ. Lúc này một nữ đệ tử tiến vào, nhìn Hoa Tinh nói: “Hoa công tử bên ngoài có người muốn tìm công tử. Không biết công tử có muốn gặp hay không?” Nói xong, trong mắt hắn mang theo một tia quang mang kỳ dị nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: “Là ai mà đã đến tìm ta nhanh như vậy. Nhìn vào mắt nàng thì biết chắc là nữ nhân phải không?”
Tim nữ đệ tử này đập mạnh, nàng thật không nghĩ ra Hoa Tinh lại lợi hại như vậy, chỉ nhìn một cái đã nhận ra. Nàng ta nhẹ nhàng gật đầu, nữ đệ tử nói: “Công tử đoán không sai. Người đến chính là Trương Tuyết phu nhân phái Hoa Sơn, đang đợi ở bên ngoài.”
Hoa Tinh nghe thấy vậy trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng lập tức đã chuyển sang vẻ vui mừng. hắn khẽ cười một tiếng nói: “Thì ra là nàng ta, được ta biết rồi, ta sẽ tự mình đi ra nghênh tiếp nàng. Cảm ơn.”
Nói xong hắn đi ra ngoài. Chúng nữ ở bên cạnh đều kỳ quái nhìn Hoa Tinh. Các nàng đều không rõ Trương Tuyết tìm Hoa Tinh có chuyện gì. Trong ấn tượng của mọi người thì dường như Hoa Tinh không có quan hệ gì với Trương Tuyết. Mọi người nhìn nhau rồi đều khẽ lắc đầu, không ai đoán ra nguyên nhân tại sao.
Vừa ra khỏi cửa, Hoa Tinh đã nhìn thấy dáng dấp mê người của nàng. Trong ánh mắt mang theo vài phần khen ngợi, giờ phút này Hoa Tinh dường như lại nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, trong lòng không khỏi có chút cảm giác tiếc nuối. Khẽ cười một tiếng, Hoa Tinh cười nói: “Quý khách đến thăm, hôm nay đúng là có việc vui. Đã lâu không gặp được nàng, nàng vẫn khỏe chứ.” Hắn mỉm cười nhìn Trương Tuyết, khiến Trương Tuyết không khỏi run lên.
Hơi tránh ánh mắt nóng rực của Hoa Tinh ra, Trương Tuyết nói: “Xem ra ngươi ở đây được chiêu đãi không tệ chút nào. Thật không hổ là Phượng Hoàng đặc sứ, đi đến đâu đều được hoan nghênh.”
Hoa Tinh cười nói:
“Điều này thì nàng nói sai rồi, ta bây giờ sợ rằng đi đến đâu cũng không được nam nhân chào đón. Được rồi, nàng đi cùng ta vào trong đi, có việc gì vào trong rồi nói. Mời phu nhân xinh đẹp.” Ánh mắt tà dị quét qua quét lại trên đôi nhũ hoa của nàng vài lần, rồi nhìn vào thẳng vào mắt nàng.
Trương Tuyết cảm thấy cả người rất không thoải mái, dường như có cảm giác bị hắn lột trần mình vậy. giờ phút này nàng giống như lõa thể trước mặt hắn vậy, không biết làm thế nào để che giấu nỗi sợ hãi và khiếp sợ trong lòng mình. Khẽ cúi đầu, Trương Tuyết đi sát cạnh hắn tiến vào. Hoa Tinh mỉm cười truyền âm nói với nàng: “Càng ngày càng mê người, khí tức cao quý, mê mẩn tâm hồn.”
Nhìn thấy người Trương Tuyết đang khẽ run lên, trong mắt Hoa Tinh lộ ra một nụ cười thần bí. Quay đầu lại cười nói với nữ đệ tử đang đứng ở một bên “Cảm ơn nàng, đợi lát nữa ta sẽ đi tìm Hoa môn chủ nói cho nàng chuyện này. Hoa môn chủ nhất định sẽ thưởng cho nàng, nàng về đi.” Nói xong hắn đi theo Trương Tuyết tiến vào bên trong. nguồn TruyenFull.vn
Sau khi đi vào trong viện Hoa Tinh bảo mọi người cứ chơi đùa. Hắn gọi Tử Ngọc Hoa, Nguyệt Vô Ảnh và Trần Lan cùng đi vào trong. Sau khi mọi người ngồi xuống, Hoa Tinh cười hỏi: “Không biết lần lần phu nhân đến đây tìm ta có chuyện gì?”
Trương Tuyết nhìn mọi người, mở miệng nói:
“Lần này ta tới đây thực ra là muốn nói cho ngươi một việc, coi như cũng cảm ơn ngươi trước kia đã chiếu cố đến phái Hoa Sơn chúng ta. Ngoài ra còn có một chuyện muốn ngươi chỉ giáo.”
Hoa Tinh liếc nhìn ba người bên cạnh, cười nói: “Chuyện gì vậy, mời nói. Ta sẽ chăm chú lắng nghe.” Nói xong, hắn nhìn nhìn lên thân thể mê người của nàng.
Trương Tuyết không dám đối mắt với Hoa Tinh, nhưng lúc này mọi người đều ở đây cho nên nàng phải giữ uy nghiêm của chưởng môn phu nhân Hoa Sơn phái. Cố gắng giữ bình tĩnh, Trương Tuyết nói: “Trưa nay ta nghe được một tin tức ở trong Thừa Phong tửu lâu. Nói là Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt đứng thứ ba trên Thiên bảng đã tới Tế Nam. Mà lúc đó hắn cũng ở trong tửu lâu. Nghe nói hắn đến đây là để tìm công tử, hỏi ngươi về việc ngươi đã giết đồ đệ Chiến Vân của hắn. Lúc đó có một đôi huynh đệ nói các động tĩnh Võ lâm trong Tế Nam mấy ngày gần đây, trong đó bao gồm hầu như tất cả các nhân vật nổi tiếng. Lại nói đến Tống Văn Kiệt cũng đã nghe nói ngươi lúc này đang ở Bách Hoa Môn. Lần này ngươi đến đây là vì hợp tác với Bách Hoa Môn, muốn cho Bách Hoa Môn gia nhập liên minh của Phượng Hoàng thư viện.
Hoa Tinh nghe thấy thế không khỏi cười nói: “Hai tên huynh đệ đó đúng là những kẻ thành tinh, không ngờ lại đoán ra được. Nàng tới đây là vì nói cho ta biết Tống Văn Kiệt đã đến đây, sợ hắn sẽ nhanh chóng đến đây tìm ta báo thù, phải không? Ngoại trừ những điều đó ra, nàng còn có tin tức gì không?”
Trương Tuyết gật đầu nói: “Đúng là việc này, ngoài ra hai huynh đệ đó còn nói rất nhiều chuyện.” Nói xong nàng nói lại toàn bộ những điều hai huynh đệ kia đã nói trên tửu lâu.
Hoa Tinh và ba người bên cạnh nhìn nhau, trong mắt bốn người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Không ai nghĩ được rằng Tế Nam thành lại có nhiều Võ lâm cao thủ đến như vậy. Trầm ngâm một lát, Hoa Tinh trầm giọng nói: “Không ngờ rằng lần này lại có nhiều cao thủ đến đây như vậy. Xem ra nơi đây còn náo nhiệt hơn cả thành Lạc Dương. Trong thành Tế Nam cao thủ như vân, Hoa Sơn phái các nàng tốt nhất là rời khỏi đây. Không sợ rằng mười người tới, chỉ có một người có thể trở về.”
Trương Tuyết thở dài một tiếng nói:
“Việc này chúng ta cũng hiểu. Cho nên ta đến đây là muốn ngươi có thể giúp chúng ta lưu tâm chuyện Cẩm hạp. Chính bởi vì lúc này cao thủ đến Tế Nam rất nhiều cho nên chúng ta còn có cơ hội đục nước béo cò, như vậy sẽ còn có một đường sinh cơ.” Nói xong nàng nhìn Hoa Tinh, trong mắt ẩn chứa một tia buồn bã.
Hoa Tinh nhìn vào mắt nàng, hơi do dự một chút rồi mới nói: “Thực ra trong lòng nàng vẫn muốn đoạt được Cẩm hạp này, không bằng ta giúp nàng trừ bỏ mối họa tâm phúc này đi. Như vậy có thể còn tốt hơn cho nàng nhiều. Một ngày nào đó khi nàng chiếm được nó thì Hoa Sơn phái của nàng chỉ sợ sẽ gặp rất nhiều tai ương. Điều này tin rằng nàng cũng hiểu. Võ lâm lúc này khác xa so với quá khứ. Vô số cao thủ ẩn thế đều đã xuất hiện. Chỉ với Hoa Sơn phái các nàng không có thực lực Thiếu Lâm, lại không có cao thủ đặc biệt lợi hại. Thì làm thế nào để giữ được nó chứ?”
Trương Tuyết nghe thấy thế không khỏi trầm ngâm suy nghĩ. Rất nhanh nàng mở miệng nói: “Việc này ta phải suy nghĩ một chút. Đến lúc cần ta sẽ tìm đến nhờ ngươi hỗ trợ. Cảm tạ, ta phải đi đây.” Nói xong nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Hoa Tinh khẽ cười nói: “Cũng tốt, nàng suy nghĩ một chút rồi lại tới tìm ta. Bây giờ ta sẽ tiễn nàng, đồng thời có một việc muốn nói cho nàng biết. Đi thôi, chúng ta ra bên ngoài nói, nói ở đây sợ rằng nàng nghe xong sẽ mất hứng.”
Ra khỏi Bách Hoa Môn, Hoa Tinh nhìn bốn phía, cười nói:
“Đằng trước có một rừng cây, chúng ta vào đó tránh nắng một chút. Mặt trời chói trang như vậy làm nàng đen đi thì không tốt đâu. Đi thôi, chúng ta đến đó rồi nói.” Nói xong hắn tà dị nhìn nàng một cái.
Trương Tuyết không nhìn hắn, thi triển khinh công bay về phía trước. Hoa Tinh cười cười nhìn thân thể động lòng người của nàng, từ từ đi theo phía sau nàng. Nhẹ nhàng rơi xuống rừng cây, Trương Tuyết quay đầu lại nhìn Hoa Tinh. Nhưng phát hiện ra hắn đang cấp tốc chạy đến, nàng sợ đến độ vô thức lui lại phía sau vài bước. Hoa Tinh mỉm cười dừng lại cách người nàng không đến một thước, chỉ cách đôi gò bồng đảo mê hồn của nàng chưa đến ba tấc.
Nhìn ánh mắt kinh hoàng của nàng, Hoa Tinh đột nhiên đưa mặt sát gần mặt nàng, nhẹ giọng nói:
“Sao, ánh mắt nàng hơi loạn, có phải là sợ ta không, hay là sợ chính nàng? Mùi hương trên người nàng thật thơm.” Nói xong hắn ưỡn ngực lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi nhũ hoa mỹ lệ đang phập phồng vì sợ hãi.
Trương Tuyết chấn động trong lòng, thầm mắng mình định lực quá kém. Hít vào một hơi thật sâu, Trương Tuyết nói: “Ngươi không phải nói có chuyện gì cần nói cho ta biết sao, nói đi. Hy vọng ngươi sẽ không phải là loại người ăn hiếp kẻ yếu.” Nói xong nàng nhìn Hoa Tinh với ánh mắt kỳ quái.
Hoa Tinh nhìn khuôn mặt kiều diễm nhưng không kém phần thành thục của nàng, cười nói: “Điều này không thể nói rõ ràng được. Hoa Tinh ta không phải người tốt. Hơn nữa trước mặt giai nhân ta cũng rất khó kiềm chế bản thân. Không biết chừng ta sẽ làm ra một ít chuyện không giống như mình suy nghĩ đó.” Cười cười tà quái, Hoa Tinh càng làm cho người ta thêm thần bí.
Trương Tuyết nghiêm mặt lại, nàng mở miệng nói: “Giờ hãy nói nghiêm túc đi. Ta còn phải lập tức trở về, tin rằng ngươi sẽ không trêu chọc ta nữa chứ?”
Hoa Tinh thấy vẻ mặt nàng như thế cũng trở nên nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Cũng được, chuyện này có quan hệ với nàng và phái Hoa Sơn. Lần trước ta vô tình gặp Tôn Vân Long cao thủ của quý môn trong thành Tế Nam. Có lẽ nàng không nghĩ ra hắn đi cùng ai đúng không?”
Trương Tuyết nghe thấy vậy không khỏi hơi biến sắc, nói: “Điều này ta thật sự không nghĩ ra. Hắn đáng lẽ nên ở gần Trường An với Thu Nguyệt mới đúng. Không phải lúc này hắn cũng đã nên trở lại Hoa Sơn rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây? Rốt cuộc hắn đang đi cùng ai?”
Hoa Tinh cười nói: “Nàng không phải là nói cho ta biết Túy Kiếm Môn chủ Lý Nhạc đã tới thành Tế Nam rồi sao. Như vậy lúc này Tôn Vân Long cũng đã tới thành Tế Nam. Lúc trước ta thấy hai người bọn họ đi chung với nhau. Hơn nữa lúc đó trong lòng Tôn Vân Long còn có một nữ nhân, ta nghe Lý Nhạc gọi nàng ta là Đào Hoa Tiên Tử. Bây giờ ta muốn nói cho nàng biết để nàng cẩn thận với tên Tôn Vân Long này. Bởi vì hắn đã rơi vào trong một âm mưu.
Trương Tuyết hơi biến sắc, nàng không rõ vì sao đại đệ tử của phái Hoa Sơn lại đi cùng với chưởng môn Túy Kiếm Môn, rốt cuộc bọn họ đang có âm mưu gì. Liếc nhìn Hoa Tinh, nàng thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực mê người của mình, trong lòng Trương Tuyết cảm thấy tự hào. Suy nghĩ một chút, Trương Tuyết nói: “Vân Long đi cùng Lý Nhạc, điều này làm người khác không thể tin nổi? Vân Long là đại đệ tử của phái Hoa Sơn, tin rằng không đến mức không trở lại sư môn mà lại lặng lẽ chạy đến nơi này. hắn làm như vậy có mục đích gì chứ?”
Hoa Tinh cười nói: “Mục đích rất đơn giản, bởi vì Thu Nguyệt gặp ta. Đây là điều hắn không muốn thấy, cho nên hắn không phục. Nhưng không phục thì có tác dụng gì, chỉ có một biện pháp duy nhất chính là lên làm chưởng môn phái Hoa Sơn. Như vậy hắn còn có thể hãnh diện. Ta nói như vậy, nàng có phải đã hiểu được điều gì không?”
Trương Tuyết biến sắc hỏi: “Hoa Tinh việc này rất nghiêm trọng, ngươi không được lừa ta. Về phần chuyện giữa ngươi và Thu Nguyệt, ta cũng nghe được một chút tin tức, việc này ta cũng không muốn nói gì hết. Nhưng ta mong rằng ngươi vì Thu Nguyệt không nên nói sai sự thật.”
Hoa Tinh cười nói:
“Ta đột nhiên là vì Thu Nguyệt nên mới nói ra chuyện này cho nàng nghe. Đồng thời nguyên nhân quan trọng hơn đó chính là vì nàng. Bởi vì Tôn Vân Long và Lý Nhạc quan hệ với nhau là có liên quan đến nàng. Tôn Vân Long đã đáp ứng yêu cẩu của Lý Nhạc. mà điều kiện duy nhất chính là không được giết nàng, hắn muốn có thân thể của nàng. Hắc hắc, thực sự là sắc tâm không nhỏ đó. Hắn vừa muốn có Thu Nguyệt vừa muốn có nàng. Hắc hắc, Hoa Tinh ta chắc phải học tập hắn một chút mới được.”
Trương Tuyết trở nên phẫn nộ, nàng hiển nhiên cảm thấy tức giận vì lời nói này của Hoa Tinh. Trừng mắt nhìn hắn, Trương Tuyết lạnh lùng nói: “Lời ấy là thật sao? Hắn nếu như thật sự có suy nghĩ đó trong đầu, ta sẽ lập tức giết chết hắn.”
Hoa Tinh cười nói: “Nàng đi sao, nàng có phải là đối thủ của Lý Nhạc không? Đó không phải tự chui đầu vào lưới sao, đến lúc đó ta không phải đi cứu nàng sao? Nếu như ta đến chậm một chút thì tên Tô Vân Long sẽ chiếm được nàng. Hắc hắc, đây không phải điều Hoa Tinh ta muốn thấy.” Nói xong, hắn đã nói toàn bộ điều lúc trước hắn đã nghe ra cho nàng biết. Trương Tuyết nghe xong không khỏi cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Hoa Tinh nhìn nàng, cười nói: “Nữ nhân phải giữ được sắp đẹp vĩnh cửu. Nhớ là không được tức giận, nếu không sẽ nhanh già đó. Ta nếu nói cho nàng là vì không hy vọng xảy ra chuyện nhân vật. Cho nên vào lúc cần thiết ta sẽ giúp nàng diệt trừ những người này. Tuy nhiên nàng sẽ cảm ơn ta như thế nào? Đến lúc đó cũng đừng làm ta thất vọng đó. Lúc trước ta còn đang nghĩ chờ nàng rơi vào trong tay Tôn Vân Long, ta sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân. Như vậy hắc hắc, nàng sẽ rất cảm kích ta. Nhưng sau nghĩ lại thấy như vậy cũng không ổn. Ta nếu như nhận được tin muộn một chút thì sẽ tiện nghi cho tên Tôn Vân Long đó. Đây không phải là điều ta muốn thấy.”
Mặt Trương Tuyết đỏ lên, cùng không biết là do nàng tức mà đỏ lên, hay là do ngượng ngùng. Nhìn sang chỗ khác tránh ánh mắt nóng rực của Hoa Tinh, Trương Tuyết hiểu rõ ý của Hoa Tinh. Nhưng đó là chuyện không thể xảy ra, đó là chuyện cấm kỵ không thể đề cập tới. Khe khẽ nói một câu cảm tạ, Trương Tuyết xoay người rời đi.
Hoa Tinh nhìn dáng người mê hồn của Trương Tuyết, trong mắt hiện lên một tia sáng màu đen vô cùng quái dị. Thân hình nhoáng lên một cái, Hoa Tinh đã xuất hiện trước người Trương Tuyết, vừa lúc ngăn cản nàng. Trương Tuyết dừng lại, nhưng vẫn không tránh khỏi việc nhẹ nhàng va vào người Hoa Tinh. Hoa Tinh cười cười tà quái, hắn cảm nhận được đôi nhũ phong đầy đặn mê người của nàng, không khỏi cười nói: “Nàng cảm ơn ta như vậy, ta rất vui vẻ. Thật là thoải mái, đáng tiếc lại quá ngắn.”
Trương Tuyết vội vàng lui lại hai bước, trong mắt không khỏi lóe lên một tia tức giận. nàng trừng mắt nhìn Hoa Tinh, nhưng Hoa Tinh chỉ cười tà quái nhìn nàng, không có ý gì lùi bước tránh đường cho nàng cả. Nhìn Hoa Tinh, Trương Tuyết hiểu rằng hắn đang nhìn vào ngực mình, điều này càng khiến cho Trương Tuyết vừa tức vừa thẹn. Nhìn quanh một chút, Trương Tuyết nói: “Lúc này mọi chuyện đã nói xong, ngươi cũng nên trở về đi. Ta cũng phải về. Ngươi nếu cứ như thế này thì lần sau ai dám tới tìm ngươi nữa. Chuyện giữa ngươi và Thu Nguyệt tin rằng trong lòng ngươi đều biết quan hệ giữa hai chúng ta. Mong rằng ngươi nhớ, không nên quên.” Nói xong nàng lại định bước tới.
Hoa Tinh nhìn nàng, trong lòng hắn lúc này cảm thấy rất mâu thuẫn. Dục vọng của nam nhân đôi khi sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng lý trí lại nhắc nhở hắn đây là chuyện không thể xảy ra. Nhìn Trương Tuyết, nàng rất xinh đẹp nhưng đây không phải là điều nàng hấp dẫn hắn. Hoa Tinh hiểu, từ khi khí tức Hắc dục ma liên càng lúc càng cường đại thì hắn càng thêm ham muốn nữ nhân, dường như có một cảm giác cấm kỵ nào đó luôn trực chờ trong lòng hắn. Có thể bởi vì chưa từng được nếm thử nên Trương Tuyết có lực hấp dẫn đối với Hoa Tinh hơn những nữ nhân khác.
Thấy nàng muốn đi, Hoa Tinh đột nhiên mở miệng nói: “Nếu như lúc này ta đột nhiên làm ra chuyện mà ta muốn, nàng sẽ như thế nào. Nàng sẽ kêu lên phản đối, hay là sẽ thuận theo trái tim mình?”
Người Trương Tuyết run lên, trong mắt lộ ra một tia khiếp sợ, dường như nàng không biết nên trả lời hắn như thế nào. Người khác phái hòa hợp với nhau đó là chuyện rất tự nhiên. Đáng tiếc quan hệ giữa hia người như có một thanh trường đao sắc bén chia lìa hai người. Khe khẽ lắc đầu, Trương Tuyết ra vẻ bình tĩnh nói: “Hoa Tinh, ngươi phải bình tĩnh. Con người luôn luôn sống trong một quy tắc nhất định, một ngày ngươi phá vỡ nó thì thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn, thậm chí sẽ bị hủy diệt. Có một số việc con người ta phải nhẫn nại.”
Hoa Tinh nghe thấy vậy, tia sáng màu đen không ngừng lóe lên trong mắt, càng làm tăng thêm vẻ huyền bí của hắn. Hoa Tinh trong nháy mắt đã khôi phục bình thường. Hắn nhìn Trương Tuyết nói: “Thực ra ta hiểu tâm ý của nàng. Bởi vì ánh mắt của nàng đã nói cho ta biết rất nhiều chuyện. Còn nhớ đêm đó khi ta ngồi ở trên nóc phòng nàng không. Ta không phải đến đó để nhìn ánh trăng trên bầu trời, mà là nhìn nàng, ngọn đèn trong lòng ta. Nàng lúc đó vô cùng xinh đẹp khiến ta chút nữa nhịn không được mà lao xuống. Nhưng ta biết, nếu ngày đó ta lao xuống thì ta đã không phải là Hoa Tinh. Tình dục bị ngăn cản vô cùng kích thích, đây là cảm giác lúc này của ta. Có lẽ trong tương lai, chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.”
Mặt Trương Tuyết đỏ lên. Nàng không nghĩ ra rằng Hoa Tinh lại thẳng thắn đến vậy, lại nói ra chuyện đêm đó. Giờ phút này nàng cũng không biết mình nên nói gì nữa. Nàng có tức giận hay không nàng cũng không rõ nữa. Liếc nhìn Hoa Tinh, Trương Tuyết mím chặt môi, trong mắt hiện lên vẻ mông lung. Nàng không biết nói gì cả, chỉ biết xoay người rời đi.
Nhìn dáng người gợi cảm của nàng, Hoa Tinh mở miệng nói: “Chờ một chút, ta sẽ truyền cho nàng một môn võ công để cảm ơn nàng đã thông báo cho ta.” Cả người Trương Tuyết run lên, nàng đứng im tại chỗ nhưng không quay đầu lại nhìn hắn.
Đi tới bên cạnh nàng, Hoa Tinh khẽ cười một tiếng nói: “Không cần phải nghĩ đến lời ta vừa nói nữa, dáng vẻ tự tin mới đúng là nàng, một nữa nhân giang hồ xinh đẹp và cao quý. Nàng như vậy chính là điều ta muốn thấy nhất. Giữa chúng ta mặc kệ tương lai sẽ như thế nào thì đều chỉ là chuyện giữa hai chúng ta. Sẽ không có một người thứ ba nào biết đến chuyện này. Bây giờ nàng cười lên một chú đi, ta sẽ truyền cho nàng một môn võ công để nàng có thể tự bảo vệ.” Nói xong tay phải hắn rất nhẹ nhàng đưa ra vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Trương Tuyết ngẩn người, dường như nàng thật không ngờ Hoa Tinh lại làm ra chuyện như thế này. Nàng đang định mở miệng mắng hắn thì lại thấy vẻ dịu dàng trong mắt hắn, khiến nàng không thể mở miệng. Nàng thở dài trong lòng một tiếng, Nàng không rõ vì sao trong lòng mình cũng không bài xích hành vi thiếu tôn trọng của Hoa Tinh đối với mình. Trái lại ở sâu trong lòng mình lại có một tia chờ đợi và hạnh phúc, lẽ nào mình lại là một nữ nhân ti tiện sao. Cả đời này ngoài trượng phu của nàng, chưa từng có người nam nhân thứ hai từng vuốt ve thân thể nàng. Lúc này, Hoa Tinh chính là người nam nhân thứ hai đó.
Khe khẽ thở dài, Trương Tuyết nhìn Hoa Tinh, trong mắt lộ ra một tia hy vọng. Hoa Tinh mỉm cười nói: “Nữ nhân như nàng có thể không phải là người đẹp nhất nhưng có lực hấp dẫn rất lớn với nam nhân.” Nói xong hắn chạm tay lên đôi môi đỏ mọng của nàng, khẽ vuốt ve một chút rồi mới thu lại.
Nhìn xung quanh một chút, Hoa Tinh khôi phục sự tự tin vốn có. Nhìn khuôn mặt ngượng ngùng, e thẹn của Trương Tuyết. Hoa Tinh cười nói: “Con người khi còn sống có rất nhiều chuyện cần phải khắc chết. Nhưng có những chuyện dù biết rõ đây là điều cấm kỵ vẫn phải nếm thử. Nếu như ngay cả chuyện mình muốn nhất cũng không dám thử một lần, thì cuộc sống như vậy sẽ không trọn vẹn. Đôi khi, biết rõ kết quả không hoàn mỹ, nhưng vẫn có thể liều mạng, đó chính là tranh đấu với số mạng. Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Giờ cũng không còn sớm, ta dạy gì cho nàng bây giờ?” Nói xong, hắn cúi đầu suy nghĩ.
Trương Tuyết không nói gì chỉ lẳng lặng suy nghĩ lời Hoa Tinh nói. Thực sự mình có thể thả lỏng bản thân một lần sao? Nàng không rõ, nàng thực sự có muốn hay không điều này chỉ nàng mới biết. Nhưng đạo đức, luân lý lại ràng buộc tư tưởng của nàng quá sâu.
Hoa Tinh ngẩng đầu lên cười nói: “Tam Thốn Quang Âm, ta sẽ truyền cho nàng Phiêu Hương Kiếm Pháp. Tổng cộng kiếm pháp này có bảy chiêu, nàng nên cẩn thận học thành. Bây giờ không nên nghĩ gì khác, tập trung tinh thần xem ta dạy. Ta cũng không muốn nàng dễ dàng rơi vào tay người khác. Nhìn cho kỹ đây.” Nói xong, hắn nhặt một cành cây lên, bắt đầu dạy kiếm pháp cho Trương Tuyết.
Trương Tuyết không nói gì chỉ lẳng lặng học theo Hoa Tinh. Nhưng mà mất thời gian cả bữa ăn sau khi Hoa Tinh truyền thụ xong hết thì Trương Tuyết mới chỉ học được hai chiêu đầu mà thôi. Hoa Tinh mỉm cười nhìn nàng, lại bắt đầu tiếp tục dạy. Thời gian cứ thế trôi đi, khi Trương Tuyết cơ bản đã học được toàn bộ các thức thì đã tiêu tốn hơn một canh giờ.
Nhìn mặt trời đang dần lặn về tay, Hoa Tinh cười nói: “Nàng như thế này thì dù có học thành cũng không có tác dụng gì. Ta giúp nàng một tay mới được.” Nói xong hắn giơ tay phải lên. Trương Tuyết chỉ cảm nhận được cả người đột nhiên xuất hiện một cỗ chân khí cường đại xung quanh người mình Hoa Tinh đặt tay phải lên trên thiên linh cái của nàng, một cỗ chân khí cường đại mà lại rất nhu hòa trong nháy mắt xuyên thấu tất cả các kinh mạch trong cơ thể Trương Tuyết, khiến cho công lực của nàng tăng lên rất nhanh.
Buông tay ra, Hoa Tinh nhìn Trương Tuyết, cười nói:
“Có phải nàng đang nghĩ bất cứ chuyện gì đến tay Hoa Tinh ta đều trở nên dễ dàng không? Hắc hắc, đây là lý do vì sao ta gọi là Hoa Tinh. Đồ đao thiên hạ, nếu không có bản lĩnh gì thì làm sao có thể truy đuổi mỹ nữ trong giang hồ. Xem bộ dạng của nàng lúc này, có phải là đang rất cảm kích ta không?
Trong lòng Trương Tuyết cảm thấy rất khiếp sợ, đúng là nàng rất sợ. Dù nàng thế nào nàng cũng không nghĩ được rằng Hoa Tinh có thể trong nháy mắt khiến cho công lực của nàng tăng lên gấp ba lần. Khiến cho nàng trong nháy mắt đã tiến vào hàng ngũ cao thủ Địa bảng. Trong lòng vô cùng cảm kích Hoa Tinh, nhưng nàng không biết nói gì mới tốt. Không còn biết làm thế nào, nàng chỉ còn biết nhìn Hoa Tinh với ánh mắt cảm ơn.
Nhìn bầu trời, Hoa Tinh cười nói: “Vất vả từ nãy đến giờ, ta cũng đã mệt rồi. Nàng đã cảm có ý cảm ơn ta, vậy ta trước hết chỉ muốn nếm chút hương vị ngọt ngào là được rồi, nếu không đêm nay ta tuyệt đối không thể ngủ. Dù là có ngủ, ta cũng mắng mình là một thằng ngốc.” Nói xong trong mắt Hoa Tinh lộ ra một tia sáng màu đen vô cùng mê người. Trương Tuyết chỉ cảm thấy cả người cứng đờ lại, hoàn toàn bị mị lực của Hoa Tinh hấp dẫn.
Hoa Tinh cười đắc ý, hắn tiến lên trước ôm lấy nàng vào người. Cảm giác được Trương Tuyết đã tỉnh lại, Hoa Tinh cười tà quái, thoáng cái đã đặt nàng dựa vào một thân cây cổ thụ. Nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn khe khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi nàng. Cả người Trương Tuyết run lên, thân hình không ngừng giãy dụa. Nhìn Hoa Tinh với ánh mắt đầy sợ hãi, nàng lúc này đang rất hoảng loạn.
Hai tay Hoa Tinh ôm chặt lấy thân hình thon thả của nàng, cái lưỡi nhân cơ hội xâm nhập vào trong miệng nàng, điên cuồng truy bắt cái lưỡi thơm tiểu hồng của nàng. Cả người Trương Tuyết run lên, nàng phản ứng đã yếu đi rất nhiều, đầu khẽ lắc lắc, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin nhìn Hoa Tinh. Hoa Tinh không để ý đến ánh mắt đó của nàng, một bên tùy ý xâm lượng chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng, tay phải hắn thu lại nhẹ nhàng đặt lên nhũ phong bên trái của nàng.
Trương Tuyết biến sắc, ánh mắt trở nên hoảng loạn. Giờ phút này nàng cảm nhận được tay Hoa Tinh đang đặt lên đôi nhũ phong nẩy nở của mình. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi nhũ phong mê người đó qua làn vải rất mỏng. Nàng kêu lên hắn không nên làm thế, đáng tiếc Hoa Tinh không hề để ý tới. Ngay khi nàng đang suy nghĩ nên làm như thế nào đột nhiên chỉ thấy cả người trở nên cứng đờ.
Trong mắt Hoa Tinh lúc này lại hiện ra một tia khen ngợi. Tay phải tham lam xoa bóp đôi nhũ phong đầy đặn của nàng. Cảm giác đầu tiên hắn cảm nhận được chính là thật to, thật tròn, thật co dãn, vô cùng thoải mái. Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Trương Tuyết, trong mắt Hoa Tinh lộ ra một tia thương tiếc. Nhẹ nhàng rời đôi môi đỏ mọng của nàng ra, Hoa Tinh nói nhỏ: “Lần trước trong lòng ta rất khó chịu, lần này rốt cuộc đã hoàn thành ước nguyện. Lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận tỉ mỉ thưởng thức nàng. Ha ha.” Nói xong hắn lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một chút, thân hình Hoa Tinh nhoáng lên đã biến mất trong mắt Trương Tuyết. Giữa không trung vẫn còn vang vọng tiếng cười đắc ý của hắn.
Cả người Trương Tuyết run lên. Nàng vô lực dựa lưng vào gốc cây đại thụ nhìn bóng người xa xa. Từ đôi thu thủy của nàng, không ai có thể đoán được giờ phút này nàng đang nghĩ gì. Thở dài một tiếng, Trương Tuyết lắc mình rời đi. Trong rừng cây chỉ còn lưu lại tiếng thở dài mãi không chịu tan đi.