Bạn đang đọc Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng – Chương 52
Bằng chứng mà hắn muốn.
Trình Sưởng cầm lá bùa bình an, thất thần một lúc.
Hắn trở về từ Đại Tuy, cơ thể là cơ thể của thế kỷ 21, quần áo là quần áo của thế kỷ 21, ngay cả trái tim cũng là một mảnh vỡ, chỉ có lá bùa bình an này trở lại theo hắn.
Như vậy có phải đã chứng minh, trải nghiệm hơn nửa năm nay của hắn ở Đại Tuy không chỉ là một giấc mơ?
Đoạn Minh Thành thấy Trình Sưởng im lặng, cho rằng hắn đang nghĩ về Liêu Trác, vì thế nói: “Liêu Trác có chút việc gấp ở quê, nửa đêm hôm qua nhận điện thoại đã chạy trở về.
Tớ sẽ nói cho cô ấy biết cậu đã tỉnh, kêu cô ấy quay lại sớm một chút.”
“Về phần người trông nom cậu, tớ thấy không đáng tin.
Lúc trước cứ hai ba ngày là xin nghỉ, tối hôm qua sắp đến thời điểm mấu chốt, tự nhiên nói rằng có việc, lặn mất tiêu.
Tớ thấy cậu nên thuê người khác đi.”
Trình Sưởng gật đầu, nói được.
Đoạn Minh Thành chỉ xin nghỉ nửa ngày, ở lại nói chuyện với Trình Sưởng một lúc rồi vội vàng về công ty.
Sau khi anh rời đi, Trình Sưởng lại nhìn lá bùa bình an.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, phòng bệnh vắng lặng không có tiếng động.
Hai thế giới dường như đang hòa quyện vào nhau trên lá bùa cổ, phòng bệnh trở thành lồng giam, hắn bỗng nhiên muốn rời khỏi nơi này, nhìn xem nhân gian mà hắn tự cho là quen biết đến tột cùng là như thế nào.
Di động trên đầu giường rung lên.
Liêu Trác gửi WeChat: Tỉnh rồi? Cảm giác thế nào, có khỏe không?
Trình Sưởng trả lời: Ừ.
Suy nghĩ một chút, lại đáp: Cảm ơn.
Một lúc sau, Liêu Trác gửi một đoạn giọng nói dài: “Xin lỗi anh, nhà em tạm thời có việc gấp, không thể ở lại bệnh viện với anh.
Em sẽ nhanh chóng xử lý và quay lại sớm một chút.
Em đã giúp anh xin nghỉ ở công ty, mấy ngày nay anh nghỉ ngơi nhiều đi.
Em vừa bàn bạc với Đoạn Minh Thành và anh trai của anh, chúng ta không cần hộ lý kia, anh trai của anh sẽ thuê người nấu bữa ăn dinh dưỡng cho anh, về phần chăm sóc đặc biệt, khi nào em trở lại sẽ giúp anh tìm.”
Trình Sưởng lại nói cảm ơn.
Hắn vừa tỉnh lại, thật ra tinh thần cũng không tốt, vừa rồi nói chuyện với Đoạn Minh Thành một hồi lâu, thân thể rất mệt mỏi.
Y tá vào giúp hắn thay nước truyền, đo nhiệt độ cơ thể, lắc lưng giường, không bao lâu sau, hắn chìm vào giấc ngủ.
Trình Sưởng ở bệnh viện thêm hai ngày, sau đó được kiểm tra toàn diện.
Ngày xuất viện, anh trai của hắn, Hà Kiển, tới giúp làm thủ tục xuất viện.
Hà Kiển không phải anh ruột của Trình Sưởng, thật ra là con trai của lão Sân đã từng nhận nuôi Trình Sưởng, lớn hơn Trình Sưởng ba tuổi, không có quan hệ huyết thống.
Lúc đầu mối quan hệ của hai người cũng hời hợt, sau khi viện trưởng qua đời mới hơi thân một chút.
Trình Sưởng ở trong phòng bệnh, đang thu dọn hành lý thì cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, một cô ý tá trẻ đứng ở cửa.
“Anh Trình, tôi nghe nói anh sắp xuất viện phải không?”
“Ừ.”
“Là thế này, sau khi anh nhập viện, tôi là y tá phụ trách chăm sóc anh, hai ngày nay được nghỉ nên…… có lẽ anh không nhận ra tôi.”
Trình Sưởng không nói gì.
Thật ra hắn nhận ra, hắn nhìn thấy cô trong những giấc mơ kỳ quái ở Đại Tuy.
“Anh, tôi……” Cô y tá hơi căng thẳng khi thấy Trình Sưởng không nói gì, sau một lúc lâu mới lấy di động ra, “Tôi nghe nói sau khi anh xuất viện, tạm thời không có ai chăm sóc, anh xem thử…… có thêm WeChat của tôi chưa? Nếu có gì cần lưu ý, tôi sẽ trực tiếp nói với anh.”
Lý do rất khá, nhưng ánh mắt lập loè của cô đã bán đứng cô.
Trình Sưởng nhìn cô y tá, thực ra hắn rất rõ ý của cô.
Nhưng mà……
“Không cần.” Trình Sưởng nói, “Tôi có số điện thoại của bác sĩ Trương.”
Cô y tá kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, mặt cô đỏ bừng, đứng ở đó không biết phải làm sao, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy à……”
Cũng may đúng lúc này, Hà Kiển trở lại sau khi làm xong thủ tục xuất viện, cô y tá thấy có người tới, nuốt lời còn chưa nói xong, cúi đầu, rời đi thật nhanh.
Hà Kiển bước vào phòng, giúp Trình Sưởng xách hành lý, vừa đi ra ngoài, vừa dùng cùi chỏ thọc Trình Sưởng, cười nói: “Được đó, mới bao lâu mà đã thu hút một em gái khác rồi.”
Trình Sưởng nói: “Suy nghĩ quá nhiều, người ta rất nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc.”
Hà Kiển lại cười hai tiếng, lấy chìa khóa xe trong túi quần ra, đưa cho Trình Sưởng: “Anh lái chiếc Mercedes-Benz Big G của em tới đây.
Em xem thử chút nữa em tự lái hay là anh lái.”
“Em tự lái.” Trình Sưởng nói.
Máy tạo nhịp tim ăn khớp, không ảnh hưởng tới việc lái xe, tuy rằng tốt nhất nên nghỉ ngơi ba tháng trước khi lên đường, nhưng vẫn có thể đi lòng vòng trong thành phố.
“Được, vậy em tiện thể đưa anh về lại công ty luôn.”
Công ty của Hà Kiển ở CBD, rất gần với công ty của Trình Sưởng.
Trình Sưởng bước sang một bên để anh xuống xe, ngẫm nghĩ, cảm thấy dù sao mình cũng đã tới, quay đầu lại, lái xe vào gara ngầm, đi vào công ty.
Mấy ngày nay hắn đã suy nghĩ rất kỹ, cảm thấy mình hiện tại không thể làm việc, không phải tất cả là do bệnh tình, mà là…… bởi vì trải qua một chuyện khó tin.
Từ lúc trở về đến nay, hắn đều cảm thấy không thực.
Cả người tựa như bồi hồi giữa hai thế giới, huyên náo hỗn loạn, người đi đường vội vã, nhưng lại không hề liên quan đến hắn.
Trình Sưởng không mang theo thẻ làm việc, nhưng hắn là nòng cốt trung cấp của công ty, chỉ cần lộ mặt ở quầy lễ tân rồi đi thẳng lên tầng cao nhất để gặp ông chủ lớn.
Ý định ban đầu của hắn là trực tiếp từ chức, nhưng ông chủ lớn lại nói: “Thế này, tôi cho anh nghỉ dài ngày, anh nghỉ ngơi xong, có thể quay lại khi nào anh muốn.
Lúc đó gọi điện thoại cho tôi, muốn chuyển công việc thì nói trước một tuần.”
Ngẫm lại cũng đúng.
Nhân tài đã đạt tới một trình độ nhất định phải tranh thủ như vậy.
Công ty săn đầu người thỉnh thoảng gọi điện thoại đào người, đối thủ ra giá gấp đôi lương hàng năm.
Ông chủ lớn nắm lấy một tài nguyên khan hiếm thông minh và chăm chỉ như Trình Sưởng, không chịu buông tay, về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ.
Vì thế Trình Sưởng không khách sáo, gật đầu nói: “Được, cảm ơn sếp.”
Bước ra khỏi công ty, sắc trời xám xịt.
Một buổi chiều tháng tư, thời tiết vốn đã ấm lại bị một đợt không khí lạnh đánh trở lại hình dạng ban đầu, trong không khí thấm cái se lạnh của mùa xuân.
Trình Sưởng bật đài, một giọng nữ cho biết mấy ngày nay có gió lớn, bão đổ bộ vào Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải, nhắc nhở mọi người chú ý đi lại.
Tình hình giao thông ở Thượng Hải lúc nào cũng như gấu, dù là thời gian nào trong ngày đều tắc đường, may mà căn hộ của Trình Sưởng cách CBD không xa, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng về đến nhà.
Bầu trời càng tối hơn lúc nãy, nhìn qua cửa sổ sát đất, mây đen giăng đầy bên ngoài, tiếng gió rít từng trận, quả nhiên là dấu hiệu của một trận cuồng phong mạnh.
Hơn nửa tháng nay Trình Sưởng không ở đây, đồ đạc bám đầy bụi, hắn quét dọn đơn giản, gọi điện thoại cho người giúp việc để hẹn ngày mai đến dọn dẹp, sau đó ngồi vào bàn dài, ngẫm nghĩ, mở notebook ra.
Ông chủ lớn có lòng giữ hắn lại, đương nhiên là xuất phát từ suy tính muốn giữ lại nhân tài.
Nhưng hắn còn có lương, không thể coi như phủi tay, ít nhất phải có lời giải thích.
Trình Sưởng đọc hết email trong hơn nửa tháng, trả lời những email quan trọng, sau đó gửi email cho cấp dưới trong bộ phận, phân công việc làm, gửi thư cho toàn công ty bao gồm cả trụ sở ở nước ngoài, giải thích tình huống của mình, thuận tiện gởi bản sao chép cho người liên hệ khẩn cấp về các vấn đề liên quan.
Làm xong hết thảy, trời cũng hoàn toàn tối đen.
Trình Sưởng lưu số điện thoại của vài nhà hàng tư nhân trong di động, chọn một nhà hàng để đặt bữa ăn dinh dưỡng.
Trong lúc đợi, hắn ngồi trên sô pha ngẩn người.
Không có gì để làm, không biết làm gì.
Trong lòng cũng trống rỗng.
Hắn hầu như chưa bao giờ có cảm giác như vậy trước đây.
Trình Sưởng không khỏi tự hỏi, trước khi mình xuyên đến Đại Tuy đã trải qua cuộc sống thế nào?
Lúc đó bận rộn với công việc, tăng ca cả ngày, thỉnh thoảng xem chút tin tức, tụ tập với bạn bè, ngày tháng cứ thế trôi qua.
Hắn không có sở thích gì, thời còn đi học thì chăm chỉ tiến bộ, hầu như không giành được thứ hạng nào ngoài vị trí thứ nhất.
Vì mắc bệnh tim bẩm sinh nên luôn trân trọng cuộc sống và cơ hội hơn những người khác.
Dùng thời gian rãnh rổi để làm việc chăm chỉ, rất ít lãng phí, vì thế cũng được coi là phong phú.
Sau đó đến Đại Tuy……
Đến Đại Tuy, ở Kim Lăng, hắn suốt ngày nghĩ cách bảo vệ tính mạng khỏi tay “quý nhân”, không rảnh để phân tâm chuyện khác, vài lần thoát khỏi tình thế hiểm nghèo đều nhờ sự giúp đỡ của Vân Hy……
Trình Sưởng nhớ tới Vân Hy, nhất thời thất thần.
Sau một lúc lâu, hắn vô thức lấy lá bùa bình an từ trong túi ra, đặt trên bàn trà, nhìn nó mà không nói lời nào.
Nếu…… những trải nghiệm của hắn ở Đại Tuy đều là sự thật, chuyện gì đã xảy ra sau khi hắn rơi xuống vực?
Nếu tính ngày, Vân Hy đã trở lại sau khi dẹp loạn xong.
Nếu nàng không thấy hắn, thậm chí…… đã chết thì sẽ ra sao?
Suy nghĩ dường như không có chỗ để đi, cứ quẩn quanh một cách hỗn loạn trong đầu hắn.
Một lúc sau, nhà hàng đưa đồ ăn tới, Trình Sưởng nghe thấy tiếng gõ cửa nên tỉnh táo lại.
Hắn xoa chân mày, bình tĩnh lại, đi ra cửa lấy đồ ăn, đặt bữa ăn nóng hổi lên bàn trà, nhưng ăn không vô.
Hắn lại ngồi một lúc, tựa như nhớ tới gì đó, rút di động ra, tìm kiếm bộ phim kiếm hiệp cổ trang chiếu trên TV mấy ngày trước, tìm tên phim và tên nữ diễn viên chính, sau đó…… đăng ký làm thành viên của Tencent video, muốn xem bộ phim truyền hình.
TV trong nhà Trình Sưởng về cơ bản là đồ trang trí, ngày thường chủ yếu dùng để xem tin tức.
Thật vất vả mới phát hiện Cực Quang TV là phiên bản truyền hình của Tencent video, bấm vào, thấy thành viên bình thường không thể nhảy quảng cáo trên TV, vì thế…… nạp tiền để nâng cao thành VIP.
Nói thật, kỹ năng diễn xuất của nữ chính chỉ ở mức trung bình, bởi vì tạo hình của trang phục thoạt nhìn giống Vân Hy, nhưng làn da không đẹp bằng Vân Hy, đặc biệt là đôi mắt, có lẽ đang đeo kính áp tròng màu, hơi bị méo, không trong trẻo bằng Vân Hy.
Trình Sưởng quan sát một lúc, ước gì cô ta cứ cầm kiếm đứng chỗ đó, đừng cử động.
Hắn lại đăng ký tài khoản Weibo, tìm Weibo của nữ diễn viên, xem những bức ảnh đời thường của cô, tất cả đều là dàn dựng, càng không giống hơn.
Trình Sưởng rất thất vọng, đành phải miễn cưỡng truy cập tài khoản của phim truyền hình, tìm thấy vài tấm ảnh không tệ lắm, lưu trữ trên di động.
Bên ngoài, trời bỗng nhiên lóe lên, trong khoảnh khắc, một tiếng sấm nổ vang phía chân trời, mưa to như trút nước.
Một cơn gió thoảng qua khe cửa sổ, thổi lá bùa bình an trên bàn trà.
Một góc của bùa bình an bị xốc lên, theo cơn gió này, xuýt nữa rớt xuống đất.
Trình Sưởng dùng một tay bắt lấy nó, cầm ly sứ đè lên, sau đó bước tới cửa sổ, đóng chặt cửa sổ nhỏ hai bên, kéo rèm lại.
Bên ngoài mưa to gió lớn, gần như muốn ngăn cách tất cả âm thanh.
Trình Sưởng vặn to âm lượng phim truyền hình, thấy đồ ăn trên bàn đã bớt nóng, vì thế cầm đũa, chuẩn bị ăn.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa..