Bạn đang đọc Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng – Chương 187
Sau khi Lục Khê rời đi, Liêu Trác cũng không ở lâu hơn.
Bây giờ cô học cách buông tay, tiễn Lục Khê và mẹ cô bé về, cô không quay lại nữa.
Dù sao Trình Sưởng cũng do Hạ Nguyệt Nam gọi trở về rất vất vả từ một thế giới khác, tuy biết rằng cuộc giải phẫu sắp tới của hắn đại khái sẽ không sao, nhưng Hạ Nguyệt Nam vẫn không yên tâm, đặt một khách sạn gần bệnh viện với lão hòa thượng, định sáng sớm ngày mai sẽ tới, chờ Trình Sưởng giải phẫu xong mới đi Thiệu Hưng.
Y tá treo nước muối cho Trình Sưởng rồi rời đi, trong phòng bệnh, chỉ còn một mình Đoạn Minh Thành ăn cơm với Trình Sưởng.
Trình Sưởng nói: “Bữa ăn cho bệnh nhân trong bệnh viện quá thanh đạm, cậu ăn không quen thì gọi món đi.”
“Không sao, sống mấy chục năm, sau này nhập việc là chuyện khó tránh khỏi, tớ lĩnh hội trước một chút.”
Trình Sưởng hỏi: “Anh của tớ đâu?”
“Công ty luật của anh ấy gần đây hơi bận, nhưng hôm nay nói sẽ từ Thượng Hải tới đây.” Đoạn Minh Thành nhìn di động, “Nhớ rồi, anh ấy nói sau khi tan việc, muốn đi lấy một tấm áp phích cho cậu, trễ chút mới đến.”
“Áp phích?”
Đoạn Minh Thành “Ừ”, “Anh ấy không nói là áp phích gì.”
Hà Hiện là luật sư, đối tác cấp cao của một công ty ở Thượng Hải, đồng thời là cố vấn pháp lý của một công ty niêm yết, bận trăm công nghìn việc mà có thể dành thời gian tới thăm Trình Sưởng, đúng là không dễ.
Trình Sưởng hỏi: “Chút nữa cậu có bận không? Nếu không có việc gì thì chờ anh ấy tới rồi đi.”
Đoạn Minh Thành nói: “Được.”
Một lúc sau, Hà Hiện đến.
Anh cầm theo một túi giấy, bên trong có một tấm áp phích cuộn lại, bước vào phòng bệnh, hỏi Trình Sưởng trước: “Thế nào, đỡ hơn chút nào không?” Nhìn qua Đoạn Minh Thành, “Sao cậu không về Thượng Hải?”
“Em xin công ty nghỉ phép, có chút lo lắng, chờ cậu ấy phẫu thuật xong ngày mai em mới đi.”
Hà Hiện nói: “Đợt này làm phiền cậu nhiều.” Tuy anh và Trình Sưởng không có quan hệ huyết thống, nhưng trên danh nghĩa là anh trai của Trình Sưởng.
“Dạ.” Đoạn Minh Thành nói, “Bạn gái và đồng nghiệp trong công ty em đều cho rằng em nuôi tình nhân bên ngoài, hở chút là không thấy người.
Khi nào anh ba hết bệnh phải chứng minh sự trong sạch cho em.”
Lời này vừa dứt, cả ba người cùng cười.
Y tá đi vào thu dọn hộp cơm, thấy họ có chuyện cần nói, đóng cửa đi ra ngoài, lúc này Trình Sưởng mới nói: “Cậu ở lâu một chút đi, tớ định lập di chúc, cần một người làm chứng.”
Đoạn Minh Thành sững người, nhớ tới kết quả giám định của Trình Sưởng ở khoa tâm thần, không khỏi khuyên nhủ: “Cậu đừng nghĩ quá nhiều, tớ đã hỏi bác sĩ về ca phẫu thuật của cậu, tỷ lệ thành công rất cao.”
Trình Sưởng nói: “Tớ biết, tớ không lo lắng điều đó.”
Hà Hiện là luật sư, thường gặp tình huống lập di chúc trước, không quá ngạc nhiên: “Lập kế hoạch sớm cũng tốt.”
Anh mở laptop: “Em định phân chia tài sản như thế nào?”
“Cho một nửa.” Trình Sưởng ngẫm nghĩ rồi nói: “Thầy Hạ và lão hòa thượng bôn ba hơn một tháng nay vì em, bèo nước gặp nhau, không dễ dàng gì.
Ngôi miếu của lão hòa thượng ở trong núi sâu, em từng tới đó, đã hơi rách nát, lấy một phần ba giúp ông sửa lại ngôi miếu, gắn điều hòa hoặc thứ gì đó, còn lại coi như cúng dường cho chùa.”
“Bên An Huy, rất nhiều em học sinh của trường tiểu học Hy Vọng rất khổ, muốn học nhưng không có sách hay để đọc, hai phần ba còn lại quyên góp cho thư viện của trường tiểu học Hy Vọng ở An Huy và Chiết Giang.
Em tính rồi, chi phí của thư viện không nhiều, loại bình thường từ mấy ngàn đến hai vạn, nếu xã hội có tặng sách, tiết kiệm được chi phí, có thể quyên góp thêm vài thư viện nữa.”
“Cô bé tên Lục Khê thích đọc sách, thầy Hạ cũng nói thành tích của cô bé không tồi.
Hạt giống tốt, đừng chậm trễ, dành một phần tiền tiết kiệm của em để tài trợ cho việc học của cô bé, bất kể cô bé muốn thi vào đại học trong nước, hay là xuất ngoại du học đều được, cho đến khi cô bé có thể tự lập.”
“Nhà ở Hàng Châu đã được bán.
Nhà, xe hơi, và một số vật dụng có giá trị ở Thượng Hải sẽ để lại cho anh và cậu ấy.
Mấy năm nay hai người luôn giúp đỡ em, em ghi tạc trong lòng.”
Đoạn Minh Thành nghe vậy, sửng sốt: “Ê đừng, giúp cậu vì chúng ta là anh em, chẳng phải cậu cũng thường xuyên giúp tớ hay sao?”
Lúc mới vừa tốt nghiệp, ngay cả hồ sơ xin việc cũng do Trình Sưởng viết giùm anh.
Hà Hiện nói: “Nếu em đồng ý, anh sẽ giúp em rút tiền ra, quyên góp cho trường tiểu học Hy Vọng, hoặc là giúp đỡ vài học sinh nghèo.”
“Đúng vậy.” Đoạn Minh Thành nói đùa, “Đừng nói chúng tớ không sẵn lòng giúp người khác, nếu có năng lực, chúng tớ cũng tích cực cống hiến cho xã hội giống cậu.”
Trình Sưởng cười nói: “Tớ không vợ không con, cũng không có cha mẹ già cần phụng dưỡng, tiền là thứ sinh ra không mang theo tới, chết không mang theo đi, chỉ có thể lấy của xã hội trả cho xã hội.”
Giọng hắn bình thản, Hà Hiện lại nghe ra một tia cô đơn nên nói: “Hiện tại một mình, không phải cả đời đều một mình.
Khi nào em hết bệnh, tương lai còn dài, sẽ có người sẵn sàng ở bên em.
Anh giữ di chúc này cho em trước, sau này em kết hôn, anh sẽ trực tiếp hủy.”
Anh nói xong, cầm notebook đến trạm y tá, in di chúc ra, kiểm tra lại, ba người cùng ký tên.
Thời gian thăm bệnh muộn nhất ở khoa nội trú là 9 giờ tối.
Ký xong di chúc, y tá tới thúc giục, Hà Hiện không có thời gian đưa cho Trình Sưởng xem tấm áp phích anh mang tới, trước khi đi chỉ túi giấy trên sô pha, giơ di động, định xem WeChat.
Bởi vì bác sĩ Trương không thể điều chỉnh thời gian, ca phẫu thuật của Trình Sưởng được sắp xếp vào 5 giờ sáng ngày hôm sau.
Bác sĩ tới kiểm tra phòng dặn dò Trình Sưởng đi ngủ sớm một chút, tắt đèn cho hắn, Trình Sưởng nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại, nhưng không ngủ được.
Trong phòng bệnh quá tối, Trình Sưởng nhất thời cảm thấy mình như lạc vào vùng đất hoang vắng thê lương.
Gió từ phương bắc thổi thẳng vào tim, dưới chân không có cảm giác chân thật, trong lòng trống rỗng, cả người vô cùng lo lắng.
Hắn ráng nhịn không đi uống nước, cố gắng chìm vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu, cho đến khi xác định mình thật sự khát nước mới bật đèn ở đầu giường.
Uống nước xong, nhìn thời gian, đã hai giờ rưỡi đêm, trước đó hỗn độn, không biết có ngủ chút nào hay không.
Đèn ở đầu giường chiếu một vầng sáng yên tĩnh lên tường, giống tranh thuỷ mặc.
Trình Sưởng nhìn một lát, ánh mắt rơi vào tấm áp phích trên sô pha, còn hai tiếng nữa là đến giờ phẫu thuật, hắn không có gì làm, đành phải lấy tấm áp phích ra xem.
Khoảnh khắc mở tấm áp phích ra, Trình Sưởng sững người.
Bức tranh vẽ bóng dáng một cô gái mặc áo đỏ, cầm kiếm, đứng trước một rừng trúc, chỉ nghiêng nửa khuôn mặt.
Tiếng gió từng cơn, biển trúc nổi sóng, tóc đen tung bay.
Cô gái áo đỏ dường như có chút bi thương, cụp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống.
Tấm áp phích này lập tức kéo suy nghĩ của Trình Sưởng về Đại Tuy, trong lúc hoảng hốt, hắn nghe thấy giọng nàng, “Nâng lên xe đẩy, đưa về nha môn mời pháp y.”
Đó là ngày hắn vừa đến Kim Lăng, được người ta vớt từ trong nước lên, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng nàng trong trang phục màu đỏ, cầm kiếm.
Đáng tiếc cô gái trên tấm áp phích này không giống Vân Hy.
Mũi của Vân Hy cao hơn một chút, hơi gồ, mặt mày sáng sủa sắc bén.
Trình Sưởng nhận ra người trên áp phích, đây là nữ diễn viên hắn nhìn thấy trên TV khi hắn từ Đại Tuy trở về lần đầu tiên.
Lúc đó cô đóng vai một nữ hiệp áo đỏ, Trình Sưởng cảm thấy cô hơi giống Vân Hy, còn lên Weibo xem hình cô, lưu lại vài tấm trong di động, sử dụng một tấm trong đó làm trình bảo vệ màn hình.
Trình Sưởng lấy di động ra, Hà Hiện đã gửi một tin nhắn WeChat: “Lúc trước thấy nữ diễn viên này trên màn hình di động của em, công ty luật của tụi anh tình cờ tiếp quản công việc kinh doanh của studio bọn họ, tìm cô ấy ký tên áp phích.
Nếu em muốn, khi nào em hết bệnh, sẽ giới thiệu em và cô ấy với nhau.”
Trình Sưởng sửng sốt, lúc này mới nhận ra rằng Hà Hiện đã hiểu lầm.
Hắn lại tập trung vào tấm áp phích, nữ diễn viên khóc như hoa lê dính hạt mưa, khuôn mặt dịu dàng u sầu, điểm này không giống Vân Hy.
Cô nương của hắn sinh ra trong dòng dõi nhà tướng, tính tình cứng cỏi bẩm sinh, cho dù ở chùa Minh Ẩn đổ nát thê lương, nàng cầm thương chịu chết vì hắn cũng dứt khoát không sợ.
Lần thương tâm nhất là ngày hắn rời đi, khi nàng nhận ra có lẽ hắn sẽ không thể trở về, cuối cùng buông bỏ sự kiên cường mà nàng đang cố giữ, khóc không kìm được, giống một tiểu cô nương chưa trưởng thành.
Từng giọt nước mắt rơi xuống, giống như hạt châu bị đứt dây, mặn và mát lạnh.
Trình Sưởng rất đau lòng, muốn lau nước mắt cho nàng, đáng tiếc giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống lòng bàn tay hắn, ánh sáng hoàng hôn ầm ầm phát ra, đưa hắn rời khỏi thế giới khác trong nháy mắt.
Trình Sưởng nhìn di động lần nữa, xóa bức ảnh của nữ diễn viên mà hắn đã lưu trước đó.
Chỉ hơi giống thôi, trên đời này, không ai có thể thay thế A Đinh của hắn.
Trình Sưởng muốn cất tấm áp phích đi, mới cuộn được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn vào giọt nước mắt trên cằm chưa rơi xuống, ánh sáng trong rừng trúc rất nhạt, tựa tia nắng ban mai, chiếu vào giọt nước mắt, tỏa sáng rạng rỡ.
Trình Sưởng sửng sốt.
Đàn anh ở đại học Chiết Giang nói, hạt châu này, xem thành phần, cơ bản là phân tử nước, ngoài ra còn có chút muối vô cơ gì đó, hơi giống băng, nhưng cứng hơn băng nhiều.
Trình Sưởng bước nhanh tới đầu giường, lấy hạt châu trong hộp chống bức xạ dưới gối ra.
Hắn chợt biết hạt châu này là gì.
Mặn và mát lạnh, rực rỡ đầy màu sắc.
Đây là giọt nước mắt của Vân Hy rơi trên lòng bàn tay hắn vào giây phút cuối cùng khi hắn rời khỏi Đại Tuy.
Có lẽ do giọt lệ này rơi xuống vào lúc hoàng hôn rực rỡ nhất, bên trong cũng hội tụ ánh sáng rực rỡ muôn màu, giờ phút này trong đêm tối, đặc biệt bắt mắt.
Trình Sưởng ngồi ở mép giường, nhìn giọt nước mắt trên tay, nhất thời vui mừng, nhất thời suy sụp tinh thần.
Vui mừng là vì hắn rốt cuộc cũng có một thứ liên quan đến nàng trong cuộc đời này; suy sụp tinh thần là bởi vì hắn chợt nhận ra sau khi hắn tỉnh lại, không màng lời dặn dò của bác sĩ, khăng khăng xuất viện, đến Tuyên Thành tìm kiếm và hỏi thăm người lương thiện họ Trần, chạy đến sân bay gặp giáo sư lớn tuổi, chẳng qua là muốn tìm cách trở lại Đại Tuy mà thôi.
Hắn muốn gặp lại nàng.
Nếu cuộc đời này phải sống một mình ở hai đầu thời gian và không gian, ngẫm lại rất vô vọng.
Trình Sưởng biết vì sao kết quả giám định của mình ở khoa tâm thần cho thấy xu hướng trầm cảm từ trung bình đến nặng, bởi vì hắn đánh dấu “Có” vào câu lựa chọn “Có thường xuyên nghĩ đến việc tự tử hay không”.
Nhưng hắn lựa chọn “Có” không phải bởi vì định từ bỏ cuộc sống.
Một mạng đôi đường, xuyên qua khi gần chết, hắn muốn thử lần nữa khi ở bên cạnh ranh giới của cái chết, hắn có trở lại Đại Tuy hay không, tuy rằng ở thế giới kia, cơ thể của hắn không còn nữa.
Đúng lúc này, màn hình di động chợt lóe lên, một tin nhắn đến.
Là của giáo sư Lý.
“Xin chào Trình Sưởng, thầy đã phá giải đoạn văn mà em gửi cho thầy, hy vọng có thể giúp ích cho em, bản dịch như sau.”
“Cả đời này, chìm đắm trong nhân quả, tranh đấu với thiện ác, may mà trời xanh không phụ lòng, muốn gì được nấy, chỉ nuối tiếc, không canh giữ được cho vợ trăm năm.
Tìm kiếm con đường qua lại hai kiếp suốt cả cuộc đời, cuối cùng cũng có được, nhưng bất đắc dĩ gặp chiến loạn, vận nước gập ghềnh.
Vì bảo vệ người dân, đành lưu lại kiếp này, cô quạnh trăm năm.
Viết lại cách lui tới ở đây, mong chiến loạn sớm yên ổn, quốc gia hưng thịnh, người dân ấm no, thế hệ sau chớ đi theo vết xe đổ, thiện ác quả báo, nhân quả như ý nguyện ——”
“Thiên địa có nói, hai đầu sinh tử, một mạng đôi đường, chết là sống.”
“Còn nữa: trên trời dưới đất, 10 ngày bằng một năm, thời gian trôi mau, đừng phí phạm.”
Trình Sưởng nhìn chăm chú vào dòng chữ cuối cùng, trên trời dưới đất, 10 ngày bằng một năm.
Đúng rồi, lần đầu tiên hắn trở về hiện đại chỉ ba ngày, khi quay lại Đại Tuy, đã gần bốn tháng trôi qua, lần thứ hai trở lại hiện đại 10 ngày, quay về Đại Tuy đã hơn một năm.
Lần này trở về…… đã gần một tháng.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hai y tá đi vào, nhìn thấy Trình Sưởng đang ngồi trên giường bệnh xem di động, hơi ngạc nhiên: “Đã dậy rồi?”
Trình Sưởng có chút hoảng hốt, phản ứng kịp, coi đồng hồ, bốn giờ rưỡi, nên chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Lúc này hắn mới nhận ra giáo sư Lý đã thức đêm để phá giải văn tự cổ cho hắn, gửi tin nhắn cảm ơn, cầm di động thất thần một lát, cho đến khi y tá tới chuẩn bị da mới ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Tôi phẫu thuật lần này, tỷ lệ tử vong có cao không?”
Y tá cho rằng hắn căng thẳng trước khi phẫu thuật, cười nói: “Bác sĩ Trương là chuyên gia của bệnh viện Trung Sơn, anh còn lo kỹ thuật của chị ấy hay sao? Yên tâm đi, không sao đâu.”.