Bạn đang đọc Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng – Chương 185
Dòng chữ Tiểu Triện này rất đặc biệt, Trình Sưởng chụp nó, gửi cho một số người bạn học chuyên ngành lịch sử khảo cổ, nhưng họ đều nói không thể nhận ra.
Hạ Nguyệt Nam cũng cầm di động chụp một tấm, nói rằng sẽ tra trên mạng.
Trong phòng không có kết nối internet, lão hòa thượng không có gì làm, vừa nghe vậy, chủ động đi tìm ông chủ nhà trọ để hỏi mật khẩu wifi.
Một lúc sau, ông chủ và lão hòa thượng cùng trở lại.
Tuy rằng đang là mùa du lịch cao điểm nhưng nhà trọ rất ế ẩm, hiếm khi có khách đến, ông chủ rất ân cần, báo mật khẩu wifi rồi hỏi: “Mọi người chưa ăn tối phải không? Xung quanh đây có nhiều món ăn vặt địa phương, hay là gọi một ít nhé? Nếu viết tên nhà trọ, có thể được giảm giá 20%.”
Trình Sưởng đã ăn tối, hắn bấm mở Meituan, hỏi lão hòa thượng và Hạ Nguyệt Nam: “Hai người muốn ăn gì, tôi sẽ gọi.”
“Không cần, không cần.” Lão hòa thượng nói, “Tôi vừa đi treo đơn, nhìn thấy dưới chân núi có một quán tôm hùm đất xào cay rất nổi tiếng, chúng tôi đã quyết định đến đó ăn.”
Hạ Nguyệt Nam hơi khó chịu: “Ai quyết định với con?”
Ông chủ kinh ngạc: “Ông không phải là nhà sư à? Tại sao ăn tôm hùm đất? Không ăn chay hay sao?”
Lúc này lão hòa thượng đã cởi áo cà sa, đang mặc áo sơ mi hoa chỉ thiếu bốn chữ “thực, sắc, tính dã” in lên áo, “Bây giờ chúng ta chú ý khoa học tin Phật, sinh ra làm con người, nên tôn trọng địa vị của mình ở lĩnh vực ăn uống.”
Ông chủ cười: “Vậy được, tôi sẽ đi cùng, đúng lúc tôi cũng đói bụng.
Tôi quen với ông chủ quán tôm hùm đất, chúng ta đi chung có thể được giảm giá.”
Lão hòa thượng rất vui, thúc giục Hạ Nguyệt Nam đi mau.
Hạ Nguyệt Nam có chút không yên tâm, hỏi Trình Sưởng: “Hay là chúng tôi ở lại đây với anh.” Lại nói với lão hòa thượng, “Ngày nào con cũng ham cá và thịt heo, Phật Tổ nhìn thấy, nhất định có ý kiến.”
Trình Sưởng cười nói: “Rượu thịt đã qua ruột, Phật Tổ đều để trong lòng.
Không sao, mọi người đi ăn đi, tôi gọi vài cuộc điện thoại rồi nghỉ ngơi.”
Gần đây hắn đi ngủ sớm.
Những người có khuynh hướng trầm cảm đều rơi vào trạng thái này, khó đi vào giấc ngủ, ngủ ít, rất khó ngủ sâu, thường xuyên bị ác mộng, hay tỉnh giấc, cho nên cần thời gian nghỉ ngơi lâu hơn người bình thường.
Một số bệnh nhân trầm cảm dứt khoát tự sa ngã, sống trong trạng thái thôi miên.
Trình Sưởng vẫn có thể tự chủ được, nên cực kỳ tự kỷ luật bản thân những lúc cần phải kỷ luật.
Có vài người trả lời WeChat của Trình Sưởng, đều nói rằng không thấy dòng cuối cùng trong nhật ký của người lương thiện họ Trần giống như chữ Tiểu Triện có nguồn gốc từ triều đại nào.
Một người trong đó còn gửi tin nhắn thoại, “Anh có biết giáo sư nào ở khoa khảo cổ không? Nếu không, chờ qua đợt lễ ngày 1 tháng 5, em sẽ hỏi giáo sư của em nhé?”
Trình Sưởng nhớ buổi sáng hôm đó, đàn anh ở trường đại học Chiết Giang nói rằng Đoạn Minh Thành có một đồng hương học khoa khảo cổ ở đại học Nam Kinh.
Ở trong nước, chuyên ngành khảo cổ học của đại học Nam Kinh là hàng đầu, vì thế trả lời “Cảm ơn, để tôi hỏi thăm trước”, tìm số điện thoại của Đoạn Minh Thành.
Trình Sưởng chưa bấm vào, Đoạn Minh Thành đã gọi tới trước.
“Cậu tự mình xuất viện, đến An Huy?”
Trình Sưởng “Ừ”.
“Cậu thật là……”
Người khác không biết kết quả giám định của Trình Sưởng ở khoa tâm thần, nhưng Đoạn Minh Thành biết.
Hai ngày nay anh có cuộc họp, không ở Hàng Châu, cho đến vừa rồi nhận được điện thoại của Liêu Trác mới biết Trình Sưởng xuất viện.
Nhưng Trình Sưởng đã nói chuyện định đi Tuyên Thành với anh, vì vậy anh không thể nói gì nhiều.
“Được rồi, khi nào trở về?”
“Ngày 9 phẫu thuật, ngày mai về.”
Hôm nay là ngày 7, phải nhập viện trước một ngày để kiểm tra lần nữa, ngày mai nên quay lại Hàng Châu.
“Liêu Trác vừa gọi điện thoại cho tớ.” Đoạn Minh Thành nói, “Vụ án của cậu cô ấy sắp xong, đang chờ tuyên án, bên cảnh sát có thể sẽ tìm cậu để hiểu rõ tình huống.
Cô ấy ngượng gọi điện thoại nói với cậu, nhờ tớ chuyển lời cho cậu.”
Đối với chuyện của Trình Sưởng, Liêu Trác vô cùng áy náy.
Nếu cô không dây dưa với hắn vì còn lưu luyến, hắn cũng không đến mức gặp phải đám người xấu.
Trình Sưởng “Ừm”, tỏ vẻ mình đã hiểu.
“Cậu còn nhớ cô bé ở trường tiểu học Hy Vọng mà cậu cứu lúc trước không?”
“Khê Khê?”
“Đúng rồi, Lục Khê.
Thời gian cậu hôn mê, cô bé ở bệnh viện với cậu mấy ngày, sau đó mẹ cô bé từ Quảng Châu trở về, đón cô trở lại Hoàng Sơn.
Đồn cảnh sát ở Hoàng Sơn biết chuyện của cậu, nghe nói cậu đã tỉnh, cử người đại diện tới Hàng Châu thăm cậu, có lẽ ngày mai sẽ đến.
Lục Khê và mẹ của cô bé cũng tới, nghe nói còn mang theo quà.”
Trình Sưởng nghe vậy mỉm cười: “Làm lớn vậy? Tới cả một đội an ủi.”
Đoạn Minh Thành cũng cười: “Không thì thế nào? Cậu hăng hái làm việc nghĩa, là anh hùng trong lòng quần chúng nhân dân.”
Trình Sưởng không giỡn tiếp với anh: “Cậu có một người đồng hương học khoa khảo cổ ở trường đại học Nam Kinh phải không?”
“Ừ, một đàn chị, cậu có việc tìm chị ấy à? Chị ấy biết cậu đó.”
“Chị ấy biết tớ?” Trình Sưởng sửng sốt.
Đoạn Minh Thành không giải thích nhiều, chỉ nói: “Lúc còn đi học, chị ấy từng đến đại học Phục Đán giao lưu, gặp cậu vài lần trong trường.”
Trình Sưởng nổi tiếng đẹp trai, mấy năm đại học, cứ những gì dính líu tới hắn, ba khóa trước, ba khóa sau, không ai không biết hắn, nhưng hắn không để ý điều đó.
“Tớ có chữ Tiểu Triện, muốn kêu cậu nhờ giáo sư của chị ấy xem giúp, hoặc có lẽ chị ấy có thể nhận ra.”
“Được, cậu gửi cho tớ đi, bây giờ tớ sẽ liên lạc với chị ấy ngay lập tức.” Đoạn Minh Thành nói.
Chưa đầy hai mươi phút, di động của Trình Sưởng rung lên, là đàn chị khoa khảo cổ xin kết bạn, đàn chị nhanh chóng gửi tin nhắn thoại: “Tôi đã nhìn dòng chữ này, giống chữ Tiểu Triện, nhưng không hẳn là chữ Tiểu Triện.
Tiểu Triện là hình thức chữ đơn giản hoá thống nhất dựa trên cơ sở Đại Triện sau khi Tần thống nhất sáu quốc gia.
Dòng chữ này đơn giản hơn Đại Triện, xem ra là bắt nguồn từ trứu văn, kim văn, giáp cốt văn, thạch cổ văn, nhưng có vẻ thuộc thể loại khác.”
Trình Sưởng không hiểu.
Sư tỷ vội vàng giải thích: “Nói như vậy, giả thiết có một khả năng, sau thời Xuân Thu Chiến Quốc, không phải Tần thống nhất sáu quốc gia, mà là Sở.
Đại Sở này, cũng có một người phụ trách như Lý Tư, muốn lấy Đại Triện làm cơ sở, thống nhất hình thức viết.
Những người khác nhau cùng phụ trách một vấn đề, kết quả đương nhiên bất đồng phải không? Dòng ‘Tiểu Triện’ này giống như hình thức viết xuất phát từ một thời gian và không gian song song.”.
Được tại ~ ????rU mtr????yệ????.V???? ~
Trình Sưởng gửi WeChat qua: Khó phá giải hay sao?
“Không khó, chữ cổ căn bản đều giống nhau, so sánh trứu văn và kim văn là được, nhưng hơi tốn công sức.
Chuyên môn của tôi không phải là chữ cổ, có lẽ không giúp được cho anh, nhưng tôi biết một giáo sư, chuyên nghiên cứu về chữ cổ, anh chờ một chút, tôi sẽ tìm thầy.”
Đàn chị rất nhiệt tình, một lúc sau, gửi tin nhắn thoại: “Xong rồi, tôi đã nhắn chuyện của anh với thầy Lý, đồng thời cũng gửi danh thiếp WeChat của anh cho thầy.
Bây giờ đã hơn 9 giờ, có lẽ thầy đã ngủ, sáng mai thầy nhìn thấy tin nhắn, chắc sẽ thêm anh.
Nếu không có tin tức gì từ thầy thì anh nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Trình Sưởng cảm ơn: “Đã làm phiền chị.”
Thị trấn nhỏ trong núi đã sớm yên tĩnh, hơn 9 giờ, xung quanh hoàn toàn im ắng.
Trình Sưởng tắt đèn, nằm trên giường.
Hắn ở lầu một, bên ngoài đèn đường sáng suốt đêm, bóng dáng vắng lặng chiếu lên tường, giống tranh thuỷ mặc tầng tầng lớp lớp màu xanh biếc, vẽ một thời gian và không gian khác.
Trên thực tế, người ta thường có một sự hiểu lầm, gặp phải trở ngại không thể vượt qua, luôn ép mình quên đi.
Ví dụ như người thất tình không cho phép bản thân nhớ lại, người thất bại không muốn đối mặt với kết quả, cho rằng như vậy có thể thoát ra.
Thật ra không phải, làm như vậy, ngược lại sẽ củng cố gợi ý tâm lý, nên đối mặt với khúc mắc trong lòng thì tốt hơn.
Vì vậy Trình Sưởng chưa bao giờ ngăn cản chính mình nghĩ về Vân Hy.
Hắn nhìn tranh thuỷ mặc đan xen với ánh sáng trên tường, suy nghĩ cô nương của hắn đang làm gì.
Cô nương ngốc nghếch này, có đi tìm hắn nữa hay không.
Hắn không ở trong thế giới của nàng, cả đời này, đi đến đâu mới được coi là xong.
Trình Sưởng có chút đau lòng, hắn biến mất quá đột ngột, chưa kịp dặn dò nàng đừng tìm hắn nữa.
Sáng sớm, giáo sư Lý của trường đại học Nam Kinh trả lời Trình Sưởng, ông nói rằng ông sắp bay đến Singapore để mở một hội thảo học thuật, bảo Trình Sưởng gửi ảnh của Tiểu Triện, ông xem trước.
Trình Sưởng ngẫm nghĩ, không gửi hình, chỉ hỏi số chuyến bay của giáo sư Lý.
Một lúc sau, giáo sư Lý trả lời, nói rằng ông đang ở Hàng Châu, 11 giờ rưỡi sáng, máy bay sẽ xuất phát từ sân bay Tiêu Sơn.
Lúc này là 6 giờ, tuy rằng sớm, nhưng lão hòa thượng và Hạ Nguyệt Nam đã thức dậy, Trình Sưởng trả lời giáo sư Lý: “Em sẽ ra sân bay gặp thầy.” Ăn sáng xong, trả lại quyển nhật ký của người lương thiện họ Trần, chào tạm biệt ông chủ nhà trọ, đi đến Tiêu Sơn ở Hàng Châu.
Từ Tuyên Thành đến Tiêu Sơn, nhanh nhất cũng mất hơn hai giờ lái xe nhưng Trình Sưởng không vội.
Hắn mua vé máy bay quốc tế, tới sân bay, trực tiếp làm thủ tục rồi đến phòng chờ để gặp giáo sư Lý.
Giáo sư Lý thấy Trình Sưởng, hơi giật mình: “Sao em đến đây? Đặc biệt mua vé máy bay vì chuyện này à?”
Trình Sưởng không bày tỏ ý kiến, thật ra hắn có thể trực tiếp gửi hình cho giáo sư Lý, nhưng dù sao đối phương cũng là người đầu ngành rất được kính trọng, theo nguyên tắc tôn sư trọng đạo, mình có việc cần người ta, nên đến gặp mặt mới đúng —— hơn nữa đàn chị cũng nói, tuy rằng Tiểu Triện không khó phá giải, nhưng tốn rất nhiều công sức.
Còn một lúc mới lên máy bay, Trình Sưởng mời giáo sư Lý đến quán cà phê, lúc này mới đưa ảnh của Tiểu Triện cho giáo sư Lý.
Hắn giấu lai lịch của Tiểu Triện, chỉ nói: “Dòng Tiểu Triện này là em nhìn thấy trong nhật ký của một tiền bối ở gia đình em, rất quan trọng đối với em, cho nên em muốn nhờ thầy giúp phá giải.”
Giáo sư Lý đeo kính viễn thị nhìn một lúc mới nói: “Đã nhìn ra, tiền bối của em có kiến thức sâu rộng về chữ cổ.”
Trình Sưởng hỏi: “Thầy có thể hiểu được không ạ?”
Giáo sư Lý nói: “Nhất thời e rằng khó khăn.” Ông nhìn Trình Sưởng, “Em có phương hướng đại khái nào hay không?”
Trình Sưởng gật đầu: “Một kiếp khác, thời gian và không gian khác, hoàng hôn, nhân quả, thiện ác, luân hồi, còn có ——” hắn dừng một chút, “Sinh tử và tình yêu.”
Giáo sư Lý gật đầu, ông không kinh ngạc với những manh mối mà Trình Sưởng đưa ra, ông đã đọc rất nhiều văn tự cổ trong đời, có vô số câu kỳ lạ, trong đó thiện ác nhân quả, yêu hận luân hồi, đại khái là chủ đề muôn thuở.
Giáo sư Lý nói: “Được rồi, tôi sẽ thử phá giải một chút, đại khái cần một hai ngày, phá giải ra sẽ gửi cho em.”
Trình Sưởng sửng sốt, giáo sư Lý còn công việc phải làm, ông nói một hai ngày đã phá giải xong, có lẽ là dành toàn bộ thời gian nghỉ ngơi cho việc này.
Trình Sưởng đứng lên, hơi cúi người chào: “Em cám ơn thầy rất nhiều.”
Giáo sư Lý cũng đứng lên, vỗ cánh tay hắn, cười nói: “Em vì việc này, đặc biệt mua vé máy bay tới gặp thầy, có thể thấy việc này đối với em vô cùng quan trọng, thầy cũng làm gấp cho người đang cần gấp.”.