Bạn đang đọc Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng – Chương 157
Gió nổi lên, mây bay trên núi, màn đêm bị lửa thiêu đốt, binh loạn dây dưa chằng chịt.
Vân Hy đã mang binh giao chiến với binh lính của Hoài Tập tướng quân ở phía trước, Túc Đài tiến lên túm chặt Trình Sưởng, khuyên nhủ: “Điện hạ, chúng ta đi nhanh đi……”
“Buông ra!” Trình Sưởng thoát khỏi tay hắn, liều mạng đi về phía sa trường.
Đáng tiếc con đường phía trước đã bị ngọn lửa cuồng nộ chặn lại, tầm nhìn cũng bị tàn ảnh của binh lính và hỏa hoạn xâm chiếm, hắn thậm chí không thấy rõ Vân Hy ở nơi nào.
“A Đinh, A Đinh……” Hắn chỉ có thể không ngừng gọi tên nàng, sau đó nóng lòng muốn vượt qua biển lửa.
Hắn không biết hắn qua đó có thể giúp được gì cho nàng, nhưng hắn muốn ở bên cạnh nàng, hắn cảm thấy mình không thể bỏ lại nàng.
Trong lòng nôn nóng như lửa đốt, xa hơn nữa, tựa như có nhiều địch binh hơn đang tập trung đến đây.
Khoảnh khắc áo giáp bạc lao về phía Vân Hy như thủy triều, Trình Sưởng chợt thấy hối hận, vô cùng vô cùng hối hận.
Nếu biết sớm hơn, biết sẽ liên lụy đến nàng, hắn sẽ không cố chấp như vậy.
Không cố chấp với công lý, không cố chấp trả thù, không cố chấp với việc bắt những người hại hắn phải trả nợ bằng máu.
Cho dù ở ngay bờ vực tuyệt vọng, chết đi sống lại vài lần thì sao? Nếu không thể sống lại, lưu lạc ở cõi ma quỷ dưới âm phủ thì sao?
Chỉ cần nàng có thể sống sót.
A Đinh không biết, hắn không chỉ cô đơn ở thế giới này, ở một thế giới khác, hắn thực ra cũng chỉ một mình.
Hắn bị bệnh tật hành hạ, trái tim phải dựa vào máy móc mới có thể đập, hàng ngày sống bên cạnh sinh tử, không ai sẵn lòng ở bên hắn lâu dài.
Ở trong thời gian và không gian phồn hoa, tươi đẹp, nhưng lạnh nhạt ấy, ngoại trừ người thân ruột thịt, mọi trả giá đều được tính toán kỹ càng, không có ai sẽ liều mình vì ai.
Cho nên trải qua hai kiếp, hắn mới gặp được một người như nàng.
Hắn không thể mất nàng.
Tiếng hành quân càng lúc càng gần, bên kia núi vang lên tiếng tù và, ngay sau đó, quân của Hoài Tập cũng có người thổi tù và để tạo tiếng vang cho binh mã sắp đến.
Lăng Vương tổng cộng có bảy vị tướng quân ở núi Bình Nam, ngoại trừ Tuyên Võ và Hoài Tập đã ở đây, bất kể ai mang binh đến ngay lúc này đều là đường cùng của Vân Hy.
Túc Đài nghe tiếng tù và, vội vàng bước tới giữ chặt Trình Sưởng: “Điện hạ, đi nhanh đi!”
La Phục cũng nói: “Điện hạ, nếu không đi sẽ không kịp, Minh Uy tướng quân đã liều mạng vì ngài, nếu ngài lưu lại, chẳng phải nàng sẽ uổng mạng?”
“Các ngươi buông ra!” Trình Sưởng hét to, nghe thấy hai chữ “Uổng mạng”, ánh mắt hắn hiện lên tơ máu đỏ tươi, khàn giọng nói, “Nếu nàng chết, ta sẽ chết cùng nàng.”
“Ầm” một tiếng, Quan Âm Các trước mặt không chịu được lửa, cuối cùng sụp xuống.
Điện này vốn chìm trong biển lửa, bây giờ sụp đổ, rơi cùng chỗ với các xà ngang dưới đất, lửa rơi dây dưa với lửa trên mặt đất, còn có ý chống lại, cắn nuốt tranh giành nhau, trong chớp mắt, lửa lui đi không ít.
Trình Sưởng nắm bắt thời cơ này, lảo đảo bò lên trên tàn các, chạy về phía Vân Hy.
Lửa tuy rút lui nhưng vẫn chưa tắt, ngọn lửa chậm rãi hợp lại với nhau trong cuộc chiến, ngược lại cháy dữ dội hơn.
Trình Sưởng ở trong biển lửa, hắn không biết xung quanh có bao nhiêu người đang khuyên hắn, ngăn cản hắn, càng không biết áo choàng và tay áo của mình đã bị cháy hay chưa, toàn thân không phải không đau, hắn lại giống như bị điên, trước mắt chỉ có vạt áo màu đỏ bên trong loạn binh
Trong lúc hoảng hốt, hình như hắn nghe thấy tiếng sấm sét rền vang, tiếng gió gào thét kéo dài trong núi, phảng phất có uy lực của thương long, nhưng ngay sau đó, những âm thanh như thiên đường này lại bị thay thế bởi ngọn lửa thiêu đốt và tiếng binh bính giao chiến, kéo thần trí của hắn về hiện thực như luyện ngục.
Nhưng Trình Sưởng nghĩ, tuy rằng nơi đây là luyện ngục, hắn cũng muốn đi qua đó với nàng.
Thật buồn cười, một người hiện đại lạnh nhạt xa cách như hắn, có một ngày, cũng sẽ vì một người mà không màng sinh tử và đánh bạc tánh mạng.
Nhưng hắn biết, nàng đối với hắn bằng tình sâu nghĩa nặng.
Sự chân thành ở nơi đây đã được tinh luyện bởi ngọn lửa và loạn binh, hóa thành thiên địa đúng thời cơ, duy nhất trong vạn vật.
Chỉ có không rời bỏ lúc sinh tử mới có thể không phụ sự thâm tình của nàng.
Tiếng hành quân sắp đến gần, trên đỉnh núi đã xuất hiện mấy hàng tướng sĩ mặc áo giáp bạc.
Vân Hy ngước mắt nhìn thoáng qua, có gần vạn người cầm cung tên.
Nàng không biết rằng Trình Sưởng không rời đi, chỉ muốn kéo thêm thời gian cho hắn, rút cây thương lại, hét lên: “Đổi trận!”
Binh mã còn sót lại tập hợp thành một đội hình vuông.
Dàn trận như vậy không có gì đặc biệt, có lẽ lấy cơ thể máu để làm bức tường, chặn đường đi.
Dù sao bọn họ đã bị mắc kẹt trong loạn binh, không thể sống sót.
Hoài Tập không ngờ hắn mang theo mấy vạn người, lại chiến đấu lâu như vậy với chỉ hai ngàn binh mã.
Thấy quân tiếp viện đã đến, lập tức ra lệnh cho doanh phía trước xếp thành thế tập kích, lao về phía Vân Hy.
Vân Hy nhắm mắt, tuy rằng không sợ, nhưng biết sẽ kết thúc ở đây.
Nàng là chủ soái, nếu lùi bước trước khi lâm trận, chẳng phải sẽ khiến các tướng sĩ cười nhạo hay sao? Nàng bình tĩnh không loạn, thấy địch sắp tấn công, cầm thương lên trước.
Cùng lúc đó, các cung thủ trên núi quả nhiên đồng loạt giương cung, nhắm vào binh mã của Vân Hy.
Âm thanh của gần một vạn cung thủ đồng thời giống như âm thanh trầm thấp của thương long trong biển sâu, kèm theo tiếng sấm sét mơ hồ giận dữ, phảng phất như đang cào vào xương tủy của con người không biết bao nhiêu lần.
Trên người không biết bị lửa đốt bao nhiêu, Trình Sưởng bị mắc kẹt trong biển lửa, khóe mắt sắp chảy máu, khàn giọng la to: “A Đinh ——”
Đúng lúc này, biến cố đã xảy ra.
Gần một vạn mũi tên đã rời khỏi dây cung đột nhiên đổi hướng trong chớp mắt, bắn về phía đại quân của Hoài Tập.
Thương long trong biển sâu rốt cuộc đã thức dậy, tiếng rời dây cung giống như tiếng gào thét của con rồng khổng lồ, đại quân của Hoài Tập không chuẩn bị trước, thấy mũi tên bay tới, chưa kịp tản ra đã bị trúng tên.
Các tướng sĩ đang chiến đấu phía trước cũng bị sự thay đổi đột ngột này làm cho kinh ngạc không biết phải làm gì, lần lượt quay đầu lại nhìn, nhất thời không biết nên tiến hay lùi.
Nhưng trên chiến trường, nơi nào bao dung cho một khắc chần chờ? Tuy rằng Vân Hy không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng chinh chiến nơi sa trường đã lâu, có rất nhiều kinh nghiệm đối địch.
Thấy tướng soái phía trước chần chờ, mang binh phản công trước, nhất thời giết được tướng địch đang rút lui.
Ngay sau đó, tia chớp rạch ngang bầu trời, tiếng sấm rền vang, mưa to như hạt đậu rơi xuống.
Trình Sưởng ngước nhìn, lúc này mới phát hiện hóa ra tiếng sấm và tiếng hú trước đó không phải là ảo giác, mây đậm đặc phía chân trời, không có ngôi sao nào cả, mưa to trút xuống.
Hắn ngâm mình trong lửa, rơi vào bờ sinh tử, trong mắt chỉ có nàng, còn lại đều là chuyện khác.
Nước mưa dập tắt lửa trên người hắn, tưới rụi ngọn lửa còn sót lại ở tàn các.
Chiến sự phía trước đã dịu bớt, nhưng Trình Sưởng không dừng chân, vẫn đi về phía sa trường.
Túc Đài và La Phục thấy thế, một người mang binh ở lại bảo vệ Trình Sưởng, một người gia nhập vào cuộc chiến, cố gắng bảo vệ Vân Hy trong binh loạn.
Các cung thủ trên núi thu cung tên, tháo trường mâu, lao xuống núi như thủy triều, cùng với binh mã của Vân Hy xông thẳng về phía đại quân của Hoài Tập.
Lúc này Vân Hy mới nhận ra, các tướng sĩ mặc áo giáp bạc là binh lính của Bùi Lan.
Hắn không đến Thùy Ân Cung, mà mang theo người trở về giúp nàng.
Bùi Lan vẫn còn hai vạn binh lính của Trung Dũng quân, cộng với binh mã của hắn, tổng cộng là năm vạn.
Tuy rằng Hoài Tập và Tuyên Võ cũng có năm vạn tướng sĩ, nhưng vừa rồi trúng kế của Bùi Lan, hơn nữa hiện tượng thiên văn thay đổi, quân tâm tán loạn, nhanh chóng bị đánh lui.
Tình thế chiến đấu xoay chuyển, Vân Hy được thở dốc, quay đầu lại nhìn.
Nàng vốn định muốn xem thử Trình Sưởng đã đi xa chưa, không ngờ khi quay lại, hắn đang đứng phía sau nàng cách đó không xa.
Hóa ra hắn không rời đi.
Cổ và mu bàn tay của hắn có vết bỏng, cổ tay áo bên phải đã cháy đen, trên cánh tay có vết thương, máu chảy từng giọt dọc theo đầu ngón tay.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, bên má có một đường uốn lượn chưa được nước mưa rửa sạch, mang theo chút vết máu xanh xám, giống như bị ngọn lửa hừng hực dập thành đường vằn quỷ dị, ánh mắt hắn trong veo đặc biệt có sức hút.
Vân Hy giật mình gọi: “Tam công tử……”
Trình Sưởng không trả lời.
Hắn bước tới, giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, ôm nàng vào lòng.
Hắn nhắm mắt lại, vùi đầu vào tóc nàng, hai tay siết chặt nàng, lực càng lúc càng mạnh, tựa như cả đời này không bao giờ muốn buông ra.
Mưa tạnh đi đôi chút, nước mưa từ màn đêm rơi xuống nhè nhẹ quanh họ, hắn không nói gì, nhưng nàng đều hiểu.
Hoài Tập và Tuyên Võ kinh hoảng trước sự biến động, tự biết giờ phút này không phải là thời cơ tốt nhất để đối địch, lập tức truyền lệnh rút quân.
Có tiếng bước chân vang lên cách đó không xa, Trình Sưởng buông Vân Hy ra, thấy Bùi Lan đến, hắn nghiêm túc nói lời cảm tạ.
Bùi Lan nói: “Điện hạ không cần cảm tạ ta.”
Hắn giải thích, “Ta gặp binh lính của Tuyên Trĩ trên đường đến Thùy Ân Cung, bọn họ đối đầu với đại quân của Trương Nhạc, chém giết lẫn nhau.
Hai vạn binh mã của Trương Nhạc không phải là đối thủ của Điện Tiền Ty.”
Bùi Lan vốn muốn trực tiếp mang binh đến Thùy Ân Cung để bảo vệ tính mạng cho vua, nhưng thấy vẻ tự tin của Tuyên Trĩ mới biết có lẽ Chiêu Nguyên Đế căn bản không cần hắn tới giúp.
Hắn không biết Tuyên Trĩ mai phục bao nhiêu người ở núi Bình Nam, nhưng Điện Tiền Ty dẫn 30 vạn binh mã, chỉ cần một nửa cũng trên cơ đại quân của Lăng Vương.
Bùi Lan đến vì được Lăng Vương triệu tập, lúc lâm trận lại đổi ý phản bội.
Tuy nhiên, Tuyên Trĩ đã tiêu diệt tất cả địch binh mà hắn muốn giết, hắn nên đi đâu để tỏ lòng trung thành với bệ hạ? Đến lúc đó lão hoàng đế tính sổ, chẳng lẽ hắn chỉ dựa vào miệng nói rằng mình không giúp Lăng Vương làm phản hay sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn tự hỏi có nên quay lại giữa chừng, cứu Vân Hy khỏi nước sôi lửa bỏng, nhân tiện tử chiến một trận với đại quân của Hoài Tập và Tuyên Võ hay không.
Thực ra cho dù có ý định trở về, Bùi Lan cũng không quyết định ngay lập tức.
Thứ nhất, hắn không biết cuộc chiến bên Vân Hy như thế nào, nàng đã chết hay chưa; quan trọng hơn là, ngoài năm vạn binh mã của Hoài Tập và Tuyên Võ, còn có quân tiếp viện, ngược lại mình chỉ có hai vạn binh mã là của chính mình, hai vạn khắc là Trung Dũng quân dưới quyền Vân Hy.
Người của Trung Dũng quân vốn chán ghét hắn, đến lúc đó đánh nhau, liệu họ có nghe lệnh của hắn hay không.
Trở về cứu Vân Hy có lẽ sẽ đền mạng, nếu không làm gì cả, đi thẳng đến Thùy Ân Cung, mặc dù sẽ bị Chiêu Nguyên Đế phạt nặng, biết đâu có thể sống sót?
Bùi Lan vốn do dự, nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn nghĩ tới hôm nay trước khi đi, lão thái quân dặn tới dặn lui một câu “Đã là sinh tử liên minh, tất nhiên phải giao phó tánh mạng”, lập tức quay đầu, mang binh trở về.
Tuy con người của Bùi Lan chẳng ra gì, nhưng hành quân đánh giặc thực sự có bản lĩnh.
Hắn rất may mắn.
Trên đường mang binh trở về, gặp 5000 người của Chiêu Võ giáo úy tới tụ họp với đại quân của Hoài Tập, hắn nhìn thấy binh lính của mình mặc áo giáp bạc giống binh lính của địch, đột nhiên nảy ra một kế, lập tức chém hơn 4000 người đối diện với tốc độ sét đánh, để lại hơn một trăm người còn sống, áp giải bọn họ lên đỉnh núi, ra lệnh bọn họ thổi tù và truyền tin cho Hoài Tập.
Tuy rằng Hoài Tập và Tuyên Võ đã nhận được tin Bùi Lan phản bội, nhưng chưa gặp được Bùi Lan nên lo lắng đây là tin giả do Dực Vệ ty truyền đến để nhiễu loạn quân tâm, vì vậy không chắc chắn lắm.
Ngoài ra, binh lính phía trước nói rằng binh mã đến tập kết là thủ hạ của Chiêu Võ giáo úy, bởi vậy không cảnh giác, trúng kế mê hoặc địch của Bùi Lan, nhất thời bị giết đến mức quân lính tan rã.
Bùi Lan thấy Hoài Tập và Tuyên Võ lui binh, không phái người đuổi theo, hắn giải thích với Trình Sưởng: “Trước đây Lăng Vương nhận được tin Trương Nhạc bị Điện Tiền Ty đánh tan, đã mang theo binh mã đi về phía Thùy Ân Cung.
Hiện giờ Hoài Tập và Tuyên Võ đại khái là chọn đường khác đi gặp Lăng Vương, không thể thăm dò thật hư của đối phương.
Chúng ta tốt nhất đừng tùy tiện đuổi theo, Lăng Vương luôn có chiêu dự bị, lúc trước đã dùng thuốc nổ ở phía tây nam của núi Bình Nam, không biết còn chôn thuốc nổ ở nơi nào.
Điện hạ nên nhanh chóng đi cùng mạt tướng và Minh Uy tướng quân đến Thùy Ân Cung.”
La Phục hỏi: “Nếu Lăng Vương chôn thuốc nổ trong núi, liệu chúng ta có gặp thuốc nổ trên đường đến Thùy Ân Cung hay không.”
“Sẽ không.” Vân Hy nói, “Bệ hạ đã tính trước Lăng Vương sẽ khởi binh, đã phái binh đóng ở chùa Minh Ẩn và Thùy Ân Cung, chỉ cần chúng ta không đi đường vòng, đường trong chùa sẽ không đáng ngại.”
Ngọn lửa trong chùa đã bị mưa to dập tắt, nhóm người bọn họ vừa mới thoát thân khỏi biển lửa ở cổng địa ngục, giờ phút này đi dưới mưa, chỉ cảm thấy mưa là một sự may mắn, không ai giơ tay che.
Trình Sưởng nắm tay Vân Hy, đi được nửa đường, đột nhiên dừng chân, nhìn thoáng qua mưa đêm trên núi như khói.
Vân Hy hỏi: “Tam công tử, ngài đang nhìn cái gì?”
Trình Sưởng cười với nàng: “Không có gì.”
Đó là một vách núi dựng đứng phía sau Thùy Ân Cung, trước khi hắn tới chùa Minh Ẩn đã xem kỹ bản đồ của núi Bình Nam, hắn nhớ kỹ địa hình nơi này.
Quân của Bùi Lan phản bội, Tuyên Võ và Trương Nhạc bị đánh bại, Tuyên Trĩ lãnh hai mươi vạn quân, xem ra sự thất bại của Lăng Vương hôm nay đã được định sẵn.
Tuy nhiên, nếu như vậy, hắn mang binh đến Thùy Ân Cung làm gì?
Với tính tình của hắn, thà chết chứ không chịu thua.
Bùi Lan nói Lăng Vương có chiêu dự bị.
Có lẽ, vách đá dựng đứng phía sau Thùy Ân Cung mới là sự chuẩn bị chân chính của hắn.
Như vậy cũng tốt, nhân quả ở thế gian đều có quả báo, lúc trước ở Thanh Phong Viện của chùa Bạch Vân, Lăng Vương ép hắn ngã xuống vực sâu vạn trượng, nay ở nơi đất khách, nên để hắn nếm trải cảm giác này..