Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 149


Bạn đang đọc Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng – Chương 149


Bùi Minh nghe vậy, cười nhạo: “Người quen ở Khâm Thiên Giám? Người quen mà Đan đại nhân tìm là đạo sĩ phải không? Hai năm trước tam công tử rơi xuống nước, ngươi tìm ông ta coi bói cho điện hạ, nói cái gì? À, nói rằng sẽ thu hút lệ quỷ hung ác nhất thế gian, từ đó sẽ thất bại thảm hại, kết quả thế nào?”
Kết quả mấy năm nay Lăng Vương càng lúc càng tốt hơn, nếu Ngũ điện hạ không về cung, hắn đã trở thành người được chọn kế thừa trữ vị.
Đan Văn Hiên thấy hắn không tin có quỷ, vội nói: “Thật đó, vị đạo huynh đó coi bói cực chuẩn.

Lúc trước lão Phó Dạ đại nhân nạp tục huyền, đạo huynh nói rằng vị tân phu nhân sẽ có huyết sát vào mùa xuân năm nay, kết quả hai tháng trước, tân phu nhân quả thực sinh khó nên đã chết.

Biết bao thiên kim ở Kim Lăng cầu xin ông ấy gieo quẻ, ông ấy cũng không chịu!”
“Bùi đại nhân, Bùi đại nhân!” Thấy Bùi Minh khinh thường đi ra ngoài quán trà, Đan Văn Hiên nhanh chóng đuổi theo, “Ta không nói chuyện giật gân đâu! Lần này ta tốn gần một vạn lượng bạc mới thuyết phục được đạo huynh gieo quẻ cho điện hạ, đạo huynh cứ nói mãi, rằng kiếp nạn này của điện hạ rất nặng, ông ấy không thể hóa giải được.

Nếu tránh được thì còn mạng sống, nếu không tránh được, chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng không còn.”
“Ngài giúp ta nói với điện hạ đi, xin hắn hãy gặp ta một lần!” Đan Văn Hiên nói, “Nếu không được, ngài nhắn với điện hạ quẻ của đạo huynh, xin hắn tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi ra khỏi quán trà.
Bùi Minh thấy bộ dạng Đan Văn Hiên sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích, đành kiên nhẫn nói cho có lệ: “Được rồi, ta đã biết, nhưng hôm nay điện hạ có chuyện quan trọng khác, ta không tiện xin gặp lần nữa.

Sáng mai ta sẽ tới đây, nói cho điện hạ biết quẻ của vị đạo huynh kia.”
Đan Văn Hiên nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông không hoàn toàn yên tâm, thấy xe ngựa của Bùi Minh đậu bên đường, cùng lên xe ngựa với ông, định dặn dò thêm vài câu.
Bùi Minh đi vào cung, lơ đãng nghe Đan Văn Hiên ồn ào.
Thực ra ông rất rõ vì sao Lăng Vương phải dấy binh lúc này.
Năm đó lúc ông và La Phục Vưu đến nương nhờ Lăng Vương, hắn vẫn là một hoàng tử có thế lực yếu, bên cạnh không có ai ngoại trừ một mình Sài Bình.
Một chuyện lớn như thông đồng với địch, chỉ một mình Lăng Vương, làm sao thành công được?

Bùi Minh và La Phục Vưu vừa trở về từ thảo nguyên Tái Bắc, bọn họ lợi dụng những thân tín ở thảo nguyên ngày xưa, hợp tác với Chiêu Viễn, truyền tin tức cho Lăng Vương và Nhị hoàng tử của bộ lạc Đạt Mãn.
Sở dĩ Lăng Vương cấu kết với địch, nhân quả là vì Ngũ điện hạ.
Hiện giờ Ngũ điện hạ về kinh, cho dù Chiêu Nguyên Đế muốn diệt trừ Trình Sưởng hay là Lăng Vương trước, chỉ cần người cuối cùng được lên ngôi là Điền Trạch, Lăng Vương cũng chỉ có đường chết.
Bởi vậy hắn phải khởi binh mới có thể giành được đường sống cho chính mình.
Năm đó Bùi Minh là đồng minh của Lăng Vương cấu kết với địch, chia sẽ vui buồn với hắn, đương nhiên cũng ủng hộ hắn “thanh trừng gian thần bên cạnh vua”.
Thẳng đường tới Tuy Cung, Đan Văn Hiên còn nói chuyện ma quỷ.
Bùi Minh xuống xe ngựa, đi cùng ông đến nha thự, đến ngã rẽ, vỗ nhẹ vào cánh tay Đan Văn Hiên, sau đó chỉ lên trời, cười nói: “Đan đại nhân, ban ngày ban mặt, lệ quỷ ở đâu?”
Lần trước Công Bộ bận rộn, bây giờ chùa Minh Ẩn đã sửa chữa xong, hành cung trong núi cũng được sử dụng lại nên không có gì làm.
Sau khi Ngũ hoàng tử về cung, lòng người ở các nha môn dao động, ngay cả việc liên quan cũng chậm trễ.

Bùi Minh bận tâm đến “đại sự”, giả vờ ở trong nha môn đến giờ ngọ mới đến Binh Bộ thảo luận “chính sự”.
Trên đường đi ngang qua Lễ Bộ, gặp Trình Sưởng.
Vương thế tử điện hạ luôn có người đi theo trước sau, khung cảnh rất phô trương, mặc y phục gấm vô cùng quý phái nhưng sắc mặt không tốt, tái xanh, tay trái đỡ tay phải, tay phải buông thõng, tựa như bị bệnh?
Trình Sưởng nhìn thấy Bùi Minh, khẽ gật đầu, nói: “Bùi thượng thư.” Rồi đi tới.
Bùi Minh hành lễ xong, đứng trong đám người, hỏi một tiểu lại: “Thế tử điện hạ bị sao vậy?”
“Bẩm Bùi đại nhân, điện hạ bị đau đầu, tay phải cũng bị thương.”
Bùi Minh biết Trình Sưởng có bệnh đau đầu.
Năm ngoái trước khi Hoàng Thành Ty bị hỏa hoạn, Trình Sưởng xin nha môn cho nghỉ mấy ngày vì đau đầu, còn bất tỉnh ở Ngự Sử Đài một lần.
Sao lúc này lại tái phát? Không đúng lúc.
Bùi Minh nhớ lại khuôn mặt trắng bệch của Trình Sưởng vừa nãy, không khỏi nghĩ đến những lời thần thần quỷ quỷ của Đan Văn Hiên trên đường.

Ông không tin những chuyện này, nhưng không nhịn được đùa giỡn trong lòng, nghe nói ma quỷ thường có dáng vẻ của thần tiên, Tam công tử thật sự hơi giống lệ quỷ nơi suối vàng.
Bùi Minh tìm được người quen ở Binh Bộ, truyền đạt ý Lăng Vương, sau đó sai một người đến Xu Mật Viện tìm Bùi Lan, rồi về lại Công Bộ.
Mãi cho đến chạng vạng, Bùi Lan mới đến Công Bộ, vái chào Bùi Minh: “Phụ thân, người muốn gặp con à?”
Bùi Minh khép hồ sơ lại, đứng dậy: “Trên đường rồi nói.”
Hai cha con ngồi chung xe ngựa về phủ.

Trên đường đi, Bùi Minh hỏi Bùi Lan: “Lan Nhi, lúc trước vi phụ dặn dò con một chuyện, con đã làm xong chưa?”
Bùi Lan trầm mặc hồi lâu, sau đó trả lời: “Nhi tử hiện đang có khoảng hai vạn binh mã, gần đây đã đếm xong.”
Bùi Minh gật đầu: “Ra lệnh chỉnh quân đi.”
Bùi Lan nghe vậy, lại trầm mặc, một hồi lâu mới “Dạ”.
Ánh sáng lờ mờ trong xe, Bùi Minh nhờ chút ánh sáng này, liếc nhìn Bùi Lan.
Ông hiểu đứa con trai này, có chút phong lưu, có chút đua đòi, khi còn nhỏ được lão thái quân dạy dỗ, vẫn phân rõ trái phải, cũng may tính tình không quá đáng, không dám làm trái lời phụ thân.
“Ba ngày sau, Ngũ điện hạ nhận tổ quy tông ở chùa Minh Ẩn, chúng ta sẽ ‘thanh trừng gian thần bên cạnh vua’.” Bùi Minh lại dặn dò.
Bùi Lan “Dạ” lần nữa.
Không bao lâu là tới Bùi phủ, Bùi Minh gọi một tôi tớ đến hỏi tình hình hôm nay của lão thái quân.
Từ lần tranh chấp trước đây với Bùi Minh, lão thái quân bị bệnh không thể xuống giường, đại phu kê toa thuốc có thuốc ngủ, vì vậy bà ngủ cả ngày lẫn đêm.
Nhưng như vậy cũng tốt, có thể ngủ được thì bớt lo lắng, có thể khỏe nhanh hơn.
Biết được hôm nay lão thái quân chỉ tỉnh một lần vào ban ngày, tổng cộng chỉ nói ba câu, Bùi Minh không khỏi lo lắng.
Nhưng ông nghĩ lại, đợi sự nghiệp thành công, có rất nhiều thời gian để hiếu thuận, hiện giờ mẫu thân không thích mình, không nên xuất hiện trước mặt, vì thế bảo Bùi Lan thay mặt báo hiếu.

Bùi Lan chào Bùi Minh, đi một mình đến noãn các của lão thái quân.
Noãn các tối đen như mực, chỉ có một chậu than phát ra đốm lửa yếu ớt —— lão nhân gia sợ lạnh, mặc dù đã vào hạ, nhưng ban đêm cũng đốt than.
Bùi Minh đẩy cửa bước vào, nhẹ giọng gọi: “Tổ mẫu.”
Một lúc lâu, đầu giường bên kia mới truyền đến âm thanh run rẩy: “Lan Nhi tới rồi à.”
Bùi Lan đốt nến, bước tới giường, nắm tay lão thái quân: “Dạ, tôn nhi đã tới.” Sau đó bảo hai thị tỳ bên cạnh, “Các ngươi đi xuống đi, tối nay để ta phụng dưỡng.”
Hai thị tỳ nghe lời lui ra.
Bùi Lan yên lặng chờ trong phòng, cho đến khi tiếng bước chân của họ đi xa, hắn mới đặt nến sang một bên, đóng cửa sổ, trở lại giường, đỡ lão thái quân xuống đất, đỡ bà ngồi ở gian ngoài.
Lão thái quân chống gậy, thật lâu sau mới thở dài: “Nói đi.”
Bùi Lan nói: “Đã quyết định, ba ngày sau.”
Ánh mắt lão thái quân nặng nề, kinh ngạc hỏi: “Đây là…… muốn khởi binh?”
Bùi Lan gật đầu.
Sự kinh ngạc trong mắt lão thái quân biến thành thương hại, bà gõ cây gậy gỗ thật mạnh: “Oan nghiệt!”
Lão thái quân là người thế nào? Bà chinh chiến trên sa trường nhiều năm, là nữ tướng quân tứ phẩm đương triều.
Ngay lúc Tam công tử bị ám sát ở nhà thuỷ tạ của Bùi phủ, bà đã đoán được có lẽ Bùi Minh âm thầm kết đảng với một vị hoàng tử nào đó, sau đó Bùi Lan bị Bùi Minh sai khiến, giấu thư của Vân Lạc, không cho Trung Dũng Hầu phủ có cơ hội lật lại bản án, bà càng chứng thực phỏng đoán này.
Đáng tiếc bà trung thành và tận tâm với quốc gia, sinh ra đứa con trai này lại là nghiệp chướng không phân biệt được thiện ác.
Lão thái quân cố gắng khuyên Bùi Minh hai năm, Bùi Minh phớt lờ, hiện giờ chỉ có thể vứt con để cứu cháu nội, bảo vệ Bùi Lan.
Lão thái quân nghĩ, cho dù Lan Nhi hồ đồ, nhưng dù sao cũng do bà nuôi lớn, trong nhà nhiều con cháu đều theo văn, chỉ có Lan Nhi tập võ, giống bà nhất.

Lời bà nói, Bùi Minh không nghe, nhưng Lan Nhi nhất định sẽ nghe.
Sau khi đưa ra quyết định này, lão thái quân giả vờ bệnh nặng để Bùi Minh bảo Bùi Lan đến làm tròn chữ hiếu với bà mỗi ngày, âm thầm kêu Bùi Lan nói cho bà biết tất cả tình hình gần đây bên ngoài.
Không ngờ, Bùi Minh thật sự đi tới bước khởi binh làm phản.
Hai bà cháu nhất thời im lặng, thật lâu sau, Bùi Lan nói: “Hai ngày trước, Tam công tử tới gặp con, nói cho con biết sự thật về cái chết của hầu gia năm đó trong trận chiến ở Tái Bắc.”
“Là gì?” Lão thái quân hỏi.
“Hắn nói,” Bùi Lan dừng một chút, “Là vì Lăng Vương và phụ thân thông đồng với địch.”

Lão thái quân giật mình, đột nhiên đập gậy: “Ta biết mà! Ta biết mà! Thảo nào hắn mê muội như vậy!! Tại sao Bùi phủ có một đứa khốn kiếp như thế?!”
“Nhưng tôn nhi không thật sự tin Tam công tử.” Bùi Lan vội nói, “Tam công tử không phải là người chính trực gì, bây giờ xem ra, lòng phản nghịch của hắn không thua gì Lăng Vương, há biết hắn có châm ngòi hay không.”
Nhưng lúc Bùi Lan nói điều này, không khỏi nhớ tới bộ dáng lạnh nhạt của Trình Sưởng ngày đó.
Hắn thậm chí nói thẳng: “Bổn vương đang châm ngòi, nhưng sự thật là gì, chẳng lẽ Bùi tướng quân không nhìn rõ? Năm đó Chiêu Viễn làm phản, cả vạn người chết trận ở Tái Bắc, Bùi tướng quân đã đích thân tới Tái Bắc, chứng kiến tình trạng thảm thiết ở nơi đó.”
“Tôn nhi…… định điều tra rõ trước, sau đó mới tính bước tiếp theo.” Bùi Lan nói, “Cho dù định, định làm trái phụ thân, cũng trung thành với bệ hạ, nói chung không thể rơi vào bẫy của Tam công tử.”
“Điều tra rõ? Ba ngày sau bọn họ sẽ khởi binh, con có bao nhiêu thời gian để điều tra rõ?” Lão thái quân hỏi.
Bà nói xong, đột nhiên nắm tay Bùi Lan: “Lan Nhi, tổ mẫu có cách.”
Bà nói từng chữ: “Đi tìm A Đinh.”
“A Đinh?”
“Ừm.

Trung Dũng Vân thị trung thành và dũng cảm nhất, tới lúc này, e rằng chỉ có nàng mới có thể cho con một con đường rõ ràng.”
“Nhưng A Đinh và Tam công tử……”
“Tổ mẫu tin nàng.” Lão thái quân nói, “Con mời nàng tới, để tổ mẫu tự mình nói với nàng.”
Bùi Lan cười khổ: “Đâu phải tổ mẫu không biết, từ lúc…… A Đinh và tôn nhi từ hôn, bất kể tôn nhi mời thế nào, A Đinh cũng không muốn đến Bùi phủ.”
Đây là sự thật, cuối năm ngoái, thậm chí cuối năm nay, Bùi Lan đã đến Trung Dũng Hầu phủ, không vì gì khác, chỉ mong Vân Hy có thể tới Bùi phủ thăm lão thái quân.
Nhưng mỗi lần hắn tới đều bị từ chối ngay ngoài cửa, nếu Vân Hy không ở trong phủ, thì bận rộn công việc để qua loa cho xong.
“Vậy kêu đại phu cho tổ mẫu thuốc mạnh hơn.” Lão thái quân nói, “Con nói với A Đinh, tổ mẫu như ngọn đèn sắp cạn dầu, muốn thấy nàng lần cuối.”
“Sao được? Thân thể tổ mẫu đã suy yếu, nếu thuốc mạnh hơn, chịu đựng không nổi thì sao? Để tôn nhi nghĩ biện pháp khác.”
“Còn muốn biện pháp gì nữa!” Lão thái quân vội la lên, “Sinh tử tồn vong, một khi hoàng cung xảy ra biến động, trăm triệu đổ máu.

Không nói đến chuyện Lăng Vương bại trận, Bùi phủ bị liên luỵ, nếu ‘đại sự’ của hắn thành công, sau này con dám canh giữ biên cương vì một kẻ thông đồng với địch ư? Con yên tâm, không nhìn thấy đứa con bất hiếu như phụ thân con tỉnh ngộ, tổ mẫu tuyệt đối sẽ không nuốt hơi thở cuối cùng!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.