Đọc truyện Điểm Dối Lừa – Chương 65
Rachel Sexton cảm tưởng như cô đang bị người ta thiêu sống.
Một trận mưa lửa!
Cô cố mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy những cái bóng lờ mờ trong một vùng ánh sáng chói loà. Xung quanh cô mưa rơi xối xả.
Những giọt mưa nóng bỏng. Rơi như quất xuống da thịt cô.
Trong tư thế nằm nghiêng, cô cảm thấy từng luồng nước bỏng rát đang chảy bên dưới mình. Rachel thu mình, như đứa trẻ nắm trong bụng mẹ, cố tránh luồng chất lỏng bỏng rát đang xối xả tuôn xuống. Có mùi hoá chất. Có thể là chất Chroline. Cô cố bò ra chỗ khác, nhưng không thể. Những bàn tay rất khoẻ đang túm chặt lấy hai vai, đè cô xuống:
– Thả tôi ra! Tôi bị bỏng mất!
Theo bản năng, cô lại cố thoát ra, và lại một lần nữa bị giữ chặt.
– Yên nào. – Một người đàn ông lên tiếng. Tiếng Anh. Giọng Mỹ, âm chuẩn. – Sẽ hết nhanh thôi mà.
Cái gì thế? Cô băn khoăn. Cơn đau ư? Cuộc sống của tôi ư? Cô cố nhìn cho rõ. Nơi này quá sáng. Căn phòng rất nhỏ. Chật chội. Trần rất thấp.
– Tôi bị bỏng! – Tiếng thét của Rachel nghe chỉ như thì thào.
– Không sao đâu. – Người đó nói. – Nước này chỉ âm ấm thôi. Tin tôi đi!
Rachel nhận thấy cô gần như không mặc gì, trên người chỉ còn lại bộ quần áo lót ướt sũng. Cô không thấy ngượng, trí não cô còn đang bận bịu với quá nhiều câu hỏi.
Mọi sự kiện ùa về trong tâm trí. Phiến băng. Bức ảnh chụp cắt lớp. Cuộc tấn công. Họ là ai? Tôi đang ở đâu? Cô cổ ghép những sự kiện với nhau, nhưng đầu óc mụ mẫm. Trong tâm trí hỗn độn mụ mị chỉ có một ý nghĩ duy nhất Michael và Corky…, họ đâu cả rồi?
Rachel cổ nhìn cho rõ, nhưng chỉ thấy được những người đang đứng bên cô. Tất cả bọn họ đều mặc quần áo lặn mầu xanh.
Cô muốn nói, nhưng miệng không thốt nên lời. Cảm giác bỏng rát ở da giờ bị thế chỗ cho những cơn đau buốt chạy dọc suốt các cơ bắp, như những chẩn động địa tầng.
– Hãy thả lỏng cơ thể. – Người đàn ông đang cúi xuống bên cô nói. – Phải để cho máu lưu thông trở lại trong hệ cơ của cô. – Anh ta nói y như thầy thuốc. – Cô hãy cố gắng cử động chân tay càng nhiều càng tốt.
Những cơn đau chạy xuyên khắp cơ thể cô như thể từng đường gân thớ thịt đang bị ai lấy búa nện. Cô nằm trong luồng nước chảy, ngực co thắt lại, không thở nổi.
– Hãy cử động chân và tay đi. – Ông ta ra lệnh. – Đau cũng phải cố.
Rachel cố. Mỗi lần cử động là một lần như có dao đâm vào từng khớp xương. Những tia nước lại một lần nữa chuyển thành nóng. Lại bị bỏng rát. Cơn đau như xé vẫn tiếp tục.
Đúng lúc Rachel không thể chịu đựng hơn được nữa, có người tiêm cho cô một mũi. Cơn đau giảm đi nhanh chóng, cảm giác nhức nhối giảm dần. Những cơn co giật giảm dần. Rachel lại bắt đầu thở được.
Một cảm giác khác lại chạy suốt cơ thể cô – cảm giác bị kim châm. Mọi nơi – như dao đâm – mạnh dần lên, mạnh dần lên.
Hàng triệu mũi kim đang châm rất mạnh, châm ở bất cứ vùng nào trên cơ thể mà cô cử động. Rachel cố không cử động, nhưng những tia nước đau rát cứ tiếp tục xối thẳng vào cô. Những người đàn ông này vẫn giữ chặt hai cánh tay của cô, ép cô phải cử động.
Chúa ơi! Đau quá! Quá yếu, cô không thể chống cự lại. Đau đớn và kiệt sức, nước mắt chảy tràn xuống hai má Rachel. Cô nhắm chặt hai mắt lại, không nhìn gì nữa.
Rốt cuộc, cảm giác kim châm cũng bắt đầu giảm dần. Cơn mưa cũng ngừng. Rachel mở mắt ra, và bắt đầu nhìn được rõ hơn.
Lúc này cô mới nhìn thấy họ.
Ngay gần cô, Corky và Tolland đang nẳm run rẩy, ướt sũng.
Nhìn vẻ đau đớn trên nét mặt hai người. Rachel đoán họ cũng vừa trải qua những cảm giác y như mình. Đôi mắt nâu của Tolland trông đỏ ngầu và đờ đẫn. Nhìn thấy Rachel, ông cố nở một nụ cười, nhưng đôi môi tái xám chỉ hơi run run.
Rachel cố ngồi dậy, nhìn quang cảnh lạ lùng xung quanh. Cả ba người, chân tay vẫn còn đang run rẩy, chỉ mặc đồ lót, đang nằm trong một phòng tắm chật hẹp.