Đọc truyện Điểm Dối Lừa – Chương 21
Ngôi nhà kỳ dị nhiều ngóc ngách này của NASA sẽ là cảnh tượng kỳ lạ nếu nó được dựng lên ở bất kỳ nơi nào trên mặt đất, và sự hiện diện của nó trên băng hà Bắc cực càng khiến cho Rachel Sexton thấy khó hiểu.
Nhìn mái vòm rất hiện đại gồm những mảnh hình tam giác dán lại với nhau, Rachel tưởng như đang đi vào viện điều dưỡng khổng lồ. Các bức tường của toà nhà được dựng lên ngay trên nền băng cứng; xung quanh gian phòng là hàng loạt cây đèn halogien hắt lên trần nhà thứ ánh sáng mờ ảo. Những dải trải sàn bằng bọt biển chạy ngang dọc khắp trụ sở nghiên cứu di động của NASA. Giữa những thiết bị điện tử ngồn ngang là khoảng ba, bốn chục nhân viên da trắng của NASA đang hăng say làm việc, sôi nổi bàn bạc, hào hứng trao đổi chuyên môn.
Rachel lập tức cảm nhận thấy luồng điện của sự phấn khích tràn ngập căn phòng.
Chỉ có thể có trạng thái phấn khích khi người ta có một phát kiến mới.
Theo ông Giám đốc đi vòng quanh ngôi nhà, Rachel nhận ra những ánh mắt ngạc nhiên và khó chịu của những người nhận ra cô. Trong ngôi nhà này, tiếng thì thào của họ vang lên rõ mồn một.
– Có phải con gái của Thượng nghị sĩ Sexton đó sao?
– Cô ta làm cái quái gì ở đây nhỉ?
– Không thể tưởng tượng được! Giám đốc lại thèm nói chuyện với cô ta cơ đấy.
Nếu thậm chí có nhìn thấy những hình nộm của cha cô treo lủng lẳng để yểm bùa ở đây thì Rachel cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Tuy thế, sự thù địch không phải là điều duy nhất cô cảm nhận được ở nơi này; Rachel cảm nhận rõ ràng tâm lí tự mãn – như thế NASA biết chắc chiến thắng chung cuộc sẽ thuộc về họ.
Ông Giám đốc dẫn Rachel đến dãy bàn dài, ở đó có người đã một mình điều khiển cả dàn máy tính. Ông ta mặc chiếc áo cao cố bằng nhung kẻ, đi giày cao cổ, khác hẳn bộ đồng phục mà tất cả mọi người ở đây đang mặc. Ông ta đang quay lưng lại phía họ.
Giám đốc NASA bảo cô chờ và tiến đến nói chuyện với người đàn ông. Vài giây sau, người mặc áo cao cổ gật đầu đồng ý và tắt máy tính. Ông Giám đốc quay trở lại.
Từ bây giờ ông Tolland sẽ dẫn cô đi. – ông ta nói. – Ông ấy cũng là người mà Tổng thống mới tuyển mộ, chắc hai người sẽ hợp nhau. Tôi sẽ quay lại sau.
– Cảm ơn ngài.
– Tôi đoán là cô đã nghe nói đến Micheal Tolland rồi.
Rachel nhún vai, tâm trí vẫn còn đang bận bịu với quang cảnh xung quanh.
– Cái tên gọi này không tạo ra ấn tượng gì hết.
Người đàn ông mặc áo cao cổ tiến lại, vừa đi vừa cười nhăn nhở.
– Không tạo ra ấn tượng gì à? – Giọng ông ta vang và thân thiện. Tôi lại phải nghe tin xấu rồi đây. Có vẻ như tôi không còn khả năng gây ấn tượng mạnh nữa rồi.
Ngước mắt lên nhìn người vừa tới cạnh mình, Rachel như chết sững. Cô nhận ra ngay khuôn mặt điển trai của ông ta. Cả nước Mỹ đều nhận ra.
– Ồ, – cô nói trong khi bắt tay ông ta – hoá ra ông là ông Micheal Tolland đó.
Nghe Tổng thống nói đã mời những nhà khoa học tiếng tăm bậc nhất xác minh lại phát minh của NASA. Rachel đã hình dung ra những ông già nhăn nheo cặm cụi bên máy tính. Micheal Tolland thì hoàn toàn ngược lại. Với tư cách là một trong những nhà khoa học nổi tiếng nhất Hoa Kỳ, ông chủ biên tạp chí khoa học nổi tiếng phát hành hàng tuần có tên là “Đại dương ký thú” trong đó đề cập đến những hiện tượng rất đáng chú ý trong lòng đại dương – núi lửa ngầm dưới mặt nước, những con sâu biển dài mười foot, những đợt sóng thần chí tử. Giới truyền thông ca tụng Tolland là người cùng đẳng cấp với Lacques Cousteau và Carl Sagan, bởi ông có tầm hiểu biết vô song, nhiệt huyết cháy bỏng, và lòng ham mê các chuyến thám hiểm. Tất cả những cái đó hợp lại đã đưa “Đại dương ký thú” lên vị trí cao nhất trên bảng xếp hạng.
Dĩ nhiên, các nhà bình luận còn đồng ý với nhau rằng cặp mắt trìu mến và cung cách khiêm tốn của ông đã làm say lòng không ít phụ nữ.
– Xin chào ông Tolland… – Rachel hơi líu lưỡi. – Tôi là Rachel Sexton.
Tolland mỉm một nụ cười tinh nghịch và dễ chịu:
– Chào Rachel, hãy gọi tôi là Mike.
Rachel thấy mình bối rối một cách rất khác thường. Vô số các thiết bị cảm biến chất đầy bên trong bán sinh quyển, tảng thiên thạch, những bí mật, và rồi còn bất ngờ giáp mặt một ngôi sao truyền hình.
– Tôi rất ngạc nhiên được gặp ông ở đây. – Rachel cố gắng lấy lại tự tin. – Khi nghe Tổng thống nói đã mời những chuyên gia hàng đầu đến xác minh phát kiến của NASA, tôi tưởng… Rachel ngập ngừng.
– Là những nhà khoa học thứ thiệt chứ gì? – ông ta cười toe toét.
Rachel ngượng đỏ mặt:
– Tôi không có ý đó.
– Đừng bận tâm làm gì. – Tolland nói. – Mấy ngày ở đây tôi đã nghe nói thế nhiều lắm rồi.
Ông Giám đốc có việc phải đi, hẹn sẽ gặp lại họ sau. Lúc này Tolland tò mò quay sang hỏi Rachel:
– Ngài Giám đốc nói cha cô chính là Thượng nghị sĩ Sexton.
Rachel gật đầu. Đáng tiếc là đúng thế.
– Một gián điệp của ngài Sexton ở bên kia chiến tuyến đấy?
– Chiến tuyến đôi khi lại là những nơi ta không thể ngờ tới đâu.
Im lặng gượng gạo.
Rachel nhanh nhảu nói:
– Xin ông hãy cho tôi biết vì lẽ gì mà một nhà hải dương học lừng danh như ông lại đến làm việc bên những nhà khoa học tên lửa của NASA thế này?
Tolland cười khùng khục.
– Thật ra thì có một gã trông rất giống ngài Tổng thống đã xin tôi một đặc ân. Tôi đã hé môi định bảo hắn ta: “Quên đi!” – Rồi chả biết thế nào lại nói thành “Vâng, thưa ngài”.
Rachel cười lớn, lần đầu tiên từ sáng sớm đến giờ.
– Chào mừng cô đã đến nhập bọn với chúng tôi.
Dù tất cả những người nổi tiếng dường như đều có vóc người bé nhỏ, Rachel thấy ông Tolland khá cao. Cặp mắt của ông ta nhiệt thành và thận trọng đúng như cô vẫn thấy trên tivi, chất giọng của ông ta thật ấm áp và sôi nổi. Ở tuổi 45, ông có vẻ dạn dày và cường tráng, với mái tóc đen, dày và cứng, những chỏm tóc bị gió thổi tung xoà xuống trán. Cái cằm mạnh mẽ và dáng vẻ vô lo của ông toát lên sự tự tin tràn trề. Khi Tolland bắt tay Rachel, đôi bàn tay chai sần của ông nhắc cô nhớ rằng đây không phải típ người ẻo lả vẫn thường trở nên nổi tiếng trên tivi, mà là nhà khoa học thực nghiệm và là một ngư ông hoàn thiện.
– Thật ra mà nói thì, – Tolland thú thật, vẻ rất chân chất – tôi cho rằng mình được mời tới đây chủ yếu vì những mối quan hệ với công chúng trên tivi chứ không phải vì tôi là nhà khoa học thực thụ. Tổng thống nhờ tôi đến đây để làm phim tài liệu… – Phim tài liệu về… một tảng thiên thạch à? Ông là nhà hải dương học kia mà.
– Tôi cũng đã nói với Tổng thống y như thế đấy! Nhưng ông ấy nói không biết một nhà làm phim nào chuyên các thiên thạch. Ông ấy nói sự tham gia của tôi sẽ mang lại uy tín khoa học cho phát kiến này. Chắc ông ấy có ý định cho chiếu bộ phim của tôi ngay trong buổi họp báo quy mô tối nay khi công bố phát kiến này.
Một phát ngôn viên nổi tiếng. Rachel cảm nhận được ngay tài thao lược về chính trị của Zach Herney. NASA vốn bị quy kết là nói những điều quá khó hiểu đối với công chúng. Lần này thì khác.
Họ đã mời được một nhà truyền thông chuyên về khoa học, một gương mặt mà mọi người Mỹ đều quen thuộc và tin tưởng trong lĩnh vực khoa học.
Tolland đưa tay chỉ góc xa của ngôi nhà, nơi người ta đang bố trí thành một trung tâm báo chí. Một tấm thảm xanh đã được trải trên nền băng đá, các camera truyền hình, đèn trường quay, chiếc bàn dài và mấy cái micro. Có người đang treo bức phông nền in hình lá cờ Mỹ.
– Chuẩn bị cho tối nay đấy. – ông ta nói. – Giám đốc NASA và một số nhà khoa học chủ chốt sẽ nối cầu truyền hình với Nhà Trắng thông qua vệ tinh để tham gia vào chương trình truyền hình của Tổng thống lúc tám giờ.
Hợp lý, Rachel thầm nghĩ, hài lòng khi thấy Tổng thống không định tách hẳn NASA khỏi buổi công bố.
Cô thở dài nói:
– Không biết ai sẽ nói cho tôi biết tảng thiên thạch đó có gì đặc biệt nào?
Tolland nhướn đôi lông mày và cười với Rachel đầy vẻ bí hiểm.
– Thật ra điều đặc biệt về tảng thiên thạch này nên được xem, không nên giải thích gì hết. – ông ta ra hiệu bảo Rachel đi sang khu phòng bên cạnh. – Anh chàng đang làm ở đây có vô số mẫu để cô có thể xem được đấy.
– Mẫu à? Các vị có mẫu của tảng thiên thạch đó à?
– Dĩ nhiên. Chúng tôi đã khoan thăm dò. Chính những mẫu đá đầu tiên đã khiến cho NASA hiểu được tầm quan trọng của phát kiến này.
Không biết sẽ được thấy điều gì. Rachel theo Tolland sang phòng làm việc kề bên. Có vẻ không có người. Có một li cà phê trên tấm bàn la liệt mẫu đá, com-pa và các dụng cụ khác. Li cà phê bốc hơi nghi ngút.
– Marlinson! – Tolland gọi to và tìm xung quanh. Không ai trả lời ông ta thở dài cáu kỉnh và quay lại Rachel – Chắc ông ta đang bận đi tìm kem để cho vào cà phê. Nói thật với cô, ngày xưa tôi đã cùng học khoá sau đại học với gã này; gã có thói quen biến mất trong phòng ngủ của mình. – Này, có huân chương quốc gia về vật lí học thiên thể đây, ra mà nhận nào.
Rachel hỏi:
– Marlinson? Ông không nhắc đến ông Corky Marlinson nổi tiếng đấy chứ?
Tolland cười vang.
– Chính ông ta chứ còn ai?
Rachel sững sờ:
– Corky Marlinson cũng đến đây sao?
Những quan điểm của Marlinson về trường hấp dẫn vốn được các kỹ sư của NRO hết lời ca tụng.
– Marlinson là một trong những nhà khoa học mà Tổng thống đã mời tới đây sao?
– Phải, một trong những nhà khoa học thứ thiệt!
Đúng là thứ thiệt, Rachel thầm nghĩ. Corky Marlinson quả là kiệt xuất và được kính trọng.
Corky có một đặc điểm hết sức ngược đời. Anh ta có thể tức thời đọc ra chính xác đến từng milimet khoảng cách đến hành tinh Alpha Centauri, nhưng lại không tự thắt được cà vạt.
– Tôi đeo nơ cổ đấy chứ! – Giọng nói nghèn nghẹt của Corky – một người tốt tính – vang lên ngay gần họ. – Tiện lợi hơn cà vạt nhiều, Mike. Những ngôi sao Hollywood nhà anh làm sao mà hiểu nổi điều đó!
Rachel và Tolland quay sang người đàn ông vừa xuất hiện từ sau một đống to những dụng cụ. Người này thấp lùn, béo tròn quay, trông giống loài chó pug mặt ngắn tũn với đôi mắt long sòng sọc và mái tóc mỏng húi sát đầu. Thấy Tolland đang đứng cùng với Rachell ông ta hơi sững lại.
– Lạy Chúa tôi. Mike! Ở tận cực Bắc khỉ ho cò gáy này mà anh vẫn kiếm được những cô gái chân dài. Biết thế này tôi cũng sang làm bên truyền hình cho xong.
Micheal Tolland ngượng:
– Cô Sexton, đừng chấp tiến sĩ Marlinson. Ông ấy không giỏi xã giao, nhưng bù lại, lại có khối kiến thức đồ sộ vô bờ về vũ trụ đấy.
Corky tiến lại gần.
– Rất hân hạnh, tôi chưa được biết tên cô.
– Rachel, – cô đáp – Rachel Sexton.
– Sexton à? – Corky ranh mãnh thở gấp – Hi vọng cô không có quan hệ gì với cái ông Sexton cận thị truỵ lạc đó!
Tolland nháy mắt:
– Thật ra thì Thượng nghị sĩ Sexton là cha của Rachel đấy, Corky ạ.
Corky thôi cười, ngồi thụp xuống ghế.
– Cậu biết không, Mike, chả trách tôi chẳng bao giờ gặp may với cánh phụ nữ cả.