Điểm Dối Lừa

Chương 17


Đọc truyện Điểm Dối Lừa – Chương 17

Marjorie Tench – cố vấn cao cấp của Tổng thống – có dáng người của một bộ khung xương bị khòm. Thân mình gầy guộc cao sáu foot của bà ta trông giống một kết cấu dựng đứng được lắp đủ cả tay và chân. Bên trên thân thể ọp ẹp ấy là khuôn mặt vàng ệch. Nước da của Marjorie trông như mảnh giấy da cừu bị chọc thửng bởi hai con mắt vô hồn. Mới năm mốt tuổi, trông bà ta như bẩy mươi.

Ở Washington, người ta tôn sùng Tench như một nữ thần trên chính trường. Họ xì xào rằng bà ta có kỹ năng phân tích của chiếc máy tính đời mới nhất. Suốt mười năm phụ trách phòng phân tích tin tình báo của Chính phủ, bà ta đã tôi luyện được cho mình bộ óc cực kỳ sắc sảo và nhậy bén. Đáng tiếc, hiểu biết về chính trị của Tench lại đi kèm với tính cách lạnh lùng đến nỗi không ai có thể chịu đựng được bà ta quá dăm phút. Marjorie Tench được trời phú cho bộ não của một siêu máy tính – và cả sự hồn hậu cũng của một siêu máy tính. Tuy nhiên ngài Tổng thống Zach Herney thì có thể dễ dàng dung hoà được sự trái tính này; bộ óc sắc sảo và sự cần cù của người đàn bà này chính là hai thế lực chủ chốt dọn đường cho Herney vào Nhà Trắng.

– Marjorie. – Tổng thống đứng dậy chào đón khi bà ta vào phòng bầu dục. – Tôi giúp gì được cho chị nào? – Ngài Tổng thống không mời bà ta ngồi. Những phép tắc xã giao thông thường đều là thừa đối với một người như Marjorie Tench. Nếu muốn ngồi, tự khắc bà ta sẽ ngồi.

– Tôi thấy anh báo toàn bộ nhân viên bốn giờ chiều nay đi họp.

Tench cất lên giọng khê đặc rin rít của người nghiện thuốc lá.


– Tuyệt lắm.

Tench đi đi lại trong phòng, và Herney có thể cảm nhận được những bánh răng và khớp nối bên trong bộ óc của bà ta đang lật đi lật lại vấn đề. Ngài Tổng thống thầm tạ ơn Chúa. Marjorie Tench là một trong số ít cộng sự của ông được phép biết đến phát minh của NASA. Và với tầm hiểu biết siêu việt của mình, bà ta đang giúp Tổng thống hoạch định những nước cờ chiến lược.

Tench vừa nói vừa ho sù sụ:

– Anh định cử ai đi đấu khẩu với Sexton một giờ chiều nay trên đài CNN?

Herney mỉm cười:

– Một phát ngôn viên làng nhàng của chiến dịch tranh cử. – Làm cho “kẻ săn mồi” cáu tiết bằng cách không bao giờ cho hắn có cơ hội tỉ thí với đối thủ ngang tầm là chiến thuật xưa như trái đất.

– Tôi có một ý hay hơn. – Tench nói, cặp mắt vô hồn nhìn thẳng vào Tổng thống – – Để tôi đi cho.


Zach Herney ngẩng phắt lên:

– Chị á? – Bà ta đang nghĩ cái quái quỉ gì vậy? – Marjorie ơi, chị đâu có hợp với ánh đèn trường quay! Hơn nữa đây chỉ là chương trình truyền hình cáp buổi trưa mà thôi. Nếu chỉ phái một phát ngôn viên lèng mèng thì chúng ta sẽ chuyển tải được thông điệp gì nào? Cử tri có thể cho rằng chúng ta đang hoảng hốt.

– Chính xác.

Herney quan sát cố vấn của mình. Dù bà ta có diệu kế gì trong đầu đi nữa thì Tổng thống cũng không thể cho phép nhân vật này xuất hiện trên CNN. Bất kỳ ai đã từng gặp Marjorie Tench đều hiểu ngay vì sao bà ta chỉ hoạt động phía sau hậu trường. Trông Tench xấu xí kinh khủng – đây không phải là khuôn mặt mà Tổng thống có thể lựa chọn làm sứ giả cho Nhà Trắng.

– Lần này tôi sẽ tranh luận trên CNN. – Tench nhắc lại – đây không còn là một câu hỏi nữa.

– Chị Marjorie này. – Ngài Tổng thống ra sức chèo chống, bắt đầu cảm thấy khó chịu. – Đội quân tranh cử của Sexton sẽ rêu rao ầm lên rằng sự xuất hiện của chị trên CNN cho thấy chúng ta đang sợ hãi. Chưa chi đã mang đại đao đi giết gà sẽ khiến thiên hạ tưởng rằng chúng ta đã sớm lâm vào cảnh cùng đường.


Bà ta lặng lẽ gật đầu rồi châm một điếu thuốc.

– Chúng ta càng làm ra vẻ cùng quẫn thì càng có lợi đấy.

Trong vòng sáu mươi giây tiếp theo, Marjorie Tench đã vạch ra những lí do vì sao Tổng thống nên phái bà ta đến đấu khẩu trên kênh CNN thay vì một nhân viên cà tàng nào khác. Tench nói xong, Tổng thống tròn mắt kinh ngạc.

Lại một lần nữa, Marjorie Tench chứng tỏ tài năng chính trị thiên bẩm của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.