Điểm Dối Lừa

Chương 11


Đọc truyện Điểm Dối Lừa – Chương 11

Rachel bước theo Tổng thống Herney ra cầu thang của Chuyên cơ số Một.

Bước xuống những bậc thang sáng bóng, cô cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn nhờ bầu không khí tháng ba lạnh giá. Càng minh mẫn, cô càng thấy tuyên bố của Tổng thống thật khó hiểu.

NASA vừa có một phát kiến khoa học quan trọng đáng đồng tiền bát gạo, đáng từng xu lẻ mà nước Mỹ đã chi cho chương trình tìm hiểu vũ trụ bao lâu nay.

Rachel đoán rằng phát kiến quan trọng đến nhường ấy chắc phải liên quan đến thứ duy nhất – chén thánh của NASA – tiếp xúc với người ngoài trái đất. Tuy nhiên, cô hiểu về vấn đề này đủ để biết rằng đó là điều không thể.

Là nhân viên phân tích tin tình báo, Rachel thường nhận được những câu hỏi từ bạn bè liên quan đến những cáo buộc rằng Chính phủ tìm cách che đậy thông tin về những tiếp xúc với người ngoài trái đất. Và cô vẫn thường cảm thấy kinh hãi về những giả thuyết mà những người bạn “có học” của cô nêu ra – những đĩa bay gặp tai nạn được giấu kín trong các boongke của Chính phủ, xác người ngoài hành tinh được bảo quản trong đá, thậm chí cả những công dân bình thường cũng có thể bị điều tra, thậm chí giải phẫu để nghiên cứu.

Đó chỉ là những giả thuyết ngớ ngẩn. Dĩ nhiên là chẳng hề có người ngoài hành tinh, cũng chẳng ai cố tình che đậy gì cả.

Tất cả những ai trong giới tình báo đều biết rằng đại đa số những lần người ta thông báo về sự tiếp xúc với người ngoài hành tinh chẳng qua chỉ là trò viễn tưởng, những bức ảnh chụp người ngoài hành tinh bị giải phẫu chẳng qua chỉ là những mánh chơi khăm tầm thường. Khi những chiếc đĩa bay tồn tại, chúng có thói quen kỳ lạ là hay xuất hiện gần những căn cứ không quân của Hoa Kỳ, nơi người ta đang thử nghiệm những loại máy bay tân tiến nhất. Khi Lockheed tiến hành bay thử một loại trực thăng mới có tên là Thần sấm tàng hình, số lượng đĩa bay được phát hiện gần căn cứ sân bay Edward tăng gấp 15 lần.

Vẻ mặt cô đầy hồ nghi. Tổng thống ngờ vực nhìn cô. Lời nhận xét khiến Rachel giật mình. Cô nhìn ông ta, không biết phải trả lời thế nào. Rachel lưỡng lự.

– Tôi cho rằng Tổng thống không nói đến những đĩa bay của người ngoài hành tinh với những người da màu xanh chứ ạ?

Mặt ông ta có vẻ khoái trá.

– Rachel này, tôi tin là cô sẽ thấy phát kiến này còn gợi trí tò mò hơn cả những chuyện khoa học viễn tưởng đấy.


Rachel thở phào khi nghe nói NASA vẫn chưa tuyệt vọng đến nỗi phải bày ra trò lừa về người ngoài hành tinh để cứu giúp Tổng thống. Tuy nhiên, lời nhận xét của ông ta càng làm cô tò mò hơn. Cô nói:

– Dù NASA tìm thấy gì đi nữa thì thời điểm này cũng cực kỳ thích hợp đấy, thưa Tổng thống.

Herney dừng lại giữa cầu thang máy bay.

– Thuận tiện à? Sao lại thế?

Rachel nhìn ông ta chằm chằm.

– Thưa Tổng thống, NASA đang trong một cuộc chiến sinh tử để chứng minh rằng họ có lý do chính đáng để tồn tại, và ngài đang bị chỉ trích vì tiếp tục cung cấp tài chính cho họ. Một bước đột phá quan trọng của NASA vào thời điểm này sẽ là liều thuốc tiên đối với cả họ lẫn chiến dịch tranh cử của ngài. Nhiều người sẽ cảm nhận rằng đây là thời điểm đáng ngờ.

– Thế thì… cô cho tôi là kẻ khờ hay thằng ngốc?

Rachel thấy nghẹn cổ họng:

– Tôi không có ý tỏ ra bất kính, thưa Tổng thống, tôi chỉ…

– Bình tĩnh nào. – Môi ngài Tổng thống thoáng một nụ cười, và ông ta lại tiếp tục bước xuống cầu thang – Khi Giám đốc NASA báo cáo tin đó tôi đã phản đối thẳng thừng, cho đó là trò ngớ ngẩn. Tôi đã buộc tội ông ta là định làm một trò hề chính trị ngây ngô nhất trong lịch sử.


Rachel thấy cục nghẹn trong cổ họng tan đi đôi chút.

Đến chân cầu thang, Herney quay lại nhìn cô.

– Một trong những lí do khiến tôi ra lệnh cho NASA giữ im lặng là để bảo vệ họ. Tầm quan trọng của phát kiến này vượt xa tất cả những gì họ đã công bố từ trước đến nay. So với nó, cả việc con người đặt chân lên Mặt trăng cũng chỉ là vô nghĩa. Với tất cả mọi người, kể cả tôi, có quá nhiều thứ để được – và để mất – tôi cho là cần phải kiểm tra lại thông tin của họ thật cẩn thận trước khi công bố chính thức và trở thành tâm điểm chú ý của công chúng.

Rachel giật mình:

– Chắc chắn người đó không phải là tôi chứ ạ?

Ông ta cười lớn.

– Không. Đây không phải chuyên môn của cô. Bên cạnh đó, tôi đã cho thẩm tra thông tin bằng các kênh ngoài Chính phủ rồi.

Cảm giác nhẹ nhõm trong Rachel lại nhường chỗ cho sự tò mò.

– Ngoài Chính phủ? Tổng thống giao cho các công ty tư nhân à? Trong vấn đề quan trọng đến thế này sao?


Tổng thống gật đầu xác nhận.

– Tôi đã cho thành lập một đội điều tra – bốn nhà khoa học bên ngoài NASA có tên tuổi và uy tín. Họ sử dụng thiết bị quan sát của chính họ và tự rút ra kết luận. Trong vòng bốn mươi tám giờ qua, các nhà khoa học dân sự này đã xác minh là không còn nghi ngờ gì về phát kiến của NASA nữa.

Giờ đến lượt Rachel bị ấn tượng. Tổng thống đã tự bảo vệ bản thân với một phong thái tự tin rất Herney. Bằng cách thuê những người ngoài hay hoài nghi, những người sẽ chẳng được thêm lợi lộc gì từ việc xác minh phát kiến của NASA, Herney đã dựng cho mình bức tường chắn để chống lại những hoài nghi rằng đây có thể là một mưu đồ của NASA để biện hộ cho ngân sách kếch sù của họ, để cứu nguy cho ngài Tổng thống xưa nay vốn rất hào phóng với họ, và để chống đỡ những đòn tấn công của Thượng nghị sĩ Sexton.

– Tám giờ tối nay, – ngài Tổng thống nói. – Tôi sẽ tổ chức họp báo ở Nhà Trắng để công bố phát hiện mới này cho toàn thế giới được biết.

Rachel cáu kỉnh. Rốt cuộc thì Herney vẫn chưa cho cô biết điều gì cụ thể cả. – Cụ thể là phát kiến gì vậy? – Tổng thống mỉm cười. Hôm nay cô sẽ thấy kiên trì là một phẩm chất tốt. Cô phải được tận mắt thấy phát kiến đó. Cô sẽ có cơ hội hiểu rõ về việc này trước khi chúng tôi có những động thái tiếp theo. Người của NASA đang đợi để thông báo vắn tắt cho cô toàn bộ sự việc. Cô có thể hỏi họ bất kỳ điều gì cô muốn. Sau đó, chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về vai trò của cô.

Nhìn ánh mắt Tổng thống, Rachel lờ mờ e sợ một mưu đồ nào đó, và nhớ lại linh cảm của Pickering rằng Nhà Trắng đang giấu diếm điều gì đó. Dường như Pickering lại đúng, như thường lệ.

Herney giơ tay chỉ một nhà che máy bay gần đó:

– Theo tôi nào.

Ông ta nói và tiến về phía đó.

Rachel đi theo, lòng bối rối. Toà nhà này không có cửa sổ, và cánh cửa lớn đóng im ỉm. Lối vào duy nhất có vẻ là một cánh cửa nhỏ khép hờ bên chái nhà. Tổng thống dẫn Rachel đến cách cánh cửa vài bước và dừng lại.

– Tôi chỉ đến đây thôi. – ông ta nói. – Cô vào đi.

Rachel lưỡng lự:


– Ngài không vào sao?

– Tôi phải về Nhà Trắng ngay. Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện với nhau. Cô có điện thoại cầm tay không?

– Dĩ nhiên là có ạ.

– Đưa cho tôi nào?

Rachel lấy điện thoại và đưa cho ông, tưởng rằng Tổng thống định cài đặt một đường dây liên lạc bí mật với cô. Nhưng không, ông ta thả chiếc điện thoại vào túi quần.

– Lúc này cô không liên lạc với ai nữa cả. – Ông ta nói. – Tôi đã nói rõ với cô những việc cần làm rồi. Hôm nay cô không được phép liên lạc với bất kỳ ai nếu không có sự cho phép của tôi hoặc Giám đốc NASA. Cô rõ chưa?

Rachel sững sờ. Tổng thống vừa tịch thu điện thoại của mình sao?

– Sau khi thông báo sơ qua về phát kiến mới cho cô nghe, Giám đốc NASA sẽ nối một đường dây liên lạc kín để cô nói chuyện với tôi. Chỉ lát nữa chúng ta sẽ lại nói chuyện với nhau. Chúc cô may mắn!

Rachel nhìn cánh cửa và cảm thấy mỗi lúc một không thoải mái.

Tổng thống Herney vỗ vai cô khích lệ rồi gật đầu về phía cánh cửa.

– Rachel, tôi đảm bảo rằng cô sẽ không cảm thấy tiếc vì đã giúp tôi trong việc này.

Không nói thêm một lời. Tổng thống sải bước về phía chiếc trực thăng vừa đưa Rachel đến đây. Ông ta lên máy bay, cất cánh, không một lần quay đầu nhìn lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.