Điểm Dối Lừa

Chương 105


Đọc truyện Điểm Dối Lừa – Chương 105

Trên tàu Goya, Tolland vừa giới thiệu Xavia với Rachel.

Nhà địa chất học trên con tàu càng lúc càng cảm thấy băn khoăn về những người đang đứng trong phòng thí nghiệm lúc này. Thêm vào đó, thái độ nôn nóng muốn kết thúc công việc thật nhanh để rời khỏi con tàu của Rachel càng khiến cô thấy không thoải mái.

– Cứ từ từ, Xavia, – Tolland bảo cô. Chúng tôi cần phải biết mọi thứ.

Xavia bắt đầu nói, giọng chắc nịch:

– Trong đoạn phim tài liệu của mình, Mike, anh nói rằng những chrondrule chỉ có thể xuất xứ từ vũ trụ

Tolland thấy tim thắt lại vì sợ hãi, chrondrule chỉ có thể bắt nguồn từ trong vũ trụ, NASA đã nói với mình như vậy mà.

– Nhưng theo một trong những tài liệu này, Xavia giơ cao tập giấy trên tay – thì điều đó không hoàn toàn chính xác.

Corky trợn tròn mắt.

– Dĩ nhiên điều đó là chính xác!

Xavia quắc mắt nhìn ông ta, tay vung vẩy mấy tập tài liệu.

Năm ngoái, một nhà địa chất học trẻ tuổi ở Trường Đại học Drew đã sử dụng một loại người máy mới để tiến hành thăm dò vỏ trái đất ở vực ngầm Mariana, sau đó đưa lên được một khối đá mềm có những phần tử về thạch học cực kỳ khác thường. Nhìn bề ngoài thì rất giống các chrondrule. Anh ta đặt tên cho chúng là “những khoáng chất plagiocla thể vùi” – những túi kim loại cực nhỏ hiển nhiên là đã trở nên tái đồng đẳng khi phải chịu áp suất cực cao dưới đáy đại dương. Tiến sĩ Pollock rất kinh ngạc khi thấy những túi kim loại này trong đá đại dương, và ông đã đưa ra giả thuyết hoàn toàn mới để giải thích cho hiện tượng đó.

Corky lẩm bẩm:


– Dĩ nhiên là thế chứ còn gì!

Xavia không thèm đếm xỉa đến nhà cổ sinh học.

– Tiến sĩ Pullock khẳng định rằng loại đá đó được hình thành trong môi trường biển có áp suất cực lớn. Áp suất đó khiến những tảng đá có sẵn bị biến chất, cho phép một số kim loại khác nhau trong thành phần của nó chảy ra.

Tolland trầm tư. Vực ngầm Mariana sâu tới mấy dặm, một trong những địa điểm mà hầu như chưa được giới khoa học để tâm nghiên ứu. Mới chỉ có một vài tàu thăm dò không người lái được thả xuống độ sâu đó, và chưa xuống đến đấy đã bị nát vụn. Áp suất nước trong vực ngầm đó cực lớn – ba mươi sáu ngàn pound trên một xăng ti mét vuông so với hai mươi tám pound trên mặt biển. Các nhà hải dương học vẫn còn hiểu biết rất ít về các thực chất khác nhau tồn tại ở độ sâu đó.

– Tức là tiến sĩ Pullock cho rằng vực ngầm Mariana có thể tạo ra những tảng đá có các phần tử trông giống chrondrule à?

– Lý thuyết này vẫn còn khá mơ hồ. – Xavia nói. – Thực ra người ta vẫn chưa chính thức công bố lý thuyết này. Tháng trước, do tình cờ tôi đã tìm được những ghi chép cá nhân của tiến sĩ Pullock khi đang tìm tài liệu về những tương tác của đá nóng chảy để chuẩn bị cho bộ phim mới của chúng ta về vòm nham thạch. Nếu không thì tôi cũng chẳng thể nào biết được.

– Lý thuyết này chưa được công bố là vì nó quá ngớ ngẩn. – Corky nói. – Phải có nhiệt lượng thì mới có được các chrondrule. Không cách gì áp suất nước lại có thể làm biến đổi những cấu trúc nội tại của đá được.

– Áp suất mới là yếu tố quan trọng nhất trong các biến đổi địa chất trên hành tinh chúng ta. – Xavia phản bác. – Ông đã bao giờ nghe nói tới đá biến chất chưa? Địa lý học nói đấy.

Corky giận tím mặt.

Tolland nhận thấy Xavia có lý. Dù nhiệt năng quả thực đóng vai trò nhất định trong sự hình thành của một số loại đá biến chất trên trái đất, đa số các loại đá biến chất được hình thành dưới tác động của áp suất. Các vỉa đá sâu trong lòng trái đất chịụ áp lực lớn đến nỗi chúng tương tác với nhau như những chất lỏng sệt chứ không phải như những loại đá cứng, trở nên đàn hồi và trải qua những thay đổi về hoá học. Tuy nhiên, giả thuyết của tiến sĩ Pullock mới chỉ là suy đoán mà thôi.

– Xavia này, tôi chưa bao giờ nghe nói đến chuyện chỉ cần áp lực nước cũng đủ để làm thay đổi đặc tính hoá học của một tảng đá. Là nhà địa chất học, cô nghĩ thế nào?


– Thực ra mà nói thì… – Xavia vừa nói vừa lật giở tập tài liệu – có vẻ như áp suất của nước không phải là yếu tố duy nhất. – Cô tìm thấy trang tài liệu liên quan và đọc từng chữ một. – Vỏ trái đất ở đáy vực ngầm Mariana, ngoài lực thuỷ tĩnh cực lớn, còn phải chịu sức ép của các lực kiến tạo của một khu vực đang lún dần.

Dĩ nhiên rồi, Tolland thầm nghĩ. Vực ngầm Mariana, ngoài việc chịu áp lực của khối nước sâu chín dặm, còn là khu vực đang sụt lún nằm đúng trên vết đứt gãy của trái đất, nơi đĩa Pacific và đĩa Indian trôi theo hai hướng ngược nhau và đâm vào nhau. Nhiều lực ép kết hợp với nhau chắc chắn phải tạo ra áp suất rất lớn. Và bởi khu vực này rất xa xôi và nguy hiểm, nếu như các chrondrule thực sự được hình thành ở đó thì số người biết hiện tượng đó cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Xavia vẫn đang đọc tiếp.

– Lực thuỷ tĩnh và lực kiến tạo kết hợp với nhau có thể biến vỏ trái đất ở khu vực đó chuyển sang trạng thái nửa lỏng, buộc các phần tử nhẹ hơn chảy ra biến thành các tinh thể trông giống chrondrule vốn được coi là chỉ có thể hình thành trong vũ trụ.

Corky quắc mắt:

– Không thể nào!

Tolland đưa mắt nhìn ông ta:

– Liệu có thể giải thích theo cách nào khác sự hiện diện của các chrondrule trong tảng đá mà tiến sĩ Pullock đã tìm được không?

– Dễ thôi. – Corky đáp. – Pullock đã tìm thấy một tảng thiên thạch thật sự. Thiên thạch vẫn thường xuyên rơi xuống biển chứ. Pullock có thể không nghĩ đến điều đó vì sau thời gian dài, nước có thể ăn mòn mất lớp vỏ nóng chảy bên ngoài tảng đá đó. Và nhìn thoáng qua thì nó giống các loại đá thông thường khác. – Ông ta quay sang nói thêm với Xavia. – Tôi cho là gã đó không đủ thông minh và tỉnh táo để kiểm tra hàm lượng nickel đâu.

– Thực ra ông ta đã làm điều đó. – Xavia bác bỏ, lại một lần nữa lật lật các trang tài liệu. – Pulllock đã viết thế này: “Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy hàm lượng nikel trong mẫu đá rơi vào tỉ lệ trung bình không thường gặp trong các loại đá mặt đất thông thường”.


Tolland và Rachel nhìn nhau, choáng váng.

Xavia lại đọc tiếp:

– Dù hàm lượng nickel không rơi đúng vào ngưỡng trung bình đặc trưng của thiên thạch, nhưng rất sát với tỉ lệ đó

Rachel tỏ ra rất quan tâm:

– Gần đến mức nào? Liệu có thể nhầm thiên thạch với đá thường dưới lòng đại dương được không?

Xavia lắc đầu.

– Tôi không chuyên về thạch học hoá học. Nhưng tôi biết là còn có nhiều khác biệt về hoá học giữa tảng đá của Pollock và thiên thạch thứ thiệt.

– Là những khác biệt nào vậy? – Tolland hỏi ngay.

Xavia chăm chú xem những bảng biểu in trong tập tài liệu.

Theo tài liệu này thì bản thân thành phần của các chrondrule cũng khác biệt. Có vẻ như tỉ lệ titan, zirconium khác nhau. Tỉ lệ này trong mẫu đá của ông ta gần như bằng không. – Cô ngước nhìn lên. – Chỉ có hai phần triệu.

– Hai phần triệu! – Corky thốt lên. – Các thiên thạch có tỉ lệ cao hơn thế hàng ngàn lần!

– Chính xác. – Xavia thừa nhận. – Vì thế cho nên Pollock mới tin rằng tảng đá mà ông ấy lấy được lên không phải là một thiên thạch.

Tolland nhoài sang hỏi Corky:


– NASA có kiểm tra tỷ lệ titan, zirconium trong tảng đá ở phiến băng Milne không?

– Dĩ nhiên… là không. – Ông ta lắp bắp. – Không ai làm thế làm gì. Chẳng khác nào đã nhìn rõ một cái xe hơi rồi lại còn đi lấy thước để đo lốp xe xem đấy có đúng là ô tô không!

Tolland thở dài, quay lại hỏi Xavia:

– Nếu đưa cho cô một mẫu đá thì cô có thể xác định được các chondrule của nó có bản chất thiên thạch hay chỉ là tảng đá đại dương của Pollock không?

Xavia nhún vai:

– Chắc là được. Độ phân giải của kính hiển vi điện tử chắc đủ để xác định được. Nhưng chuyện thế này nghĩa là sao?

Tolland quay sang bảo Corky:

– Đưa cho cô ấy đi.

Corky miễn cưỡng lấy mẫu đá trong túi áo ra đưa cho Xavia.

Cầm miếng đá mỏng. Xavia nhíu mày. Cô quan sát lớp vỏ bị nóng chảy và mẫu hoá thạch trong lòng mẫu đá.

– Chúa ơi! – Cô thốt lên, tay giơ cao mẫu đá. – Chẳng phải mẫu này được lấy từ…

– Đúng thế đấy. – Tolland thừa nhận. – Chẳng may là đúng như thế.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.