Đọc truyện Diễm Đế Khuynh Nhan – Chương 3: Hồ ly công phòng chiến
Ngoài cửa điện bỗng nhiên truyền đến thanh âm Hồng Tụ: “Bệ hạ, Vô Mệnh
cầu kiến.” Sở Mạc Trưng chợt nhíu mày, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng đã
bị nam sắc mê hoặc đến đầu óc choáng váng, không khỏi cảm thấy buồn
cười. Thế nhưng, Vô Mệnh cầu kiến? Ảnh vệ chính mình an bài bên cạnh
Nhược Hi sao ban ngày lại hiện thân? Thật đáng để nghiền ngẫm. Mà thôi,
tả hữu hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng, để hắn tiến vào một
chút, nhìn xem rốt cuộc muốn chơi cái gì.
“Vô Mệnh gần đây rất
lạ.” Thanh âm ngọt mềm vang lên, còn mang theo mấy phần tình dục khàn
khàn. Sở Mạc Trưng cúi đầu, đối người trong lòng tà mị cười.”Nga? Phải
không? Nhược Hi thật quan tâm ảnh vệ này nha.”
“Hoàng đế ca ca đang ghen sao?” Luận thủ đoạn, luận tâm kế, đồng bào huynh muội cùng một mẹ sinh ra, lại kém ở chỗ nào?
“Ảnh vệ Vô Mệnh không phải hoàng đế ca ca tự mình an bài bên người Nhược Hi
sao? Chẳng lẽ hoàng đế ca ca được tả ôi nhuyễn ngọc, hữu ỷ ôn hương, còn Nhược Hi thì không được để mắt đến thị vệ của mình?” Bàn tay nhỏ bé làm như trong lúc lơ đãng chậm rãi đùa nghịch mái tóc đen xõa xuống của nam nhân.
“Nếu Nhược Hi nhìn thuận mắt, vậy lưu hắn lại đi. Bất quá hiện tại Nhược Hi tựa hồ đối với tóc trẫm cảm thấy hứng thú hơn a.”
“Hoàng đế ca ca sao keo kiệt như vậy? Hay là trước giải quyết truyện Vô Mệnh
đi.” Nhược Hi đứng dậy ly khai đầu gối Sở Mạc Trưng, nhanh nhẹn ngồi lên trường kỷ gấm bên cạnh, cũng sai Hồng Tụ ở ngoài điện cho Vô Mệnh vào.
Sở Mạc Trưng tiếu tựa phi tiếu liếc mắt nhìn người ngồi trên trường kỷ
gấm, trong tay thưởng thức chén ngọc, nhìn thân ảnh một hắc y thị vệ đi
vào trong điện.
“Xem ra ảnh vệ đã quên quy củ, quá phận an nhàn
rồi. Trẫm giúp ngươi nhớ lại, được không?” Mắt phượng buông xuống, Sở
Mạc Trưng thanh âm yên lặng không có chút nào phập phồng, nhưng không
khí bên người trong nháy mắt lạnh lên vài phần.
Vô Mệnh có thể
cảm giác được, ánh mắt băng lãnh kia cùng nhàn nhạt khát máu sát ý kia
đang rơi vào người mình… “Vô Mệnh biết tội, nhưng…”
“Vô Mệnh,
ngươi là người của bản cung, không cần để tâm việc nhỏ này, có chuyện gì nói thẳng đi.” Khuynh Nhan công chúa Sở Nhược Hi giơ tay lên che miệng
nho nhỏ ngáp một cái, hứng thú rã rời.
“Hoàng muội, tuy nói trẫm đem Vô Mệnh phái tới bên cạnh ngươi. Nhưng nếu như hắn quá an nhàn, an
toàn của ngươi sẽ không được đảm bảo. Cho nên, ảnh vệ Vô Mệnh này tội
danh cũng không nhẹ. Hoàng muội sao lại nói là chuyện nhỏ?”
Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên đứng ở bên cạnh âm thầm đảo bạch nhãn. Từ nhỏ đã hầu hạ hai vị huynh muội này, làm sao không biết hai con hồ ly đệ nhất đang bày trò? Trước mặt người ngoài thì tỏ ra chững chạc đàng hoàng, vân đạm phong khinh. Nhưng sợ rằng khi bệ hạ trở lại Huyền Thiên điện, ban đêm
sẽ không được yên bình mà nổi lên một trận phong ba nho nhỏ.
Vô
Mệnh nơm nớp lo sợ quỳ một chân trên đất, đầu cũng không dám ngẩng. Dù
sao ảnh vệ cũng chỉ có thể ẩn thân nơi chỗ tối, trừ khi chủ tử triệu
tới, bằng không không được phép hiện thân. Hôm nay hắn chính mình chủ
động cầu kiến, đã là phạm vào tối kỵ, bị trách phạt nhất định chạy không được, da thịt bị đau là chuyện nhỏ, tính mạng bị mất mới là không phải
không có khả năng.
“Hoàng huynh hà tất phải chú ý như vậy? Vô
Mệnh nếu không có việc gì cũng sẽ không tùy tiện cầu kiến. Huống chi
hoàng huynh đang ở Hoa Chiếu điện. Vô Mệnh, bản cung nói có đúng không?”
Sở Mạc Trưng nghe nàng nói, liền biết ngọc nhi này đang nhắc nhở hắn đừng
đem đồ chơi phá hoảng. Phất phất sắc bào sam không vướng bụi, nhân tiện
nói: “Nếu hoàng muội muốn ngươi sống, trẫm sẽ để ngươi sống. Có chuyện
gì thì tấu đi.”
Vô Mệnh thở phào một cái, ngẩng đầu lên nói: “Bệ hạ, điện hạ, Vi Phù điện Trương thục phi, Trường An điện An phi, cùng
Hoằng Dung các Triệu mỹ nhân, đang bãi giá Hoa Chiếu điện. Hôm nay không phải ngày yết kiến công chúa, thần cảm thấy có điều bất ổn.”
“Nga? Phải không? Vô Mệnh đúng là trung thành tận tâm, phòng ngừa chu đáo.”
“Người của bản cung tất nhiên sẽ lấy bản cung làm trung tâm. Huống chi Vô Mệnh gần đây vì sinh nhật của bản cung mà vất vả không ít.” Người ngồi trên
gấm trường kỷ nửa híp mắt, hơi liếc qua Vô Mệnh. Vô Mệnh bị cái nhìn kia đảo qua, nhất thời gặp ảo giác lúc bệ hạ chưa đăng cơ, trong lòng không khỏi căng thẳng, quả nhiên là huynh muội. “Ôn nhuận như ngọc” Khuynh
Nhan công chúa sợ là chỉ cấp cho thiên hạ nhìn. Nếu công chúa thật sự
dùng thủ đoạn thì cũng chỉ có Diễm đế bệ hạ mới đấu lại được. “Điện hạ,
có cần Vô Mệnh từ chối khéo các nương nương?”
“Nếu đã tới, vậy
hoan nghênh đi. Bản cung bệnh nhiều ngày, các nàng mấy lần tới thăm đều
bị Oanh Nhiên cản lại. Nếu tiếp tục từ chối khéo thì sợ là không hợp lễ. Hoàng huynh, ngươi nói phải không.” Nhờ Hồng Tụ nâng ngồi dậy, đi xuống trường kỷ gấm, Nhược Hi cầm chén ngọc trên bàn khẽ nhấp một chút mật
hoa hồng trà, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía Diễm đế.
“Ân,
trẫm liền sai người cho các nàng tiến vào. Bất quá, Vô Mệnh, ám sát
không được tự ý xuất hiện. Nếu như điểm ấy cũng không nhớ được, thì
không cần ở trong cung nữa.” Sở Mạc Trưng khóe môi nhếch lên, nhìn về
phía Nhược Hi, tựa như đang nói “Là bị bệnh thật, hay là nguyệt sự tới,
lười đứng dậy?” Nhược Hi sắc mặt ửng đỏ, âm thầm trừng liếc huynh trưởng vô lương tâm của mình: “Nếu không phải bị bệnh, bản cung đâu cần mấy
ngày liền uống thuốc không ngừng?”
Vô Mệnh vẫn cúi đầu nên không thấy được hai người “Mắt đi mày lại”, chỉ nghe ra Đế vương ý hạ cảnh
cáo, liền vội vã đáp ứng, hành lễ lui ra ngoài.
Trong Hoa Chiếu
điện, Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên giúp Nhược Hi mặc phượng bào công chúa,
rồi lui ra một bên. “Xem ra Nhược Hi quả nhiên là trung tâm của mọi
người. Làm trẫm ở trong điện không yên lòng a.” Sở Mạc Trưng mị mắt,
khơi mào một luồng ô ti của Nhược Hi, ở ngón tay thưởng thức, thập phần
hưởng thụ xúc cản mềm nhẵn.
“Đây là tự nhiên. Vô Mệnh theo ta đã hơn hai năm, tính tình đều sẽ có chút thay đổi. Vẫn là hoàng đế ca ca
bởi vì mỹ nhân tới mà không yên lòng đi?” Nhược Hi trên mặt mang ý cười, bỗng to gan vén lên ngoại bào Sở Mạc Trưng, hung hăng cắn xuống bả vai
hắn một miếng. “Ta sợ hoàng đế ca ca có mỹ nhân, sẽ quên mất muội muội.
Cho nên cả gan hạ ký hiệu, mong rằng hoàng đế ca ca thứ tội.”
Sở Mạc Trưng tùy ý liếc nhìn vết cắn đã xuất huyết, tiện tay kéo triều
phục, ôm eo nhỏ của Nhược Hi nhíu mày: “Trẫm sao có thể quên Tiểu Nhược
Hi đây? Chẳng lẽ chính Nhược Hi mới là người sợ mình sẽ quên mất hoàng
đế ca ca?” Một bên tay tham lam đi xuống, xoa nắn, qua lại vuốt ve bộ
ngực sữa người trong lòng. “Nếu là như thế, trẫm liền giúp Nhược Hi ghi
lại ấn tượng sâu sắc một chút.”
Nhược Hi phản ứng không kịp, môi đã liền bị Sở Mạc Trưng tập kích.