Diễm Cốt

Chương 47: Biển người mênh mông ai biết ta


Đọc truyện Diễm Cốt – Chương 47: Biển người mênh mông ai biết ta

Type: Phương Phương

Thuốc giải quả nhiên phát huy tác dụng, sau khi dùng được ba ngày, thời gian độc bùa tình phát tác ngày càng ngắn, Hoa Diễm Cốt tính toán chỉ trong vài ngày nữa là nàng có thể dọn ra khỏi điện Giao Thái.

Nhưng Phượng Huyết Ca lại không quan tâm tới điều ấy.

Dù sao những người có tai mắt đều đã biết Hoa Diễm Cốt ở trong điện Giao Thái hơn nửa tháng nay, thanh danh của hai người đã bị bôi nhọ, giờ ở chung hay riêng cũng không có khác gì nhau. Mà cho dù tách ra đi nữa thì Tể tướng cũng sẽ có ngày khuyên chàng sớm thành thân, cho Hoa Diễm Cốt một danh phận. Như vậy sau này đứa trẻ sinh ra sẽ là con trưởng, kế thừa sự nghiệp của phụ thân, chấn hưng gia tộc, còn nếu không danh không phận, dù là con riêng cũng dễ sinh biến cố.

Ngoài những quan viên cố chấp, đa phần triều thần đều đã không thể không thỏa hiệp. Dù sao Phượng Huyết Ca cũng đã nhiều tuổi, nếu cứ mãi không thành thân thì sẽ lung lay quốc thể, mà nào có ai coi trọng đứa trẻ sáu tuổi đang ngồi trên ngự tọa kia, còn nếu Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ được làm người kế tục, thì tính tình lại quá ư bồng bột. Nếu Phượng Huyết Ca có con, từ giờ bắt đầu chuyên tâm dạy dỗ, lại thêm vào sự phò trợ của quần thần, sau này dù là thừa kế sự nghiệp của phụ thân hay là trực tiếp phế đế xưng vương thì cũng đều là cảnh tượng mà toàn triều mong đợi.

Nay triều thần của Sở quốc có một nửa là quan viên mới do Phượng Huyết Ca tuyển chọn, nửa còn lại là những quan viên từng bị tiên đế ghẻ lạnh hoặc hãm hại, bởi vậy mà từ lâu đã hận Sở thất tới tận xương tủy, một lòng đi theo Phượng Huyết Ca. Tuy ô danh của Phượng Huyết Ca không hay ho gì, nhưng người xưa có câu “Bất hiếu hữu tam, vô hậu tối đại”1, chỉ cần Quốc sư đại nhân mau chóng có người nối dõi, thì những chuyện khác cũng sẽ dễ bàn.

1 Bất hiếu có ba loại, không có con nối dõi là tội lớn nhất. Hai điều bất hiếu kia là: một là hùa theo cha mẹ để cha mẹ rơi vào chỗ bất nghĩa, hai là không ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ khi về già.

Chỉ có Thái hậu là ngoại lệ.

Sở vương tuổi còn nhỏ, Thái hậu nương nương nhiều khi phải bế cậu nhóc lên chầu buổi triều sớm. Mỗi lần triều thần nhắc tới chuyện này, thì vị nữ tử nổi tiếng đoan trang hiền thục lại trở nên khó nói chuyện.

Còn nhớ lúc Thái hậu vừa nhập cung, một khúc Ngọc đường xuân được xướng lên cả đêm đã khiến quần thần sinh lòng nghi ngờ. Bởi vậy mà bọn họ lại càng ra sức khuyên Quốc sư đại nhân sớm thành thân. Bọn họ còn thầm nghĩ bụng, Quốc sư lấy đồ đệ của mình còn tốt hơn nhiều so với lấy Thái hậu. Nếu lấy đồ đệ thì sự tình may ra còn êm đẹp, chứ nếu lấy Thái hậu, một khi xảy ra chuỵên thì văn võ bá quan chỉ còn biết đứng xếp hàng nhảy sông như bỏ sủi cảo vào nồi nước mà thôi.

Thái hậu cũng chẳng bận tâm tới cảm nhận của triều thần, dù cho mẫu thân nàng ta đích thân tiến cung để nói chuyện, thì nàng ta cũng chẳng chút để trong lòng. Dưới con mắt nàng ta, thế nhân đều vì hư danh mà khốn đốn, ngay tới phụ mẫu nàng ta cũng không phải ngoại lệ. Họ chỉ muốn nàng ta làm tròn bổn phận của một Thái hậu, lúc sống giữ trọn trinh tiết, ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy đứa cháu khôn lớn để nó kế tục sự nghiệp, sau này chết đi sẽ được lưu danh trong “Hoàng hậu truyện”, để hậu thế bàn luận. Như vậy thì lúc sống khổ sở, sau khi chết cũng vẫn khổ sở, đó đâu phải cuộc sống mà nàng ta mong muốn.

Ngồi trước tấm gương, Thái hậu trút bỏ cây trâm ngọc hồng bảo thạch trên đầu, thay vào đó bằng một cây trâm khác giản dị hơn. Nàng ta khẽ thở dài, làm mờ đi dung nhan yêu kiều trong gương. Dù sao nàng ta cũng không phải Hoa Diễm Cốt, đâu xứng với những thứ trang sức diễm lệ ấy. Nếu cứ miễn cưỡng, vậy có khác nào “Đông Thi bắt chước nheo mày”.1

1 “Đông Thi nheo mày”: câu thành ngữ này xuất phát từ điển cố thời Xuân Thu Chiến Quốc, Đông Thi xấu xí bắt chước dáng bộ nhăn mặt nheo mày của Tây Thi, kết quả ngược lại bị người đời chê cười. Ý muốn nói, bắt chước người khác một cách mù quáng, không phù hợp với bản thân thì sẽ chỉ trở nên ngớ ngẩn mà thôi.

Nghĩ tới Phượng Huyết Ca sắp tan buổi chầu sớm, nàng ta vội cởi bỏ bộ y phục đỏ rực trên người, sau đó thay bộ y phục thêu hoa màu trắng tinh khiết. Tới khi nàng ta sửa soạn xong xuôi thì có cung nhân tới báo Phượng Huyết Ca đã đến tiền điện. Nghe vậy, Thái hậu liền căn dặn: “Dẫn Quốc sư vào đây”.

Không lâu sau, cung nhân đã dẫn Phượng Huyết Ca tới, rồi đóng cửa phòng lại.

Thái hậu nho nhã, từ từ cúi người, đang muốn hỏi han vài câu khách sáo thì Phượng Huyết Ca đã đưa tay ra vờ dìu đỡ, rồi hờ hững nói: “Quốc sư bận rộn, khỏi cần khách sáo, Thái hậu lần này gọi tại hạ đến là vì chuyện gì, xin cứ nói thẳng”.

Thái hậu thầm nghiến răng, biết rằng tâm tư của chàng đều dành hết cho Hoa Diễm Cốt, không muốn lãng phí thì giờ với nàng ta. Vậy là nàng ta vào ngay chuyện chính.

“Ta muốn cùng Hoa Diễm Cốt kết nghĩa tỷ muội, chẳng hay ý Quốc sư thế nào?” Thái hậu chậm rãi bước tới trước mặt Phượng Huyết Ca, váy trắng như đóa hoa nở rộ, kéo dài sau lưng nàng ta.


“Ồ?”, Phượng Huyết Ca nheo mắt nhìn nàng ta: “Làm vậy là có ý gì?”.

“Trong Lễ ký có nói, thiên tử lập ra lục cung, tam phu nhân, cửu tần, hai mươi bảy thế phụ. Quốc sư đại nhân tuy không mang danh thiên tử, nhưng lại nắm giữ quyền thế của thiên tử, sau này cũng không tránh khỏi chuyện tam thê tứ thiếp”, Thái hậu cười nói: “Nhà lớn nghiệp lớn, ắt phải có người quán xuyến, Quốc sư đại nhân bận quốc sự, khi trở về nhà cũng không thể lo những chuyện nhỏ nhặt. Còn Diễm Cốt muội muội lại ốm yếu, thực sự không tiện làm những chuyện mệt nhọc này”.

“Khà khà”, Phượng Huyết Ca cười nhạt: “Vậy theo Thái hậu… ai mới thích hợp?”.

“Ta muốn chia sẻ cùng Quốc sư đại nhân”, Thái hậu ngạo mạn ngẩng đầu: “Phụ thân ta một lòng theo đuổi quan trường, bởi vậy mà gia nghiệp đều do mẫu thân ta lo liệu. Ta từ nhỏ đã ở cạnh mẫu thân, bốn tuổi biết dùng bàn tính, sáu tuổi bắt đầu đỡ đần công việc làm ăn, mười tuổi đã thay mẫu thân trị gia. Có ta phò trợ, Quốc sư đại nhân có thể chuyên tâm lo quốc sự, Diễm Cốt muội muội cũng không cần lo lắng sau này bị người khác bắt nạt, minh thương ám tiễn đều có ta chắn cho muội ấy”.

Lời lẽ này của Thái hậu nghiễm nhiên là đang đặt mình vào vị trí chính thất, chọn người có đức làm thê, chọn người có sắc làm thiếp. Tuy không một từ thô tục nhưng hiển nhiên là đang ngầm chỉ Hoa Diễm Cốt đã thành phế vật không có gì ngoài mỹ sắc, chỉ có thể sống thoi thóp dưới sự che chở của nàng ta. Những lời này lại hết sức thành khẩn, trong câu chữ không để lọt chỗ nào bất hợp lý, có vẻ như đang nghĩ cho Phượng Huyết Ca và Hoa Diễm Cốt. Nếu là người khác, chỉ e đã bị nàng ta tác động, rồi sẽ cảm thấy nữ tử tài đức vẹn toàn, lại không mang lòng đố kỵ như thế này mới thích hợp lấy làm chính thất.

Nhưng Phượng Huyết Ca chỉ dửng dưng nhìn chằm chằm nàng ta.

Thái hậu cứ ngỡ lời lẽ của mình sẽ thuyết phục được bất kỳ ai, nhưng Quốc sư đại nhân rõ ràng là đã nằm ngoài phạm trù của nhân loại. Nhìn bộ dạng không hề dao động của chàng, Thái hậu nghiến răng, chỉ đành cho liều thuốc mạnh hơn.

“Sau khi cùng ta kết nghĩa tỷ muội, Diễm Cốt muội muội sẽ được liệt tên vào trong tộc phổ Nạp Lan”, Thái hậu nói tiếp: “Dòng họ Nạp Lan nhà ta là danh gia vọng tộc ở kinh thành, được dòng họ Nạp Lan chống lưng, thân phận sẽ khác. Hơn nữa ta đã nghĩ rồi, Diễm Cốt muội muội thân thể yếu ớt, sợ là khó sinh con, ta nguyện sinh con cho Quốc sư, rồi sẽ mang danh nghĩa là con của Diễm Cốt muội muội”.

Nghe những lời này cứ như thể Thái hậu đang nhượng bộ hết sức, kỳ thực lại không phải vậy. Từ đầu chí cuối, mục đích của Thái hậu chính là có được Phượng Huyết Ca, nàng ta ước ao có thể kết nghĩa phu thê đúng nghĩa với chàng, còn về phu thê trên danh nghĩa, có thì càng tốt, mà không có cũng không sao, bởi nàng ta không quan tâm tới những hư danh ấy. Huống hồ, sau khi trở thành nữ nhân của Phượng Huyết Ca, nàng ta có thể ngang hàng với Hoa Diễm Cốt. Hoa Diễm Cốt lại thích giả bộ mang bệnh, nàng ta sẽ làm cho bệnh tình của nàng ngày càng nặng hơn, chí ít cũng phải khiến nàng không sinh nở được. Như vậy, con cháu của dòng họ Nạp Lan sẽ trở thành con trưởng của Phượng Huyết Ca. Mẫu thân hưởng lây từ nhi tử, trước mặt Phượng Huyết Ca, lời nói của nàng ta sẽ có trọng lượng hơn. Nàng ta cũng không lo đứa trẻ phải mang danh nghĩa là con của Hoa Diễm Cốt, bởi vì nàng ta có thủ đoạn khiến đứa trẻ phải nghe lời.

Nàng ta tính toán chu toàn đâu vào đấy, Phượng Huyết Ca chỉ mỉm cười tiêu diêu.

Chàng nói: “Thái hậu nói nhiều như vậy, song ta chỉ có một câu thôi”.

Thái hậu ngẩn người: “Quốc sư cứ nói”.

“Nếu ta chỉ lấy một mình nàng ấy, những chuyện kia có thể xảy ra được không?”

Thái hậu câm lặng.

“Thế gian bao nhiêu điều phiền não, đều là do con người tự gây ra cả. Nếu không tam thê tứ thiếp thì đâu sinh ra chuyện tranh sủng đấu sắc?”, Phượng Huyết Ca lạnh nhạt nói: “Huống hồ đã có ta yêu thương Diễm Cốt thì đâu cần một gia tộc Nạp Lan chống lưng cho nàng ta nữa. Thái hậu, đừng quá đề cao bản thân, để tránh về sau trèo cao ngã đau”.

Dứt lời, Phượng Huyết Ca liền phủi tay áo bỏ đi.

Chàng chuyên sủng một người như vậy, Thái hậu thực sự hết cách, bởi lẽ tất cả những lời nàng ta nói đều là trên nền tảng nam nhân phải tam thê tứ thiếp. Nếu chàng vẫn cứ một lòng một dạ như vậy, nàng ta cũng không còn cách nào.


Thấy Phượng Huyết Ca sắp ra khỏi cửa, Thái hậu vội thốt lên: “Khoan đã!”.

Sau đó, nàng ta như chim én sà tới, hai tay vòng qua hông của Phượng Huyết Ca, cơ thể mỹ miều dính sát vào lưng chàng, giọng nức nở: “Người đừng đi”.

Phượng Huyết Ca mặt không biểu cảm hơi quay đầu lại.

“Mong Quốc sư chớ giận, ta sở dĩ phải dùng tới hạ sách này là vì ta ái mộ người đã lâu”, Thái hậu ngẩng đầu lên khóc lóc nói: “Ta không cầu danh phận, nhưng cầu được yêu thương!”.

“Ái mộ?”, Phượng Huyết Ca nhìn nàng ta một hồi, bỗng nhiên bật cười nói: “Ngươi ái mộ ta điều gì?”.

“Ngày uống rượu Hoa Điêu, đêm ngắm Viễn Sơn đồ.”

Hoa Điêu là thứ rượu mà Phượng Huyết Ca thích uống, còn Viễn Sơn đồ là bức tranh sơn thủy do chính tay Phượng Huyết Ca vẽ, sau này đã tặng cho Lễ bộ thượng thư. Thái hậu nhìn Phượng Huyết Ca, ánh mắt mông lung lộ ra đầy vẻ tình ý.

“Ta ái mộ người, cho nên ngay cả bức họa mà người tùy bút vẽ, vò rượu người từng dùng cũng đều nâng niu như bảo vật, ngày đêm chỉ nhớ nhung giọng nói, nụ cười của người… Quốc sư đại nhân, Diệc Song mãi luôn đem lòng ái mộ người!”

Lời tỏ tình chân thành như vậy, nhưng khi lọt vào tai, Phượng Huyết Ca lại phản ứng hết sức kỳ quặc. Chàng hơi ngẩn người, sau đó thì không nén nổi mà lớn tiếng cười ha hả.

Thái hậu sững sờ nhìn chàng.

“Câu chuyện cười này buồn cười thật đấy.” Phượng Huyết Ca quay người lại, đưa tay siết cằm Thái hậu. Rõ ràng là ngón tay của người mình ái mộ, rõ ràng là động tác thân mật đến vậy, nhưng không hiểu vì sao, Thái hậu lại cảm thấy rất sợ hãi, chỉ cảm thấy thứ đang chặn trước cổ họng mình, không phải là năm ngón tay, mà là năm thanh đao nhỏ.

Phượng Huyết Ca mỉm cười nhìn Thái hậu: “Chỉ tiếc chuyện cười dù hay tới mấy, nhưng nghe quá một lần rồi cũng trở nên mất hay, Thái hậu hiểu ý ta chứ?”.

Thái hậu thực ra lại không hiểu, nàng ta chẳng qua chỉ muốn bày tỏ tấm lòng ái mộ thôi mà, chàng cớ sao phải nổi giận như vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt không chút cảm xúc của chàng, nàng ta chỉ còn biết run rẩy gật đầu.

“Vậy thì tốt.”

Phượng Huyết Ca từ từ buông tay, để mặc Thái hậu ngã xuống đất.

Thái hậu ngẩn người nhìn theo bóng dáng khuất dần của chàng, hai hàng lệ lăn dài trên má.


“Tại sao người chỉ quan tâm tới ả, mà nhẫn tâm với ta như vậy!”, nàng ta gào thét trong lòng: “Ngoài dung mạo, ả ta có điểm nào hơn ta!”.

Ngoài dung mạo…

Thái hậu vừa khóc trong câm lặng, vừa sờ lên khuôn mặt mình, móng tay sắc nhọn như muốn đâm vào da thịt, như muốn lột bỏ tấm da khuôn mặt này đi để thay vào một tấm da mới đẹp hơn.

Phượng Huyết Ca sau khi ra khỏi tẩm cung của Thái hậu thì tới thẳng nơi ở của Hoa Diễm Cốt.

Hoa nhẹ bay như trong giấc mộng, lúc chàng tới, Hoa Diễm Cốt đang luyện kiếm trong hậu hoa viên, váy đỏ như lửa, ánh kiếm như tuyết. Thấy chàng tới, nàng mỉm cười thu kiếm, vừa rồi động tác như nữ hiệp, vậy mà xoay người một cái đã biến thành thục nữ.

“Người tới thật đúng lúc”, Hoa Diễm Cốt quăng một thanh kiếm khác đang đặt trên bàn đá về phía sư phụ: “Luyện kiếm cùng con một lát”.

Phượng Huyết Ca mỉm cười đón lấy kiếm, tay phải thuần thục tuốt kiếm ra khỏi bao, động tác tựa nước chảy mây trôi, như thể đã từng luyện trăm ngàn lần vậy.

Tay giữ kiếm, nụ cười của Hoa Diễm Cốt ngay trước mắt khiến Phượng Huyết Ca ngơ ngẩn một hồi, sau đó mới thu kiếm vào bao, nói: “Chỉ dựa vào dáng người nhỏ bé này của con mà muốn đi đại chiến ba trăm hiệp với ta ư?”.

Cung nữ trẻ tuổi hầu hạ bên cạnh bật cười, Hoa Diễm Cốt bèn trừng mắt nhìn.

Phượng Huyết Ca lại giúp đồ đệ trừng mắt nhìn cung nữ kia, ra vẻ nghiêm túc nói: “Bớt nghe chuyện người khác sẽ tốt cho cơ thể”.

“Nô tỳ rõ rồi”, cung nữ trẻ tuổi cúi người thưa.

Hoa Diễm Cốt xoa trán: “Bỏ đi, ngươi lui xuống đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ nữa”.

Cung nhân lui đi, nơi này chỉ còn lại Hoa Diễm Cốt, Phượng Huyết Ca cùng một bàn thức ăn.

Phượng Huyết Ca nhìn lướt một lượt, cười nói: “Quả là mỹ tửu cùng thức ăn ngon, cũng thịnh soạn lắm!”.

Hoa Diễm Cốt bĩu môi: “Đương nhiên rồi, chỗ này là phần ăn dành cho ba người đó! Nhưng đại sư huynh tham ăn lại không biết đi đâu mất rồi! Con đã phái người đi tìm nhưng vẫn chưa thấy!”.

Phượng Huyết Ca cười nói: “Nó đang tuổi kiến công lập nghiệp, sao có thể suốt ngày ăn cơm cùng con được chứ, vi sư đã phái nó đi tuần tra Giang Nam rồi”.

Hoa Diễm Cốt nhăn mặt: “Giang Nam thì tốt quá ấy chứ! Bình minh lên hoa ven sông đỏ rực như lửa, xuân tới thì nước sông xanh trong như bầu trời… Sư phụ sao không để con đi? Đại sư huynh mặt dày như vậy, người cứ phái huynh ấy đi trấn thủ biên cương là được rồi”.

Phượng Huyết Ca phì cười: “Để vi sư suy nghĩ đã… À, con định mua chuộc vi sư thế nào đây?”.

Hoa Diễm Cốt đảo mắt: “Một bàn thức ăn ngon, thêm vào một đoạn múa kiếm mới tập thì thế nào?”.


“Được! Quay về ta sẽ cho người đi báo tin gấp, chuyển Hàn Quang tới Tân Cương ăn nho.”

Hai sư đồ bất lương nhìn nhau cười, sau đó Hoa Diễm Cốt rót rượu đầy chén cho chàng, sau đó tay cầm song kiếm bắt đầu múa.

Rượu Hoa Điêu, thức ăn mang vị biển, người đẹp hơn hoa. Phượng Huyết Ca mỉm cười uống rượu, dùng đồ ăn, thưởng thức điệu múa kiếm. Nụ cười này khác hẳn với ngày thường, nụ cười trước mặt quần thần, nụ cười trước mặt Thái hậu đều chỉ là giả tạo, chỉ là cười cho người khác nhìn mà thôi. Chỉ khi trông thấy Hoa Diễm Cốt thì nụ cười ấy mới thực sự xuất phát từ nội tâm.

Cho tới khi mũi kiếm sắc lạnh lóe lên, xé gió lao tới, đâm thẳng vào giữa trán, Phượng Huyết Ca vẫn không ngước đầu lên, hai ngón tay dựng thẳng. Mũi kiếm bị kẹp giữa hai ngón tay, men theo thân kiếm, Phượng Huyết Ca lướt mắt nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Hoa Diễm Cốt, lạnh nhạt nói: “Tại sao?”.

Hoa Diễm Cốt cười lạnh một tiếng: “Ta phải hỏi ngươi trước đó, ngươi là ai?”.

Ánh mắt của Phượng Huyết Ca chợt lóe lên, khuôn mặt thoáng hiện nụ cười, uể oải nói: “Ái đồ, con nói vậy là có ý gì?”.

“Ý gì trong lòng ngươi tự rõ!”, Hoa Diễm Cốt lạnh lùng nói tiếp: “Sư phụ ta ăn chay bao năm nay, hôm đó thấy ngươi ăn thịt mỡ ta đã cảm thấy kỳ lạ. Sau đó ta dò la mới biết, sư phụ đã cùng đại sư huynh đi tìm thuốc cho ta, nhưng khi trở về lại chỉ có mình ngươi. Ta muốn hỏi ngươi, đại sư huynh đâu rồi?”.

Phượng Huyết Ca cười nói: “Vi sư chẳng phải đã cho con hay rồi sao? Để rèn luyện năng lực cho nó, vi sư đã để nó đảm nhiệm chức khâm sai đại thần, thay vi sư tới Giang Nam, Đây là mệnh lệnh mật, người khác không biết là phải”.

“Khéo mồm lắm!”, Hoa Diễm Cốt không chút lung lay, vẫn lạnh lùng nhìn người trước mặt.

“Không ngờ vi sư vì con mà mấy chuyến lao đao, vậy mà lại suýt nữa mất mạng dưới kiếm của con…”, Phượng Huyết Ca ra bộ nghiêm túc, cười tự giễu nói: “Nếu con không có chứng cứ thì hãy bỏ kiếm xuống đi. Sau đó để sư phụ đánh vài phát vào mông xem như trừng phạt”.

Từng ánh mắt, từng nụ cười, từng cử chỉ, từng lời nói của người này quả thực giống y hệt Phượng Huyết Ca trong trí nhớ của Hoa Diễm Cốt. Nhưng càng như vậy thì trong lòng nàng càng cảm thấy nôn nóng, phẫn nộ. Cuối cùng không kiềm chế nổi phải thét lên: “Ngươi không phải sư phụ! Sư phụ ta không ăn được tôm, nếu người ăn tôm mà lại uống rượu thì toàn thân sẽ nổi mẩn đỏ!”.

Phượng Huyết Ca ngẩn người, ánh mắt liền lướt sang bàn thức ăn, quả đúng là hầu hết các món đều có tôm. Bấy giờ mới sáng tỏ, thì ra bàn thức ăn chính là một phép thử, Hoa Diễm Cốt đã tính toán từ trước, hắn chỉ sai một nước cờ thì đã lộ chân tướng.

Nhưng kỳ lạ thay trong lòng hắn lại không hề tức giận, ngược lại còn nảy sinh niềm vui sướng.

“Nàng nhận ra ta rồi, phải không?”

Hắn từ từ đứng dậy, hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, tiến lại gần Hoa Diễm Cốt. Lúc này, Hoa Diễm Cốt không những không thể uy hiếp được hắn, trái lại còn bị hắn khống chế.

“Kinh Ảnh!”

Ánh mắt của Hoa Diễm Cốt tăng thêm phần phẫn nộ, nàng thét lên một tiếng rồi bỏ trường kiếm trong tay phải ra, còn thanh kiếm bên tay trái chĩa về phía hắn.

Mũi kiếm ấy đâm vào ngực “Phượng Huyết Ca”. Nhưng “Phượng Huyết Ca” vẫn mỉm cười.

Biển người mênh mông, ngươi lừa dối ta, họa bì cho ngàn khuôn mặt, muôn hình vạn trạng.

Điều hắn cần không phải là sự hoàn hảo không chút khuyết điểm, mà chỉ mong vẫn có một người nhận ra hắn giữa biển người mênh mông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.