Đọc truyện Diễm Cốt – Chương 15: Nhất kiếm sương hàn thập tứ châu
Type: prisla2912
Chân trời hừng sáng, mưa phùn lất phất.
Mưa khó Giang Nam làm ướt nhoà lối ngõ rãi đá xanh.
Tiếng bước chân hỗn loạn phá vỡ không gian yên tĩnh nơi trấn nhỏ. Tên khách hái hoa phủi ống tay áo hoạ đầy hoa đào dẫn đầu đoàn người, chốc lại xoa chiếc mũi đỏ au dưới cánh kẹp vài món lễ vật, lên giọng quát đám tuỳ tùng phía sau: “Mau lên, mau lên! Làm hỏng đại sự của Cố Gia, cẩn thận ta lột da của các ngươi!”.
Đám tuỳ tùng theo sau, một nữa là thị nữ tay bê tráp lễ vật lụa là, một nữa là gia đinh cường tráng. Đây rõ là muốn tiên lễ hậu binh.
Hoa Diễm Cốt không hề hay biết mình thoát khỏi ổ rồng thì lại bị một lũ chuột nhắm vào, khó khăn lắm nàng mới lần tới nhà, thì liền bị người trực trước cửa bế thốc lên.
Kinh Ảnh hiển nhiên đã trực trước cửa nhà suốt đêm, đêm lạnh sương giá rửa mái tốc cậu ta thêm đen bóng, cặp mắt lước nhìn khuôn mặt Hoa Diễm Cốt tựa như hai đầu bút lông đã điếm mực.
“Nhiều người giành điểm tâm lắm à?” Kinh Ảnh bế Hoa Diễm Cốt, vội vã chạy vào phòng.
Hoa Diễm Cốt ngây người, lúc này mới nhớ ra lý do nàng ra ngoài là đi mua điểm tâm.
“Lần sau hãy để ta đi”. Kinh Ảnh đẩy cánh cửa phòng ra, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, kiên định nói: “Mấy chuyện giành đồ ăn… ta tuyệt đối không để thua”.
Khoé môi nàng khẽ giật, không biết vì sau vết thương không còn đau nữa.
“Kinh Ảnh”, nàng nhìn xoáy và Kinh Ảnh, có lẻ do mất máu quá nhiều nên giọng nàng có chút khàn khàn: “Ta có thể tin ngươi không?”.
Kinh Ảnh sững người cặp mắt đen láy chăm chú nhìn vào khuôn mặt nàng. Nàng cũng nín thở, lặng lẽ nhìn cậu ta.
Hoạ nhân hoạ bì nan hoạ cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Hoa Diễm Cốt là một hoạ bì sư, nàng rõ hơn ai hết lòng người hiểm ác. Ngoài sư phụ và đại sư huynh, nàng chưa từng khinh suất tin tưởng bất kì ai. Nàng hỏi cậu ta, thực ra là đang hỏi chính mình.
“Người muốn ta là gì?”, Kinh Ảnh quỳ một chân bên giường nàng điềm tĩnh hỏi
“…Đi mua một ít lương khô về đây, rồi thuê một cỗ xe ngựa, chúng ta sẽ tới kinh thành”, Hoa Diễm Cốt mỉm cười nhợt nhạt nói tiếp:”Nếu tóm được một đại phu lên đường thì càng tốt”.
Kinh Ảnh chống kiếm đứng dậy, nói với vẻ chắc nịch: “giờ ta sẽ đi tóm”.
Nhìn theo bóng dáng xa dần của Kinh Ảnh, Hoa Diễm Cốt thở dài, rút từ dưới giường ra một tấm kim bài đưa đến trước mặt. Ánh ki lột vào trong mắt, thần sắc nàng trở nên phức tạp, lẫm bẩm: “Có lẻ cậu ta là người tốt, nhưng…, hiện giờ không thể mạo hiểm..”.
Nàng khẻ thở dài, lại cất cái tấm kim bài xuống dưới giường. Sau đó lấy từ trong ngăn bí mật ra một lọ thuốc màu trắng. Nàng cởi bỏ y phục, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, nhưng chẳng mới bôi đcượ một nữa thì nghe tiếng bước chân hỗn loạn từ xa vọng lại.
Nàng hoảng hốt mặc y phục, nhưng sau đó cánh cửa phòng thô bạo đẫ bị đẩy ra.
“Hoa cô nương, ta tới đây báo tin hỷ cho cô nương đây!”.
Một tên khách hái hoa dáng bộ xảo trá phất tay áo màu hồng ngang nhiên bước vào, vừa đứng vững lền phất tay.
Một nàng thị nực y phục sặc sỡ từ phía tay trái hắn lũ lượt kéo ra, tay bê lễ vật tứ sắc xông vào, cúi đầu đứng một bên.
Lại một hàng gia đình áo xanh từ bên tay phải hắn cũng bộc tốc xông vào, kẻ nào kẻ nấy lưng hùm vai gấu, vẻ mặt hung tợn đứng một bên.
Hoa Diễm Cốt lạnh lùng đánh mắt nhìn bọn chúng, tay phải lén mò lấy chiếc roi màu đỏ đặt bên người
“Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, tam kiếp được nguyệt lão xe tơ hồng”
Tên khách hái hoa ném một bức văn thư của quan phủ lên bàn, một chân đạp ghế, một tay nhấc chiếc bình từ xa trên bàn nốc ừng ực cho tới khi không sót một giọt. Đoạn mới cất chiếc bình từ sa vào tay áo, rồi nói với Hoa Diễm Cốt: “Cố Gia nhà chúng ta ái mộ cô nương đã lâu, tân pháp ban ra khiến người một phen ăn không ngon ngũ không yên, chỉ lo quan phủ gả cô nương cho tên hạ lưu thô bi nào đó. Nhưng không ngờ văn thư của quan phủ ban ra lại làm mối cho hai người thành một đôi, đây có lẻ là ý trời như trong truyền thuyết”.
“Bỏ bạc ra mua phải không”, Hoa Diễm Cốt lướt nhìn bức văn thư được cho là của qun phủ, vẻ mặt hờ hửng nói.
“Hoa cô nương, người nói đùa rồi, nào, mời vui vẻ lên kiệu”, tên khách hái hoa cười khà khà, đưa tay ra hiệu cho đám gia đình lực lưỡng bọn chúng lập tức nhe nanh giương vút xông lên, nhưng sau đó bị Hoa Diễm Cốt vung roi quật trở lại.
Vút vút vút! Tiếng roi của Hoa Diễm Cốt quất xuống nền đất cất lên tiếng kêu, nàng cười lạnh lùng nhìn bọn chúng: “Muốn ta bằng lòng lên kiệu? Đơn giản thôi, hãy làm ta vui vẻ trước đã”.
Đám người đánh mắt nhìn nhau, kẻ nói đùn đẩy kẻ kia.
Vút vút vút, chiếc roi của nàng quất xuống chân tên khách hái hoa: “Để ta vui vẻ chút đã!”.
“Nô tài lập tức đi mời nhạc công, đội tạp kĩ về đây…”
Dứt lời, tên khách hái hoa đã mất dạng.
Hắn bỏ chạy, đám thuộc hạ cũng tự khắc rút lui, chỉ còn lại Hoa Diễm Cốt vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, dở khóc dở cười.
“Cọp xuống đồng bằng… thì bị chó bắt nạt.”
Nàng phun ra một ngum máu, thở dốc ngồi xuống ghế, vì sợ vết thương thêm nặng nên nàng đã tự điểm các huyệt đạo trên người, vì trận hỗn loạn khi nãy mà phải mất một nữa. Hoa Diễm Cốt bỗng chốc khí huyết dâng trào, vết thương càng thêm nặng hơn.
Cánh cửa “Két” một tiếng rồi đẩy ra, Hoa Diễm Cốt cứ ngỡ lên khách hái hoa quay lại, nàng vội cầm roi quất một nhát: “Hãy làm ta vui!”.
Kinh Ảnh không tỏ thái độ giữ lấy chiếc roi, bình tình hỏi: “Ngươi…muốn ta làm gì để mua vui?”.
“Là ngươi à…”
Trông thấy cậu ta, nàng thở phào một hơi dài, sau đó ngã vào vòng tay cậu ta.
Giấc ngũ của nàng kéo dài ba ngày ba đêm.
Buổi trưa thứ nhất, nàng mê man tỉnh lại, trông thấy người ngồi ở đầu giường, nàng gượng cười nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi chứ?”.
Kinh Ảnh gật đầu, chỉ tay về phía gốc giường. Một bao lương khô to, cùng một đại phu bị trói lại cũng to như bao lương khô chất ở góc tường.
Hoa Diễm Cốt và đại phu nước mắt đang đầm đìa bốn mắt nhìn nhau, nàng khẻ than thở:”Ta có thuốc, ngươi hãy thả hắn ta ra đi”.
Kinh Ảnh bèn tiện tay đưa kiếm cắt đứt sợi dây thừng trói trên người đại phu.
Hoa Diễm Cốt đưa mắt nhìn theo đại phu hấp tấp chạy thoát, lúc quay đầu lại thì đã thấy Kinh Ảnh ôm một đống lọ thuốc xanh đỏ ngồi bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.
“Uống hết à?”
“Ngươi muốn tiễn ta đi gặp Diêm Vương hay sao?”
Hoa Diễm Cốt mắt tối sầm, khó khăn mốc ở dưới gối ra lọ thuốc màu trắng mới dùng được một nữa, run rẩy giao vào trong tay Kinh Ảnh, đang muốn nói gì đó thì đã nhắm mắt.
Đêm hôm sau nàng mới lặng lẻ tỉnh lại.
“Diễm Cốt…”, giọng nói khản đặc của Kinh Ảnh vang vọng bên tai, nàng quay đầu lại liền thấy ngay gương mặt tiều tuỵ của cậu ta
“Ngươi đã bao lâu không ngũ rồi?”, Hoa Diễm Cốt mơ màng cất tiếng nói.
Ta sợ nếu ta không gọi người thì người sẽ không tỉnh dậy nữa, Kinh Ảnh nhọ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng gối mặt vào lòng bàn tay nàng, vừa nhắm mắt lại thì nhanh chóng mở ra ngay: “Người chờ mojt chút, ta đi lấy cháo”.
Hoa Diễm Cốt toan gật đầu nhưng cơn buồn ngũ đột nhiên ập đến, không sao mở mắt cho được.
Cho đến ngày hôm sau tỉnh dậy, thì thấy Kinh Ảnh một tay bưng bát, một tay cầm thuốc, điềm tỉnh hỏi nàng: “Ăn cơm trước hay uống thuốc trước?”.
“Thuốc đó dùng để bôi bên ngoài…”, Hoa Diễm Cốt rốt cuộc cũng tìm ra cơ hội nói câu này.
“Vậy thì ăn cháo trước”, Kinh Ảnh lập tức dìu Hoa Diễm Cốt dậy để nàng dựa vào cậu ta, tay chân lóng ngóng đút chasco cho nàng.
Hoa Diễm Cốt tuy không muốn chút nào cũng ráng gượng ăn nữa bát cháo.
“Ta ăn đủ rồi.”
Ăn nữa bát cháo vào bụng, nàng từ từ đẩy bát ra.
“Vậy giờ cởi y phục ra chứ, Kinh Ảnh từ từ đổ lọ thuốc ra lòng bàn tay”.
“…Đưa cháo lai đây, ta ăn thêm nửa bát nữa, Hoa Diễm Cốt lập tức nói”.
“Đợi lát nữa hãy ăn, bôi thuốc quan trọng hơn”, Kinh Ảnh khấn khoảng nhìn nàng: “Người tự cởi hay ta giúp người tự cởi”.
Hoa Diễm Cốt vốn muốn nói để mình tự cởi, song lúc này nàng bi ai phát hiện, sức lực còn lại chỉ đủ để cử động đầu ngón tay.
Tình thế cấp bách, nàng chi đành than thở, bất lực nói: “Để ta tự cởi, ngươi… lát nữa xoa thuốc cho ta có thể che mắt lại không?”.
“Che mắt làm sao xoa thuốc được chứ?”, Kinh Ảnh khó xử nói: “Cho ta nhìn một cái thôi trí nhớ của ta tốt lắm, cho dù vết thương nằm ở đâu, ta chỉ cần nhìn một lần mười năm cũng không quên…”.
“…Thôi được rồi nghe che mắt ta lại đi.” Hoa Diễm Cốt nhoà lệ nhắm mắt lại”.
“Vâng!”.
Một dải thắt lưng từ phía sau bịt lấy mắt Hoa Diễm Cốt, sau đó nhẹ nhàng cột lại sau đầu nàng.
Hoa Diễm Cốt giật mình, nàng chỉ là nói đùa thôi đâu chứ muốn bịt mắt thật.
Vừa định cất lời thì nàng đột nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh, một ngón tay thô ráp đang áp lên vết thương sau lưng nàng, ngón tay nóng như lửa, thiêu đốt cơ thể nàng….
Trăng mát tựa như nước ngập hồ, gó nhẹ khẻ đưa nòng hương hoa.
Kinh Ảnh đóng cửa phòng Hoa Diễm Cốt lại, rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán.
“Mau quên, mau quên đi…”.
Cậu ta luôn miệng lẩm bẩm như hoà thượng niệm kinh, nhưng tiếc thay cũng như cậu ta đã nói, chỉ e mười năm sau cũng chảng có thể nào quên được tấm thân dưới ngón tay của mình.
“Tiểu tử kia lại ra ngoài rồi kìa!”.
Tiếng động huyên nảo vang lên, Kinh Ảnh từ từ ngước đầu nhìn về phía rừng đuốc trước mặt.
Tên khách hái hoa mặt mài xanh tím đứng phía sau đội ngũ chỉ tay về phía Kinh Ảnh lướn tiếng ra lệnh: “Hãy giết hắn đi! Cố Gia có thưởng! Cố Gia có thưởng!”.
Kinh Ảnh đánh mắt nhìn về phía bọn chúng, ánh mắt bình tĩnh nhìn tên khách hái hoa đang nhảy dựng rồi đánh sang nhìn bọn hung thần ác sát.
Ba ngày liền, khách hái của Cố phủ cứ như ruồi nhặng hút máu xua mãi không đi. Hắn cần trong tay văn thư của quan phủ, lấy danh nghĩa Hoa Diễm Cốt chống lại mệnh lệnh triều đình để gây nhiễu loạn. Cuối cùng hắng được quan phu phê chuẩn, cho phép bỏ tiền thuê lũ liều chết, ngày đêm rình rập Hồng Dược đường, ý đồ cướp Hoa Diễm Cốt bên trông đi.
Quan ải khó qua nhất của bọn chúng chính là Kinh Ảnh, cậu ta một thân một kiếm, trấn thủ ba ngày ba đêm không nghĩ ngơi, cũng không trốn tránh. Mực cho uy hiếp dụ dỗ thế nào, cậu ta vẫn một mục trấn thủ.
“Chúng ta cũng nhận tiền mà hành sự, huynh đệ, đắc tội rồi.”
Những kẻ liều mạng được tên khách hái hoa thuê tới lần này lại là một toán sát thủ nổi danh tiếng giang hồ. Bọn chúng bầy bố sát trận bao vây Kinh Ảnh. Các loại vũ khí trong tay như đao, thương thích in bóng xuống mặt đất, trông hung tợn vô cùng thể bầy ác thú muốn phá đất xông lên bất cứ lúc nào.
Kinh Ảnh một mình đứng tại chỗ, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Sau đó,”Kengmoojt tiếng, trường kiếm trong tay trái tuốt ra khỏi bao, ánh kiếm chiếu trên khuông mặt Kinh Ảnh. Cậu ta từ từ mở mắt, ánh mắt cũng loé ánh sáng như kiếm vậy. Kẻ nào bị ánh mắt của cậu ta thâu tóm, rồi cũng bị thanh kiếm đó trên đời của cậu ta chĩa mũi vào cổ họng.
Mãn đương hoa sayba ngàn khách nhất kiếm sương hàn thập tứ châu.
Cớ hoa ắt phải có kiếm, có lẽ trong âm thầm lặng lẽ, Hoa Diễm Cốt đến trấn Trầm Hương chính là để gặp gỡ thanh kiếm của nàng.
Hữu danh vô tính, hữu tử vô sinh.
Thanh kiếm trong tay Kinh Ảnh vạch ra một vệt sáng loán giọng nói bình tĩnh vẳng lên bên tai từng người bọn chúng: “Ta, Kinh Ảnh, là tử sỹ của Hoa Diễm Cốt, kẻ nào muốn làm hại Hoa Diễm Cốt thì hãy bước qua xác ta trước”.