Diễm Cốt

Chương 10: Thê thiếp muôn đời không đội trời chung


Đọc truyện Diễm Cốt – Chương 10: Thê thiếp muôn đời không đội trời chung

Type: prisla2912

Ở bên này, Hoa Diễm Cốt bị họa bì sư đối địch giày vò đến nỗi cả đêm mất ngủ, trằn trọc suy nghĩ nếu muốn biết kẻ đó là ai thì ngày mai nhất định phải tới Cố phủ một chuyến, viếng thăm nữ tử khoác lên người tấm mỹ nhân bì của Triệu Như Thì. Còn ở bên kia, Triệu Như Thì đã sớm hơn nàng một bước tìm đến đối phương.

Đêm khuya, trăng khuyết như lưỡi câu, tựa như một con mắt khẽ nheo lại, rọi ánh sáng lạnh lùng thiếu thiện ý.

Trong Cố phủ, hai nữ tử, một người mặc y phục màu trắng, một người khoác y phục màu đỏ đang giương cung tuốt kiếm.

Triệu Như Thì nhìn xoáy vào đối phương, thần sắc nghiêm nghị: “Ngươi rốt cuộc là…“.

“Trước kia ta là ai đãkhông còn quan trọng, điều quan trọng là từ nay về sau ta chính là chủ mẫu Triệu Như Thì của Cố phủ”, nữ tử kia ngắt lời Triệu Như Thì, nở điệu cười hết sức đắc ý.

“… Ngươi muốn lấy thân phận này để tranh đoạt Cố lang với ta sao?” Triệu Như Thì ngây người, rồi lập tức bật cười: “Bàn tính như ý của ngươi đã tính sai rồi. Ngươi cũng đã thấy chàng không muốn trông thấy ngươi tới mức nào rồi đấy. Chỉ e là đến cuối cùng, ngoài một căn phòng rách, vài con hầu đi theo, cùng cái hư danh phu nhân chính thất kia ra thì ngươi cũng chẳng còn gì nữa“.

“Thứ ta cần chính là cái hư danh này.” Nữ tử kia cười giếu cợt nói: “Cố Triều Huy là cái thá gì, ngươi cần thì cứ việc lấy đi, ta tuyệt đối không tranh giành với ngươi!“.

“Ngươi lại có lòng tốt như vậy hay sao?” Triệu Như Thì chau mày nhìn nữ tử kia, nàng ta không tin nữ tử này chịu nỗi khổ họa bì lại chỉ để quay về làm phu nhân chính thất gần như là ở giá.

“Là do ngươi ngu ngốc!”, nữ tử kia không chút khách khí buông lời chửi rủa: “Cái danh phu nhân chính thất tốt như vậy lại bỏ đi không làm, một mực muốn làm chính thiếp. Ha, cô nương ta mười ba tuổi bước chân vào Cố phủ, sủng thiếp bên cạnh Cố gia đổi hết người này tới người khác, sao ta lại không nhìn thấy được con người hắn chứ? Tên khốn này có mới nới cũ, vô tình vô nghĩa, dù cho ta đã leo lên giường của hắn, đã từng là sủng thiếp đầu tiên của hắn cũng phỏng có ích gì? Cho đến khi tuổi xuân qua đi, sẽ lại có người mới đến thay thế… Chỉ là ta không ngờ, kẻ này lại là phu nhân ngươi, ngươi là đại tiểu thư xuất thân thế gia, lại cam tâm tình nguyện làm một sủng thiếp không có tương lai, ha ha, thật là khiến ta buồn cười muốn chết!“.


“… Liên Liên?”

Chuyện đến nước này, Triệu Như Thì còn không nhận ra nữ tử trước mặt là ai hay sao.

Ngày hôm đó, nàng ta đã xin Diễm Cốt cho mình được đổi một khuôn mặt khác, một khuôn mặt còn đẹp hơn cả sủng thiếp Liên Liên. Nàng ta không ngờ rằng, Liên Liên kiều diễm mỹ lệ kia cũng họa bì, không những vậy còn chọn tấm da chính là khuôn mặt mình.

Liên Liên bật cười hồi lâu, rồi mới thở dài một tiếng, nhìn Triệu Như Thì với thần sắc phức tạp.

Thế sự khó lường, vận mệnh do ông trời sắp đặt. Hai kiều thê mỹ thiếp năm ấy đấu đá nhau người sống kẻ chết, sau khi đổi dung mạo thì lại có được cuộc đời của đối phương.

“Ngươi thật ngu ngốc!” Liên Liên hạ giọng lẩm nhẩm: “Ngươi có biết là ta vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngươi“.

Triệu Như Thì sững người, ánh mắt lóe lên, ngoảnh đầu đi: “Ta thì có gì đáng ngưỡng mộ…“.

Kẻ thu hút ánh nhìn khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ, chính là Liên Liên ngươi.

Kẻ luôn được phu quân yêu thương nhung nhớ chính là Liên Liên ngươi.


Ngươi mới là người khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ.

“Ngươi được sống trong cảnh phú quý, vừa sinh ra đã là đại tiểu thư của Triệu phủ, cầm kỳ thi họa đối với ngươi chẳng qua chỉ là học chơi. Nhưng đối với ta, nếu đàn không hay, múa không đẹp thì ngày mai sẽ không có cơm ăn.” Liên Liên gượng cười, hồi ức khiến đôi mắt nàng ta nhòa lệ: “Ngươi căn bản không cần lo cho tương lai, gia môn ngươi đã sắp đặt hôn sự tốt đẹp cho ngươi, chỉ cần ngươi được gả đi thì lập tức sẽ là phu nhân chính thất. Còn ta ư? Ta đã trao tuổi xuân tươi đẹp nhất của mình cho Cố Triều Huy, chỉ mong khi về già, hắn sẽ niệm tình xưa mà cho ta bát cơm, vậy mà kết cục chỉ vì một câu nói của ngươi ta đã bị đuổi đi… Đại tiểu thư, ngươi có biết năm nay ta bao nhiêu tuổi rồi không? Ta ngày ngày uống đào hoa tán nhưng có thể giữ được bao nhiêu năm mỹ mạo? Người như ta nếu ngay cả mỹ mạo cũng không còn thì dựa vào đâu mà sống trên đời này nữa?“.

“Ta có thể cho ngươi bạc… cũng có thể giúp ngươi tìm một đám tử tế, cả đời bình an, về già có nơi nương tựa.”

Triệu Như Thì còn chưa dứt lời thì đã bị Liên Liên ngắt lời: “Quá muộn rồi!“.

Liên Liên mỉm cười, giơ tay ra để Triệu Như Thì xem, trên đôi tay nhỏ mềm mại không vết chai sạn, quý phái như thể tiểu thư trong khuê các vậy: “Trông thấy chưa? Ngoài gảy đàn nhảy múa ra, ta không biết làm gì cả. Từ khi trở thành sủng thiếp, ngay cả đàn cũng ko gãy. Lúc Cố Triều Huy còn yêu thương ta thì yêu cả từng ngón tay. Ta được hắn nuôi trong lụa là gấm vóc bây nhiêu năm, đã biến thành một con khuyển phú quý, không còn ăn được những thức ăn tầm thường nữa. Ha ha, nói ra thực nực cười, ta không hề yêu hắn, song nếu rời khỏi hắn thì ta lại không sống nổi…“.

Triệu Như Thì nhìn Liên Liên, ánh mắt lúc hận lúc oán, lúc thương lúc tiếc. Cuối cùng, nỗi thương tiếc tan biến đi, Triệu Như Thì nhìn Liên Liên, vẻ oán hận dần lan tỏa, nhuốm đầy đôi mắt.

Cả hai đều đã từng nếu chịu nỗi đau đổi da, nỗi khổ họa bì, cả hai đều vì một người mà suýt bỏ tính mạng, không ai đáng thương hơn ai! Cả hai đều có thứ cần phải truy cầu, thắng hay là bại, được hay là mất, đều dựa vào bản lĩnh của mỗi người.

“Ngươi quyết tâm ở lại đây ư?” Triệu Như Thì nhếch môi cười, nụ cười diễm lệ động lòng khó diễn tả, phảng phất như từng luồng yêu khí màu đỏ toát ra từ tấm mỹ nhân bì trên người nàng ta, quấn lấy thân thể nàng ta, rồi dần thấm vào trong xương tủy nàng ta. Lúc này đây, tư thế đứng nghiêng người, rồi cả nụ cười, điệu bộ quan sát người khác ấy của Triệu Như Thì đều giống hết chủ nhân thực sự của tấm mỹ nhân bì này, kiều thiếp của danh tướng tiền triều Khổng Nguyên, Hồng Tiêu.

Liên Liên dường như đã bị dáng vẻ ấy của Triệu Như Thì làm cho sợ hãi, song bản tính nàng ta vốn chua ngoa, nào dễ chịu lép vế, ngước đầu cười lạnh, nói: “Đúng vậy!“.


“Chỉ vì để mỗi ngày sau khi ta và Cố lang dùng bữa xong ban cho ngươi ít cơm thừa canh nguội?” Triệu Như Thì tay cầm phiến quạt che mặt, nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, lăng hoa đỏ giữa trán kiều diễm tựa như máu.

“…Triệu Như Thì, ngươi chớ đắc ý!” Sắc mặc Liên Liên trở nên trắng bệch: “Ngươi dùng huyết nhục của ngươi để nuôi dưỡng tấm mỹ nhân bì này, song tấm da này rồi cũng sẽ già đi! Ha, ta thực muốn xem ngươi đắc ý được bao lâu. Năm năm? Mười năm? Cùng lắm là hai mươi năm! Hồng nhan bạc mệnh, tới khi ấy ngươi có thể cút tới kho chứa củi mà ăn cơm thừa canh nguội! Mà hai mươi năm sau, ta vẫn là phu nhân chính thất, con trai ta sẽ là đại thiếu gia của Cố phủ. Sau này, đợi Cố Triều Huy chết đi, ta sẽ trở thành nữ nhân có địa vị cao nhất của Cố phủ này“.

Triệu Như Thì nhìn xoáy vào Liên Liên, cặp mắt như thể chứa hai ngọn lửa quỷ, khiến Liên Liên chỉ nhìn một lần không dám nhìn lần thứ hai.

“Ngươi nói đúng… Nếu để ngươi sống, sẽ có ngày ngươi cưỡi lên đầu ta, con trai ngươi cũng sẽ cưỡi lên đầu con trai ta.” Triệu Như Thì mỉm cười, mặc dù trong ánh mắt chứa đầy oán hận, song trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười tươi rói: “Nhưng nếu ngươi không còn, với sự yêu thương mà Cố lang dành cho ta, cùng với tài năng của ta, sau này ta ắt có thể trở về vị trí chính thê. Khi ấy ta được cả người lẫn tiền tài. Nếu có thời gian, biết đâu sẽ đến trước mộ hoang của ngươi đốt giấy vàng“.

Liên Liên thở dốc, dùng hết khí lực mới ngăn được ngọn lửa phẫn nộ trong lòng.

“Như vậy đi, hai người chúng ta mỗi người lùi một bước.” Liên Liên nói tiếp: “Ngươi muốn sao cũng được, ta chỉ cần hai thứ, một là danh phận của ta, hai là danh phận của con ta…“.

Triệu Như Thì dùng một tràng cười ngắt lời Liên Liên, bộ dạng nghiêng ngả như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ.

Liên Liên lạnh lùng nhìn Triệu Như Thì, không gào thét cũng không nổi giận, song cũng không chịu lùi thêm bước nào nữa. Liên Liên đã không còn đường lui, muốn tránh cũng không thể tránh, hai việc này đã là cuucwj hạn của nàng ta. Lúc được vị công tử kia đổi da, Liên Liên đã quỳ trước ngọn lửa của cây đèn trường minh và đã thề trước bài vị rằng, dù có chết cũng phải an nghỉ trong phần mộ tổ tiên của Cố phủ, để người trong Cố phủ trên dưới phải khóc lóc bên quan tài của mình. Vì vậy, Liên Liên nguyện đem bỏ mỹ mạo, không cầu làm sủng thiếp, chỉ cầu được trở thành chính thất.

“Chuyện này không thể được.” Triệu Như Thì liếc mắt nhìn Liên Liên, lạnh lùng nói: “Danh phận chính thất, danh phận của đích tôn, ngay từ đầu đã thuộc về ta. Dựa vào đâu mà ta phải nhường cho ngươi?”.

“Ha ha, Triệu Như Thì, ngươi còn muốn chiếm đoạt hết mọi chuyện tốt trong thiên hạ hay sao?” Liên Liên cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc! Giờ đây ngươi chẳng qua cũng chỉ là một sủng thiếp không có tương lai, chuyện trong phủ, rồi chuyện danh phận, không tới lượt ngươi xen vào”.


Hai người đang trong tình thế giương cung tuốt kiếm, thì có hạ nhân gõ cửa, bên ngoài cất lên giọng nói cung kính: “Tô di nương, Cố gia tìm người đã lâu”.

“Biết rồi, ta sẽ qua đó ngay.” Triệu Như Thì đáp lại một tiếng sau đó gót sen liền di chuyển, bước tới cạnh Liên Liên, vai phải lướt qua vai trái của Liên Liên, hơi nghiêng người, bò mờ môi đỏ thắm khẽ áp sát tai Liên liên, như thể tỷ muội thân thiết nói cho nhau nghe những lời thầm kín.

“Người Cố lang yêu chỉ có mình ta.” Triệu Như Thì nhếch miệng, thì thào: “Ta sẽ có được tất cả những gì mình muốn, còn ngươi… hãy ngoan ngoãn ở trong biệt viện bị mọi người quên lãng đi”.

“Con dâu rồi cũng có ngày thành mẫu thân. Ta ở biệt viện chờ ngươi. Chờ ngươi nhan sắc phai tàn, chờ tới khi ngươi bị Cố lang chán ghét ruồng bỏ, chờ con ta khôn lớn, chờ đến khi nó kế thừa cả Cố phủ… ha ha, ta sẽ chờ ngươi.”

Triệu Như Thì gượng cười.

Liên Liên cũng bật cười, tiếng cười hết sức giả tạo.

Trong lúc cả hai đối mặt cười, tiếng cười ấy thực sự hết sức ghê rợn, nếu như có ai ở gần lúc này thì toàn thân ắt sẽ nổi da gà, không những vậy cả mùa hạ cũng tiêu biến mất.

“Quả nhiên”, Triệu Như Thì dứt tiếng cười trước, lạnh nhạt nói: “Giữ chúng ta, ắt có một kẻ phải chết”.

“Thê thiếp muôn thuở không đội trời chung, đúng là như vậy”, Liên Liên lần đầu tiên đồng tình với Triệu Như Thì.

Triệu Như Thì “Ha” một tiếng, lướt ngang qua vai Liên Liên. Hai người quay lưng vào nhau, nhưng trong lòng đều đang hừng hực một ý nghĩ, đó là làm sao để đối phương sớm chết, sớm siêu sinh.

Song có lẽ là nghiệt duyên kiếp trước, kiếp này báo, suy đi tính lại, hai người đột nhiên lại nghĩ ra cùng một cách…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.