Diễm Chi

Chương 32


Đọc truyện Diễm Chi – Chương 32

Tôi không động đến mấy thứ cái Nga mua mà ném hết vào sọt rác sau đó mới mở hộp cháo mới mà ăn. Miệng đắng nghét khiến miếng cháo cũng trở nên vô vị. Cố gắng lắm cũng chỉ có thể ăn được vài thìa, sau đó thì uống thuốc rồi lại leo lên giường, cố dỗ mình vào giấc ngủ để không phải nghĩ tới những chuyện đau lòng mà sao không tài nào chợp mắt nổi.

Ký ức đêm qua cứ thế hiện về ngày một rõ trong đầu tôi, nó như một cuốn băng tua chậm cứ thế phát từng chút từng chút một ép tôi phải xem lại bằng hết. Mấy hình ảnh nhơ nhớp đó tựa như một con dao cứa vào cơ thể tôi chi chít những vết thương, vết vào cũng chảy máu nhày nhụa.

Tôi đau quá, đau đến mức cả cơ thể chẳng có lấy một chỗ lành lặn, lúc này sao mà tôi nhớ bố, nhớ cái Hương đến vậy. Giá mà cơ thể tôi chưa vấy bẩn, giá mà tôi chưa nhơ nhớp có lẽ tôi sẽ chạy ngay về để xà vào lòng bố mà khóc.

Tiếc là bây giờ tôi không thể,tôi không muốn trở về để vấy bẩn luôn cả căn nhà nhỏ của bố con tôi. Tôi càng không thể để bố thấy tôi trọng bộ dạng này. Bố sẽ vì thương tôi mà đau lòng chết mất.

Tôi nhớ bố đã từng nói rằng:

– Hai chị em con là sinh mạng của bố, bố chẳng mong gì nhiều chỉ mong các con khỏe mạnh mà lớn lên. Gở mồm mà nói, nếu như hai đứa có mệnh hệ gì thì bố cũng chẳng sống nổi nữa.

Vì câu nói ấy nên tôi đã luôn cố gắng, có vất vả khổ cực đến đâu tôi cũng có thể vượt qua. Bố xem tôi như sinh mạng thì bố và em cũng là cuộc sống của tôi. Bây giờ biết tôi thế này bố sẽ lại tự dằn vặt bản thân cho mà xem.

Còn mẹ nữa, bà ấy sẽ chẳng thèm hỏi lý do, cũng không nhìn lại bản thân mình một lần mà sẽ đay nghiến bố không thôi. Chỉ cần chị em tôi không ngoan, chỉ cần một chút thôi là mẹ đã chửi bới, trách móc bố rồi. Vậy nên tôi càng không thể trở về lúc này.

Nằm mãi không ngủ được tôi quyết định lấy điện thoại ra gọi cho chị chủ, dù sao tôi vẫn còn là nhân viên ở đó, nghỉ cũng phải xin một câu cho tử tế.

Chị vừa nghe thấy tiếng tôi đã hỏi:

– Mày làm cái gì mà nghỉ từ qua đến giờ không nói một tiếng vậy.

– Em xin lỗi chị, em bị cảm, cứ mê man từ qua tới giờ mới tỉnh. Chắc chị cho em xin nghỉ thêm 1 2 hôm nữa khỏe em sẽ đi làm ngay.

– Suốt ngày nghỉ, mày nghỉ nhiều chúng nó đang tị ầm lên nói tao thiên vị kia kìa. Liệu mà thu xếp đi làm sớm đấy, đừng có thấy tao chiều mà sinh hư.

Cái bà này lúc nào cũng chua ngoa như thế nên tôi cũng quen rồi, cảm ơn một câu cho phải lệ rồi tắt máy. Suy nghĩ vẩn vơ thêm một lúc thì tôi ngủ lúc nào chẳng hay. Tới khi tỉnh dậy thì trời cũng đã xế chiều, nhanh thật đấy, vậy là một ngày nữa lại sắp trôi qua. Cơ thể tôi cũng đã khỏe hơn đôi chút, dù phía dưới hạ thân vẫn truyền đến cảm giác đau rát nhưng vẫn cố đi ra ngoài mua một cái gì đó để ăn.

Không khi bên ngoài giúp cho tâm trạng tôi tốt hơn đôi chút, có lẽ nhờ thế mà tôi cũng ăn được quá nửa bát phở. Mua thêm ít bánh ngọt rồi mới trở về phòng. Tôi là tín đồ của đồ ngọt, và hy vọng số bánh này sẽ giúp cho tâm trạng của tôi được tốt hơn đôi chút.

Cái Nga có nhắn tin nhưng tôi không đọc mà xóa luôn đi, đã hại nhau đến thế này thì còn gì lưu luyến nữa mà hỏi thăm. Thà rằng nó bạc ác luôn đi thì tôi còn đỡ tức đằng này lúc nào nó cũng tỏ vẻ quan tâm càng làm tôi khó chịu hơn.

– ——*——–*——-

Ở nhà thêm 2 ngày nữa thì tôi quyết định trở lại với công việc, vì tôi sợ nếu cứ ở một mình tôi sẽ tự nhấn chìm mình trong đau khổ. Tôi cần phải bận rộn, bận để không còn thời gian để suy nghĩ lung tung nữa. Cũng may dấu hôn trên cổ tôi đã mờ, phía dưới hạ thân cũng thôi đau đớn nên tôi gần như đã trở lại trạng thái bình thường.


Bọn con Phượng thấy tôi thì vẫn tiếp tục sóc sỉa:

– Tưởng có anh nào bao nuôi, không cần đi làm nữa.

– Cái loại nó có chó nó đặng, gớm đi làm thì lúc nào cũng tỏ vè ta đây, thích là nghỉ, thích là nghỉ, không phải quán đang thiếu nhân viên thì con này chẳng bị đuổi ra đường từ lâu rồi.

Khác với sự im lặng mọi lần, tôi quay lại hỏi thẳng luôn:

– Chúng mày không còn việc gì làm à, nếu rảnh quá thì đi lấy cái gương mà soi lại nhân phẩm của mình đi. Xem tử tế hơn ai mà chê bai.

– Con ranh, hôm nay mày thích gây sự có đúng không, lần trước ăn đòn vẫn chưa nhớ nên hôm nay lại ngứa người à.

– Tự nhìn xem con chó nào cắn hóng trước, bà mày đây còn bận tiếp khách, khách gọi nhiều quá lại toàn khách VIP nên chẳng có thời gian dây lời với lũ hết date bọn mày.

Nói rồi tôi một nước đi thẳng, mặc kệ mấy con dời ấy đang ở phía sau dậm chân chửi đổng. Bọn này ấy mà không một lần làm căng thì nó lại nghĩ mình ngu rồi trẻo lên đầu lên cổ mình ngồi mãi.

Từ nay tôi cũng chẳng cần gì phải đóng vai tử tế nữa, đứa nào đối với tôi thế nào tôi sẽ đáp lại y nguyên như thế. Tốt tôi đây sẽ tốt lại, còn bằng không chưa biết ai thê thảm hơn ai.

Mối thâm thù với cái Nga tôi vẫn ghim chặt trong lòng, chờ khi có cơ hội nhất định tôi sẽ ra tay.

– ——-*————-*——-

Dạo này chị chủ cũng đoán ra được mâu thuẫn giữa tôi và cái Nga nên không còn xếp cho bọn tôi tiếp chung một phòng nữa. Không phải nhìn thấy cái bản mặt nó cũng đỡ tức nhưng mà lại không có nhiều cơ hội ra tay.

Tôi biết rõ nó không còn trinh, cái này chính nó nói với tôi là nó đã dâng cho thằng người yêu ở làng từ nhiều năm trước. không ngờ tới khi chiếm được nó rồi thằng ấy bỗng nhiên trở mặt. Cũng vì hận tình nên nó mới bỏ lên phố và làm cái nghề này chứ không nó đã ở quê để đi làm công nhân bình dị như bố mẹ nó.

Cũng vì nó không còn trinh nên có lẽ tôi phải tình cách khác trả thù, phải tính cách gì mà khiến cho nó thật thê thảm tôi mới hả lòng.

– ——-*————-*———–

Thời cơ cuối cùng cũng đã đến, hôm đó mấy con ở quán đều bận bắt buộc chị chủ phải xếp cho tôi và cái Nga vào chung một phòng, trước khi đi chị còn dặn:

– Tao không cần biết chúng mày có mâu thuẫn gì, nhưng công việc là công việc, đừng có đem đời tư cá nhân vào. Nếu chúng mày mà làm mất khách thì đừng có trách tao ác.


Tôi nhìn chị chủ nháy mắt một cái rồi đáp:

– Chị yên tâm, nhất định mấy khách ấy hôm nay em sẽ phục vụ khiến cho họ phải vượt ngưỡng hài lòng thì thôi.

– Mày bắt đầu có tố chất rồi đấy, độ này đẫy đà hẳn ra, thằng nào vào quán cũng dán mắt vào mày. Mày ngoan, nhất định chị sẽ không tệ.

Nháy mắt với chị mấy cái tôi lướt qua cái Nga để vào phòng trước, quả thật cơ tôi dạo này bắt đầu phát triển mạnh, ngực, mông chỗ nào cũng đẫy đà hẳn lên. Có ông khách mới vào tháng trước tháng này thấy tôi còn phải há hốc mồm ngạc nhiên hỏi:

– Em gái mới đi tân trang hay sao mà nhìn ngon thế.

– Anh này, hỏi gì mà thô lỗ thế, em ăn còn chả đủ tiền đâu mà đi làm mấy thứ xa xỉ ấy.

– Xem cái miệng kìa, lúc nào cũng than, đây, chỗ này là để em phục vụ anh nhiệt tình đây.

Vừa nói lão vừa nhét mấy đồng polymer màu xanh vào ngực tôi. Việc này với tôi đã quá quên nên cứ mặc nhiên cười lả lơi mà cảm ơn. Nghề của tôi nó phải thế, không lẳng lơ sẽ không có tiền. Chờ lão nhét tiền xong tôi ghé sát tai lão mà nói:

– Đêm nay em sẽ có quà cho anh, đảm bảo anh sẽ thích mê.

Lão háo sắc này mấy lần có ý định xơi tái tôi nhưng không thành, giờ nghe tôi nói thế lại tưởng được bật đèn xanh nên cái tay bắt đầu không an phận. Lão hơi quá đà nên tôi phải nghiêm mặt bảo:

– Không phải em, sẽ có em khác chiều anh, à không chiều tất cả các anh.

Lão ngạc nhiên nhìn tôi mà hỏi:

– Tất cả, là cả ba người bọn anh.

– Đúng rồi anh yêu, anh có thích không nào.

– Thích, rất thích là đằng khác.

Nói xong lão cười một điều cười đểu giả nhất mà tôi từng nghe. Cứ thế tôi lả lớn trong lòng mấy người ấy rồi mượn cớ chúc sức khỏe mấy kẻ bên cạnh để thực hiện kế hoạch của mình.

Từ sáng tới giờ con Nga cũng đã tiếp đến gần chục phòng, tuy chưa đến mức gọi là say nhưng cũng chẳng còn tỉnh nữa. Nhân lúc nó đang mải dựa vào lòng lão già bên cạnh song ca tôi có thả một viên màu trắng vào cốc bia của nó.


Viên thuốc ấy gặp nước lập tức sủi bọt rồi tan ra ngay, tôi ngồi nhìn những bóng nhỏ còn xót lại mà nhếch mép cười:

– Nga à, chiêu này là mày dậy tao đó.

– ——*————*———-

Quán không có quy định cấm chúng tôi ra ngoài với khách, mà nếu khách có nhu cầu và chúng tôi cũng đồng tình thì cứ việc kiếm thêm thu nhập, bởi vậy không quá khó để mấy lão kia dìu con Nga trong trạng thái kích tình ra ngoài.

Tôi đứng đây nhìn theo bóng lưng nó mà nói nhỏ:

– Ba người liệu đã đủ cho mày phải lết về nhà như tao hôm trước chưa hả Nga?

– Con này, mày làm cái gì mà đứng đây lẩm bẩm một mình thế hả.

Tiếng chị chủ đột ngột cất lên khiến tim tôi như muốn bắn ra ngoài lồng ngực, đúng là kẻ có tật thì sẽ giật mình, nghe chị hỏi tôi lại đột nhiên trở nên lúng túng:

– Em, em đang… à em có làm gì đâu.

– Nhìn mặt mày gian lắm, nói mau vừa làm cái gì mờ ám.

– Không có, em chẳng làm gì cả, chỉ đang chuẩn bị về thôi.

Chị chủ nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi hất hảm hỏi:

– Có thật không.

– Thật.

– Tao đếch tin, cái lúc mày bảo tao sẽ khiến khách vượt ngưỡng hài lòng là tao đã nghi rồi. Khai mau, có phải mày chơi xấu cái Nga đúng không.

Làm mấy năm ở đây cũng đủ cho tôi hiểu được dôi chút về chị ta, chỉ khi nào chưa chắc chắn chị ta mới dùng chiêu hỏi dò như thế. Tôi chẳng phải con ngốc nên chả dại gì mà đứng đây cho chị ta bắt thóp cả.

– Tin hay không kệ chị, muộn rồi, em về đây.

Nói xong tôi đi thẳng ra ngoài, mặc kệ chị ta với ánh mẳt soi mói ở đấy. Chị chủ ưu ái tôi hơn bọn khác thật đấy nhưng là vì tôi là cái cần câu cơm của chị chứ chả phải như chị vẫn nói:

– Chị thương hoàn cảnh của em lắm, thương em phải lo cho gia đình nên ưu ái em hợn, em đừng nói ra kẻo bọn kia nó tị.

– ——-*———*———–


Về đến nhà chẳng hiểu sao bỗng nhiên tôi lại có chút gì đó day dứt, tôi hận con Nga, hận kẻ đã nhiều lần tiếp tay cho người khác hại đời tôi. Hận đến mức ngày đêm nung nấu ý định trả thù, vậy mà sao tới khi ý định sắp thành tôi lại day dứt đến vậy.

Tôi đang làm đúng hay sai, tôi không thể nào có câu trả lời thỏa đáng. Bởi mỗi khi nghĩ tới cảnh tôi như một con nghiện lao vào người đàn ông kia vì khát tình thì nỗi căm hận ấy lại len lỏi vào tận xương, tận tủy.

Tôi và nó biết nhau đã lâu, lại sống cùng nhau 3 năm có lẻ, thời điểm ấy hai đứa thân nhau thế nào người ngoài nhìn qua là thấy. Chẳng hiểu vì đâu mà bây giờ lại quay ra hãm hại lẫn nhau thế này.

Đã có lúc tôi tặc lưỡi nói:

– Kệ mày, tao chỉ trả lại những gì mày gây ra cho tao thôi mà.

Thế nhưng tôi lại cứ trằn trọc mãi không ngủ nổi, trong đầu tôi cứ liên tục hiện ra hình ảnh con Nga bị ba gã đàn ông to béo kia vờn như mèo vờn chuột. Đầu tôi còn nghe rõ tiếng nó kêu gào trong đau đớn, nó liên tục trách tôi, hỏi tôi vì sao lại làm thế với nó.

Tới khi không chịu nổi nữa tôi cũng chạy vội ra ngoài đường, tôi muốn đi tìm nó, tôi không muốn trả thù nữa. Có điều bây giờ biết nó ở đâu mà tìm, điện thoại cho nó thì chẳng thấy nghe, còn mẫy lão kia tôi lại chẳng có số.

Phải rồi định vị, ngày trước khi tôi mới lên làm phục vụ cái Nga có cài định vị cho tôi khi ấy tôi có hỏi nó cài để làm gì thì nó cốc đầu tôi bảo:

– Mày mới lên đây chưa hiểu hết những phức tạp của cái nghề này. Mà tao thì không phải lúc nào cũng có thể để mắt đến mày được nên cứ làm thế này cho chắc.

– Nhưng cái này để làm gì.

– Để khi có chuyện gì không hay tao sẽ tìm được mày, hạn chế tối đa nhất chuyện xấu xảy đến với mày thế thôi.

Tôi vui lắm, vui khi thấy nó quan tâm tôi hệt như một người chị quan tâm đứa em gái nhỏ. Nhưng bản tính nghịch ngợm nên vẫn bĩu môi nói:

– Mày khéo lo, có khi mày còn bất cẩn hơn tao ấy.

– Thì nếu 1 trong hai có chuyện thì người kia sẽ tìm được thông qua cái này. Làm cái nghề này chẳng ai nói trước được nên cứ cẩn thận vẫn hơn.

Có lẽ lần trước con Nga tìm được phòng trọ của tôi cũng nhờ vào cái này, thế mà nãy giờ tôi lại chẳng nghĩ ra.

Nghĩ là làm, ngay lập tức tôi mở máy lên để xem con Nga đang ở đâu rồi gọi taxi lần tới đó, tìm bằng định vị hơi khó một chút nên phải mất gần một tiếng tôi mới đứng trước khách sạn Hồng Loan nơi con Nga đang ở trong đó cùng 3 người đàn ông.

Nó bị tôi bẫy thuốc giờ này có lẽ cũng đang thác loạn giống tôi hôm trước, mà không thời gian lâu như thế có khi nó đã bị mấy lão kia xơi tái rồi cũng nên. Lần ấy tôi chỉ có một người thôi mà đã ốm liệt giường đến mấy ngày, bây giờ con Nga tới tận 3 người, không biết có chịu nổi không.

– Mày đừng có chuyện gì nhé.

Cầu nguyện xong tôi rảo bước thật nhanh sang bên kia đường, bước thẳng vào trong khách sạn, bây giờ đã là quá nửa đêm nên chỉ có duy nhất 1 nhân viên đang trực. Không đợi cậu nhiên viên ấy lên tiếng tôi gấp gáp hỏi luôn:

– Phòng của bạn chị là phòng số mấy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.