Điềm Báo Mạt Thế

Chương 67


Đọc truyện Điềm Báo Mạt Thế – Chương 67


Khương Thần dùng thiết bị nhiễu sóng do Vick chuẩn bị làm camera đứng hình, sau đó cẩn thận chui qua lỗ thông hơi kia, trước khi tới anh đã nghĩ có thể nơi này sẽ có máy giám sát.Có lẽ thiết bị của họ không quá đầy đủ hoặc vì để tiết kiệm năng lượng hoặc là họ rất tự tin nên lắp máy theo dõi cũng không nhiều, chỉ bố trí ở các lỗ thông hơi phía trên và lối ra vào.Cuối cùng cũng đến khu có người ở, Khương Thần thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống dưới thông qua tấm lưới ngăn với lỗ thông hơi, nơi này là tầng thứ nhất, các cửa hàng đều bị chia nhỏ ra thành phòng ở cho mọi người.Khương Thần nhíu mày, tình hình người ở nơi này không tốt lắm, không chỉ gầy yếu mà trạng thái tinh thần cũng không ổn, giống như đều chết lặng.

Ánh đèn nơi đây u ám, cách thật xa mới có một cái đèn, mọi người không làm gì cũng chẳng trò chuyện với nhau, rõ ràng bên dưới có người nhiều như vậy Khương Thần lại không nghe được bao nhiêu tiếng nói chuyện.Tầng này không phải nơi quan trọng, Khương Thần tính đi xuống tiếp nữa, với bộ quần áo cùng trang bị trên người anh không thể trà trộn vào số họ, thoạt nhìn trông anh khác biệt thấy rõ.“Đoong! Đoong! Đoong! ——” Khương Thần mới đi tới khu vực giao giữa tầng một và tầng hai thì nghe thấy tiếng chuông vang rất to, lúc này cả đám người luôn không có tinh thần vội vã tập hợp về phía này, sau đó Khương Thần nhìn thấy có năm người đẩy một cái xe đến, trên xe có vài thùng inox to, những người này dừng lại trên một quảng trường nhỏ.Ra là ăn cơm, người ở đây ăn cơm tập thể.Khương Thần quan sát một chút, thứ họ ăn chỉ có món cháo bắp đơn giản, hạt bắp kia xay chưa kỹ nên nếu cháo nấu không đủ nhừ sẽ rất khó ăn.

Hơn nữa thoạt nhìn cháo rất loãng.Mỗi người một chén, không người nào dám nói gì, có người vừa nhận được cháo cũng không sợ phỏng trực tiếp uống luôn, giống như sợ bị cướp mất.Khương Thần nhìn một hồi thì rời đi, hiện tại quan trọng nhất là tìm thuốc chữa cho Cẩm Khê.Bò theo lỗ thông hơi xuống tầng thứ hai, nơi này không giống như tầng trên, hoặc là nói náo nhiệt hơn tầng trên nhiều, tầng này có quầy rượu nhà hàng và có một vài nam nữ điên điên cuồng cuồng, người ở đây ít hơn tầng trên thấy rõ, đều là thanh niên trai tráng, phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.

Bọn họ có mang theo vũ khí bên người.Chuyển động quanh tầng ngầm hai một vòng, Khương Thần chưa tìm được nơi anh muốn tìm, nếu như nói cấp thượng tầng ở tầng đáy nhất thì tầng hai này là thuộc về nhân viên nội bộ.


Xem ra người ở đây phân chia cấp bậc rõ ràng, người nhà có thể hưởng thụ có đãi ngộ tốt, mà người bình thường tìm đến nương tựa chỉ được đãi ngộ thấp kém, kéo dài hơi tàn, trách không được những người đó giống như cái xác không hồn, e rằng đã bị dằn vặt rất lâu.Ở tầng hai không có phát hiện được gì, Khương Thần chỉ có thể đi xuống dưới nữa, kỳ thật anh không hiểu vì sao không gian dưới lòng đất này càng đi xuống dưới hoàn cảnh càng tốt.

Theo lý mà nói càng sâu xuống đất không khí lưu thông càng kém, hơn nữa nếu phát sinh tai nạn người ở tầng dưới không chạy nhanh kịp bằng ở tầng trên.

Theo ý tưởng của Khương Thần tầng một có người nhiều như vậy, nếu họ hợp lại thành tổ chức vây kín các lối ra vào thông xuống dưới thì dù người tầng dưới có vũ khí cũng không có cách đối phó.Có thể không gian dưới đất này có điểm đặc thù.Đường đi xuống này cần cẩn trọng hơn nhiều, Khương Thần đã đụng phải bảy chiếc camera, hơn nữa thông qua tấm lưới ngăn với lỗ thông hơi, Khương Thần nhận thấy tầng thứ ba rất khác biệt với hai tầng trên, khu vực ở giữa hẳn là chỗ ở của các cấp quản lý nên vô cùng xa hoa, Khương Thần thấy vài người đang ngồi trên ghế salon nói chuyện, anh không thể đi qua vì lỗ thông gió đến đây thì bị chặn lại.

Suy nghĩ một chút, Khương Thần rời khỏi chỗ này, vì nơi này canh phòng nghiêm ngặt nên Khương Thần tìm rất lâu mới phát hiện vó thêm một tầng ngầm thứ tư bên dưới nữa.Tầng ngầm thứ tư hoàn toàn bất đồng, thoạt nhìn giống như phòng thí nghiệm, có thể nhìn ra tầng bốn này là được xây dựng sau đó, anh còn phát hiện hai cái thang máy thông thẳng với thang bộ tầng trên, bất quá thang bộ kia rất bí mật, không biết dẫn tới đâu, xem ra đây là đường lui của bọn họ.Khương Thần lần theo lối đi mà bò tiếp.“Thể thực nghiệm số ba phát sinh phản ứng phụ.” Đột nhiên một tiếng nói lạnh lẽo vang lên, Khương Thần cẩn thận bò tới đó, phát hiện người tầng này đang làm thí nghiệm trên cơ thể con người.“Cẩn thận ——” đột nhiên người mặc áo choàng trắng thét to, Khương Thần liền thấy ‘người’ nằm trên bàn thí nghiệm giãy đứt xiềng xích, sức lực lớn vô cùng, bất quá thần trí người đó mơ hồ, cặp mắt hung tợn như dã thú.Thoáng cái người đó đã nhảy khỏi bàn thí nghiệm, nhào tới người mặc áo choàng trắng kia.Phập! —— một tiếng vang nhỏ, đột nhiên người đó ngã sấp xuống đất, Khương Thần nhìn thấy sau lưng hắn có một mũi kim tiêm.“Thật là, sao không ra tay nhanh một chút.” Áo choàng trắng mới vừa bị doạ ngã ra đất oán trách người bắn súng gây mê.“Không phải kịp lúc sao.” Người nọ bình chân như vại, “Thể thực nghiệm lại hỏng.

Chậc, chậc, lúc nào bên trên mới đưa người kia tới? Tôi không đợi được nữa rồi, mấy vật thí nghiệm này chẳng có tác dụng gì cả.”“Ai mà biết, chắc khoảng hai ngày nữa, bệnh độc của chúng ta nếu không có thuốc giải tuyệt đối không sống được, nếu họ biết nhất định sẽ tìm tới.”“Hừ, tôi đã nói đám người bên trên là lũ ngu mà, nghĩ ra biện pháp cũng ngu theo.


Nếu người kia chết thì làm sao đây? Vất vả lắm mới nghe ngóng được một thể thí ngiệm mạnh hơn lũ phế vật này nhiều.”“Yên tâm, họ làm việc luôn có bài bản, nhất định sẽ phái người đi theo, mà họ cũng đang vội, năng lực thể thí nghiệm kia không kém, theo như tài liệu cơ thể cũng không giống những người khác.

Có thể từ đó sẽ phát hiện được gì.” Áo choàng trắng nói, cùng người kia khiêng thể thí nghiệm trong miệng họ lên.“Tuy loại thuốc thử này phá huỷ trung khu thần kinh khiến họ mất khả năng kiểm soát, nhưng sức mạnh tăng lên gấp năm lần, cách thành công không xa.” Áo choàng trắng nói, đôi mắt sáng lấp loé.“Ừ, thuốc thử số năm tốt hơn mấy loại trước đây, còn cần thêm vài thể thí nghiệm nữa.”“Vậy cứ lấy đám người kia làm, nhiều người như vậy mà, hiện tại không ai quản chúng ta.

Ha ha.” Nói đến đây hai người cùng cười to, sau đó đi ra ngoài.Khương Thần siết chặt nắm tay, chờ bọn họ đi khỏi mới hít một hơi thật sâu, vật thí nghiệm sắp đến họ vừa nhắc hẳn là Cẩm Khê, đám người này căn bản không có ý tốt, mục đích cũng không phải năng lực dự kiến của Cẩm Khê mà là muốn biến Cẩm Khê thành vật thí nghiệm, tiến hành nghiên cứu.

Lòng Khương Thần nín nghẹn một luồng lửa giận, rất muốn giết sạch cả lũ.


Chỉ là hiện tại chưa tìm được thuốc, anh không thể đánh rắn động cỏ.Rời khỏi vị trí kia, Khương Thần tiếp tục bò về phía trước, có thể chỗ này không hẳn là phòng thí nghiệm, hơn nữa còn là tầng ngầm bốn nên hệ thống bảo an không quá nghiêm mật, Khương Thần dừng ở cửa thông gió cũng không bị phát hiện, bất quá càng nhìn tâm càng nặng nề, có một khu vực phân thành nhiều buồng giam, bên trong có rất nhiều người, có sống có chết, còn sống cũng mất đi ý thức, hoặc cuồng bạo hoặc là ngu ngốc si dại, phần lớn người chết bị làm thành tiêu bản hoặc là bị phân giải.Những cảnh tượng này khiến huyết dịch Khương Thần sôi trào, hận không thể ra ngoài giết sạch đám người kia.Khương Thần ở thành phố dưới đất tìm kiếm thuốc giải, bên Cẩm Khê lại phát sinh sự cố, sau khi Khương Thần đi khoảng một giờ, Cẩm Khê đột nhiên sốt cao, Trương Trung đã tiêm thuốc hạ sốt cho cậu nhưng không có tác dụng, nhiệt kế đo được tới bốn mươi hai độ, cả người như bị lửa nung.Thím Ba nhà chú Ba, trong tộc đứng hàng thứ chín, thím vẫn luôn mê man lúc này cũng phát sốt, nhưng thím khó chịu liền tỉnh lại.

Tính tình thím ta không tốt vừa tỉnh lại lập tức náo loạn “Tụi bây đem tao vùi trong tuyết có phải muốn tao chết không —— con tao đâu —— lũ trời đánh thánh đâm kia —— ““Thím Chín thím bị trúng độc, không phải chúng tôi đang tìm thuốc chữa cho thím sao?” Diệp Khoa nhịn không được nói.“Trúng độc?” Thím Chín sửng sốt, “Ai ui tao nhức đầu quá, thuốc giải ở đâu mau đi lấy cho tao.

Tụi bây muốn nhìn tao chết à —— ““Thím Chín thím uống thuốc này hạ sốt trước, Khương Thần đang đi tìm thuốc giải.” Trương Trung đưa thuốc hạ sốt cho bà, xem kỹ lại, thím sốt không cao như Cẩm Khê, chỉ có ba mươi chín độ, hơn nữa nhìn bộ dạng mắng chửi người này so với Cẩm Khê có tinh thần hơn nhiều.

Có lẽ do thím luôn mê man nên tình trạng đỡ hơn mấy người khác.Thím Chín nghe xong sắc mặt liền thay đổi “Tao không uống, tụi bây mau tìm thuốc giải cho tao.

Khương Thần đó hiềm khích với tao sao tốt bụng tìm thuốc giải cho tao được, tụi bây đi —— tụi bây đi ——” nói rồi đứng dậy đẩy Trương Trung và Diệp Khoa.“Hay là tôi đi xem một chút?” Diệp Khoa bị giày vò không chịu nổi, đã hơn ba tiếng rồi Khương Thần vẫn không có tin tức gì, mà hiện tại trời tối có thể lẻn vào dễ hơn.Trương Trung cũng thấy nóng vội, anh ta đang suy nghĩ coi có nên để Diệp Khoa đi tiếp ứng cho Khương Thần không.“Trời ơi tôi sống không nổi nữa rồi —— bọn bây đều bắt nạt tao —— con trai ơi con ở đâu —— mẹ con sắp chết này——” thím Chín thấy bọn Diệp Khoa không đồng ý bèn gào khóc thật to.“Được rồi thím Chín, có sức khóc thì để dành nghỉ cho khoẻ đi.


Lát nữa sốt thêm nữa giờ.” Diệp Khoa không nhịn được thọt một câu.“Bây không muốn tao sống tốt, nguyền rủa tao —— “Diệp Khoa cảm thấy đầu thật đau, biết vậy đã để Cẩm Phi đi theo.Cẩm Khê bên kia bị tiếng la khóc của thím Chín quấy nhiễu, hoặc có lẽ thuốc hạ sốt phát huy hiệu quả nên đầu óc tỉnh táo lại một chút.“Anh Thần —— anh Thần ——” Bình thường Cẩm Khê ít khi gọi thế này.“Cẩm Khê cậu tỉnh rồi?” Trương Trung nghe tiếng cậu vội vàng chạy lại đây.“Đại Khương đâu?” Cẩm Khê không nhìn thấy anh.“Anh ta đi vào tìm thuốc giải.” Trương Trung biết không giấu được chuyện này, hơn nữa hiện anh ta không nghĩ ra chủ ý gì.Cẩm Khê chớp mắt mấy cái, hơn nửa ngày mới phản ứng được “Mình anh ấy vào đó?”“Ừ.

Thím Chín tỉnh rồi, cố bắt chúng ta đi tìm thuốc giải, tôi đang bàn với Diệp Khoa có nên đi tiếp ứng Khương Thần hay không.”Cẩm Khê hít thở khó khăn nên khi nói hơi thở gấp “Anh ấy đi bao lâu rồi? Có dặn dò gì không?”Trương Trung thuật lại lời Khương Thần nói trước khi đi cho cậu nghe, sau đó thì thấy Cẩm Khê nhắm mắt hít thở khó khăn nằm yên, dường như đã ngủ thiếp đi, vừa định đứng dậy thì Cẩm Khê lại mở mắt “Cứ làm theo lời anh ấy dặn, đợi đến ngày mai, không biết tình hình trong kia thế nào, lúc này chỉ có thể tin tưởng anh ấy.” Cẩm Khê nói mấy câu, đầu óc liền u u mê mê, thở hổn hển vài hơi.“Được rồi, tôi biết, cậu nghỉ ngơi đi.

Tôi nấu chút cháo cho cậu.” Trương Trung vội ngăn không cho Cẩm Khê tiếp tục nói chuyện.Cẩm Khê nhắm mắt lại, trong óc nảy ra ý nghĩ, cậu tin tưởng thân thủ Khương Thần, hơn nữa Khương Thần hay kể chuyện lính đánh thuê cho cậu nghe, anh từng chạy thoát trong vô số lần thi hành nhiệm vụ.

Không biết người nơi này đang làm gì, cũng mặc kệ họ lợi hại đến đâu, về phương diện phòng ngự vẫn sẽ không bằng trước tận thế, với thân thủ Khương Thần bình yên thoát thân là không thành vấn đề, bọn Diệp Khoa đi tiếp ứng chỉ sợ trái lại còn mang phiền toái cho Khương Thần.Hơn nữa cậu cứ cảm thấy nơi đó có điều bất thường..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.